Ngày Đêm – Án Cửu Vi

Chương 36

Phòng bệnh giờ đây chỉ còn Khương Nghê và Tiểu Khả, Tần Nghiễn đã rời đi cùng Tống Uy Hành.

Tiểu Khả một tay lấy phần ăn sáng đã được chuẩn bị sẵn từ trong túi. Tay còn lại thoáng liếc nhìn Khương Nghê, rồi nhanh chóng cúi thấp đầu.

Khương Nghê dựa lưng vào thành giường, không bỏ sót chút ngập ngừng nào trong ánh mắt Tiểu Khả: “Muốn hỏi gì thì cứ hỏi.”

Tiểu Khả dè dặt cất lời: “Chị và đội trưởng Tần, đã tới bước này rồi ư?”

Khương Nghê: “……”

Cô đánh giá cô gái nhỏ đang có chút gượng gạo trước mặt: “Được đấy, Thương Tiểu Khả. Em cũng có gan hỏi dữ ha?”

Tiểu Khả nhoẻn cười, đôi mắt cong cong, chẳng hề tỏ ra nao núng. Cô bé khuấy đều bát cháo trắng rồi đưa tới trước mặt Khương Nghê.

“Em chỉ cảm thấy… Chị Đăng Đăng, chắc hẳn rất thích đội trưởng Tần, đúng không ạ?”

Ngón tay Khương Nghê đang giữ chiếc thìa chợt dừng lại. Hàng mi dài rũ xuống, che đi ánh mắt.

“Tại sao em lại nghĩ vậy?”

“Nếu là người đàn ông khác đối xử với chị như vậy, chị đã sớm tống cổ họ xuống giường rồi. Chị sẽ không bao giờ để cho họ chạm vào dù chỉ một ngón tay. Nhưng vừa nãy với đội trưởng Tần thì khác, chị để anh ấy lành lặn bước ra khỏi cánh cửa này đấy.”

Khương Nghê: “…….”

Đôi khi thật chẳng biết cô bé này là ngây thơ, hay là quá đỗi tinh ranh nữa. 

Tiểu Khả vẫn cười tủm tỉm nhìn Khương Nghê: “Đăng Đăng à, chị có người mình thích rồi. Thật tốt.”

Khương Nghê liếc cô bé một cái, thấy cô bé cười ngốc nghếch: “Tốt gì chứ? Rồi sẽ có một ngày, em cũng gặp được một người khiến em rất thích thôi.”

“Em có gặp hay không đâu quan trọng. Đăng Đăng à, chị có người mình thích, em vui lắm đó.” Tiểu Khả cong mắt cười: “Khi chị có người mình thích. Chị sẽ cười, sẽ vui vẻ, sẽ vì người ấy mà suy nghĩ đủ điều vui vẻ hơn nè. Em thấy chị như thế này….”

Tiểu Khả nghiêng đầu, nhìn Khương Nghê: “Rất sống động, khác hẳn với trước kia. Chắc chị không nhận ra đâu nhỉ? Dạo này, em thấy chị cười nhiều hơn hẳn ngày xưa đấy.”

Mi mắt Khương Nghê khẽ rũ xuống, cố giấu đi những cảm xúc sâu thẳm trong đôi mắt.

Cô có cười nhiều hơn trước thật sao?

*

Khu hút thuốc của bệnh viện.

Tần Nghiễn rút bao thuốc trong túi quần, gõ nhẹ một điếu ra, ra hiệu cho Tống Uy Hành.

Tống Uy Hành xua tay: “Cậu đáy, hút ít thôi.”

Tần Nghiễn nhếch môi. Anh ngậm điếu thuốc vào giữa môi, rồi lại lấy bật lửa ra khỏi túi.

Chiếc bật lửa đá màu đen mờ, nắp bật được khảm một viên đá obsidian(1) bóng bẩy, trầm ấm.

Tống Uy Hành nhớ rõ chiếc bật lửa này. Đây là vật mà ông nội nhà họ Tần tặng Tần Nghiễn năm anh mười tám tuổi.

“Tách….”

Ngọn lửa xanh lam len lỏi bật lên, phản chiếu ánh sáng trên lớp vỏ đen nhám. Tần Nghiễn khẽ cúi đầu, đưa đầu điếu thuốc chạm vào ngọn lửa.

Đầu thuốc cháy đỏ, anh hít một hơi thật sâu. Ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, im lặng không nói.

Bên cạnh, Tống Uy Hành khẽ cười.

“Vừa nãy….” Tống Uy Hành đánh giá Tần Nghiễn từ trên xuống dưới: “Không lẽ đội trưởng Tần của chúng ta muốn cưỡng ép người ta à? Không ngờ đó, đại công tử Tần lại có sở thích này cơ đấy.”

Tần Nghiễn: “…….”

Tống Uy Hành thúc nhẹ khuỷu tay Tần Nghiễn, ghé sát vào thì thầm: “Ấy, cậu làm bạn giường gì mà kém cỏi quá, ai lại đi ép buộc con gái người ta bao giờ.”

“Không có gì để nói thì cậu im mồm đi.”

“……” Nụ cười trong mắt Tống Uy Hành càng đậm, nhưng giọng điệu cợt nhả thì bớt hẳn: “Sao thế, chẳng nhẽ bạn giường vẫn chưa lên chức à?”

Tần Nghiễn: “…….”

“Cần tôi bày mưu tính kế cho không? Mấy năm nay trong showbiz, kẻ theo đuổi Khương Nghê nhiều không kể xiết, từ đại gia vung tiền, dùng tài nguyên, đến mấy gã nghệ sĩ lãng mạn. Cô gái này có cảnh tượng nào mà chưa từng chứng kiến đâu. Hai năm trước sinh nhật Khương Nghê, có một tay nhà giàu đã đặt 99 biển quảng cáo khắp toàn cầu cho cô ấy, kéo dài ròng rã 24 tiếng, làm cả giới giải trí xôn xao đấy.”

“Cô ấy không thích đâu.”

“Hả?”

Tần Nghiễn rít thêm một hơi thuốc. Làn khói trắng nhạt lững lờ bay ra, che khuất một phần gương mặt góc cạnh của anh.

“Chưa được cô ấy đồng ý mà làm cái trò phô trương như vậy, cô ấy sẽ không thích. Hơn nữa, cô ấy là người của công chúng, làm thế chỉ mang lại phiền phức, biến cô ấy thành chủ đề để thiên hạ rỗi hơi buôn chuyện thôi.”

Đó không phải là tình yêu, ngay cả thích cũng chẳng tới đâu.

Tống Uy Hành cứng họng.

Một lúc sau, anh ta lại ngẩng đầu nhìn Tần Nghiễn: “Thế cậu nói đi, Khương Nghê thích kiểu gì?”

Tần Nghiễn liếc xéo, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhạt: “Mắc mớ gì tới cậu.”

Tống Uy Hành: “……?”

Vãi, thế mà cũng không chịu tiết lộ à.

*

Vì Khương Nghê bị thương, Cổ Hạng Đào đã cho cô nghỉ mười ngày, dặn dò cô nghỉ ngơi thật tốt, đừng vội quay lại đoàn phim.

Sau một tuần nghỉ dưỡng, vết thương ở mắt cá chân của Khương Nghê đã hoàn toàn lành lặn, vết thương trên vai cũng đã bắt đầu đóng vảy.

Suốt khoảng thời gian này, cô vẫn ở bệnh viện, có Tiểu Khả bên cạnh chăm sóc. Còn Tần Nghiễn, vì bận theo đoàn, nên mỗi lần anh đến bệnh viện, Khương Nghê thường đã chìm vào giấc ngủ.

Sau vài lần như vậy, Tiểu Khả lén nói với Khương Nghê rằng, Tần Nghiễn mỗi lần đến đều mắt đỏ ngầu, trông thấy rõ là anh đã không được nghỉ ngơi đầy đủ.

Khi biết chuyện, Khương Nghê liền không cho phép anh đến nữa.

Vào ngày thứ tám ở bệnh viện, Khương Nghê nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài ánh nắng xuân rực rỡ, cô lại nằm trên giường bệnh nhàm chán lướt điện thoại, cập nhật một dòng trạng thái WeChat: Sắp mọc lông cả rồi đây [khóc ròng].

Tiểu Khả từ phòng bác sĩ trở về, mang đến cho Khương Nghê một tin vui bất ngờ: “Đăng Đăng ơi, bác sĩ nói chiều nay chị có thể làm thủ tục xuất viện rồi đó!”

“Thật sao?” Ánh cười rạng rỡ hiện lên trong đôi mắt Khương Nghê. Ngón tay thon dài khẽ lướt trên màn hình, cập nhật ngay một dòng trạng thái mới: Á, được ra viện rồi nè! [Vẫy tay chào]

Tài khoản mạng xã hội này của cô là riêng tư, chỉ kết nối với những người bạn cực kỳ thân thiết, nên sẽ không có ai mang những chia sẻ này ra ngoài. Hơn nữa, toàn bộ thông tin về việc cô nhập viện cũng được đoàn làm phim giữ kín.

“Để em đi thanh toán viện phí mấy ngày nay trước, rồi về dọn đồ đạc. Lát nữa, em sẽ gọi tài xế đến đón chị em mình nha.” Tiểu Khả đang sắp xếp công việc một cách đâu ra đấy thì bỗng khựng lại.

Khương Nghê ngẩng đầu: “Sao thế?”

“Chị Đăng Đăng, em vừa nghe được một tin đồn này.” Tiểu Khả ghé sát lại, thì thầm: “Bên căn cứ IAR chi nhánh Pháp có người qua đây, hình như là có liên quan đến Đội trưởng Tần.”

“Căn cứ bên Pháp sao?” Khương Nghê ngạc nhiên.

“Dạ, chỉ nghe nói là một người phụ trách bên đó cơ mà không rõ là có chuyện gì.”

Khương Nghê không nắm rõ cơ chế hoạt động nội bộ của IAR, nhưng trực giác mách bảo cô rằng chuyện này không hề đơn giản chút nào.

Mãi đến chiều, khi Khương Nghê chuẩn bị xuất viện, cô mới quyết định gửi cho Tần Nghiễn một tin nhắn.

“Anh bận xong chưa?”

Gần như ngay lập tức, tin nhắn của Tần Nghiễn nhảy vào: “Đồ đạc đã dọn xong hết chưa em?”

Khương Nghê khó hiểu: “Dạ?”

Cô đã xem lịch trình của đoàn làm phim, biết là tối nay Tần Nghiễn không cần ở lại, nên mới muốn hỏi anh chuyện người từ căn cứ IAR Pháp đến.

Tin nhắn hồi đáp thì không thấy.

Chốc lát sau, Tiểu Khả đẩy cửa bước vào, thò đầu vào trong: “Đăng Đăng ơi, chị xem ai đến này!”

Cô bé nghiêng người, đẩy cánh cửa rộng hơn, một người đàn ông cao ráo bước vào, hai tay đút trong túi quần. Áo khoác phi công màu đen mở hờ, bên trong là chiếc T-shirt trắng tinh, càng tôn lên vẻ phong độ, tuấn tú của Tần Nghiễn.

Khương Nghê khẽ ngạc nhiên, hàng mi dài khẽ chớp chớp.

Phía sau Tần Nghiễn, Tống Uy Hành đưa tay ấn đầu Tiểu Khả: “Mau đi đi, đừng có không biết điều.”

Tiểu Khả vùng vẫy: “Nhưng chị Đăng Đăng còn đang đợi em……”

Tống Úy Hành chẳng chút khách khí chọc thủng cô nàng: “Cô nghĩ cô ấy đợi cô sao?”

Khương Nghê: “……..”

Tiểu Khả bị Tống Uy Hành kéo đi mất, trong phòng bệnh chỉ còn lại Khương Nghê và Tần Nghiễn. Khương Nghê siết chặt chiếc khăn choàng len quanh người: “Anh… sao anh lại đến đây?”

“Đến đón em xuất viện.”

“Dạ?” Khương Nghê ngạc nhiên.

Tần Nghiễn đã bước tới, nắm lấy cần kéo vali: “Không phải hôm nay xuất viện sao?”

Khương Nghê: “…….”

Đúng là hôm nay xuất viện, nhưng tại sao người đến đón lại là anh và Tống Uy Hành. Vậy còn tài xế đã hẹn đâu rồi?

Khương Nghê vẫn đang diện chiếc váy hai dây ôm dáng yêu thích, màu xanh mực, chất liệu lụa mềm mại. Mắt cá chân thon thả lộ ra ngoài, giờ đã hoàn toàn hết sưng, trắng mịn như sứ.

“Đi lại còn khó khăn không?” Tần Nghiễn hỏi.

“Em đi được mà.” Khương Nghê vội vàng đứng dậy, như muốn chứng minh cho anh thấy, nhưng khi bắt gặp nụ cười ẩn hiện trong mắt Tần Nghiễn, khóe môi cô lại khẽ cong lên một cách gượng gạo.

Tần Nghiễn đã kéo vali quay lưng bước đi, Khương Nghê nắm chặt chiếc khăn choàng, khẽ nhắm mắt.

Thật… xấu hổ quá đi mà.

Hai người cùng rời khỏi tòa nhà khoa nội. Chiếc xe SUV cỡ lớn mà Tần Nghiễn thường dùng đậu dưới bóng cây đối diện. Tần Nghiễn kéo vali lại gần, mở cốp xe.

Khương Nghê nhìn quanh: “Tiểu Khả đâu rồi anh?”

“Em lên xe đi.” Tần Nghiễn vòng qua ghế phụ lái, mở cửa xe: “Đừng lo, Tống Uy Hành sẽ đưa cô ấy về.”

“Thầy Tống á?”

“Ừ.”

Khương Nghê không khách sáo với Tần Nghiễn nữa. Vừa cúi người chui vào xe, Tần Nghiễn đã đưa tay lên che đỉnh đầu cô, sợ cô va phải. Chiếc khăn choàng cashmere màu đen trượt nửa bên, để lộ bờ vai trắng ngần của cô gái, dây áo lụa màu xanh lá cây đậm mảnh mai in hằn trên làn da trắng muốt, càng tôn lên vẻ mềm mại, mịn màng của tấm lưng kiều diễm.

Khương Nghê xoay người, vươn tay kéo dây an toàn, hơi có vẻ chật vật.

Vết thương ở vai phải của cô vẫn chưa lành hẳn, thỉnh thoảng khi dùng sức sẽ làm đau vết thương. Khương Nghê khẽ nhíu mày, định dùng sức thêm lần nữa thì Tần Nghiễn đã nghiêng người vào, giúp cô kéo dây an toàn.

Trong tầm mắt, gương mặt góc cạnh quá đỗi anh tuấn của người đàn ông đột nhiên phóng đại, môi cô suýt chút nữa đã chạm lướt qua má Tần Nghiễn. Khương Nghê khẽ ngả người ra sau, nhưng rồi nhận ra không thể tránh né.

Tần Nghiễn mang theo mùi hương rất dễ chịu, rất sạch sẽ, tựa như nắng xuân và hơi biển, lan tỏa khắp khoang mũi. Chất liệu vải lạnh lẽo của chiếc áo khoác phi công lướt qua bờ vai trần, mang theo cảm giác lành lạnh và một chút run rẩy, khiến Khương Nghê hơi cứng người.

“Tách!”

Dây an toàn đã được cài chặt, Tần Nghiễn khẽ ngước mắt, nhìn vào đôi mắt trong veo của Khương Nghê, trong đó ẩn chứa sự căng thẳng rõ rệt.

Anh khẽ nhếch môi, đôi mắt đen sâu thẳm mang theo vẻ dò xét.

Khương Nghê bị Tần Nghiễn nhìn đến có chút không tự nhiên. Cô theo bản năng đưa tay kéo khăn choàng, che kín bờ vai đang lộ ra.

Tần Nghiễn khẽ cười khẩy một tiếng, rồi giúp cô đóng cửa xe.

Khương Nghê: “……”

Xe khởi động, không gian kín mít càng làm tăng cảm giác không thoải mái của Khương Nghê. Cô nắm chặt khăn choàng, ánh mắt không rời khỏi khung cửa sổ.

Cô nhớ lại lời Tần Nghiễn nói sáng hôm đó.

Thật ra mấy ngày nay Khương Nghê vẫn luôn cố nhớ lại. Rốt cuộc tối hôm đó cô đã làm gì mà lại khiến Tần Nghiễn có phản ứng lớn đến vậy.

Đáng tiếc, hồi ức chẳng mang lại kết quả.

Khương Nghê thậm chí còn hỏi ý kiến bác sĩ, bác sĩ nói đây là một dạng rối loạn ý thức thứ phát do độc tố gây ra, có lẽ một ngày nào đó cô sẽ tự nhớ ra.

Suốt thời gian này, chuyện đó vẫn luôn ám ảnh cô.

Khương Nghê ban đầu định hỏi Tần Nghiễn trên WeChat, nhưng lại thấy không tiện lắm nên cô định đợi về đoàn làm phim rồi tìm cơ hội hỏi sau.

Bây giờ, dường như là một cơ hội rất tốt.

“Chuyện đó…” Cuối cùng Khương Nghê cũng lên tiếng.

Tần Nghiễn liếc nhìn gương chiếu hậu, một tay cầm vô lăng, xoay nửa vòng, xe rẽ.

“Muốn hỏi gì thì em cứ hỏi thẳng.”

Khả năng quan sát nhạy bén, cùng ngôn ngữ súc tích, là phong cách nhất quán của Tần Nghiễn. Chỉ là giọng điệu nói chuyện so với bình thường dịu đi ba phần.

Khương Nghê im lặng trong chốc lát, cũng không vòng vo nữa: “Tối hôm đó, rốt cuộc em đã làm gì vậy?”

Tần Nghiễn liếc cô, khóe môi khẽ cong lên một đường cong nhẹ nhàng: “Em vẫn muốn biết sao?”

Khương Nghê cắn môi, gật đầu.

“Không hối hận chứ?”

“Không…..hối hận.”

“Ừm.” Tần Nghiễn khẽ đáp, nhìn đèn tín hiệu giao thông ở ngã tư: “Em muốn làm bố của anh.”

“Ể????”

Mắt Khương Nghê tràn ngập vẻ không thể tin được, thậm chí cảm thấy câu trả lời này quá sức hoang đường, đến cả khóe mắt cũng trở nên tròn xoe.

Tần Nghiễn quay đầu nhìn cô, khóe môi càng thêm ý cười: “Hối hận rồi à?”

Khương Nghê: “……”

Hối hận rồi.

Khương Nghê từ từ quay đầu, ánh mắt lạc ra ngoài cửa sổ xe, cả người cô có chút căng thẳng một cách bất tự nhiên.

Về ký ức đêm đó, cô chẳng nhớ chút gì, vậy mà cô… làm sao có thể đòi làm “bố” của Tần Nghiễn được cơ chứ?

Thật quá vô lý, quá hoang đường rồi.

Một lúc lâu sau, dường như không thể chấp nhận nổi cách nói đó, Khương Nghê lại khẽ bổ sung một câu: “Ai mà nói dối thì sẽ biến thành heo.”

Tiếng cười khẽ của người đàn ông vang lên, âm sắc mỏng nhẹ, mang theo sự rung động từ lồng ng.ực.

Khương Nghê: “…….”

Bệnh viện không xa khu vực phim trường là mấy. Con đường này Khương Nghê đã đi theo Cổ Hạng Đào hai lần. Ấy vậy mà giờ đây nhìn lại với tâm trí tỉnh táo, cô lại thấy con đường trước mắt sao mà xa lạ đến vậy.

Đi qua thêm một ngã tư nữa, Khương Nghê mới hoàn toàn chắc chắn, đây không phải là đường về phim trường.

Nhận ra điều bất thường, Khương Nghê quay sang hỏi Tần Nghiễn: “Hai đứa mình đi đâu vậy anh?”

“Không phải em nói sắp mốc meo rồi sao?”

“……”

“Đưa em ra ngoài.”

Có một khoảnh khắc, trái tim Khương Nghê dâng lên một sự dịu dàng.

Cô không ngờ một câu than thở vu vơ của mình lại được Tần Nghiễn để tâm đến vậy.

Khương Nghê đưa tay, vuốt lại những sợi tóc mai lòa xòa bên tai, che giấu nhịp tim đang hơi loạn nhịp của mình: “Mình ra ngoài làm gì?”

Tần Nghiễn liếc mắt đã nhận ra sự không tự nhiên của cô, khóe môi anh lướt qua ý cười.

“Làm vài việc….”

Khương Nghê: “Dạ?”

Tần Nghiễn nghiêng đầu, nhìn đôi mắt đen láy ướt át của cô: “Làm vài việc mà bạn tình có thể làm cùng nhau.”

Khương Nghê: “……?!”

Đầu ngón tay đang đặt bên tai cô khẽ cứng lại. Khương Nghê nhìn Tần Nghiễn. Cô có thể thấy rõ ánh cười rạng rỡ trong mắt anh.

Bình Luận (0)
Comment