Ngày Đêm – Án Cửu Vi

Chương 64

Hôm nay là một ngày đẹp trời, Khương Nghê vốn định dành trọn thời gian rảnh hiếm hoi này để ở cạnh bên Tần Nghiễn. Thế nhưng, ngay khi vừa ăn sáng xong, cô đã nhận được một cuộc gọi từ Quan Cầm.

“Cưng à, chúc mừng em nhé. Sau 152 ngày thì em lại một lần nữa chiếm lĩnh hot search rồi đấy!”

Khương Nghê: “……”

Quan Cầm đã nói vậy, thì chắc chắn đó không phải là một hot search tốt lành gì.

Khương Nghê mở điện thoại. Vừa nhìn đã thấy vị trí hot search quả nhiên đã chứng minh độ hot của cô trong giới giải trí hiện tại. Từ khóa #KhươngNghêbệnhviện# chễm chệ nằm ở top 1.

Đó chính là hình ảnh hôm cô bị bà nội của Trần Hạo chặn ở ngoài phòng X-quang.

Khương Nghê lướt qua khu vực bình luận, và vẫn là sự phân hóa mạnh mẽ giữa hai phe.

[Chậc, gái đẹp đi bệnh viện thì có gì đâu mà căng? Ai mà chẳng phải có lúc đến bệnh viện vài lần trong đời chứ?]

[Đám chó săn hết cái để săn rồi sao mà lại như gà đi bới móc mãi vậy?]

[Cười chếc toi. Bộ không có Khương Nghê thì mấy người không hoàn thành xong KPI được hay gì?]

…….

[Dân cư mạng mà đồn có khi đúng lắm nha! Nữ diễn viên họ J kia là đến khoa sản đó!] 

[Ể, có tin vui rồi hả? Hay là…..phá thai đó?]

[Nè nha, khoa sản thì cũng đâu hẳn là về sinh nở đâu. Có khi là kiểu đó đó (cười nhẹ)]

……

Mấy năm lăn lộn trong giới giải trí, Khương Nghê đã nếm đủ mọi lời mắng nhiếc, công kích rồi. Vài ba cái bình luận ác ý tầm phào này, cô lười cả nhìn ấy chứ.

Quan Cầm nhắn tới: [Dạo này em lại đắc tội với ai à?]

Khương Nghê: [Em cũng không biết nữa.]

Khương Nghê: [Chắc là tại tớ nổi quá đó mà (vô tội)]

Quan Cầm: […..]

Quan Cầm: [Ổn định như một con chó.jpg]

Quan Cầm: [Mà chắc chắn có kẻ cố tình tạo sóng rồi. Chị thấy có mấy cái ID ở phần bình luận cứ như muốn in hẳn chữ ‘tôi được mướn nè’ lên mặt vậy.]

Khương Nghê khẽ mỉm cười, thoát khỏi mục tìm kiếm. Ấy vậy mà, ngay trên top tìm kiếm lại thấy cái tên “Khương Ninh Hi”.

#KhươngNinhHiCôngChúaPiano

#KhươngNinhHiTourDiễnToànCầuĐiểmDừngTrungQuốc

Phong cách bình luận ở phần này thật là…lạ lùng.

[Khương Ninh Hi là ai vậy?]

[Chẳng biết nữa, giờ ai cũng dễ dàng lên hot search ghê ha [móc mũi].]

[Công chúa piano? Tự phong à? (ngại ngùng)]

Chẳng mấy chốc, những bình luận mới đã được đẩy lên đầu.

[Mặc dù vậy nhưng mà, cô bé này xinh xắn ghê!]

[Bạn không biết thì có nghĩa là cả thế giới không biết sao? Đọc sách nhiều vào, lướt mạng ít thôi (mỉm cười)]

[Thật sự không ai biết cô nàng xinh đẹp này sao? Đúng chuẩn nữ chính tiểu thuyết ngôn tình nhà giàu, cuộc đời cứ như được hack vậy!]

Rất nhanh sau đó, hashtag #KhươngNinhHiMởMànCuộcĐờiNhưHack đã “rất hợp lý” mà leo thẳng lên top tìm kiếm.

Các hot search tỉ mỉ liệt kê vô số thành tích và bằng khen của Khương Ninh Hi từ hồi mẫu giáo, đặc biệt là trong lĩnh vực âm nhạc. Nào là ba tuổi đã giành giải vàng piano nhóm mầm non, mười ba tuổi ẵm giải thưởng cấp quốc gia, mười bảy tuổi được nhận vào trường nhạc danh tiếng quốc tế…

Kèm theo đó là chín tấm ảnh cô nàng chơi piano, xây dựng hình tượng ‘công chúa piano’ vô cùng hoàn hảo, khiến Khương Nghê ngỡ như sắp có một thiên tài piano thế hệ mới xuất hiện đến nơi rồi.

Khu vực bình luận thì lại toàn những lời khen sáo rỗng xen lẫn bình luận của người qua đường.

[Ê nha, đúng là công chúa Piano thiệt kìa]

[Xem xong tự nhiên tôi cảm thấy, thì ra mìn đến thế giới này chỉ để cho góp đủ số thôi (cười mỉm)]

[Khương Ninh Hi á, nhà cô ấy giàu lắm. Bố của cô ấy là Khương Hoài Viễn, siêu nổi tiếng ở Thành Đô luôn á]

[Tiểu thư nhà giàu + công chúa piano, đây chẳng phải là nữ chính trong tiểu thuyết sao?]

…..

Ý đồ của Khương Ninh Hi thì rõ như ban ngày. Không có gì khác ngoài việc muốn tạo dựng danh tiếng ở trong nước. Khương Nghê khỏi cần đoán cũng biết. Nhưng mà…..

Nếu Khương Ninh Hi chỉ đơn thuần quảng bá bản thân thì họ dĩ nhiên là “nước sông không phạm nước giếng”. Còn nếu Khương Ninh Hi muốn giẫm lên độ hot của cô để leo lên, ánh mắt Khương Nghê chợt trở nên lạnh lẽo.

Không đời nào có chuyện đó.

Cô gửi một tin nhắn cho Quan Cầm: [Chị Cầm, chị kiểm tra giúp em xem rốt cuộc ai đang thao túng hot search của em vậy?]

Tần Nghiễn dọn dẹp xong bếp núc bước ra, liền thấy Khương Nghê đang ngồi trên sofa với đôi mắt trong veo sáng ngời. Anh dường như đã hiểu ra vì sao trong giới giải trí có biết bao người đẹp, ấy vậy mà chỉ có mỗi Khương Nghê mới được màn ảnh rộng ưu ái đến vậy. Một phần là nhờ khuôn mặt không góc chết ở mọi góc độ, phần còn lại chính là đôi mắt của cô. Mọi hỉ nộ ái ố, tham lam hay oán giận, cô dường như chẳng cần lời thoại. Thay vào đó, chỉ cần đôi mắt ấy thôi cũng đủ để biểu cảm chân thật đến vô cùng.

“Anh nhìn em làm gì thế?” Khương Nghê ngước mắt lên. Cô đã kịp thu lại vẻ lạnh lẽo trong ánh nhìn, đôi mắt cong cong.

Tần Nghiễn bước tới, cúi thấp người, đối mắt với cô.

“Nhìn xem trong mắt em chứa đựng những gì.”

Khương Nghê dùng hai tay véo má anh: “Thế anh thấy rồi à?”

“Ừm.”

“Là gì thế?”

“Thấy Tần Nghiễn.”

Khương Nghê khẽ sững sờ. Sau đó, khóe môi cô từ từ cong lên, đôi mắt trong veo ngập tràn sự dịu dàng mà ấm áp.

Ánh nắng vàng ươm ngoài trời nhẹ nhàng xuyên qua cửa kính sát đất, rọi sáng bể cá nơi hai chú cá hề đang bơi lội tung tăng. Sắc nắng ấy cũng khẽ khàng trải lên hai thân người đang quấn quýt trên ghế sofa.

Khương Điềm Điềm cuộn mình bên cạnh bể cá. Chiếc đuôi mềm mại khẽ quẹt vào thành kính, che đi khung cảnh lãng mạn đầy xuân sắc.

Hậu quả của sự quá đà chính là, Khương Nghê vốn đã hẹn ăn trưa với Bách Xuyên và ông Mã, nhưng vì mải mê quấn quýt với Tần Nghiễn ở nhà đến ba lần nên cô đã đến muộn tận hai mươi phút.

Khi cô đến phòng riêng đã hẹn thì đã thấy Bách Xuyên và ông Mã đã trò chuyện rất vui vẻ, khiến cho Khương Nghê, người làm trung gian, có chút ngượng nghịu.

“Xin lỗi, em đến muộn ạ.”

Lời vừa thốt ra, Khương Nghê cũng nghe rõ giọng mình khàn đặc. 

Tất cả là tại Tần Nghiễn hết!

Ban đầu thì cứ bịt miệng cô lại, không cho cô phát ra tiếng.

Đến sau thì lại đổi đủ cách trêu chọc, ép cô phải nói ra những lời thật ngượng ngùng.

Ông Mã nghe giọng Khương Nghê khàn khàn như vậy, quan tâm hỏi: “Cô Khương, cô bị cảm à?”

“…..” Khương Nghê chột dạ: “Dạ không.”

Ngồi bên cạnh là Bách Xuyên cao ráo, gầy gò, mang gương mặt của một kẻ đào hoa. Thường ngày anh ta cũng sống rất phóng túng. Ánh mắt phong lưu lướt qua Khương Nghê: “Nghe nói Tiếu Bối Nhạc về rồi, tối qua bao cả SA cơ đấy.”

Khương Nghê gật đầu.

Bách Xuyên nhìn cô từ trên xuống dưới: “Thế nên là cậu đã chiến đấu cả đêm, đến nỗi khản cả giọng rồi à?”

Khương Nghê: “..…!”

Khương Nghê quen Bách Xuyên cũng là do Tiếu Bối Nhạc giới thiệu. Do cùng chơi với nhau, nên cái nết của cả Bách Xuyên và Tiếu Bối Nhạc chẳng khác gì nhau là mấy.

Bách Xuyên: “Tớ đoán trúng rồi à?”

Khương Nghê: “……”

Anh im đi.

Ông Mã vốn chất phác, thật thà nên chẳng hiểu ẩn ý trong lời Bách Xuyên, chỉ lần nữa cảm ơn Khương Nghê: “Lần này được hợp tác với thầy Bách thì đúng là phải nhờ Khương Nghê rồi.”

Khương Nghê còn chưa kịp mở lời thì Bách Xuyên đã rất chủ động tiếp lời: “Đừng khách sáo! Dù gì tôi cũng là bạn trai tin đồn thứ bảy của cô Khương mà. Tiện thì giúp đỡ bạn gái cũ chút thôi, có gì to tát đâu.”

Khương Nghê: “……”

Ông Mã: “???”

Dưới gầm bàn, Khương Nghê giẫm mạnh chân Bách Xuyên một cái.

Bữa trưa hôm ấy, ba người họ trò chuyện vô cùng ăn ý. Ông Mã và Bách Xuyên đã thống nhất được về việc quay phim quảng cáo, đồng thời hẹn lịch gặp lần tới.

Khương Nghê đeo kính râm, đội mũ tai bèo, khoác chiếc túi vải họa tiết ngựa vằn cỡ lớn bước ra khỏi nhà hàng.

Tần Nghiễn vừa nhắn tin hỏi cô xong việc chưa, anh đã lấy xe và đang đợi dưới nhà rồi.

Khương Nghê cong môi: [Em xuống ngay đây!]

Bách Xuyên đi phía sau Khương Nghê, dù cách lớp khẩu trang nhưng vẫn cảm nhận được sự vui vẻ của cô. Ánh mắt liếc sang, Bách Xuyên thấy Khương Nghê lưu tên người trò chuyện là – JJKing.

Ngay cả một người từng trải như Bách Xuyên cũng không kìm được ho sặc sụa.

Khương Nghê lúc này mới để ý, liếc nhìn anh ta đầy nghi hoặc.

Mãi một lúc sau, Bách Xuyên mới hắng giọng, nuốt đi cảm giác khó chịu ở cổ họng, rồi tò mò hỏi: “Thật sự… mạnh đến thế sao?”

Khương Nghê: “???”

Bách Xuyên hất cằm: “Cái JJKing trong điện thoại cậu ấy.”

Khương Nghê khẽ sững sờ, phản ứng đầu tiên là tên Bách Xuyên rác rưởi này lại dám lén xem tin nhắn của cô…..lát nữa cô nhất định phải mua miếng dán chống nhìn trộm mới được!

Người đàn ông bên cạnh chậc một tiếng: “Rốt cuộc là trình độ đến mức nào mà được gọi là JJKing vậy? Tớ tò mò muốn chết đây!”

Khương Nghê thấy người này thật nhàm chán, tùy tiện đáp bốn chữ: “Bách phát bách trúng.”

Bách Xuyên: “Ừm?”

Ánh mắt anh ta vô thức lướt qua cái bụng phẳng lì của Khương Nghê, rồi liên tưởng đến tin tức nóng hổi trên mạng sáng nay.

“Mẹ nó, cậu có bầu thật à?”

Khương Nghê: “???”

Khương Nghê nhìn Bách Xuyên như nhìn một kẻ thiểu năng.

“Đi đây! Có người đợi tớ rồi. Lo mà quay phim quảng cáo cho IAR thật tốt vào. Nếu không ra gì, tớ sẽ tung video cậu say rượu hát nhạc thiếu nhi lên khắp mạng đấy.”

Bách Xuyên: “……”

sau khi tạm biệt Bách Xuyên, Khương Nghê bước nhanh ra khỏi trung tâm thương mại. Từ xa, cô đã thấy chiếc xe SUV màu đen đỗ bên đường. Cô khẽ chạy vội đến, mở cửa xe rồi chui vào ghế phụ lái.

Kéo khẩu trang xuống, đôi mắt cong cong nhìn Tần Nghiễn: “Ưm, mới có hai tiếng đồng hồ mà em đã nhớ đội trưởng Tần rồi này.”

Tần Nghiễn khẽ cười, khởi động xe: “Em muốn đi đâu?”

Khương Nghê ngáp một cái, cuộn tròn vào lưng ghế: “Em muốn về nhà thôi.”

Sáng nay cô vừa lên hot search, giờ không biết bao nhiêu cặp mắt đang đổ dồn vào cô. Thật sự là cô không dám lơ là nữa.

Hơn nữa, từ tối qua đến giờ, cô chưa được nghỉ ngơi đàng hoàng. Thể lực giờ gần như cạn kiệt, chỉ muốn ngủ một giấc thật đã mà thôi.

“Về nhà ngủ à?” Tần Nghiễn hỏi.

Khương Nghê ngoan ngoãn gật đầu: “Ngủ ạ, muốn đội trưởng Tần ôm ngủ.”

“Đội trưởng Tần mà ôm thì em khỏi phải ngủ luôn đấy.”

“???”

Chiếc xe từ từ lăn bánh, chạy về phía căn hộ của Khương Nghê.

Cả Khương Nghê và Tần Nghiễn đều không hề hay biết, phía sau họ, có một chiếc xe sedan màu đen cực kỳ kín đáo đang đỗ lại.

Trong xe, Phong Hách Thành nhìn chiếc SUV biển số Bắc Kinh đã đi xa.

Anh ta sẽ không nhầm người được. Cô gái trông như một bé gái, tràn đầy niềm vui và sức sống kia chính là Khương Nghê.

Thì ra, cô cũng có một khía cạnh như vậy, giống như một cô gái ngây thơ, đôi mắt long lanh ý cười.

Đây là Khương Nghê mà anh ta chưa bao giờ thấy.

*

Sáng hôm sau, Khương Nghê sau một giấc ngủ ngon đã sớm có mặt tại trường quay. Hôm nay, cô sẽ chụp hai trong bốn bộ ảnh bìa, trong đó có một bộ là hợp tác với Lucas.

Để tránh việc Tần Nghiễn ghen, Khương Nghê đặc biệt nhờ Tiểu Khả đến đón cô. Nhưng trên đường đi, cô lại nhận được tin Lucas bị ốm, không thể tham gia buổi chụp hình bìa hôm nay.

Đội ngũ nhiếp ảnh và trang điểm đành phải tức tốc chuyển sang phương án B, chụp hai bộ còn lại trước.

Thế nhưng, mãi đến sau bữa tối thì bên trợ lý của Lucas gọi điện đến, nói rằng Lucas bị cảm lạnh nặng. Hiện cậu nhóc đang sốt cao nằm trong bệnh viện.

Thậm chí cậu đây còn không có sức để đứng dậy, chứ đừng nói đến việc tạo dáng.

Đội ngũ của tạp chí của MOD lại vội vã chuyển sang phương án C. Họ thông báo với Khương Nghê rằng buổi chụp hình ngày mai vẫn tiếp tục, nhưng đối tác có thể sẽ thay đổi. Phía công ty đang sắp xếp nhưng vẫn chưa chốt được ai sẽ thay thế Lucas được.

Khương Nghê rúc mình vào sofa phòng khách, khẽ thở dài.

Tần Nghiễn đang chải lông cho Khương Điềm Điềm. Chú mèo “chỉ nhìn mặt mà bắt hình dong” này, chỉ trong vỏn vẹn một ngày rưỡi đã bị Tần Nghiễn mua chuộc mất tiêu.

Lúc Khương Nghê tan làm về hôm nay là cô đã thấy nó dụi dụi bên chân Tần Nghiễn mà nhõng nhẽo, trông chẳng khác gì một chú chó nhỏ.

Tần Nghiễn thấy cô có vẻ ủ rũ, liền hỏi: “Sao vậy em?”

“Phải đổi bạn diễn rồi.” Khương Nghê thực ra cũng không phải là không chấp nhận việc đổi đối tác. Chỉ là bộ ảnh này khá táo bạo và phá cách, có nhiều động chạm thân mật. Cô không chắc cuối cùng sẽ hợp tác với ai nên trong lòng có chút bất an.

Cô đã từng gặp rắc rối vì chuyện này. Thực sự có những bạn diễn nam lợi dụng cơ hội để sàm sỡ. Dù có rất đông người ở hiện trường, cũng không có động tác quá lộ liễu nhưng hàm ý t.ình d.ục lại rất mạnh.

Kể từ đó, cả cô lẫn studio đều rất xem trọng nhân phẩm của đối tác trong giới.

Tần Nghiễn không hiểu ý của Khương Nghê, hỏi: “Không có sự ăn ý à?”

Khương Nghê muốn giải thích, nhưng lại sợ anh ghen.

Không phải là không có sự ăn ý, mà là cô không muốn tùy tiện hôn người khác. Dù sao thì sẽ có một dấu son môi in trên cổ đối phương, cô cũng sợ lại bị người ta lợi dụng một cách dễ dàng.

“Cũng có thể coi là vậy á anh.”

Đến gần nửa đêm, Suzy bên tạp chí MOD đã gửi ảnh cho Khương Nghê. Họ hoàn toàn tôn trọng yêu cầu của Khương Nghê, do đó đã gửi sáu tấm ảnh của sáu mẫu nam để Khương Nghê lựa chọn.

Vì khi chụp, mẫu nam sẽ để lộ cơ bụng. Bởi thế nên sáu mẫu nam này có tổng cộng ba mươi bức ảnh. Tất cả đều là ảnh bán thân từ nhiều góc độ khác nhau.

Lúc này, Khương Nghê đang ngồi trên thảm trước ghế sofa. Cô nhìn ba mươi bức ảnh đầy hormone nam tính trong thư mục máy tính mà nuốt nước bọt.

Cô không phải là thèm muốn những thân hình đó, mà cô có một cảm giác sai lầm….đây không phải là chọn đối tác, đây là đang tuyển chọn hậu cung cho mình vậy.

Khương Điềm Điềm dụi lại gần. Nó nằm gọn trong lòng Khương Nghê, vuốt mèo tò mò nhấn vào máy tính.

Nó vừa mới rút móng ra khỏi bể cá, đệm thịt màu hồng dính đầy nước.

“Không được!” Khương Nghê nhéo vuốt của Khương Điềm Điềm, trừng mắt nhìn nó.

Khương Điềm Điềm “Meow~” lên một tiếng.

Tần Nghiễn đi tới, rút một tờ khăn giấy. Anh đang định lau vuốt cho Khương Điềm Điềm nhưng lại vô tình nhìn thấy những bức ảnh đang tự động phát trên màn hình máy tính của Khương Nghê.

Từng người đàn ông cởi trần. Từng bức một lộ cơ ngực, cơ bụng, cơ bắp tay đều rất xuất sắc.

Khương Nghê: “…….”

Tần Nghiễn nhướng mắt nhìn Khương Nghê: “Học trò Khương Khương không ngủ mà đang làm gì thế này?”

Khương Nghê nuốt nước bọt: “Đang… đang chọn hậu cung.”

“Hả?”

“Không phải, đang chọn đối tác!” Khương Nghê vội vàng sửa lời.

Mười phút sau, thấy Khương Điềm Điềm bị tống cổ ra ngoài, Khương Nghê khô khan kể cho Tần Nghiễn nghe về buổi chụp ảnh bìa ngày mai.

Dù sao thì sau này tạp chí phát hành, Tần Nghiễn cũng sẽ nhìn thấy, chuyện này không thể giấu mãi được.

“Dấu son môi ư?” Tần Nghiễn hỏi. Ánh mắt anh trầm lắng, đè nặng lên đỉnh đầu Khương Nghê.

Khương Nghê gật đầu: “Dấu son môi của em, in lên cổ mẫu nam.”

“In thế nào?”

“…….”

Khương Nghê lẩm bẩm: “Vừa nãy không phải em đã nói anh rồi sao.”

Đúng là cô đã nói rồi. Cô không chỉ có dấu son môi, mà toàn bộ bộ ảnh gần như là tiếp xúc thân mật. Khi đó cô còn sẽ mặc một chiếc váy dạ hội nhỏ màu đen quây ngực, khoét sâu, cực ngắn.

Khương Nghê vừa nãy còn cho Tần Nghiễn xem hai bức ảnh mẫu.

Một bức là mẫu nam đứng sau mẫu nữ, bàn tay đặt ở bên hông mẫu nữ. Bức còn lại là lưng trần của mẫu nam, cúi đầu khẽ cắn vào vai mẫu nữ.

Mẫu nữ trong ảnh mẫu hoàn toàn toát lên khí chất nữ hoàng nên toàn bộ bố cục không hề dung tục, chỉ đơn thuần là gợi lên sự h.am m.uốn, tăng thêm kịch tính.

Đây là công việc của Khương Nghê, cũng là sự nghiệp mà cô đã nỗ lực gây dựng. Tần Nghiễn tự biết mình không có quyền can thiệp, cũng sẽ không ngang nhiên cản trở.

Nhưng trong lòng anh vẫn cảm thấy khó chịu một cách lạ lùng.

Tần Nghiễn im lặng một lúc lâu, hít một hơi thật sâu: “Anh đi thư giãn một chút đây.”

Khương Nghê: “…….”

*

Sáng hôm sau, Khương Nghê vẫn cứ nấn ná trên giường không muốn dậy. Đêm qua vì để dỗ dành Tần Nghiễn, cô gần như mặc anh muốn làm gì thì làm, cả người đến giờ vẫn còn ê ẩm như vừa bị đánh một trận tơi bời vậy.

Vì hôm nay cô còn phải đi chụp hình, mà váy lại ngắn. Tần Nghiễn không hề để lại bất kỳ dấu vết nào ở những chỗ có thể lộ ra. Thế là, anh cứ mặc sức trêu ghẹo, bày đủ trò ở những nơi khuất lấp mà chẳng ai thấy được.

“Quý cô Khương Khương, dậy đi thôi.” Tần Nghiễn đứng bên giường, quần đen áo phông trắng, trông anh thật sự sảng khoái.

Khương Nghê vẫn cuộn tròn trong chăn, đôi mắt vừa mới ngủ dậy long lanh ươn ướt, mềm mại trách cứ anh: “Anh thì sướng rồi, còn em thì phải đi làm đây này.”

“Dậy đi, anh đi cùng em nhé?”

“Dạ?”

Tần Nghiễn cúi người, nhẹ nhàng ôm cả người lẫn chăn của Khương Nghê vào lòng: “Lát nữa anh đưa em đi, hôm nay anh sẽ ở lại phim trường cùng em.”

Khương Nghê ngước nhìn Tần Nghiễn, đôi mắt tinh ý dò xét cảm xúc trong đáy mắt anh. Cô khẽ “hừ” một tiếng: “Anh nói là ở cùng em ư? Rõ ràng là… giám sát trá hình thì có!”

“Đúng vậy, giám sát đấy. Anh muốn xem, ai dám ở ngay dưới mí mắt anh mà động đến người phụ nữ của anhnữa không!”

Tối qua, Khương Nghê vẫn còn kể lại chuyện cũ cho Tần Nghiễn nghe, về việc cô bị một nam người mẫu không biết là cố ý hay vô tình đụng chạm vào vòng eo cô. Đó cũng là lý do vì sao ê-kíp của MOD lại gửi về nhiều ảnh như vậy để cô chọn.

Tần Nghiễn xoa nhẹ mái tóc mềm mại của cô, thủ thỉ: “Từ nay về sau, sẽ không còn ai có thể bắt nạt bé Thải Thải của anh nữa.”

Trái tim Khương Nghê mềm nhũn, nép mình trong vòng tay Tần Nghiễn. Đôi môi mềm mại của cô khẽ áp vào cổ anh, nhẹ nhàng hôn một cái.

*

Trong studio.

Mẫu nam chụp cặp với Khương Nghê đã thay xong đồ. Cơ mà, dáng anh ta có hơi khác biệt so với Lucas nên chiếc quần kia gần không vừa vặn chút nào.

Nhiếp ảnh gia ruột của tạp chí MOD là một ông lão người Anh mắc bệnh sạch sẽ nặng, tên là Pace. Thấy mẫu nam được huy động khẩn cấp đến làm vai phụ, Pace liên tục lắc đầu bảo: “No, no, no!”

Nữ chính của ông ấy thì đầy sức hút đến thế. Còn đằng này anh người mẫu kia không chỉ quần áo không vừa, mà ánh mắt còn có vẻ đờ đẫn nữa chứ. 

Thật ra, người mẫu được bên MOD chọn thì làm sao mà tệ được. Chỉ có điều, Pace quá khắt khe, còn Khương Nghê trước ống kính lại quá đỗi biểu cảm.

Có ngọc sáng ở phía trước rồi, nhìn lại phía sau thì thấy chẳng thể nào so bì được.

Suzy phụ trách buổi chụp bìa lần này cũng lên tiếng an ủi: “Đằng nào cũng chẳng lộ mặt, mắt có vô hồn một chút cũng không sao đâu ạ.”

Pace vẫn lắc đầu: “Sao mà được, Khương Nghê của tôi hoàn hảo đến thế cơ mà.”

“Sao ngài lại lén lút khen người ta thế ạ?” Khương Nghê bước vào phim trường, kéo kính râm xuống. Sau lớp kính là một đôi mắt long lanh đầy vẻ tinh nghịch.

Cả nhóm bật cười, ánh mắt tất cả đều đồng loạt đổ dồn về phía người đàn ông đứng sau Khương Nghê.

Tần Nghiễn trong bộ đồ giản dị với áo phông trắng, quần tây đen, vóc dáng cao ráo, cân đối. Vốn dĩ anh đã sở hữu vẻ ngoài cực phẩm, nay kết hợp thêm khí chất lạnh nhạt toát ra từ người, thực sự khiến người ta không thể rời mắt.

Ánh mắt Pace bỗng sáng rực lên: “Khương Nghê à, đây là…”

Khương Nghê điềm nhiên đáp: “Tài xế kiêm trợ lý mới của tôi đấy.”

Dạo gần đây, Tần Nghiễn là tài xế riêng của cô, thỉnh thoảng còn giúp cô xem kịch bản, đối diễn. Khương Nghê tự thấy mình không hề nói dối. Cô còn nhân cơ hội này để cho Tiểu Khả nghỉ phép nữa cơ.

“Wow~” Pace đánh giá Tần Nghiễn từ trên xuống dưới, rồi quay sang hỏi Suzy: “Cô thấy anh ấy thế nào?”

Suzy khoanh tay, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên: “Quá ổn luôn!”

Khương Nghê: “……?”

Mười phút sau, Tần Nghiễn bước ra từ phòng thay đồ. Anh đã thay chiếc quần tây đen từng đặt may riêng cho Lucas, nó tông xuyệt tông với chiếc váy nhỏ của Khương Nghê. Phần thân trên anh mặc một chiếc sơ mi trắng, chỉ cài duy nhất một cúc ở giữa, khẽ hé lộ những đường cơ bắp săn chắc, gợi cảm nơi ngực bụng.

Suzy đã làm việc ở MOD bảy tám năm. Số người mẫu nam cô ấy gặp không dưới vạn người. Thế nhưng khoảnh khắc Tần Nghiễn bước ra, cô vẫn không kìm được mà cất lời khen ngợi.

Cái kiểu cơ bắp săn chắc, tràn đầy sức mạnh này. Nó không giống kiểu chỉ thuần túy luyện tập mà thành, mà còn mang vẻ gợi cảm như được tôi luyện qua bao thăng trầm, khiến hormone nam tính dâng trào.

Nhưng thứ hút hồn hơn cả chính là đôi mắt của Tần Nghiễn. Giữa những đường nét ngũ quan quá đỗi xuất sắc kia, chúng trầm tĩnh, kiên định và sâu thẳm.

Khương Nghê ngồi trên sofa. Cô chăm chú nhìn Tần Nghiễn, bỗng chốc vành tai cô bỗng nóng bừng một cách lạ lùng.

Trút bỏ vẻ chính trực nghiêm nghị thường ngày, anh như một công tử bột chơi đùa giữa trần gian. Đôi mắt lạnh lùng khẽ nhấc lên, rồi lại ánh lên sắc ấm áp khi chạm phải ánh nhìn của cô.

Pace kinh ngạc không thôi, lập tức vỗ đùi cái “đét”: “Chính là người này!”

Nhưng Khương Nghê vẫn còn chút do dự.

Tranh thủ lúc Tần Nghiễn thay sơ mi, cô lén lút lẻn vào phòng thay đồ, qua tấm rèm vải hỏi anh: “Thật ra anh không cần phải như vậy đâu.”

Khương Nghê cảm thấy, Tần Nghiễn không thích xuất hiện trước đám đông như thế này.

Tần Nghiễn bước ra, đã mặc lại chiếc áo phông của mình. Lát nữa anh còn phải trang điểm. Tuy không lộ mặt nhưng Pace vẫn kiên quyết yêu cầu nam chính phải lên sóng với lớp trang điểm chỉn chu.

“Sao em biết anh không muốn?” Tần Nghiễn khẽ hỏi.

Khương Nghê nghẹn lời.

Tần Nghiễn cụp mắt, từ từ cong môi: “Để em hôn anh mà không phải là người đàn ông khác thì anh đây rất sẵn lòng.”

Khương Nghê nhìn ý cười đong đầy trong mắt anh. Cô chợt nghĩ đến lát nữa cô sẽ in dấu môi mình lên cổ Tần Nghiễn, khuôn mặt bỗng chốc nóng ran.

Điều này khác hẳn với những cử chỉ thân mật riêng tư giữa hai người. Chẳng bao lâu nữa, nó sẽ được phát hành toàn cầu, rồi mọi người sẽ nhìn thấy hết tất cả.

Tần Nghiễn thấy khuôn mặt Khương Nghê bỗng ửng hồng, khẽ nhướng mày: “Sao vậy? Mặt…”

“Không.” Khương Nghê ngắt lời anh: “Em… em đi làm tóc đây.”

Tạo hình của Khương Nghê lần này thuộc dạng nữ hoàng quyến rũ thực thụ. Cô diện một chiếc váy liền thân ôm sát, xẻ sâu chữ V cực ngắn, khoe trọn mảng lớn làn da trắng mịn. Đôi giày cao gót mũi nhọn cực mảnh trên chân, mu bàn chân trắng nõn gần như căng thẳng.

Mái tóc dài đen mềm mại được búi gọn, thay vào đó là một mái tóc ngắn cá tính. Tóc đen ngắn ngang tai, những lọn tóc lộn xộn ôm lấy phần cổ trắng ngần.

Toàn thân một màu đen tuyền, chỉ có đôi môi đỏ mọng căng tràn mang sắc lì sang chảnh.

Khi Khương Nghê làm xong tạo hình và bước ra, Tần Nghiễn đã đợi sẵn bên ngoài.

Anh chỉ mặc duy nhất một chiếc quần tây đen, đi chân trần, để lộ trọn vẹn phần ngực vạm vỡ. Để có hiệu ứng chụp tốt hơn, thể hiện rõ độ nhạy sáng của cơ bắp, stylist thậm chí còn thoa một lớp dầu lì mỏng lên người anh.

Khương Nghê nuốt nước bọt, không dám nhìn thẳng.

Mấy cô bé trong đội ngũ nhiếp ảnh và trang điểm xung quanh đã sớm đỏ mặt.

Pace không biết đang nói gì với Tần Nghiễn. Khi anh ngước mắt lên, chạm phải ánh nhìn ngây dại của Khương Nghê, rồi lại quay sang trao đổi với Pace: “Làm phiền ông lát nữa dọn dẹp hiện trường một chút.”

Pace đoán có lẽ đây là lần đầu anh đối mặt với ống kính nên không khỏi căng thẳng, liền đuổi tất cả mọi người ra ngoài, bao gồm cả những cô bé đang che mặt đỏ bừng kia nữa.

Cả studio rộng lớn giờ đây chỉ còn lại mỗi Khương Nghê, Tần Nghiễn, Pace và trợ lý nam của ông.

Pace gật đầu: “Bây giờ có thể bắt đầu rồi.”

Có thể bắt đầu in dấu môi rồi.

Khương Nghê và Tần Nghiễn đứng rất gần nhau, trong tầm nhìn của cô là lồng ng.ực rắn chắc của anh. Chỉ cần liếc mắt xuống một chút, cô có thể thấy đường nhân ngư gợi cảm, những thớ cơ mỏng trên bụng dưới đang ẩn mình dưới mép quần đen đó.

Vì yêu cầu tạo hình, Tần Nghiễn không cài thắt lưng. Cạp quần đen hẹp chỉ vắt hờ trên hông, hoàn toàn dựa vào xương hông để cố định.

Khương Nghê chỉ cảm thấy khô khan cả cổ họng.

Lúc vui đùa, cô đâu phải chưa từng trồng dâu lên cổ Tần Nghiễn. Nhưng giờ đây, trong trạng thái làm việc, lại bị người khác vây xem, Khương Nghê cảm thấy hơi gượng gạo.

Tần Nghiễn thấy ánh mắt cô né tránh, do dự: “Cô Khương?”

Khóe môi anh cong lên một nụ cười, đáy mắt ẩn chứa ý trêu chọc.

Khương Nghê mím môi, hít một hơi thật sâu. Phía dưới cổ áo chữ V, ngực cô phập phồng đầy quyến rũ.

“Đội trưởng Tần… anh, cúi đầu xuống một chút đi.”

Chẳng lẽ lại để cô phải níu cổ anh mà hôn sao?

Tần Nghiễn nghe lời, hơi cúi người xuống, chỉ vào bên cổ mình: “Hôn ở đây à?”

Khương Nghê: “……”

“Đâu… đâu cũng được hết.”

“Ồ.” Tần Nghiễn gật đầu, ý cười trong mắt càng sâu đậm: “Vậy làm phiền cô Khương, hôn cho đẹp một chút nhé.”

Lời tác giả:

Chúc mừng đội trưởng Tần đã chính thức được lật thẻ bài~

Cảm ơn các tình yêu nhiều lắm. Mọi người có thấy chương này đủ ‘béo bở’ chưa ạ?

Bình Luận (0)
Comment