Khương Nghê khẽ cúi, đôi môi mềm mại như nhung từ tốn đặt lên vết thương, nhẹ bẫng để chẳng làm Tần Nghiễn đau.
Dường như có tiếng thở dài bật ra.
Qua lớp vải đen, má cô cũng được áp sát.
“Thải Thải…” Tần Nghiễn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc, đầu ngón tay lướt qua những viên ngọc trai ẩn mình trong từng lọn tóc.
Đường bờ biển nửa đêm bị bóng đêm đặc quánh nuốt chửng, xuyên qua cửa kính sát đất. Tiếng sóng biển vỗ rì rào, hết lớp này chồng lên lớp khác.
Đầu hè trên đảo Kỳ Mỹ, bầu không khí có phần ẩm dính, chỉ chốc lát đã khiến da thịt ướt đẫm mồ hôi.
Trên tấm thảm trắng ngà và nền đá cẩm thạch xám bạc, những hạt kim cương li ti vương vãi khắp nơi, phản chiếu lấp lánh cùng trời sao đêm nay của đảo Kỳ Mỹ.
Khương Nghê ngồi trên người Tần Nghiễn mà ngắm nhìn bờ biển thăm thẳm trong đêm từ ngoài cửa sổ, nơi nước biển lạnh lẽo ôm trọn ánh trăng thanh khiết.
Cô cúi xuống hôn lên sống mũi cao thẳng của Tần Nghiễn. Tần Nghiễn cùng nàng bàn tay đan chặt, mười ngón giao thoa, khẽ nhắc: “Đừng cắn.”
“Em có cắn đâu.”
“Em cắn rồi đấy.”
Khương Nghê khẽ sững, bất chợt đưa tay che mặt. Tần Nghiễn cười nhẹ, giọng nói trầm ấm, âm cuối tan vào không khí ẩm ướt. Anh kéo tay cô xuống, ngắm nhìn đôi mắt đen láy mềm mại ấy.
Gáy bị giữ chặt, Khương Nghê bị buộc phải dâng hiến đôi môi đỏ mọng. Tần Nghiễn nhẹ nhàng véo chiếc cổ thon thả của cô, ngậm lấy cánh môi, lắng nghe tiếng nức nở nhỏ xíu của cô hòa cùng tiếng thủy triều lúc nửa đêm.
Tiếng sóng vẫn chưa ngớt, đêm còn hãy còn dài.
*
Sáng hôm sau.
Mặt trời còn chưa kịp ló dạng, Khương Nghê đã bị Tần Nghiễn đánh thức.
“Em buồn ngủ lắm.” Khương Nghê khẽ rên. Dứt lời, cô xoay người lại, đưa tấm lưng trần về phía anh.
Tần Nghiễn vòng tay ôm lấy eo cô, ghé sát, dịu dàng hỏi bên tai Khương Nghê: “Em có muốn đi ngắm bình minh không?”
Hơi thở ấm nóng phả vào vành tai, ba tiếng ‘ngắm bình minh’ ấy đã hoàn toàn đánh thức Khương Nghê.
Cô từ từ mở mắt, ánh nhìn vẫn còn đong đầy hơi sương của giấc ngủ.
“Giờ luôn hả anh?”
“Dậy sửa soạn chút đi em, chắc là sắp lên rồi đấy.”
Đôi mắt Khương Nghê chợt bừng sáng, vội ngồi bật dậy ngay lập tức. Tấm chăn mỏng tuột xuống nhưng cô vội vàng kéo lên, che chắn kỹ càng cơ thể mình.
Đằng sau, Tần Nghiễn bật cười khẽ, vừa xỏ quần vừa ghẹo cô: “Khương Khương nhà ta thẹn thùng rồi sao?”
Khương Nghê: “……”
Chiếc thắt lưng nằm trên ghế sofa, cạp quần lỏng lẻo trễ nải trên hông. Tần Nghiễn ghé sát lại, Khương Nghê theo bản năng nhận ra anh sắp nói những lời trêu chọc: “Đừng có nói!”
Cô vội vàng chặn lời Tần Nghiễn, kéo chăn trùm kín đầu: “Nếu anh mà nói thì sẽ chẳng có lần sau nữa đâu đấy!”
Tần Nghiễn khẽ nhếch môi cười, cách tấm chăn xoa nhẹ lên mái tóc cô, rồi quay người bước vào phòng tắm.
Trong phòng chỉ còn ánh đèn tường vàng ấm áp. Lớp rèm cửa kéo hờ, xuyên qua tấm voan trắng mỏng manh, bờ biển đảo Kỳ Mỹ vẫn chìm trong giấc ngủ.
Khương Nghê đứng dậy, thấy sống lưng mềm nhũn, ê ẩm. Cô đành ngồi lại trên giường, từ từ xoa dịu cảm giác khó chịu khắp người.
Dưới sàn vẫn vương vãi những hạt kim cương lấp lánh. Con bướm bị xé đôi từ giữa lưng, lụa đỏ và một mảnh nhỏ ren đen mềm mại, mỏng manh trộn lẫn vào nhau.
Mảnh ren đen mềm mại ấy có ba sợi dây mảnh vắt chéo, được giấu kín dưới hình dáng con bướm. Con bướm đã hỏng, nhưng mảnh ren ấy lại còn nguyên vẹn được rất lâu.
Chỉ vì Tần Nghiễn đã nói anh thích nó.
Khương Nghê lựa cho mình chiếc váy liền thân trắng muốt, mềm mại. Tà váy xòe rộng gần chạm đến mắt cá chân, thậm chí cả cánh tay cũng được che kín đáo.
Vừa lúc Tần Nghiễn từ phòng tắm bước ra, anh bắt gặp Khương Nghê đang ngồi ở mép giường. Dưới đất là chiếc vali hành lý mở toang, bên trong xếp chồng lên nhau đến cả chục chiếc khăn choàng.
Cô rút một chiếc màu xanh bạc hà tươi mát, ướm thử lên vai, đoạn lại kéo cao lên tận cằm.
Thật may mắn là cô có sở thích sưu tập khăn choàng, nên lúc nào cũng chuẩn bị sẵn trong vali.
“Em… không thấy nóng sao?” Tần Nghiễn vừa hỏi, vừa đưa mắt dò xét cô. Bàn tay anh vẫn miết nhẹ chiếc khăn bông trên mái tóc còn ẩm ướt.
Khương Nghê quay đầu, liếc xéo anh một cái rõ rệt: “Kẻ chủ mưu là anh chứ còn ai nữa?”
Tần Nghiễn: “Hửm?”
Khương Nghê bước đến, khẽ kéo chiếc khăn choàng xuống, để lộ vệt cổ trắng ngần trước mắt anh. Cô trách yêu: “Anh còn dám nói nữa hả, tất cả là lỗi của anh đấy!”
Trên làn da trắng muốt ấy, điểm xuyết những vết màu dâu tây đỏ mờ ám, đầy gợi cảm.
Cảnh tượng đêm hoang đường như tái hiện. Đôi mắt Tần Nghiễn lập tức sẫm lại, một dòng cảm xúc tối tăm dâng trào.
Cô bị cánh tay anh vòng lấy, ôm trọn vào lòng. Tần Nghiễn tỉ mỉ ngắm nhìn những vết hằn đỏ trên chiếc cổ thon dài trắng ngần: “Đúng là anh hơi quá đà rồi.”
Khương Nghê khẽ “hừ” một tiếng. Âm cuối mềm mại, làm nũng.
Đôi môi mềm mại, ửng đỏ bỗng chốc bị anh chạm nhẹ. Tần Nghiễn bắt lấy ánh mắt cô, nơi đáy mắt đen thẳm đọng lại nụ cười mỏng manh: “Vậy lần sau anh sẽ hôn ở chỗ khác nhé.”
Khương Nghê ngẩn người: “Hả?”
Anh cong môi cười, ánh mắt nhuốm vẻ ranh mãnh, ghé vào tai cô thì thầm: “Hôn ở nơi không ai thấy được ấy.”
Khương Nghê: “……”
Về chuyện này, đàn ông dù có đoan chính đến mấy cũng hóa kẻ xấu xa.
Tối qua Khương Nghê đã được Tần Nghiễn ôm vào lòng tắm rửa một lần rồi, nên giờ đây. Sau khi vệ sinh cá nhân đơn giản, cô liền theo anh ra khỏi phòng.
Cả hòn đảo Kỳ Mỹ vẫn còn chìm trong giấc ngủ, bầu trời khoác lên mình một màu xanh mờ ảo. Tần Nghiễn nắm chặt tay cô, dẫn cô đi sâu vào rừng mơ.
Đảo Kỳ Mỹ trồng hàng vạn mẫu cây mơ, lúc này đang là mùa mơ chớm chín. Càng đi sâu vào trong, hương mơ xanh chát càng nồng, vị chua nồng lan tỏa trong không khí, dễ dàng làm người ta ứa nước miếng.
“Không phải anh muốn đi ngắm bình minh sao?” Khương Nghê hỏi.
Tần Nghiễn quay đầu lại: “Trước đây em đã từng ngắm chưa?”
“À? Ngắm rồi ạ.”
Ngày còn bé, Khương Nghê đã từng được mẹ đưa đi ngắm bình minh. Lớn lên một chút, khi mới về nhà họ Khương, đêm đầu tiên một mình chẳng dám ngủ, cô cứ thế thao thức đợi trời sáng để rồi cũng nhìn thấy những tia nắng đầu tiên. Sau này, dấn thân vào showbiz, cô lại càng có dịp chứng kiến nhiều cảnh bình minh hơn nữa, khi những dự án phim lớn thường kéo dài đến tận rạng sáng. Cô đã khoác lên mình biết bao trang phục của những thời đại khác nhau, hóa thân vào biết bao số phận, và cũng vì thế mà được chiêm ngưỡng đủ loại bình minh với phong cảnh muôn màu muôn vẻ.
Chỉ có điều, bình minh đẹp đẽ ấy, cô chưa từng được ngắm cùng Tần Nghiễn.
“Em đã thử ngắm bình minh trên trực thăng bao giờ chưa?”
“Gì cơ?”
Khương Nghê vẫn chưa hoàn hồn, tai đã lờ mờ nghe thấy tiếng “tạch tạch” quen thuộc từ phía xa. Kia chẳng phải là âm thanh đặc trưng của cánh quạt trực thăng đang xoay sao?
Trước mắt cô, một chiếc trực thăng đã chờ sẵn tại sân bay dã chiến, bên cạnh là người phụ trách khu nghỉ dưỡng đảo Kỳ Mỹ và phi công.
Tần Nghiễn kéo Khương Nghê lại gần. Cho dù cô có đeo kính râm che khuất đi cách mấy, quản lý khách sạn vẫn nhận ra cô ngay.
Khu nghỉ dưỡng đảo Kỳ Mỹ vốn là tài sản của nhà họ Ôn, ông chủ lớn đứng sau chính là nhị thiếu gia nhà họ Ôn ở Bắc Kinh. Tối qua, cậu ta vừa nhận được điện thoại từ vị đại boss kia, bảo rằng muốn nhờ cậu ta giúp tiếp đãi một người bạn.
Quản lý vốn là người tinh ý, khi được sếp lớn đích thân gọi điện dặn dò quan tâm thì chắc chắn không phải loại tầm thường rồi. Đối phương đến từ đêm qua, chỉ yêu cầu một chiếc trực thăng để sáng nay dùng.
Thấy đôi tay Tần Nghiễn và Khương Nghê đang đan vào nhau, quản lý vẫn giữ vẻ bình tĩnh: “Anh Tần.”
Tần Nghiễn khẽ gật đầu, ra hiệu cho phi công: “Cảm ơn nhé, lát nữa tôi tự lái.”
Quản lý nghe vậy thì sốt ruột hẳn, làm vui lòng nữ minh tinh cũng không cần đến kiểu mạo hiểm thế này. Đây là lái máy bay chứ có phải đạp xe đạp đâu.
Anh ta vội vàng ngăn lại: “Anh Tần, cái này…”
Tần Nghiễn nhận ra sự lo lắng của đối phương, bèn cười trấn an: “Yên tâm đi, tôi có bằng lái mà.”
“À.”
Quản lý vẫn còn hoảng hồn, dõi theo Tần Nghiễn bước về phía chiếc trực thăng. Dáng người anh cao ráo, vai rộng thẳng tắp, từng bước chân điềm tĩnh đến lạ. Nhìn thế này… chắc là biết lái rồi nhỉ?
Chuyện này liên quan đến tính mạng chứ ít ỏi gì!
Quản lý mặc kệ việc có bị cho là làm phiền, bấm gọi Ôn Yến Thanh, lắp bắp: “Tổng giám đốc Ôn, Tần Nghiễn nói… anh ấy muốn lái máy bay.”
Bên kia đầu dây im lặng một thoáng, rồi bất ngờ hỏi: “Một mình?”
“Không, không ạ, còn có…..” Quản lý nuốt khan: “Một nữ minh tinh nữa.”
Anh ta cố tình không nhắc tên Khương Nghê.
Mãi một lúc, Ôn Yến Thanh mới bật cười nhẹ: “Cứ để cậu ta lái, sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Dạ…..”
Tần Nghiễn đã đặt một chân lên bậc thang đầu tiên. Anh quay người, đưa tay về phía Khương Nghê và nhẹ nhàng nói: “Lên đây em.”
Mái tóc dài của Khương Nghê bay lượn theo gió từ cánh quạt trực thăng, một vài sợi vương trên má, rồi lại ôm lấy hõm cổ cô. Ánh mắt cô dõi theo bàn tay đang vươn ra của Tần Nghiễn.
Bàn tay anh rộng lớn, ấm áp, từng khớp ngón tay hiện rõ vẻ rắn rỏi.
Khương Nghê ngước lên, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm, dịu dàng của Tần Nghiễn, nơi khóe mắt ánh lên ý cười. Đứng bên cạnh chiếc máy bay, Tần Nghiễn toát ra một khí chất rất riêng. Cái dáng vẻ đó điềm tĩnh, ung dung tự tại đến lạ, như thể anh sinh ra là để thuộc về nơi này vậy.
Khương Nghê khẽ đưa tay ra. Ngay lập tức, những ngón tay cô được anh siết chặt, cảm giác ấm áp và khô ráo bao trọn lấy.
Cô vừa bước lên thì Tần Nghiễn đã hơi dùng sức, kéo thẳng cô lên, để cả hai cùng đứng trên một bậc. Lúc này đây, cả hai người gần như dán chặt vào nhau.
Quản lý rất vừa nhìn thấy, lập tức xoay người. Khương Nghê ban đầu còn chẳng thấy ngại gì, ấy vậy mà hành động che giấu như có như không kia của anh lại làm cô hơi ngượng.
Tần Nghiễn bật cười nhẹ, tiếng cười trầm ấm vang vọng bên tai cô.
“Coi chừng đấy.” Anh nhắc, tay đưa lên giúp cô vuốt gọn mái tóc, rồi tiện thể vòng tay ôm lấy eo cô.
Khương Nghê dựa vào lực đỡ của Tần Nghiễn, khéo léo chui vào trong khoang.
Khoang lái tuy không quá rộng, nhưng vẫn đủ cho bốn người. Khương Nghê ngồi ở ghế phụ, Tần Nghiễn cúi người giúp cô cài dây an toàn, anh nhìn thấy đôi tay cô đang đặt ngay ngắn trên đùi, các ngón tay hơi co lại.
“Hồi hộp sao?”
“Cũng một chút ạ……”
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô ngồi ở vị trí này.
Tần Nghiễn khẽ nâng tay, nhẹ nhàng nhéo má Khương Nghê, làn da mềm mại trắng mịn khẽ hằn dấu tay anh: “Có anh ở đây rồi.”
Ánh cười đọng trong đôi mắt anh, rồi bất chợt anh đưa ngón tay gỡ chiếc kính râm đang gác trên sống mũi cô xuống.
“Ấy…..”
“Họ nhận ra em từ lâu rồi.”
“…..”
Trong lòng Khương Nghê vẫn còn chút do dự: “Sẽ không… có vấn đề gì chứ?”
Tần Nghiễn điều chỉnh thông số, đoạn quay sang nhìn cô: “Có thể có vấn đề gì chứ?”
Anh khẽ dừng lại, rồi nói tiếp: “Dám lên hot search với Phong Hách Thành mà không dám lên với anh à?”
Khương Nghê: “…..”
Lại bắt đầu rồi.
Đêm qua, vì chuyện đó mà cô đã bị Tần Nghiễn trừng phạt cả đêm. Khương Nghê nào dám chống cự, bởi cô sợ anh bị thương nên đành mặc kệ người đàn ông này được thể lấn tới.
“Em đã nói rồi mà, hoàn toàn không giống nhau.” Khương Nghê khẽ lẩm bẩm.
Thực ra, đêm qua cô đã giải thích cặn kẽ rồi.
Lúc ấy, Tần Nghiễn siết chặt eo cô, ghì cô lại không chút động đậy. Bên cạnh chỉ còn vang vẳng những tiếng nức nở yếu ớt của Khương Nghê.
Đó đã là lần thứ hai rồi.
Cô nhìn chiếc đèn chùm cổ điển với những họa tiết hình bát giác khẽ lay động trong tầm mắt. Kế đến, cô nghe Tần Nghiễn ghé sát tai thì thầm: “Thảm đỏ thì anh bỏ lỡ nhưng buổi đấu giá thì anh đã xem rồi.”
Chỉ một câu nói vỏn vẹn thôi cũng đủ làm trái tim Khương Nghê đã đập loạn nhịp, tự khắc hiểu rõ số phận mình sắp phải đối mặt.
Mãi đến khi cô kiệt sức, Tần Nghiễn mới bế cô vào phòng tắm, nhẹ nhàng đặt cô vào bồn. Làn nước ấm áp vuốt ve làn da, Khương Nghê thậm chí còn chẳng muốn nhúc nhích đầu ngón tay.
Cô ngước nhìn khuôn mặt góc cạnh, sâu sắc của Tần Nghiễn, cảm nhận lớp bọt xà phòng mịn màng đang lan tỏa hương bưởi sữa ngọt ngào, thanh khiết.
Bỗng dưng, cô thấy có chút tủi thân.
“Chỉ vì em ngồi cạnh anh ta mà anh ức hiếp em vậy đó hả?” Giọng cô mềm nhũn, mang theo chút trách móc.
Động tác tay của Tần Nghiễn khựng lại đôi chút, anh nghiêng đầu nhìn cô: “Không chỉ vậy.”
Khương Nghê thoáng ngạc nhiên: “…?”
“Tên đó còn mua vòng cổ cho em nữa.”
Khương Nghê hơi sững sờ, ánh mắt đang mơ màng dần tìm lại tiêu cự: “Sao anh biết……?”
“Anh biết một chút khẩu hình.”
Khương Nghê: “……”
Lời Phong Hách Thành khi ấy nói rất nhỏ, vậy mà Tần Nghiễn vẫn hiểu được, rõ ràng không phải chỉ là hiểu sơ sài.
Tần Nghiễn cũng thừa nhận, vừa rồi anh đã mất đi sự tỉnh táo, mà nguyên nhân không ai khác chính là Phong Hách Thành. Chỉ cần nghĩ đến Khương Nghê đã ở công ty của hắn suốt năm năm trời, nghĩ đến bảo bối của mình bị kẻ khác nhăm nhe, lý trí của anh liền bay biến hết cả.
“Anh làm em đau à?” Bàn tay anh đột nhiên nhẹ đi, trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết.
Khương Nghê thoáng thấy nét buồn bã trong mắt anh, khẽ hỏi: “Anh rất để tâm, đúng không?”
“Đúng vậy.” Tần Nghiễn thành thật đáp.
“Nhưng anh biết…”
“Em và anh ta, không có gì cả.” Khương Nghê hơi dừng lại, chạm vào ánh mắt dò xét của Tần Nghiễn: “Bây giờ… không có gì.”
“Thật ra…..trước đây cũng chẳng có gì.” Khương Nghê vội vàng bổ sung, sợ Tần Nghiễn hiểu lầm.
“Khi đó ở nhà họ Khương, là Phong Hách Thành đã cứu em.”
Tần Nghiễn cụp mắt, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa đều bọt xà phòng, động tác hết sức dịu dàng: “Anh cũng đoán được rồi.”
“Thế nhưng bé Khương Nghê của anh…” Tần Nghiễn ngẩng lên: “Anh nghĩ, có lẽ anh hiểu đàn ông hơn em đấy.”
Khương Nghê im lặng.
Lần đầu cô gặp Phong Hách Thành là vào đêm đông năm đó ở nhà họ Khương. Sau này, Phong Hách Thành đưa cô đến Thượng Hải, sắp xếp cho cô ở trong một căn biệt thự của anh ta.
Lúc đó, tình trạng tinh thần của Khương Nghê rất tệ, là Phong Hách Thành đã tìm những bác sĩ giỏi nhất, vừa điều dưỡng cơ thể vừa trị liệu tâm lý cho cô.
Thỉnh thoảng anh ta đến, cùng cô ăn một bữa cơm, trò chuyện đơn giản, luôn giữ một khoảng cách lịch thiệp.
Dần dần, sức khỏe cô tốt lên, Phong Hách Thành hỏi cô có dự định gì cho tương lai, muốn tiếp tục đi học hay làm việc khác.
Khương Nghê không biết.
Khương Nghê hiểu rõ, cô mắc nợ Phong Hách Thành một ân huệ to lớn khôn cùng.
Thế nhưng, người đàn ông ấy dường như chẳng thiếu gì cả, khiến cô không biết phải đền đáp ra sao.
Mãi sau này, Phong Hách Thành đích thân đưa cô vào giới giải trí, cô trở thành nghệ sĩ theo hợp đồng của Truyền Thông An Gia.
Và rồi…..
Dòng nước ấm áp dâng lên quá vai, Khương Nghê vô thức khép chặt hai chân.
“Vẫn còn nghĩ về tên đó à?” Tần Nghiễn chẳng biết tự lúc nào đã ngước mắt lên, chăm chú nhìn cô.
Bốn mắt chạm nhau, Khương Nghê thấy rõ vẻ u tối trong đáy mắt anh.
Cô men theo thành bồn tắm trắng sứ, vòng tay qua, mái tóc ướt át dán vào lưng, rồi vòng lên cổ Tần Nghiễn.
“Em không nghĩ về anh ta, em chỉ muốn anh thôi.”
Vừa nói, chiếc cổ thiên nga thon dài khẽ ngẩng lên, đôi môi mềm mại, đỏ mọng đặt nhẹ lên yết hầu Tần Nghiễn.
Yết hầu khẽ động, Tần Nghiễn khàn giọng tựa như lên tiếng cảnh cáo: “Lại chọc anh à?”
Khương Nghê nhìn vào mắt anh, thấy hình ảnh của mình thật ướt át và mềm mại.
Thì ra cô trông như thế này.
Ướt át, giống như một yêu tinh xinh đẹp từ biển sâu lên bờ vào đêm khuya.
Thế là lại có thêm lần thứ ba.
“Em đang nghĩ gì thế?” Trong khoang máy bay, Tần Nghiễn liếc nhìn cô, ánh mắt mang theo sự dò xét: “Mặt em… sao lại đỏ thế kia?”
“Đâu có.” Khương Nghê khẽ cãi lại: “Tại em nóng thôi.”
Dứt lời, cô ấy lại điệu đà sửa sang chiếc khăn choàng trên người.
Tần Nghiễn khẽ hừ một tiếng, ánh mắt vẫn hướng thẳng về phía trước.
Khương Nghê mím môi, rồi đưa ngón tay thon dài khẽ chọc nhẹ vào eo anh.
“Tần Nghiễn…” Cô cắn môi: “Anh và anh ta, thật sự không giống nhau.”
“Anh biết.” Vừa nói, Tần Nghiễn vừa cầm lấy chiếc mũ bảo hiểm gần đó, đội lên đầu Khương Nghê.
Tầm nhìn của cô chợt tối sầm, chiếc mũ có vẻ hơi rộng, trượt xuống một chút, che khuất tầm mắt.
Tần Nghiễn giúp Khương Nghê kéo mũ lên, siết chặt khóa an toàn dưới cằm. Ngay khoảnh khắc tấm che mặt hạ xuống, anh lại nhẹ nhàng nhéo vào má cô một cái.
“Chuyện cũ qua rồi, đừng nghĩ ngợi linh tinh nữa.” Khóe môi anh cong lên nụ cười: “Đương nhiên anh khác tên đó rồi, tên đó chỉ được lên hot search thôi, còn anh thì…”
Tần Nghiễn nhìn Khương Nghê, ánh mắt hiện lên vẻ tinh quái quen thuộc mà cô vẫn thường thấy.
Anh nói: “Lên…..”
“Không được nói!”
Tần Nghiễn bật cười, nhấc gọng kính râm bên cạnh lên.
Chiếc kính râm chuyên dụng của phi công được đặt trên sống mũi cao thẳng, che đi đôi mắt sâu thẳm của anh.
Anh quay đầu, nhìn gò má ửng hồng như ráng chiều của Khương Nghê.
“Tiểu thư Khương Nghê, em đã sẵn sàng chưa?”
Cần điều khiển được đẩy, máy bay trực thăng từ từ cất cánh.
Tác giả:
Đội trưởng Tần sẽ đưa bạn bay cao~