Ngày Độc Lập Của Tôi - Dung Quang

Chương 69

Chúc Kim Hạ từng đọc một bài thơ ngắn có tên là《Điểm ngắm nhìn đẹp nhất》. Trong đó viết:

Con người chỉ nên nhìn từ xa,

Chứ không nên nhìn gần.

Càng không có được thì càng sóng to gió lớn,

Càng đến gần, càng mất đi vẻ đẹp bình thường.

Hãy dừng lại.

Hãy cứ yêu sự thờ ơ và cao ngạo của chàng.

Sau khi rời khỏi vùng núi, trở về Miên Thủy, mọi thứ đều trở lại quỹ đạo xưa. Cô cũng từng tự nhủ với lòng, Thời Tự đối với cô chính là “điểm ngắm nhìn đẹp nhất”.

Vầng trăng không thể hái mới là sáng nhất, đóa hồng không thể ngửi mới luôn tỏa hương ngát thơm.

Cách nhau trùng trùng điệp điệp núi non, giữa họ có một khoảng cách tuyệt vời, vì vậy ánh trăng sáng trong tim(*) sẽ không biến thành hạt cơm dính trên áo, nốt ruồi son trước ngực(*) cũng sẽ không hóa thành vệt máu muỗi cỏn con

(*)Ánh trăng sáng trong tim (白月光 – bạch nguyệt quang): Chỉ người mà ta thầm thương trộm nhớ, nhưng không thể ở bên.

(*)Nốt ruồi son (朱砂痣 – nốt chu sa): Chỉ người yêu trong quá khứ, đã từng rất quan trọng với ta, nhưng giờ đây chỉ còn là ký ức.

Nhưng dù lý trí đến đâu cũng không thể khiến cô dừng cương trước vực.

Cô mở mắt ra nhìn người đàn ông ngay trước mặt, ở khoảng cách gần như vậy, cô thậm chí có thể nhìn thấy một nốt ruồi nhỏ, mờ nhạt bên cánh mũi anh, như thể có một ngôi sao rơi xuống hôn lên làn da anh.

Môi anh mím chặt, như một quân tử nghiêm khắc, kỷ luật nhất, nhưng yết hầu chuyển động lại phản bội anh. Quân tử cũng có lòng phàm.

Chúc Kim Hạ nhìn nốt ruồi nhỏ đó, lại nhìn yết hầu khẽ run của anh, cô như bị cơn sóng ngầm nào đó xúi giục.

Đêm nay anh đã cạo râu, nên được nhận phần thưởng.

Cô nhìn đường nét rõ ràng, gọn gàng ở cằm anh, có một vùng tối in hình một đường cong ở đó, ở khoảng cách gần như vậy, gần như có thể ngửi thấy mùi kem cạo râu thoang thoảng, cay nồng xen lẫn chút the mát của bạc hà.

Khoảnh khắc này, Chúc Kim Hạ chợt hiểu ra, dù có đọc bao nhiêu sách cao siêu hay học bao nhiêu lý thuyết uyên thâm đi nữa, con người cuối cùng vào khoảnh khắc rung động vẫn sẽ cam tâm tình nguyện trở thành nô lệ của hormone, quỳ gối trước hormone.

Người ở ngay trước mắt, khoảng cách với tay là có thể chạm tới, tại sao phải đẩy ra xa?

Cô dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn nốt ruồi nhỏ đó, tầm mắt dần dần di chuyển lên trên. Dưới ánh đèn mờ ảo, đường nét khuôn mặt Thời Tự rõ ràng, sống mũi cao khiến người ta phải cảm thán rằng ông trời sao mà thiên vị quá. Anh khẽ nheo mắt lại, đuôi mắt hai mí hiện ra một nếp gấp e lệ, nhìn như chú én nhỏ nấp dưới mái hiên, tự mình xấu hổ.

Trong ký ức có rất nhiều khoảnh khắc như vậy, anh không nói gì, cứ nhìn cô như thế. Rõ ràng trong mắt tràn ngập dục vọng khó tả nhưng luôn giữ lại một tia tỉnh táo, kiềm chế và nhẫn nhịn giữ khoảng cách.

Anh sẽ không biết đôi khi sự giãy giụa trong im lặng lại càng hấp dẫn hơn, hơn cả những lời đường mật, hơn cả việc nói hết ruột gan hay hỏi gì đáp nấy.

Quan trọng hơn là, anh không cần nói gì cả. Cô đều hiểu hết.

Tiếp xúc với ánh mắt như vậy, ai có thể không rung động?

Như thể có người gieo một nắm hạt giống trong lòng cô, chúng thi nhau chui ra khỏi mặt đất, nhưng không mọc thành hoa hay cây cổ thụ, mà lại kết thành một bụi gai.

Chúc Kim Hạ chỉ muốn chẻ chúng ra, bất chấp tất cả mà chặt đứt chướng ngại vật, chẻ chúng ra.

Cô nghe theo con tim mình, nắm lấy bàn tay đang dừng giữa không trung của anh, tiến lại gần.

Cô hỏi anh: “Anh không hôn em sao, Thời Tự?”

Rõ ràng Thời Tự thở hổn hển, ánh mắt cũng càng thêm u ám, lông mày nhíu lại hiện rõ vẻ cứng nhắc, ánh mắt nhìn cô không phải người yêu thì là kẻ thù, hoặc là cả hai.

Lần đầu tiên trong đời, Chúc Kim Hạ cảm thấy mình từ một cô gái ngoan ngoãn, giỏi giang trở thành một người phụ nữ hư hỏng.

Cô nhìn ra sự giãy giụa của anh, nên mới tinh quái đưa ra câu hỏi, nhưng không đợi anh trả lời, cô đã dứt khoát hành động luôn.

Đầu óc Thời Tự hỗn loạn như thiên thạch rơi xuống, như sóng thần nổi lên, rất nhiều lời đã đến bên miệng nhưng không tìm thấy một tia lý trí tỉnh táo nào để xâu chuỗi lại.

Hiếm khi anh có lúc như thế này. Cuộc đời trước đây của anh giống như một bài toán, dù khó đến đâu cũng luôn có lời giải, còn anh quen với quá trình giải bài một cách có phương pháp, rõ ràng tường minh.

“Anh muốn hôn em không, Thời Tự?”

— Câu trả lời đương nhiên là phủ định.

“Em bình tĩnh lại”, “Nghĩ kỹ rồi hãy nói”, “Em tưởng mình vẫn đang mơ à”, rất nhiều lời nói đùa có thể ngăn cản cô, nhưng lời từ chối vẫn còn lơ lửng bên miệng, chưa kịp để anh mở lời, bóng dáng trước mặt đã tiến lại gần anh.

Thời Tự theo bản năng nghiêng đầu tránh né, nhưng lại không tránh né một cách triệt để, chỉ hơi lệch khỏi môi cô, nụ hôn đó cuối cùng vẫn rơi xuống vị trí không xa.

Là cố ý hay thật sự không tránh kịp, anh không thể nào biện minh cho mình.

Anh chỉ biết ngay sau đó, cảm giác mềm mại áp vào chỗ nối giữa cằm và cổ, mang theo hơi thở nóng bỏng thiêu đốt tâm can anh, khiến anh gần như run rẩy toàn thân.

Ba mươi ba năm qua, anh chưa từng có cảm xúc thế này.

Mùi hương quen thuộc thoang thoảng bên mũi, mùi hương cây cỏ mãnh liệt và hương hoa của sữa tắm hòa quyện vào nhau, như tiếng hát của mỹ nhân ngư quyết tâm kéo tất cả những người qua đường trên vùng biển dục vọng này xuống cùng chìm nổi.

Anh có thể cảm thấy toàn thân mình run lên, yết hầu như cành cây chất đầy tuyết, vì quá tải mà run rẩy không ngừng.

Bàn tay bị nắm chặt đột nhiên siết lại, dùng lực mạnh hơn giữ chặt cô trong tay, gần như muốn bẻ gãy nó.

Người trong lòng đau đớn khẽ rên một tiếng, âm thanh bị chặn lại ở cổ anh, lại hóa thành bùa chú mới kéo anh vào vạc dầu sôi lửa bỏng.

Anh vô cùng rõ ràng ý thức được. So với sự mạnh mẽ, thô bạo của anh, cô có sự yếu đuối và mềm mại hoàn toàn khác biệt, chỉ cần hơi dùng sức là có thể bẻ gãy đóa hoa xinh đẹp kiêu hãnh này.

Những bí mật trong mơ, những ham muốn trần tục không thể nói ra đã giày vò anh trong vô số đêm, giờ đây lại hóa thành hiện thực.

Anh phải dùng hết sức lực để kiềm chế bản thân, không ôm cô vào lòng.

Chú Vượng.

Trung tâm Giáo dục Nghi Ba.

Một tia nắng.

Núi rừng.

Cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh, như bùa chú quấn lấy anh nửa đời người, lại như vòng kim cô trói buộc trên đầu.

Anh phải dùng hết sức lực mới có thể kiềm chế bản thân không ôm cô vào lòng.

“Chúc Kim Hạ…”

Cuối cùng mọi thứ cũng lắng xuống, Thời Tự cố gắng trấn tĩnh lại, kéo cô ra.

Khi cảm giác ấm áp rời khỏi cổ, hơi thở ẩm ướt cô để lại bị gió đêm se lạnh hấp thụ, lập tức biến thành một mảng da gà như thể đang phản đối việc nguồn ấm áp rời đi.

Rõ ràng chỉ là sự gần gũi trong vài giây, nhưng sau khi rời đi lại có cảm giác trống rỗng.

Theo động tác dứt khoát của anh, Chúc Kim Hạ bị kéo ra khỏi vòng tay anh, chậm rãi, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn anh.

Thời Tự không nói gì, cô cũng không nói gì.

Trong mắt anh là sự bình tĩnh sau một hồi giãy giụa, tuy có phần u ám nhưng vẫn đủ tỉnh táo.

Chúc Kim Hạ hiểu ra, điều này khiến máu nóng vừa sôi trào trong cô bỗng chốc đóng băng.

Quả nhiên con người không nên hành động theo cảm xúc, cảm xúc là ma quỷ, hối hận cũng không kịp nữa rồi.

Cô rút tay về, xoa xoa cổ tay bị anh nắm đau, cười khẽ: “Mỡ dâng tận miệng mà mèo vẫn có thể ngồi yên không động lòng, tên anh không nên là Thời Tự, mà nên gọi là Liễu Hạ Huệ mới đúng.”

Miệng thì nói những lời đùa cợt như thường lệ, nhưng giọng nói căng thẳng lại tiết lộ tâm tư. Chúc Kim Hạ gần như bỏ chạy, nhanh chóng rời khỏi sofa, rời khỏi anh, trong khoảnh khắc xỏ chân vào dép lê, cô vội vàng nói một câu “Em đi ngủ đây”, cố gắng giấu mình vào góc khuất an toàn hơn.

Chưa đi được hai bước, cổ tay đã bị người ta kéo lại.

“Chúc Kim Hạ.” Thời Tự kéo cô trở lại sofa, dùng đôi mắt đen láy nhìn cô chằm chằm: “Chúng ta nói chuyện.”

Trong một khoảng thời gian dài, Chúc Kim Hạ chìm trong trạng thái tự kỷ, gần như không nghe thấy Thời Tự đang nói gì.

Có gì để nói chứ?

Cô chủ động rồi, bị từ chối rồi.

Cô đã hôn rồi, bị anh đẩy ra rồi.

Cô bắt đầu tự hỏi mình, rốt cuộc đã uống nhầm thuốc gì vậy? Tại sao lại làm như thế? Lúc đưa anh về, cô hoàn toàn không có ý định sẽ làm gì đó tối nay.

Cô thậm chí bắt đầu phán xét đạo đức của bản thân:

Chúc Kim Hạ, mày vừa mới ly hôn, giấy chứng nhận còn chưa nguội lạnh, mấy hôm trước còn quyết tâm làm một người phụ nữ tự do, hôm nay đã bắt đầu vội vàng ôm ấp rồi sao?

Quá lố rồi.

Quá xấu hổ rồi.

Mọi cảm xúc tiêu cực ùa đến, cô như một vị vua đang gặp phải nguy cơ ngập đầu, không ngừng ra sức cố gắng dẹp loạn những suy nghĩ hỗn độn nhưng cuối cùng vẫn lực bất tòng tâm.

Đó là một đêm thu hơi ẩm ướt, bên ngoài cửa sổ hình như có một màn sương mù, hoặc có lẽ là mắt cô bị mờ nên mới thấy mọi thứ xung quanh đều không rõ ràng.

Hai bên phòng khách là cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, đủ để nhìn thấy ánh đèn của vạn nhà trong khu chung cư, từng ô cửa sổ như những viên đá trong ly rượu whisky, lơ lửng trên màn đêm.

Chúc Kim Hạ hít mũi, cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng may mà năm nay cô hai mươi chín tuổi, chứ không phải mười chín tuổi. Cô của mười chín tuổi có lẽ sẽ chìm đắm trong cảm xúc tiêu cực cả đêm, cô của hai mươi chín tuổi chỉ giãy giụa vài phút rồi giơ tay đầu hàng.

Người trưởng thành phải chịu trách nhiệm cho tất cả những gì mình đã làm, vực dậy tinh thần, dọn dẹp bãi chiến trường này thôi.

Cuối cùng cô cũng bình tĩnh lại, ngước mắt lên hỏi Thời Tự: “Có phải em đã phá hỏng tất cả mọi thứ rồi không?”

Người đàn ông bên cạnh hơi khựng lại, hỏi ngược lại: “Định nghĩa ‘phá hỏng’ của em là gì?”

“Lần anh hôn em ở trên núi—” Chúc Kim Hạ nói: “Sau đó em đã nổi giận, nói anh không được phép làm những chuyện vô lễ như vậy, khiến mọi người không thể nào quay lại như trước được nữa, gặp mặt nhau cũng sẽ ngại ngùng, không thể nói chuyện thoải mái như trước nữa — đó chính là phá hỏng.”

Thời Tự lại im lặng một lúc, rồi mới nói: “Không hôn được.”

…?

Chúc Kim Hạ hơi khó tin, cao giọng: “Bây giờ là đang tranh luận vấn đề có hôn được hay không sao?”

“Vừa nãy em cũng không hôn được tôi, nên chúng ta hòa nhau.”

Cô bật khóc, là bị chọc tức đến phát khóc.

“Được, được rồi, không hôn được, hòa nhau.”

“Vậy nên em cũng không cần phải xấu hổ, cứ nói thẳng với tôi, đây là ăn miếng trả miếng đi.” Thời Tự rút một tờ giấy ăn, kìm nén xung động muốn lau nước mắt cho cô. Anh nhét khăn giấy vào tay cô.

Chúc Kim Hạ hất tay anh ra, tự mình dùng mu bàn tay lau mặt: “Vậy anh chạy đến Miên Thủy làm gì? Là để quyến rũ em hành động sai lầm, cuối cùng bị anh từ chối để ăn miếng trả miếng lại à?”

Thời Tự có vẻ bất lực: “Chúc Kim Hạ, em nói phải trái một chút đi, tôi quyến rũ em lúc nào?”

“Anh lấy cớ có cuộc họp mà chạy đến đây ngay trong đêm, lại còn chăm sóc bà nội em, lại còn nói em không khóc nữa thì anh không uổng công chuyến này.” Chúc Kim Hạ càng nói càng thấy bản thân có lý, cuối cùng cũng thoát khỏi vũng lầy tự trách bản thân, bắt đầu chuyển hỏa lực sang thủ phạm: “Còn dám nói không phải anh quyến rũ em sao?”

Cô tiếp tục kể tội anh.

“Anh đi dạo chợ đêm với em, chụp ảnh em ngớ ngẩn, ăn đồ thừa của em, lại còn nói đùa muốn cưới em, vừa nãy em ngủ thiếp đi, mở mắt ra thấy tay anh sắp chạm vào mặt em rồi, sao, anh định nói với em là anh đang định đập muỗi à?”

“Trời này lấy đâu ra muỗi?” Thời Tự hỏi ngược lại.

Anh xem anh kìa, đến lúc này rồi mà vẫn còn lý luận cho được, vẫn còn cãi lại cơ đấy.

Chúc Kim Hạ hỏi: “Vậy anh nói xem, anh giơ tay ra định làm gì?”

Thời Tự im lặng hồi lâu rồi mới nói: “Không biết.”

Chúc Kim Hạ sững người một lúc, đang định hỏi tiếp thì nghe thấy anh nói: “Chắc là muốn làm chuyện giống em, muốn chạm vào, muốn đến gần, nên trong lúc bản thân còn chưa biết ý đồ, thì tay đã tự ý vươn ra rồi.”

Cô đột nhiên im bặt, không biết nên nói gì, đầu óc vừa mới vỡ vụn lại được thắp sáng. Những cảm xúc tiêu cực kia bị anh đốt cháy sạch sẽ chỉ bằng một câu nói.

Cuối cùng chỉ có thể lẩm bẩm một câu y hệt: “Vậy anh còn dám nói anh không quyến rũ em sao, chỉ cho phép quan chức đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn à?”

Thời Tự bất đắc dĩ cười cười. Hai người ngồi cạnh nhau trên sofa, cô ôm gối ôm, phùng má trợn mắt, anh tùy ý ngồi nghiêng, hai tay đan vào nhau, khuỷu tay chống lên đùi.

“Nói cho tôi biết, Chúc Kim Hạ, bây giờ rốt cuộc em đang tức giận vì điều gì? Tức giận vì em không hôn được tôi, hay tức giận vì tôi từ chối em?”

“Có gì khác nhau sao?”

“Có.” Người đàn ông quay đầu lại, ánh mắt đen láy như màn đêm buông xuống, toả ra áp lực dồn dập: “Điều tôi từ chối chỉ là hành động lúc đó của em, chứ không phải từ chối em.”

Nghe thật vô lý.

Chúc Kim Hạ hỏi: “Nếu anh không từ chối em, tại sao lại từ chối em hôn anh?”

Dừng một chút, cô khẽ cười: “Sao, chê cái miệng này đã hôn người khác, sợ bẩn—”

“Chúc Kim Hạ.” Sắc mặt Thời Tự đột nhiên thay đổi, gần như cắt ngang cô bằng giọng nói nghiêm khắc, anh cau mày, nói từng chữ một: “Chuyện này không liên quan gì đến việc em đã kết hôn hay chưa, đã hôn người khác hay chưa. Cũng xin em đừng tùy tiện dùng từ bẩn để hình dung bản thân, em biết rõ hôn nhân không ảnh hưởng đến giá trị của em.”

“Vậy sao?” Thấy anh nghiêm khắc như vậy, Chúc Kim Hạ nảy ra ý nghĩ khác, cố tình nói: “Nhưng em thấy những người mà mọi người giới thiệu cho em gần đây, không phải là đã ly hôn hai ba lần thì cũng là mấy tên trai hư chơi chán rồi muốn ‘dừng cuộc chơi’. Còn kiểu đàn ông chất lượng cao chưa từng kết hôn như Kiều sư huynh thì chẳng có ai giới thiệu cho em cả.”

Thời Tự nhìn cô chằm chằm một lúc, rồi nói: “Tôi không quan tâm người khác nghĩ gì, nhưng em không được nghĩ như vậy. Nếu sau này có ai vì thế mà coi thường em, dùng chuyện ly hôn để hạ thấp em, em cứ bảo họ đến tìm tôi.”

“Tìm anh?” Chúc Kim Hạ ngẩn người: “Tìm anh làm gì?”

“Cãi nhau hoặc đánh nhau, tùy họ chọn.”

Có một khoảnh khắc, Chúc Kim Hạ muốn cười, nhưng cô kìm nén lại, chỉ bực bội nói: “Sao, anh bị Đốn Châu nhập à? Sao lúc nào cũng đòi cãi nhau, đánh nhau với người khác thế?”

Chưa để anh kịp nói, cô lại hỏi: “Còn nữa, anh ở trên núi, em ở Miên Thủy. Xa như vậy, anh định chiến đấu với người ta kiểu gì?”

Thời Tự ngẩng đầu nhìn cô, thản nhiên nói: “Xa như vậy, chẳng phải bây giờ tôi cũng đang ở trước mặt em sao?”

“…”

“Lần này đến được, lần sau cũng đến được.”

Chúc Kim Hạ hoàn toàn không nói nên lời. Trong mắt cô vẫn luôn có một màn sương mờ ảo, ban đầu có lẽ là vì bị từ chối, nhưng sau đó lại là vì giọng điệu lo lắng và lời nói nghiêm túc của anh.

Cô có thể nhìn ra sự quan tâm không thể kiềm chế và quyết tâm phải giữ khoảng cách của anh. Cả hai đang tồn tại trong anh cùng một lúc.

Hai người ngồi trên sofa một lúc, ngoài cửa sổ bỗng nhiên mưa rơi lất phất. Mưa rất to, gió thổi mạnh mang theo hơi nước luồn qua cửa lưới, thổi cho quần áo trên ban công đung đưa.

Cô vội vàng chạy ra ban công, vì quá vội vàng, cũng không hạ giá treo quần áo xuống, chỉ nhón chân lên với, hai lần đầu đều không với tới.

Lần thứ ba thử, phía sau có người đến, một tay giữ cô lại, một tay dễ dàng lấy móc áo xuống, miệng hỏi cô: “Để đâu?”

Rào rào, tiếng mưa rơi trên mái hiên rất lớn.

Gió lạnh thổi nước mưa vào qua cửa lưới, làm ướt gấu váy, cũng dính lên má cô, cô quay đầu lại, không nói một lời nhận lấy mấy bộ quần áo, xoay người đi vào phòng ngủ.

Tiếng bước chân vang lên phía sau.

Cô nhanh chóng bước vào phòng, “rầm” một tiếng đóng cửa lại, chưa được hai bước đã nghe thấy tiếng anh gõ cửa.

“Chúc Kim Hạ.”

“Làm gì?”

Thật ra cô không hề tức giận, chỉ là không biết nên đối mặt với anh như thế nào. Sợ anh nhìn thấy vẻ yếu đuối của cô, càng hy vọng trong đêm ngắn ngủi trước khi anh rời đi này, cô là một người mạnh mẽ, là một người đủ độc lập.

Vì vậy, cô kìm nén nước mắt, nói giọng ngập ngừng: “Mười một giờ rồi, trường học cũng tắt đèn rồi, từ giờ trở đi không được nói chuyện, nhà em cũng có quy định giống trường học.”

Tiếng gõ cửa dừng lại, không có tiếng nói, nhưng cũng không nghe thấy tiếng bước chân rời đi.

Chúc Kim Hạ theo bản năng nín thở lắng nghe động tĩnh bên ngoài, không ngờ ngay sau đó, điện thoại trong túi váy ngủ bỗng rung lên hai tiếng, làm cô giật mình.

Lấy ra xem.

Thời Tự nhắn tin: [Vậy tôi nói ở đây được không?]

Chúc Kim Hạ hét lên với người bên ngoài cửa: [WeChat cũng không được!]

Vài giây sau, tin nhắn QQ lại đến.

[Vậy ở đây thì sao?]

Chưa kịp để cô nói QQ cũng không được, tin nhắn điện thoại lại hiện lên trên màn hình.

Thời Tự: [1]

1 cái con khỉ 1.

Chúc Kim Hạ vừa muốn mắng, vừa muốn cười. Nước mắt nóng hổi bỗng nhiên tuôn rơi như băng tan thành nước.

Cô không do dự nữa, cúi đầu lau nước mắt, xoay người sải bước đến cửa, mở cửa ra.

Anh nhìn thấy cũng được, không nhìn thấy cũng được, Chúc Kim Hạ chính là Chúc Kim Hạ, nguyên vẹn đứng trước mặt anh, là người lính dũng cảm không sợ bất kỳ lời chế nhạo hay khen ngợi nào.

Người đàn ông bên ngoài cất điện thoại, im lặng một lúc như đang nghĩ xem nên mở lời như thế nào, cuối cùng ánh mắt kiên định ấy nhìn thẳng vào khuôn mặt ướt đẫm của cô.

Cổ họng anh khô khốc vì dải ngân hà đó.

“Chúc Kim Hạ, em đã yêu đương mấy lần rồi?”

Chúc Kim Hạ sững người, không hiểu sao anh lại đột nhiên hỏi chuyện tình cảm của cô, do dự một chút, vẫn trả lời: “Chỉ một lần.”

“Tôi không cần hỏi là với ai.” Thời Tự nói: “Nếu không có người sắp giết đến đây mất.”

Chúc Kim Hạ: “…”

Anh lại hỏi: “Vậy em đã thích bao nhiêu người rồi?”

Ngoài Vệ Thành…

“Hồi lớp 6, em đã a dua thích một bạn nam mới chuyển đến lớp. Hồi cấp ba, em đã mê mẩn lớp trưởng lớp bên cạnh. Sau đó lên đại học, em cũng từng thầm mến thầy giáo dạy tiếng Pháp.”

Chúc Kim Hạ tưởng Thời Tự muốn nói chuyện tình cảm với cô, nhưng cô đã đoán sai.

Thời Tự không chút do dự hỏi tiếp: “Vậy lúc em thích một người, em thường nghĩ gì?”

Thường nghĩ gì ư? Những khoảnh khắc ngây thơ đó, qua rồi thì qua thôi, cô gần như chỉ nhớ được một vài đoạn đặc biệt, nhưng không thể ghép lại thành nhiều ký ức trọn vẹn.

“Em có thể nghĩ gì chứ?” Cô khó hiểu nói: “Lúc đó còn nhỏ mà, em chẳng nghĩ gì cả, chỉ muốn thích cậu ấy thôi.”

“Vậy sao.” Thời Tự lặng lẽ nhìn cô, nói: “Tôi thì ngược lại.”

“…”

“Mười mấy, hai mươi tuổi, em gặp một người, chẳng nghĩ gì cả, chỉ muốn thích người đó. Còn tôi, ba mươi mấy tuổi gặp một người, cái gì cũng nghĩ hết rồi, nhưng lại không dám thích cô ấy.”

Ngày hôm đó, Thời Tự nói nhiều hơn cả tổng số lời anh từng nói trước đây.

Họ luôn đùa cợt nhau, luôn cười cười nói nói, hiếm khi có những khoảnh khắc nghiêm túc như vậy. Lần này là anh nói, cô nghe.

Anh nói rất nhiều người thích một người, có lẽ là vì đối phương xinh đẹp, vì cô ấy có khoảnh khắc tỏa sáng, vì cô ấy có thể bù đắp những mảnh ghép đã mất trong quá khứ của mình, hoặc có lẽ chỉ là hy vọng có một người bầu bạn, có một chỗ dựa tinh thần, hay là thỏa mãn ham muốn sinh lý.

“Nhưng tôi đối với em không phải như vậy.”

“Không phải chỉ có nắm tay, ôm hôn… mới thỏa mãn, lúc ăn cơm nghe em và Đốn Châu cùng nhau trêu chọc tôi, hay là lúc soạn giáo án nhìn em luyện tập đi luyện tập lại, cho dù chỉ là lặng lẽ nghe em lảm nhảm, thời gian cũng trôi chậm lại.”

“Lúc em ở trên núi, mỗi đêm nhìn thấy đèn trong nhà nhỏ tắt, tôi đều nghĩ giá như giây tiếp theo trời sáng thì tốt biết mấy, trời sáng rồi là có thể gặp em.”

“Sau đó em đi rồi, tôi bắt đầu lúc nào cũng kè kè điện thoại bên mình, mỗi khi nó rung lên, tôi đều lập tức xem có phải em nhắn tin đến không. Nếu nó không rung, tôi lại kiểm tra xem mình có bỏ lỡ tin nhắn nào không.”

“Những lúc không có tin nhắn, tôi sẽ đoán xem em có đang lên lớp không, tôi thậm chí có thể tưởng tượng ra dáng vẻ em đứng trên bục giảng, chậm rãi giảng bài. Những lúc có tin nhắn, tôi sẽ đọc đi đọc lại, hy vọng những khoảnh khắc đẹp mà tôi đã bỏ lỡ, ở bên em đều có thể viên mãn.”

Anh rất ít khi trả lời tin nhắn, cho dù trả lời cũng luôn ngắn gọn, bởi vì anh không muốn trở thành một tia nắng trong cuộc đời cô, giam cầm tầm nhìn của cô, hạn chế sự tự do của cô.

Anh muốn trở thành một cơn gió thoảng qua thế giới của cô, nếu có thể, giúp cô bay cao, bay xa hơn. Mà cho dù không làm được, cũng có thể lặng lẽ tồn tại trong cuộc đời cô, lúc gần lúc xa, nhìn cô sống tự do tự tại.

“Cuộc đời có quá nhiều điều bất đắc dĩ, ông trời đối xử với tôi hơi khắt khe một chút, sắp xếp cho tôi nhiều gông cùm hơn người ta. Nhưng em thì khác.”

Việc ly hôn của cô có công lao rất lớn của anh, nói anh có ý đồ riêng khi chen chân vào cũng được, nói anh công bằng vô tư đã tiếp tay tiếp sức cho cô cũng chẳng sao. Dù sao thì cô cũng đã thoát khỏi lồng giam đó rồi.

Anh làm sao có thể kéo cô vào thế giới của mình, cắt bỏ đôi cánh mà cô vất vả lắm mới có được.

Đó không phải là yêu, đó là ích kỷ.

Cuộc trò chuyện đêm đó như một bài thơ văn xuôi dòng ý thức(*), vô biên vô tận, không có trọng tâm, giống như mối quan hệ của họ, không có điểm dừng, chỉ có một sự thoải mái kì lạ.

(*)Dòng ý thức (识流): Một thủ pháp nghệ thuật trong văn học, mô tả dòng chảy của suy nghĩ, cảm xúc của nhân vật.

Bên ngoài có một cơn mưa lớn khiến thế giới trở nên thơ mộng hơn. Cho dù là đêm tối không ánh sáng, thế giới cũng không hề ảm đạm.

Gió lay sóng biếc lớp lớp,

Mưa tạnh mây xanh lượn lờ.

Trong thoáng chốc, Chúc Kim Hạ như trở về ngày rời khỏi vùng núi. Lúc đó vẫn còn cuối hè, trên núi mưa như trút nước như thể muốn nuốt chửng cả thế giới vào trong làn nước trắng xoá.

Cô và Thời Tự ở lại căn nhà nhỏ của dì Phương, nghe tiếng mưa rơi lộp độp xuống mặt đường bằng đất, nghe tiếng mưa rơi trên lá chuối trong vườn.

Cô chưa từng nói, thật ra trước đây cô rất ghét mưa, cô ghét nước mưa lẫn bùn đất xộc xệch chui vào trong giày, cũng ghét tay áo, gấu váy dính chặt vào da, cô không thích ban ngày mà trời âm u, cũng không thích màn đêm quá ồn ào.

Nhưng hôm đó cô vô cùng biết ơn cơn mưa ấy. Nó đã “giam giữ” bọn họ trong căn nhà nhỏ bốn phía, để được ở lại thêm một ngày.

Sau đó trở về Miên Thủy, từ cuối hè đến mùa thu, không còn mưa nữa.

Nhưng Chúc Kim Hạ như thể bị mắc kẹt trong mùa hè đó, không bao giờ thoát ra được. Từ ngày hôm đó, cô vẫn luôn chờ đợi một cơn mưa y hệt.

Giờ đây cuối cùng cũng lại mưa, mưa phùn lất phất là cơn mưa thu của thành phố.

Họ đứng ở cửa phòng ngủ, nói những lời không dứt, trên mặt đều có hơi nước.

Cô nói nếu cô vẫn là Chúc Kim Hạ mười tám tuổi, nhất định sẽ bất chấp tất cả trở về núi rừng, chạy đến bên anh, chạy đến bên đám trẻ đó.

Anh cũng nói nếu anh vẫn là Thời Tự mười tám tuổi, nhất định sẽ không chút do dự cầu xin cô chấp nhận anh, cùng nhau trở về hoặc bắt đầu lại.

Nhưng dù sao họ cũng không còn là những thiếu niên mười tám tuổi nữa.

Chúc Kim Hạ hai mươi chín tuổi, đã lăn lộn rất lâu trong đền thờ văn học mà mình yêu thích, tay cầm đuốc dũng cảm tiến về phía trước. Cô không có ý định quay trở lại núi rừng, bởi vì trên núi không có sách cô muốn đọc, cũng không có tài liệu cô cần, không thể tiếp xúc với những bộ óc vĩ đại mà cô khao khát được lắng nghe.

Cô thích Thời Tự, thậm chí còn ngưỡng mộ anh, nhưng không thể vì anh mà dừng bước trên con đường của mình.

Cô càng biết cô không thể thuyết phục Thời Tự rời khỏi Trung tâm Giáo dục Nghi Ba, chú Vượng đã đổ bệnh, ngôi trường đó, những đứa trẻ đó, ngọn núi đó đều cần anh.

Thời Tự mỉm cười, nói như vậy cũng tốt, câu nói đó nói thế nào nhỉ?

“Kẻ áo xuân cưỡi ngựa trắng thong dong trong trang sách, người áo vải xuôi ngược kiếm sống nơi trần gian.”

Cô ngắm nhìn dải ngân hà rực rỡ, anh ngắm nhìn pháo hoa chốn trần gian.

Chúc Kim Hạ thở hổn hển, khẽ hỏi: “Thời Tự, anh có tiếc nuối không?”

“Không.” Anh nhìn cô bằng đôi mắt sáng long lanh, khẽ cười: “Biết được một tôi khác trên thế giới này đang tự do tự tại sống cuộc sống mà tôi hằng mong ước ở một góc thành phố nào đó, tôi đã có được kết quả tốt đẹp nhất mà tôi mong đợi.”

Chúc Kim Hạ quay mặt đi lau dòng nước mắt, cũng mỉm cười, nói cũng phải, kết quả là gì, là kết hôn sao?

“Anh xem em đây, kết hôn rồi cũng ly hôn thôi.”

Thời Tự hỏi: “Vậy còn đầu bạc răng long thì sao?”

Cô nói: “Đầu bạc răng long cũng không phải là kết cuộc đẹp. Trong hai người luôn có một người phải ra đi trước.”

“Vậy đối với em, kết cuộc là gì?”

Chúc Kim Hạ đã không còn nhìn rõ anh nữa, nhưng vẫn cố gắng lau nước mắt để nhìn anh.

Cô nói Thời Tự, vào khoảnh khắc đêm nay anh chân thành, dũng cảm thổ lộ tình cảm với em, chia sẻ điểm yếu của mình, em đã có được kết cuộc mà em muốn rồi.

Người ta nói con người chỉ cần có một khoảnh khắc là đủ rồi—

“Nhưng em và anh, chúng ta có nhiều hơn một khoảnh khắc, chúng ta có vô số khoảnh khắc đồng điệu.”

Đó là những khoảnh khắc mà khi về già, cô có thể tự nhắc nhở mình rằng mình đã từng sống hết mình, yêu hết mình.

Đêm đó, đến cuối cùng Thời Tự cũng không hôn Chúc Kim Hạ.

Dù trong mơ hay ngoài đời đã mường tượng vô số lần, anh vẫn kiềm chế, chỉ dùng ánh mắt để mô phỏng. Anh có thể vượt núi đến vì cô, nhưng không thể đưa cô trở lại núi rừng.

Vì vậy, anh đứng ở hành lang, cách cô một khung cửa hẹp, cũng giống như cách nhau bởi dãy sông Ngân Hà.

Anh như một tín đồ sùng đạo, tuân thủ quy tắc của mình, một lòng tiễn nữ hoàng lên ngôi, cai trị vương quốc của sự tự do.

••••••••

Lời tác giả:

Có lẽ sẽ có người thất vọng vì không có nụ hôn, nhưng đến đây tôi đã rất hài lòng rồi.

Bình Luận (0)
Comment