Bị đánh thức giữa đêm khuya, dì Phương vung gậy quật tới tấp.
“Chuyện bé tí tẹo lại bảo với tôi là chuyện quan trọng lắm, mạng người nguy cấp rồi.”
Thời Tự vừa né tránh vừa giải thích: “Không phải đâu dì, cô ấy khóc rồi mà!”
“Thử đứng yên xem nào, không đến năm giây, tôi sẽ cho cậu khóc ròng luôn.”
Dáng người Thời Tự nhanh nhẹn, nhưng khổ nỗi căn phòng quá nhỏ, né tránh được một lúc, anh vẫn bị ăn một gậy vào cánh tay.
Anh kêu lên một tiếng: “Dì Phương, sao dì lại vô lý như vậy!”
Dì Phương hạ cây gậy xuống: “Tôi chính là lý lẽ!”
Sau một hồi náo loạn, tâm trạng u ám của Chúc Kim Hạ cũng tan biến, thấy Thời Tự bị đánh, cô giật mình, vội vàng chắn trước mặt anh.
Thế mà lại bị Thời Tự kéo sang một bên.
“Tôi không sao.”
Cô nhìn cánh tay Thời Tự: “Đánh vào đâu vậy?”
“Không trúng đâu.”
“Tôi nghe thấy tiếng rồi mà!”
Chúc Kim Hạ hối hận, nếu không phải tại cô khóc lóc, anh cũng chẳng đến mức phải chạy đi cầu cứu. Bà lão này cũng thật là, chẳng thèm nói đạo lý gì cả, vậy mà lại thật sự ra tay đánh người!
Thời Tự dở khóc dở cười, vội vàng giải thích rằng dì Phương vốn có tính tình như vậy thôi, nhìn bà vung gậy trông có vẻ ghê gớm nhưng thực ra chẳng đau tí nào.
Dì Phương không vui: “Không đau tí nào? Vậy cậu thử chịu thêm một gậy nữa xem?”
Miệng thì nói lời cay nghiệt, nhưng trong mắt lại ẩn chứa ý cười, bà rõ có hứng thú quan sát hai người.
Có chuyện gì đây?
Chúc Kim Hạ buông cánh tay Thời Tự ra, quay đầu lại: “Nếu dì còn giận thì cứ đánh tôi, đừng đánh anh ấy.”
Trong lời nói có chút tức giận.
Thời Tự hơi sững sờ, nhìn chằm chằm vào gáy cô.
Cô gái này tuy không thấp, nhưng đứng trước mặt anh vẫn thấp hơn một cái đầu, rõ ràng lúc nãy còn bị tên vô lại kia bắt nạt đến mức khóc lóc thảm thiết, vậy mà giờ lại ra vẻ che chở cho anh.
Cô quay lưng về phía anh, từ góc độ này không nhìn thấy mặt cô, chỉ thấy hai vành tai nhỏ nhắn, tròn trịa lộ ra từ mái tóc xõa tung, đỏ ửng lên.
Xem ra là đang rất tức giận.
“Cô giáo Chúc.” Thời Tự muốn cười, lời trêu chọc đã đến bên miệng, nhưng lại không nói ra.
Anh khẽ cười, hiếm khi nào lại gọi cô một cách nghiêm túc như vậy.
Có lẽ là do vẻ mặt nghiêm trọng, như lâm đại địch của cô khiến anh cũng thu lại tâm trạng đùa cợt.
“Yên tâm đi, dì Phương không thật sự giận tôi đâu.” Thời Tự ấn cô ngồi xuống chiếc ghế dài: “Tôi là do dì ấy nuôi lớn, sao dì ấy nỡ lòng nào đánh tôi chứ?”
Nói xong, anh quay đầu lại hỏi: “Đúng không dì Phương?”
Dì Phương: “Đúng cái rắm.”
Bất kể dì Phương có phối hợp hay không, Thời Tự vẫn để cô lại đây, còn mình thì đi thu dọn tàn cuộc.
Chuyện gã say rượu cần phải xử lý, hàng hóa ở siêu thị tiện lợi cần phải thanh toán, còn cả đống rau củ quả ở cửa siêu thị nữa, giáo viên ở trường còn đang mong ngóng anh mang lương thực tuần sau về.
Sau khi Thời Tự rời đi, bầu không khí trở nên hơi gượng gạo.
Hai người ngồi đối diện nhau bên bàn bát tiên, dì Phương quan sát Chúc Kim Hạ, Chúc Kim Hạ thì mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, giả vờ quan sát xung quanh.
Đây là một tiệm thuốc, cũng giống như những cửa hàng ven đường khác, diện tích không lớn.
Tấm rèm che khuất căn phòng bên trong, không nhìn thấy cảnh tượng phía sau.
Trong tầm mắt, đồ đạc đều cũ kỹ, nổi bật nhất là tủ thuốc bằng gỗ sẫm màu chiếm trọn một bức tường, với vô số ngăn kéo được sắp xếp san sát nhau.
Nền xi măng bóng loáng theo thời gian.
Bức tường loang lổ, xám xịt, không nhìn ra màu sắc ban đầu.
Trong không khí thoang thoảng mùi thuốc bắc, không khó chịu.
Trên quầy có một chiếc cân nhỏ, trông rất cổ xưa, Chúc Kim Hạ đang đoán xem nó được làm bằng đồng hay bằng sắt thì dì Phương lên tiếng trước.
“Cô là giáo viên của trung tâm à?”
Chúc Kim Hạ hoàn hồn, gật đầu.
“Mới đến à?” Dì Phương nhìn cô vài lần: “Trước đây chưa từng gặp cô.”
“Tôi mới đến hai ngày.”
“Tôi đoán vậy.” Dì Phương nhận xét: “Da dẻ trắng nõn nà giống như gà luộc, nhìn là biết chưa từng phơi nắng.”
Chúc Kim Hạ: “…”
Dì Phương đứng dậy rót một cốc nước, đẩy đến trước mặt cô: “Đừng hiểu lầm, tôi đang khen cô đấy.”
Cách khen cũng thật là… đặc biệt.
Chúc Kim Hạ cúi đầu uống nước, đưa cốc lên miệng mới nhìn rõ bên trong không phải là nước lọc, mà là màu đỏ sẫm, dưới đáy cốc có những lát mỏng nổi lềnh bềnh.
“Cứ uống đi, vỏ quýt khô đấy, tốt cho cổ họng.”
Chúc Kim Hạ còn đang e dè, dì Phương lại chẳng khách sáo chút nào, tự nhiên nắm lấy tay cô, bắt mạch.
“Mạch hơi yếu, mới lên cao nguyên chưa thích nghi với khí hậu à?”
“… Vâng.”
“Trước khi đến không uống chút hồng cảnh thiên sao?”
“Không.”
“Thè lưỡi ra, tôi xem nào.”
Bà lão nheo mắt, đeo kính lão, nắm cằm cô như thể đang kiểm tra gà con.
“Thè ra thêm chút nữa.”
“Há miệng ra.”
“Ồ, xem ra cô cũng ăn uống không ngon miệng lắm nhỉ?”
Vừa xem mạch, vừa trò chuyện.
“Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“Hai mươi chín.”
“Tuổi cũng không còn nhỏ nữa, có bạn trai chưa?”
Chúc Kim Hạ khựng lại, ba chữ “đang ly hôn” đã đến bên miệng nhưng lại nuốt xuống: “Đã từng có.”
Đã từng có, nghĩa là bây giờ đã “trống chỗ” rồi.
Dì Phương vừa bắt mạch, vừa quan sát, càng nhìn càng hài lòng, đi thẳng vào vấn đề: “Vậy cô thấy Thời Tự nhà chúng tôi thế nào?”
Chúc Kim Hạ đang uống nước, “phụt” một tiếng, phun hết ra ngoài.
Dì Phương đang nói dở, chưa kịp quan sát biểu cảm của cô thì đã bị phun nước đầy mặt.
“…”
Chúc Kim Hạ vội vàng đứng dậy, luống cuống lau chùi, liên tục xin lỗi.
“Chuyện nhỏ thôi.” Dì Phương vẫn thoải mái như vậy, lau mặt, ấn cô ngồi xuống ghế, tiếp tục tra hỏi: “Nói xem, hai người tiến triển đến đâu rồi?”
Chúc Kim Hạ: “…”
Chúc Kim Hạ: “Dì hiểu lầm rồi, tôi và Hiệu trưởng không phải loại quan hệ đó.”
Thấy nước vẫn còn chảy trên mặt dì Phương, cô đưa tay vào túi áo — lúc trưa đi vệ sinh còn thừa nửa cuộn giấy, tạm dùng vậy.
Bị dì Phương giữ lại.
“Không phải loại quan hệ đó?” Dì Phương bĩu môi, rõ ràng là không tin: “Tôi chưa từng thấy thằng bé đó quan tâm đến ai như vậy.”
“Đó là vì anh ấy tưởng tôi bị thương.”
“Vậy lúc nãy cô bảo tôi đừng đánh nó, đánh cô.” Dì Phương ghé sát lại: “Cô xót nó à?”
…
Thời Tự quay lại tiệm thuốc, vừa chất đồ ở cửa, còn chưa bước qua bậc cửa, đã nghe thấy cuộc trò chuyện bên trong.
“Sao nào, cô thấy Thời Tự nhà chúng tôi không xứng với cô à?”
“Không phải…”
“Vậy là cô chê nó nghèo, chê nó công việc không tốt à?”
“Không liên quan gì đến những chuyện đó cả dì Phương, tôi đến đây để dạy học tình nguyện, chẳng mấy chốc sẽ phải rời đi…”
“Đi hay không đều là cái cớ.” Dì Phương nói: “Thời Tự ở đây cũng chẳng được bao lâu, chỉ là tạm thời thôi, hai đứa mà thật lòng yêu nhau, đi đâu chẳng được?”
Sự cố chấp của dì Phương khiến người ta không biết nói gì.
Chúc Kim Hạ đành gật đầu: “Dì nói đúng, đi hay không đều là cái cớ.”
“Đúng rồi…”
“Tôi đã kết hôn rồi.” Chúc Kim Hạ ngẩng đầu lên, thẳng thắn nói.
Dì Phương sững sờ: “Cô… cái gì?”
Không khí đột nhiên ngưng đọng, có người vén rèm bước vào từ bên ngoài.
“Lấy đủ đồ rồi, đi thôi, về trường.”
Trong phòng không ai lên tiếng, dì Phương vẫn há hốc mồm, Chúc Kim Hạ cúi đầu im lặng, bầu không khí thậm chí còn gượng gạo hơn lúc Thời Tự rời đi. Nhưng anh lại như không hề hay biết, chỉ giục giã Chúc Kim Hạ.
“Còn không đi, định ở lại đây qua đêm à?”
Chúc Kim Hạ im lặng đứng dậy, nói với dì Phương “Làm phiền dì rồi”, sau đó bước qua bậc cửa, phía sau vang lên giọng nói cố tình hạ thấp của Thời Tự: “Coi như cháu xin dì, đừng làm mai mối nữa.”
Dì Phương lẩm bẩm: “Tôi làm tất cả là vì ai chứ. Haizz, coi như tôi lo chuyện bao đồng vậy!”
…
Thời Tự chất hết đồ lên xe bán tải.
Rời khỏi thị trấn, không còn đèn đường, trên con đường núi quanh co chỉ có duy nhất chiếc xe của anh. Đèn pha chiếu sáng con đường phía trước, ngoài cửa sổ là tiếng gió rít gào.
Lại rẽ qua một khúc cua, Thời Tự quay đầu nhìn cô: “Sao cô không nói gì?”
Chúc Kim Hạ: “Anh cũng có nói gì đâu?”
Vẫn còn gượng gạo.
“Đừng để tâm đến lời dì Phương, dì ấy suốt ngày nghĩ cách giới thiệu đối tượng cho tôi.” Thời Tự cười cười: “Phụ nữ ở thị trấn này, từ góa phụ bốn mươi tuổi đến cô gái mới lớn, không ai là dì ấy bỏ qua.”
“…”
Chúc Kim Hạ: “Năm nay anh bao nhiêu tuổi rồi?”
“Ba mươi ba.”
“Trai tân ba mươi ba tuổi, thảo nào dì ấy sốt ruột.”
Thời Tự khịt mũi cười: “Hoàng đế chưa lo, thái giám đã nóng lòng.”
Sự gượng gạo trước đó biến mất một cách kỳ lạ.
Chúc Kim Hạ nghiêng đầu nhìn anh, người đàn ông này dường như có một khả năng đặc biệt, ở bên cạnh anh, cô luôn cảm thấy thoải mái tự nhiên giống như bạn bè lâu năm.
Xe bán tải lại rẽ qua một khúc cua.
Chúc Kim Hạ nói: “Anh chưa bao giờ hỏi tôi tại sao lại đến đây dạy học tình nguyện.”
Thời Tự: “Quan trọng sao?”
Cô hỏi ngược lại: “Không quan trọng sao?”
“Bất kể là vì mục đích gì, cô đến đây dạy học, lũ trẻ được lợi.”
“…”
Thời Tự nghiêng đầu nhìn cô: “Giống như một cuộc chạy tiếp sức, chạy tốt phần của mình, chuyển gậy tiếp sức cho người khác, hà cớ gì phải hỏi mỗi người tại sao lại chạy đoạn đường này?”
Hai người đồng thời lên tiếng.
“Dù sao cuối cùng cũng sẽ rời đi?”
“Dù sao cũng sẽ phải rời đi.”
Trong xe im lặng một lúc, cả hai đều bật cười.
Chúc Kim Hạ thoải mái dựa lưng vào ghế: “Vậy được, anh đã có giác ngộ như vậy thì tốt. Anh cũng nghe thấy rồi đấy, tôi đã kết hôn rồi, anh đừng có ý gì với tôi đấy.”
Thời Tự: “Suy nghĩ có thể khác người, nhưng không thể biến thái.”
“…”
Anh cười cười: “Yên tâm đi, cho dù cô chưa kết hôn, tôi cũng không thể nào có ý gì với cô.”
“Chưa chắc đâu, dù sao tôi là mỹ nhân tuyệt sắc, lúc nào cũng tỏa ra sức hấp dẫn.”
Mỹ nhân tuyệt sắc.
Thời Tự gật đầu: “Quả thật là rất ‘dầu mỡ’.”
“…”
Chúc Kim Hạ tức giận đến mức bật cười: “Thời Tự, cũng may là ở vùng núi này dân phong thuần phác, không ai trị được anh. Ra ngoài kia, với tính cách này của anh, chắc chắn đã xanh cỏ từ lâu rồi.”
“Cô còn sống được, chắc tôi cũng chết không nổi đâu.”
Hai người đấu khẩu qua lại, nói những lời vô thưởng vô phạt, Chúc Kim Hạ đang hăng say chiến đấu, bỗng nhiên chạm vào nút bấm bên cạnh ghế, “rầm” một tiếng, ngã ngửa ra.
Cô nhìn chằm chằm vào trần xe bẩn thỉu, hồi lâu không hoàn hồn.
Thời Tự bên cạnh liếc nhìn cô, chậm rãi hỏi: “Đến đây để nghỉ dưỡng à?”
Cuối cùng Chúc Kim Hạ cũng không nhịn được cười phá lên, vừa điều chỉnh ghế ngồi, vừa nói miệng lưỡi anh độc ác như vậy, không sợ dạy hư trẻ con à.
Nói qua nói lại, xe chạy qua từng khúc cua, cổng trường trung tâm Nghi Ba đã ở ngay trước mắt.
Thời Tự tắt máy, nhảy xuống xe dỡ đồ, Chúc Kim Hạ ở bên cạnh phụ giúp.
Anh không để cô xách gì nặng, chỉ đưa cho cô hai túi trái cây, còn mình thì vác cả đống.
Chúc Kim Hạ: “Anh kỳ thị phụ nữ à?”
Thời Tự không quay đầu lại, tiếp tục bước về phía trước.
“Tôi kỳ thị cô.”
“…”
Chạy hai lượt, đồ đạc được chất hết xuống dưới lầu ký túc xá giáo viên.
Thời Tự duỗi lưng, nói: “Để đây đi, tôi tự mình mang lên được. Trễ rồi, cô về nghỉ ngơi đi.”
Chúc Kim Hạ đáp “vâng”, đi được vài bước, lại nghe thấy Thời Tự gọi tên mình.
Quay đầu lại, cô thấy một vật thể bay theo đường parabol, theo phản xạ, cô đưa tay ra đỡ lấy.
Nhìn kỹ, là một lốc cà phê lon.
“Anh mua à?”
“Chẳng lẽ là trộm à?” Thời Tự ôm số đồ còn lại dưới đất: “Cầm lấy đi, lúc lên lớp cứ ngủ gật, người biết thì bảo cô đến dạy học tình nguyện, người không biết còn tưởng cô đến đây nghỉ dưỡng đấy.”
Anh bước vào hành lang mà không quay đầu lại: “Tôi đi đây.”