Đầu tháng Bảy, Thành Đô bắt đầu bước vào những ngày nóng bức nhất trong năm. Cũng đúng lúc đó, bộ phim “Ngược Lối” đã chính thức đóng máy, sớm hơn một tuần so với dự kiến ban đầu.
Năm tháng đằng đẵng, cuối cùng Khương Nghê cũng được trở về mái ấm thân yêu ở Thượng Hải. Mông còn chưa kịp ngồi ấm chỗ, cô đã nhận được cuộc gọi từ Quan Cầm.
“Cục cưng của chị ơi, bên chương trình “Thời Gian Đồng Quê” vừa mới gọi chị xong. Bên họ bảo vì lo ngại mùa bão sắp tới nên sẽ bắt đầu ghi hình sớm hơn một tuần đó.”
Khương Nghê đang ve vuốt chú mèo Ragdoll, tiện tay đổi bên kẹp điện thoại: “Vậy là khi nào ạ…”
Quan Cầm: “Ngay mai.”
Khương Nghê: “……”
“Mà này, thầy Lâm Khuynh không thể sắp xếp được lịch, nên tổ chương trình đã tìm một khách mời đặc biệt khác thay thế.”
“Ai ạ?”
“Tống Uy Hành.”
Khương Nghê: “……”
“Nghe nói đạo diễn mừng quýnh đến mức mặt đơ ra khi biết Tống Uy Hành đồng ý tham gia đấy. Cũng phải thôi, đây là lần đầu tiên anh ta góp mặt trong một show giải trí đó mà.”
Khương Nghê chỉ im lặng, không nói gì.
Tống Uy Hành đến để quay chương trình giải trí thật sao? Rõ ràng là “say ý không say rượu” rồi, chỉ muốn cuỗm mất cây cải nhỏ nhà cô thôi chứ gì.
Chú mèo Ragdoll trong lòng cô bị cô chủ véo nhẹ vào gáy, nó nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt tròn xoe như bi ve khẽ “meo” một tiếng mềm mại đầy bất mãn.
“À đúng rồi, trụ sở Hồ Nam của IAR không phải ở ngay trên hòn đảo đó sao? Em định khi nào mang cờ đến tặng họ đây?” Quan Cầm lại hỏi.
Cuối cùng cũng nói đến một chuyện khiến Khương Nghê vui vẻ. Ngay cả đôi mắt trong veo của cô cũng ánh lên nụ cười.
“Mai em đi luôn.”
“Ngày mai ư? Có vội quá không? Hay là quay xong chương trình rồi hãy đi?”
“Không vội đâu, cứ đi ngay ngày mai đi. Chuyện quan trọng như vậy sao có thể chần chừ chứ.”
Quan Cầm: “?”
*
Sáng hôm sau, nắng ấm chan hòa.
Đài truyền hình đã sớm cử thợ quay phim nằm vùng trước cửa nhà Khương Nghê, mong bắt được cảnh cô ảnh hậu đang ngái ngủ, chưa kịp trang điểm để tiện cho việc tạo hiệu ứng sau này.
“Đính đoong……”
Chuông cửa vang lên.
Khương Nghê chân trần bước trên sàn gỗ. Mu bàn chân trắng nõn, móng tay sơn đỏ tươi. Cô cứ thế bước đi cứ như bay, vui vẻ lạ thường.
“Tôi đến đây~”
Cánh cửa mở ra, ống kính lập tức phóng thẳng vào. Khương Nghê mặc chiếc váy hai dây xòe rộng, màu đỏ tươi rói, khiến cô càng thêm rực rỡ.
Khương Nghê vẫy tay chào ống kính: “Hello!”
Tóc đen như thác đổ, môi hồng răng trắng, ánh mắt ươn ướt mềm mại, đẹp không tì vết.
Người cầm máy như bị vẻ đẹp đó hút hồn: “……”
Đoàn làm phim đã điều xe riêng đến đón. Khương Nghê cùng Tiểu Khả lên xe, thẳng tiến đến hòn đảo cách Hồ Nam chừng 50km.
Sau một chặng đường dài mệt mỏi, Khương Nghê và mọi người cuối cùng cũng đến đảo, khi đó trời đã quá trưa. Nắng trên đảo gay gắt, sóng biển cuồn cuộn vỗ vào những ghềnh đá đen óng dọc bờ.
Thời gian ghi hình của chương trình là bốn rưỡi chiều, Khương Nghê tra bản đồ tìm căn cứ Hồ Nam của IAR. Từ khách sạn của đoàn ở đến đó, đi xe chỉ mất vỏn vẹn năm phút, thậm chí đi bộ cũng chỉ hơn hai mươi phút.
Khương Nghê sợ nắng, nên cô không ngần ngại chọn đi xe.
Người đến đón Khương Nghê là người phụ trách truyền thông của căn cứ Hồ Nam thuộc IAR. Ê-kíp của cô đã liên hệ trước với căn cứ, cũng tham khảo ý kiến của nhà sản xuất và Cổ Hạng Đào. Cô sẽ đến đó tư cách đại diện nhà sản xuất để cảm ơn IAR vì những nỗ lực mà họ đã bỏ ra để bộ phim thành công.
Thật là một lý do hợp lý!
Khương Nghê bước xuống xe, ngắm nhìn tòa nhà chính uy nghi của căn cứ Hồ Nam dưới bầu trời xanh ngắt.
“Cô Khương.” Người phụ trách truyền thông họ Mã. Dáng người cao lớn, vóc dáng vạm vỡ nhưng khuôn mặt lại trông rất hiền lành.
Ông đã đợi sẵn ở cửa từ rất lâu. Ấy thế nhưng khi thấy người đẹp váy đỏ bước xuống từ chiếc xe thương vụ, ông vẫn không khỏi ngẩn người.
Ông từng thấy đại minh tinh này trên màn ảnh rộng, nhưng không ngờ, ngoài đời cô còn đẹp hơn trong phim nữa.
“Tôi họ Mã. Rất vinh dự được đón cô đến thăm tại căn cứ Hồ Nam của chúng tôi.”
Khương Nghê không dám nhận lời khách sáo như vậy: “Thầy Mã quá lời rồi. Lát nữa chúng ta sẽ đi ăn, sau đó mới trao cờ lưu niệm phải không ạ?”
“Đúng vậy, cô Khương.” Thầy Mã dẫn Khương Nghê đi. Anh là người ít nói. Trước đây anh cũng từng là bộ đội, sau này vì chấn thương nên chuyển sang làm công việc văn phòng.
“Đảo này cũng không có gì đặc biệt, chỉ chuẩn bị cho cô một vài món đặc sản Hồ Nam thôi. Có gì không chu đáo, mong cô thông cảm cho.”
“Thầy Mã đừng khách sáo, cứ gọi cháu là Khương Nghê là được rồi .” Khương Nghê tự đặt mình vào vị trí đúng mực. Cô không muốn mọi người nghĩ mình là một ngôi sao, hay làm mình làm mẩy.
Trưởng phòng Mã cười chất phác: “Được thôi, vậy cô cũng đừng gọi tôi là thầy Mã nữa, cứ gọi tôi là chú Mã là được.”
“Chú Mã.” Khương Nghê cong môi: “Chú không cần phải đặc biệt sắp xếp gì cho cháu đâu, cháu muốn…”
“Cô có yêu cầu gì, cứ việc nói.”
Khương Nghê mỉm cười, đôi mắt cong cong như trăng khuyết, nhìn ông Mã: “Cháu muốn đến thử căng tin của mọi người.”
Ông Mã ngẩn ra.
Đúng giờ ăn trưa, nhà ăn được quản lý theo kiểu quân đội, sạch sẽ gọn gàng. Các quân nhân của IAR mới đến, đang xếp hàng lấy thức ăn.
Họ đều là những chàng trai trẻ tuổi hai mươi, ba mươi, mặc đồng phục huấn luyện màu xanh đậm. Làn da bị nắng cháy đen sạm, không khí ẩm ướt của hòn đảo còn vương mùi mồ hôi sau buổi tập.
Ông Mã cảm thấy có chút áy náy vì sự tiếp đón sơ sài, lại cẩn thận nhìn sang Khương Nghê, người con gái đang bận một chiếc đầm đỏ xinh đẹp, trắng trẻo bên cạnh.
Ông ta cứ có cảm giác không lành. Kiểu cứ như thể đang ném một chú thỏ trắng vào hang sói, lỡ đám nhóc con kia lại làm ông mất mặt thì sao.
Khương Nghê đi theo ông Mã vào nhà ăn, ngay lập tức có tiếng xì xào xung quanh. Có vô số ánh mắt đổ dồn về phía cô, rồi lại bị ánh mắt sắc như dao của ông Mã bên cạnh trừng lại.
Đằng sau vang lên giọng nói quen thuộc: “Đội trưởng, anh có biết phim “Ngược Lối” đã đóng máy rồi không?”
“Ừm.”
“Chẳng biết cô Khương tiếp theo sẽ đóng phim nữa hay nghỉ ngơi nữa. Tôi cứ có cảm giác sẽ rất lâu không gặp được……”
Lời của Trương Hải Lâm nghẹn lại trong cổ họng.
Khương Nghê xoay người, chiếc váy đỏ mềm mại bay lượn như sóng biển. Cô mỉm cười nhẹ, môi đỏ cong cong, ánh mắt đen láy ẩn chứa vẻ tinh nghịch.
Tần Nghiễn đứng sững tại chỗ. Anh mặc chiếc áo phông cộc tay và quần tập huấn màu xanh đậm. Đôi ủng quân sự đen vẫn còn dính cát biển.
Anh không chớp mắt nhìn cô gái đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, đáy mắt đen thẳm ngưng đọng một tia sáng mờ.
“Huấn luyện viên Tần.” Lão Mã chào Tần Nghiễn: “Cô Khương đến đây trao cờ lưu niệm cho chúng ta đó.”
Trong đám đông vang lên tiếng reo hò: “Trời má, mình không hoa mắt. Kia đúng là nữ thần Khương Nghê của mình rồi!”
Tần Nghiễn: “……”
Khương Nghê nhìn người đàn ông cao lớn vững chãi từng bước tiến về phía mình, đứng lại trước mặt cô. Khương Nghê khẽ cong môi, nhìn vào đôi mắt thăm thẳm của anh.
“Đội trưởng Tần, đã lâu không gặp.” Khương Nghê đưa tay ra, những ngón tay trắng nõn như búp măng.
Cô vẫn quen gọi anh là đội trưởng.
Một cảnh tượng quen thuộc. Khi ấy họ gặp lại nhau ở đoàn phim, Tần Nghiễn cũng xuất hiện trước mắt cô như thế này và họ khẽ nắm tay nhau.
Cô nói: Đội trưởng Tần, xin chỉ giáo nhiều hơn.
Giờ đây, từ “xin chỉ giáo nhiều hơn” đã thành “đã lâu không gặp”. Còn cô từ “bạn tình nhiều năm trước” đã trở thành “bạn gái không thể công khai của Tần Nghiễn”.
Tần Nghiễn cuối cùng cũng đưa tay ra. Lòng bàn tay anh rộng lớn. Những đốt ngón tay thon dài, gân xanh trên mu bàn tay hơi nổi lên, da dường như đen hơn trước một chút.
Sự khô nóng ấm áp chạm vào sự mềm mại trắng mịn. Cùng lúc đó, khi chạm vào rồi buông ra, ngón tay út của Tần Nghiễn khẽ móc vào lòng bàn tay mềm mại của Khương Nghê.
Trái tim Khương Nghê khẽ giật thót, cô thấy sự tinh quái ẩn sâu trong đáy mắt anh.
“Thật vinh dự khi cô Khương đến đây.”
Giọng nói trầm khàn đầy cuốn hút. Tần Nghiễn chậm rãi lặp lại lời anh đã nói đêm chia ly ấy, ngỏ ý chào đón cô đến với thế giới mới chỉ riêng anh.
Lão Mã thì vẫn vô tư, chẳng nhận ra điều gì bất thường, nhiệt tình kêu: “Huấn luyện viên Tần, lát nữa anh cũng tham gia luôn nhé, toàn người quen cả mà. Tiện đây anh cứ kể cho cô Khương nghe về sinh hoạt ở căn cứ mình là được.”
Khương Nghê cong môi cười, ánh mắt lấp lánh: “Vậy thì làm phiền đội trưởng Tần rồi.”
Tần Nghiễn nhếch khóe môi, nhìn điệu cười lém lỉnh như tiểu hồ ly của cô, đáp gọn lỏn: “Không thành vấn đề.”
Ông Mã đúng là người thẳng tính, đưa Khương Nghê đến cạnh bàn tròn lớn rồi còn tự mình đi lấy đồ ăn cho cô. Mấy cậu nhóc cứ nhìn chằm chằm vào cô gái người ta, ông ta thật sự không dám để Khương Nghê một mình giữa đám ‘sói đói’ ấy nữa.
Một lát sau, ông Mã trở về. Trên tay bưng hai mâm cơm thịnh soạn. Hai món mặn, hai món rau, một món canh, thêm cả một bát cơm trắng đầy ắp.
Khương Nghê thoáng sững sờ, đây ít nhất là khẩu phần ăn của cô trong ba ngày đấy chứ.
Ông Mã đặt phần cơm đầy đặn nhất trước mặt cô: “Cô Khương này, cô ăn nhiều một chút nhé. Nếu không đủ cứ nói với tôi, đừng khách sáo làm gì!”
Nhìn đĩa thức ăn chất đầy ắp rau và thịt, Khương Nghê khẽ gật đầu: “Đủ… đủ mà chú.”
Chẳng mấy chốc, Tần Nghiễn cũng đã lấy xong phần ăn và ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh Khương Nghê. Anh liếc nhìn suất cơm của cô, ánh mắt có vẻ hơi lạ.
Đúng lúc đó, màn hình điện thoại Khương Nghê sáng lên, là tin nhắn từ Tần Nghiễn.
JJKing: [Em ăn hết nổi không?]
Khương Nghê: [Em ăn không nổi đâu!]
Khương Nghê: [[Khóc thút thít]]
Khương Nghê: [Anh nhìn chữ lớn trên tường kìa.]
Tần Nghiễn ngước mắt, đập vào mắt anh là mấy chữ to tướng sáng choang trên bức tường trắng: Tiết kiệm lương thực, lãng phí đáng xấu hổ.
Tần Nghiễn: “…..”
Khương Nghê không dám lãng phí. Cô chỉ đành cúi đầu móm từng hạt cơm, cố gắng ăn thật chậm rãi.
“Cô Khương này, hương vị thế nào? Cô ăn có quen không?” Ông Mã nhiệt tình hỏi.
“Vâng. Cháu ăn quen mà, ngon lắm ạ.”
“Thế thì tốt rồi.”
Ông Mã cúi đầu, miệt mài ăn cơm, vừa đơn giản vừa nhanh gọn. Giữa bữa, có điện thoại reo, ông Mã khách sáo nói lời thất lễ với Khương Nghê, rồi mới vội vàng lau miệng rồi đứng dậy ra ngoài nghe điện thoại.
Cuộc điện thoại này đến thật đúng lúc. Khương Nghê tranh thủ lúc ông Mã không có ở đây, cô nhanh chóng xớt bớt phần cơm và phần lớn thức ăn trong bát mình sang đĩa của Tần Nghiễn.
Tần Nghiễn nhìn đĩa đồ ăn đã cao ngất ngưởng trước mặt mình: “…….”
Cô gái bên cạnh dường như vẫn chưa vừa lòng. Tay lại kẹp đũa, tiếp tục gắp thêm một viên thịt lớn đặt lên đống thức ăn đã đầy ắp.
Tần Nghiễn: “……”
Cả hai đều không hề hay biết rằng phía sau họ, một chàng trai trẻ đã chứng kiến toàn bộ cảnh tượng này, miệng há hốc.
Chuyện này…
Gì vậy trời?
“Ăn ít vậy thôi sao?” Tần Nghiễn đành chịu, khẽ hỏi.
Khương Nghê khuấy bát canh: “Em sợ béo.”
Tần Nghiễn nghiêng đầu, liếc nhìn ngực cô: “Không béo.”
Khương Nghê: “?”
Trên bàn, điện thoại của Tần Nghiễn rung lên.
Khương Nghê: [Sao vậy, đội trưởng Tần không hài lòng à?]
Tần Nghiễn: “……”
[Hài lòng chứ]
[Cảm giác rất tốt]
Khương Nghê: “……”
Lát sau, Khương Nghê lại khẽ cong môi nhưng vừa nghĩ đến Tần Nghiễn đang ngồi ngay bên cạnh, thậm chí có thể đang chú ý đến biểu cảm nhỏ của mình thì cô vội cố gắng ép khóe môi mình xuống.
Bên cạnh, Tần Nghiễn vẫn cúi đầu ăn cơm. Anh không nói gì nhưng khóe môi khẽ nhếch lên, đáy mắt ngập tràn ý cười.
Một lúc sau, ông Mã quay lại, thấy bát đĩa Khương Nghê đã trống trơn, bèn hỏi: “Cô Khương, có cần tôi lấy thêm cho cô không……?”
“Không cần đâu ạ.” Khương Nghê vội vàng ngắt lời sự nhiệt tình của lão Mã: “Cảm ơn chú Mã, cháu ăn no rồi.”
“Vậy được.”
Màn hình điện thoại Khương Nghê lại sáng lên.
JJKing: [Em cũng nhiều anh trai ghê nha.]
Khương Nghê mỉm cười: [Không nhiều bằng em gái của đội trưởng Tần đâu ạ. (cười)]
Không có tin nhắn mới nào đến, Khương Nghê nghe thấy người đàn ông bên cạnh khẽ bật cười.
Chất giọng trầm ấm ấy vừa lọt vào tai là đã khiến vành tai cô khẽ run lên, sau gáy như có luồng điện tê dại chạy qua.
*
Sau bữa trưa, ông Mã dẫn Khương Nghê đi tham quan căn cứ. Tần Nghiễn vắng mặt một lát. Khi anh trở lại, trên tay đã cầm thêm hai chiếc mũ.
Ông Mã lúc này mới chợt nhận ra mình đã sơ suất: “Ôi, xin lỗi cô Khương nhé! Tại tôi bình thường vốn quen xuề xòa, không để ý, may mà có huấn luyện viên Tần chu đáo.”
Khương Nghê mắt cong cong nhìn Tần Nghiễn, khẽ nhận lấy chiếc mũ từ tay anh: “Cảm ơn Đội trưởng Tần.”
“Không có gì đâu.”
Ba người họ cùng bước trên con đường nhựa trong căn cứ, ông Mã chỉ tay về phía chỗ luyện tập và hòn đảo không xa: “Kia chính là nơi chúng tôi huấn luyện hằng ngày đấy. Dạo này căn cứ đang tổ chức tập huấn, nếu cô Khương có hứng thú thì có thể nán lại xem thử.”
“Hôm nay có lẽ không tiện rồi. Lát nữa cháu còn phải về quay chương trình nữa. Cơ mà nếu như tiện, hai hôm nữa cháu ghé lại được không ạ?”
“Tiện chứ, tiện chứ!” Ông Mã cười tủm tỉm gật đầu: “Cô Khương muốn lúc nào đến thì cứ gọi cho tôi một tiếng, tôi sẽ qua đón cô.”
Dù mới tiếp xúc chưa đầy hai tiếng, ông Mã đã có thiện cảm đặc biệt với cô nữ minh tinh này rồi. Cô không hề làm màu hay khách sáo, khác hẳn với những lo lắng ban đầu của ông ta khi nhận nhiệm vụ tiếp đón.
“Thế thì phiền chú quá. Có cái này không ạ…” Khương Nghê khẽ ngập ngừng: “Thẻ ra vào tạm thời ấy?”
“Cái này thì…..” Ông Mã tỏ vẻ khó xử: “Có thì có, nhưng chỉ cấp cho người nhà thôi, cô Khương đây thì…”
Người nhà.
Khương Nghê liếc mắt sang Tần Nghiễn. Khóe môi anh khẽ cong lên nụ cười, chẳng nói lời nào.
“Thôi vậy, cũng thể vì tôi mà phá vỡ quy tắc của mọi người được.” Khương Nghê gạt đi chút suy nghĩ riêng, rồi hỏi: “Thường ngày mọi người huấn luyện có vất vả lắm không ạ?”
“Cái này thì cô phải hỏi huấn luyện viên Tần rồi. Anh ấy mới có quyền lên tiếng về chuyện này.”
Khương Nghê nghiêng đầu nhìn Tần Nghiễn, anh chỉ đáp nhàn nhạt hai chữ: “Cũng tạm.”
“Hết rồi sao?”
Ông Mã điên cuồng nháy mắt ra hiệu cho Tần Nghiễn, Tần Nghiễn bèn nói thêm: “Cũng có lúc vất vả, mệt mỏi nhưng đó là chuyện thường ngày ở huyện thôi.”
Những gian khổ đó, Tần Nghiễn không muốn Khương Nghê nghe thấy.
Ông Mã thầm nghĩ, cái cậu Tần Nghiễn này đúng là hết thuốc chữa rồi. Thảo nào đã gần ba mươi mà vẫn chưa có đối tượng.
“Cô Khương à, thật ra ngoài việc huấn luyện thường ngày, đơn vị mình còn có rất nhiều hoạt động văn nghệ đa dạng lắm. Ví dụ như mới hôm nọ, còn tổ chức một buổi giao lưu lớn với hệ thống y tế bên Hồ Nam đấy.”
Khương Nghê: “Giao lưu ạ?”
Ông Mã có vẻ hơi ngại ngùng: “Không giấu gì cô Khương, ở chỗ chúng tôi toàn là mấy anh lính ế lâu năm thôi. Ba trăm sáu mươi lăm ngày, trừ những lúc ra ngoài làm nhiệm vụ cứu hộ, phần lớn thời gian đều ở trên đảo này, làm gì có thời gian mà tìm đối tượng chứ.”
À, Khương Nghê đã hiểu. Hoạt động giao lưu này chính là để tìm đối tượng.
Nhắc đến chuyện này, ông Mã có chút ngậm ngùi: “Mà nói đi thì cũng phải nói lại, làm cái nghề của chúng tôi ấy, lương đã ít rồi, lại còn quanh năm suốt tháng không được ở bên gia đình, ra ngoài thì luôn đối mặt với hiểm nguy. Con gái nhà lành, mấy ai chịu lấy người như chúng tôi chứ.”
“Cháu chịu.”
“Hả?” Ông Mã ngạc nhiên nhìn Khương Nghê.
Khương Nghê vừa thốt ra câu nói đó, bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của ông Mã, mới nhận ra mình lỡ lời. Liếc sang khóe môi người đàn ông cao lớn bên cạnh, cô thấy anh đang mỉm cười.
Khương Nghê cũng chẳng giấu giếm nữa: “Không phải cháu cố tình nói lời hay ý đẹp với chú đâu. Cháu thật sự sẵn lòng mà.”
Khương Nghê chợt nhớ đến trận sóng thần ở Yamora, động đất ở Ghana, còn cả vô vàn khoảnh khắc hiểm nguy khác. Đâu đâu cũng có bóng dáng của IAR cả.
“Mọi người đã cứu giúp biết bao nhiêu người mà. Nếu cháu mà có tìm đối tượng, cháu cũng sẽ tìm những người như mọi nguwoif ở đây.”
Với vai trò quản lý hậu cần như ông Mã. Ông ta luôn canh cánh trong lòng chuyện trăm năm của mấy tên nhóc. Nay nghe tin một người đẹp mà lại còn là một ngôi sao nổi tiếng như vậy lại nguyện ý gả cho trai nhà IAR, anh ta không khỏi cảm kích khôn xiết.
“Cô Khương này.” lão Mã siết chặt tay Khương Nghê: “Chỉ cần câu nói này của cô thôi, bọn tôi có xông pha vào nơi hiểm nguy cứu người, cứu nạn cũng coi như đáng giá rồi. Mai mốt mà cô thực sự về làm dâu nhà IAR, tôi sẽ xin cho cô một màn trình diễn máy bay, để mấy đứa nhóc kia làm hẳn một show đám cưới trên không cho cô luôn!”
Đám cưới trên không à? Nghe chất phết!
Khương Nghê quay đầu nhìn Tần Nghiễn: “Đội trưởng Tần thấy được không ạ?”
Tần Nghiễn khẽ gỡ tay ông Mã ra khỏi Khương Nghê: “Chú đừng làm cô Khương đây giật mình chứ.”
Ông Mã: “Ái chà…”
Khương Nghê môi nở nụ cười duyên dáng: “Sao lại giật mình được chứ. Tôi thấy đám cưới trên không ngầu ơi là ngầu luôn. Đội trưởng Tần không thấy vậy sao?”
Tần Nghiễn nhìn nụ cười tươi rói của Khương Nghê, nghiêng đầu, khóe môi khẽ nhếch: “Ngầu chứ. Sau này anh sẽ làm cho em một cái.”
“Thế là chốt kèo nha!” Giọng Khương Nghê bất giác pha chút vẻ nũng nịu, đáng yêu.
Ông Mã: “……?”
Ủa, sao tự nhiên thấy có gì đó sai sai ta?
Đã gần ba giờ chiều khi chuyến tham quan căn cứ kết thúc. Ông Mã dẫn Khương Nghê về phía tòa nhà chính, nơi sắp diễn ra buổi lễ trao cờ lưu niệm. Vì có nhiệm vụ huấn luyện vào buổi chiều, nên Tần Nghiễn không tiện đi cùng.
Trong lúc ông Mã bận rộn sắp xếp các thủ tục cho buổi lễ, Tần Nghiễn và Khương Nghê cuối cùng cũng có khoảnh khắc riêng tư để trò chuyện.
Thế nhưng, họ đứng ngay dưới khu ký túc xá, xung quanh là vô số cửa sổ sáng choang, thỉnh thoảng lại có vài cái đầu thập thò nhìn ra.
Dù sao thì, căn cứ IAR Hồ Nam này đã được xây dựng hơn ba mươi năm rồi. Nhưng đây là lần đầu tiên có nữ minh tinh ghé thăm cơ mà.
“Mấy giờ em về?” Tần Nghiễn hỏi, hai tay vẫn đút túi quần.
“Bốn giờ em có lịch quay chương trình rồi.” Khương Nghê đáp.
Tính ra, chỉ còn chưa đầy một tiếng nữa thôi.
“Còn anh thì sao? Giờ phải đi huấn luyện luôn à?” Khương Nghê hỏi lại.
“Ừm, ba giờ tập trung.”
Chỉ còn vỏn vẹn có chín phút.
Không thể ôm, không thể hôn, họ chỉ có thể nhìn nhau. Cùng nhau giao tiếp bằng ánh mắt, ngay cả giọng nói cũng phải giữ vẻ khách sáo.
“Vậy thì…” Khương Nghê khẽ dừng lại: “Đội trưởng Tần nhớ chú ý an toàn nhé.”
“Ừ.” Tần Nghiễn gật đầu: “Lát nữa em về bằng gì?”
“Có xe và tài xế rồi ạ.”
“Được, em nhớ giữ an toàn. Đến nơi thì báo anh một tiếng.” Tần Nghiễn hạ giọng.
Ông Mã đã sải bước đến gần, không cho họ thêm dù chỉ một giây để trao đổi ánh mắt.
“Vậy em đi đây nhé, Đội trưởng Tần.” Khương Nghê quay đầu lại, ánh mắt đen láy tràn đầy lưu luyến.
“Ừ, hẹn gặp lại.”
Khương Nghê theo chân ông Mã lên đến tòa nhà chính. Dẫu biết việc tặng cờ hiệu ẩn chứa chút tư tâm nhưng lá cờ này tuyệt đối không phải màn kịch. Nó gói trọn tấm lòng chân thành, sự tri ân sâu sắc của cả đoàn làm phim “Ngược Lối” sau hành trình thấu hiểu và ghi hình về đề tài cứu hộ này.
Khương Nghê vẫn nhớ đêm tiệc đóng máy, Cổ Hạng Đào đã bột miệng nói một câu rất đỗi thân quen nhưng lại chuẩn xác đến nao lòng.
Ông ấy nói: Làm gì có chuyện tháng năm yên bình, chẳng qua là có người đang thay ta gánh vác gian nan mà thôi.
Lá cờ hiệu được mở ra, trên nền nhung đỏ thêu nổi bật tám chữ lớn:
NGƯỢC LỐI VƯỢT LÊN
TÌNH YÊU RỘNG LỚN
Tặng xong cờ hiệu, Khương Nghê không để chú Mã đưa về nữa. Cô một mình bước xuống lầu, qua ô cửa sổ, ánh mắt dõi theo những nhân viên cứu hộ đang miệt mài luyện tập trên thao trường không xa.
Họ sở hữu vóc dáng cao lớn, thẳng tắp như nhau, khoác lên mình bộ quân phục màu xanh đậm đồng điệu. Tất cả đều là tinh anh của IAR.
Khương Nghê cố gắng tìm kiếm bóng hình quen thuộc nhất giữa hàng trăm người ấy nhưng vô vọng.
Vội vã gặp nhau một lần, họ thậm chí còn chưa kịp nói chuyện tử tế đôi câu. Khương Nghê mím môi, khóe mắt trĩu xuống. Lê bước xuống lầu mà lòng không định.
Vừa rẽ xuống cầu thang, ngang qua một phòng nước, cổ tay cô chợt bị giữ lại. Cảm giác ấm áp bao trùm, và mùi hương quen thuộc, thanh mát ấy lập tức tràn ngập khoang mũi.
“Cạch” một tiếng, cánh cửa đã bị khóa chặt.
Nơi này là một phòng tắm.
Khương Nghê bị Tần Nghiễn ép sát vào cánh cửa, bên cạnh là một chiếc tủ nhỏ vừa đủ che đi thân hình nhỏ bé. Cô bị vây trong không gian chật hẹp, đối diện là ô cửa sổ sáng trưng, thấp thoáng có người đi qua.
“Sao lại đến mà chẳng nói một tiếng nào vậy?” Tần Nghiễn giữ cô trong lòng, thân hình cao lớn che khuất cô hoàn toàn.
Làn da mềm mại dưới đầu ngón tay anh thật quá mức tinh tế, rõ ràng đã nói lời tạm biệt rồi. Đáng lẽ anh không nên đến nữa.
Anh thật sự sắp bị cô làm cho phát điên mất thôi.
Khương Nghê nhìn đôi mắt sâu thẳm của anh. Ánh nhìn nóng bỏng đè x.uống. Sâu trong đôi đồng tử đen láy ấy chỉ toàn là hình bóng của cô.
Cô khẽ cong môi, ánh mắt ướt át long lanh: “Em muốn tặng đội trưởng Tần một bất ngờ thôi mà.”
Giọng nói rất nhẹ, rất mềm như sợ bị người khác nghe thấy. Thế nhưng cô đâu biết, chính giọng điệu nũng nịu này cũng có thể lấy mạng Tần Nghiễn.
Tần Nghiễn cố nén cảm giác khô nóng trong người, giữ chặt cô hơn: “Vậy là em lấy cớ đi tặng cờ hiệu để đến đây à?”
Khương Nghê cắn môi, đôi môi đỏ mọng càng thêm quyến rũ.
“Cờ hiệu là tặng cho IAR, còn Khương Nghê…”
Cô nắm lấy vạt áo trước ngực Tần Nghiễn, hơi kéo anh cúi thấp xuống. Cô kiễng chân, khẽ thì thầm bên tai anh: “Khương Nghê là tặng cho Tần Nghiễn.”
Một câu nói ấy chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang.
Tần Nghiễn ôm chặt eo cô, d.ục vọ.ng cuộn trào trong mắt, khàn khàn thốt ra hai tiếng: “Yêu tinh.”
Giọng nói vừa trầm vừa khàn.
Lời tác giả:
Xem qua cái sườn truyện sắp tới, thấy nhiều cảnh đối diễn kiểu này quá, không biết đội trưởng Tần Nghiễn có chịu nổi không đây……