Ngày Độc Lập Của Tôi - Dung Quang

Chương 65

Trong sảnh khám bệnh, dòng người qua lại tấp nập, sự náo nhiệt của bệnh viện dường như không phân biệt bốn mùa, lúc nào cũng ồn ào huyên náo.

Chúc Kim Hạ vẫn còn đang ngơ ngác ngồi trên xe lăn, đèn đỏ của phòng chụp CT treo lơ lửng trên đầu, cứ như đang bù đắp cho mặt trời mọc mà cô đã bỏ lỡ trong lúc ngủ gật.

Người đàn ông cách cô vài bước ném chiếc túi xách đen về phía cô, cô theo bản năng giơ tay ra đón lấy, động tác rất ăn ý. Nhưng chỉ nhìn vào đôi mắt tròn xoe và cái miệng hơi há ra trông có vẻ ngây dại thì không khó để nhận ra, cô vẫn còn đang mơ màng như người trên mây.

Bất kỳ ai tỉnh dậy từ giấc mộng, nhìn thấy người ở xa tận chân trời đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt, đều sẽ nghi ngờ liệu mình có phải vẫn còn đang nằm mơ hay không?

Ngoại trừ cái tát vẫn còn để lại dấu vết trên má đang nhẹ nhàng nhắc nhở cô rằng mình đã tỉnh giấc.

Lúc này cô mới ngộ ra, sau hơn một tháng xa cách, lúc gặp lại cũng không có chút lãng mạn nào. Giờ đây cô lại cứ như một kẻ ngốc ngồi trên xe lăn mơ màng ngủ gật, còn tự tát mình một cái ngay trước mặt Thời Tự.

“…”

Có chút khó nói thành lời.

Chưa kịp để cô tiếp tục hối hận, cánh cửa sắt của phòng chụp CT đã lại mở, nhân viên y tế mặc áo blouse trắng cầm quyển sổ nhỏ bước ra.

“Dương Thần Chi! Người nhà của Dương Thần Chi có ở đây không?”

“Dạ dạ, ở đây!”

Chúc Kim Hạ bỗng chốc tỉnh táo lại, nhớ ra mình đang ở đâu, làm gì, liền liên tục đáp lời nhân viên y tế. Cô vội vàng đứng dậy khỏi xe lăn, xoay người đẩy xe đến đón bà nội.

Phía sau truyền đến giọng hỏi han mang theo ý cười: “Bà nội em tên là Nước Cam à?”

…?

Chúc Kim Hạ tranh thủ quay đầu lại lườm anh một cái: Anh dám lấy bà tôi ra đùa cợt hả?

Thời Tự cười cười: Tôi chỉ hỏi thăm thôi mà.

Chiếc xe lăn là đồ cũ của bệnh viện, dùng lâu ngày rồi nên các bộ phận đều cũ kỹ mòn vẹt, không được linh hoạt cho lắm. Chúc Kim Hạ đẩy rất vất vả, cuối cùng bị kẹt lại ở chỗ lõm của cánh cửa, đẩy mấy lần cũng không đẩy vào được.

Ngay sau đó có người giơ tay ra nhận lấy.

“Để tôi.”

“Không cần, tôi tự làm được—”

Chưa nói dứt lời, Thời Tự đã khéo léo chen vào, nhận lấy “việc nặng”.

Giống như lịch sử lặp lại vậy. Lúc ở trường học, chiếc xô nước nặng trĩu trong tay cô đến tay anh lại trở nên nhẹ bẫng như mây, giờ đây chiếc xe lăn cũng không ngoại lệ, cô đẩy thì vất vả, chỗ nào cũng không nghe lời, anh đẩy thì lại linh hoạt và nhẹ nhàng.

“… Này, sao anh lại giành làm nữa vậy?” Chúc Kim Hạ hét lên với bóng lưng anh.

Người phía trước cứ như không nghe thấy, cứ vậy mà đẩy xe lăn vào phòng chụp CT, nhanh chóng giúp bà cụ ngồi lên.

Bà cụ không hiểu chuyện gì lại được người lạ phục vụ, người đã ngồi xuống rồi, thấy đối phương cũng không mặc áo blouse trắng liền ngơ ngác.

“Cậu là…?”

Chúc Kim Hạ vội vàng bước lên giải thích: “Bà nội, đây là Thời Tự, Hiệu trưởng trường cháu đi dạy học ấy ạ.”

Thời Tự quen gặp phụ huynh rồi, dù sao cũng làm Hiệu trưởng được hơn một năm kia mà. Giờ đây anh không những chẳng chút hoảng hốt mà còn rất lễ phép chào bà một tiếng, chỉ là so với lúc ở trường học, anh ít đi vẻ nghiêm nghị lạnh lùng, thêm vào đó là sự tôn kính và hiền hòa của người trẻ tuổi, khóe mắt đều mang theo nụ cười nhẹ nhàng.

Cô chưa từng thấy Thời Tự dễ gần như vậy bao giờ.

Chậc, sao anh lại có vẻ nhìn mặt mà bắt hình dong thế này?

Bị Chúc Kim Hạ liếc nhìn, Thời Tự cũng chỉ giả vờ như không biết. Anh vừa hỏi phòng bệnh ở đâu vừa đẩy bà cụ quay trở lại.

Bà nội Chúc cứ thế mơ màng lên chiếc xe “lậu” của người lạ, tuy tuổi đã cao, nhưng đầu óc lại rất minh mẫn, rất nhanh đã nhận ra có gì đó không ổn.

Bà hỏi Chúc Kim Hạ: “Không phải cháu đã đi dạy học ở vùng núi phía Tây tỉnh Tứ Xuyên sao?”

Sau đó lại nhìn Thời Tự: “Vậy sao Hiệu trưởng lại ở Miên Thủy?”

Cách nhau cỡ mười vạn tám nghìn dặm đấy.

… Câu hỏi này, cô cũng muốn hỏi. Chúc Kim Hạ câm nín, ngước mắt nhìn Thời Tự, ra hiệu anh tự giải quyết vấn đề của mình đi.

Thời Tự cười cười, ung dung nói: “Cuối tuần có một buổi họp, cháu đến thành phố dự họp.”

Lời nói dối lần đầu tiên nói với Đốn Châu, anh còn phải suy nghĩ vài giây, lần thứ hai đã trôi chảy hơn rất nhiều.

“Tối qua biết tin bà ốm, nếu cháu không ở đây thì cũng thôi, nhưng dầu gì đã đến Miên Thủy rồi, đương nhiên là phải có qua có lại bà ạ. Cô Chúc đến núi đã giúp đỡ chúng cháu rất nhiều, cháu đến thăm bà của cô ấy cũng là điều nên làm mà.”

Nhìn xem, hoàn hảo không tì vết.

“Ôi!” Bà cụ liên tục cảm ơn: “Làm phiền cháu quá… Kim Hạ, đừng để Hiệu trưởng mệt, mau, cháu đến đẩy bà đi!”

“Không sao đâu ạ, cô Chúc người gầy sức yếu, bà cứ để cháu làm cho.”

“Không không không, vậy thì làm phiền cháu quá—”

“Không phiền đâu ạ, so với những gì cô Chúc đã làm ở trên núi, chút việc này của cháu chẳng là gì.” Giọng nói Thời Tự ôn hòa, nụ cười càng thêm hiền hậu: “Cháu theo cô ấy gọi bà là bà nội, bà không phiền chứ ạ?”

“Ôi ôi, không phiền, không phiền!”

Sức hút của Hiệu trưởng Thời, Chúc Kim Hạ đã biết từ lâu rồi. Chỉ cần anh muốn, vài câu nói ngắn gọn thôi cũng có thể khiến người ta có cảm giác như mưa xuân rơi xuống, khiến ai nấy đều say như điếu đổ. Nếu không thì thử hỏi làm sao cô có thể chủ động cắn câu, tình nguyện ở lại trung tâm giáo dục trong hoàn cảnh vô cùng không thích ứng với môi trường núi rừng chứ.

Tục ngữ có câu “Không phải người một nhà, thì không vào cùng một cửa”, trong mắt Chúc Kim Hạ giờ đây mới chí lý làm sao. Bà nội cô cũng giống như cô, có điểm chung chính là hiền lành dễ bị bắt nạt, đều bị Thời Tự thu phục bằng vài câu nói. Lúc đầu bà còn gọi anh là Hiệu trưởng này, Hiệu trưởng kia, ấy thế mà chưa được một lúc đã bắt đầu kêu “Tiểu Thời, Tiểu Thời”.

Chúc Kim Hạ thầm nghĩ, cô còn gọi là “Tiểu Phút” đây nè.

(*)Trong tiếng Trung, từ “” có nghĩa là “giờ”, cũng chính là chữ Thời trong tên của Thời Tự. Còn “” nghĩa là “phút.” Ở đây Chúc Kim Hạ tự nghĩ thầm rằng, nếu bà mình đã gọi Hiệu trưởng một cách thân thiết như “giờ” rồi, thì cô còn thân thiết hơn đến mức có thể gọi Hiệu trưởng là “phút.”

Trong lúc trò chuyện, ba người đã đến phòng bệnh. Chúc Kim Hạ hoàn toàn không có cơ hội để hỏi thêm vài câu, Thời Tự bên kia đã nhanh nhẹn giúp bà cụ lên giường, chiếm lấy vị trí của cô cháu gái ruột Chúc Kim Hạ.

Anh không chỉ giúp bà cụ lên giường, tiếp theo còn điều chỉnh giường bệnh, giúp trả lại xe lăn…

Lần đầu tiên Chúc Kim Hạ cảm thấy bản thân thừa thãi như vậy, cô đứng bên ngoài quầy y tá, nhìn Thời Tự giống như một chú ong cần mẫn chạy khắp nơi.

“Này, anh đang làm gì vậy, đây là bà tôi hay bà anh hả?” Cô vừa tức giận vừa buồn cười nhìn bóng lưng anh.

“Bà em chứ.” Thời Tự không quay đầu lại, lười biếng nói: “Nhưng kính lão đắc thọ hình như là truyền thống tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa mà?”

Được rồi, quả là lý lẽ cảm động thấu trời xanh. Lời mắng chửi đã đến bên miệng không biết tại sao lại không thể nói ra được, Chúc Kim Hạ từ từ thở phào nhẹ nhõm, cười khẽ.

Cô nhìn bộ quần áo nhăn nhúm của anh và bộ râu lún phún trên cằm, theo bản năng nghĩ rằng, rõ ràng tối qua trong video call anh không phải thế này, mới có một đêm mà đã ngựa quen đường cũ rồi, lại còn toát ra khí chất của người vô gia cư nữa.

Đúng là đẹp trai không quá ba giây.

Nhưng cứ nhìn anh như vậy cũng tốt, có lẽ là nhìn nhiều quá nên quen rồi, cô thậm chí còn cảm thấy khí chất vô gia cư này cũng mang nét độc đáo và dễ chịu riêng của nó.

Hình ảnh chụp CT xuất hiện trên máy tính của bác sĩ. Trong lúc bác sĩ cẩn thận kiểm tra, Thời Tự và Chúc Kim Hạ cùng nhau đứng trong văn phòng chờ đợi.

Cô chú ý thấy từ nãy đến giờ, bất kể là người đi lại trên hành lang hay là nhân viên y tế ở quầy y tá và văn phòng, đều đang nhìn Thời Tự.

Cô cũng tiếp tục lén lút quan sát anh.

Quần áo thì có hơi nhăn, râu thì có hơi dài, nhưng hơn một tháng không gặp, sao trông anh lại dễ nhìn hơn thế nhỉ?

Không biết là do di truyền hay là do lớn lên ở núi rừng, chỉ xét về chiều cao thôi, anh Hiệu trưởng này đã vượt trội hơn những người xung quanh một khoảng lớn, cho dù có đứng im cũng khiến người ta cảm thấy áp lực.

Khác với những giáo viên nam mà cô thường gặp ở trường đại học, đặc biệt là đàn ông Khoa học Xã hội Nhân văn, họ tuy có khí chất trí thức nhưng lại có phần gầy yếu, còn Thời Tự thì đến cả cử chỉ cũng toát ra sức mạnh. Anh không bị cận, cũng không bao giờ gù lưng, lúc nào cũng thư thái ung dung, giống như những cây cổ thụ trong rừng nguyên sinh vươn mình hướng về ánh sáng.

Làn da nâu lúa mì hơi sẫm màu hơn người xung quanh khiến cho gương mặt vốn đã sắc sảo của anh thêm vài phần hoang dã. Lúc không cười luôn trông có vẻ quá nghiêm túc, nhưng một khi nhìn về phía người khác, cho dù là vô tình, đôi mắt nâu sẫm kia cũng có thể gợn sóng nhẹ nhàng, khiến người ta chìm vào một vùng đồng cỏ bao la bất tận.

Từ núi rừng đến thành phố, anh giống như một con cá từ biển sâu bơi vào nước ngọt, thu hút mọi ánh nhìn.

Hình như nhận ra Chúc Kim Hạ đang nhìn chằm chằm vào mình, Thời Tự quay đầu lại, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt cô.

“Được rồi đấy.” Anh nói.

Chúc Kim Hạ: “?”

Lúc đầu cô không hiểu, cho đến khi nghe anh nói: “Em cứ nhìn như thế nữa, lưng tôi sẽ bốc cháy mất, Chúc Kim Hạ.”

“…”

Chúc Kim Hạ hiếm khi nói ấp úng vài giây, rất nhanh đã phản ứng lại.

“Xin lỗi anh nhé?” Cô giả vờ vỗ vỗ lưng anh: “Tôi đang xem phân chim trên lưng anh đấy.”

Nói rồi, cô còn nhanh tay giơ lên trước mặt anh: “Này, anh xem.”

Nói là tay ảo thuật cũng không ngoa, trong 0.01 giây giơ tay ra, cô đã lo lắng rút tay về, nhưng đáng tiếc Thời Tự nhanh tay lẹ mắt đã nắm chặt lấy cổ tay cô.

“Đâu?” Anh nhìn lòng bàn tay sạch sẽ của cô, bình tĩnh hỏi ngược lại.

Chúc Kim Hạ rút tay lại hai lần nhưng không rút ra được, đành cười gượng hai tiếng.

“Chắc là nó đã ị lên người anh từ sáng nên giờ đã khô rồi, dù có vỗ cũng không rơi ra được.”

Thời Tự cười khẽ một tiếng: “Ồ, phân chim của Hoàng Đế à?”

“…”

Chuyện《Bộ quần áo mới của Hoàng Đế》cũng có thể lôi ra dùng tự nhiên đến thế, cô thầm cảm thán, nếu giỏi sử dụng điển cố như vậy, anh không nên dạy Toán mà dứt khoát đi dạy Văn luôn đi.

(*)Bộ quần áo mới của Hoàng Đếlà một truyện ngắn của nhà văn Hans Christian Andersen về việc hai người thợ dệt hứa với vị Hoàng Đế là sẽ dệt cho ông một bộ y phục mà khi ông mặc vào thì những kẻ ngu ngốc, bất tài hoặc bất xứng với địa vị của họ sẽ không thể nhìn thấy.

Khi Hoàng Đế mặc bộ y phục mới này đi diễu hành trước đám quần thần thì không ai dám nói rằng họ chẳng nhìn thấy bộ quần áo nào, chỉ biết liên tục khen ngợi Hoàng Đế. Cho tới khi một đứa bé kêu lên “Nhưng ông ấy có mặc quần áo nào đâu”. Lời nói của đứa bé được truyền tai từ người nọ sang người kia. Cuối cùng đám dân đều hô: “Nhưng ông ấy có mặc quần áo nào đâu”.

Hoàng đế tuy biết rằng đám dân này nói đúng, nhưng ông vẫn phải tiếp tục cuộc diễu hành của mình.

Sau khi kiểm tra xong, loại trừ khả năng bị biến chứng, hai người lại từ văn phòng bác sĩ trở về phòng bệnh.

Phòng bệnh đơn có nhà vệ sinh, bên trong truyền đến tiếng nước chảy ào ào, Chúc Kim Hạ thò đầu vào nhìn, phát hiện bà nội không chịu nằm yên mà đang lấy nước vào chiếc chậu nhựa nhỏ của bệnh viện.

“Về rồi à?” Bà nội nói: “Bà đang định lấy nước rửa mặt.”

Chúc Kim Hạ vội vàng nhận lấy, nói bà nằm trên giường đi, để cháu phục vụ bà.

Bà nội nói bà đâu có yếu đuối như vậy, bà chỉ bị cao huyết áp thôi chứ không phải liệt nửa người. Bà thúc giục Chúc Kim Hạ lo cho Thời Tự đi.

“Sáng sớm đã đến bệnh viện rồi, chắc chắn là chưa ăn sáng, cháu dẫn Tiểu Thời đi ăn sáng đi, ăn xong thì mua cho bà cái gì đó để lót dạ là được.”

Thời Tự nói: “Lúc đến cháu có đi qua căn tin, bữa sáng để cháu đi mua, để—” Anh dừng lại một chút, nói: “Để Kim Hạ giúp bà rửa mặt đi ạ.”

Hai chữ “Kim Hạ” khiến người đang đứng cầm chậu lấy nước cứng đờ người. Ai ngờ anh lại nói một cách tự nhiên như thể không phải lần đầu tiên gọi cô như vậy.

Chúc Kim Hạ hít một hơi, từ đỉnh đầu truyền đến cảm giác tê dại như kim châm, da đầu căng cứng, quay sang nhìn anh.

Trước đây ở trường học, hoặc là anh gọi thẳng tên cô, hoặc là trước mặt mọi người lịch sự gọi một tiếng “cô Chúc”, chưa bao giờ bỏ họ, chỉ gọi tên cô như bây giờ.

Lần đầu nghe, cô chỉ cảm thấy thật xa lạ và kỳ quái, nhưng cũng mang theo chút thân mật không thể nói rõ.

Chúc Kim Hạ muốn anh bình thường một chút. Nhưng Thời Tự cứ như không nhận ra lời cảnh báo của cô, hất cằm nói: “Nước đầy rồi, không tắt à?”

Vừa dứt lời, nước trong chậu đã tràn ra ngoài, nước lạnh bắn tung tóe lên tay, Chúc Kim Hạ vội vàng quay lại tắt vòi nước, tai bắt được tiếng cười nhẹ nhàng của anh.

Da đầu lại tê dại.

Đến khi cô bưng chậu nước ra khỏi nhà vệ sinh, trong phòng bệnh đã không còn bóng dáng Thời Tự nữa.

“Anh ấy đâu rồi?” Cô nhìn trái nhìn phải.

Bà nội ngồi trên giường trả lời: “Đi mua bữa sáng rồi.”

Đi nhanh thế? Chúc Kim Hạ lẩm bẩm: “Chạy nhanh ghê.”

“Nó nói đợi cháu làm xong mới đi, thì hoa cải vàng cũng nguội lạnh mất rồi.” Bà nội hình như thấy buồn cười, khóe mắt cũng mang theo ý cười, cuối cùng lắc đầu thở dài: “Tiểu Thời người ta biết điều, cháu cũng phải từ chối đàng hoàng chứ, người ta đường xa đến đây, làm gì có đạo lý nào lại để người ta chạy khắp nơi như vậy.”

Chúc Kim Hạ vừa vắt khăn mặt lau mặt cho bà, vừa an ủi bà.

“Không sao đâu ạ, bà yên tâm, cũng đừng cảm thấy xấu hổ. Trước kia ở trên núi cháu đã giúp đỡ anh ấy rất nhiều rồi, một là không lấy lương, hai là không ăn bám, còn bỏ tiền túi ra mua này mua nọ cho học sinh…”

Đến khi Thời Tự xách theo một đống đồ ăn sáng phong phú trở về, cô vẫn còn đang kén cá chọn canh, hỏi sao bánh bao lại có vị này, cháo thì cô chỉ uống loại ngọt hoặc mặn, anh lại mua cháo kê nhạt nhẽo.

Bà nội quay sang nhìn cô một lúc, vỗ nhẹ vào mu bàn tay cô, hạ giọng quở trách.

“Con bé này được nhà ai dạy dỗ mà vô lễ thế? Bà không nhớ mình đã dạy cháu như vậy.”

Chúc Kim Hạ không suy nghĩ, buột miệng nói: “Đều là người nhà cả, không cần phải giữ kẽ với anh ấy—”

Chưa nói dứt lời, cô bỗng chốc tỉnh táo, dừng lại ngay lập tức.

May mà Thời Tự không nói gì, chỉ đưa bát cháo kê cho bà nội, nhẹ nhàng giải thích: “Ăn ngọt dễ bị tăng đường huyết, ăn mặn không tốt cho tim mạch, cho nên cháu chọn cháo kê, dễ tiêu hóa.”

Bà nội liên tục khen anh chu đáo, lại bảo Chúc Kim Hạ học tập, xem người ta biết cách chăm sóc người khác kìa.

Chúc Kim Hạ lặng lẽ đứng bên cạnh, thầm nghĩ bà không biết đâu, anh ta nhìn vậy chứ không phải vậy. Hôm nay ở đây diễn kịch chu đáo vậy đó, chứ lúc ở trường học với Đốn Châu hả, hở thằng bé kia mè nheo một tí là ăn ngay câu mắng “Thích ăn thì ăn, không thích ăn thì cút” liền.

“Tiểu Thời” chu đáo dọn đồ ăn cho bà cụ, cuối cùng mới từ từ lấy ra một chiếc bánh bao bị bỏ quên trong túi đồ ăn, nhét vào tay Chúc Kim Hạ.

“Cầm lấy, nhân giá đỗ chỉ còn lại một chiếc này thôi.”

Chúc Kim Hạ: “… Cảm ơn.”

Thời Tự cười cười, nói không cần cảm ơn, sau đó nói nốt câu cô chưa nói xong: “Đều là người nhà cả, không cần khách sáo.”

“…”

Khiến Chúc Kim Hạ đỏ bừng mặt. Lời nói là cô không suy nghĩ mà nói ra trước, giờ đây cũng không thể nào phản bác.

Bà nội ngồi trên giường bệnh, vừa ăn cháo vừa nhìn hai người qua lại, mơ hồ nhận ra có điều gì đó không ổn. Bà ấy hiểu cháu gái mình rất rõ, tuy người già không biết thuật ngữ chuyên ngành như “tính cách thích làm vừa lòng người khác”, nhưng cũng hiểu rõ Chúc Kim Hạ ngày thường rất sợ làm phiền người ta, hôm nay lại sai bảo ai kia một cách yên tâm thoải mái.

Không ổn rồi.

Ăn sáng xong, tạo ra vô số rác, Thời Tự dọn dẹp đồ đạc, tránh để phòng bệnh không thông gió, rác để lâu sẽ bốc mùi.

Bà nội đi vệ sinh xong đi ra, không thấy anh đâu bèn hỏi Thời Tự đi rồi sao, Chúc Kim Hạ nói: “Chưa ạ, anh ấy đi vứt rác rồi.”

Bà nội càng thấy lạ lùng, rốt cuộc đây là Hiệu trưởng hay là người giúp việc vậy? Người ta đường xa đến đây là khách, mua đồ ăn thì chưa nói, còn phải phụ trách vứt rác dọn dẹp nữa.

Bà ngẩng đầu nhìn cháu gái: “Thế còn cháu, cháu cứ ngồi yên ở đây à? Lương tâm cháu không trỗi dậy ư?”

“Cháu đã nói là cháu đi vứt rồi mà.” Chúc Kim Hạ vội vàng biện minh cho mình: “Là anh ấy chê cháu vụng về, nói để cháu đi chắc là sẽ vãi hết ra đất mất.”

Ở trung tâm giáo dục cũng là như vậy, từ lâu cô đã quen với việc hưởng thụ thành quả, để Thời Tự làm chú ong cần mẫn rồi nên không cảm thấy có gì không ổn. Nấu cơm không phải việc của cô, rửa bát cũng không để cô làm, Chúc Kim Hạ vô tình được “nuông chiều” đã trở nên lười biếng, tuy bản thân cô trước giờ cũng không siêng năng gì cho cam.

Bà nội hơi dừng lại, lại hỏi: “Cháu có biết trước là nó sẽ đến không?”

“Không ạ.”

“Vậy sao nó lại chạy đến đây? Tỉnh Tứ Xuyên xa xôi như vậy, lại còn sáng sớm như thế này.”

Nhận ra trong ánh mắt của bà nội đã có ý dò hỏi, Chúc Kim Hạ hơi giật mình.

“Không phải đã nói đi họp sao? Anh ấy đến dự họp, chứ không phải đặc biệt đến thăm chúng ta…” Cô tránh né ánh mắt của bà nội, đột nhiên nhìn thấy trên bàn nhỏ còn một gói nước tương bị bỏ quên, lập tức như nắm được phao cứu sinh: “Ở đây còn rác này, cháu đi vứt đây!”

Bóng lưng toát ra ý tứ chạy trối chết.

Trong phòng lấy nước nóng cuối hành lang có hai thùng rác cỡ lớn, Thời Tự vứt đồ đạc xong, vừa rửa tay rồi bước ra khỏi cửa liền bị người ta chặn lại.

“Anh đi theo tôi.”

Chúc Kim Hạ nắm lấy tay áo anh, giống như lúc ở trường học bắt được đứa học trò nghịch ngợm phạm lỗi, hùng hổ kéo anh đến cầu thang.

Thời Tự hơi buồn cười, lười biếng đi theo sau cô, vậy mà lại có chút nhớ bầu không khí căng thẳng này.

Đã bao lâu rồi cô không dữ dằn với anh như vậy? Trung tâm giáo dục không có ai quản được anh, anh lại trưởng thành sớm, chú Vượng từ lâu đã buông tay, chỉ có cô là ngày nào cũng lườm anh, cà khịa anh, và đối đầu với anh.

Quả nhiên hội chứng Stockholm không lừa người, thì ra bị mắng nhiều quá cũng sẽ nghiện.

Cánh cửa cầu thang là loại bán tự động, cô bước vào trước, anh đi theo sau, tay vừa buông ra, cửa liền tự động đóng lại, “cạch” một tiếng, đập mạnh vào tim.

Cửa vừa đóng lại, giống như bị hút chân không, cầu thang lập tức yên tĩnh, ánh sáng cũng theo đó mà tối đi. Hai người như thể bước vào cánh cửa thần kỳ của Doraemon vậy, trong khoảnh khắc họ như trở về hành lang tối tăm lạnh lẽo của trung tâm giáo dục.

Chỉ là căn phòng này tuy tối, nhưng lại không có mạng nhện và bụi bặm, trong không khí có mùi thuốc khử trùng rõ rệt như những cây kim nhỏ li ti chui vào lỗ mũi.

“Nói đi, rốt cuộc anh đến đây làm gì?” Chúc Kim Hạ xoay người lại, vẻ mặt như cảnh sát hỏi cung nghi phạm.

Thời Tự nhìn thẳng vào mắt cô, vẫn là câu nói đó, hai tay đút vào túi quần với vẻ ung dung.

“Không phải đã nói rồi sao? Đi họp.”

“Họp gì?”

“Họp của Sở Giáo dục.”

“Chủ đề là gì?”

“Họp của Sở Giáo dục, chủ đề có thể là gì?” Thần thái Thời Tự bình tĩnh như thường: “Đương nhiên là về giáo dục rồi.”

“…”

Hai người như đấu võ mồm, cô hỏi rất nhanh, anh trả lời trót lọt như nước chảy.

Chúc Kim Hạ hít một hơi, nói anh đừng có nói nhảm nữa, họp của Sở Giáo dục không nói về giáo dục, chẳng lẽ lại nói về chuyện cười sao?

Hình như Thời Tự thấy buồn cười thật, đành hỏi ngược lại: “Sao thế?” Anh khoanh tay trước ngực, dùng đôi mắt đen láy nhìn cô, cười khẽ một tiếng: “Rốt cuộc ai mới là Hiệu trưởng, em đang khảo bài tôi đấy à?”

Chúc Kim Hạ không để ý đến lời cắt ngang của anh, lại hỏi lần nữa: “Nói đi, rốt cuộc chủ đề là gì, từ tỉnh Tứ Xuyên xa xôi đến đây, chắc chắn phải là một cuộc họp cấp bách cực độ mới xứng đáng với tiền xe cộ của anh chứ?”

Cánh cửa sắt dày đóng lại, cách ly tiếng ồn ào trên hành lang, không còn nghe thấy tiếng chuông ở quầy y tá cũng không còn tiếng xe đẩy qua lại, không khí trở nên yên tĩnh vô cùng.

Chúc Kim Hạ đánh giá Thời Tự, dùng ánh mắt như súng máy trong phim trinh thám để quan sát anh từ trên xuống dưới.

Thấy cô tra hỏi ghê gớm như vậy, Thời Tự thật sự không biết phải trả lời thế nào. Anh hành động rất nhanh, lúc đến cơ bản là vừa nghĩ trong đầu, người đã lên đường rồi, giờ phải giải thích thế nào đây?

May mà điện thoại của Chúc Kim Hạ đột nhiên reo lên, tiếng rung đã cắt ngang cuộc thẩm vấn của cô.

Cô liếc nhìn anh, nói một câu “Anh đợi một chút” rồi quay người nghe điện thoại.

“A lô?”

Điện thoại là do Viên Phong gọi đến, đầu tiên là hỏi thăm tình hình của bà nội Chúc, sau khi biết bà cụ đã khỏi bệnh thì cậu thở phào nhẹ nhõm, sau đó liền ấp úng, hỏi bên bệnh viện có thể rời đi được không.

“Sao vậy?”

Viên Phong hơi lảng tránh.

Chúc Kim Hạ chờ mãi không thấy câu trả lời, thúc giục cậu: “Có chuyện thì nói thẳng ra, đừng có vòng vo.”

Chỉ nghe thấy Viên Phong bên kia nói khô khan: “Hôm nay tôi không thể dạy thay cậu được rồi, hay là cậu đến trường dạy học, để tôi đến bệnh viện chăm sóc bà nội nhé?”

Chúc Kim Hạ nhận ra có điều gì đó không ổn, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Đầu dây bên kia lúc đầu tránh né không trả lời, hoặc là lảng tránh, mãi cho đến khi Chúc Kim Hạ nhíu mày mang theo chút giận dữ, hỏi cậu ta rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

Cuối cùng Viên Phong cũng buông xuôi mà thú nhận: “Đậu Đậu đánh nhau với tôi, cào rách mặt tôi, cằm tôi, như vậy mà đến bệnh viện thì không sao, đến trường dạy học thì không được…”

“Đánh nhau?” Chúc Kim Hạ sững sờ, theo bản năng: “Vậy cô ấy có bị thương không?”

Viên Phong là một chàng trai cao gần 1m8, còn Đậu Đậu lại nhỏ nhắn, thể lực chênh lệch quá lớn. Cậu ấy còn bị cào rách mặt thì Đậu Đậu phải bị thương nặng đến mức nào?

Trái tim Chúc Kim Hạ thót lên.

“Cô ấy có thể bị thương gì chứ?” Viên Phong nhịn nửa ngày, cuối cùng cũng nói ra một câu: “Thôi được rồi, là tôi đơn phương bị đánh, cậu hài lòng chưa?”

Lòng Chúc Kim Hạ chìm xuống, hỏi cậu tại sao lại đánh nhau, nhưng thật ra trong lòng cô đã có câu trả lời.

“… Bởi vì hôm qua cậu đưa bà nội tôi đến bệnh viện?”

Đúng vậy.

Viên Phong thừa nhận.

Chúc Kim Hạ nghẹn lại: “Vậy hôm nay cậu còn đến bệnh viện nữa, cô ấy không có ý kiến gì sao?”

Có.

Chúc Kim Hạ im lặng một lúc, bảo cậu đừng đến nữa, bên trường học cô sẽ nhờ Kiều sư huynh dạy thay, bên bệnh viện cũng có cô trông nom. Cô muốn xin lỗi Viên Phong, lời nói đã đến bên miệng, đầu dây bên kia cũng như thể biết cô muốn nói gì, kịp thời cắt ngang.

“Dừng lại đi, hôm qua mới cảnh cáo cậu rồi, đừng có nói với tôi những lời sến sẩm như cảm ơn hay xin lỗi gì hết, mấy chục năm tình bạn của tụi mình không thể nghe những lời này.”

Chúc Kim Hạ hơi dừng lại, cười khổ một tiếng, nói: “Được, không nói nữa. Vậy cậu cứ giải quyết cho tốt đi.”

“Giải quyết cái gì, vết thương hay là tình cảm?” Viên Phong cũng cười trong nước mắt, ha ha một tiếng vang dội.

“Cả hai.”

Cúp điện thoại xong, Chúc Kim Hạ dựa vào tường hít thở sâu, cảm thấy bức bối. Cô không biết nên tức giận bản thân hay là tức giận Đậu Đậu, nhưng cũng không thể nào tức giận với bà nội được chứ?

Giận bà ấy không nên bị ốm, như vậy thì cô cũng không cần phải nhờ vả Viên Phong?

Nghĩ nhiều cũng vô ích, trước mắt còn có chuyện quan trọng hơn, chiều nay cô có tiết dạy, chỉ có thể gọi điện cho Kiều sư huynh, nhờ anh ấy dạy thay.

Điện thoại còn chưa kịp gọi, phía sau đã có một bàn tay vươn ra, nhẹ nhàng lấy điện thoại đi.

“Anh làm gì vậy?”

Lúc này Chúc Kim Hạ mới nhớ ra phía sau còn có một “tên tù nhân” đang bị “thẩm vấn”, quay đầu lại liền thấy Thời Tự thoát khỏi giao diện cuộc gọi, lại nhét điện thoại vào tay cô.

“Đi dạy học đi.”

“… Vậy bà nội tôi thì sao?”

Thời Tự nói: “Không phải còn có tôi sao.”

Chúc Kim Hạ im lặng hai giây, nheo mắt lại, từng chữ một đưa ra câu hỏi: “Không, phải, anh, đi, họp, sao?”

“Có họp chứ.” Thời Tự cũng khựng lại hai giây, rất nhanh liền trả lời: “Họp online.”

“…”

Chúc Kim Hạ tức đến nỗi suýt chút nữa thì cười ra tiếng. “Họp online, anh chạy đến Miên Thủy làm gì???”

Đối mặt với lý lẽ chặt chẽ và sự dồn ép của cô, Thời Tự rất bình tĩnh, không có chút xấu hổ nào. Anh cứ thế nhìn cô.

“Sao, Miên Thủy là nhà em, tôi không được đến à?”

“…”

“Vậy em nói xem, tôi đến đây vì lý do gì?”

“…”

Nhìn vẻ mặt tức tối của cô, Thời Tự cười thầm, hổ giấy cuối cùng cũng chỉ là giấy, chỉ biết làm màu. Chỉ cần anh ép sát một chút, cô liền không dám nhìn thẳng vào anh nữa, dái tai đỏ bừng.

Thời Tự tinh mắt nhìn thấy trong tay cô vẫn còn nắm một gói nước tương, quyết định tha cho cô, vươn tay ra lấy nó đi.

“Em cứ coi như tôi đến đây ăn nhờ ở đậu vài hôm đi.”

Trong tay đột nhiên trống rỗng, Chúc Kim Hạ lại nhìn về phía anh.

“… Bữa sáng không phải anh trả tiền sao?”

“Ừ.” Thời Tự cười cười: “Vậy hay là em thanh toán lại cho tôi nhé?”

“Thanh toán thì thanh toán.” Cô cúi đầu mở khóa, mở WeChat chuyển khoản: “Tiền xe cộ tiền đường xá cũng thanh toán chung luôn, nói đi, bao nhiêu tiền—”

Chưa kịp để cô thao tác, điện thoại đã bị người ta nắm lấy, cùng với cả tay phải của cô, bị anh ôm trong lòng bàn tay.

Nhịp tim bỗng chốc lỡ một nhịp, Chúc Kim Hạ lui về phía sau một bước… phía sau là tường.

Theo bản năng cô rút tay lại… nhưng không rút ra được.

Thời Tự vừa vứt rác xong, rửa tay xong, nước máy của bệnh viện là nước ngầm, lạnh buốt, lúc này tay anh vẫn còn lạnh.

Cô chỉ cảm thấy như bị điện giật.

Da đầu hình như lại tê dại, giống như có người đang khâu vết thương trên đầu, từng mũi kim một, từng đường chỉ một.

“… Này!”

Chúc Kim Hạ phản đối một tiếng, giọng nói phát ra khiến bản thân cô cũng giật mình, sao lại giống tiếng mèo kêu thế này, khàn khàn mang theo chút yếu ớt.

Cô dựa vào tường, lưng lạnh toát, nhưng trước mặt lại là ánh mắt nóng bỏng.

Thời Tự đột nhiên tiến lại gần, một tay kéo cô, một tay nâng cằm cô lên, nhìn xuống quan sát cô, đôi mắt sáng ngời như tia X, như muốn nhìn thấu cô từ trong ra ngoài.

Cảm giác tê dại như bị điện giật trên đỉnh đầu rất nhanh liền lan xuống, giống như dòng nước chảy qua khắp cơ thể.

Chúc Kim Hạ cảm thấy như mình sắp bốc cháy, chỗ bị anh nắm lấy cằm lập tức nóng bừng, giống như bị bàn là nướng chín, gần như có thể nghe thấy tiếng xèo xèo của da thịt.

“Anh, anh muốn làm gì?”

Cô hoảng sợ tột độ, mắt trợn tròn, tim đập thình thịch, như muốn vỡ tung màng nhĩ.

Thời Tự lại càng lúc càng tiến lại gần, gần đến mức đôi mắt nâu sẫm kia ngay trước mặt, cô gần như có thể nhìn thấy ý cười trong đó, trong suốt sáng ngời, giống như những viên bi thủy tinh mà bọn trẻ thường chơi.

Ngay khi bộ não suýt chút nữa thì tắt nghẽn vì thiếu oxy, ánh mắt Thời Tự rơi vào mí mắt cô, nhìn qua nhìn lại vài lần.

“Hôm nay mắt em không sưng nữa à?”

“…?”

“Xem ra là không khóc nhè nữa rồi.” Sau đó là một tiếng cười nhàn nhạt.

Ngay sau đó, Thời Tự buông tay ra, trả lại tự do cho cô, đồng thời lấy ra một hộp kẹo cao su nhỏ bằng sắt từ trong túi, lắc vài viên vào miệng.

“Đi dạy học đi, bệnh viện có tôi trông nom.”

Anh đưa hộp kẹo cao su nhỏ cho cô.

Chúc Kim Hạ như thể đang lơ lửng trên không, giây trước vì khoảng cách quá gần mà tim đập thình thịch, giây sau lại vì khoảng cách bị kéo ra mà hoang mang, nhưng cô kiên quyết không thừa nhận mình đang thất vọng, chỉ lờ đờ nhận lấy, lắc hai viên vào lòng bàn tay, nhét vào miệng hỏi ngập ngừng: “… Không phải chúng ta đang nói chuyện thanh toán sao?”

Thời Tự khẽ phì cười một tiếng: “Thanh toán?”

“Chỉ cần em đừng khóc như tối qua nữa, thì chuyến đi này của tôi cũng không uổng phí.”

••••••••

Lời tác giả:

Thời Tự: “Nắm trong lòng bàn tay” :).

Tất cả đều có lì xì, đều có đều có, chúc mọi người cuối tuần vui vẻ!!!

Bình Luận (0)
Comment