Thời gian cứ thế lững lờ trôi, rồi lại như được kéo dài thêm. Xung quanh yên ắng đến mức nghe rõ tiếng ve râm ran dưới cỏ, và tiếng xào xạc khi gió đêm lướt qua vòm lá.
Khương Nghê cúi gằm mặt, không nói một lời, hệt như một búp bê sứ không cảm xúc.
“Về thôi.”
Mãi sau, Tần Nghiễn mới lên tiếng trước. Anh khẽ lùi một bước, trả lại khoảng cách an toàn cho cả hai.
Khương Nghê đưa mắt nhìn về phía xa, cây cối rậm rạp, chẳng thấy gì. Cô lại ngước nhìn Tần Nghiễn, thấy anh đã móc điện thoại từ túi quần.
Khi cuộc gọi được kết nối, anh nói: “Ra cổng xem có kẻ lạ hay xe lạ nào rời đi không.”
Lòng Khương Nghê chợt thắt lại, ánh mắt cô chạm vào ánh mắt Tần Nghiễn.
“Bị chụp rồi sao?”
Giọng cô rõ ràng mang theo sự căng thẳng, âm điệu cũng vô thức bị đẩy cao lên.
Trong ống nghe, chẳng biết Trương Hải Lâm hỏi câu gì, Tần Nghiễn mím môi: “Thấy nhầm, không có ai khác.”
Khương Nghê: “…….”
Tần Nghiễn dập máy, ánh mắt hai người lại vô tình giao nhau. Khương Nghê nhìn đôi mắt anh thâm trầm, như bờ biển tĩnh lặng lúc nửa đêm, dễ khiến người ta chìm đắm.
Cô quay đầu đi, vuốt mấy sợi tóc lòa xòa bên tai.
Tần Nghiễn cứ thế nhìn chằm chằm cô, hồi lâu sau mới đưa tay ra.
Khương Nghê không hiểu.
“Thuốc.”
Khương Nghê: “……”
Cô không chịu nổi ánh nhìn của Tần Nghiễn, đành miễn cưỡng lục trong túi áo choàng ra một bao thuốc lá màu xanh.
Huyên Hách Môn.
Ánh mắt Tần Nghiễn khựng lại, anh nhón bao thuốc lá từ lòng bàn tay Khương Nghê: “Tịch thu.”
Khương Nghê: “…….”
“Chắc là không bị chụp rồi. Nhưng để đề phòng, tôi vẫn đi xem thử xem sao.”
“Anh định đi đâu xem? Tôi cũng đi cùng…..” Dưới ánh nhìn không đồng tình của Tần Nghiễn, Khương Nghê ngậm miệng.
Quả thật cô không thích hợp đi cùng.
Tần Nghiễn nhét bao thuốc vào túi quần, liếc nhìn chiếc đồng hồ Bắc Đẩu trên cổ tay: “Cũng muộn rồi, em về trước đi.”
Khương Nghê khựng lại.
“Cảm ơn.”
Hai chữ rất khẽ.
Có lẽ còn lời khác muốn nói, nhưng rõ ràng không phải lúc này. Khương Nghê hiểu rõ mọi chuyện.
Môi đỏ khẽ mím, cô không nói thêm gì, cúi mắt bước nhanh về hướng khách sạn.
Tần Nghiễn dõi theo hướng cô rời đi, cho đến khi bóng dáng thướt tha biến mất ở cuối vườn hoa thì điện thoại trong túi quần rung lên bần bật.
Cuộc gọi được bắt máy, giọng Trương Hải Lâm vang lên trong ống nghe: “Đội trưởng, có một chiếc xe bán tải biển số địa phương vừa chạy ra. Bên bảo vệ cổng nói đó là xe lạ.”
“Ừ.”
*
Đêm khuya, tiếng phanh xe chói tai xé tan sự tĩnh mịch trên mặt đường nhựa vắng. Ánh đèn đường lờ mờ in rõ những đường nét cứng cáp của chiếc xe việt dã hạng nặng.
Suốt hơn chục cây số, chỉ duy nhất con đường này nối trạm thu phí cao tốc với phim trường ở Thành Đô. Chiếc xe việt dã đen nằm chắn ngang đường, bịt kín lối đi của chiếc xe khách nhỏ.
Tài xế xe khách nhỏ hạ kính xe, vẫn còn bàng hoàng sợ hãi: “Đù má, không muốn sống nữa à!”
Cửa xe việt dã mở ra, một người đàn ông cao lớn, dáng người vạm vỡ cúi lưng bước xuống. Anh mặc áo khoác bay màu đen, quần dài đen bó trong ủng chiến đấu.
Cả người đàn ông một màu đen, gần như hòa lẫn vào màn đêm đặc quánh. Duy chỉ đôi mắt sắc như chim ưng, đen và sáng rực.
Tài xế xe khách nhỏ lập tức im bặt, liếc nhìn người bên ghế phụ. Người này run rẩy giấu vội chiếc máy ảnh vào lòng.
Tần Nghiễn bước đến trước cửa sổ xe khách nhỏ đã hạ xuống, vừa nhìn đã thấy ngay động tác che giấu của đối phương.
“Máy ảnh.”
Hai chữ nhàn nhạt, giọng điệu không cho phép đôi co.
Tài xế xe bán tải có đôi mắt tam giác, giờ đây đã lộ rõ vẻ chột dạ: “Cá… máy ảnh gì?”
Phía sau là màn đêm vô tận, không thấy điểm dừng. Tần Nghiễn khẽ cong môi không tiếng động, cánh tay đang khoanh đã siết thành nắm đấm từ từ.
Gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, như đang tích tụ sức lực.
Mặt tài xế mắt tam giác hoảng hốt: “Mày… mày dám.”
Tần Nghiễn cụp mắt, bật cười rất khẽ. Đến khi mí mắt mở ra lần nữa, trong đáy mắt đã ngưng tụ ánh sáng lạnh mà cứng rắn.
Đối phương chỉ biết nuốt khan.
Người ngồi ở ghế phụ đã không gồng nổi nữa: “Đại… đại ca, thôi đi…”
Mắt tam giác vốn đã sợ tái mặt, nghe đồng đội nói vậy thì cũng lập tức xìu luôn.
Đêm nay chẳng những không chụp được gì, lại còn rước phải một hung thần như vậy.
Chốc lát sau…..
Trong chiếc xe địa hình, Trương Hải Lâm lật đi lật lại chiếc thẻ nhớ màu xanh trong tay: “Đội trưởng, trong này có gì thế ạ?”
Nửa tiếng trước, Tần Nghiễn gọi điện cho anh, bảo anh đi rình người, sau đó lại tự mình vội vàng lái xe ra ngoài. Cả cái cú đánh lái ngang vừa rồi, thật sự quá ư kí.ch thí.ch rồi!
Tần Nghiễn liếc nhìn chiếc thẻ nhớ trong tay Trương Hải Lâm, bên trong có gì anh không rõ. Nhưng dù có gì đi nữa, cũng không thể để lộ ra ngoài được.
“Cất kỹ đồ đi.”
“Dạ.” Trương Hải Lâm ngoan ngoãn đặt thẻ nhớ vào ngăn chứa đồ trong xe: “Đội trưởng, vừa nãy anh đi đâu thế ạ?”
Tần Nghiễn mím môi, không đáp. Một tay anh xoay vô lăng một vòng. Chiếc xe lùi lại, đầu xe quay hướng, lại tiếp tục chạy về phía khu trường quay.
*
Tần Nghiễn đến tìm Tống Uy Hành lúc anh ấy vừa tắm xong, chỉ khoác độc chiếc áo choàng tắm màu trắng, đang cầm ly rượu vang cao và thưởng thức từng ngụm.
Thấy khách đến là bạn chí cốt, Tống Uy Hành tựa vào khung cửa, khẽ nhếch lông mày.
“Tôi làm nghề này bấy lâu nay vẫn giữ mình, chẳng mấy khi vướng tin đồn tình ái đâu nhé. Cậu nửa đêm nửa hôm xông vào phòng tôi thế này, định cho tôi cái tiếng tình trường lẫy lừng à?”
Tần Nghiễn siết môi, đi thẳng ngang qua Tống Uy Hành. Anh bỏ ngoài tai lời trêu ghẹo của đối phương. Tống Uy Hành nhận thấy luồng sát khí tỏa ra từ người Tần Nghiễn, liền thu lại nụ cười.
Tần Nghiễn ngả người vào ghế sofa, nhắm mắt lại, xoa xoa giữa trán.
Một hồi sau, anh mở mắt: “Mấy năm nay trong giới, Khương Nghê có từng đắc tội với ai không?”
Màu rượu đỏ tươi phản chiếu nụ cười giảo hoạt của Tống Uy Hành. Anh ấy chỉ nhẹ nhàng lắc nhẹ ly rượu: “Muốn làm một ly không?”
Tần Nghiễn không trả lời.
Tống Uy Hành khẽ cười. Tự mình bước đến quầy bar, rót một cốc nước đá.
“Nào, hạ hỏa đi. Tự nhiên nửa đêm nửa hôm, cậu chạy đến chỗ tôi chỉ để hỏi chuyện này thôi ư?” Tống Uy Hành đặt cốc nước đá lên bàn trà, ánh mắt càng thêm vẻ tò mò.
Tần Nghiễn cầm cốc lên, tu liền hai ngụm, dòng nước lạnh kí.ch thí.ch da thịt, khiến môi anh ướt át đến mê hoặc.
Tống Uy Hành liếc xéo một cái, mấy hôm nay anh ấy cũng tò mò muốn chết đây này. Quen Tần Nghiễn biết bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên anh ấy thấy anh để tâm đến một cô gái như vậy.
“Chẳng lẽ……” Tống Uy Hành khựng lại một chút: “Thật sự là để bụng rồi sao?”
Tần Nghiễn cong lưng, ánh mắt thoáng vẻ thất thần.
Tống Uy Hành khẽ “khà” một tiếng, nuốt một ngụm rượu vang đỏ, nhưng không tiếp tục buôn chuyện nữa. Anh ta hơi nhíu mày, dường như đang hồi tưởng điều gì, lại như đang sắp xếp lại điều gì đó.
Một lúc sau, mới chậm rãi mở lời: “Cô gái này tính cách có hơi đỏng đảnh. Những năm qua đắc tội không ít người. Còn chuyện tối nay thì…”
Tống Uy Hành trầm ngâm: “Chắc là không thoát khỏi liên quan đến Triệu Quang Vũ rồi.”
Tần Nghiễn ngẩng mắt.
Tống Uy Hành nhấp một ngụm rượu vang đỏ, khóe môi cong lên cười: “Cậu muốn biết cũng được thôi. Nhưng trước hết thì nói đi, hai người có quan hệ gì?”
Ánh mắt đối chọi, không nghi ngờ gì, Tống Uy Hành là người chịu thua trước.
“Thôi bỏ đi.”
Ánh mắt Tần Nghiên sắc lạnh đến rợn người, anh ta chẳng muốn dây vào làm gì.
“Mà nhắc tới Triệu Quang Vũ thì chuyện này cũng lâu lắm rồi.”
Tống Uy Hành kể, hồi Khương Nghê mới ký hợp đồng với Truyền Thông An Gia. Công ty đúng là rất muốn nâng đỡ cô. Họ xếp cho cô người quản lý giỏi nhất, người phụ nữ đó nổi tiếng trong giới, có vô vàn mối quan hệ, nhiều ngôi sao đang hot cũng phải kính nể gọi bằng “chị Ada”.
Có lần đi tiếp khách, Ada dắt Khương Nghê đi theo. Buổi tiệc hôm đó có mấy ông chủ bên đầu tư, thấy Khương Nghê vừa trẻ vừa đẹp nên chẳng tránh khỏi nảy sinh ý nghĩ đen tối.
Một ông chủ muốn tỏ vẻ chu đáo, liền gọi nước trái cây, đúng là nước xoài. Lúc đó Khương Nghê định từ chối, nhưng bị Ada kiếm cớ gọi ra ngoài, mắng cho một trận không tiếc lời.
“Cô chỉ là một nghệ sĩ quèn không tên tuổi, không có chỗ dựa, đến cái luật lệ trên bàn nhậu này cũng không biết sao? Đó là ông tổng giám đốc Triệu của MK đấy!”
Khương Nghê cố hết sức cãi lại: “Ông ta muốn sờ đùi tôi!”
Ada lại cười khẩy: “Chỉ cần ông ta mang lại hợp đồng cho cô thì dù là bắt cô cởi sạch nằm trên giường ông ta, cô cũng phải răm rắp nghe lời cho tôi!”
Khương Nghê im bặt, trong đôi mắt trong veo cháy lên ngọn lửa giận.
Ada lườm cô một cái, đôi môi son khẽ nhếch: “Cô nghĩ cái giới này dễ sống thật sao? Muốn nổi tiếng thì phải đánh đổi thôi.”
Vừa nói, Ada vừa rút từ túi xách ra một chiếc thẻ phòng, đặt trước mặt Khương Nghê.
Mặt Khương Nghê lập tức biến sắc.
Khi ấy, Tống Uy Hành đang ở phòng bao kế bên. Lúc vô tình đi ngang qua có nghe thấy cuộc đối thoại của hai người.
Tối hôm đó, trên mạng lan truyền hình ảnh Khương Nghê đang nâng ly cùng các vị “đại gia” trong bữa tiệc, ngay sau đó là tin tức Khương Nghê phải đi cấp cứu.
Lúc bấy giờ Khương Nghê mới hai mươi tuổi, lại là tân binh được Truyền Thông An Gia hết mực lăng xê. Từ “bữa tiệc với các đại gia” đến “nhập viện”, có kẻ suy diễn qua loa theo ảnh. Khắp mạng xã hội ngập tràn các lời lẽ dơ bẩn, bóng gió rằng Khương Nghê hành xử không đứng đắn.
Những chuyện về sau, đại khái cũng giống như những gì lan truyền trên mạng. Truyền Thông An Gia đã dập tắt chuyện này, nhưng thiện cảm của công chúng đối với Khương Nghê lại tụt dốc không phanh. Mấy năm sau đó, danh tiếng cô nửa tốt nửa xấu, lẫn lộn khen chê.
Tống Uy Hành kể lại tường tận mọi chuyện năm xưa cho Tần Nghiễn nghe. Anh ta kẹp chặt chiếc ly chân cao, khẽ lắc chất lỏng đỏ sẫm trong ly: “Giờ nghĩ lại, có lẽ cô ấy đã sớm biết mình sẽ bị dị ứng, nên mới dùng cách cực đoan như vậy để tự bảo vệ mình.”
Tần Nghiễn im lặng, không nói một lời nào.
Trong phòng chỉ bật đèn tường, ánh sáng mờ ảo.
Tống Uy Hành liếc nhìn, thấy Tần Nghiễn cả người bị bao trùm trong bóng tối, khóe môi mím chặt, đường cong sắc lạnh.
Tống Uy Hành lại nhấp một ngụm rượu vang đỏ: “Tuy Khương Nghê mấy năm nay trong giới có nhiều phốt thật, nhưng thực sự để người ta nắm được thóp thì chỉ có duy nhất vụ này. Giờ chuyện cũ bị đào lại, còn là kiểu bóc phốt toàn mạng trên diện rộng như vậy, rõ ràng là do kẻ có tâm sắp đặt.”
Cái giới này bé tẹo, Tống Uy Hành ở trong đó. Do đó, anh ta quá rõ những mánh khóe, thủ đoạn này.
Kẻ đứng sau giở trò ấy, không ai khác, chính là Trần Mạn Mạn và Triệu Quang Vũ, kẻ nâng đỡ cô ta.
Chuyện lùm xùm giữa Triệu Quang Vũ và Trần Mạn Mạn, Tống Uy Hành vốn đã tỏ tường. Căn bản là Triệu Quang Vũ xưa nay vốn chẳng mấy tử tế, chuyên bày những trò bẩn thỉu, nên việc suy đoán ra cũng chẳng khó.
“Cô ấy bị bắt nạt đến vậy mà công ty quản lý không can thiệp sao?” Tần Nghiễn bỗng lên tiếng, giọng nói nhuốm vẻ lạnh lẽo.
Tống Uy Hành thoáng khựng lại, chưa kịp theo kịp suy nghĩ của Tần Nghiễn. Phải mất một lúc mới vỡ lẽ Tần Nghiễn đang nhắc đến chuyện bốn năm về trước.
“Can thiệp chứ. Truyền Thông An Gia đã dìm xuống mọi tin tức tiêu cực của cô ấy đấy. Phong Hách Thành đích thân đổi quản lý cho cô ấy, chính là Quan Cầm bây giờ. Không chỉ quản lý, trợ lý và vệ sĩ bên cạnh cô ấy cũng được thay đổi từ dạo đó luôn.”
Nói đến đây, Tống Uy Hành lại liếc nhìn Tần Nghiễn đầy ẩn ý.
“A Nghiễn này.” Tống Uy Hành rũ bỏ vẻ lơ đãng thường ngày, hiếm hoi nghiêm túc: “Cậu nói thật cho tôi hay, cậu có phải đã thật sự để mắt đến Khương Nghê rồi không?”
Tần Nghiễn không đáp.
Tống Uy Hành cũng chẳng vội, vẫn từ tốn cất lời.
“Mấy năm nay cậu không ở trong nước, cũng không ở cái giới này, có lẽ có vài chuyện chưa rõ.” Tống Uy Hành liếc nhìn Tần Nghiễn vẫn đang khom lưng ngồi trên sô pha: “Đừng trách tôi không nhắc trước với cậu, một đóa hoa phú quý giữa nhân gian như cô ấy, người nhòm ngó nhiều không kể xiết. Mười chín tuổi đã ký hợp đồng với Truyền Thông An Gia, là do Phong Hách Thành đổ không ít tiền thật, tự tay lăng xê từng bộ phim một mà thành.”
“Phong Hách Thành con người này hẳn cậu cũng biết đây, chưa bao giờ nhúng tay vào chuyện của nghệ sĩ dưới trướng. Ấy vậy mà giờ, chỉ đối xử khác biệt với mỗi Khương Nghê thôi chứ? Khương Nghê tính cách phóng khoáng như vậy, có thể ở trong giới này lâu đến thế, lại là vì điều gì?”
Tống Uy Hành hơi ngừng lời: “Cô ấy ở trong cái chốn danh lợi này, lại xinh đẹp nữa. Đôi khi, cần phải có chỗ dựa mới…”
“Cô ấy sẽ không.” Tần Nghiễn đột ngột đứng dậy.
“Ấy, đi đâu đấy?”
Tần Nghiễn chẳng nói gì, bước nhanh về phía cửa, khắp người toát ra vẻ lạnh lẽo.
Cửa phòng bật mở, rồi “ầm” một tiếng đóng sập.
Tống Uy Hành tựa vào ghế sô pha, khẽ hừ một tiếng.
Cái quái gì thế này? Hỏi han xong xuôi, đến một chút thiện chí cũng chẳng thèm cho anh ta luôn à?
Tống Uy Hành lại nhớ đến câu nói “cô ấy sẽ không” đầy quả quyết của Tần Nghiễn lúc nãy, anh ta ngửa cổ uống nốt chỗ rượu vang còn lại trong ly.
Mẹ kiếp, đúng là điên mà.
*
Ở cuối dãy hành lang, Tần Nghiễn khuất trong ánh sáng mờ ảo.
Anh nhắm mắt lại, lời Tống Uy Hành khi nãy cứ văng vẳng bên tai. Buổi tiệc rượu bốn năm về trước, cô hẳn là đã rất sợ hãi phải không? Vậy nên mới dùng cách tiêu cực đến vậy.
Trong tâm trí anh hiện lên hình ảnh Khương Nghê dưới cây hoa anh đào đêm nay. Cô gái với đôi mày mắt rạng rỡ, đôi môi đỏ mọng cong lên nụ cười châm biếm, cô nói: “Chắc anh bất ngờ lắm nhỉ? Hóa ra tôi đã làm bao nhiêu chuyện không biết xấu hổ đó.”
Từ ngày gặp lại, anh chưa từng hỏi Khương Nghê vì sao ngày xưa lại bỏ đi không lời nào, cũng chẳng hỏi cô lại chọn gia nhập vào showbiz. Hồi đó anh rời quân ngũ đến IAR, tập huấn kín suốt tám tháng trời. Bốn năm sau đó, anh bận tối mắt tối mũi với các nhiệm vụ trên khắp thế giới, không có thời gian rảnh. Đây là lần đầu tiên anh về nước sau bốn năm xa nhà.
Tần Nghiễn tỉnh giấc, nét mặt suy tư.
Lời của Tống Uy Hành đã được anh suy xét kỹ lưỡng, mọi nghi vấn đều dồn về Triệu Quang Vũ.
Tần Nghiễn mở điện thoại, tìm trong WeChat danh bạ “Ôn Yến Thanh”: [Ôn Nhị, giúp tôi điều tra một người]
Ngay khi tin nhắn vừa gửi đi, màn hình điện thoại hiện cuộc gọi đến từ Chú Trần.
Tần Nghiễn thoáng nhíu mày, nhấc máy: “Chào chú Trần.”
Tiếng người đàn ông ôn hòa vọng ra từ đầu dây, ngữ điệu Quảng Đông chuẩn xác: “A Nghiễn, ngày mai Chủ tịch Lương sẽ có mặt tại Thành Đô và muốn gặp cháu đấy.”
*
Trong căn phòng ở cuối hành lang bên kia, Khương Nghê vừa tắm xong, đang nằm sấp trên giường.
Cô khoác lên mình chiếc váy ngủ lụa hai dây, sắc xanh thẫm làm nổi bật làn da trắng mịn màng như ngọc, như kem. Cổ áo trễ sâu, để lộ một phần bầu ngực căng tràn, quyến rũ.
Tiểu Khả gửi cho cô một ảnh chụp màn hình, là một tin tức khác đang hot trên mạng tối nay.
Trần Mạn Mạn đăng một chùm ảnh tự sướng, phông nền là bàn trang điểm trong khách sạn của cô ta. Dân mạng phóng to tám lần đã phát hiện ra Trần Mạn Mạn dùng nguyên bộ mỹ phẩm của hãng E-House mẫu mới nhất.
Một người hâm mộ hỏi: [Mạn Mạn chuẩn bị hợp tác với E-House ư? Chúc mừng nhé!]
Trần Mạn Mạn trả lời ngay lập tức: [Không phải đâu, chỉ là đồ dùng cá nhân thôi [mặt đáng yêu]]
Nhưng những lời phủ nhận nửa vời như vậy lại càng khơi gợi sự tò mò và đồn đoán.
Tiểu Khả giận tím mặt: [Đăng Đăng à, chúng ta thật sự không lên tiếng gì sao? Nhìn Trần Mạn Mạn cứ ‘nhảy nhót’ trong phần bình luận, em muốn lên cơn đau tim mất. Cô ta lấy đâu ra cái mặt dày đến vậy, chẳng lẽ nếu E-House không hợp tác với bên mình thì lọ mọ đi kiếm bên đó hay gì?]
Khương Nghê: [Chú Tĩnh Tâm • Tuyển tập gốc, được chia sẻ từ Âm nhạc Cát Tường.]
Tiểu Khả: […..]
Chốc lát sau, Tiểu Khả lại gửi ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện với Quan Cầm. Quan Cầm đã dò la được lịch trình gần đây của Triệu Quang Vũ ở Thành Đô, ông ta đã gặp vài đối tác kinh doanh và một phó tổng của E-House khu vực Đại Trung Hoa, người chịu trách nhiệm vận hành thương hiệu.
Tiểu Khả: [Đăng Đăng, chị đoán đúng phóc luôn kìa!]
Khương Nghê: [Ừm]
Tiểu Khả: [Triệu Quang Vũ thật sự muốn lăng xê Trần Mạn Mạn bằng mọi giá sao ạ?]
Tiểu Khả: [Lăng xê quá đà sẽ chuốc họa vào thân đó.]
Tiểu Khả: [Ông ta không sợ bị nghiệp quật à?]
Khương Nghê khẽ cười.
Triệu Quang Vũ là người kinh doanh, mà thương nhân thì nặng lợi. Huống hồ chi, Triệu Quang Vũ lại là loại đàn ông ăn bám. Nếu có lợi nhuận, thì lăng xê bằng mọi giá có gì sai đâu chứ.
Khương Nghê không để ý đến những lời than thở của Tiểu Khả, chuyển sang gửi cho cô ấy một cái link.
[Ngày mai, em đến chỗ này, giúp chị lấy một món đồ.]
[Đây mới là việc cần thiết, không được sơ suất đâu đó.]
Thoát khỏi khung chat với Tiểu Khả, Khương Nghê lại mở ảnh đại diện Tiếu Bối Lạc. Sau một hồi đăm chiêu, Khương Nghê gửi tin nhắn cho Tiếu Bối Lạc: [Tiếu Tiếu, giúp tớ tra một người đi.]
Tiếu Bối Lạc trả lời ngay lập tức: [Ai đấy?]
Khương Nghê: [Triệu Quang Vũ.]
Tiếu Bối Lạc: [Tra cái thằng cha súc sinh này làm gì?]
Mấy năm trước Khương Nghê phải chịu khổ vì Triệu Quang Vũ, Tiếu Bối Lạc biết rõ mồn một.
Tiếu Bối Lạc: [Vì chuyện trên mạng à?]
Khương Nghê: [Ừm.]
Tiếu Bối Lạc: [Cậu cứ đợi đấy, cục cưng. Bà đây nhất định sẽ moi móc cho ra hết mười tám đời tổ tông cái thằng súc sinh này cho cậu!]
Khương Nghê mỉm cười.
Lời tác giả:
Tính cách làm việc của đôi vợ chồng này giống nhau đến lạ!
Các bạn cuối tuần vui vẻ nhé, có lì xì cho mấy cưng đây nà!
Hôm nay vẫn còn một cập nhật nữa, khoảng 3-4 giờ chiều ấy, anh Tần nhà mình chuẩn bị mở khoá thân phận mới rồi đó!