Khương Nghê không thiếu người theo đuổi, từ các đại gia, công tử nhà giàu, tai to mặt lớn trong giới cho đến những diễn viên kỳ cựu, ngôi sao đình đám. Họ vừa có tiền vừa có quyền, lại rất giỏi tạo ra những bất ngờ lãng mạn và chẳng ngần ngại đốt tiền vì các nữ minh tinh như cô.
Suốt ngần ấy năm, Khương Nghê đã nhận được đủ thứ xa xỉ phẩm từ nhà lầu, xe hơi đến cả trang sức đắt tiền. Những món nào có thể từ chối hay hoàn trả, cô đều nhờ Quan Cầm giải quyết. Còn những thứ bất khả kháng, cô sẽ biến thành tiền mặt rồi đem đi làm từ thiện. Dần dà, những người theo đuổi cô phát hiện tiền bạc chẳng thể làm cô rung động, hóa ra cô không hề ham tiền như lời đồn. Vậy là họ chuyển sang chiêu trò khác. Nào là cung cấp thêm cơ hội hợp tác các nhãn hàng cho cô. Hay tạo bất ngờ lãng mạn, sắp đặt những cuộc gặp gỡ tình cờ, tìm cách cưa đổ cô một cách gián tiếp.
Chính vì thế, khi Khương Nghê đọc tin nhắn của Tần Nghiễn nói rằng anh chưa có kinh nghiệm theo đuổi ai bao giờ, cô không khỏi hiếu kỳ.
[Không biết đội trưởng Tần định theo đuổi em bằng cách nào đây nhỉ?]
JJKing: [Cách theo đuổi thì sao mà tiết lộ được.]
JJKing: [Nói ra thì còn gì là bất ngờ nữa chứ.]
Khương Nghê mỉm cười ý nhị: [Đội trưởng Tần quả là người biết điều đấy chứ.]
JJKing: [Cảm ơn cô Khương đã quá khen.]
Khương Nghê: “…….”
Tần Nghiễn ngước nhìn cô một thoáng, rồi lại khẽ cong môi cúi đầu.
JJKing: [Em có muốn thay đồ không?]
Khương Nghê: [Đội trưởng Tần định đưa em đi dự thảm đỏ à?]
JJKing: [Đúng vậy, thảm đỏ tuổi mười bảy.]
*
Khương Nghê về phòng thay một bộ trang phục thoải mái hơn. Cô diện lên mình quần short jean cùng chiếc áo hai dây nhỏ màu xanh lá tươi mát. Sắc xanh ngọc bích tựa cỏ non ấy càng tôn lên làn da trắng ngần, mịn màng như mỡ đông của cô. Trước khi ra khỏi cửa, cô tiện tay cầm theo chiếc áo choàng nhỏ màu trắng sữa, cất vào túi xách.
Hai người hẹn gặp ở bãi đỗ xe ngầm. Từ xa, Khương Nghê đã trông thấy một chiếc xe địa hình màu đen đang bật đèn ưu tiên, không phải chiếc Tần Nghiễn thường lái. Cô lén lút mở cửa bước vào xe, khẽ thở phào nhẹ nhõm, rồi nghiêng người thắt dây an toàn.
Tần Nghiễn quay đầu, ánh mắt lướt qua bộ đồ có phần quá đỗi mát mẻ của cô, đặc biệt là chiếc áo hai dây nhỏ nhắn kia. Mái tóc dài chẳng thể che đi bờ lưng quyến rũ, những sợi dây mảnh mai bắt chéo trên tấm lưng sứ trắng ngần, ôm lấy xương bướm mảnh dẻ và kéo dài xuống tận đường chân ngực.
Hầu như cả tấm lưng đều để lộ. Khương Nghê quay đầu, bắt gặp ánh mắt thâm thúy của Tần Nghiễn.
“Anh sao thế?” Tần Nghiễn từ từ rời mắt rồi khởi động xe.
Yết hầu khẽ nhích, anh hỏi: “Em không lạnh à?”
“Cũng hơi lạnh, cơ mà đẹp mà anh.” Khương Nghê cong môi, đôi mắt long lanh.
Khương Nghê cong môi, đôi mắt long lanh. Tần Nghiễn nhất thời chẳng thể nói gì. Dù không có kinh nghiệm cưa cẩm ai bao giờ, thế nhưng anh cũng biết con gái ai mà chẳng thích làm đẹp.
“Đẹp không anh?” Khương Nghê cười tủm tỉm hỏi.
Tần Nghiễn nuốt khan, khẽ “ừm” một tiếng.
“Sao cơ ạ?”
“Đẹp lắm.”
Anh lặp lại lần nữa.
Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, chạy một vòng lớn quanh phim trường rồi mới từ từ ra khỏi cổng phụ.
“Mấy giờ em phải về?” Tần Nghiễn đột nhiên hỏi khi đang giữ vô lăng.
Khương Nghê đang mải nhắn tin với Tiếu Bối Lạc, ngón tay lướt trên màn hình khẽ khựng lại.
“Dạ?” Khương Nghê chưa hiểu ý anh.
Chiếc xe nhẹ nhàng lượn qua khúc cua, vẽ nên một đường cong mềm mại trong màn đêm.
Tần Nghiễn hỏi lại: “Em có thể ra ngoài muộn nhất là mấy giờ?”
Khương Nghê ngắm nhìn khuôn mặt góc cạnh của anh, khóe môi mím chặt. Lúc anh nghiêm túc, toát ra một vẻ cấm dục khó tả, đến mức khiến người ta nảy sinh ý nghĩ muốn trêu chọc.
“Muộn nhất hả…” Khương Nghê ngừng một chút, rồi khẽ nghiêng người lại gần: “Muộn nhất thì… có thể không về luôn cũng được.”
“Hửm?” Tần Nghiễn theo phản xạ khẽ đạp phanh, xe hơi chao đảo một thoáng.
Khương Nghê lúc này đã ngoan ngoãn ngồi lại ghế phụ, ánh mắt cong cong cười: “Đội trưởng Tần à, kỹ thuật lái xe của anh thế này e là không ổn rồi.”
“……” Tần Nghiễn bật cười khẩy, liếc nhìn cô: “Kỹ thuật lái xe của anh có ổn hay không, chẳng lẽ em còn chưa biết sao?”
Khương Nghê “……”
Sự phản đòn đến quá nhanh, Khương Nghê ngây người ngồi trên ghế phụ, chợt nhớ về chuyện tối qua trên sân thượng. Có lẽ vì đã quá lâu không được chạm vào, đêm ấy cô mơ những giấc mộng liên miên, toàn những điều không thể nói thành lời. Khương Nghê khẽ nuốt khan, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, quyết định không tiếp tục đấu khẩu với Tần Nghiễn nữa.
Tần Nghiễn liếc mắt nhìn sang, khóe môi khẽ cong khi thấy vành tai cô hơi ửng đỏ.
*
Tần Nghiễn hẹn đưa Khương Nghê đi thảm đỏ tuổi mười bảy, ai dè điểm đến lại là làng đại học sầm uất ở cảng Thành Đô.
Tối đến, khu đại học nhộn nhịp hẳn lên. Đèn đường cũng như đèn từ các quán ăn sáng trưng, nhìn đâu cũng thấy đủ loại đặc sản từ mọi miền.
Khương Nghê thầm nuốt nước bọt. Cô biết, bữa tối của mình vẫn chỉ có một bát rau luộc nhạt nhẽo. Mùi thịt nướng thoang thoảng bay tới, Khương Nghê không kiềm được liếc xéo Tần Nghiễn: “Chả trách hai mươi chín tuổi rồi mà vẫn chẳng có mảnh tình vắt vai.”
“Gì cơ?” Tần Nghiễn đang cài lại dây an toàn, quay sang hỏi.
“Không có gì.” Khương Nghê hơi chững lại: “Vậy anh lôi em ra ngoài đêm hôm thế này, chỉ để em nhìn thiên hạ ăn ngon thôi à?”
Đúng là chẳng phải chưa từng tán tỉnh ai, mà là nghiệp duyên ế chỏng ế chơ đã được định sẵn ngay từ lúc xuất xưởng rồi!
Tần Nghiễn cuối cùng cũng hiểu ra vấn đề, bật cười nhìn gương mặt tươi tắn rạng rỡ của Khương Nghê: “Xuống xe đi em.”
Khương Nghê liếc nhìn bên ngoài, người qua lại tấp nập, ai nấy cũng là những tay chơi 5G của giới giải trí: “Anh muốn em lên thẳng top tìm kiếm lúc rạng sáng à?”
“Lên rồi anh gỡ xuống cho.” Tần Nghiễn đã kéo cửa xe, chiếc bốt quân đội đen nhánh đã chạm đất, quay đầu nhìn Khương Nghê: “Sợ à?”
“Sợ gì chứ.” Khương Nghê bất chợt cong môi cười, có gì mà phải sợ đâu, đằng nào Tần Nghiễn cũng đã nói anh sẽ lo liệu mà.
Khương Nghê lục túi xách lấy ra một chiếc khẩu trang, chợt nhớ đến chiếc khăn choàng nhỏ bên trong nên dứt khoát vứt luôn túi lại trên xe.
Tần Nghiễn vòng sang phía ghế phụ lái mở cửa cho cô, Khương Nghê nhẹ nhàng nhảy xuống xe với đôi giày vải tiện lợi. Làn gió đêm lướt qua, cô khẽ rụt vai lại.
Hình như có tiếng thở dài khe khẽ bên tai, Tần Nghiễn khép cửa xe, rồi đưa tay cởi chiếc áo khoác ngoài.
Đây đã là lần thứ ba rồi đấy.
Anh phủ áo khoác lên người Khương Nghê, ánh mắt nhìn xuống đôi mắt đen láy của cô: “Anh bắt đầu thấy em như cố tình vậy.”
“Cố tình gì cơ?” Khương Nghê cong cong khóe mắt, ngũ quan thanh tú, xinh đẹp ẩn mình sau lớp khẩu trang đen.
“Cố tình đợi anh cởi đồ cho em chứ gì.”
Vừa dứt lời, không gian bỗng chốc tĩnh lặng lạ thường vì câu nói đầy hàm ý.
Khương Nghê mở chiếc khẩu trang còn lại: “Anh cúi thấp một chút đi.”
Tần Nghiễn khom người, mặc cho Khương Nghê nhẹ nhàng móc một bên dây khẩu trang vào tai anh. Đầu ngón tay của cô trắng ngần, những móng tay mỏng manh phớt sắc hồng anh đào dịu nhẹ, nhưng đầu ngón tay lại mềm mại vô cùng.
“Thì em cố tình đấy chứ.” Ánh mắt Khương Nghê ánh lên ý cười: “Chẳng phải đội trưởng Tần bảo mình chẳng có kinh nghiệm cưa cẩm ai sao? Anh xem, em đây không phải đang tạo cơ hội cho anh đấy à?”
Nói đoạn, cô móc nốt sợi dây đeo tai bên kia, một chiếc khẩu trang đen y chang. Khương Nghê ngước nhìn Tần Nghiễn, đôi mắt cong lên như trăng lưỡi liềm.
Tần Nghiễn gật đầu, từ từ đứng thẳng dậy: “Thế thì… cảm ơn cô Khương đã chỉ dạy nhé.”
Nụ cười trong mắt Khương Nghê càng thêm sâu sắc.
Trong khoảnh khắc ấy, Tần Nghiễn nhìn cô gái đối diện, bỗng nhiên có một cảm giác lạ lùng. Khương Nghê của bây giờ và Khương Nghê của năm năm về trước hoàn toàn hòa làm một. Cô xinh đẹp, rạng rỡ, chân thật và táo bạo, hệt như vầng thái dương chói chang nhất trên đỉnh núi tuyết Cống Lạp kia.
Làng đại học là nơi hội tụ vô số trường đại học, cao đẳng tại Thành Đô, đặc biệt có cả những học viện âm nhạc và điện ảnh danh giá. Dạo bước trên phố, không khó để bắt gặp những bóng hồng sở hữu vóc dáng và nhan sắc hơn người. Một vài cô gái thậm chí còn đeo khẩu trang, toát lên khí chất minh tinh dù chưa rõ danh tiếng.
Khương Nghê bất chợt nhận ra rằng lựa chọn của Tần Nghiễn thật sự quá đỗi tinh tế. Nơi đây, cô không cần lo lắng bị soi mói, dò xét hay nhận ra như một kẻ dị biệt, mà có thể hoàn toàn đắm mình vào sự náo nhiệt, vào cái không khí đời thường đã lâu cô hằng mong nhớ.
Dọc con phố tấp nập là những cửa tiệm, những gánh hàng rong nhộn nhịp. Khương Nghê khẽ khoác lên mình chiếc áo khoác của Tần Nghiễn, chiếc áo quá khổ ấy che đi hoàn toàn phần thân trên của cô, chẳng để lộ chút đường cong nào. Gấu áo buông dài che lấp chiếc quần short, chỉ để lộ đôi chân trắng nõn thon dài, trở thành tiêu điểm thu hút mọi ánh nhìn của người đi đường.
Có người khẽ xì xào….
“Trời đất, đôi chân đó thật sự quá đẹp, vừa thon dài, trắng ngần lại thẳng tắp nữa chứ!”
“Suỵt, nói khẽ thôi, không thấy bạn trai người ta đang đứng cạnh đó hả ba?”
Khương Nghê liếc mắt nhìn sang Tần Nghiễn. Anh khẽ cau mày. Dù đang đeo khẩu trang, nhưng Khương Nghê vẫn biết chắc chắn rằng môi anh đang mím chặt.
Đó là bởi vì có một chàng trai vừa khen chân cô đẹp.
Khương Nghê khẽ rướn người lại gần, thì thầm: “Anh có ngửi thấy mùi giấm chua không?”
“Hửm?” Tần Nghiễn cúi mắt nhìn cô, thu trọn biểu cảm đắc ý của cô vào tầm mắt.
“Ưm, chua quá đi mất.” Khương Nghê hơi lùi lại nửa bước, ánh mắt lướt qua xung quanh, dường như đang tìm kiếm nguồn gốc của mùi vị ấy.
Đưa mắt nhìn xa xa, cô bất chợt thấy dòng chữ “tàu hủ đá” hiện ra. Ánh mắt Khương Nghê liền dán chặt vào chiếc xe đẩy nhỏ đó, có chút không rời ra được.
Đúng lúc này, bên cạnh bỗng vang lên giọng một cô gái: “Anh đẹp trai ơi, cho em xin WeChat được không ạ?”
Khương Nghê quay đầu lại, liền thấy một cô gái với thân hình nóng bỏng đang đứng cạnh Tần Nghiễn, hỏi xin thông tin liên lạc.
“…….”
“Xin lỗi.” Tần Nghiễn khẽ nâng tay, dù vẫn cách Khương Nghê nửa bước, anh lại nhẹ nhàng xoa đầu cô. Ý tứ quá rõ ràng.
Cô gái kia chu môi, có vẻ hơi ngượng: “Sorry.”
Khương Nghê nhìn Tần Nghiễn, ngắm anh từ từ rụt tay về, hai tay vẫn theo thói quen cho vào túi quần. Trong đôi mắt đen sâu thẳm của anh, ý cười chợt dâng lên.
Tần Nghiễn gật đầu: “Đúng là hơi chua thật, em tìm ra là gì chưa?”
Khương Nghê: “…….”
Vì sáng sớm mai đã phải quay phim, Khương Nghê hoàn toàn không dám ăn thêm đồ ăn nhiều calo. Cuối cùng, không kìm được lòng mình nên cô đành mua một cốc trà sữa không đường, ít sữa.
Khương Nghê ôm ly trà sữa ấm nóng trong tay, ngắm nhìn những cô cậu học trò trẻ trung, đầy sức sống qua lại.
Cô thật ra hiểu được dụng ý của Tần Nghiễn. Bởi lẽ, hôm nọ khi đi ngang qua trường Nhất Trung ở Thành Đô, cô đã từng nói rất thích ăn quà vặt ở các hàng quán ven đường ngoài cổng trường.
Tần Nghiễn nói sẽ đưa cô đi “thảm đỏ tuổi mười bảy”, điều này quả thực rất giống với quãng thời gian cô mười bảy tuổi. Thế nhưng, tuổi mười bảy của cô còn có những điều mà Tần Nghiễn không hề hay biết.
“Tần Nghiễn, em đã từng kể với anh chưa, thật ra em…” Khương Nghê dừng bước, bên đường là trạm xe buýt. Cô nhìn thẳng vào mắt Tần Nghiễn, trong đó phản chiếu ánh đèn và những vì sao lấp lánh phía sau lưng cô.
“Thật ra, em đã không học hết đại học một cách trọn vẹn.”
Tần Nghiễn im lặng giây lát, anh nhận ra nét buồn thoáng qua trong đáy mắt Khương Nghê.
“Anh xin lỗi.”
Là do anh đã sơ suất.
“Không sao đâu ạ.” Khương Nghê khẽ kéo khóe môi: “Em vui lắm chứ. Cảm ơn anh đã đưa em đến nơi thú vị như vậy, em thực sự rất thích.”
“Em có thấy tủi thân không?”
“Dạ?” Khương Nghê ngước mắt.
Tần Nghiễn khẽ xoa nhẹ đỉnh đầu cô: “Chuyện không được học hết đại học ấy.”
Khi người khác vẫn đang tận hưởng cuộc sống sinh viên, cô đã sớm bước chân vào làng giải trí. Tần Nghiễn chưa từng cho người điều tra thân thế Khương Nghê, nhưng anh biết rõ showbiz là nơi như thế nào, dù không ở trong đó, anh cũng đại khái hiểu được.
Lúc đó, Khương Nghê mới chỉ hai mươi tuổi.
Khương Nghê ôm ly trà sữa, bỗng dưng cảm giác chua xót dâng trào. Từ trước tới giờ, chưa từng có ai hỏi cô bước chân vào giới này có tủi thân không, có sợ hãi không, tại sao không đi học đàng hoàng, tại sao lại vào showbiz.
“Thật ra cũng không tệ lắm đâu. Làm gì mà chẳng có lúc tủi thân, đi học cũng có nhiều điều tủi thân mà. Em đã nhận được sự quan tâm, tình yêu thương, danh tiếng và tiền bạc, việc phải trả giá là điều hiển nhiên thôi.”
Tất nhiên là có tủi thân, chỉ là không ai để tâm, nên chính cô cũng chẳng bận lòng nữa. Cứ thế lâu dần, dường như cảm xúc ấy cũng biến mất.
Khương Nghê bỗng nhận ra, hóa ra không phải là cô không có những cảm xúc đó, mà là phải có người quan tâm đến cảm xúc của mình, thì những cảm xúc ấy mới thực sự trỗi dậy.
Tần Nghiễn bất chợt cúi người xuống, ánh mắt đặt ngang tầm với cô.
“Vậy từ bây giờ, từ giây phút này trở đi, tủi thân, buồn bã, không vui, hay bất cứ nỗi niềm day dứt nào… đều phải nói cho anh biết.” Tần Nghiễn nâng tay, nhẹ nhàng vuốt ve sau gáy cô, xoa nhẹ vùng da trắng nõn mềm mại.
“Từ nay về sau, mọi cảm xúc của em….anh sẽ thay em gánh vác.”
Trong đôi mắt sâu thẳm của Tần Nghiễn dường như chứa đựng muôn vàn vì sao lấp lánh, thần thái chuyên chú và chân thành vô cùng.
“Vâng.”
Khương Nghê khẽ đáp lời, giọng hơi nghẹn lại.
Cô thật sự đã được rất nhiều người theo đuổi, bằng nhiều cách khác nhau, nhưng chỉ trong đêm tĩnh lặng ở khu phố đại học này, khi cô đang cầm ly trà sữa mười hai đồng, cô mới lắng nghe được câu tỏ tình mà cô cho rằng hay nhất thế gian này…..
Từ nay về sau, mọi cảm xúc của em….anh sẽ thay em gánh vác.
*
Khương Nghê về đến khách sạn đã hơn mười giờ rưỡi đêm. Để tránh gây chú ý, cô xuống xe ngay tại bãi đậu xe. Tần Nghiễn dặn dò cô rằng khi về đến phòng thì nhớ nhắn tin cho anh.
Chiếc áo khoác không tiện mặc lại, Tần Nghiễn lấy một chiếc áo phông trắng từ hàng ghế sau đưa cho Khương Nghê. Khương Nghê khẽ sững sờ, chợt nhớ đến chiếc khăn choàng nhỏ trong túi xách nên đáp: “Không cần đâu anh, em cứ chày ù vào thang máy là được.”
Tần Nghiễn thoáng khựng lại, nhìn bờ vai trần trắng nõn của cô, rồi lại rút chiếc áo phông về. Cô nói rằng trông cô như vậy là đẹp nhất, anh nên tôn trọng lựa chọn đó.
“Được thôi, vào nhà rồi hẵn nhắn tin cho anh.”
Khương Nghê gật đầu.
Vừa xuống xe, bước vào sảnh thang máy thì Khương Nghê nhận được điện thoại của Quan Cầm.
Giọng sảng khoái của Quan Cầm vang lên từ đầu dây bên kia: “Bé cưng của chị, có chuyện gì vậy? Sao đột nhiên không hợp tác với Từ Giai Dật nữa?” Quan Cầm cũng chỉ vừa mới biết từ studio của Từ Giai Dật rằng Khương Nghê không có ý định đóng vai nữ chính trong MV của cậu ta nữa.
“Chị Cầm.” Khương Nghê ngừng lại một chút rồi nói: “Em xin lỗi chị.”
Đột nhiên, cả hai đầu dây điện thoại chìm vào im lặng.
Quan Cầm bật cười nhẹ, giọng nói sắc sảo xuyên thấu: “Sao thế, Đăng Đăng của chúng ta có người trong lòng rồi à?”
Khương Nghê hơi ngạc nhiên, đôi môi mềm mại khẽ mím lại: “Chị… sao chị biết?”
“Sao chị biết hả?” Quan Cầm cười khẩy: “Em có biết người ngoài nói gì về em không? Khương Nghê, người lao động kiểu mẫu của làng giải trí, bốn năm, bảy bộ phim, mười một chương trình tạp kỹ. Ai ai cũng thắc mắc hỏi vì sao em lại chăm chỉ như vậy? Đương nhiên là vì yêu tiền rồi.”
Nhắc đến Khương Nghê, người ta lại nhớ ngay đến cái thương hiệu từ những ngày đầu cô mới chập chững vào làng giải trí. Hồi ấy, MC có hỏi một vài gương mặt mới về lý do chọn con đường nghệ thuật. Trong khi các đồng nghiệp hồ hởi chia sẻ về lý tưởng, về ước mơ, thì Khương Nghê lại bộc trực: “Em cũng không biết làm gì khác, thấy nghề này thu nhập có vẻ khá khẩm hơn thôi ạ.”
Câu nói ấy đã làm bao nhiêu người ngã ngửa. Ngay lập tức, giới truyền thông bắt đầu mổ xẻ vấn đề thu nhập của nghệ sĩ, các tài khoản bóc phốt thì mặc sức cắt xén, bôi nhọ. Nhưng cũng chính lúc đó, Khương Nghê lại có được nhóm fan trung thành đầu tiên. Họ ngưỡng mộ cái sự chân thật, không tô vẽ của cô. Yêu tiền thì có gì sai? Chẳng phải ai cũng vậy sao?
“Và theo như chị nắm được.” Quan Cầm chậm rãi nói: “Cái MV vỏn vẹn năm phút đó, Khương Nghê nhà mình chỉ xuất hiện có 2 phút 27 giây thôi. Tính ra thì, số tiền kiếm được mỗi phút, còn cao hơn gấp bội so với việc em đổ mồ hôi cật lực quay một bộ phim điện ảnh đấy nhá.”
Ý tứ trong lời nói của Quan Cầm đương nhiên là đang nói về việc, Khương Nghê thà dứt khoát bỏ qua khoản thù lao hời đến thế, thà mang tiếng thất hứa, chứ nhất quyết không chịu tiếp tục hợp tác. Có lẽ, chỉ có một nguyên nhân duy nhất lý giải cho quyết định này mà thôi.
Đối với Khương Nghê, nguyên nhân này có ý nghĩa hơn rất nhiều so với tiền bạc nữa.
“Đương nhiên, đây mới chỉ là một chuyện thôi.” Quan Tần nói tiếp: “Thứ hai là, cái con bé Thương Tiểu Khả ngốc nghếch kia làm sao mà qua được con mắt tinh đời của chị chứ? Em nghĩ nó có thể giấu đầu hở đuôi được tôi bao lâu đây?”
Khương Nghê hơi ngẩn ra: “Dạ?”
“Ôi dào, chắc em không biết đâu nhỉ, con bé này ấy thế mà lại đi bỏ theo dõi hết tất cả các siêu thoại ship couple của em. Chị thắc mắc nên mới hỏi nó có phải thay lòng đổi dạ rồi không, em biết nó nói gì không?” Quan Tần cười tủm tỉm: “Nó bảo, đẩy thuyền thì phải đẩy chính cung thôi.”
“……” Khương Nghê thoáng sững sờ, rồi không nhịn được bật cười.
“Chị Cầm, chị có giận em vì chuyện này không ạ?”
“Chị mà phải giận em ư?”
“Thì tại em không kể cho chị nghe ngay lập tức.” Khương Nghê khẽ dừng lại, lưng tựa vào bức tường lạnh lẽo, mắt nhìn lên ánh đèn huỳnh quang chói chang trên trần hành lang: “Hơn nữa, hại chị phải chịu thiệt một khoản không nhỏ nữa.”
Trong điện thoại, Quan Cầm cười ha hả: “Yên tâm đi bé cưng của chị. Sao mà chị lại có thể để mình chịu thiệt được chứ. Gần đây có mấy kịch bản hay lắm, để chị chọn thêm chút, cố gắng giữa năm nay sẽ chốt vai diễn cho em vào nửa cuối năm nhé.”
“Đúng là tư bản mà.”
“Thôi nào, có tiền thì cùng nhau kiếm chứ.”
Hai người lại nói mấy câu chuyện phiếm, Quan Cầm mới hỏi: “Khương Nghê này, tuy chị không can thiệp chuyện em yêu đương nhưng chị muốn xác nhận một chút. Người kia không phải người trong giới đúng không?”
“Không phải ạ.” Khương Nghê hơi chần chừ: “Chị biết anh ấy đó.”
“Chị biết sao?”
“Vâng, đợi một thời gian nữa, khi nào có cơ hội thích hợp, em sẽ dẫn anh ấy đến gặp chị.” Khương Nghê cảm thấy mối quan hệ giữa cô và Tần Nghiễn bây giờ dường như vẫn chưa đến mức cần thông báo cho bạn bè, người thân của cả hai.
“Úi cha, không ngờ chị còn có cái đãi ngộ được ‘gặp mặt phụ huynh’ thế này luôn đó nha.”
Khương Nghê khẽ cong môi: “Đối với em, chị và Tiểu Khả chính là người thân của em mà.”
Đầu dây bên kia im lặng trong chốc lát. Quan Cầm biết Khương Nghê còn e ngại điều gì đó, đại khái là bây giờ vẫn chưa tiện nói cho cô ấy biết đối phương là ai, mà cô ấy cũng không có ý định truy hỏi.
“Tóm lại thì, chị rất tin vào mắt nhìn đàn ông của em. Đã là người khiến em thích thì chắc chắn phải có điểm gì đó đặc biệt rồi, chị không lo lắng đâu.”
“Vâng, anh ấy rất tốt ạ.”
Quan Cầm khẽ kêu lên một tiếng: “Trời đất ơi, sến quá đi thôi! Nhưng mà Khương Nghê à, chị vẫn phải nhắc em một câu, đừng có mà dại dột yêu đương mù quáng đấy nhé.”
“Làm sao mà có thể chứ?” Khương Nghê cong môi: “Em còn bận kiếm tiền nữa mà.”
Sau khi tắt điện thoại, Khương Nghê từ từ bước về phía cuối hành lang. Cô cứ mãi nghĩ về Tần Nghiễn đêm nay, và cả cuộc gọi của Quan Cầm vừa rồi nữa.
Cuộc phỏng vấn bốn năm về trước vẫn cứ hiện rõ mồn một trong tâm trí cô. Chỉ vì một câu nói ấy, có người đã bôi xấu, có kẻ giễu cợt nhưng cũng đó mới có những người yêu mến cô thật lòng.
Giới chuyên môn thì bảo, tân binh bây giờ chỉ giỏi tạo dựng hình tượng, ngay cả tố chất và đạo đức nghề nghiệp cơ bản cũng chẳng có. Các trang mạng thì rầm rộ thổi phồng về hình ảnh cô gái thẳng thắn là cô đây, còn khẳng định kiểu người này dễ lật kèo nhất. Vô số người mắng cô vì quá tham vọng nổi tiếng, chưa có tác phẩm nào đã dám phát ngôn bừa bãi. Có người còn chua chát nói, xinh đẹp thế này thì chi bằng kiếm một người chống lưng đằng sau còn hơn, việc gì phải đứng đây bày với chả đặt.
Khương Nghê khẽ nhếch môi. Chẳng ai biết, đó chỉ là lời thật lòng tuôn ra từ Khương Nghê hai mươi tuổi, khi cô quá căng thẳng trong lần đầu tiên đứng trước ống kính mà thôi. Thật đến không thể thật hơn được nữa.
Thời điểm ấy, cô vừa mới ký hợp đồng với bên Truyền Thông An Gia. Phong Hách Thành là một thương nhân tài giỏi, đã kéo cô ra khỏi chốn bùn lầy. Anh ta cung cấp cho cô những cơ hội tốt nhất, đồng thời cũng đòi hỏi cô phải trả lại gấp mười, gấp trăm lần.
Khi ấy, nỗi tủi hờn đè nặng lên Khương Nghê. Ở một nơi không ai hay, nước mắt cô cứ thế tuôn rơi chẳng ngừng.
Cô nhớ rõ tháng 11 năm ấy, đó là khi trận tuyết lớn nhất trấn Khang Lâm xảy ra. Vì phải làm nhiệm vụ nên Tần Nghiễn đã vội vã rời đi, anh chỉ kịp dặn dò cô là chức chắn sẽ có người đến đón cô ngay.
Tiếc thay, Khương Nghê không đợi được người đón, mà lại là người của Khương Hoài Viễn. Cô bị bắt lên xe, đưa về nhà họ Khương và giam lỏng trong phòng biệt thự.
Cửa sổ nào cũng chằng chịt song sắt. Khi đó, cô bị chuốc thuốc đến rã rời, chỉ còn biết nằm liệt trên giường, bên cạnh còn có kẻ canh người gác không rời nửa bước.
Người mẹ kế đứng cạnh giường, nhìn xuống cô đầy vẻ khinh miệt. Trên mặt còn vương cả nụ cười chế giễu trên môi.
“Tiểu Nghê à, con cứ ngoan ngoãn ở đây đi. Hai ngày nữa là ngày lành, bố mẹ sẽ đích thân đưa con đến nhà họ Hàn nhé.”
Nghe đâu, vì cô bỏ trốn mà lão già họ Hàn nổi cơn thịnh nộ, Khương Hoài Viễn phải khép nép lắm mới dập được lửa giận ấy. Hôn lễ cũng bị hủy bỏ, danh phận phu nhân Hàn cũng chẳng cần, cô sẽ bị tặng thẳng sang đó, như một món quà… không, đúng hơn là một món đồ chơi, ném thẳng lên giường lão ta.
Cảm giác tuyệt vọng bất lực chợt ập đến, Khương Nghê siết chặt chiếc điện thoại trong tay đến mức các khớp ngón tay trắng bệch. Lướt qua cánh cửa phòng mình, cô khẽ liếc nhìn, màu sắc ấy y hệt cánh cửa trong biệt thự nhà họ Khương.
Lý trí mách bảo Khương Nghê rằng đó chỉ là chuyện quá khứ thôi, nhưng cô vẫn không tài nào bước vào, không muốn bước vào chút nào.
Bởi lẽ, đó chính là 48 giờ tuyệt vọng nhất trong cuộc đời cô.
Bên tai vẫn văng vẳng lời Tần Nghiễn, giọng nói anh trầm khàn: “Từ nay về sau, mọi cảm xúc của em….anh sẽ thay em gánh vác.”
Cánh cửa thoát hiểm ngay trước mắt. Khương Nghê như tìm thấy lối thoát khỏi nỗi sợ hãi, cô dốc sức chạy thẳng lên tầng trên.
*
Tầng 11.
Tần Nghiễn vừa tắm xong, thay bộ quần áo phông và quần dài. Anh vừa lau tóc vừa mở điện thoại. Khương Nghê vẫn chưa gửi tin nhắn cho anh, mà ngay cả tin nhắn anh gửi mười phút trước cô cũng chưa hồi âm. Tần Nghiễn khẽ nhíu mày, bèn gọi một cuộc.
Khương Nghê vừa chạy lên đến tầng, điện thoại đã rung bần bật. Cô liếc nhìn màn hình đang sáng, là cuộc gọi từ Tần Nghiễn. Khương Nghê vội vàng bắt máy, trong ống nghe vang lên giọng nói trầm ấm, dễ nghe của người đàn ông: “Đến nơi rồi à?”
Cổ họng Khương Nghê nghẹn lại, giọng nói khẽ run run: “Tần Nghiễn…”
Tần Nghiễn lập tức nhận ra sự bất thường trong giọng cô: “Sao thế? Em đang ở đâu?”
“Ở… ở…” Khương Nghê khẽ ngập ngừng: “Anh mở cửa đi.”
Cánh cửa gỗ màu phong trước mặt chợt mở toang, ánh sáng rực rỡ từ trong nhà tràn ra. Khương Nghê ngây người đứng trước cửa, đôi mắt ầng ậng nước, như bao nhiêu tủi thân và sợ hãi chẳng thể nói thành lời. Những cảm xúc này đạt đến đỉnh điểm ngay khoảnh khắc cô nhìn thấy Tần Nghiễn.
Cô chẳng còn để ý gì đến việc đây là khách sạn, không biết trong phòng anh có ai không, thậm chí chưa từng nghĩ đến chuyện lỡ bị quay hay bị lộ ra sẽ thế nào. Khương Nghê cứ vậy lao vút vào lòng Tần Nghiễn, vòng tay mảnh mai ôm chặt lấy eo anh.
Giây phút này, cô cứ như trở lại căn nhà gỗ nhỏ dưới chân núi tuyết Cống Lạp năm nào. Khi ấy cô cũng vùi mình vào lòng anh, khao khát tìm chút hơi ấm.
“Tần Nghiễn.” Khương Nghê nghẹn ngào, giọng nói khẽ đến lạ: “Anh ôm em đi.”