Ngày Đêm – Án Cửu Vi

Chương 31

Chịu trách nhiệm…..?

Khương Nghê chợt nhớ đến khoảnh khắc anh nhảy xuống từ trực thăng trên tầng thượng khách sạn đêm đó. Cô như bừng tỉnh, hơi nóng lan dần từ vành tai.

Tuy nhiên, Khương Nghê vẫn dường như không cam tâm. Cô không muốn chịu thua Tần Nghiễn dễ dàng như vậy.

Cô lí nhí cãi lại: “Rõ ràng là anh… đã hôn tôi trước mà.”

Giọng nói cực nhỏ, song trong không gian xe hơi kín mít, lại trở nên rõ ràng đến bất ngờ.

Cho dù là thích hay yêu, cô vẫn cố chấp muốn phân định hơn thua rõ ràng.

Tần Nghiễn nghe lời cô nói mà suýt bật cười.

Anh dõi theo cô gái bên cạnh. Hàng mi rậm nhẹ nhàng cụp xuống, vệt hồng phơn phớt lan từ sau vành tai, nhuộm lên đôi gò má trắng ngần.

Cô kiêu sa đến thế, anh không nên là người mở lời trêu ghẹo trước.

Tần Nghiễn nhấc tay, lấy hộp thuốc lá trên táp lô. Anh gõ ra một điếu, đầu ngón tay vừa chạm vào đầu lọc, Tần Nghiễn lại quay sang nhìn Khương Nghê: “Em có để ý không?”.

Khương Nghê thoáng chững lại, rồi lắc đầu.

Tần Nghiễn tự nhận không phải người nghiện thuốc lá nặng, nhưng nhìn gương mặt ửng hồng của Khương Nghê thì anh bỗng thấy cổ họng khát khô. Anh nhớ lại đêm hôm đó trên sân thượng khách sạn Quân An, cô xuất hiện trong bộ dạng tả tơi giữa không gian rộng lớn, như thể đang tìm kiếm điều gì đó, vội vã đến lạ.

Ngay khoảnh khắc ấy, Tần Nghiễn mới nhận ra rằng. Dù thế nào đi chăng nữa, anh cũng không thể để cô thất vọng.

Thế nên anh bất chấp tất cả, nhảy xuống từ trực thăng.

Gần ba mươi năm cuộc đời. Hai lần mà anh hành động điên rồ, đều vì một bóng hình duy nhất.

Tần Nghiễn khẽ giật môi, tay giữ điếu thuốc nhưng chẳng châm lửa.

Anh quay đầu nhìn Khương Nghê, ánh mắt rực lửa: “Vì tôi là người hôn trước, vậy nên….”

“Cốc cốc cốc….”

Tiếng gõ cửa kính vang lên, giọng Trương Hải Lâm vọng từ bên ngoài: “Đội trưởng!”

Trái tim Khương Nghê bỗng nảy lên.

Vậy nên…rồi gì nữa?

Lời chưa dứt, vướng mắc trong cổ họng, một cảm giác khó chịu không sao tả xiết.

Cửa kính xe hạ xuống, để lộ khuôn mặt rám nắng của Trương Hải Lâm. Thời tiết ở Thành Đô dạo này ấm lên, khiến cậu ta càng đen thêm một tông.

“Đội…” Trương Hải Lâm cười toe toét, nhưng nụ cười chợt cứng lại khi thấy Khương Nghê đang ngồi ở ghế phụ.

“Cô Khương……?”

Khương Nghê khẽ gật đầu với Trương Hải Lâm: “Đạo diễn Cổ tìm tôi, tiện đường đi nhờ xe.”

Cô dùng lý do của Tần Nghiễn, trả lời vô cùng bình thản.

Kế bên, khóe môi Tần Nghiễn khẽ cong lên một cách đầy ẩn ý.

Trương Hải Lâm ngớ người gật đầu: ”À.”

“Có chuyện gì à?” Tần Nghiễn lên tiếng, giọng điệu có chút thiếu kiên nhẫn.

“À, không có gì, nghe nói anh về nên qua đón thôi.”

Tần Nghiễn: “…….”

Trương Hải Lâm hoàn toàn không nhận ra sự khác lạ trong không khí chiếc xe. Cậu ta thản nhiên mở cửa sau, đẩy mạnh đống đồ trên ghế sang một bên: “Đội trưởng, ngay lúc em cũng muốn đến chỗ đạo diễn Cổ nè. Anh cho em đi nhờ với nha.”

Tần Nghiễn: “…….”

Khương Nghê: “……..”

Có thêm bóng đèn siêu cấp Trương Hải Lâm ở đây, những lời trước đó đã không tiện nói ra nữa. Tần Nghiễn mím môi, khởi động lại xe. Khương Nghê cũng quay đầu đi, vẻ mặt điềm tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hai người trông cứ như thể hoàn toàn không quen biết nhau vậy.

“Cô Khương.” Trương Hải Lâm hóng hớt: “Tôi vẫn đang hóng chương trình hẹn hò kia á. Phải nói nhé! Cái đoạn preview tập trước của cô bá đạo quá. Ai cũng bảo cô đúng là cái gì cũng dám nói.”

“Hả?” Khương Nghê chớp mắt, cố lục lọi trong trí nhớ.

Mấy chương trình giải trí này đa phần đều có kịch bản, nhất là những điểm nóng mà tổ sản xuất muốn tạo chiêu trò thì đều sẽ trao đổi trước với khách mời.

Khương Nghê đang nghĩ, rốt cuộc cô đã nói gì í nhỉ?

“Thì là tập trước nữ khách mời số bốn đã hôn nam khách mời số ba đó. Cơ mà trong đoạn preview tập sau, cô ấy lại đi hẹn hò với nam khách mời số hai, giờ nhiều người đang chửi cô ấy lắm, bảo cô ấy…”

Mấy lời đó khó nghe quá, Trương Hải Lâm không lặp lại.

Nhưng Khương Nghê lại nhớ ra.

Lúc đó cô còn bình luận một câu: “Chỉ là hôn thôi mà. Chẳng lẽ tôi hôn người ta một cái thì cả đời này tôi phải thuộc về người ta luôn sao?”

Thật lòng mà nói, các khách mời đều nói theo kịch bản cả. Lời bình luận kia của cô cũng là kịch bản luôn, tổ sản xuất cần đúng kiểu chủ đề và hiệu ứng như vậy.

Đây là công việc, Khương Nghê chẳng thấy có gì, cho đến khi giọng nói của Trương Hải Lâm tiếp tục vang lên từ hàng ghế sau: “Tôi cũng thấy vậy, thời đại nào rồi, hôn một cái thì sao chứ? Con gái người ta đàng hoàng như vậy, sao lại không thể có lựa chọn B? Phải không? Ồ, mắc gì mà mới hôn có một cái mà phải yêu luôn? Phải chịu trách nhiệm với nữa chứ? Đúng là cổ hủ!”

Mí mắt Khương Nghê giật mạnh.

Cô chậm rãi quay đầu, quả nhiên chạm phải ánh mắt của Tần Nghiễn sa sầm, sâu thẳm như màn đêm lạnh lẽo.

Khương Nghê: “…….”

Trương Hải Lâm vẫn không hay biết: “Cô Khương này, cô nói thử xem, tôi nói đúng không?”

Khương Nghê gượng cười, khô khan đáp hai chữ: “Đúng… nhỉ.”

Bất chợt, chiếc xe dừng lại.

Tần Nghiễn không lên tiếng.

Khương Nghê liếc ra ngoài cửa sổ, đúng là cửa sau của khách sạn.

“Cái đó……” Cô cong môi, tự nhiên có chút chột dạ, ngón tay siết chặt, ôm cái túi lớn trong lòng, gật đầu với Trương Hải Lâm: “Vậy tôi xuống xe đây, tạm biệt.”

“Tạm biệt, cô Khương. Cô đi cẩn thận nhé ạ.”

Khương Nghê cắn môi. Cô liếc nhìn Tần Nghiễn một cái, rồi quay người xuống xe.

Cửa xe đóng lại, Trương Hải Lâm nhìn thấy cái túi giấy da bò nhỏ bị Khương Nghê để quên dưới ghế: “Ủa, cô Khương, cô…”

“Của tôi.” Tần Nghiễn cúi người nhặt cái túi giấy lên, ném vào ghế phụ lái.

Trương Hải Lâm: “……?”

*

Trở về khách sạn, Khương Nghê uể oải vùi mình vào sofa. Tiểu Khả thấy chiếc túi lớn bên tay cô liền tò mò hỏi: “Cái gì vậy ạ?”

Đó là bưu phẩm mà bảo vệ đưa cho cô. Khương Nghê mở túi ra, bên trong lại là… quần áo đàn ông. Một bộ đồ màu xanh đậm với dòng chữ IAR thêu nổi ở ngực.

Khương Nghê chợt siết chặt miệng túi, buông một tiếng lạnh lùng: “Rác thôi.”

“Ơ?” Tiểu Khả khó hiểu. Sao Đăng Đăng lại ôm một túi rác vào lòng chứ… Nhưng nghĩ lại, trước đây Khương Nghê từng đóng vai một thiên tài mắc bệnh tâm thần, để nhập vai, cô cũng hay làm những điều kỳ quặc. Tiểu Khả không nghĩ nhiều nữa.

Khương Nghê ôm chặt túi đồ trong lòng, tâm trí cô đắm chìm trong mớ suy nghĩ rối bời.

Có lẽ nào cô nên giải thích rõ ràng cho anh hiểu nhỉ? Những lời Trương Hải Lâm nói đều là kịch bản có sẵn. Thế nhưng ngẫm lại, dù là có kịch bản thì nó vẫn chạm đến sự thật phũ phàng, khiến cô cảm thấy gượng gạo khi phải miễn cưỡng dỗ dành người khác.

Ngón tay trắng ngần lướt trên màn hình điện thoại, nhưng cô vẫn không thể vượt qua rào cản đó. Một lúc sau, Khương Nghê ném điện thoại lên sofa, ôm túi đồ che mặt, lẩm bẩm: “Phiền chết đi được!”

Tiểu Khả nhìn Khương Nghê đang vùi mặt vào một túi đồ, lông mày càng nhíu chặt hơn. Chẳng lẽ vai nữ bác sĩ lần này lại có trạng thái tinh thần đáng lo ngại đến vậy sao ta?

Ít phút sau, Khương Nghê nhận được thông báo từ đoàn làm phim, bắt đầu chuẩn bị trang phục và hóa trang cho cảnh quay đầu tiên, không còn thời gian để cô suy nghĩ vẩn vơ nữa.

Khương Nghê liếc nhìn điện thoại. Cô sợ rằng lát nữa mình sẽ không nhập tâm được vào vai diễn, vì thế dứt khoát để điện thoại lại trên sofa, khoác áo và bước ra ngoài.

*

Cảnh quay đầu tiên của “Ngược Lối” diễn ra vào nửa đêm. Đây một quyết định táo bạo của đạo diễn Cổ Hạng Đào khi chọn ngay một phân đoạn cao trào mà quay trước.

Khương Nghê và Tống Uy Hành, trong vai hai bác sĩ, đang khám bệnh ở làng thì bất ngờ gặp phải trận lũ quét kinh hoàng, ngay lúc đội cứu hộ Sao Đỏ xuất hiện ứng cứu.

Đây là cảnh quay thứ ba, hai lần trước Cổ Hạng Đào vẫn chưa ưng ý vì các diễn viên thủ vai đội cứu hộ bước đi trong dòng nước có vẻ loạng choạng. Cả hai vẫn chưa toát lên được dáng vẻ anh hùng mà ngược lại, trông như chính họ cũng sắp bị nước cuốn trôi vậy.

Khi chuẩn bị quay lại lần thứ ba, mọi người ai cũng đã vào vị trí.

Sau tấm rèm, Khương Nghê trong chiếc áo blouse trắng lấm lem bùn đất, co ro trên bàn của phòng khám dã chiến. Vạt áo đã ướt sũng, cô còn ôm chặt một bé gái chừng bảy, tám tuổi trong lòng.

Chỉ nửa giờ trước, nơi đây vẫn là một vùng đất bình yên, lũ trẻ vô tư nô đùa quanh phòng khám. Nhưng khi lũ ập đến, nhân vật Nhậm Hiểu do Khương Nghê thủ vai, vì muốn cứu cô bé, đã không kịp chạy lên chỗ cao hơn, bị mắc kẹt tại mảnh đất cô độc này.

Mưa đêm sắp trút xuống, vạn vật như chìm vào biển nước.

Bên ngoài lều khám bệnh, vài âm thanh rì rào len lỏi vào.

“Đội trưởng Tần.”

“Ừm.”

“Chuyện này……”

“Không vấn đề gì.”

“Vậy làm phiền anh rồi.”

Anh không đáp, chỉ có tiếng khóa cài siết lại nghe thật rõ ràng.

Tim Khương Nghê bỗng đập lệch một nhịp, bóng dáng cao lớn của người đàn ông in hằn trên tấm rèm.

Tần Nghiễn đang mặc áo phao cứu sinh.

Cổ Hạng Đào vén rèm: “Tiểu Khương này, trong cảnh tiếp theo, đội trưởng Tần sẽ diễn mẫu trước, cô phối hợp với cậu ấy nhé.”

Khương Nghê ngây người, khẽ mím môi rồi gật đầu: “Được ạ.”

Chỉ lát sau, tất cả đèn đều tắt ngúm.

Lũ quét đã phá hủy hệ thống điện duy nhất của ngôi làng. Xung quanh chìm trong sự tĩnh lặng đến rợn người, càng lúc càng đặc quánh.

“Chị ơi, em sợ.” Cô bé rúc vào lòng Khương Nghê.

Khương Nghê vỗ nhẹ lưng cô bé: “Đừng sợ, lát nữa sẽ có người đến cứu chúng ta thôi.”

Cô nhìn ra ngoài lều y tế, ánh mắt chìm vào màn đêm đen kịt.

Xung quanh tĩnh lặng đến nỗi, Khương Nghê gần như có thể nghe thấy nhịp đập của chính trái tim mình, thình thịch…..thình thịch….

Ánh nhìn của cô không rời. Thế nhưng khoảnh khắc ấy cô không thể phân biệt được mình đang mong chờ điều gì.

Nhậm Hiểu mong chờ sự cứu viện, còn cô thì sao?

Ngay khoảnh khắc ánh sáng lóe lên, ánh mắt Khương Nghê chạm vào đôi đồng tử sâu thẳm của Tần Nghiễn. Cô khẽ liếm đôi môi có chút khô khốc của mình.

Lối vào lều y tế hẹp, thuyền cứu sinh không thể tiếp cận. Trong màn đêm, Khương Nghê nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ấy không chút do dự nhảy khỏi thuyền cứu sinh, nước lũ lập tức ngập đến đầu gối. Tần Nghiễn mím môi thật chặt, cầm theo áo phao, kiên định bước về phía họ.

Anh đưa tay ra, đôi mắt thâm trầm như màn đêm nhưng lại đọng lại ánh sáng. Khương Nghê khẽ sững sờ, nhìn thấy hình ảnh mình đang chật vật trong đôi mắt anh. Cô vội vàng đặt cô bé bên cạnh vào tay Tần Nghiễn, định lội xuống nước thì bị anh ngăn lại.

“Đứng yên.”

Giọng nam trầm thấp, mang theo mệnh lệnh không thể phản kháng. Hành động của Khương Nghê đang định xuống bàn bỗng khựng lại, cô nhìn vào mắt Tần Nghiễn.

“Đứng yên.” Tần Nghiên lặp lại lần nữa, ngữ điệu dịu hơn chút, nhưng ánh mắt vẫn kiên định. 

Trong mắt anh có một sự khẳng định quá mức kiên cường, luôn mang lại cảm giác an toàn. 

Khương Nghê vội rụt chân lại. 

Tần Nghiễn gật đầu với cô, ôm cô bé quay người lội về phía thuyền cứu sinh.

Giây phút ấy, Khương Nghê ngỡ như lạc vào một cõi mộng. Cảnh tượng này, sao lại chân thật đến vậy, đây không còn là diễn nữa. Cô thực sự là nữ bác sĩ bị mắc kẹt giữa dòng lũ cuồng nộ. Còn Tần Nghiễn, chính là người hùng đến cứu rỗi đời cô.

Không dám chần chừ làm chậm trễ công cuộc giải cứu, Khương Nghê vội vã khoác chiếc áo phao vào người.

Chỉ thoáng chốc sau, Tần Nghiễn đã quay lại. Anh đứng cạnh mép bàn, quay lưng lại và khom người. Khương Nghê ngập ngừng một thoáng, định bước xuống, nhưng rồi, đầu gối cô lại bị anh siết nhẹ.

Trong bóng tối thăm thẳm, Tần Nghiễn chẳng nói chẳng rằng, trực tiếp cõng cô lên. Khương Nghê cứng đờ cả người, bản năng khiến cô vòng tay ôm lấy cổ anh. Gió xiên xẹo thổi tung những tấm bạt che của phòng khám, tạo nên tiếng vù vù, hòa cùng nét hoảng hốt trong đôi mắt người phụ nữ, cũng như gương mặt nghiêng anh tuấn của anh nữa.

Đoạn diễn mẫu ấy, cứ thế tiếp diễn. Ngay cả Cổ Hạng Đào cũng chẳng nỡ lên tiếng hô “cắt”.

Chẳng cần nói cũng biết Tần Nghiễn chuyên nghiệp đến mức nào, nhưng điều khiến người ta rung động hơn cả là bầu không khí mà anh tạo ra. Đó là cảm giác của an toàn hiện rõ trong mắt những nhân viên cứu hộ, là sự hoảng loạn, mong chờ. Thậm chí là cả khoảnh khắc bàng hoàng của Nhiệm Hiểu.

Khương Nghê đã được đưa đến một khoảng đất khô ráo, Cổ Hạng Đào từ sau màn hình giám sát giơ ngón tay cái về phía cô, rõ ràng là cực kỳ hài lòng với cách cô thể hiện cảm xúc vừa rồi.

Tiểu Khả bước đến, tay cầm áo khoác và bình giữ nhiệt: “Chị lạnh cóng hết cả rồi phải không? Mau uống chút nước nóng, cởi bỏ quần áo ướt ra đi chị.”

Khương Nghê gật đầu với Cổ Hạng Đào, rồi quay sang nhìn Tần Nghiễn đang đứng cạnh. Người đàn ông dứt khoát cởi bỏ áo phao cứu sinh, vết nước trên chiếc quần dài đã ướt gần đến đùi, cả người anh như vừa được vớt lên từ dưới nước.

Tần Nghiễn cúi người, giẫm lên phiến đá vắt bớt nước ở ống quần.

Bên cạnh, Tiểu Khả đưa một chiếc khăn trắng: “Đăng Đăng à, chị lau đi.”

Khương Nghê nhận lấy chiếc khăn, các ngón tay khẽ động, định đưa cho Tần Nghiễn thì giọng của Cohen vang lên từ phía sau.

“Cô Khương!”

Đôi mắt Cohen tràn đầy sự tán thưởng: “Cô diễn quá tuyệt vời!”

Khóe môi Khương Nghê khẽ cong, ngầm chấp nhận lời khen đó. Nhưng khi Cohen định ôm lấy cô, mũi chân cô đã vô thức lùi lại nửa bước.

“Cô Khương.” Cohen tiến lên nửa bước, đôi mắt xanh trong sáng rực nhìn thẳng vào cô: “Tôi có chuyện muốn nói với cô.”

Không đợi Khương Nghê còn kịp đáp lời, anh ta đã tiếp tục: “Đột nhiên tôi có một nguồn cảm hứng mới. Tôi muốn tìm hiểu sâu hơn về các loại hương liệu truyền thống của Trung Quốc, dự định sẽ đến vùng Vân Nam trước.”

Khương Nghê chợt hiểu ra, Cohen đến là để nói lời tạm biệt với cô.

Chẳng hiểu sao, Khương Nghê lại khẽ thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm. Cô mỉm cười rạng rỡ, ánh mắt long lanh niềm vui: “Vậy thì thật tuyệt vời. Tôi rất mong chờ nguồn cảm hứng mới của anh!”

Thấy đôi mắt cười của Khương Nghê, Cohen có khoảnh khắc bị cuốn hút. Anh ta gật đầu khẳng định: “Nhất định rồi. Tôi cũng hy vọng rằng, đến lúc đó, cô sẽ là người đầu tiên cảm nhận được nguồn cảm hứng mới của tôi.”

Anh ta khẽ chững lại, có lẽ vì cảm xúc không thể kìm nén: “Hoặc, tôi có thể sẽ tạo riêng một mùi hương chỉ dành riêng cho cô mà thôi.”

Xung quanh họ là vô số người. Nào là người từ đoàn làm phim, trợ lý của các diễn viên, đến cả ba người đàn ông của đội cứu hộ. Lời nói của Cohen đầy ám muội, lại thêm ánh mắt tình ý không chút che giấu. 

Tiểu Khả bất giác liếc nhìn Tần Nghiễn đang đứng gần đó, tim đập thon thót.

Tất cả mọi người đều ngó nghiêng, mắt sáng rực vẻ hóng hớt, còn Khương Nghê thì chẳng biết nói gì.

“Anh Cohen nói quá rồi.”

Giọng nam trầm ấm, vững vàng vang lên.

Cohen quay phắt lại, ánh mắt tràn đầy sự bất ngờ: “Tần…”

Là cậu chủ nhà họ Tần, cháu ngoại của Lương Quốc Chương. Đây là cái người mà anh ta từng gặp ở sự kiện tối của E-House hôm đó.

“Tần Nghiễn.” Tần Nghiễn dứt khoát ngắt lời Cohen, bước thẳng tới. Cả người anh vẫn còn ướt sũng, nhưng luồng khí chất mạnh mẽ của anh lập tức chắn ngang, đứng giữa Khương Nghê và Cohen.

Cohen cẩn thận nhìn người vừa thoát chết khỏi dòng nước. Anh ta đã xem hết cảnh quay vừa nãy và thực sự ấn tượng với sự dũng cảm và chuyên nghiệp của người cứu hộ này.

“Nghe nói tập đoàn Á Man vừa ký thỏa thuận nghiên cứu với IAR cách đây không lâu. Chắc hẳn là anh Cohen đâu cũng đã đến khảo sát ở trường quay phải không?”

“À, vâng. Tôi rất vinh dự.”

Tần Nghiễn khẽ gật đầu, nụ cười xa cách nhưng đầy lịch thiệp: “Thảo nào đám nhóc ở đây ngày nào cũng nhắc đến anh cả. Đám đó còn bảo là anh đã hứa sẽ đích thân điều chế cho chúng một loại nước hoa có tác dụng trị liệu.”

“Hả…….?”

Cohen ngây người.

Tần Nghiễn nhếch mép cười: “Mấy thằng nhóc đó nghịch ngợm, nói năng lung tung, chẳng có giới hạn gì cả. Tôi thay mặt tụi nó xin lỗi anh nha.”

Cohen vẫn còn đang lơ mơ, bất giác gật đầu: “Không… sao đâu.”

Đó là phép lịch sự của một quý ông.

Dòng người vây quanh đã vãn dần. Mọi người đưa mắt nhìn nhau. Ai cũng có chung một suy nghĩ, ra là cái anh chàng Cohen lại là người như vậy. Ai anh ấy cũng chế nước hoa cho, còn là nước hoa đo ni đóng giày nữa chứ.

Tần Nghiễn nghiêng đầu, nhìn Khương Nghê vẫn đang thẫn thờ đứng yên.

Sự khó xử vừa rồi đã được anh hóa giải chỉ bằng vài câu nói. Thậm chí người có lòng còn có thể nghe ra, cái gọi là không có ranh giới của anh là ám chỉ ai.

Chạm phải ánh mắt hờ hững của Tần Nghiễn, Khương Nghê bỗng thấy chột dạ, vội vàng cụp mắt xuống.

Bên tai vang lên tiếng của Trương Hải Lâm: “Đội trưởng, bộ quần áo để thay của anh đâu rồi ạ?”

Tần Nghiễn lại liếc nhìn Khương Nghê một cái, ánh mắt sâu xa và thâm thúy, rồi trả lời Trương Hải Lâm: “Không có gì.”

*

Buổi quay phim tối nay cuối cùng cũng khép lại, chỉ còn vài cảnh nhỏ cần bổ sung với sự góp mặt của Khương Nghê và Tống Uy Hành. Khi Khương Nghê tẩy trang xong, thay lại trang phục của mình, trời đã gần sáng.

Khoác hờ chiếc khăn choàng len màu xám nhạt, cô thoáng thấy Tần Nghiễn dưới mái hiên trước cửa khách sạn. 

Đây là con đường duy nhất để cô về phòng.

Gặp Tần Nghiễn ở đây, Khương Nghê không chắc liệu anh có đang đợi mình hay không.

Tần Nghiễn đã thay một bộ đồ thường ngày, anh lười biếng tựa vào cột hành lang, kẹp điếu thuốc giữa những ngón tay thon dài. 

Đầu thuốc đỏ lựng, tàn thuốc đã đọng lại một đoạn trắng xám. 

Ánh mắt anh xoáy vào Khương Nghê, tĩnh lặng.

Khương Nghê bất giác thấy lòng chùng xuống, cô siết nhẹ chiếc khăn choàng trên người. 

Đêm xuân, mưa bụi vừa tạnh, không khí thoang thoảng mùi cỏ non hòa lẫn vào đất. 

Khương Nghê cúi đầu, định lướt qua.

“Lạnh à?”

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông bất chợt vang lên bên tai, Khương Nghê khẽ khựng lại, bỏ lỡ cơ hội trốn thoát. Cô ngước nhìn Tần Nghiễn, đối diện với đôi mắt sâu thẳm của anh.

“Chuyện vừa rồi….cảm ơn anh.”

Tần Nghiễn dập tắt điếu thuốc giữa ngón tay: “Không có gì.”

Khương Nghê: “……”

Xung quanh bỗng chốc trở nên tĩnh mịch lạ thường. Đêm xuân, tiếng mèo kêu trong bụi cỏ nghe thật ai oán, cô độc. 

Khương Nghê cũng cảm thấy ngột ngạt, kể từ khi Tần Nghiên trở lại. 

Rõ ràng mọi chuyện không nên là như vậy. 

Cả những lời nói vô cảm của Tần Nghiễn lúc này nữa.

Có điều gì đó nghẹn lại trong cổ họng cô, không thể nói ra cũng chẳng thể nuốt xuống.

Một lúc lâu sau, Khương Nghê cố nén cảm giác bất thường trong lồng ng.ực, lạnh nhạt nói: “Nếu đội trưởng Tần không có việc gì thì tôi xin phép về phòng trước, sáng mai còn phải quay phim.”

“Có việc.”

“……”

Bước chân vừa định nhấc lên của Khương Nghê lại khựng lại. Cô nhìn Tần Nghiễn, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh.

“Đội trưởng Tần cứ nói thẳng vào vấn đề đi, đừng vòng vo tam quốc nữa.”

“Em định hẹn hò với Cohen à?”

“?”

Khương Nghê cứng người vì câu hỏi đột ngột.

“Hay là, anh ta chính là phương án dự phòng của em?”

“……”

Khương Nghê cảm thấy khó chịu. Một ngọn lửa bực bội bùng lên trong lòng, lan nhanh như chớp.

Thì ra trong mắt Tần Nghiễn, cô là loại người như vậy sao?

Khương Nghê mím chặt đôi môi chúm chím. Ánh mắt trong veo như nước, có thể nhìn thấu mọi điều.

“Đội trưởng Tần không thấy mình đang can thiệp quá sâu sao?” Khương Nghê lên tiếng, giọng nói có phần lạnh nhạt: “Tôi có yêu ai, yêu theo cách nào, có dự phòng B hay thậm chí là vô vàn các dự phòng C, D, F, E khác đi chăng nữa, thì đó cũng đều là chuyện riêng tư của tôi. Giữa tôi với đội trưởng Tần, không có quan hệ gì cả!”

Anh hỏi một câu, cô đáp trả một đoạn dài.

Tần Nghiễn cụp mắt, ánh nhìn như muốn xuyên thấu, nhưng giọng điệu lại có chút ngông nghênh: “Không được à?”

Ngay lập tức, anh nhích người về phía trước, khoảng cách an toàn đã không còn.

tay kia lần tìm điếu thuốc đã hút dở. Cổ họng anh ngứa ran, dấu hiệu của một cơn thèm thuốc chưa được thỏa mãn.

“Quan hệ gì sao?” Giọng nói trầm khàn của Tần Nghiễn gần như dán chặt vào tai Khương Nghê: “Vậy cô Khương nói thử xem, chúng ta có quan hệ gì?”

Mãi hồi lâu, Khương Nghê vẫn không sao trả lời được câu hỏi đó.

“Hửm?”

“…….”

Tần Nghiễn khẽ thẳng người dậy. Ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, tựa hồ kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời. Khương Nghê cảm thấy cổ họng mình khô khốc.

Đoạn quá khứ đó, với cô, có lẽ là sự dũng cảm duy nhất trong đời liên quan đến tình yêu. Nhưng còn với Tần Nghiễn thì sao?

Kể từ khi gặp lại, Tần Nghiễn luôn miệng gọi cô là “kẻ lừa đảo”, có lẽ cô thực sự là một kẻ lừa đảo. Năm xưa, cô đã lừa anh vào lưới tình mà chẳng màng đến hậu quả. Rồi sau đó, cô lại gây rối xong bỏ chạy.

Tần Nghiễn thúc giục: “Nói đi.”

Nhìn ánh sáng mỏng manh đọng trong đôi mắt đen của Tần Nghiễn. Khương Nghê khẽ liếm môi, rụt rè thăm dò: “Bạn tình…?”

Bình Luận (0)
Comment