Ngày Độc Lập Của Tôi - Dung Quang

Chương 20

“Tuần lễ lớn” đã đến.

Chiều hôm đó sân trường đông nghịt người, lũ trẻ xếp hàng ngay ngắn, ngóng trông nhìn ra cổng sắt. Các giáo viên đứng xung quanh duy trì trật tự. Thời Tự đứng ở hành lang, nơi không bị nắng chiếu vào, đều đều thông báo những lưu ý trong kỳ nghỉ.

Từng tốp phụ huynh đi xe máy đến, thường là một người lớn đón mấy đứa trẻ của mấy nhà. Đều là người cùng làng, như vậy sẽ tiện hơn, cũng tiết kiệm xăng hơn.

… Chỉ là không an toàn lắm.

Xe máy chở được hai người, nhưng thực tế lại chở sáu, bảy người, lũ trẻ chen chúc nhau như “bảy anh em hồ lô”, tay xách những chiếc túi lưới đầy ắp, đủ màu sắc, nghe nói bên trong là ga trải giường, vỏ chăn và quần áo bẩn, mỗi dịp “tuần lễ lớn” đều phải mang về nhà giặt giũ.

Đang là mùa hè, mặt trời chói chang, nền xi măng nóng hổi.

Chúc Kim Hạ xách một chiếc ghế từ phòng giáo viên ra, ngồi dưới hiên nhà, vừa phe phẩy quạt vừa nói: “À đúng rồi, sách tôi đã mua xong, toàn là sách phù hợp với học sinh tiểu học, từ cổ chí kim, trong nước, ngoài nước đều có.”

“Mấy đứa lớp 6, ra dọn dẹp bục kia đi.” Thời Tự chỉ tay về phía xa, sai bảo lũ trẻ làm việc, không quay đầu lại hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

Ngay lập tức, một đội nhỏ tay xách chổi, tay cầm đồ hốt rác chạy đến “công trường”.

Chúc Kim Hạ cười: “Giỏi ghê ha, dám sử dụng lao động trẻ em.”

“Hỏi cô bao nhiêu tiền.”

“Sao nào, muốn thanh toán cho tôi à?”

“Ừ.”

Chúc Kim Hạ liếc xéo anh: “Ý tưởng là của tôi, học sinh là của lớp tôi, nếu có hiệu quả, đó cũng là công lao của tôi, ai cho anh ‘tranh công’ hả?”

Thời Tự quay đầu lại, thấy cô phe phẩy quạt, mặt đỏ bừng vì nóng, liền lấy một cuốn vở bài tập trên ghế bên cạnh đưa cho cô.

“Dạy học tình nguyện một chuyến, lương cũng không có, lại còn để cô bỏ tiền ra thì không ổn lắm.”

Chúc Kim Hạ nhận lấy cuốn vở tiếp tục quạt, quả nhiên mát hơn nhiều.

Cô nhướn mày: “Lời này không giống anh nói chút nào.”

“Vậy tôi nên nói gì?”

“Với tính cách keo kiệt của anh, đương nhiên là không nói gì cả, thấy đồ tốt thì cứ lẳng lặng nhận luôn. Giờ thì quỳ xuống dập đầu cho tôi nhanh đi.”

Thời Tự: “…”

Hình như cô hiểu lầm anh rồi.

Vu Tiểu San vừa bước vào tránh nắng, nghe thấy vậy thì phì cười.

Dù sao anh cũng là Hiệu trưởng, nói đùa riêng với nhau thì được, nhưng trước mặt giáo viên khác, cô cũng không nên làm mất mặt anh, Chúc Kim Hạ ho khan hai tiếng, vội vàng chữa cháy.

“Cũng không tốn bao nhiêu tiền, cứ coi như tôi tự bỏ tiền túi ra để thực hành sư phạm. Ở vùng núi này thiếu thốn đủ thứ, anh nên chi tiêu vào những việc cần thiết hơn.”

“Chỉ là mua sách thôi, cũng chẳng tốn bao nhiêu.”

“Anh giàu hơn tôi chắc?” Chúc Kim Hạ buột miệng nói.

Không khí đột nhiên im lặng, cô vội vàng sửa lời: “Ý tôi là, dù sao cũng không tốn bao nhiêu tiền, cứ coi như tôi làm từ thiện vậy.”

“Dù sao tiền này tôi cũng sẽ trả, đừng ai tranh với tôi đấy.” Chúc Kim Hạ lúng túng nhìn Vu Tiểu San bên cạnh.

Vu Tiểu San hiểu nhầm ý cô, nhưng không hề từ chối cơ hội nhận vơ này, cô nàng vội vàng xua tay: “Chuyện tiền bạc cô cứ yên tâm, tôi tuyệt đối không tranh đâu!”

Cô ấy quay sang nhìn Thời Tự: “Đây là truyền thống tốt đẹp từ trên xuống dưới của trường chúng ta mà, đúng không Hiệu trưởng?”

Thời Tự: “…”

Lúc tiễn đứa trẻ cuối cùng ra về, mặt trời đã khuất sau dãy núi.

Chúc Kim Hạ vẫn đứng ở cổng trường như linh vật, không ngừng vẫy tay chào tạm biệt từng đứa trẻ.

Thời Tự nhìn đồng hồ: “Đi thôi.”

“Đi đâu?”

“Huyện lỵ. Cuối tuần này Phòng Giáo dục có cuộc họp, tôi phải tham gia.” Thời Tự hỏi: “Cô có muốn đi xả hơi không?”

Dĩ nhiên là muốn rồi!

Chúc Kim Hạ reo lên một tiếng, chạy về ký túc xá thu dọn đồ đạc với tốc độ ánh sáng.

Bóng dáng cô biến mất trong chớp mắt.

Thời Tự không nhịn được cười, vừa định nói cô đi chậm thôi, đừng vội, thì Đốn Châu không biết từ đâu xuất hiện.

“Anh định đi huyện lỵ à?”

“Ừ.”

“Cô giáo Chúc cũng đi?”

“Ừ.”

“Vậy em cũng đi.”

Thời Tự thu hồi ánh mắt: “Em đi làm gì?”

“Đưa cô ấy đi chơi chứ sao.” Đốn Châu đáp như chuyện đương nhiên: “Khách đến nhà, anh cứ việc đi họp, em sẽ làm chủ nhà, đưa cô ấy đi chơi cuối tuần.”

Thời Tự phủ quyết ngay lập tức: “Em không được đi.”

“Tại sao?!”

“Xe máy nhỏ quá, chở em không nổi.”

Vừa dứt lời, thật trùng hợp, ông Lý ở tiệm sửa xe đi từ dưới đường lên, nhìn thấy Thời Tự từ xa, ông vẫy vẫy chìa khóa, gọi lớn: “Hiệu trưởng, chìa khóa xe nè, tôi mang đến cho cậu rồi đây!”

Chiếc xe tải của ông Lý thường xuyên đậu ở bãi đất trống bên ngoài trường học.

Thời Tự nhất thời câm nín.

“Anh mượn xe của ông Lý à?” Đốn Châu lập tức kêu lên: “Xe tải to như vậy, chẳng lẽ chở không nổi em?”

Thời Tự không nói nhảm với cậu nữa mà sải bước đi về phía ông Lý. Anh không quay đầu lại chỉ ném cho cậu một câu: “Dù sao em cũng không được đi, đừng tưởng anh không biết em đang ủ mưu gì.”

Đốn Châu không phục, đuổi theo kì kèo: “Em ủ mưu gì chứ? Mà có ủ mưu thật thì đã làm sao?”

“Cô ấy lớn hơn em chín tuổi.”

“Chín tuổi thì đã làm sao? Trai khôn dựng vợ, gái lớn gả chồng, bọn em đều chưa kết hôn…”

“Sao em biết cô ấy chưa kết hôn?” Thời Tự quay đầu lại, lạnh lùng hỏi.

Đốn Châu sững sờ, bước chân cũng dừng lại.

“… Ý anh là sao?”

“Không có ý gì.” Thời Tự nhận lấy chìa khóa xe tải từ ông Lý, quay đầu lại cảnh cáo: “Cô ấy đến đây một chuyến, sớm muộn gì cũng sẽ rời đi, những suy nghĩ không nên có, em nên dẹp bỏ đi.”

Lúc Chúc Kim Hạ đeo ba lô bước ra, chiếc xe tải nhỏ đã đậu ở cổng trường.

Phía sau xe tải có hai hàng ghế ngồi, Vu Tiểu San, Đốn Châu, hầu như tất cả giáo viên nghèo rớt mồng tơi của ngôi trường tàn tạ này đều ở đây, mọi người cười nói vui vẻ, không giấu nổi sự phấn khích.

Chúc Kim Hạ mở cửa xe: “Chuyện gì thế này?”

Ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy gương mặt không cảm xúc của Thời Tự.

Thời Tự: “Chuyện gì à? Học sinh tiểu học chưa đi hết, còn sót lại mấy đứa.”

Trường học nằm ở vùng hẻo lánh, giao thông bất tiện, hầu hết giáo viên đều không có xe, có xe máy đã là điều kiện kinh tế khá giả. Cuối tuần, cùng lắm là bọn họ đến thị trấn Ngưu Gia gần nhất, huyện lỵ thì không dám nghĩ tới, dù sao cũng phải lái xe ba tiếng đồng hồ. Bây giờ biết Hiệu trưởng lái xe đi huyện lỵ, mọi người liền tranh thủ đi nhờ.

Vì vậy mới có cảnh tượng náo nhiệt như học sinh tiểu học đi dã ngoại này.

Mọi người đều đi, Thời Tự cũng không tiện ngăn cản Đốn Châu nữa, Đốn Châu đắc ý ra mặt.

Xe vừa lăn bánh, Thời Tự đã bắt đầu đau đầu, trong gương chiếu hậu, Đốn Châu hồn nhiên đang dẫn đầu mọi người hát vang.

Là bài hát tiếng Tây Tạng, Chúc Kim Hạ không hiểu một chữ nào, nhưng không hề ảnh hưởng đến việc cô hóng hớt hò theo.

Một bên đường là núi non xanh ngắt, một bên là dòng sông Kim Sa cuồn cuộn, dưới ánh nắng mặt trời, tiếng hát du dương từ phía sau xe, vang vọng khắp núi rừng.

Thảo nào người ta nói dân tộc thiểu số rất giỏi ca hát và nhảy múa.

Cô nhìn con đường phía trước, khóe môi bất giác cong lên.

Thời Tự hỏi cô cười gì.

“Chỉ là cảm thấy rất hiếm có.”

“Hiếm có gì?”

“Cái gì cũng hiếm có.”

Ở vùng núi này, niềm vui cũng trở nên đơn giản, chỉ cần được đi đến thị trấn, hát một bài hát, ăn một bát mì, cũng đủ khiến người ta vui vẻ.

Nói đến ăn mì, đi được nửa đường, Thời Tự đánh lái, rẽ lên một con dốc nhỏ, dừng lại ở thị trấn ven đường, nói là muốn mời mọi người ăn mì.

Tiếng hát phía sau xe lại được thay thế bằng tiếng reo hò.

Đây là một thị trấn rất nhỏ, nhìn quanh chỉ có một con đường duy nhất, lác đác vài cửa hàng, vài tòa nhà nhỏ, buổi chiều rồi mà hầu hết đều đóng cửa.

Thỉnh thoảng có xe cộ qua lại, bụi bay mù mịt.

Quán mì cũng nhỏ, chỉ có bốn chiếc bàn. Nền xi măng, tường đen kịt, chiếc quạt trên tường quay yếu ớt, như sắp “hết hơi” đến nơi.

Thời Tự chọn một chiếc bàn, móc chân kéo ghế ra: “Ngồi đi.”

Anh thuận tay rút khăn giấy lau bàn cho Chúc Kim Hạ.

Các giáo viên lần lượt nhảy xuống xe tải, bước vào quán, ngồi kín bốn chiếc bàn. Vu Tiểu San ngồi cạnh Chúc Kim Hạ, trêu chọc: “Hiệu trưởng mời khách, chẳng lẽ chúng ta chỉ được một bát mì cho cả bàn, chia nhau ăn à?”

“Tốn kém thế sao được.” Thời Tự ngồi đối diện hai người: “Dĩ nhiên là tôi ăn mì, còn mọi người húp nước dùng rồi.”

Mọi người đều bật cười.

Ông chủ đang đun nước trong bếp, bà chủ đi ra ngoài chào hỏi mọi người. Thời Tự dường như rất quen thuộc với bà, anh trò chuyện vài câu rồi cùng bà đi vào phía sau bếp.

Chúc Kim Hạ nghe thấy bà chủ ngọt ngào gọi anh là “anh bé”, cô liền ngẩng đầu lên.

… Vị Hiệu trưởng lắm chiêu này lại bắt đầu trò chuyện rôm rả với người ta rồi.

Anh nói rau hôm nay không tươi, bà chủ thở dài nói đúng vậy, rau là của hôm qua, khách qua đường ít, ngoài mấy tài xế xe tải, thực phẩm cũng chẳng bán cho ai được.

Anh nói vậy thì cho thêm mì đi, bà chủ gật đầu lia lịa.

Anh hỏi hôm nay còn đồ luộc không, bà chủ nói có, vén tấm vải lên, cho anh xem đồ trong chậu, thuận tay cầm một chiếc chân gà luộc nhét vào miệng anh.

“Thử xem, cái này luộc sáng nay đấy.”

Thời Tự cũng không khách sáo, nói lời cảm ơn, rồi ăn ngon lành.

Nước trong nồi đang sôi ùng ục, trong quán vừa nóng vừa ngột ngạt, quạt cũng chẳng mát gì, bên cạnh bếp, bà chủ liên tục gọi “anh bé”.

Anh bé?

Ông già ba mươi ba tuổi cũng được gọi là anh bé sao?

Chúc Kim Hạ liếc xéo “anh bé” kia.

Bà chủ còn trẻ, nhìn có vẻ nhỏ hơn cô vài tuổi. Tóc tết hai bím, mặc váy hoa nhí bằng vải bông, mặt mộc, má ửng hồng. Không hẳn là xinh đẹp, nhưng lại toát lên vẻ thanh tân, tự nhiên.

Lạ thật, bà chủ cứ thả thính anh bé như vậy, ông chủ không có ý kiến gì sao?

Không hiểu thì phải hỏi, Chúc Kim Hạ quay sang: “Hai người kia là vợ chồng à?”

“Đúng vậy.” Vu Tiểu San nói: “Kết hôn năm kia hay năm kìa gì đó, tôi còn tham gia đám cưới của họ.”

“Vậy sao bà chủ cứ gọi anh ấy là “anh bé” vậy, ông chủ không ghen à?”

“Dĩ nhiên là không rồi, nếu không có Hiệu trưởng, hai người họ còn chưa chắc đã đến được với nhau.” Vùng núi này không có thú vui gì khác, buôn chuyện là liều thuốc giải trí tốt nhất, Vu Tiểu San cười híp mắt: “Cô đoán xem, trước đây bà chủ đã từng theo đuổi Hiệu trưởng chúng ta đấy.”

Chúc Kim Hạ kinh ngạc: “Hiệu trưởng nào? Thời Tự?”

“Chắc chắn rồi, không lẽ là chú Vượng?” Vu Tiểu San khoa trương kêu lên: “Chú Vượng đã hơn sáu mươi tuổi rồi!”

“Nhưng Thời Tự không phải là cuối năm ngoái mới quay về sao? Vừa nãy cô nói hai người kia kết hôn vào năm kia hay năm kìa… Ở đây, kết hôn rồi vẫn có thể theo đuổi người khác à?”

Chúc Kim Hạ không hiểu gì cả.

Dưới màn bổ túc kiến thức của Vu Tiểu San, cô mới biết, chuyện này đã xảy ra cách đây mấy năm rồi. Lúc đó, Thời Tự đã làm việc ở Bắc Kinh, Tết Dương lịch về thăm chú Vượng, kết quả bị cô gái tên Lạp Mỗ này phải lòng. Lúc đó, Lạp Mỗ đang làm phục vụ ở quán ăn trong thị trấn, Thời Tự đến quán ăn cô ấy làm việc, chỉ một ánh mắt, Lạp Mỗ đã say nắng ngay tắp lự, suýt chút nữa thì chết đuối luôn trong đó.

Hôm ấy, sau khi hỏi thăm được tin tức về Thời Tự, ngày hôm sau, cô ấy đã chạy đến nhà bác Vượng, giữa ngày Tết, cô nhất quyết ngồi lì trên giường đất không chịu đi, bám dính lấy Thời Tự.

Nghe nói Thời Tự còn chưa kịp đón Tết xong đã cao chạy xa bay.

Cứ tưởng câu chuyện đến đây là kết thúc, nào ngờ Lạp Mỗ còn cao tay hơn, Thời Tự vừa xì hơi một cái, cô ấy đã đuổi theo ba trăm dặm, chạy một mạch đến tận Bắc Kinh.

Thủ đô rộng lớn như vậy, cô gái vùng núi này chân ướt chân ráo đến nơi đất khách quê người, Thời Tự nhận được điện thoại của chú Vượng cũng không thể bỏ mặc cô ấy, đành phải đến ga tàu đón người.

Cũng tại anh nghĩ quá đơn giản, tưởng rằng người đi trà nguội, nào ngờ Lạp Mỗ lại chạy xa như vậy, còn chưa kịp bước ra khỏi ga tàu, đúng lúc cao điểm Tết Dương lịch, người đông nghẹt, cô ấy đã quỳ xuống, cầu hôn anh.

“Nghe nói lúc đó trong tay cô ấy còn cầm một bó hoa gesang héo úa mang từ trên núi xuống, cô ấy bảo Thời Tự đẹp như hoa gesang vậy, cô ấy nhất định sẽ trân trọng anh ấy.”

Nói đến đây, Vu Tiểu San cười đến mức thở không ra hơi.

Chúc Kim Hạ nghe đến mức mắt chữ A, mồm chữ O.

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó á? Sau đó Hiệu trưởng đưa cô ấy về nguyên vẹn, có lẽ lần này anh ấy đã nói rõ ràng, Lạp Mỗ cuối cùng cũng tỉnh mộng.”

“Chỉ đơn giản vậy thôi sao?”

“Không thể nào, là tôi nói quá đơn giản, cô phải tự bịa thêm mười mấy cái tình tiết của phim Quỳnh Dao vào, lúc đó náo nhiệt lắm.”

Cô gái hai mươi tuổi, tình yêu mãnh liệt như cơn mưa rào mùa hè, nói đến là đến. Đáng tiếc, Thời Tự vẫn vững như bàn thạch, cho dù cô ấy khóc lóc hay ăn vạ, anh cũng nhất quyết không đồng ý.

Cuộc chiến kéo co từ vùng núi đến Bắc Kinh, rồi lại từ Bắc Kinh trở về “chiến trường” miền Tây Tứ Xuyên, ầm ĩ suốt hơn một tháng, nào ngờ nước chảy không phải là vô tình, mà là căn bản không có tim.

Lạp Mỗ đành phải thu dọn tàn cuộc, suy sụp tinh thần suốt mấy ngày. Con gái vùng núi “dai” lắm, không đến mức làm chuyện dại dột nhưng nghe nói khắp vùng đều biết tuyên ngôn cả đời này cô ấy sẽ không yêu ai nữa.

Thời Tự áy náy quay trở lại Bắc Kinh, cũng rất tự trách, vốn tưởng mình đã hủy hoại cuộc đời con gái nhà người ta, nào ngờ chưa đầy hai tháng sau, anh đã nghe Đốn Châu kể về tình hình gần đây của Lạp Mỗ trong điện thoại — nghe nói chưa đầy một tuần sau, cô ấy đã quay lại quán ăn làm việc, một ngày nọ, trong lúc lau bàn, cô ấy ngẩng đầu lên, gặp được người trong mộng mới, lại một lần nữa lao đầu vào tình yêu.

Lần này Lạp Mỗ đã cập bến thành công, người đang bận rộn cùng cô ấy trong bếp lúc này chính là người trong mộng mới.

Vu Tiểu San còn chưa kể hết câu chuyện, Thời Tự đã bưng bát mì trở lại.

Chúc Kim Hạ nhìn anh đi từ bếp ra, giữa khung cảnh ngập tràn khói dầu, anh là một bóng hình lạc lõng. Dáng người cao ráo, vóc dáng cân đối, ngũ quan như được chạm khắc.

Anh không thích cười, lông mày luôn hơi nhíu lại, điều này càng khiến gương mặt vốn đã không ôn hòa của anh thêm phần lạnh lùng, xa cách, chưa kể đến ánh mắt thường xuyên mang theo sự mỉa mai và thiếu kiên nhẫn.

Nhưng nếu thật sự hiểu rõ anh, sẽ phát hiện ra, tuy miệng lưỡi có phần cay nghiệt, nhưng anh lại là người ngoài lạnh trong nóng.

Cô đã từng nghe qua về hoàn cảnh của anh, tuy chỉ là nghe loáng thoáng, không hiểu rõ lắm, nhưng cũng đủ để cảm nhận được anh đã phải chịu đựng rất nhiều khó khăn, vất vả. Nhưng núi rừng và nghèo khó dường như chưa bao giờ quật ngã được anh, bất kể lúc nào, anh cũng giống như cây tùng mọc trên vách đá, dù mưa gió bão bùng, vẫn hiên ngang, bất khuất. Từ trong tâm hồn, đến dáng đứng thẳng tắp.

Thảo nào Lạp Mỗ lại say nắng anh.

Thời Tự trở lại, trên khay có ba bát mì, bát đầu tiên được đặt trước mặt Chúc Kim Hạ.

Nhận thấy ánh mắt nóng bỏng bên cạnh, Chúc Kim Hạ đẩy bát mì cho Vu Tiểu San: “Cô Vu, cô ăn trước đi.”

Nghe chuyện phiếm miễn phí nãy giờ, coi như là lời cảm ơn vậy.

“Cảm ơn, cảm ơn, vậy tôi không khách sáo nữa.”

Vu Tiểu San cầm đũa lên, chuẩn bị ăn, thì Thời Tự lại lấy bát mì đẩy lại trước mặt Chúc Kim Hạ: “Em có biết lễ phép không? Khách đến nhà, phải mời khách ăn trước.”

Vu Tiểu San đành thu hồi ánh mắt thèm thuồng, miễn cưỡng biết lễ phép: “Đúng, đúng, cô giáo Chúc, cô ăn đi, cô ăn đi.”

Sau đó, cô ấy nuốt nước bọt, nhanh chóng bưng bát thứ hai lên.

Chúc Kim Hạ cười: “Bát nào mà chẳng giống nhau?”

Ánh mắt Thời Tự khẽ động, không nói gì, thấy mọi người đã bắt đầu ăn, anh cũng ngồi xuống, thuận miệng hỏi: “Vừa nãy nói gì mà vui vẻ vậy?”

Chúc Kim Hạ bĩu môi, liếc về phía sau bếp, khoe khoang với vẻ mặt hả hê: “Nói về vận đào hoa của anh đấy.”

“…”

Thời Tự nhìn Vu Tiểu San: “Cuối năm nay còn muốn tăng lương không?”

Vu Tiểu San bị sặc mì, nghẹn ở cổ họng.

Chúc Kim Hạ vội vàng vỗ lưng, vuốt ngực cho cô ấy rồi đáp trả Thời Tự: “Sao nào, trút giận lên cô Vu à?”

“Ai trút giận chứ?”

“Ai mà biết được, cứ tưởng người ta chết mê chết mệt anh, kết quả phát hiện ra cũng chỉ có vậy, hai tháng sau đã có mới nới cũ, haizz.”

Chúc Kim Hạ chậm rãi rút một đôi đũa từ ống đựng đũa, “nũng nịu” gọi: “Anh bé ơi.”

Hiếm khi nào cô lại diễn như vậy, khóe mắt, lông mày khẽ nhướn lên, giọng nói còn mang theo chút mị lực thường ngày không có, tuy là đang cà khịa, nhưng lại khiến người ta bồn chồn.

Thời tiết nóng quá.

Thời Tự khựng lại, ánh mắt hơi trầm xuống, anh thản nhiên nhận lấy đôi đũa, nhúng vào nước sôi, rồi lại nhét vào tay cô: “Cơm cũng không thể chặn được miệng cô.”

Tuy quán ăn cũ kỹ, nhỏ bé, nhưng bát mì bò trông rất ngon, lại đầy đặn.

Chúc Kim Hạ gạt lớp mì trên cùng, kêu lên một tiếng: “Còn có trứng nữa à?”

Vu Tiểu San vừa nghe thấy, lập tức cúi xuống tìm kiếm: “Đâu? Không thấy…”

Ngay sau đó, tất cả mọi người đều bắt đầu tìm kiếm, cuối cùng mới phát hiện ra chỉ có bát của Chúc Kim Hạ có trứng.

Nhìn kỹ hơn, Vu Tiểu San: “Khoan đã, sao thịt của cô cũng nhiều hơn tôi vậy?”

Lúc này, Chúc Kim Hạ mới nhận ra, trước mặt Vu Tiểu San chỉ là một bát mì bò thông thường, còn bát của cô lại “ẩn chứa bí mật” — gạt lớp “ngụy trang” bên trên, bên dưới là núi thịt bò, lòng bò, cùng với một quả trứng ốp la.

Cô sững sờ, sau đó bừng tỉnh ngộ, ngẩng đầu nhìn Thời Tự.

“Chẳng lẽ…”

Thời Tự không nói gì, lông mày giật giật, sau đó anh nghe thấy cô nói với giọng điệu “cà khịa”.

“Chẳng lẽ đây là bát mì mà bà chủ đặc biệt làm cho anh bé nên mới cho thêm nhiều gia vị riêng như vậy? Wow—”

Còn “wow” nữa chứ.

“…”

Lông mày Thời Tự không giật nữa, đến lượt thái dương giật liên hồi.

“Vậy cô có ăn không? Không ăn thì đưa tôi.”

Dĩ nhiên là không thể đưa cho anh ta rồi, kẻ đào hoa khắp nơi không xứng đáng được ăn thịt.

Chúc Kim Hạ chia thịt cho Vu Tiểu San.

Đốn Châu ở bàn bên cạnh xen vào: “Chia cho tôi đi. Cô ấy nhiều thịt rồi, không cần chia đâu.”

Vu Tiểu San kêu oan: “Nhiều thịt chỗ nào? Tôi còn chưa được hai miếng!”

“Cánh tay này, bụng của cô nữa, không phải toàn là thịt thôi sao?”

“Cậu—”

Vu Tiểu San tức giận, xắn tay áo lên, chuẩn bị động thủ.

Chúc Kim Hạ vội vàng ngăn cô ấy lại, quay đầu lại phê bình Đốn Châu: “Đừng lấy cơ thể phụ nữ ra để đùa giỡn.”

Cô vừa lên tiếng, Đốn Châu liền im thin thít, nói với Vu Tiểu San một câu “Tôi không chấp cô”, rồi cúi đầu ăn mì, vừa ăn vừa nghĩ đến lời Chúc Kim Hạ nói, trong lòng bắt đầu hối hận.

Đùa gì không đùa, lại lỡ miệng nói Vu Tiểu San béo? Bây giờ thì hay rồi, bị gán cho cái mác không tôn trọng phụ nữ, không biết cô giáo Chúc sẽ nghĩ gì về cậu.

Biết thế đã không xen mồm vào rồi.

Liếc mắt nhìn đĩa đậu phộng rang trên bàn, Đốn Châu nảy ra ý tưởng.

“Cô giáo Chúc, tôi biểu diễn cho cô xem một màn “tuyệt kỹ” nhé!”

Thuận tiện cứu vớt hình tượng đang ngàn cân treo sợi tóc của cậu.

Chúc Kim Hạ nghiêng đầu nhìn, chàng trai năng động kia đang cầm một nắm đậu phộng, ném một hạt lên cao, há miệng, tóm gọn một cách chính xác.

Vu Tiểu San khịt mũi cười: “Cái này mà gọi là tuyệt kỹ sao?”

“Cứ từ từ xem.”

Ngay sau đó, Đốn Châu ném thêm hai hạt, “cạch, cạch” hai tiếng, lần lượt dùng miệng tóm gọn.

Rồi ba hạt.

Rồi bốn hạt.

Các giáo viên vỗ tay khen ngợi, tiếng reo hò thổi bùng máu nghệ sĩ của Đốn Châu.

“Đợi đấy, xem tôi tung ‘hoa’ nè.”

Chưa kịp để Thời Tự ngăn cản, Đốn Châu nhanh tay vơ một nắm đậu phộng, ném lên trời, hạt đậu rơi xuống như mưa, đáng tiếc, há miệng “tóm” được mấy hạt, còn lại rơi vãi đầy đất, nảy lên mấy cái, lăn tròn ở mọi ngóc ngách.

Hỏng bét rồi!

Đốn Châu hoàn hồn, theo phản xạ, cậu quay đầu nhìn Thời Tự, nhưng đã muộn.

Chưa kịp nhìn rõ, thần chết đã đứng sau lưng cậu, bàn tay thần thánh cũng giáng xuống gáy cậu.

… Một tiếng kêu thảm thiết.

Lãng phí thức ăn, với anh trai cậu, đó là tội chết.

Quả nhiên, Thời Tự lạnh lùng tuyên án tử: “Nhặt lên ăn hết, thiếu một hạt, một trăm cái squat.”

Nếu là ngày thường thì không sao, nhưng hôm nay…

Mặt Đốn Châu đỏ bừng, cậu không nhịn được, lén liếc nhìn Chúc Kim Hạ. Trước mặt người trong mộng, dù lý lẽ có yếu, cậu cũng phải cứng đầu với Thời Tự.

“Anh tưởng em là học sinh tiểu học à, còn squat?!”

Thời Tự không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào cậu.

Khí thế của Đốn Châu yếu đi vài phần, cậu lại cãi: “Đều rơi xuống đất rồi, bẩn chết đi được, sao mà ăn được?”

Anh trai cậu vẫn im lặng.

Dưới ánh mắt chết chóc này, Thời Tự không cần phải nói gì thêm, khí thế của Đốn Châu đã yếu dần, cuối cùng, cậu lầm bầm, ngồi xổm xuống, nhặt từng hạt đậu.

Tuy không ai nghe rõ cậu đang lầm bầm cái gì, nhưng ít nhất điều này cho thấy, dù có quỳ thì cậu cũng quỳ như một người đàn ông thực thụ chứ không phải là một kẻ nhu nhược.

Đốn Châu chui xuống gầm bàn, cố gắng moi từng hạt đậu từ trong góc ra, nghĩ như vậy.

Chúc Kim Hạ bên kia không nhịn được cười, nhỏ giọng hỏi Thời Tự: “Cậu ấy đang lầm bầm cái gì vậy?”

“Cha nào con nấy.”

Thời Tự đối với Đốn Châu, cũng coi như là “anh cả như cha”, dĩ nhiên anh biết tính nết của thằng em mình.

Anh thản nhiên nói: “Đang hát.”

“Hát?”

Tâm trạng tốt thật đấy, còn có tâm trạng ca hát?

Thời Tự dựa lưng vào ghế, liếc nhìn nửa mông lộ ra ngoài mép bàn.

“Từ nhỏ đã như vậy. Chú Vượng phải quản lý cả trường, không có thời gian quản nó nên giao cho tôi quản. Mỗi lần bị tôi đánh, bị phạt, thằng bé đều như vậy, lời thì nghe, việc cũng làm theo, chỉ là…” Anh ngập ngừng.

Chúc Kim Hạ: “Chỉ là gì?”

“Chỉ là trong lòng không phục, cứ dùng ca khúc để bày tỏ chí hướng.

Cách dùng từ này—

Chúc Kim Hạ bật cười: “Hát bài gì vậy?”

“Cứ hát đi hát lại một bài duy nhất.” Thời Tự ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt hơi cạn lời: “《Tôi và sự kiên cường cuối cùng của tôi》”

“Phụt—”

Vu Tiểu San bên cạnh phì cười trước, sợi mì nhỏ xíu chui ra từ lỗ mũi, cô ấy đau đớn kêu la.

Trong quán mì lúc hoàng hôn, có người trò chuyện, có người tập trung ăn mì, có người mang theo sự kiên cường cuối cùng của mình, mò mẫm nhặt đậu phộng dưới gầm bàn, có người luống cuống chăm sóc cô đồng nghiệp nóng rát lỗ mũi.

Nhìn khung cảnh trước mắt, Thời Tự dựa lưng vào chiếc ghế cứng ngắc, cảm thấy thư thái lạ thường.

Đã lâu rồi trung tâm giáo dục không náo nhiệt như vậy, tuy rằng lũ trẻ ngày nào cũng ồn ào, náo động, nhưng trước khi cô đến, cuộc sống rõ ràng nhàm chán hơn nhiều.

Bình Luận (0)
Comment