Ngày Độc Lập Của Tôi - Dung Quang

Chương 3

Tiếp nối đôi chân dài, tầm mắt Chúc Kim Hạ lại bắt gặp một bàn tay: Mười ngón thon dài, khớp xương rõ ràng, đẹp như một tác phẩm nghệ thuật thượng hạng.

Cô nắm lấy bàn tay ấy, lúng túng đứng dậy.

“Cảm ơn…”

Còn chưa chờ cô kịp nhìn rõ người trước mặt thì một cơn gió mạnh thổi qua, hất tung chiếc mũ lưỡi trai của cô lên trời.

Gió trên cao nguyên thật ngang ngược, chiếc mũ cứ vậy bay đi trong tích tắc.

“Ơ…”

Chúc Kim Hạ buông tay, xoay người đuổi theo chiếc mũ. Khi cô quay lại chỗ xe, người đàn ông đó đã biến mất.

Tài xế đang chuyển vali của cô sang lề đường, thấy cô vẫn còn đang ngó nghiêng liền lên tiếng: “Đi rồi.”

Ông ta chỉ tay về phía con đường dành cho người đi bộ: “Kia kìa.”

Dõi mắt dọc theo con đường, cô vẫn có thể nhìn thấy bóng lưng người đàn ông kia. Trong tiết trời mười mấy độ mà anh ta chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ, phía dưới là chiếc quần đùi rộng thùng thình, cả người một màu đen.

Hai bên đường là những ngôi nhà gỗ đặc trưng của Tây Tạng, thời điểm này chỉ còn lác đác vài cửa hàng còn sáng đèn, ánh sáng le lói hắt ra hòa quyện cùng làn sương mờ ảo, tạo nên một khung cảnh dịu dàng đến lạ.

Anh ta sải bước trong ánh đèn vàng ấm áp, tay trái xách theo một chiếc túi ni lông, bên trong dường như đựng rượu hay thứ gì đó tương tự.

Điều kỳ lạ là, rõ ràng cả người anh ta là một màu đen thẫm, nhưng lại chẳng thể hòa vào màn đêm vô tận kia.

Một người đàn ông lạc lõng.

Chúc Kim Hạ thu hồi tầm mắt, xoa xoa đầu gối, gọi điện cho Vu Tiểu San.

Vu Tiểu San nói: “Trường học ở xã Nghi Ba, từ huyện thành đến đó phải mất hơn ba tiếng đồng hồ đi đường núi, hôm nay muộn rồi, cô ở lại huyện nghỉ ngơi một đêm đi.”

Nhà trọ cũng đã được đặt trước.

Tây Xuyên có tuyến đường du lịch vòng quanh, nơi này không nằm trong số đó, trên đường đi, tài xế có trò chuyện với cô, ông ta nói vùng này khí hậu khô hạn, trên núi hầu như không có cây cỏ, chỉ toàn đất đá trơ trọi, chẳng có gì đẹp đẽ, nên đương nhiên bị loại khỏi tuyến đường du lịch.

Cũng bởi vậy, khu vực này rất ít người Hán.

Chúc Kim Hạ vừa nhìn là biết ngay là người nơi khác, gương mặt trắng trẻo, dưới ánh đèn đường càng thêm phần nổi bật, lại thêm nhan sắc hơn người.

Trên đường người đi bộ không nhiều, ai nấy đều nhìn cô chằm chằm.

Chúc Kim Hạ càng thêm căng thẳng, gần như chạy một mạch vào sảnh khách sạn.

Điều kiện ở Tây Tạng còn nhiều hạn chế, nhà trọ cũ kỹ, nhỏ hẹp.

Đẩy cửa phòng ra, một mùi hôi thối từ cống rãnh xộc thẳng vào mũi.

Thêm vào đó, chứng say độ cao hành hạ, Chúc Kim Hạ ngủ không ngon giấc, lúc thì rét run, lúc thì toát mồ hôi trán, cứ thế chập chờn tỉnh giấc nhiều lần.

Lần cuối cùng trở mình dậy uống nước, cô kéo rèm cửa sổ, phát hiện trời sắp sáng.

Bên tai là tiếng máy điều hòa kêu lên từng hồi nặng nhọc, như một người đang hấp hối giãy giụa.

Trước mắt là những ngọn núi hùng vĩ, cao ngất, mang theo một sức ép khiến người ta không khỏi e dè.

Mọi sắc màu đều bị màn đêm nuốt chửng, chỉ còn lại khung cửa sổ hình vuông vức như bức tranh thủy mặc.

Chúc Kim Hạ nín thở, nhìn chăm chú vào dãy núi trùng điệp, cho đến khi một mảng đỏ rực xuất hiện trên nền giấy xanh thẫm ấy.

Nó nhanh chóng nhảy lên đỉnh núi, trong phút chốc thắp sáng cả bức tranh. Thế là trời xanh, núi biếc, xa xa là rừng cây nhuộm màu rực rỡ, gần hơn là những ngôi nhà Tây Tạng rực rỡ sắc màu.

Không biết từ đâu bay đến một chú chim sẻ đậu trên bậu cửa sổ, líu lo hót vang.

Khoảnh khắc ấy, tiếng ồn ào của máy điều hòa dường như biến mất, trong tai Chúc Kim Hạ chỉ còn lại tiếng chim hót líu lo vui tai.

Nỗi hoang mang cả đêm qua tan biến như làn khói.

Ban đầu cô còn do dự, bất an, hối hận, sợ hãi — Liệu mình đã sai lầm? Chẳng tìm hiểu kỹ càng có phải là quá bốc đồng rồi không? Nơi núi non hiểm trở thường là nơi dân trí thấp? Cô, một giảng viên đại học, liệu có thể đảm đương công việc giảng dạy cho lũ trẻ? Cứ bỏ đi như vậy, liệu Vệ Thành có buông tha cho cô không?

Vô số nỗi lo lắng luẩn quẩn trong đầu.

Nhưng giờ đây, trời đã sáng, đất trời như bừng tỉnh. Ngọn núi hùng vĩ ấy mang trong mình một sức mạnh vô hình, trấn áp mọi bất an, chỉ chừa lại một khoảng trời tự do.

Chúc Kim Hạ như bừng tỉnh ngộ, đột nhiên cảm thấy tràn đầy năng lượng, cô đẩy cửa sổ, hít một hơi thật sâu…

“Hắt xì…”

Giây tiếp theo, bị luồng không khí lạnh lẽo tấn công bất ngờ, cô vừa run rẩy vừa lẩm bẩm chửi rủa, đóng sầm cửa sổ lại.

Hôm sau, Chúc Kim Hạ thuận lợi lên chiếc xe lam đi xã Nghi Ba.

Chiếc xe đã cũ kỹ đến mức chỉ cần mở cửa thôi cũng đủ khiến nó rung lắc, nhưng vẫn kiên cường vượt qua quãng đường gập ghềnh sỏi đá.

Nơi cô muốn đến có tên đầy đủ là Trung tâm giáo dục Nghi Ba, nằm sâu trong khe núi của xã Nghi Ba. Xe không thể đi vào trong, chỉ có thể dừng lại ở bến phà có tên “Lâm Giang”.

Khi đến nơi, mặt trời đã lên cao.

Chúc Kim Hạ không thấy bến phà đâu, bèn hỏi bác tài: “Có phải đi thêm một đoạn nữa không ạ?”

Bác tài đáp: “Đi thêm nữa thì không phải là lái xe nữa đâu, mà là lái máy bay đấy.”

Chúc Kim Hạ thò đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy bên cạnh quốc lộ có một con đường đất lầy lội, uốn lượn dẫn vào sâu trong rừng.

“…”

Chiếc xe lam lao đi, bỏ lại Chúc Kim Hạ cùng chiếc vali nặng trịch.

Oẳn tù tì hôm nay cô lại đi giày cao gót, áo sơ mi trắng kết hợp với chân váy bút chì, toát lên phong thái của một người làm thầy.

Cô đành phải gọi điện cầu cứu Vu Tiểu San.

“Cô Vu ơi, tôi đã gần đến nơi rồi.”

Vu Tiểu San đang ăn trưa, cố gắng nuốt miếng thức ăn trong miệng: “Cô đến bến phà rồi à? Tôi ra đón cô ngay!”

“Chưa đến, tôi muốn hỏi, đến bến phà chỉ có một con đường này thôi sao?”

“Đúng rồi, có vấn đề gì à?”

“Hình như tôi không tiện đi đường núi lắm.” Chúc Kim Hạ cúi đầu nhìn đôi giày cao gót trên chân.

“Không tiện chỗ nào? Chân có vấn đề à?” Vu Tiểu San đặt hộp cơm xuống, lật giở bản sơ yếu lý lịch mà Chúc Kim Hạ đã chủ động gửi cho cô ấy mấy hôm trước, không chắc chắn hỏi: “Tôi xem hồ sơ thì không thấy cô ghi chú gì về việc bị khuyết tật mà.”

“…”

“Đến xã chỉ có con đường này thôi, cô đi bộ xuống dốc là thấy bến phà ngay, trên sông có thuyền, 30 phút một chuyến, quét mã WeChat là được, 5 tệ thôi.”

“…”

Không thấy Chúc Kim Hạ trả lời, Vu Tiểu San lại bổ sung: “Cô yên tâm, tiền phà đã được thanh toán.”

Chẳng lẽ cô ấy đang lo lắng về 5 tệ tiền phà?

Chúc Kim Hạ: “Đến trường còn phải đi thuyền nữa sao?”

“Chứ không thì cô nghĩ tôi bảo cô đến bến phà làm gì, bơi qua sông à?” Vu Tiểu San hài hước nói, rồi cúi đầu xem đồng hồ: “Cô Chúc, cô đi nhanh lên, còn 15 phút nữa là thuyền chạy, lỡ chuyến này thì phải đợi thêm nửa tiếng nữa đấy.”

Chúc Kim Hạ chỉ đành xách vali lên một lần nữa.

Khi gót giày cao gót cắm phập xuống đất, cô chợt ngộ ra: Thì ra đây chính là “Con đường học vấn gập ghềnh, bước từng bước chân mới tới đích”.

Lúc cô nhìn thấy bến phà, con thuyền cũng vừa rời bến.

Chúc Kim Hạ lại một lần nữa nhấc gót giày khỏi mặt đất, vừa chạy vừa hét: “Đợi đã, còn người muốn qua sông…”

“Đợi tôi với!”

Tiếng gọi thất thanh khiến đàn chim bay tán loạn, nhưng con thuyền vẫn không dừng lại.

Đúng lúc cô đặt chân lên con đường bê tông chạy đến bến phà thì một tiếng còi tàu vang lên…

Con thuyền đã rời bến.

Chúc Kim Hạ tuyệt vọng dừng lại, ra sức vẫy tay.

Con thuyền không lớn, chỉ chở được khoảng chục người, sơn đã bong tróc, nhìn là biết đã cũ lắm rồi, ở đầu thuyền còn có một chiếc xe ba gác mà ở thành phố hiếm khi thấy.

Khoang sau chỉ có một hành khách, nghe thấy tiếng động liền ngoái đầu nhìn: “Chú Vạn, còn người muốn qua sông.”

Chú Vạn – người lái thuyền – quay đầu lại, cuối cùng cũng nhìn thấy Chúc Kim Hạ đang đứng trên bờ, ra sức vẫy tay về phía mình, bèn giơ tay ra hiệu: “Lên thuyền đi!”

Chúc Kim Hạ sững người.

Thuyền đã rời khỏi bờ, ước chừng khoảng cách từ mũi thuyền đến bờ cũng phải hơn một mét.

“Lên bằng cách nào ạ?”

“Cô nói gì cơ?” Tiếng động cơ ầm ĩ át đi tiếng cô, chú Vạn gặng hỏi: “Lên thuyền nhanh lên, còn đứng đó làm gì?”

“Tôi lên không được!” Chúc Kim Hạ cũng hét lớn.

“Nhảy đi. Có tí xíu thế này thôi, nhảy một cái là lên được!”

Chẳng lẽ cô đến đây để làm giáo viên thể dục ư, sao đến đi thuyền mà cũng phải như thi nhảy xa thế này? Nhưng Vu Tiểu San đã nói, lỡ chuyến này là phải đợi thêm nửa tiếng…

Chúc Kim Hạ đành phải kéo váy lên, vén gọn gồng ở eo để lộ đôi chân trắng nõn, sau đó xách vali lên, lao một mạch về phía mũi thuyền.

Cảnh tượng lúc này chẳng khác nào vận động viên Lưu Tường vượt rào trong màn biểu diễn không cần đạo cụ.

May mắn thay, thân thể “xuân tàn hoa rụng” này vẫn còn tác dụng, chưa đến nỗi han gỉ hoàn toàn.

Cô tiếp đất an toàn.

Giữa tiếng động cơ ầm ĩ, dường như có ai đó trên thuyền khen ngợi: “Giỏi!”

Bị chiếc xe ba gác chắn ngang, cô không nhìn thấy ai là người vừa lên tiếng.

Chú Vạn nói: “Tiền qua sông 5 tệ, vào khoang sau mặc áo phao vào rồi quét mã thanh toán nhé!”

Chúc Kim Hạ lại khó xử, chiếc xe ba gác chắn ngang lối đi, chỉ chừa lại một khoảng trống hẹp, ước chừng chỉ đủ để đi nghiêng người.

Vấn đề là cô còn đang xách theo vali.

Chú Vạn lại giục thêm hai tiếng.

Chúc Kim Hạ đành phải xách vali, cẩn thận đi men theo mép xe ba gác vào khoang sau.

Thuyền trôi trên sông, lắc lư không ngừng, vốn đã không vững, không hiểu sao chiếc xe ba gác kia lại đột nhiên phát ra một tiếng động lớn.

Chúc Kim Hạ giật bắn mình, theo phản xạ né sang một bên.

… Bên cạnh là sông.

“Á…”

Người đàn ông trong khoang thuyền vội vàng đứng bật dậy.

Giây tiếp theo, Chúc Kim Hạ đã ngã nhào xuống sông, chỉ còn sót lại một chiếc giày cao gót dính đầy bùn đất mắc lại trên boong thuyền…

Chú Vạn sững sờ, hét lớn: “Thời Tự!”

Chưa kịp dặn dò gì thêm, Thời Tự đã ném vội chiếc áo phao xuống sông, về phần mình, anh nhanh chóng mặc áo phao vào, sau đó nhảy ùm xuống làn nước lạnh lẽo.

Mặc dù là mùa hè nhưng nước sông vẫn lạnh buốt, cơ thể cô co rúm lại khi tiếp xúc với dòng nước lạnh.

Thời Tự tiếp cận người phụ nữ đang vùng vẫy từ phía sau: “Đừng có động, tôi tóm được cô rồi…”

Lời còn chưa dứt, người phụ nữ đột nhiên xoay người, ôm chầm lấy cổ anh, theo bản năng ấn anh xuống nước, còn cô thì như cá chép vượt vũ môn, đạp lên người anh để nhảy lên khỏi mặt nước: “Cứu tôi…”

Ùng ục, ùng ục, Thời Tự chìm nghỉm dưới nước, sặc mấy ngụm nước.

Đầu, vai bị đạp vô số cú, người phụ nữ này sức lực thật lớn, đạp cho anh đau điếng. Dù biết là do bản năng sinh tồn, nhưng bản năng sinh tồn của cô nàng này có phải hơi mạnh quá rồi không!

Anh túm lấy chân cô kéo mạnh xuống, lôi cả hai ngoi lên mặt nước: “Bảo đừng có động!”

Giây tiếp theo lại bị người ta siết chặt cổ, cùng nhau chìm xuống nước.

Thời Tự: Mẹ kiếp…

Nếu không phải miệng đang ùng ục sặc nước, thì câu chửi thề của anh đã vang vọng khắp mặt sông.

Bình Luận (0)
Comment