Ngày Độc Lập Của Tôi - Dung Quang

Chương 62

Ngày đầu tiên Chúc Kim Hạ trở lại lớp học, trong lớp vang lên tiếng reo hò chói tai.

Sinh viên đồng loạt tố khổ: “Gin, cô mà không quay trở lại, bọn em sắp bị thuật thôi miên của Kiều Sir hành hạ đến nỗi nôn ra rồi!”

Kiều Sir tên thật là Kiều Hàn Tri, là sư huynh của Chúc Kim Hạ, cũng chuyên về Văn học, lại còn là người tài trở về từ Harvard. Nói về thành tích nghiên cứu khoa học, anh được coi là người xuất sắc trong số giảng viên trẻ của khoa Ngoại ngữ, nhưng ai cũng biết, ông trời mở cho bạn một cánh cửa, thì cũng sẽ đóng lại một cánh cửa khác.

Cánh cửa mà Kiều Hãn Tri bị đóng lại có danh xưng “Cánh cửa giảng bài không buồn tẻ”.

Ông trời đóng chặt cánh cửa này của anh ta, khiến cho sinh viên đều nói đùa rằng, Kiều Sir vừa mở miệng thì cứ như Jigglypuff trong Pokemon đang hát, tiếng hát vang đến đâu, sinh viên liền chìm vào giấc ngủ đến đó, không ai thoát khỏi.

Lớp trưởng của Chúc Kim Hạ than thở: “Em đã cố gắng chống đỡ mí mắt rồi, nhưng không tài nào chịu nổi pháp lực cao cường của đại ma vương Kiều Sir. Thầy ấy giảng gì là cứ vào tai trái, ra tai phải hết tất cả. Ba tháng cô đi vắng, môn Lịch sử Văn học Anh của em tuột dốc không phanh, chất lượng giấc ngủ lại được cải thiện đáng kể…”

Sau đó, Chúc Kim Hạ chuyển nguyên văn lời của sinh viên cho sư huynh ruột nghe.

Kiều sư huynh không hề ngạc nhiên, chỉ thản nhiên bày tỏ: Nếu như bạn học kia có chút dư dả thì xin hãy trả tiền phát sóng trực tiếp ASMR cho thầy. Ôi em Hạ, vừa hay em cũng chưa trả tiền dạy thay cho anh này.

Làm “streamer thôi miên bằng tiếng ồn trắng” cũng không thể miễn phí, đúng không?

Chúc Kim Hạ coi chuyện này như một trò đùa, giờ nghỉ trưa liền chia sẻ với Thời Tự trên WeChat.

Thời Tự tranh thủ trả lời một câu: [Miễn phí dạy thay cho em ba tháng, sư huynh em cũng tốt quá nhỉ.]

Sư huynh cô có tốt hay không thì cô không biết, cô chỉ biết giọng điệu của Thời Tự cứ kỳ kỳ.

Chưa kịp suy nghĩ nhiều, trong căn tin giáo viên xuất hiện vài gương mặt quen thuộc, Chúc Kim Hạ vội vàng đặt điện thoại xuống, vẫy tay với họ: “Bên này!”

Trong khoảng thời gian cô không ở trường, các giảng viên của khoa Ngoại ngữ đã tốt bụng chia nhau dạy thay cô, cũng giúp cô hoàn thành không ít việc vặt. Cô muốn mời bọn họ một bữa thịnh soạn, nhưng mọi người đều vẫy tay nói không cần, hôm nay tôi dạy thay cô, ngày mai cô dạy thay tôi, ai mà chẳng có lúc bận rộn?

“Muốn cảm ơn thật lòng, thì trưa nay mời chúng tôi một bữa sang chảnh chút là được.”

Chúc Kim Hạ nghe lời đi đến quầy sang chảnh gọi một đống món xào, lại lần lượt mang nước uống đến.

“Từ hôm nay trở đi, bài thu hoạch hoạt động chi bộ của học kỳ này tôi sẽ bao hết. Tiếp theo nếu có giảng viên nào cần dạy thay, tôi sẽ xung phong, luôn luôn túc trực.”

Các giảng viên liền reo hò.

Kiều sư huynh lập tức đề nghị: “Tôi thấy chúng ta có thể làm một bảng Excel, lần lượt ‘có việc’, đừng để trùng ngày, để cô ấy ngày nào cũng có lớp để dạy thay.”

Chúc Kim Hạ: “… Sư huynh lên lớp thì thôi miên, xuống lớp sao lại thức tỉnh thế!”

Lén lút, cô lại một lần nữa gửi “luận văn” cho Thời Tự, trình bày chuyên đề “Sư huynh tôi không xứng làm người”.

Thời Tự trả lời: [Được thôi, bắt đầu viết truyện theo kỳ cho sư huynh rồi, định đăng trên Khởi Điểm hay Tấn Giang đây?]

(*)Khởi Điểm, Tấn Giang: hai trang web truyện lớn của Trung Quốc.

Chúc Kim Hạ: [Sao thế, anh định donate à?]

Thời Tự: [Cái tiêu đề này của em, nghe có vẻ có thể bị báo cáo vi phạm chuẩn mực cộng đồng.]

[… Cút.]

Cuộc sống trở nên chậm rãi, một mình thì hơi lạnh lẽo, nhưng thời gian ở trường lại trở nên náo nhiệt hơn trước.

Trong một tháng chờ đợi thời gian suy nghĩ trước khi ly hôn, Chúc Kim Hạ chọn một ngày cuối tuần, mời chuyên viên sắp xếp đồ đạc và người giúp việc đến, cùng nhau dọn dẹp căn nhà.

Cô đóng gói hết quần áo của Vệ Thành, gửi chuyển phát nhanh trong thành phố cho anh ta, cũng cất những bông hoa khô và thú nhồi bông đang bám bụi ở góc nhà đi.

Căn nhà nhất thời trở nên trống trải, Chúc Kim Hạ lại hơi ngẩn người. Từ nay về sau, sẽ không còn ai cùng cô xem phim vào cuối tuần, cũng sẽ không có ai cầm cái muôi đẩy cửa phòng ngủ ra vào buổi trưa sau khi thức khuya, gọi cô dậy ăn sườn xào chua ngọt nữa.

Cô tập tự mình đi xem phim, mua một thùng bỏng ngô, cùng một đám người xa lạ ngồi chung một phòng, lúc thì cười ha hả, lúc thì lặng lẽ rơi lệ.

Cô nhìn thấy cảnh Hiệu trưởng hung dữ phạt học sinh squat trong một bộ phim thanh xuân, liền gửi tin nhắn cho Thời Tự: [Quạ đen trên đời đều giống nhau à?]

(*)Quạ đen trên đời đều giống nhau là câu tục ngữ của Trung Quốc, ý nói những người xấu thì đều giống nhau.

Thời Tự trả lời: [Ai thương cho nỗi lòng Hiệu trưởng trên đời.]

Một lúc sau, anh lại hỏi: [Xem phim à?]

[Ừ.]

[Đi cùng sư huynh em?]

Anh đây là đang ganh đua với Kiều sư huynh rồi.

[Đi một mình.] Nghĩ một lúc, Chúc Kim Hạ lại gõ chữ: [Lần sau vẫn là phải hẹn bạn bè đi cùng, phim ảnh kiểu này, đi một mình không có ai để trêu cả, ức chế lắm.]

Thời Tự: [Bây giờ không phải em đang trêu tôi sao?]

Chúc Kim Hạ: [Anh không hiểu đâu, chuyện trêu chọc này phải nói ngay trước mặt mới đã.]

Bên kia một lúc lâu sau mới trả lời.

[Vẫn là xem một mình đi. Không phải Hesse từng nói sao, Chúa trời khiến con người trở nên cô đơn bằng nhiều cách khác nhau, để chúng ta có thể hướng về chính mình.]

Chúc Kim Hạ: “…”

Cô có quyền nghi ngờ hợp lý việc nói những câu nói nổi tiếng của người nổi tiếng là một căn bệnh truyền nhiễm, có hiện tượng lây lan từ người sang người, hiện đã lan truyền đến xã Nghi Ba với tốc độ ánh sáng.

Diễn biến tiếp theo có lẽ sẽ khiến Thời Tự thất vọng, Chúc Kim Hạ không thể “hướng về chính mình” một cách tốt đẹp, trạng thái một mình rất nhanh liền bị lời mời của mọi người phá vỡ, đồng nghiệp bắt đầu hẹn cô đi ăn cơm, tham gia buổi tụ tập nhỏ của bọn họ vào cuối tuần.

Chúc Kim Hạ trước kia rất hiếm khi tham gia những hoạt động này, nếu dùng bài kiểm tra tính cách MBTI thịnh hành hiện nay để nói, cô là một người hướng nội điển hình, dị ứng với việc giao tiếp xã hội. Nhưng đi núi một chuyến, môi trường khó hòa nhập như vậy cô còn hòa nhập được, giờ đây những chuyện này hình như cũng không có gì đáng sợ.

Chúc Kim Hạ thử chấp nhận lời mời, chậm rãi vươn mình, từ từ khám phá bên ngoài vùng an toàn.

Giáo sư già dạy môn Hình thái học họ Lý, thích đánh bài, đang đau đầu vì mỗi tuần khó khăn lắm mới tìm được người, dù sao thì giáo viên trẻ không giống như bà, vốn đã hoàn thành việc đánh giá chức danh từ lâu, không có áp lực nghiên cứu khoa học lớn như vậy, lại còn có thời gian rảnh rỗi để đánh bài.

Giờ đây bắt được Chúc Kim Hạ đang lẻ bóng, bà liền thỏa sức cạo lông cừu.

“Đến đây nào Tiểu Chúc, đánh bài đi, hoạt động não bộ một chút, tránh bị Alzheimer!”

Trời biết cô mới hai mươi chín tuổi, sao lại phải bắt đầu phòng ngừa Alzheimer rồi?

Nhưng nhắc đến căn bệnh này, Chúc Kim Hạ lại nhớ đến chú Vượng, cô tranh thủ hỏi Thời Tự sức khỏe của chú Vượng thế nào, tâm trí như thể lại bị kéo trở về cái sân nhỏ trên núi cao kia.

Ba tháng trước, sau trận náo loạn của Vệ Thành, mọi người đều biết cô đang làm thủ tục ly hôn.

Giáo sư Lý để lôi kéo bạn bài, liền vô cùng cố gắng nói: “Đàn ông nào có vui bằng mạt chược? Mạt chược có thể biến hóa khôn lường, đàn ông thì cứ một kiểu như vậy.”

Chồng bà, một ông già tóc bạc phơ đeo kính gọng bạc, hiện đang ngồi bên trái bà, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Bà nói câu này thì ít nhất cũng phải đợi lúc tôi mắc tiểu muốn đi vệ sinh rồi hẵng nói chứ? Chê bai trước mặt như vậy, tôi không cần mặt mũi nữa à?”

“Tôi luôn chủ trương, người thông minh không nói chuyện ẩn ý.” Giáo sư Lý nhanh tay lẹ mắt đáp lại: “Tôi chơi vậy đó—!”

Ông già hộc máu: “Hôm nay bà đấu với tôi mấy lần rồi? Quả nhiên, tình yêu hôn nhân gì đó, có được rồi thì không biết trân trọng.”

Giáo sư Lý cười ha hả, nói: “Câu nói kia nói thế nào nhỉ? Có rất nhiều thứ trên đời, hứng thú lúc theo đuổi luôn mãnh liệt hơn hứng thú lúc hưởng thụ.”

Ông già ngừng công kích: “Thôi, tôi không cãi lại những người học văn như các bà.”

Chúc Kim Hạ ngồi bên cạnh cười, bị ánh mắt sắc lẹm của giáo sư Lý quét qua.

“Tiểu Chúc, nói xem, đoạn vừa nãy trích từ đâu?”

Chúc Kim Hạ lập tức ngồi nghiêm chỉnh lại: “Trích từ《The Merchant of Venice》, Shakespeare ạ.”

Giáo sư Lý cười thoải mái, nói cũng tạm được, không quên những gì tôi dạy.

Ông già lắc đầu cảm khái: “Bệnh nghề nghiệp, bà đây là đánh mạt chược hay là lên lớp thế?”

“Đây gọi là nắm bắt cả hai, ông hiểu cái gì!” Giáo sư Lý tính tình nóng nảy, vừa dạy dỗ chồng vừa tranh thủ kiểm tra Chúc Kim Hạ, đánh một ván mạt chược thôi mà liên tục nói ra những câu nói hay, một lúc sau lại ngẩng đầu hỏi người đối diện: “Tiểu Kiều sao không nói gì thế?”

Kiều sư huynh bị kéo đến đánh bài rất hiểu chuyện, cung kính nói: “Phụ nữ nói chuyện, đâu có phần đàn ông chen vào.”

Ông già hận sắt không thành thép: “… Nỗi nhục của thế hệ đây rồi!”

“Là tấm gương của thế hệ ông đấy.” Giáo sư Lý liếc nhìn ông: “Ba ngày học nói, cả đời học im lặng, ông học Tiểu Kiều một chút đi!”

Trong tiếng cười ồn ào của cả bàn, Chúc Kim Hạ dùng kỹ thuật không thành thạo để nhìn bài của mình, kiểm tra lại nhiều lần, ngập ngừng nói: “Thanh nhất sắc tự mạc tam gia, ôi, hình như ù rồi!”

Ba người còn lại: “…”

Nụ cười bỗng chốc im bặt.

Cuối tuần cũng trở nên không còn cô đơn.

Các giảng viên bắt đầu hẹn Chúc Kim Hạ đi xem phim cùng, những bộ phim về phụ nữ, về hôn nhân, về cuộc đời.

Họ cùng nhau xem《Barbie》, xem《Poor Things》, ngợi khen cách thể hiện nữ tính tinh tế và lịch thiệp trong phim đầu, cũng tranh luận sôi nổi về sự độc lập của phụ nữ dưới góc nhìn của nam giới trong bộ phim sau.

Khác với những lần xem phim trước đây cùng Vệ Thành, họ không thể có chung một điểm đến. Vệ Thành thích những bộ phim giải trí, tuy cũng không ngần ngại cùng Chúc Kim Hạ xem những chủ đề mà cô thích, nhưng anh ta luôn ngủ gật, xem xong là xong. Trên đường về nhà, Chúc Kim Hạ cố gắng thảo luận, Vệ Thành luôn vừa lướt video ngắn, vừa “ừ ừ à à” gật đầu đồng ý.

Mà giờ đây, cuối cùng Chúc Kim Hạ cũng không cần phải nghe người bên cạnh vỗ tay nữa, cô bắt đầu nghe thấy những phản hồi và phản bác, trong sự va chạm gay gắt, vô số cảm nghĩ mới như xâu chuỗi kim chỉ mà nảy sinh.

Ngoài giờ lên lớp, cô còn cố gắng hơn trước kia để làm phong phú cuộc sống thường nhật của mình, như thể chỉ cần lấp đầy thời gian rảnh rỗi, thì cuộc đời sẽ không có khoảnh khắc cô đơn.

Trong một lần tình cờ gặp Kiều sư huynh ở căn tin, cùng nhau ăn trưa, cô mới vô tình biết được, hóa ra là cựu Viện trưởng đã lén lút nhờ các giáo viên khác dẫn cô đi chơi cùng.

Kiều Hàn Tri nói: “Nếu không thì em tưởng, với tính cách lạnh lùng khó gần như thế, ai mà thích ‘lấy mặt nóng đón lấy mông lạnh’ chứ?”

Chúc Kim Hạ ngẩn người cầm đũa, nửa ngày cũng không ăn một miếng.

Nhìn cô như thể bị đả kích lớn, Kiều Hãn Tri chỉ vào đĩa của cô: “Ăn đi, ngẩn người ra đó làm gì?”

“…” Chúc Kim Hạ hơi tổn thương: “Trước kia em thật sự rất đáng ghét sao?”

“Đáng ghét thì không đến nỗi, chỉ là mặt hơi lạnh lùng một chút, cô gái có nụ cười giả tạo.”

“…”

Kiều Hàn Tri dựa lưng vào ghế nhìn cô một lúc, nhếch mép: “Tự tin lên, em gái, mặt lạnh lùng cũng không phải là chuyện xấu. Người có tâm hồn thú vị, dù cho mặt lạnh lùng, cũng không thể ngăn cản trái tim muốn thân thiết của mọi người.”

Anh còn hỏi ngược lại: Nếu không thì em tưởng thầy tại sao lại mặt dày nhờ vả mọi người chăm sóc em? Đó cũng là vì thầy hiểu em, biết tính cách của em, biết rằng chỉ cần bước qua bước đầu tiên, em sẽ không khiến mọi người thất vọng.

Cô sẽ không sao?

Ngay cả Chúc Kim Hạ cũng không chắc chắn, nhưng sư huynh và thầy đều đẩy cô tiến về phía trước như vậy rồi, hình như dù thế nào cô cũng không có lý do gì để khiến mọi người thất vọng.

Ngoài việc giao tiếp hàng ngày, một ngày ăn ba bữa, Chúc Kim Hạ cũng thực hiện những thử nghiệm mới.

… Lúc khuyên cô đừng ly hôn, ba mẹ Vệ Thành từng nói: “Cháu lại còn không biết làm việc nhà, rời khỏi nó, ai nấu cơm cho cháu? Ai sắp xếp cuộc sống cho cháu?”

Mà giờ đây, Chúc Kim Hạ vẫn không có ý định học nấu ăn, cô hỏi han ban quản lý chung cư, rồi thuê một cô giúp việc nấu ăn trong khu nhà, mỗi tháng 1000 tệ, buổi trưa giải quyết bữa trưa ở căn tin, buổi tối về nhà là có thể ăn cơm nóng hổi.

Chuyện chuyên nghiệp thì giao cho người chuyên nghiệp làm, còn cô, người vụng về này chỉ cần chuyên tâm vào sách vở và luận văn, cũng không phải là một bến đỗ tồi.

Năm hai mươi chín tuổi này, Chúc Kim Hạ bắt đầu suy nghĩ thế nào mới là sự độc lập thật sự. Trước kia cô luôn cho rằng mình đủ độc lập, việc gì cũng tự mình làm, cố gắng tự lập tự cường hết mức có thể.

Mà giờ đây nhìn lại, ai nói độc lập thì nhất định phải hoàn hảo chứ?

Sự độc lập thật sự, là có thể thẳng thắn đối mặt với những điểm yếu của bản thân, không sợ nhờ vả người khác, sẵn lòng phân công hợp tác, vừa có thể mềm mỏng hòa nhập vào tập thể, lại vừa có thể kiên cường tự lực cánh sinh.

Thế giới là một thung lũng rộng lớn, không cần cô độc chiếm phong cảnh.

Hôm đó lên lớp, cô giảng đến bài thơ《Stanzas to Augusta》của Byron.

Your soul is gentle, yet never compromises.

Cô đọc đến đây, đột nhiên dừng lại, lúc sinh viên đều ngẩng đầu nhìn cô, cô lại nhếch mép, đọc lại một lần nữa.

Em hiền lành, nhưng không bao giờ thỏa hiệp.

Cô tặng câu thơ này cho chính mình, mong muốn cuộc đời sau này cũng có thể như vậy.

Ở trung tâm giáo dục, người cảm thấy cuộc sống thiếu đi điều gì đó không chỉ có Vu Tiểu San, mà Đốn Châu còn nghiêm trọng hơn.

Khác với Vu Tiểu San mỗi lần có chuyện gì mới lạ ở lớp 5 mới gửi tin nhắn cho Chúc Kim Hạ, Đốn Châu đi theo phong cách hàng ngày—

Nhìn thấy cây tỏi trên bậu cửa sổ nở hoa, cậu sẽ gửi ảnh cho Chúc Kim Hạ.

[Cây tỏi nói: Tôi đã nở hoa rồi, sao cô còn chưa quay trở lại?]

Chúc Kim Hạ: [… Đã nở hoa rồi thì mau hái xuống ăn đi.]

Hoặc là làm bánh lúa mạch, cậu sẽ dùng vừng đen làm mắt, cà rốt làm miệng, “tách” một cái gửi ảnh cho Chúc Kim Hạ.

[Bánh bảo bối nói, ăn em đi ăn em đi.]

Chúc Kim Hạ: [… Ăn giúp tôi nhé, bon appetit.]

Đốn Châu cầm cái xẻng từ trong bếp chạy ra hỏi anh trai: “Cứu mạng, bon appetit nghĩa là gì?”

Cậu đọc cho Thời Tự nghe từng chữ cái một, nhưng lại keo kiệt không chịu cho anh xem lịch sử trò chuyện.

Cũng không cần thiết. Trong danh sách bạn bè của cậu, người có thể nói ra từ này chỉ có một, Thời Tự dùng ngón chân cũng nghĩ ra được.

“Một ngày em không làm phiền cô ấy thì không sống nổi phải không?” Thời Tự dừng tay gõ bàn phím, vẻ mặt lạnh lùng hỏi.

“Sao lại gọi là làm phiền chứ? Đây là tình cảm nhớ nhung không thể kìm nén, bộc lộ ra bên ngoài.” Đốn Châu nói: “Hừ, ông già ế vợ như anh sẽ không bao giờ hiểu được trái tim thiếu niên trong sáng ngây thơ của chúng em đâu!”

Rồi lại thúc giục: “Mau nói đi, bon appetit rốt cuộc là gì?”

Thời Tự trả lời: “Không biết, tự mình tra từ điển đi.”

Đốn Châu: “Không phải chỉ là đọc nhiều sách hơn em một chút sao, ra vẻ gì chứ?”

Tuy nói vậy, nhưng cậu vẫn rất tích cực đi tra từ điển, chỉ là đáng tiếc cuối cùng thì từ điển cũng tra ra được, nhưng cơm trong nồi cũng cháy khét, tối hôm đó còn bị Thời Tự chỉ trích không ít.

Đốn Châu giống như một cây cỏ đuôi chó héo úa, than thở ăn cơm không ngon, mặt buồn rười rượi, đến cả bím tóc sau đầu cũng không còn lắc lư như mọi khi.

Cậu búi tóc thành búi tròn, nói là để tưởng niệm tình yêu chết yểu của mình.

Lão Lý đến ăn chực, nhìn thấy bộ dạng gầy gò của cậu thì lén lút hỏi Thời Tự: “Nó không sao chứ? Lần này trông có vẻ như thật đấy…”

Thời Tự nói không sao, tốc độ yêu đương của nó giống như nhập hàng, ba ngày lại cập nhật, qua hai ngày đi huyện thành một chuyến, chắc lại yêu cô bán hàng siêu thị nào đó cho xem.

Lão Lý tặc lưỡi, nói cũng đúng, xưa kia xe ngựa chậm chạp, cả đời chỉ đủ để yêu một người, bây giờ tàu điện ngầm nhanh chóng, hai bến đã yêu năm sáu người.

Đốn Châu cầm bánh trên tay, suýt chút nữa thì ném vào mặt hai người, cậu tức giận nói: “Người Hán các người, thật, sự, rất, đáng ghét!”

Lão Lý không vui.

“Thất tình thôi mà, sao lại vơ đũa cả nắm thế?”

“Không phải sao? Người Hán các ông thật sự là lắm lời. Năm mươi lăm dân tộc khác uống rượu say đều là ca hát nhảy múa, chỉ có người Hán các ông uống rượu say là lèm bèm ‘Nghe tôi nói này…’”

Lão Lý: “…”

Không thể phản bác.

Cuối cùng chỉ có thể cảm khái, thất tình thì thất tình, cũng không ảnh hưởng đến việc Đốn Châu là một viên ngọc trai sáng chói của làng hề.

Ngày nào cũng nhìn khuôn mặt u sầu của Đốn Châu, Thời Tự cũng không chịu nổi, đặt bát xuống, thản nhiên nói: “Đủ rồi đấy, người ta còn chưa định đoạt gì(*) mà cũng không đến nỗi buồn thế. Em đây còn chẳng có một chút hy vọng nào, đến mức này làm gì?”

(*)Cụm từ gốc là 八字没一撇 (chữ bát chưa có một nét phẩy) có nghĩa là “chưa thành hình gì cả”

“Anh hiểu gì chứ? Anh từng yêu đương chưa? Anh biết cảm giác thích một người là như thế nào không?” Đốn Châu đặt ra ba câu hỏi liên tiếp: “Anh chưa từng động lòng, đúng là đứng nói thì không đau eo mà!”

“…”

Sao em biết tôi không đau?

“Chờ đã.” Đốn Châu chuyển ý nghĩ, đột nhiên phản ứng lại, vẻ mặt nghi ngờ hỏi, “Người ‘còn chưa định đoạt’ mà anh nói là ai vậy?”

“…”

“Chẳng lẽ trong trường chúng ta còn có người thích cô Chúc? Em có tình địch rồi à???”

“Ăn xong chưa? Ăn xong thì cút đi rửa bát.” Thời Tự đặt đũa xuống, vẻ mặt lạnh lùng nói.

Đốn Châu lại một lần nữa biến thành bông hoa trắng u ất, búi tóc tròn đi rửa bát.

Thời Tự đứng trong ký túc xá, nhìn sân trường bên ngoài cửa sổ, giờ tự học tối chưa bắt đầu, lũ trẻ trên sân trường đứa thì chơi bóng, đứa thì nhảy dây, trung tâm giáo dục vẫn như mọi khi, nhưng không biết tại sao lại trông vắng vẻ.

Anh lớn lên ở đây, lại trở về đây dạy học, tính ra cũng không biết bao nhiêu năm, còn cô chỉ mới đến đây ba tháng, sự thay đổi lại âm thầm xảy ra, ban đầu không nhận ra, mãi đến khi cô rời đi.

Mấy hôm trước lúc nấu cơm, anh bưng bát đũa từ trong bếp đi ra, Đốn Châu đang ngồi trong phòng khách chờ cơm liền hỏi: “Sao thế, trưa nay có ai đến ăn chực à? Vu Tiểu San hay là lão Lý?”

Thời Tự sững sờ, cúi đầu mới phát hiện, anh vậy mà lại bưng ba bộ bát đũa ra.

Có một buổi chiều lũ trẻ đến hỏi bài, hỏi anh câu “Cổ lai thánh hiền giai tịch mịch, duy hữu ẩm giả lưu kỳ danh” nghĩa là gì, anh cũng theo phản xạ có điều kiện nói: “Hỏi cô Chúc của các em ấy—”

(*)古来圣贤皆寂寞,惟有饮者留其名 (Cổ lai thánh hiền giai tịch mịch, duy hữu ẩm giả lưu kỳ danh): câu thơ của nhà thơ Lý Bạch, ý nói từ xưa đến nay những người thánh hiền đều cô đơn, chỉ có người uống rượu mới để lại danh tiếng.

Lời còn chưa dứt, anh liền dừng lại, lũ trẻ cũng dừng lại.

Thói quen thành tự nhiên, nhưng anh không biết rằng thói quen được hình thành trong ba tháng vậy mà lại có thể dễ dàng lật đổ thói quen của ba mươi năm qua.

Anh cũng không còn kéo rèm cửa phòng ngủ lại nữa, dù cho ánh sáng buổi sáng hôm sau có chói chang đến đâu. Trước kia là vì muốn xem cô có đi lấy nước hay không, để anh có thể xuống lầu tình cờ gặp, thuận tiện giúp cô một tay. Mà giờ đây anh luôn nhìn một ô cửa sổ nào đó của tòa nhà nhỏ đối diện trước khi đi ngủ, như thể đang mong chờ nó sẽ bất ngờ sáng đèn vào một khoảnh khắc nào đó.

Đáng tiếc người đi nhà trống, không còn ánh đèn vàng leo lắt vào đêm khuya, cũng không còn người cầm thùng rỗng đi lấy nước.

Chúc Kim Hạ đã không còn ở trung tâm giáo dục nữa, người thì đi rồi, nhưng bóng dáng lại ở khắp mọi nơi. Các giáo viên luôn nhắc đến cô, ví dụ như Đốn Châu ngày ngày u buồn uất ức, Vu Tiểu San tức giận tố cáo, đến cả cô giáo phụ trách sinh hoạt cũng tìm anh xin WeChat của Chúc Kim Hạ, nói là lũ trẻ tìm cô ấy, ồn ào nói cô Chúc đã hứa sẽ cùng bọn trẻ may váy.

Vu Minh cũng đến tố cáo, nói sức hút của cô Chúc thật sự là quá lớn, ngày nào lũ trẻ cũng chạy đến tìm anh ta trước giờ tự học tối, mượn điện thoại gọi điện, gửi tin nhắn thoại cho cô Chúc, mỗi lần gọi là nửa tiếng, khiến anh ta đến cả điện thoại cũng không dùng được, thường lúc lấy lại điện thoại thì pin đã cạn sạch.

Không chỉ có anh ta, trong cả trường, ngoại trừ vị Hiệu trưởng mà lũ trẻ đều sợ hãi, thì điện thoại của các giáo viên khác đều bị mượn hết một lượt.

Giữa những náo nhiệt ấy, chẳng có phần nào dành cho Thời Tự. Thỉnh thoảng anh vẫn nhận được những chia sẻ về cuộc sống thường ngày từ Chúc Kim Hạ. Những mảnh ghép rời rạc ấy dần hé lộ một cuộc sống mới của cô – cuộc sống của một người độc thân.

Anh luôn lắng nghe, quan sát, nhưng không bao giờ chủ động gửi tin nhắn cho cô.

Cả trung tâm giáo dục đều nhớ mong cô, chỉ riêng anh hình như không để ý, cũng không buồn bã lắm, vẫn làm theo ý mình, bận rộn cả ngày.

Cho đến khi các giáo viên khác cũng bắt đầu hùa theo Vu Minh, nói lũ trẻ cứ thỉnh thoảng lại đến mượn điện thoại.

“Ôi, với cô A Bao thì không có nhiều chuyện để nói như vậy, chuyện nhỏ nhặt như hôm nay bị tiêu chảy, ngày mai bị táo bón cũng phải tranh nhau báo cáo với cô Chúc.”

Hành vi mượn điện thoại đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến thời gian rảnh rỗi của các giáo viên, ai mà chẳng có thói quen lướt video ngắn, vừa ăn vừa xem phim ngắn giải trí chứ?

Thời Tự hơi khựng lại, thản nhiên nói: “Lần sau bọn trẻ lại đến mượn điện thoại thì bảo chúng đến tìm tôi.”

Vu Minh hơi do dự: “Cũng không cần phải phạt bọn trẻ vì chuyện này chứ? Bọn trẻ cũng là thích cô Chúc…”

“Ai nói tôi muốn phạt chúng?”

Tối hôm đó, trước giờ tự học tối, lũ trẻ mượn điện thoại tứ phương bát hướng không thành, cuối cùng cũng dũng cảm nghe theo lời khuyên của các giáo viên, chạy đến tìm Thời Tự.

Một cái đầu, hai cái đầu, vô số cái đầu nhỏ lộ ra từ phía sau cánh cửa sắt.

“Hiệu trưởng…”

Vừa mới mở miệng, Thời Tự đã đưa chiếc điện thoại đầy pin cho bọn trẻ.

Lũ trẻ: “Hả?”

Ngài Hiệu trưởng vẻ mặt lạnh lùng, vẫn như mọi khi không có gì là dễ chịu, thản nhiên nói: “Không phải muốn gọi điện cho cô Chúc sao?”

Lũ trẻ gật đầu lia lịa.

“Cầm lấy mà gọi.”

“Yeah — Hiệu trưởng muôn năm!” Lũ trẻ liền reo hò, giành lấy điện thoại chuẩn bị chạy đi.

“Chờ đã, quay lại đây. Cầm điện thoại đi, nhỡ đâu làm hỏng thì sao?” Thời Tự chỉ có một yêu cầu: “Gọi ngay tại đây.”

Lũ trẻ lại tỉnh ngộ, ào ạt chạy vào phòng khách nhỏ hẹp của ký túc xá, chen chúc cả căn phòng, vui vẻ gọi điện cho Chúc Kim Hạ.

Lần đầu tiên Chúc Kim Hạ nhận được cuộc gọi video của lũ trẻ là lúc cô đang trên một chiếc taxi công nghệ, vào một ngày cuối tuần.

Cô đã ngâm mình cả ngày ở thư viện thành phố, mượn một số tài liệu, dự án nghiên cứu khoa học của học kỳ mới sắp bắt đầu, cô cũng đang tích cực chuẩn bị.

Mãi đến chiều muộn mới ôm một đống tài liệu rời khỏi thư viện, tìm một quán mì gần đó để lấp đầy bụng.

Đã qua giờ ăn từ lâu, trong quán vắng tanh, chẳng có mấy người khách.

Ông chủ quán hỏi cô: “Cô gái, ăn gì vậy?”

Chúc Kim Hạ nhìn lướt qua thực đơn: “… Mì thịt thỏ.”

Ăn mì xong, cô bắt xe về nhà, trên xe bất ngờ nhận được điện thoại của mẹ Vệ Thành.

Vệ Thành không nói cho ba mẹ biết chuyện bọn họ đã đến Cục Dân chính đăng ký ly hôn, vào lúc mẹ Vệ Thành nhận được vài thùng hàng mà Chúc Kim Hạ gửi đến mới hiểu ra chuyện đã không thể vãn hồi, ép hỏi Vệ Thành, cuối cùng mới biết được sự thật.

Phản ứng của bà ta rất gay gắt, chửi bới Chúc Kim Hạ qua điện thoại, nói cô ăn cháo đá bát.

“Cháu quên năm đó bà cháu bị gãy tay, cháu đi công tác khai giảng, là ai ở bệnh viện chăm sóc bà ấy, đút cho bà ấy ăn, dọn dẹp cho bà ấy hả?”

“Bây giờ cuộc sống tốt đẹp rồi, kiếm được vài đồng tiền, thì không cần thằng Vệ Thành nhà chúng tôi nữa hả?”

“Ly hôn thì ly hôn rồi, chỉ cho nó một chiếc xe, 500 nghìn, cháu coi nó là ăn xin à? Căn nhà kia của cháu mua bao nhiêu tiền? Không nhầm thì là hai triệu đúng không! Số tiền này cháu không chia cho nó một nửa sao?”

Căn nhà kia là tài sản trước hôn nhân của cô.

Chúc Kim Hạ từng không đồng ý với việc người thân bạn bè chỉ trích xuất thân nông thôn của Vệ Thành, theo cô thấy, dù cho ba mẹ Vệ Thành có trình độ văn hóa không cao, nhưng ít nhất cũng rất lịch sự với cô, tuy có sự khác biệt về quan niệm sống, nhưng một là không sống chung, không thấy không phiền, hai là Vệ Thành luôn đứng về phía cô, hai gia đình chỉ gặp nhau vài ngày vào những ngày lễ Tết, cũng coi như hòa thuận.

Nhưng đến lúc này, cô không thể không thừa nhận, có lúc cái gọi là lương thiện là do chưa phải đối mặt với hoàn cảnh cực đoan. Khi hai người muốn chia tay, mẹ Vệ Thành bắt đầu lật mặt, bất chấp tất cả mà yêu cầu Chúc Kim Hạ phải bồi thường cho Vệ Thành nhiều hơn.

Bà ta nói từ khi Chúc Kim Hạ ở bên Vệ Thành, ba mẹ bọn họ chưa từng phải lo lắng cho cuộc sống của Vệ Thành, dù là xe hay là nhà, đều do Chúc Kim Hạ lo liệu hết, mà giờ đây Vệ Thành sắp bước sang tuổi ba mươi, rời khỏi Chúc Kim Hạ, thanh niên ba mươi tuổi đến cả chỗ ở cũng không có.

“Ly hôn cũng được, ít nhất cháu cũng phải đảm bảo chất lượng cuộc sống của nó không thấp hơn lúc hai đứa ở bên nhau chứ!”

Chúc Kim Hạ cảm thấy thật kỳ lạ, dù cho tính tình có tốt đến đâu cũng không nhịn được mà hỏi ngược lại.

“Mẹ—”

“Đừng gọi tôi là mẹ, hai đứa đã ly hôn rồi, ai là mẹ cháu?”

Đối mặt với lời mỉa mai của người phụ nữ, cô thoáng dừng lại một chút, Chúc Kim Hạ nhẹ giọng nói: “Vâng, dì ạ.”

Cô nói: “Cháu chỉ hỏi dì một câu, con trai dì bị khuyết tật, hay là có công sinh thành dưỡng dục cháu, luật pháp quy định cháu phải có nghĩa vụ nuôi dưỡng anh ta cả đời sao?”

“Cháu—!”

Đối phương sững sờ, vì Chúc Kim Hạ luôn là người theo chủ nghĩa một điều nhịn chín điều lành, dù cho đối phương nói gì, cô cũng luôn cười cười một cách dễ tính, mà giờ đây lại hiếm khi phản kháng như vậy, khiến mẹ Vệ Thành phải bất ngờ.

Trước khi mẹ Vệ Thành nổi giận, Chúc Kim Hạ đã cúp điện thoại rất nhanh.

Cô nghiêng đầu nhìn hình ảnh mờ mịt của bản thân trong cửa sổ xe, hai bên thái dương giật thình thịch.

Ngay sau đó, điện thoại lại rung lên — từ lúc ra khỏi thư viện, cô vẫn chưa tắt chế độ rung — vốn tưởng là mẹ Vệ Thành lại gọi điện thử phản công lần nữa, không ngờ trên màn hình lại là một cuộc gọi video, người gọi là Vu Tiểu San.

… ?

Chúc Kim Hạ hơi sững sờ, do dự nhấc máy.

“Tiểu San?”

Xuất hiện trong khung hình không phải là Vu Tiểu San, mà là một khuôn mặt dán chặt vào ống kính, cậu nhóc che hết ánh sáng, nhất thời tối om, không nhìn rõ là ai.

“Em tránh xa một chút đi, chụm lại gần như vậy làm gì?”

Rất nhanh, giọng nói của Vu Tiểu San vang lên, trong khung hình xuất hiện một bàn tay kéo cậu nhóc và ống kính ra xa một chút. Lúc này Chúc Kim Hạ mới nhìn rõ, là Đinh Chân Ngân Hạp đang cầm điện thoại, toe toét cười với cô.

Cậu nhóc nói: “Cô Chúc, cô còn nhận ra em là ai không?”

Vu Tiểu San bực bội vỗ cậu nhóc một cái: “Cô Chúc của em không bị Alzheimer!”

Chưa kịp để Chúc Kim Hạ trả lời, đầu dây bên kia đột nhiên truyền đến nhiều tiếng nói hơn.

“Cô Chúc—”

“Cho em, cho em xem điện thoại với!”

“Em cũng muốn xem!”

“Cả em nữa! Em em em!”

Khung hình rất nhanh liền rung lắc quay cuồng, từ bảng đen đến trần nhà, vô số bàn tay nhỏ tranh nhau giành lấy điện thoại, nhìn mà choáng váng.

“Ấy ấy, đừng có làm hỏng điện thoại của cô đấy!” Vu Tiểu San giật lấy điện thoại để kiểm soát tình hình: “Tất cả lui ra sau, lui ra sau!”

Khung hình lại một lần nữa ổn định trở lại.

Vu Tiểu San nói: “Cô chờ một chút nhé, cô Chúc.”

Cô ấy rất nhanh liền cố định điện thoại trên bục giảng, quay một chút, khung hình liền từ bảng đen chuyển sang phía sau lớp học.

“Như vậy không phải là được rồi sao? Giành giật gì chứ, ai cũng có phần.”

Chúc Kim Hạ đang ngồi ở ghế sau xe, ánh mắt dừng lại trên màn hình, trong khung hình xuất hiện hơn ba mươi đứa trẻ, tất cả đều đứng trong lớp học lớp 5, nhìn thấy bản thân xuất hiện trong khung hình, liền tranh nhau nhảy lên.

“Cô Chúc, nhìn em này!”

“Nhìn em này nhìn em này!”

“Cô Chúc cô đang ở đâu vậy, sao lại tối thế?”

Trong khung hình, báo tường trên bảng đen phía sau vẫn còn là cảnh đêm hồ sen lúc cô rời đi, bóng đèn trắng phía sau bên phải lớp học thì đã được sửa xong, không còn nhấp nháy nữa.

Lũ trẻ ồn ào nói chuyện, hỏi cô có nhớ bọn trẻ không, về thành phố có ăn uống đàng hoàng không, rồi nói cô giáo mới chưa đến, bây giờ là Hiệu trưởng dạy Tiếng Hán cho bọn trẻ, ai cũng muốn “nổi dậy khởi nghĩa” vì thầy ấy dạy học thật sự là quá buồn tẻ.

Bọn trẻ không cho cô nhiều thời gian để nói chuyện, giống như đi chợ vậy, cứ nói liến thoắng không ngừng như thể muốn trong khoảng thời gian ngắn ngủi trước khi giờ tự học tối bắt đầu, kể hết cho cô nghe những chuyện đã xảy ra sau khi cô rời đi.

Bọn trẻ phàn nàn thực đơn của bác nấu ăn trong căn tin không bao giờ thay đổi, sắp ăn đến nỗi nôn rồi.

Nói đến việc Tứ Lang Ung Kim sáng nay dậy muộn, đi nhầm giày cả hai bên, lúc tập thể dục bị ngã đập mông xuống đất.

Còn nói sáng nay tóc Hiệu trưởng bị rối, có một lọn tóc vểnh lên trên trán, dù có ép thế nào cũng không xuống, mọi người muốn cười nhưng không dám cười, nhịn đến nỗi đau bụng.

Cuối cùng là nỗi nhớ dịu dàng.

“Cô Chúc, bọn em nhớ cô lắm…”

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều mang theo sắc đỏ vùng cao, lũ trẻ mím môi, đáng thương nhìn khuôn mặt mờ mịt trong ống kính.

Cô nên cảm ơn ánh sáng lờ mờ trong taxi công nghệ đã giúp cô có thể che giấu những giọt nước mắt của mình, nhưng dẫu có thể che giấu nước mắt lại không tài nào che giấu được giọng nói đang run rẩy.

Trên đời này, vạn vật đều có khắc tinh của chính nó.

Cuộc tranh cãi đầy bất mãn vài phút trước, giờ đây đều tan chảy trong tình yêu dịu dàng này.

••••••••

Lời tác giả:

Đừng nháy mắt, phép thuật thời gian sắp được kích hoạt.

Ngày mai sẽ có chương mới dài 10k chữ, xin đừng tiếc lời khen ngợi nhé~

Bình Luận (0)
Comment