Ngày Đêm – Án Cửu Vi

Chương 40

Ngày trước, cô Khương Nghê thả thính Tần Nghiễn không biết bao nhiêu lần, toàn những chiêu trò cụt ngủn. Ấy vậy mà giờ đây, gậy ông đập lưng ông, Tần Nghiễn chỉ cần hai câu là khiến cô gần như câm nín ngay lập tức.

Cô đã sớm biết rồi mà, trong mấy khoản này, Tần Nghiễn đơn giản là lười không thèm đôi co với cô. Chứ mà anh đã làm thật thì cô đúng là chỉ như con hổ giấy, đâm một phát là xuyên thủng ngay. 

Khương Nghê mân mê cốc chè, chiếc thìa nhựa nhỏ bị cô cắn đến mức hằn lên mấy vết trắng mờ. Khi cốc chè đầu tiên vơi, Tần Nghiễn đã đi vứt hộp mì. Anh lướt qua sau lưng cô, tiện tay xoa đầu cô Khương Nghê đang chúi mũi vào cốc: “Ăn ít thôi cô nương, không lại đau bụng bây giờ.”

Ngón tay Khương Nghê đang cầm thìa khẽ khựng lại, còn Tần Nghiễn thì đã mở cửa đi mất rồi.

Cô chợt nhớ lại chuyện năm xưa ở cao nguyên Xuyên Tây. Chỉ vì cô quá ham mát mà đã lỡ ăn hai que kem, đêm đến cứ rúc vào lòng anh mà khóc thút thít vì đau bụng.

Cô nắm tay Tần Nghiễn, đặt lên bụng mình. Lòng bàn tay của anh ấm cực, cứ như thể có thể xoa dịu được cơn đau thật vậy.

Khi ấy, cô còn rúc vào lòng anh mà nũng nịu: “Tần Nghiễn này, nếu em đau chết mất. Anh nhớ là phải ở vậy thờ em đấy nhé!”

Có những chuyện, cô thật sự không dám nhớ lại.

Khương Nghê khụt khịt mũi, rồi lại bắt đầu chén tô đá bào thứ hai.

Chẳng mấy chốc, Tần Nghiễn quay lại. Bấy giờ trên tay anh còn ôm thêm một cái chăn nữa.

Khương Nghê liếc mắt nhìn cái giường to đùng phía sau, rồi lại lặng lẽ quay đi. Vấn đề lớn nhất đêm nay cuối cùng vẫn phải đối mặt thôi.

Phía sau vọng lại tiếng sột soạt. Sao mới chỉ ăn có một cốc chè thôi mà sao thấy người cứ nóng ran vậy nhỉ?

Khi chiếc hộp nhựa nhỏ đã sạch bong, Khương Nghê đậy nắp lại, hít một hơi thật sâu rồi đứng lên. Trong tầm mắt cô, Tần Nghiễn đã trải sẵn chăn mới lên chiếc sofa đôi bé tẹo rồi.

“Anh…..”

Tần Nghiễn “ừ” một tiếng, rồi ném chiếc gối lên sofa.

“Tạm bợ một đêm thôi, sáng mai mưa tạnh là mình đi đến khách sạn khác ngay.”

“À, vâng.”

Khương Nghê lẳng lặng dọn dẹp rác, rồi lại nghe anh Tần Nghiễn nói: “Cứ để lên bàn đi, lát anh vứt cho. Em lo mà đi ngủ sớm đi.”

Khương Nghê mím môi, đáp lại anh gọn lỏn một chữ “Vâng”.

Nhân lúc anh Tần Nghiễn đi vứt rác, Khương Nghê mò đến mép giường, bất ngờ phát hiện bên dưới chăn đã trải một tấm ga trải giường mới tinh. Tấm ga màu vàng kem phủ kín cả gối, những nếp gấp vuông vắn trên đó vẫn còn in rõ.

Khương Nghê vén chăn lên.

Bên dưới không phải chỉ có một lớp, mà là tận hai lớp ga trải giường!

Tần Nghiễn đẩy cửa bước vào thì thấy Khương Nghê đang ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ. Cô nắm lấy góc chăn, nhìn chằm chằm vào đống ga trên giường, trông có vẻ hơi ngây ngốc.

“Ở đây không có vỏ chăn mới, nên anh đành tạm dùng ga để bọc chăn lại thôi.”

Tần Nghiễn thường xuyên đi công tác, môi trường làm việc đặc thù, anh vốn chẳng mấy để ý đến mấy chuyện này.

Nhưng Khương Nghê thì khác, cô là con gái, lại còn là ngôi sao, sinh hoạt, ăn mặc, dùng đồ đều có người chuyên lo. Anh không chắc, liệu trong điều kiện thiếu thốn thế này, cô có thật sự chấp nhận được không.

Liệu cô có thấy ga trải giường không sạch sẽ, hay chăn có mùi không nhỉ?

“Thật ra… không sao đâu ạ.” Khương Nghê khẽ đáp một tiếng, rồi chui tọt vào chăn, để hai lớp ga trải giường mới tinh bao bọc lấy mình.

Cô không dám nói quá to, sợ Tần Nghiễn nghe thấy sự khác lạ trong giọng nói của mình. Cô nhắm mắt lại, khóe mắt hơi cay cay.

Năm đó ở cái nhà trọ nhỏ xíu tại trấn Khang Lâm, cô từng mè nheo vì chăn trong phòng ẩm mốc, gối thì có mùi cũ, nhất quyết đòi đi mua đồ mới.

Khi ấy tuyết lớn vừa mới rơi, Tần Nghiễn đã giữ cô lại. Anh phải lặn lội ba nơi mới mua được một bộ chăn ga gối ba món thô sơ.

Khương Nghê của bây giờ không còn cái tính nết tiểu thư như vậy nữa. Ấy vậy mà những thói quen cũ đó của cô, anh vẫn nhớ mà chiều theo.

Một lúc sau, đèn trong phòng tắt phụt, bóng tối bao trùm. Khương Nghê khẽ mở mắt, Tần Nghiễn vẫn đứng cạnh giường, quay lưng về phía cô. Anh lẳng lặng vén chăn trên ghế sofa, rồi cứ thế nằm xuống mà chẳng cởi bỏ quần áo.

Anh cao lớn, chiếc sofa lại quá ngắn khiến cho một chân anh phải duỗi chéo, mũi giày còn chạm hẳn xuống sàn nhà. Rõ ràng là một tư thế ngủ không hề thoải mái chút nào.

Ngoài cửa sổ, tiếng mưa rơi tí tách. Một đêm mưa ẩm ướt và tĩnh lặng.

“Em vẫn chưa ngủ à?”

Giọng nói trầm khàn của người đàn ông đột nhiên vang lên, hóa ra anh vẫn biết cô còn thức. Khương Nghê nắm chặt ga trải giường, kéo lên đến tận mũi, giọng nói vì thế mà trở nên nghèn nghẹt: “Tần Nghiễn, anh… lên giường ngủ đi.”

Căn phòng bỗng chốc im ắng lạ thường, tĩnh đến mức dường như cả hai đều nghe rõ nhịp thở của đối phương.

Khương Nghê cắn nhẹ môi, khẽ thì thầm thêm: “Em……tin anh mà.”

Cô biết Tần Nghiễn bận tâm điều gì, nhưng cô cũng hiểu anh rất rõ.

Dù là ngày trước hay bây giờ, Tần Nghiễn chẳng bao giờ làm chuyện gì quá đáng. Anh luôn đủ tự giác và khả năng tự chủ cũng phi thường hơn rất nhiều. 

Bỗng nhiên, tiếng cười khẽ của Tần Nghiễn vang lên trong màn đêm tĩnh lặng. Đó là một âm điệu rất nhẹ.

“Đây có phải là lời khen không?”

Khương Nghê: “…..”

“Ngủ đi, không sao đâu.” Giọng Tần Nghiễn dịu hẳn: “Nghỉ ngơi thật tốt nhé, chúc em ngủ ngon.”

Trong thị trấn nhỏ heo hút, giữa khách sạn xa lạ, và chiếc giường chăn không mấy thoải mái, Khương Nghê ôm chặt chú gấu nhỏ màu xanh đậm vào lòng. Lắng nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng từ phía không xa, cô dần chìm vào giấc ngủ.

Cô đã có một giấc mơ thật kỳ lạ, một giấc mơ đầy những điều huyền ảo, nơi khắp nơi đều là những chú gấu bông đủ màu sắc. Cô nhặt lấy một chú gấu xanh thẫm, chú gấu mềm mại vô cùng, chỉ cần bóp nhẹ tai, một mảng bông xốp liền bị tuột ra.

Thì ra, đó là chú gấu được làm từ kẹo bông gòn.

Cô tiếc nuối không nỡ ăn đôi tai chú gấu, nhưng dán lại thì không thể. Khi này, cô sốt ruột đến bật khóc, trên người lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng.

Khương Nghê khẽ nhíu mày, dần thoát khỏi giấc mộng. Lưng cô lạnh toát mồ hôi, bụng dưới cuộn lên cảm giác khó chịu, cứ như thể cô đang ngâm mình trong một vũng nước lạnh giá.

‘Sao vậy em?'”

Giọng Tần Nghiễn vang lên, anh cũng đứng dậy. Tấm chăn trên ghế sofa cũng vì thế mà trượt xuống.

Khương Nghê khẽ cau mày, lẩm bẩm: “Đau bụng quá…”

Nệm giường bên cạnh lún xuống một chút, Tần Nghiễn đưa tay lên trán cô.

May quá, không sốt.

“Đau lắm sao em?”

“Cũng đỡ rồi ạ.” Khương Nghê cuộn tròn người lại, dùng gấu bông nhỏ chẹn vào bụng dưới, nhưng dường như chẳng mấy ăn thua.

“Em ráng chút nhé, anh đi mua…”

Tần Nghiễn vừa định đứng dậy, lời chưa dứt đã bị Khương Nghê túm lấy gấu áo thun. Cô mở mắt, đôi mắt đen láy ướt át nhìn anh: “Không cần đâu anh.”

Giọng cô rất nhỏ, như một con thú nhỏ.

“Anh……ở lại với em một lát đi.”

Tần Nghiễn lại ngồi xuống bên giường. Anh tựa vào đầu giường, tay xoa nhẹ đỉnh đầu Khương Nghê.

Cảm nhận hơi ấm quen thuộc, Khương Nghê vô thức xích lại gần hơn. Cả người cô như dụi hằn vào anh, tìm kiếm hơi ấm.

“Anh đã bảo em ăn ít thôi, giờ thì…” Lời trách cứ chưa kịp dứt, Tần Nghiễn lại sờ trán Khương Nghê. Anh dịu giọng hỏi: “Em còn thấy khó chịu ở đâu nữa không?”

“Không ạ.”

“Nếu không khỏe thì phải nói đấy, đừng có cố chấp.”

“Anh đúng là càm ràm quá đi.”

“……..”

Lòng bàn tay Tần Nghiễn ấm áp lạ thường, đó là nhiệt độ Khương Nghê vẫn luôn khao khát. Cô lại xích gần thêm chút nữa, cả người rúc hẳn vào trong lòng anh. Cách một lớp vải mỏng, hơi ấm rõ ràng truyền đến, xoa dịu đi sự khó chịu trong cơ thể cô.

“Tần Nghiễn, anh nói xem có phải ông trời đang phạt em không? Vì em không tự giác, lại còn tham lạnh nữa.” Khương Nghê vùi mặt vào hõm vai Tần Nghiễn, giọng nói mềm mại, yếu ớt.

“Muốn nghe sự thật không?”

Giọng nói của anh quá đỗi lý trí khiến Khương Nghê khựng lại: “Thôi, anh đừng trả lời nữa.”

Tần Nghiễn khẽ cười, anh dứt khoát ôm hờ cô vào lòng. Bàn tay nhẹ nhàng xoa nắn sau gáy cô, đầu ngón tay lướt nhẹ trên làn da trắng nõn ở cổ.

Khương Nghê rùng mình bởi cảm giác thô ráp từ đầu ngón tay anh. Vùng gáy vốn là nơi nhạy cảm của cô, thường ngày đến cả đeo dây chuyền, cô cũng không cho ai động vào.

Nhưng Tần Nghiễn dường như không hề để ý, lòng bàn tay anh trượt xuống, áp sát lưng cô, nhẹ nhàng vuốt ve từng chút một, như thể đang cố gắng xoa dịu cơn khó chịu và giảm bớt đau đớn cho cô.

“Tần Nghiễn.”

“Hả?”

“Sao anh lại vào IAR vậy ạ?”

Căn phòng đột nhiên im lặng. Khương Nghê hiểu rằng cô đã chạm vào vùng cấm của Tần Nghiễn, nhưng thực ra cô chỉ muốn tìm một chủ đề để làm mình phân tâm.

Khương Nghê nắm chặt mép áo anh, định giải thích: “Em không có ý định tìm hiểu về…”

“Em có thể tìm hiểu mà.”

Một câu nói trầm thấp, đầy chân thành.

Ngón tay đang siết chặt vạt áo của Khương Nghê khẽ run lên. Giọng Tần Nghiễn trầm ấm vang lên trên đỉnh đầu cô: “Năm đó em gặp anh ở cao nguyên Xuyên Tây, là lúc anh vừa hoàn thành một nhiệm vụ. Nhiệm vụ đó thuộc diện mật, anh không thể kể cho em nghe được.”

Khương Nghê khẽ “à” một tiếng, cô biết đó không phải trọng tâm.

“Đồng đội của anh khi ấy. Đó là một cậu bạn vừa tròn hai mươi tuổi, đã hy sinh ngay chính trong lúc làm nhiệm vụ đó luôn.” Tần Nghiễn hơi ngừng lại, dòng suy nghĩ của anh dường như trôi về nơi xa xăm.

Trong khu rừng sâu thẳm đầy hơi độc ở Vân Nam, Ninh Vĩ nằm đó, toàn thân đầm đìa máu.

Khi trút lời cuối cùng, khóe môi cậu vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười: “Anh… giúp em… chăm sóc… chăm sóc tốt cho thằng nhóc con nhé…”

Ngoài Tần Nghiễn, Ninh Vĩ thân thiết nhất là một chú chó Labrador mới sáu tháng tuổi.

Cậu đặt tên cho nó là Ninh Tử, cũng thường gọi trìu mến là “thằng nhóc con”.

Nhiệm vụ lần đó, vì một người đã hành động quá cực đoan, họ đã phải trả một cái giá quá đắt. Tần Nghiễn, với tư cách đội trưởng, gánh vác mọi trách nhiệm.

Anh mất ngủ triền miên, chìm trong rượu chè, mỗi ngày hút đến năm, sáu bao thuốc. Tống Uy Hành từng hỏi anh bắt đầu hút thuốc từ khi nào, thì cũng chính là từ dạo ấy.

Chỉ cần nhắm mắt lại, Tần Nghiễn lại thấy những người đồng đội bị thương, cảnh rừng tùng đen đẫm máu, và cả lời trăn trối mỉm cười cuối cùng của Ninh Vĩ nữa.

Anh như bị kéo xuống một vực sâu không đáy, những cơn ác mộng cứ thế đeo bám mãi không thôi.

Mãi đến sau này, khi lãnh đạo quân khu cho anh nghỉ phép, anh mới một mình lái xe đến cao nguyên Xuyên Tây để khuây khỏa.

Trong căn phòng khách sạn tĩnh mịch, dòng suy nghĩ của Tần Nghiễn chợt quay về.

Anh kể Khương Nghê nghe: “Lúc anh gặp thằng bé, nó chỉ mới sáu tuổi, người bé tí tẹo, đang bị một đám con trai lớn hơn bắt nạt. Mãi sau này anh mới biết, thằng bé là trẻ mồ côi ở cô nhi viện gần đó, vừa sinh ra đã bị bỏ rơi trước cổng.”

Tần Nghiễn kể tiếp, sau lần đó, anh thường xuyên đến cô nhi viện thăm Ninh Vĩ. Anh mang sách mang đồ chơi, kể cho cậu nghe đủ thứ chuyện mới mẻ, thú vị. Họ trở thành đôi bạn thân thiết nhất, cứ như anh em ruột thịt.

Rồi sau này, khi anh đi học trường quân đội, Ninh Vĩ gọi điện nói với anh: “Anh ơi, em muốn nhập ngũ.”

Lời nói là sắt đá, Tần Nghiễn vừa tốt nghiệp trường quân đội năm đó, Ninh Vĩ liền nhập ngũ. Nhờ cơ duyên xảo hợp, từ bạn bè họ đã trở thành đồng đội.

Ninh Vĩ từng nói với những người xung quanh: “Từ bé, tôi đã mong được như anh Nghiễn. Anh hùng hảo hán là phải xả thân vì nước!”

Tần Nghiễn nhẹ nhàng vuốt ve lưng Khương Nghê, giọng nói khàn đặc: “Là anh đã không chăm sóc tốt cho cậu ấy.”

Khương Nghê hiểu.

Chính vì không thể vượt qua được chướng ngại này mà Tần Nghiễn cuối cùng đã chọn rời quân ngũ, đến với IAR.

Tần Nghiễn nhắm mắt lại: “Cậu ấy đã đi theo con đường này cùng anh. Hy sinh tính mạng, còn anh, giờ đây lại trở thành kẻ đào ngũ.”

“Không phải vậy đâu mà.” Khương Nghê ngắt lời Tần Nghiễn.

Đêm mưa lạnh lẽo ngoài kia. Cô chưa bao giờ thấy Tần Nghiễn trong bộ dạng này. Chỉ riêng giọng nói của anh thôi cũng đủ khiến Khương Nghê cảm nhận được sự hoang tàn vô bờ.

Hóa ra, anh cũng không phải là người vạn năng, không phải là khối thép kiên cường. Anh cũng có những yếu điểm, có góc khuất mềm yếu, có những khoảnh khắc mong manh, khi tự hoài nghi, thậm chí là tự ti, chán nản.

Thì ra, năm ấy ở cao nguyên Xuyên Tây, cũng là một khoảng thời gian tồi tệ trong cuộc đời anh sao?

Khương Nghê vươn tay, ôm lấy eo Tần Nghiễn. “Không phải vậy đâu, anh vẫn luôn rất tốt.”

Cô chợt thấy hối hận. Rõ ràng cô đã chọn một chủ đề quá tồi tệ.

“Tần Nghiễn, chúng ta nói chuyện khác nhé?”

“Bụng em còn đau không?”

Khương Nghê khẽ ngẩng đầu, trong bóng tối, cô cố gắng bắt gặp ánh mắt anh. “Đau…” 

Giọng cô không kìm được mà mang theo chút nũng nịu: “Anh có thể… giúp em xoa bóp một chút được không?”

Chưa đợi Tần Nghiễn trả lời, Khương Nghê đã chủ động kéo tay anh, đặt lên bụng mình: “Anh chỉ cần xoa một lát là sẽ hết đau ngay thôi.”

Xoa một lát, anh cũng sẽ không nghĩ đến những chuyện buồn bã kia nữa.

Lòng bàn tay Tần Nghiễn chạm vào lớp lụa mềm mại, mát lạnh, yết hầu anh khẽ trượt. Anh nhẹ nhàng đặt tay lên bụng Khương Nghê: “Ừm.”

Khương Nghê cảm nhận được hơi ấm lan tỏa, một chút nóng ran khác biệt với nhiệt độ cơ thể, xoa dịu làn da, giúp cô giảm bớt cơn đau quặn thắt.

Cảnh tượng này, sao lại giống hệt năm năm về trước đến vậy.

Khương Nghê bỗng bật cười, cô nhìn Tần Nghiễn.

Bàn tay Tần Nghiễn vẫn nhẹ nhàng xoa bóp, anh hỏi: “Cười gì vậy em?”

“Có giống như hồi đó không…..cũng là một căn phòng nhỏ như thế này. Khi đó em đau bụng, rồi lại khóc nhè, anh đã giúp em xoa bụng như vậy nè.”

“Không giống.”

“Ồ? Chỗ nào không giống chứ?”

“Hồi đó em còn õng ẹo hơn bây giờ nhiều. Chỉ có chuyện bé tí cũng làm ầm lên.”

“Tần Nghiễn!” Khương Nghê khẽ gắt.

Tần Nghiễn bật cười khẽ, giọng anh trầm xuống: “Hồi đó, cái nhà nghỉ nhỏ đó còn tồi tàn hơn cả chỗ này. Giường mà rung một cái là…”

Không khí chợt đông cứng lại.

Từ phòng bên cạnh vọng sang tiếng cọt kẹt.

Khương Nghê và Tần Nghiễn đều khựng người.

Quả nhiên, khách sạn nhỏ ở trấn có cách âm kém. Hai người lặng thinh, tiếng cọt kẹt bỗng trở nên rõ mồn một.

Khương Nghê siết nhẹ vạt áo phông của Tần Nghiễn, đầu ngón tay khẽ co lại.

Chỉ cách một bức tường, giọng nói ngọt ngào xen lẫn những lời lẽ thô tục cứ thế vang vọng.

Rồi……

Buổi phát sóng trực tiếp kết thúc.

Khương Nghê khẽ sững lại, ngước mắt nhìn Tần Nghiễn: “Thế là… hết rồi sao?”

Tần Nghiễn: “……”

“Chứ còn gì nữa, em muốn sao cơ?”

“Em cứ nghĩ phải có mở đầu, phát triển, cao trào… Chắc đây mới chỉ là khởi đầu thôi chứ nhỉ?”

Tần Nghiễn: “……”

Khương Nghê chậm rãi chớp mắt: “Có được ba phút không? Chắc là không rồi, tệ thật đấy.”

Tần Nghiễn: “…….”

Yết hầu khẽ động, Tần Nghiễn không biết cô gái này còn có thể thốt ra lời nào kinh ngạc nữa. Nhưng anh cuối cùng cũng tìm lại được cảm giác của năm năm về trước. Cô gái trong lòng anh vẫn vô tư lự, nói năng bạt mạng, mỗi lần như vậy đều khiến anh phát hỏa.

Khương Nghê vẫn còn đang bình luận về cặp đôi bên cạnh: “Chắc họ không biết cái thứ đó dùng để làm gì đâu, nếu không thì đã chẳng thế này rồi.”

“Thứ gì cơ?” Tần Nghiễn khẽ lên tiếng, giọng nói hơi khàn.

“Thì cái đó đó.” Khương Nghê hạ giọng, ghé sát vào, như sợ bị nhà bên nghe thấy: “Cái mà… có thể dùng cho em ấy.”

Tần Nghiễn: “…….”

Một cúc áo ngọc trai ở cổ Khương Nghê đã bung ra. Trong tầm mắt anh, chiếc cổ trắng ngần của cô gái cùng xương quai xanh tạo nên đường cong tuyệt đẹp. Giống như nhiều nữ minh tinh khác, Khương Nghê khá gầy, thế nhưng lạ thay là tỷ lệ cơ thể và đường cong lại quá đỗi nổi bật.

Vải lụa mềm mại lướt trên chất liệu cotton, Tần Nghiễn nhắm mắt lại: “Cái quái gì thế này, sao lại có thể lớn lên như vậy được chứ?”

“Anh buồn ngủ rồi à?” Thấy Tần Nghiễn nhắm mắt, Khương Nghê lại xích lại gần anh hơn: “Vậy chúng ta ngủ thôi nhé.”

Tần Nghiễn: “……”

Trong đêm mưa như thế này, Khương Nghê theo bản năng thích nép mình gần Tần Nghiễn. Cảm giác da thịt chạm nhau khiến cô đặc biệt an tâm, vững lòng. Đến cả cái bụng nhỏ được Tần Nghiễn chăm sóc cũng dần không còn đau nữa.

“Em thật sự tin tưởng anh đến vậy sao?”

“Sao cơ?”

Tần Nghiễn không giải thích, Khương Nghê ngẫm nghĩ một lát rồi hiểu ra.

Tin tưởng anh. Phải chăng trong mọi tình huống, anh đều sẽ không chạm vào cô sao?

Khương Nghê khẽ nhắm mắt, hàng mi run rẩy nhẹ nhàng: “Dạ.”

Một lúc lâu sau, bên cạnh truyền đến tiếng thở đều đều. Tần Nghiễn mở mắt nhìn, khung cảnh đã từng vô số lần xuất hiện trong giấc mơ của anh.

Khương Nghê cuộn tròn trong lòng anh. Hàng mi khép hờ, mái tóc bồng bềnh nép vào cổ. Trong đó còn có vài lọn tóc vương trên ngực anh.

Tần Nghiễn kéo chăn. Anh cẩn thận đắp kín cho cô gái nhỏ đang nằm bên cạnh.

Khi nhắm mắt lại, anh khẽ thì thầm: “Nhưng mà, anh lại không tin được chính mình.”

Lời của tác giả:

Đăng Đăng à, cưng đúng là chẳng biết gì về đàn ông hết…..

Bình Luận (0)
Comment