Sáng hôm sau là buổi ghi hình cuối cùng.
Buổi sáng là phần kết thúc của chủ đề đảo. Đến chiều, ê-kíp nhận một nhiệm vụ mới là họ phải phối hợp với bên Đài truyền hình Hồ Nam và hệ thống y tế địa phương, cùng sẽ đến thăm Trung tâm huấn luyện IAR Hồ Nam.
Khi nhận được thông báo này, Khương Nghê thấy quen quen. Cô chợt nhớ lại lời ông Mã nói mấy hôm trước: “Trung tâm chúng tôi ngoài huấn luyện ra thì còn có đời sống sinh hoạt ngoại khóa vô cùng phong phú. Cách đây không lâu còn tổ chức một buổi giao lưu lớn với hệ thống y tế địa phương nữa đó.”
Đọc kỹ lịch trình, Khương Nghê liền hiểu ra. Hóa ra đây là buổi mai mối, nhằm giải quyết vấn đề độc thân của những người lớn tuổi ở cả hai bên.
Khương Nghê nheo mắt lại. Tần Nghiễn cũng còn độc thân mà, không biết có ai giới thiệu bạn gái cho anh ấy không nhỉ?
Sau bữa trưa, một chiếc xe Coaster đưa Khương Nghê cùng đoàn người đến thẳng trung tâm huấn luyện. Hoạt động giao lưu được sắp xếp sau bữa tối. Bên cạnh đó, cả đoàn “Thời Gian Đồng Quê” lẫn Đài truyền hình Hồ Nam đều phải chuẩn bị tiết mục biểu diễn.
Sau khi bàn bạc, ê-kíp quyết định cử Hạ Nam và Lục Oánh Oánh lên sân khấu. Đạo diễn hỏi Khương Nghê: “Cô Khương, cô có tài năng đặc biệt nào không, muốn thể hiện một chút không ạ?”
Dù sao thì từ khi ra mắt đến nay, Khương Nghê chưa từng hát hay nhảy. Cô chỉ là một diễn viên mà thôi.
Khương Nghê suy nghĩ một lúc lâu, rồi rất nghiêm túc trả lời đạo diễn: “Toàn thân tôi, thứ đáng giá nhất có lẽ chính là cái mặt này thôi.”
Mọi người phá lên cười, nhưng đạo diễn lại tỏ ra nghiêm túc, lập tức vỗ bàn: “Thật sự có một vai diễn rất cần đến gương mặt này của cô đó!”
Khương Nghê: “…..?”
Đài truyền hình Hồ Nam lần này có năm tiết mục. Trong đó có một vở kinh kịch mang tên “Lương Châu Dẫn”. Nữ phóng viên đóng vai thiếu nữ phương Bắc đi phỏng vấn gặp chút rắc rối, đến giờ vẫn chưa về kịp. Ê-kíp truyền hình vô cùng bế tắc, giờ này biết tìm đâu ra một gương mặt xinh đẹp, thoát tục, linh động để thể hiện vai thiếu nữ phương Bắc đây?
Thế là Khương Nghê được kéo đến.
Chuyên viên trang điểm của đài truyền hình cũng là fan của Khương Nghê, cô ấy phấn khích tột độ. Sau khi xin chữ ký, cô ấy liền nhắc đến bức ảnh nổi tiếng của Khương Nghê ngày trước.
“Cô Khương ơi, chị có phiền không nếu như mình trang điểm và làm tóc theo bức ảnh đó ạ? Em thật sự rất thích bộ ảnh ấy luôn. Hồi đó em đã nói, nếu người đẹp này mà ra mắt, em sẽ u mê nhan sắc đó cả đời!”
Khương Nghê mỉm cười, nhìn mình trong gương: “Được thôi.”
*
Sau bữa tối, Tần Nghiễn định về ký túc xá nghỉ ngơi. Cả ngày huấn luyện dã ngoại khiến anh mệt mỏi rã rời, Tần Nghiễn chỉ muốn tắm rửa rồi trò chuyện với Khương Nghê.
Trương Hải Lâm và một chàng trai mặt vuông khác đuổi theo: “Đội trưởng, tối nay có mấy người bên đài truyền hình đến thăm, anh không đi xem sao?”
Tần Nghiễn vốn chẳng mấy hứng thú với những hoạt động thế này: “Vô vị, không đi.”
Chàng trai mặt vuông nghe vậy liền cười: “Huấn luyện viên Tần, có phải anh bị cô bác sĩ xinh đẹp lần trước theo đuổi doạ sợ rồi không?”
Lần trước trung tâm giao lưu với hệ thống y tế Hồ Nam, Thôi Nghiên, người được mệnh danh là “bông hoa của hệ thống y tế Hồ Nam”, tối hôm đó đã chặn Tần Nghiễn ngay bên ngoài phòng tắm, công khai tỏ tình.
Nữ bác sĩ xuất thân quân đội vừa xinh đẹp vừa táo bạo vô cùng. Lúc đó trong phòng tắm còn có rất nhiều chàng trai đang tắm, nghe rõ mồn một.
Khi ấy, bác sĩ Thôi hỏi Tần Nghiễn: “Anh có thể làm bạn trai tôi được không, giải quyết vấn đề của cả hai chúng ta?”
Tần Nghiễn liếc nhìn cô, lập tức đáp lại hai chữ: “Không thể.”
Bác sĩ Thôi không hề tức giận, còn cười tủm tỉm tự tranh thủ cơ hội.
“Anh đừng vội từ chối tôi. Cứ để tôi theo đuổi trước đã, theo đuổi không được thì tính sau.”
Nói rồi cô gái xinh đẹp, phóng khoáng kia không cho Tần Nghiễn cơ hội từ chối nữa, liền bỏ đi.
Và cứ thế cô ta đi mất hai tuần. Trong khoảng thời gian đó, bác sĩ Thôi có đến một lần nhưng Tần Nghiễn lại đang dẫn đội huấn luyện dã ngoại nên không gặp được.
Lúc này, chàng trai mặt vuông lại tiếp tục cười: “Huấn luyện viên, vừa nãy tôi thấy bác sĩ Thôi rồi đó. Hôm nay cô ấy mặc chiếc váy trắng, đẹp dữ lắm!”
Tần Nghiễn đút hai tay vào túi quần rằn ri, quay đầu nhìn cậu ta: “Rảnh rỗi quá à?”
Chàng trai lập tức ngừng cười: “Không…..không rảnh!”
Trương Hải Lâm cười ha hả đi bên cạnh. Bác sĩ Thôi, bác sĩ Lý, bác sĩ Mã gì đó….Trước đây ở trung tâm, những cô gái theo đuổi đội trưởng của họ nhiều vô kể. Hồi ở Pháp, còn có rất nhiều cô gái ngoại quốc. Cứ hôm nay mắt xanh, ngày mai lại da đen.
Nhưng mấy năm nay theo Tần Nghiễn, Trương Hải Lâm chưa từng thấy đội trưởng của họ dành chút ấm áp nào cho cô gái nào. Mọi người đều nói, đội trưởng là một con chó độc thân già đời, một ông vua cô độc ngàn năm.
Nhớ lại đội trưởng dậy từ mờ sáng để giặt ga trải giường, mà lại giặt những hai bộ. Trương Hải Lâm ít nhiều cũng thấy hơi xót.
“Đội trưởng, thật ra thì, tôi thấy bác sĩ Thôi cũng không tệ. Công việc tốt, người lại xinh đẹp, hay là anh……”
“Cậu cũng rảnh rỗi chung luôn à?”
Trương Hải Lâm: “……”
Ai bảo anh độc thân!
Trương Hải Lâm bỗng nhiên bạo gan hơn, vừa đi vừa lẩm bẩm bất mãn: “Mấy năm trước có lãnh đạo giới thiệu bạn gái anh không tìm, bao nhiêu cô gái xinh đẹp theo đuổi anh cũng không muốn, chả hiểu anh muốn tìm người thế nào nữa. Người thì cũng gần ba mươi tuổi rồi, nhu cầu sinh lý còn phải tự giải quyết bằng tay sao.”
Tần Nghiễn: “……”
Bước chân dừng lại, Tần Nghiễn đưa mắt nhìn về phía xa, đó là Tống Uy Hành và Thương Tiểu Khả.
“Sao bọn họ lại ở đây?”
Trương Hải Lâm liếc nhìn: “Ồ, đội trưởng không biết à, cô Khương ghi hình chương trình đó… à, “Thời Gian Đồng Quê” hôm nay cũng đến tham gia giao lưu đó, nghe nói còn có tiết mục biểu diễn nữa.”
“Cái gì?”
“Khương Nghê, cô Khương đó ạ. Đội trưởng không nhớ sao?”
Tần Nghiễn im lặng, quay đầu hỏi chàng trai mặt vuông: “Giao lưu lúc mấy giờ?”
“À? Tám giờ.”
Tần Nghiễn gật đầu. Anh đưa tay sờ sờ bộ râu lưa thưa mà sáng nay chưa kịp cạo. Đã hai ngày rồi lại ẩn lên một lớp râu mỏng.
Nhìn lại bộ quần áo trên người này, toàn là cát biển và mồ hôi.
“Này, đội trưởng, anh đi nhanh thế làm gì.”
Tần Nghiễn sải bước lớn về phía ký túc xá, Trương Hải Lâm vội vàng đuổi theo: “Đội trưởng, anh đi đâu đấy?”
“Tắm, thay quần áo.”
Khoảng năm phút trước tám giờ tối, tại hội trường lớn của trung tâm IAR Hồ Thành, những chàng trai vừa trải qua một ngày huấn luyện dã ngoại vất vả đều tràn đầy năng lượng, nhiệt huyết. Tiết mục còn chưa bắt đầu, họ đã tự mình hát vang một bài hợp xướng tập thể.
Những giọng hát mạnh mẽ, tràn đầy hormone nam tính khiến các cô gái của hệ thống y tế ngồi đối diện cười cong cả mắt.
Thôi Nghiên đến từ rất sớm hôm nay. Cha cô ta là cấp cao của IAR. Bản thân cô ta cũng từng đến trung tâm Hồ Nam trước đây. Sau khi đi gần hết trung tâm, Thôi Nghiên vẫn không tìm được Tần Nghiễn ở đâu.
Lúc này, buổi biểu diễn sắp bắt đầu, mà cô ta vẫn không thấy Tần Nghiễn ở hàng ghế khán giả đối diện.
Thôi Nghiên nhíu mày, chẳng lẽ hôm nay anh ấy không đến sao?
Đang suy nghĩ thì một bóng người cao lớn, vạm vỡ đi từ lối đi tới. Ánh sáng từ tối chuyển sang sáng, phác họa nên dáng vẻ nổi bật của người đàn ông.
Tần Nghiễn mặc chiếc quần rằn ri xanh đậm và áo phông ngắn tay, ống quần được sơ vin vào đôi bốt quân sự màu đen. Bắp tay anh săn chắc, rắn rỏi, nhưng không hề quá khổ.
Tất nhiên, thứ nổi bật nhất vẫn là gương mặt đó.
Đi đến đâu, ánh mắt của không ít nữ bác sĩ và y tá đều đổ dồn về phía anh. Thôi Nghiên khẽ cong môi, quả không hổ là người đàn ông mà cô ta đã chọn, quả nhiên ưu tú và xuất sắc.
Tần Nghiễn vừa ngồi xuống, liền nghe thấy chàng trai phía sau trêu chọc anh: “Huấn luyện viên, hay là anh đừng đến nữa mà. Anh cứ ngồi đây, các cô gái đối diện còn đâu tâm trí mà nhìn bọn tôi nữa.”
“Đúng đó, đúng đó.” Một người khác cười phụ họa.
Ngày thường, họ là huấn luyện viên và đội viên, nhưng ngoài đời thì lại thân thiết như anh em.
Ánh mắt Trương Hải Lâm cũng đặt trên người Tần Nghiễn, anh khẽ nhíu mày. Chẳng qua là đi tắm rồi thay quần áo thôi mà, cậu ta cũng tắm và thay rồi, sao đội trưởng lại trông đẹp trai đến lạ thường vậy cà?
Trương Hải Lâm lại ghé sát hơn: “Đội trưởng, anh… cạo râu vào ban đêm làm gì vậy?”
Tần Nghiễn liếc cậu ta một cái, không đáp.
Đúng tám giờ, buổi biểu diễn chính thức bắt đầu, Tần Nghiễn ngồi ở hàng ghế đầu tiên.
Hết tiết mục này đến tiết mục khác đều nhận được tràng pháo tay vang dội nhưng Tần Nghiễn lại có vẻ không mấy hứng thú. Trước khi đến, anh đã hỏi Khương Nghê là tiết mục nào, nhưng Khương Nghê không trả lời. Gọi điện thoại cũng không ai nhấc máy.
Anh đoán, Khương Nghê có lẽ đang tổng duyệt.
Cho đến khi người dẫn chương trình giới thiệu: “Tiếp theo xin mời các thầy cô của Đài truyền hình Hồ Nam mang đến tiết mục kinh kịch “Lương Châu Dẫn”.”
“Lương Châu Dẫn” là một khúc cổ cầm, kể về câu chuyện thiếu nữ phương Bắc xuất giá về Trung Nguyên, người thân tiễn biệt.
Thiếu nữ phương Bắc.
Mặc dù là tiết mục của Đài truyền hình Hồ Thành, nhưng Tần Nghiễn vẫn nhạy bén nắm bắt được trọng điểm.
Sân khấu tối lại, tiếng cổ cầm da diết, hoang sơ vang lên. Một đoàn người hầu mặc hỉ phục chậm rãi bước ra, cho đến khi bóng dáng yểu điệu ở cuối đoàn xuất hiện, ánh mắt Tần Nghiễn liền đọng lại ở đó.
Cô gái khoác trên mình bộ đồ cổ trang đỏ rực, chiếc áo choàng lớn màu đỏ thêu viền lông cáo trắng thướt tha chạm đất. Lớp lông trắng mềm mại làm tôn lên gương mặt xinh đẹp rạng rỡ của cô gái, đôi mắt trong veo như nước, đôi môi đỏ mọng như son.
Gần như y hệt những gì Tần Nghiễn nhìn thấy tối qua.
Trương Hải Lâm bên cạnh kinh ngạc kêu lên: “Mẹ nó, cô Khương!”
Phía sau cũng có chàng trai thì thầm:
“Là Khương Nghê!”
“Chết tiệt, nữ thần của tao!”
“Mấy đứa đã thấy bức ảnh nổi tiếng của Khương Nghê chưa? Cô ấy chụp năm mười chín tuổi, đúng là đỉnh của chóp.”
……
Tần Nghiễn nghe rõ từng câu từng chữ: “……”
Cảm giác chiếm hữu kỳ lạ trỗi dậy, Tần Nghiễn quay đầu, ánh mắt lạnh lùng liếc một cái. Các chàng trai đã quá quen với ánh mắt của anh, theo phản xạ, lập tức im bặt.
Tần Nghiễn quay đầu, nhìn thiếu nữ xinh đẹp, rạng rỡ trên sân khấu.
Rõ ràng là cô gái bé bỏng của anh, cục cưng của anh mà.
Buổi biểu diễn kết thúc đã là chín giờ. Để thúc đẩy tình cảm giao lưu, trung tâm đã chuẩn bị vài trò chơi nhỏ. Tần Nghiễn vốn không hứng thú với những thứ này, huống hồ tin nhắn trong điện thoại đang trêu chọc anh.
Khương Nghê: [Đội trưởng Tần, em thấy anh rồi đó]
Khương Nghê: [Đội trưởng Tần, tối nay em có đẹp không?]
Khương Nghê: [Muốn được dính với đội trưởng Tần quá đi à ~]
Mỗi câu một tiếng “đội trưởng Tần”, hội trường rõ ràng đã bật điều hòa nhưng Tần Nghiễn lại cảm thấy nóng bức.
Anh khẽ ho khan hai tiếng, làm dịu cổ họng đang ngứa.
Trương Hải Lâm nghiêng đầu: “Đội trưởng, anh bị nóng trong à?”
Tần Nghiễn: “……”
[Em ở đâu?]
Anh hỏi.
Khương Nghê: [Đội trưởng Tần muốn đến tìm em à?]
Khương Nghê: [Vậy đội trưởng Tần đoán thử xem nào]
Đúng là một yêu tinh không hơn không kém. Tần Nghiễn kéo cổ áo xuống, đứng dậy.
“Này, đội trưởng, anh đi đâu vậy?” Trương Hải Lâm hỏi.
Tần Nghiễn đáp cụt lủn hai chữ: “Dập lửa.”
Trương Hải Lâm: “……?”
Đôi bốt quân sự giẫm mạnh trên nền gạch, Tần Nghiễn sải bước lớn về phía hậu trường. Giờ phút này anh chỉ có một suy nghĩ duy nhất. Anh phải tóm lấy Khương Nghê, để giọng nói mềm mại đó, gọi “đội trưởng Tần” cả đời mà thôi.
Vừa rẽ qua một hành lang, Tần Nghiễn đã bị Thôi Nghiên chặn lại.
Cô bác sĩ mặc chiếc váy trắng, dịu dàng, thanh thoát, dáng vẻ cũng rất xinh đẹp.
“Anh vội đi thế sao?” Thôi Nghiên hỏi.
Tần Nghiễn khẽ nhíu mày.
“Anh đừng nói gì cả, nghe tôi nói hết đã.” Thôi Nghiên lên tiếng, chặn lời Tần Nghiễn: “Tôi đã đến tìm anh một lần, nhưng anh không có ở đó. Vậy nên tôi không cố ý thả thính anh đâu.”
Sau thất bại tỏ tình hôm đó, cô ta nói chuyện với bạn thân mình. Cô bạn thân đã mách nước cho cô ta, nói rằng loại đàn ông này không thể theo đuổi quá lộ liễu, phải thả thính mới được. Nếu không, càng nhiệt tình thì anh sẽ càng không coi trọng mình.
Thôi Nghiên muốn thả thính, nhưng cô ta không nhịn được. Cô ta chỉ muốn nói thẳng ra tình cảm của mình.
“Tần Nghiễn, em thật sự rất thích anh, kiểu thích sét đánh. Anh không suy nghĩ về em một chút nào sao? Còn nữa…” Thôi Nghiên khẽ dừng lại: “Bố em cũng làm ở IAR, chắc anh biết.”
Cô ta muốn có được anh, thậm chí không tiếc dùng cách này để khiến anh rung động.
Thôi Nghiên cảm thấy có chút khó xử, nhưng ánh mắt nhìn Tần Nghiễn vẫn nóng bỏng.
“Xin lỗi.” Tần Nghiễn lên tiếng, hai chữ lạnh nhạt.
Ánh mắt lướt qua Thôi Nghiên. Anh thoáng nhìn thấy một vạt áo đỏ, lấp ló ở cửa phòng nghỉ cách đó ba bước.
Tần Nghiễn cúi mắt, khóe môi khẽ cong lên.
Biểu cảm nhỏ nhặt đó khiến Thôi Nghiên đỏ mặt. Cô ta thích cái khí chất này ở anh, thật sự cuốn hút chết người.
Ngẩng đầu lên lần nữa, Tần Nghiễn thần sắc nghiêm túc, giọng điệu thẳng thắn: “Tôi có bạn gái rồi và tôi rất yêu cô ấy. Cả đời này, thậm chí nếu như cô ấy muốn kiếp sau, tôi cũng chỉ yêu mình cô ấy thôi.”
Thôi Nghiên chết lặng.
Cô ta yêu Tần Nghiễn từ cái nhìn đầu tiên, bắt đầu từ gương mặt có thể làm rung động lòng người của anh. Cô ta say mê người đội trưởng trẻ tuổi nhất đội đặc nhiệm cứu hộ IAR mà cha cô ta thường kể. Một người luôn nghiêm túc, kiên cường, đã cứu giúp hàng vạn người thoát khỏi hiểm nguy.
Nhưng cũng chính vào khoảnh khắc này, cô ta lại bị những lời nói của người đàn ông này làm lay động.
Hóa ra anh cũng có một mặt dịu dàng, sâu sắc như vậy. Chỉ là sự dịu dàng, sâu sắc đó lại không dành cho cô ta.
Cô gái được anh yêu và cưng chiều đó, chắc chắn rất hạnh phúc.
Thôi Nghiên bỗng mỉm cười, hít một hơi thật sâu: “Em hiểu rồi, là do em đã mạo muội.”
Khi đi ngang qua Tần Nghiễn, bước chân cô ta khẽ dừng lại: “Anh và cô ấy… hai người tốt nhất nên được như lời anh nói.”
Thôi Nghiên thật sự mong sao họ có thể chia tay, hoặc Tần Nghiễn không yêu cô ấy nhiều đến thế.
Cô ta là kiểu người phụ nữ độc ác, cay nghiệt thế ư?
Thôi Nghiên không biết.
Chỉ còn tiếng giày cao gót chạm đất vang lên, dần dần biến mất ở cuối hành lang.
Người đã đi xa, Tần Nghiễn mới lên tiếng: “Ra đây đi.”
Từ phòng nghỉ không xa, Khương Nghê mặc chiếc váy đỏ bước ra. Chiếc áo choàng thướt tha trên sân khấu đã được cởi bỏ, tấm váy lụa đỏ ôm sát tôn lên vòng eo thon thả. Trên trán cô rủ xuống một chuỗi hạt nhỏ màu đỏ tựa như máu chim bồ câu.
Khương Nghê chắp tay sau lưng, phồng má, rồi lại nhìn về hướng Thôi Nghiên vừa đi: “Đội trưởng Tần đắt hàng quá nhỉ.”
Tần Nghiễn cúi mắt, nhìn vẻ linh động, tinh quái trong mắt cô: “Nghe thấy rồi à?”
“Đội trưởng Tần hỏi câu nào cơ? Là lời tỏ tình sâu sắc của chị gái xinh đẹp vừa nãy sao?” Khương Nghê cười rạng rỡ, gật đầu: “Em nghe thấy hết rồi ạ.”
Tần Nghiễn khẽ cười khẩy: “Cô Khương đúng là biết nắm bắt trọng điểm.”
“Ừm, đương nhiên rồi.” Khương Nghê véo lọn tóc tết nhỏ trước ngực, cuộn xoắn ngọn tóc: “Dù sao cũng là tình yêu sét đánh của một người đẹp mà, nếu có một chị đẹp nào đó với em…”
“Ghi hình xong rồi à?” Tần Nghiễn hạ giọng hỏi, không muốn nói chuyện liên quan đến Thôi Nghiên.
“Xong rồi ạ.”
“Lát nữa về khách sạn không?”
Khương Nghê chớp mắt, giả vờ không hiểu ý anh, nghiêng đầu nhìn đi chỗ khác: “Chứ còn gì nữa.”
Cánh cửa lớn ở hậu trường mở ra một khe hở, có tiếng bước chân và tiếng nói chuyện dần đến gần. Cổ tay Khương Nghê bỗng bị Tần Nghiễn giữ chặt, giọng nam trầm ấm thì thầm bên tai cô: “Đừng về nữa, để đội trưởng Tần đưa em đến chỗ khác.”
Một nhóm người từ hậu trường đi ra. Đi đầu là đạo diễn chương trình “Thời Gian Đồng Quê”, Lương Thư Linh và Tống Uy Hành.
Đạo diễn nhíu mày: “Cô Khương đâu rồi, tôi vừa thấy cô ấy ra ngoài mà. Để tôi gọi điện thoại cho cô ấy, mọi người cứ đi trước đi.”
Ê-kíp chương trình đã hẹn đi ăn đêm tối nay.
Điện thoại đổ chuông vài hồi, sau đó được trợ lý Tiểu Khả nhấc máy.
Lương Thư Linh đứng bên cạnh đã đoán được điều gì đó. Bà đi đến bên cửa sổ, lấy điện thoại ra, bỏ tên “Tần Nghiễn” ra khỏi danh sách đen.
[Đăng Đăng đang ở cùng con à?]
Tần Nghiễn trả lời rất nhanh, nhưng chỉ có một chữ đơn giản: “Dạ.”
Lương Thư Linh bĩu môi, quả nhiên sinh con trai cũng vô dụng.
Suy nghĩ một lát, Lương Thư Linh lại bổ sung: [Đạo diễn đang tìm con bé để đi ăn đêm cùng nhau]
Gửi xong, Lương Thư Linh lại cảm thấy có lẽ mình không hiểu giới trẻ thời nay cho lắm.
[Thôi được rồi. Nhớ làm gì cũng phải có biện pháp an toàn, có chừng mực nhé]
Tần Nghiễn: “…..”
Màn đêm buông xuống. Bên ngoài vẫn còn nghe loáng thoáng tiếng cười nói náo nhiệt từ hội trường lớn, nhưng khu ký túc xá lại yên tĩnh đến lạ.
Tối nay chắc tất cả mọi người trong trung tâm đều ở hội trường lớn cả rồi.
Khương Nghê khoác chiếc áo khoác rằn ri rộng thùng thình của Tần Nghiễn. Cổ tay cô bị anh giữ chặt. Họ đi xuyên qua màn đêm vắng vẻ, cái cảm giác gần như bỏ trốn này khiến cô vừa lo lắng vừa phấn khích.
Bước vào ký túc xá, tiếng điện thoại rung lên trong không gian tĩnh lặng. Tần Nghiễn một tay giữ cổ tay Khương Nghê, một tay thọc vào túi quần, đó là tin nhắn từ cô Lương.
Khương Nghê tò mò nhìn xung quanh, rồi quay đầu nhìn Tần Nghiễn: “Có chuyện gì à?”
“Không.” Anh đáp lại cô bằng một chữ.
Tin nhắn lại nhảy vào, lại là lời dặn dò của Lương Thư Linh. Tần Nghiễn nghiêng mắt nhìn Khương Nghê: “Tối nay em còn cần phải đi đâu nữa không?”
“Sao ạ?”
Đèn cảm ứng bỗng nhiên tắt phụt, xung quanh chìm vào bóng tối. Khương Nghê còn chưa kịp phản ứng, cả người đã bị Tần Nghiễn bế bổng lên.
“Á….”
Cô khẽ kêu lên, theo bản năng vòng tay ôm lấy cổ Tần Nghiễn. Đèn cảm ứng lại sáng lên, ánh đèn vàng dịu hắt lên đôi lông mày tuấn tú của người đàn ông.
“Có cũng không được đi.”
Con thỏ đã tha về ổ rồi, sao có thể để nó chạy mất được.
“……” Tim Khương Nghê đập thình thịch, lỡ lát nữa có ai đó từ phòng nào đó bước ra thì sao…..
“Anh… anh bỏ em xuống đi. Em tự đi được mà….”
“Em đi chậm quá.”
Khương Nghê: “…..”
Trọng lượng của Khương Nghê đối với Tần Nghiễn chẳng thấm vào đâu. Từ tầng một lên tầng bốn, anh có lẽ còn chưa dùng đến một phút.
Đến cửa phòng ký túc xá, Khương Nghê đặt hai chân xuống đất. Tần Nghiễn một tay ôm cô, một tay mò chìa khóa, động tác mở khóa gần như liền mạch.
Tần Nghiễn ở phòng ký túc xá đơn. Cánh cửa phòng bị đẩy ra, Khương Nghê được anh ôm vào trong.
Cánh cửa đóng lại, ánh sáng từ hành lang bị chặn lại bên ngoài. Lưng Khương Nghê áp vào cánh cửa, bóng dáng cao lớn của người đàn ông hoàn toàn bao trùm lấy cô.
Căn phòng tối đen như mực, chỉ có ánh trăng từ cửa sổ rọi vào, giúp Khương Nghê nhìn rõ đôi lông mày của Tần Nghiễn.
Cô vòng tay ôm lấy vai Tần Nghiễn, hoà cùng đó là nhịp tim đập loạn trong lồng ng.ực.
Họ đã từng thân mật rất nhiều lần, nhưng nhiệt độ cơ thể quá nóng bỏng của Tần Nghiễn vẫn khiến trái tim cô run rẩy.
“Tần Nghiễn, hai đứa mình…..”
Trong không gian yên tĩnh vang lên tiếng “xoạt” rất nhẹ, là tiếng chiếc thắt lưng bị kéo lỏng một nửa.
Tần Nghiễn khẽ vuốt ve những hạt châu nhỏ màu đỏ đính trên chiếc thắt lưng.
“Đừng……” Khương Nghê nhớ đến chiếc váy cao cấp trước đó: “Anh đừng làm hỏng, quần áo phải trả lại mà.”
Đây không phải là đồ cao cấp của Á Man, đây là trang phục của đài truyền hình. Cô không muốn nổi tiếng ở đài truyền hình Hồ Nam chỉ vì chuyện này đâu.
Ánh mắt Tần Nghiễn chìm trong sắc tối, sóng ngầm cuộn trào: “Anh muốn quyền lợi đêm khuya phiên bản người thật.”
“Cái gì……” Tim Khương Nghê đập càng nhanh hơn. Khoảnh khắc đôi môi đỏ mọng của cô bị chặn lại, cô nghe Tần Nghiễn khàn giọng nói: “Anh muốn quyền lợi đêm khuya, thứ mà chỉ có đội trưởng Tần mới có thôi.”
Tác giả:
Tay của đội trưởng Tần: nghỉ làm!