Môi anh chạm nhẹ, ấm áp, mềm mại đến lạ. Một cảm giác đã lâu rồi cô mới được nếm trải.
Đầu cô bị anh giữ chặt, một bên cổ tay cũng bị siết lấy. Đầu ngón tay anh chai sạn, ấn lên mạch máu xanh hằn nơi cổ tay cô, khiến cô cảm nhận rõ từng nhịp đập dữ dội của mình, như thể máu đang sôi lên trong huyết quản.
Hơi thở nam tính nồng nặc bao trùm, nóng bỏng, mang theo sự chiếm hữu mãnh liệt, gần như muốn xé toạc cô. Chiếc áo vest trượt xuống, làn gió lạnh ùa vào lớp lụa mỏng manh.
Khẽ rùng mình.
Môi đau nhói, cô không kìm được khẽ “ưm” một tiếng.
Tiếng thở d.ốc nhẹ nhàng quấn quýt giữa hai người. Gần như át đi tiếng gió gào thét và tiếng cánh quạt trực thăng quay tạch tạch.
Anh áp trán vào trán cô. Hình ảnh này hệt như năm năm trước, bọn họ không có thêm thời gian để nói lời từ biệt.
“Ngoan ngoãn nghe lời.” Tần Nghiễn nói, giọng khàn đặc: “Không được… chạy nữa.”
Anh cố ý nhấn mạnh mấy chữ cuối.
Trong lúc mơ hồ, Tần Nghiễn đã nhặt chiếc áo vest rơi dưới đất, khoác lại lên người Khương Nghê. Anh đưa tay lên, đầu ngón tay gần như chạm vào dái tai cô, nhưng rồi lại đổi hướng ngay lập tức.
Lần đó, họ đã lỡ mất. Khi anh cho người đến đón Khương Nghê, căn nhà trọ nhỏ đã không còn một bóng người.
Đây dường như là một điềm báo chẳng lành.
Tần Nghiễn vốn là một người vô thần kiên định, vậy mà khoảnh khắc này cũng cảm thấy dè chừng. Đầu ngón tay anh chuyển sang nhẹ nhàng ấn lên đôi môi mềm đỏ mọng của Khương Nghê, như thể cố ý, ấn vào vết thương nhỏ xíu trên môi cô, nhìn đóa hoa đỏ thắm nở rộ trên cánh môi mềm mại.
Đau thì mới nhớ lâu được.
Khương Nghê khẽ rên một tiếng. Cô muốn giữ tay áo Tần Nghiễn, muốn hỏi lần này anh đi bao lâu, thậm chí tâm trí vẫn còn chìm đắm trong nụ hôn vừa rồi, cảm xúc hỗn độn chưa kịp lắng xuống.
Thế nhưng Khương Nghê chẳng làm gì cả, chỉ lặng lẽ nghe Tần Nghiễn dặn dò. Sau đó nhìn anh sải bước về phía chiếc trực thăng đang lơ lửng. Khoảnh khắc trèo lên khoang, anh quay đầu lại trong đêm, dõi mắt nhìn cô thật lâu.
Trực thăng lượn vòng cất cánh. Khương Nghê ngẩng đầu, ánh mắt đuổi theo thân máy bay ngày càng nhỏ dần, cho đến khi nó hoàn toàn biến mất vào màn đêm thăm thẳm.
Cô đưa tay, những ngón tay thon dài khẽ chạm vào môi. Đêm xuân se lạnh, nhưng trên môi dường như vẫn còn vương vấn hơi ấm nóng bỏng.
Khương Nghê cụp mắt, nhìn vệt hồng nhạt trên đầu ngón tay mềm mại.
Trực thăng đã bay được một lúc lâu, nhưng tầm mắt Tần Nghiên vẫn như đóng đinh ở một chỗ. Phi công là thành viên của căn cứ IAR Hồ Nam, cũng là cấp dưới cũ của Tần Nghiên.
“Đội trưởng.” Chàng trai trẻ vẫn quen gọi anh như vậy, liếc nhìn Tần Nghiễn bất động, rồi nuốt khan.
Vừa nãy ở trong khoang máy bay, cậu ta đã nhìn rõ mồn một.
Đội trưởng Tần vậy mà chẳng hề né tránh, ngay trên sân thượng, đè một cô gái ra hôn!
Dù không nhìn rõ mặt, nhưng chỉ nhìn vóc dáng thôi cũng đủ biết chắc chắn là một người siêu đẹp.
Chàng trai trẻ lại nuốt nước bọt, thăm dò hỏi: “Kia là… chị dâu ạ?”
Ánh mắt Tần Nghiễn khẽ khựng lại.
Anh không trả lời.
Dù mắt có tinh tường đến mấy, Tần Nghiễn cũng chẳng thể xuyên qua màn đêm đặc quánh. Anh từ từ cụp mắt lại, một tay cởi nút áo sơ mi thứ ba, cạnh đó là bộ đồ cứu hộ xanh sẫm.
“Tình hình thế nào?”
Chàng trai trẻ ngay lập tức bỏ đi vẻ tò mò, nghiêm túc nói: “Mười ba người bị kẹt. Nhưng số người mất tích thì chưa rõ. Hai mươi phút nữa, tập trung ở Đông Bình Hương, gần hiện trường.”
Tần Nghiễn gật đầu.
Áo khoác cứu hộ đã mặc, khóa kéo đã kéo. Anh cúi người lấy chiếc mũ bay, nhìn qua màn hình hiển thị.
Đến Đông Bình Hương từ đây sẽ mất mười chín phút năm mươi ba giây.
*
Khi Khương Nghê trở lại phòng, Tiểu Khả đang ngồi thẳng tắp trên ghế sô pha. Cô bé hiếm khi nghiêm túc như vậy, Khương Nghê kéo lại chiếc áo khoác trên người, định cúi đầu đi thẳng vào phòng ngủ để chạy trốn.
Mũi giày vừa chạm đến cánh cửa vân gỗ óc chó, Tiểu Khả đang ngồi trên sô pha khẽ ho một tiếng.
Khương Nghê: “…..”
“Chị Đăng Đăng.” Tiểu Khả mở miệng, giọng điệu rất nghiêm túc và cứng nhắc.
Khương Nghê quay người lại, khóe môi nhếch lên, mắt cong cong cười.
“Sao thế hả?”
Chỉ một giây, kỹ năng diễn xuất đã chuyển đổi vô cùng chuẩn xác.
Tiểu Khả: “……”
Trước Khương Nghê, Tiểu Khả từng theo một nữ minh tinh khác. Người đó rất có máu mặt trong giới. Bình thường vẫn hay ra oai, Tiểu Khả nhiều lần bị cô ta mắng đến phát khóc.
Cô bé biết mình không thông minh, thậm chí là hơi ngốc nghếch.
Đang lúc gần như không chịu nổi áp lực, muốn nghỉ việc thì cô bé nhận được thông báo từ công ty, được chuyển sang làm trợ lý cho Khương Nghê.
Theo góc nhìn của thiên hạ, việc trở thành trợ lý cho một nghệ sĩ mới toanh như Khương Nghê, người vừa chào sân đã bị phạt hợp đồng với số tiền khủng khiếp, chẳng khác nào bị gạt ra rìa. Nhất là lúc ấy, hình ảnh của Khương Nghê trong mắt công chúng không mấy sáng sủa.
Tiểu Khả ban đầu sợ rúm ró một thời gian dài, trước mặt Khương Nghê thì cứ phải dè dặt từng li từng tí. Nhưng sống chung một thời gian, cô bé dần nhận ra Khương Nghê chẳng hề khó chiều hay làm quá như người ta đồn thổi.
Cô chỉ là người rạch ròi chuyện tình cảm, thực tế rất dễ thương. Có khi Tiểu Khả còn thấy Khương Nghê toát ra vẻ thoát tục nữa cơ.
Có vẻ như cô chẳng bận lòng chuyện gì thật sự, mấy lần cô làm loạn chẳng qua chỉ là để chứng tỏ bản thân vẫn còn sống. Bởi vậy tối nay, khi mà Khương Nghê khẳng định và cố chấp muốn đi tìm người đó, Tiểu Khả đã thấy rất ngạc nhiên.
Nhất là khi người đó lại là Tần Nghiễn.
Lúc này, đối mặt với nụ cười không thể giả hơn của Khương Nghê, câu hỏi nghẹn ứ trong lòng Tiểu Khả cứ quanh quẩn mãi. Cuối cùng cô bé khó khăn hỏi một câu: “Vậy mấy năm nay chị không có cảm giác với ai, từ chối hết người theo đuổi này đến người khác, tất cả chỉ vì đội trưởng Tần sao ạ?”
Khương Nghê: “…….”
Có cần phải vạch trần cô thẳng thừng đến vậy không chứ.
Giữa sự im lặng của Khương Nghê, Tiểu Khả bất chợt thở dài một hơi: “Trên đời này mà chị còn để ý đàn ông có hai chân là em đỡ lo rồi, em cứ tưởng có ngày chị giải nghệ là sẽ đi tu luôn chứ.”
Khương Nghê: “…….”
“Chị có để ý gì đâu.” Khương Nghê khẽ cãi lại, rồi rất nhanh đổi chủ đề: “Chị vất vả kiếm tiền như vậy, chỉ để đi tu thôi hả? Vậy em nghĩ xem, nếu chị làm thế thì chị có vấn đề hay em có vấn đề đây?”
“Cũng đúng ha.” Tiểu Khả cười híp mắt chạy lại, khoác tay Khương Nghê: “Đằng nào em cũng không thông minh, chị cứ cho là em có vấn đề đi, miễn là chị được yên ổn là được. Phu nhân Công tước cũng được hay vợ Đội trưởng cũng ok hết trơn, quan trọng nhất là chị thấy vui là được!”
Cái gì mà vợ Đợi trưởng chứ, càng nói càng lố vậy trời.
Khương Nghê hơi thấy khó chịu, lại suy nghĩ lời Tiểu Khả vừa nói: “Khoan đã, ý em ‘phu nhân công tước’ là gì?”
“Là cp của chị với anh Cohen đó, chị không biết sao? Cư dân mạng xem hình trực tiếp tối nay, ai cũng ship điên đảo rồi.”
Khương Nghê: “…….”
“Nếu không phải biết chị một lòng với công việc, chỉ vì muốn có hợp đồng quảng cáo, thì em cũng muốn đẩy thuyền thiệt rồi. Chị Đăng Đăng nhà em xứng đáng với những gì tốt nhất mà.” Tiểu Khả khoác tay Khương Nghê, rõ ràng rất hài lòng và tự hào về việc Khương Nghê một lòng với công việc.
Khương Nghê nhìn cô bé tươi cười bên cạnh, lòng chợt mềm nhũn. Cô hít hít mũi: “Thương Tiểu Khả, có phải em lại muốn tăng lương không?”
Miệng ngọt thế này cơ mà.
Tiểu Khả chớp mắt, ánh mắt rơi trên đôi môi mềm mại, đỏ hồng của Khương Nghê: “Chị Đăng Đăng…..”
“Hả?”
“Đây là… đội trưởng Tần cắn chị à?”
“……!” Khương Nghê theo bản năng liếm khóe môi, chạm phải ánh mắt đầy kinh ngạc và tò mò của Tiểu Khả: “Thương Tiểu Khả!”
Tiểu Khả nuốt nước bọt, khẽ nhận xét: “Dữ dội quá đi mất!”
Khương Nghê: “…….”
*
Khi Khương Nghê bước ra khỏi phòng lần nữa, cô đã thay bộ đồ mặc ở nhà thoải mái. Tiểu Khả đang cuộn mình trên sofa, hí hửng lướt xem những từ khóa hot nhất Weibo tối nay.
#KhươngNghêXườngXám
#KhươngNghêẢnhChụpThật
#KhươngNghêNhanSắcThầnThánh
…….
Phần bình luận thì khen đủ kiểu, đủ trò.
[Ôi, vợ đẹp quá, muốn ôm vợ!]
[Hỏi thật, còn ai chưa biết nhan sắc “khuynh thành” của Đăng Đăng nhà mình không hả! [vẫy tay][vẫy tay][vẫy tay]]
[Cái mặt Khương Nghê đúng là không cho thợ chỉnh ảnh đường sống mà [đầu chó]]
[Mấy người trước đó bảo Khương Nghê bị hủy dung, giờ có thấy đau mặt không?]
[Ê ý là, huỷ dung mà được như này á? Thế thì tôi xin được hủy trước đây!]
[Chị em, bình tĩnh nào!]
…..
Tiểu Khả rất hài lòng, tủm tỉm cười, định thoát khỏi phần bình luận thì chợt nhìn kỹ lại, vô tình nhìn thấy từ khóa #KhươngNghêTriệuQuangVũ lại bất ngờ hạ cánh thẳng xuống top đầu tìm kiếm hot.
Khi thấy ba từ đó đứng cạnh tên Khương Nghê là Tiểu Khả đã thấy chướng mắt rồi. Nhấn vào hotsearch, cái ảnh chín ô mờ mịt, lờ mờ thấy rõ người phụ nữ mặc sườn xám xanh cùng người đàn ông dáng vẻ cục mịch giữa đêm khuya. Ông ta lộ rõ mặt là Triệu Quang Vũ của Quỹ đầu tư MK, nhưng người đàn bà quấn quýt bên cạnh lại chẳng phải vợ ông ta.
Đơn vị đầu tiên đăng tin này là một trang tin tài chính: Triệu Quang Vũ – người đứng đầu Quỹ đầu tư MK ngoại tình, chi phí chia tay trên trời có nguy cơ mất trắng. Bài báo phanh phui thẳng thắn cuộc hôn nhân lục đục giữa Triệu Quang Vũ và cô cả nhà họ Tưởng.
Tin tức cứ thế đồn xa, với việc Triệu Quang Vũ hiện đang ở Thành Đô, lại còn là cổ đông của Tập đoàn Trường Thanh. Tối nay Tập đoàn Trường Thanh và E-House ký kết hợp đồng hợp tác chiến lược, Khương Nghê với vai trò đại sứ thương hiệu của mỹ phẩm E-House, bộ sườn xám cô mặc quả thực làm cả buổi tiệc phải trầm trồ.
Rốt cuộc, tin đồn lại thành ra Khương Nghê và Triệu Quang Vũ có gian tình với nhau.
Dù sao thì từ khóa hot #KhươngNghêSườnXám# cùng những bức ảnh đẹp mê hồn vẫn còn chễm chệ trên bảng hotsearch.
Tiểu Khả bật phắt dậy từ ghế sofa: “Quá đáng vậy trời!!!”
Khương Nghê đang uống nước: “……?”
“Cái báo lá cải ba xu nào mà dám nói chị với cái gã họ Triệu kia…” Tiểu Khả còn chưa dứt lời, điện thoại Khương Nghê đã đổ chuông, là Quan Cầm gọi tới.
Quan Cầm bảo, từ khóa này bất ngờ nhảy lên hot search, rõ ràng là có kẻ cố tình giở trò, studio đang soạn thảo thông báo đính chính và thư luật sư rồi.
Khương Nghê vừa nghe Quan Cầm dặn dò, vừa lướt xem mấy cái ảnh mờ trên điện thoại: “Chân em mà ngắn vậy ư?”
Quan Cầm rõ ràng bị nghẹn lời.
“Đấy mà là trọng tâm à?”
“Chẳng lẽ không phải trọng tâm sao chị?”
“…….”
Trong ống nghe, Quan Cầm hít một hơi thật sâu: “Dù sao đi nữa, trước khi studio ra thông báo làm rõ chuyện này, em đừng bận tâm, đừng để ảnh hưởng đến hợp tác giữa em với E-House.”
“Nếu một chút tin đồn vớ vẩn này cũng có thể ảnh hưởng, vậy đối tác này không cần cũng được đâu chị ạ.”
“……”
Thêm một lần nữa bắt được sự câm nín của Quan Cầmz Khương Nghê khẽ cười thành tiếng, khóe mắt trong veo ánh lên ý cười.
“Thôi, em không đùa nữa.” Khương Nghê dừng lại, giọng điệu nghiêm túc hẳn lên: “Chị nghĩ là tại sao Trần Mạn Mạn lại mặc sườn xám? Chẳng lẽ đội ngũ của cô ta lại mất não đến mức cố tình đu bám em nữa hả?”
Dù người phụ nữ trong ảnh không lộ mặt, nhưng Khương Nghê và những người xung quanh cô đều rõ, đó chắc chắn là Trần Mạn Mạn.
Quan Cầm: “Nghe nói là do cái người họ Triệu kia yêu cầu.”
Khương Nghê: “……”
Rất lâu sau, Khương Nghê vẫn không nói gì.
“Sao vậy?” Quan Cầm hỏi.
Khương Nghê: “Em thấy bị ghê á.”
Cô nhớ lại ánh mắt thô tục của Triệu Quang Vũ ở sảnh tiệc, rồi liên tưởng đến lý do Triệu Quang Vũ bắt Trần Mạn Mạn mặc sườn xám.
Lại còn là sườn xám màu xanh lá cây.
“Khương Nghê?”
“Mấy ngày gần đây chị đừng nhận bất kỳ kịch bản đề tài dân quốc nào hết nha.”
“?”
“Khoan đã, cục cưng ơi. Hot search kia bị gỡ rồi!”
“Dạ?”
Quan Cầm vội vàng giải thích: “Hot search của em và Triệu Quang Vũ đó, bị gỡ rồi.”
Khương Nghê sững sờ trong giây lát.
“Ôi trời ơi…” Quan Cầm kinh ngạc thốt lên: “Gỡ sạch sành sanh…”
Khương Nghê không biết “sạch sành sanh” mà Quan Cầm nói là sạch đến mức nào, cho đến mười phút sau, toàn bộ mạng internet không còn tìm thấy bất kỳ tin tức nào về Khương Nghê và Triệu Quang Vũ, bao gồm cả chuyện cũ bốn năm trước.
Quan Cầm nhắn tin WeChat cho Khương Nghê: [Chắc không phải tổng giám đốc Phong đâu. Nếu tổng giám đốc Phong gỡ hot search, chắc chắn sẽ báo trước cho studio một tiếng rồi.]
Khương Nghê không đáp lời.
Quan Cầm: [Cục cưng, có phải em lại kết giao với nhân vật nào ghê gớm lắm không?]
Không biết thái tử gia nhà họ Lương có được tính là nhân vật ghê gớm không.
Nhưng Tần Nghiễn bây giờ chắc không rảnh quản mấy chuyện này, thậm chí có lẽ còn chưa biết.
Khương Nghê nhíu mày, không hiểu.
*
Cùng lúc đó, tại phòng tổng thống tầng 68 của khách sạn. Trần Lâm đứng cạnh ghế sofa, báo cáo công việc với Lương Quốc Chương: “Thưa chủ tịch, tin tức trên mạng và các bài đăng hot đã được gỡ bỏ hoàn toàn rồi ạ.”
Lương Quốc Chương nhìn những bức ảnh trải trên bàn trà.
Ảnh của Khương Nghê.
Khoảng nửa tiếng trước, có tin đồn về một vụ nhảy lầu xảy ra tại nhà hàng xoay của khách sạn, làm chấn động toàn bộ ban quản lý. Lúc đó, Lương Quốc Chương đang hàn huyên với ông chủ khách sạn Quân An.
Một lượng lớn nhân viên an ninh đã vội vã đến nơi, nhưng không tìm thấy người phụ nữ xinh đẹp có ý định nhảy lầu đâu, mà thay vào đó lại chứng kiến cảnh hai người đang ôm hôn trước trực thăng trên sân thượng vào ban đêm!
Nhưng hai người kia. Một là nữ minh tinh đang nổi Khương Nghê, một người… là cháu ngoại ông ta, Tần Nghiễn.
Lương Quốc Chương đau hết cả đầu.
Trong giới này, tin đồn về các công tử nhà giàu và nữ minh tinh không phải là hiếm, nhưng Lương Quốc Chương không thể ngờ rằng với một đứa có tính cách lạnh lùng như Tần Nghiễn lại cũng học theo người khác, vướng vào chuyện tình cảm với nữ minh tinh!
Lương Quốc Chương lập tức dìm xuống mọi tin tức. Tất cả những người biết chuyện tối nay đều được thông báo phải giữ bí mật tuyệt đối. Toàn bộ bộ phận truyền thông, pháp chế trong và ngoài nước của tập đoàn Lương Thị đều trong trạng thái sẵn sàng, hễ có bất kỳ tin đồn lộn xộn nào, đều phải dìm xuống hết.
“Đã điều tra rõ lai lịch cô gái này chưa?” Lương Quốc Chương hỏi.
“Là nghệ sĩ của Truyền Thông An Gia ạ. Cô gái này đã ra mắt bốn năm trước, còn lai lịch trước khi vào nghề vẫn đang điều tra.” Trần Lâm ngừng lại: “Không dễ tra lắm.”
Không dễ tra, tức là có người cố tình xóa bỏ thông tin.
Lương Quốc Chương gật đầu: “Cứ tiếp tục điều tra đi. Ông phải điều tra cho thật kỹ. Gần đây nếu có bất kỳ tin tức tiêu cực nào liên quan đến cô gái này, hãy ém xuống hết.”
Dù sao đây cũng là cô gái đầu tiên có liên quan đến Tần Nghiễn, Lương Quốc Chương không thể không để tâm.
Lương Quốc Chương lại nhìn ảnh Khương Nghê. Ừm, thằng nhóc này có mắt nhìn đấy chứ, xinh đẹp thì khỏi nói rồi, tướng mạo nhìn cũng hiền lành nữa.
“Vâng, thưa Chủ tịch.” Sau khi đáp lời, Trần Lâm ngập ngừng: “Thật ra, cô Khương đây còn có một tin đồn.”
“Nói đi.”
“Nghe nói trước khi vào giới giải trí, ở cao nguyên Xuyên Tây… có quen một người bạn trai.”
“Cao nguyên Xuyên Tây sao?”
Trước khi vào giới, tức là ít nhất bốn năm trước. Lương Quốc Chương trầm ngâm, nhớ lại chuyện cũ.
“Chẳng phải năm năm trước, thằng nhóc khốn nạn này cũng đến cao nguyên Xuyên Tây sao?”
Trần Lâm gật đầu: “Đúng vậy ạ.”
Lương Quốc Chương chợt nhớ lời Tần Nghiên nói “từng quen”, chẳng lẽ là thằng nhóc này từng quen cô bé Khương Nghê này sao?
Cây gậy gỗ khẽ gõ nhẹ trên tấm thảm nhung mịn, Lương Quốc Chương lại hỏi: “Cô bé này năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
Trần Lâm: “24 tuổi, sinh nhật chính thức là 1 tháng 6.”
Lương Quốc Chương: “…….”
Thế chẳng phải, năm năm trước mới mười chín ư?
Thằng khốn kia!
Tác giả có lời muốn nói:
Đăng Đăng: Ngày đầu tiên được hào môn top đầu che chở.
Đội trưởng chương sau sẽ về rồi nha~