Chúc Kim Hạ đã ngồi trên bồn cầu gần nửa tiếng, cuối cùng cũng chấp nhận sự thật phũ phàng rằng: Dựa vào sức mình thì cô không thể nào tự bò đến bệnh viện được.
Cô quyết định cầu cứu “người dân tốt bụng” — cậu bạn thân từ thuở nhỏ của mình, Viên Phong.
Chỉ là gọi ba cuộc điện thoại mới có người bắt máy, giọng Viên Phong nghe chẳng có vẻ gì là tốt bụng cho lắm.
“Chuyện gì mà gấp gáp thế, nửa đêm nửa hôm còn không để cho người ta ngủ…”
“Tôi bị viêm dạ dày cấp tính, mau đến đưa tôi đi bệnh viện.”
Viên Phong bỗng chốc tỉnh ngủ ngay, lập tức chuyển sang chế độ người tốt việc tốt, vừa lật đật xuống giường vừa dò hỏi như ông cụ non:
“Chuyện gì thế, ăn phải thứ gì bậy bạ à?”
“Đau bao lâu rồi?”
“Sao giờ này mới gọi cho tôi?”
Lúc cậu ta đang loay hoay mặc quần áo thì một tiếng sấm vang dội xé toạc bầu trời, âm thanh lớn đến nỗi cả hai đầu dây bên này bên kia đều nghe thấy rõ mồn một.
Giữa đêm hè oi bức, một cơn mưa rào bất chợt ập đến.
Giọng Viên Phong rõ ràng có phần do dự: “Bên ngoài đang mưa to gió lớn, sấm chớp đùng đùng, hay là… tôi đợi mưa nhỏ rồi đi?”
Gã này từ bé đã sợ sấm sét.
Chúc Kim Hạ im lặng một lúc rồi nói: “Vậy cậu gọi thẳng cho nhà tang lễ luôn đi.”
“… Đến liền, đến liền đây mà.”
…
Chúc Kim Hạ vẫn ngồi trên bồn cầu, liên tục nhận được tin nhắn của Viên Phong.
[Giờ sao rồi?]
[Sao không nói gì?]
[Đừng làm tôi sợ, có cần gọi 120 không?]
Tin nhắn mới nhất: [Bắt đầu làm ma chay chưa?]
Không phải Chúc Kim Hạ không muốn trả lời, mà là cô thực sự không còn chút sức lực nào, dạ dày cứ cuồn cuộn từng cơn, cơn đau khiến sắc mặt cô trắng bệch.
Cuối cùng, hai mươi phút sau, có tiếng gõ cửa phòng ngủ.
“Chúc Kim Hạ, em có trong đó không?”
Giọng nói này…
Chúc Kim Hạ vừa mới đứng dậy khỏi bồn cầu, nghe vậy liền sững người, lại ngồi phịch xuống gọi điện cho Viên Phong: “Tôi nhờ cậu đến đón, sao cậu lại bảo Vệ Thành đến đây?”
Viên Phong lạnh lùng đáp: “Bạn thân à, ốm đau không tìm chồng, lại gọi thằng bạn là tôi đến đưa đi viện, tôi còn muốn sống yên ổn đấy.”
“…”
“Đời người ngắn ngủi, tôi muốn sống cho tử tế.”
“Vậy thì cậu đi chết đi.”
Chúc Kim Hạ dứt khoát cúp máy, buột miệng chửi thề một câu.
…
Ngoài cửa, Vệ Thành đội mưa đến, cả người ướt sũng.
Chúc Kim Hạ lấy một chiếc khăn đưa cho anh: “… Không mang ô à?”
Vệ Thành nhìn chằm chằm vào chiếc khăn một lúc, Chúc Kim Hạ mới sực nhớ ra đây là khăn tắm cũ của anh, cô vẫn chưa vứt đi.
“Mưa to thế này, che hay không che chẳng khác gì nhau.”
“…”
Cả hai chìm vào im lặng ngượng ngùng, so với sự tĩnh lặng trong phòng, bên ngoài lại náo nhiệt hơn hẳn, mưa gió gào thét, sấm chớp rền vang.
Lau khô tóc xong, Vệ Thành trả khăn cho cô: “Không phải viêm dạ dày sao? Còn đi bệnh viện không?”
“Đi.” Dạ dày Chúc Kim Hạ vẫn đang co thắt từng cơn, cô phải cố gắng lắm mới chịu đựng được: “Em thay quần áo đã.”
Cô đóng cửa lại, do dự một lúc rồi vẫn bấm chốt khóa trái.
Cạch.
Bên ngoài im lặng một lát rồi vang lên tiếng cười khẩy: “Phòng trộm à?”
Bầu không khí gượng gạo kéo dài đến tận bệnh viện.
Phòng cấp cứu bất kể ngày đêm, lúc nào cũng đông nghịt người.
Vệ Thành xếp hàng trước quầy đăng ký, sau khi lấy số thứ tự, quay đầu lại thì thấy Chúc Kim Hạ ngồi trên ghế dài, sắc mặt trắng bệch, rõ ràng là tháng bảy nắng nóng, vậy mà cô lại toát mồ hôi lạnh.
Anh khựng lại, xoay người bỏ đi, lúc về thì trên tay đã đẩy một chiếc xe lăn, mặc kệ Chúc Kim Hạ phản đối, anh bế cô đặt lên đó.
Khoảnh khắc ấy, hai người ở rất gần nhau, hơi thở phả vào má đối phương.
Chúc Kim Hạ vô thức cúi đầu kéo giãn khoảng cách, chỉ nhìn thấy bàn tay gầy gò của anh khi ôm cô, chỉ cần hơi dùng sức một chút, gân xanh đã nổi lên.
Anh gầy đi nhiều quá.
Đôi tay này trước đây không phải như vậy.
Nó từng bưng ly trà gừng đường đứng đợi cô ở cổng ký túc xá; cũng từng vào một ngày đông lạnh giá nào đó, giả vờ bình tĩnh tháo găng tay của cô ra, run rẩy nắm chặt lấy tay cô; nó cũng từng vào vô số buổi sáng cuối tuần, đẩy cửa phòng ngủ, tinh nghịch vén chăn lên: “Chúc Kim Hạ, dậy mau, anh làm món sườn xào chua ngọt em thích nhất này!”
Rồi sau đó, ngay trước ngày cưới, nó đập tờ đơn ly hôn lên bàn, kiên quyết không chịu ký tên.
…
“Ăn uống lung tung cái gì thế?”
“Không có ăn gì cả.”
“Không ăn gì mà bị viêm dạ dày cấp tính?” Ánh mắt bác sĩ qua lớp kính dày cũng đủ khiến người ta áp lực, bà giúp Chúc Kim Hạ nhớ lại: “Sáng nay ăn gì?”
“Không ăn.”
“Trưa thì sao?”
“Cũng không ăn.”
“…” Ánh mắt bác sĩ càng thêm nghiêm khắc: “Tối nay thì sao?”
Chúc Kim Hạ cúi đầu: “… Cũng không ăn nốt.”
Sự im lặng ngắn ngủi, áp lực lại nặng nề.
“Đấy gọi là không ăn gì hả? Đấy gọi là cái gì cũng không ăn!”
Ngay sau đó, lửa giận của bác sĩ bắt đầu chuyển hướng: “Cậu là người nhà của cô ấy à?”
Vệ Thành im lặng hai giây: “Coi như vậy.”
“Phải thì phải, không phải thì thôi, coi như vậy là sao?” Bác sĩ đang bực bội: “Cô bé này giảm cân à? Trẻ người non dạ không biết nặng nhẹ, cậu cũng không biết à?”
Giáo huấn một hồi, bác sĩ mới sực nhớ ra: “Coi như vậy”…?
Bà ngẩng đầu đánh giá Vệ Thành: “Cậu là bạn trai hay là chồng cô ấy?”
Tim Chúc Kim Hạ giật thót, quả nhiên…
“Tôi ư?” Vệ Thành phớt lờ ánh mắt cầu xin của cô, bình tĩnh đáp: “Chỉ là người sắp thành chồng cũ thôi.”
…
Cơn mưa rào kéo dài đến tận bình minh.
Mãi đến rạng sáng bốn giờ, Chúc Kim Hạ mới được truyền dịch.
Vệ Thành chạy đôn chạy đáo lo liệu thuốc men, mua đồ ăn sáng, tóc tai chẳng lúc nào khô ráo — không biết là bị ướt mưa hay ướt mồ hôi.
Làm xong xuôi mọi việc, anh đứng ở cửa phòng cấp cứu, nói: “Đi đây.”
Chúc Kim Hạ khó khăn lên tiếng: “Cảm ơn.”
Vệ Thành đã xoay người, cuối cùng vẫn không nhịn được, quay đầu lại hỏi: “Chuyện ly hôn, em đã quyết tâm rồi sao?”
Chúc Kim Hạ cúi đầu né tránh ánh mắt anh, chậm rãi nhưng kiên định gật đầu.
Tia hy vọng cuối cùng cũng bị dập tắt.
Vệ Thành không thể tin nổi: “Chúc Kim Hạ, em có tim không, hay là tim em làm bằng đá?”
Giọng anh cao vút.
“Vì em bận trước bận sau, làm hết việc này đến việc khác, cuối cùng chỉ nhận lại được một câu cảm ơn thôi ư?”
Anh giận đến mức đá một cái vào thùng rác bên cạnh: “Tôi đây cần em cảm ơn sao?”
Tiếng động lớn kinh động đến y tá.
“Này này, làm gì đấy, đây là bệnh viện!”
Dưới ánh đèn trắng sáng, cơn giận của người đàn ông càng lúc càng bùng cháy, nhưng khi chạm phải gương mặt xanh xao của người phụ nữ, nó lại như quả bóng bị kim chọc thủng, xì hơi ngay tức khắc.
Đối mặt trong giây lát, hành lang lại trở về với sự yên tĩnh.
Cơn giận dữ được thay thế bằng sự mệt mỏi lan tràn khắp đáy mắt, không thể che giấu được.
Lúc rời đi, Vệ Thành chỉ buông lại một câu: “Chúc Kim Hạ, tôi sẽ không để em được như ý muốn đâu.”
Truyền dịch được một tiếng rưỡi, cơn đau dạ dày của Chúc Kim Hạ cũng dịu đi rõ rệt.
Lúc cô rời khỏi bệnh viện, trời đã hửng sáng, cơn mưa rào cũng tạnh hẳn.
Chúc Kim Hạ xách túi thuốc, bước thấp bước cao trên mặt đường đọng nước sau mưa. Những vũng nước đọng in bóng hình cô, khiến cô bỗng có cảm giác mình không còn đơn độc nữa.
Cô không hề hay biết, sau khi cô rời đi, ở góc khuất phòng cấp cứu cũng xuất hiện một bóng hình quen thuộc.
Vệ Thành vẫn chưa từng rời khỏi.
Anh đứng từ xa nhìn cô truyền dịch, đầu gật gù, giống hệt như dáng vẻ ngủ gật trong giờ học Marx – Lenin ngày xưa.
Trời sáng, dịch truyền hết, cô quả nhiên không hề chú ý chính anh là người đã gọi y tá đến rút kim cho cô.
Anh không biết mình đang làm gì nữa, cứ như một linh hồn lạc lối, cùng cô truyền dịch đến khi kết thúc rồi lại lặng lẽ nhìn cô rời đi, chỉ còn lại một đống tàn thuốc trên mặt đất và cả người mệt mỏi.
Còn cô, cô không hề hay biết gì về tất cả những điều này.
Vệ Thành tự hỏi, có nên chạy đến để cô biết tất cả mọi chuyện hay không? Nhưng chân anh như bị đóng đinh tại chỗ. Anh hiểu rõ Chúc Kim Hạ, cô sẽ không quay đầu lại đâu.
Chúc Kim Hạ, cô ấy luôn chỉ hướng về phía trước.
…
“Còn sống không đấy?”
Điện thoại của Viên Phong gọi đến lúc trời đã sáng rõ.
Chúc Kim Hạ vừa từ bệnh viện về nhà, ngủ chưa được một tiếng đồng hồ đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Mí mắt nặng trĩu như bị keo dán chặt, cô gằn giọng: “Có chuyện gì thì xì hơi cho nhanh.”
“Chậc, đấy là thái độ cầu xin người khác à?” Viên Phong bất mãn: “Có muốn tôi đi dạy thay cho cậu nữa không hả?”
“Có giỏi thì đừng đi.”
“… Sắp chết đến nơi rồi mà còn vênh váo, đúng là cậu mà.”
Chúc Kim Hạ và Viên Phong là bạn từ thuở nhỏ, cùng lớn lên trong một khu tập thể, hai người thân thiết như hình với bóng.
Một người là học sinh giỏi xuất chúng, một người lại học dốt đến tuyệt vọng, oái oăm thay, cuối cùng cả hai cùng vào làm việc tại một trường đại học, lại còn cùng khoa Ngoại ngữ.
Khác biệt là, Chúc Kim Hạ là giảng viên, chuyên ngành Văn học Anh – Mỹ, đầu năm nay vừa mới trở thành giáo sư trẻ tuổi nhất khoa.
Còn Viên Phong, gã học dốt này, nhờ phúc của ba mà hiện đang làm một công việc nhàn hạ trong hệ thống hành chính, tự giễu mình là nhân viên tạp vụ của phòng đào tạo, là một viên gạch của nhà trường, cần đâu lấp đấy.
Chúc Kim Hạ vẫn còn yếu ớt, trở mình nói vào chuyện chính: “Đã xem tin nhắn của tôi chưa? Sáng nay tiết ba tiết bốn, phòng A203, Lịch sử Văn học Anh —”
“Cậu bị đau bụng đến mức ảnh hưởng tới não rồi à? Môn đấy tôi dạy thay kiểu gì?”
“Bật phim cho sinh viên xem là được.” Chúc Kim Hạ nói ngắn gọn: “Tiết trước dạy đến John Milton rồi, cho bọn nó xem 《Paradise Lost》.”
Đầu dây bên kia im lặng trong giây lát.
Chúc Kim Hạ tưởng cậu ta không hiểu, bèn giải thích: “John Milton, 《Paradise Lost》 —”
“Cần cậu dịch à, tôi thi đại học Tiếng Anh còn đỗ đấy nhé!” Viên Phong bực bội nói, rồi đột nhiên chuyển chủ đề: “Chúc Kim Hạ, hỏi cậu một câu.”
“Hỏi đi.”
“Cậu còn coi tôi là bạn không?”
“Ý cậu là sao?” Chúc Kim Hạ từ từ mở mắt: “Chỉ nghi ngờ trình độ tiếng Anh của cậu một chút mà cậu đã nâng tầm quan hệ của chúng ta lên mức độ này rồi à?”
“Là bạn bè thì chúng ta lớn lên cùng nhau, gần như ngày nào cũng gặp mặt, tại sao cậu muốn ly hôn, tôi lại không hề hay biết?”
“… Vệ Thành nói với cậu rồi à?”
“Cậu ta dám nói với tôi à? Tôi bênh vực cậu như thế, cậu ta biết rõ mà.” Viên Phong cười lạnh: “Cậu tự xem lại bảng tin của mình đi.”
Nghe đến đây, trong lòng cô liền dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Chúc Kim Hạ lập tức cúp máy, mở WeChat ra.
Sáng sớm tinh mơ chẳng có mấy ai đăng bài, lướt xuống dưới một lúc, cô liền nhìn thấy bài đăng của Vệ Thành.
[Bạn gái chuẩn bị kết hôn, quen nhau tám năm, đăng ký kết hôn hai năm, đột nhiên đòi ly hôn, xin hỏi tôi nên làm thế nào?]
Bên dưới bài đăng này, Vệ Thành còn hài hước trả lời tất cả mọi người:
[Online chờ, rất gấp.]
Chúc Kim Hạ: “…”