Ngày Độc Lập Của Tôi - Dung Quang

Chương 74

Ở một nơi thiếu thốn vật chất, niềm vui của con người trở nên cực kỳ đơn giản; một bồn nước nóng cũng có thể khiến người ta vui mừng khôn xiết.

Chúc Kim Hạ hỏi sẽ đi đâu để tắm: “Khu suối nước nóng phải không?”

Thời Tự buồn cười nhìn ra ngoài cửa sổ: “Giờ trời thế này mà đi suối nước nóng? Tôi thì không ngại để em tắm ngoài trời cho tiết kiệm, chỉ sợ tắm xong lại ốm một trận, tiền thuốc thang chắc tốn kém nhiều hơn.”

Sắp vào đông rồi, nhiệt độ buổi tối gần như chạm đến 0 độ. Dù Thời Tự có quen tắm nước lạnh vào mùa đông thì với Chúc Kim Hạ, cái khổ ấy là chịu không nổi.

Anh dời tầm mắt khỏi cửa sổ, vừa nhìn cô vừa như chế nhạo một tiểu thư thành thị yếu đuối. Với làn da mềm mịn và thân thể yếu đuối của cô, anh nghi ngờ rằng một chút gió lớn cũng đủ cuốn cô bay đi.

“Thế định tắm ở đâu?” Miệng cô hỏi vậy, nhưng trong lòng đã nghĩ ra câu trả lời, chỉ là không dám tin: “Giữa tuần thế này lại đi một vòng đến thị trấn Ngưu Gia sao?”

“Một lời thôi, có đi không?”

“Đi chứ!”

Cô reo lên, lao ngay ra ngoài, thậm chí khi bước chân đã vang khắp hành lang, còn hô vọng vào phòng:

“Đợi em một chút, em chuẩn bị đồ xong rồi ra ngay!”

Khi chạy đến gần cửa, cô mới nhớ ra là cần phải gọi cả Viên Phong.

Thật ra cô cũng không muốn gọi lắm. Những ngày ở trung tâm giáo dục, nơi đây vốn đã khép kín, mỗi lần đến thị trấn cũng giống như một chuyến đi chơi ngắn. Đã là đi chơi thì hai người là vừa đẹp, thêm người thứ ba thì lại thấy chật chội.

Nên khi hỏi Viên Phong, cô cố ý nói: “Thị trấn khá xa đấy, trời lạnh thế này mà đi đường đèo thì lạnh lắm. Nếu cậu không muốn đi thì ở lại lau mình cũng được. Không có tôi ở đây, một mình cậu làm việc cũng thuận tiện hơn, đúng không?”

Tiếc thay, Viên Phong không dễ bị lừa thế: “Đi, sao lại không đi?”

Cậu nheo mắt, co ngón trỏ và ngón giữa, chỉ vào mắt mình rồi chỉ vào cô: “Không thể để cậu ở giữa chuyến hành trình đoạn tuyệt ái tình của tôi mà lại bỏ đi lưỡng tình tương duyệt với người khác đâu.”

“…”

Vài phút sau, hai người chuẩn bị đồ tắm và quần áo thay, tập trung trước cổng trường gặp Thời Tự.

Xe tải cũ của lão Lý đậu ngay trên bãi đất trống, Chúc Kim Hạ nghĩ là họ sẽ đi chiếc xe đó. Ai ngờ Thời Tự lại đứng cạnh một chiếc xe trắng bạc.

Xe nhìn có vẻ đã sử dụng được bảy phần mười, nhưng sạch sẽ sáng sủa. Đặt cạnh chiếc xe phủ đầy bụi đất của lão Lý, nó càng trở nên bóng loáng. Dù học kỳ trước hay lần này trở lại trường, cô đều chưa từng thấy chiếc xe này, đúng là một gương mặt mới.

“Xe của ai vậy?” Cô hiếu kỳ nhìn.

Thời Tự đáp: “Xe của trường.”

Kỳ lạ thật, trường nghèo đến mức Thời Tự còn phải bỏ tiền túi, đến cả bảng điện tử vài chục nghìn tệ cũng không mua nổi, giờ lại dư dả để mua xe sao?

Chúc Kim Hạ thắc mắc: “Có người tài trợ à? Hay cấp trên đã chi tiền?”

“Không có ai tài trợ cả.” Thời Tự mở cửa xe, vừa bước vào vừa nói: “Lần trước tôi giúp bên Bắc Kinh giải quyết một vấn đề kỹ thuật, sư huynh ở đó xin cho tôi một khoản lệ phí ngoài. Nghĩ đi nghĩ lại, mượn xe của lão Lý mãi cũng không tiện, mà trường thì vẫn cần có một chiếc xe, thế là tôi mua lại xe cũ.”

Cô đứng ngây người ở đó, anh hạ cửa kính xe, gọi: “Không lên xe à?”

Bốn bề gió thổi đến căng cả da đầu, còn Viên Phong thì không chịu nổi nữa, nhảy lên ghế sau ngay rồi giục cô mau lên.

Chúc Kim Hạ không vội, đi vòng ra bên cửa lái, nhìn thẳng vào mắt Thời Tự mà hỏi: “Là vì em đến nên mới mua xe phải không?”

Hai ánh mắt chạm nhau, rồi Thời Tự nở nụ cười nhếch mép, đáp nhẹ: “Em nghĩ sao?”

Chiếc xe đã được bảo dưỡng cẩn thận, bên trong rất sạch sẽ, Chúc Kim Hạ ngồi ghế phụ, cảm nhận rõ nhất là cửa sổ đã không còn bị hở gió nữa.

Ngồi xe lão Lý, cửa sổ bên ghế phụ thường xuyên không khép được kín, trời nắng thì rò gió, trời mưa thì rỉ nước.

Nhưng cô không thấy vui, đôi môi mím chặt, tay vô thức nắm lấy dây an toàn, lòng trĩu nặng.

Thời Tự nhìn phía trước mà như đọc được suy nghĩ của cô, đến một đoạn cua, anh bấm còi rồi nhẹ giọng nói mà không rời mắt: “Mua rồi thì trả lại cũng chẳng được, đừng nhăn nhó đến thế.”

Ngồi sau là Viên Phong lại cười khẩy: “Đúng đấy, có phải cậu trả tiền đâu mà tiếc làm gì?”

Chúc Kim Hạ không đáp, quay đầu nhìn ra cửa sổ, trong lòng nghĩ chính vì là tiền của anh nên cô còn xót hơn cả khi là tiền của mình.

Trên đường đi, cô im lặng không nói gì. Viên Phong thì ngược lại, líu ríu nói đủ chuyện, nửa giờ đồng hồ xe đã đến nơi.

Xe dừng lại ở bãi đất trống trước thị trấn Ngưu Gia, trong hốc núi tối om mịt mù sương đêm, thị trấn phía trước lại lấp lánh ánh đèn, ánh sáng len qua sương mờ như khoác một lớp lụa mỏng.

Viên Phong vắt túi lên vai, huýt sáo một tiếng rồi bước về phía trước.

Chúc Kim Hạ cũng xuống xe, định đi theo, nhưng Thời Tự lại vòng sang kéo lấy tay cô, chỉ nắm lấy bàn tay cô trong chốc lát rồi thả ra.

Cô khựng lại, tim đập nhanh hơn, bàn tay vừa bị nắm giờ lại tự động khép lại: “… Anh làm gì vậy?”

“Xem tay em có lạnh không.” Anh nói điềm tĩnh: “Vẫn ấm đấy nhỉ, có vẻ chiếc xe này không vô ích, ít nhất là không lọt gió nữa đúng không?”

Anh lấy túi của cô, bước chậm về phía trước.

“Chúc Kim Hạ, đừng nghĩ nhiều. Trường thiếu thốn phương tiện, mua xe là chuyện sớm muộn. Em đến rồi, tôi mới đẩy sớm hơn chút, chỉ là vấn đề thời gian thôi.”

Cô đứng đó vài giây, thở dài một nửa là nặng nề, một nửa là cảm động, rồi đuổi theo anh.

Cô chợt nhớ đến lời bà nội từng nói, rằng nhìn một người đừng chỉ nhìn lời họ nói, mà phải xem họ làm gì. Trong mối tình trước kia, cô nghe đủ mọi lời ngọt ngào, đủ thứ thề thốt, cuối cùng mới thấy gánh nặng cuộc sống đều đặt trên vai mình. Còn người đàn ông trước mặt cô, lời anh nói chẳng mấy khi êm tai, nhưng lại lặng lẽ lấp đầy những thiếu sót trong cuộc sống của cô, che chắn cho cô khỏi mọi khó khăn, giông bão.

Thậm chí, để cô không thấy nặng nề trong lòng, anh còn cố tình gạt đi mọi công lao của mình.

Chúc Kim Hạ ngẩng lên nhìn anh, người đàn ông với đôi chân dài rộng đang bước đi, tay cầm chiếc túi nhỏ xinh của cô, vừa đi vừa chờ cô theo kịp.

Lòng cô mềm đi, nỗi xúc động dâng tràn.

Thị trấn Ngưu Gia, lần đầu nghe tên, Chúc Kim Hạ đã từng cười nhạo cái tên kỳ lạ của nó, vậy mà giờ đây, nơi này đã trở thành một người bạn cũ thân quen.

Cô từng bị một kẻ say đuổi theo ở đây, cũng từng tắm nhiều lần trong bồn gỗ ở nhà tắm phía cuối thị trấn. Ở đây còn có siêu thị lớn nhất thị trấn, bán loại băng vệ sinh Không Gian Tám Độ khiến người ta cười ra nước mắt, và cũng có sân nhà của dì Phương — nơi mà cô cùng Thời Tự từng bị một trận mưa giữ lại.

Viên Phong, lần đầu tới đây giống như cô trước kia, cũng bật cười trước cái tên kỳ lạ này, còn Chúc Kim Hạ thì vừa đi vừa giới thiệu cho cậu.

Những cửa hàng ven đường vẫn còn mở cửa. Cô mua cho Viên Phong sữa chua làm từ sữa bò Tây Tạng và thịt bò Tây Tạng phơi khô. Viên Phong không quen ăn, chỉ nếm một chút là đã nhăn mặt: “Thứ này sao lại tanh thế chứ.”

Chúc Kim Hạ vốn cũng chỉ muốn cậu thử trải nghiệm một chút nên không mua nhiều. Thấy mặt cậu nhăn lại như quả mướp đắng, cô vừa cười vừa nói: “Ê, không được nhổ đâu nhé, không ăn thì thôi, nhưng thứ đã trong miệng thì cố nuốt xuống. Cái này cũng phải tốn tiền mua đấy!”

Viên Phong chẳng thèm để ý, nhổ ra ngay bên đường rồi dùng nước khoáng súc miệng, sau đó không quên trêu chọc cô.

“Bảo sao có câu gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, Chúc Kim Hạ, cậu không thấy mình càng ngày càng giống vị Hiệu trưởng nào đó à?”

“Giống điểm nào cơ?”

“Keo kiệt như nhau.”

Một bên, Thời Tự điềm nhiên đáp: “Chiến tranh giữa hai người, không cần phải kéo người thứ ba vào đâu.”

Một lát sau, Chúc Kim Hạ như chợt nhớ ra điều gì đó, ánh mắt cô đảo quanh phố xá như đang tìm kiếm gì đó. Thời Tự thấy vậy liền hỏi cô tìm gì, cô ghé lại gần và khẽ hỏi: “Hôm nay sao không thấy phân bò nhỉ?”

Kỷ niệm lần đầu tiên đến thị trấn Ngưu Gia và đạp phải phân bò vẫn còn nguyên trong tâm trí cô.

Thời Tự hiểu ngay, liền đáp: “Đi theo tôi.”

Anh nắm rõ địa hình của thị trấn Ngưu Gia như lòng bàn tay, biết rõ nhà ai nuôi bò, đoạn nào nhiều “mìn” nhất, tất cả đều ghi nhớ trong đầu. Thế là anh đi trước dẫn đường, còn Chúc Kim Hạ thì kéo dài cuộc trò chuyện để thu hút sự chú ý của Viên Phong. Cả ba bước vào đúng khu vực “mìn” như kế hoạch.

Viên Phong đang say sưa nghe về phong tục phụ nữ ở vùng Tây Tạng, nơi có truyền thống một phụ nữ có thể lấy hai chồng, nghe đến đoạn cao trào thì không để ý phía dưới chân. Bất ngờ, cậu giẫm phải một bãi mềm mềm, ngước xuống nhìn, thôi xong!

“Chết tiệt!” Cậu hét lớn một tiếng, rồi như một chiếc máy ghi âm, không ngừng lặp lại câu chửi.

Chúc Kim Hạ nhìn thấy bãi mìn từ xa đã phải nhịn cười suốt quãng đường, còn làm ra vẻ nghiêm túc chia sẻ kiến thức. Bây giờ cuối cùng cô cũng có thể thoải mái cười thả ga. Thời Tự thì khẽ cười, dùng nắm đấm đặt lên môi để che tiếng cười của mình.

Lúc này Viên Phong đã hiểu ra, cố gắng rút chân phải ra khỏi bãi phân bò, nói: “Hai người thông đồng để chơi tôi phải không?”

Chúc Kim Hạ nói tỉnh bơ: “Tới đây rồi thì phải trải qua những gì tôi đã trải qua chứ.”

“Nhưng đâu có ai bảo phải giẫm lên chỗ cậu giẫm đâu chứ!”

Suốt đoạn đường còn lại, Viên Phong cứ lạnh lùng cười khẩy.

“Đúng là trời sinh một cặp, một người đốt nhà, một người canh cửa, hai người sớm kết hôn cho xong đi!”

Nói đến đây, như sực nhớ ra điều gì, cậu nhìn Thời Tự với vẻ tiếc nuối: “À, quên mất, anh tay trắng mà, chẳng có đồng nào mà cưới vợ nhỉ.”

Cậu vỗ vai Thời Tự, rồi nhanh chóng an ủi: “Không sao, Chúc Kim Hạ có tiền mà, cô ấy có xe, có nhà, có cả tài khoản tiết kiệm, chúng ta không phải lo gì cả—”

Ngay sau đó, cậu đập trán một cái, quay sang nhìn Chúc Kim Hạ với vẻ tiếc nuối: “Ôi trời, quên mất, vừa mới ly hôn xong, xe thì chẳng còn, tiền tiết kiệm cũng chia cho ông chồng cũ gần hết rồi nhỉ.”

Thời Tự: “…”

Chúc Kim Hạ: “…”

Miệng lưỡi của Viên Phong quả thật khó ai sánh kịp, đánh đâu trúng đấy, lấy một chọi hai cũng chẳng ngán gì.

Đến nhà tắm, một bên là quán ăn, một bên là bồn tắm gỗ, ba người bàn bạc rồi quyết định tắm trước ăn sau.

Trên cửa sổ kính dán bảng giá: tắm bồn gỗ, 30 tệ một người.

Viên Phong lập tức hào phóng rút tờ 100 tệ, nói: “Tối nay tôi bao.”

Thời Tự định từ chối, nhưng Viên Phong lườm một cái: “Thôi đi, hai người một kẻ trắng tay, một kẻ vừa phá sản, tôi tuy không có tình yêu nhưng nhiều tiền.”

Người trả tiền có quyền làm chủ, khi chủ quán bảo có một phòng lớn sang trọng và hai phòng đơn nhỏ hơn, Viên Phong lập tức tiến về phòng lớn.

Hai phòng đơn sát nhau, Chúc Kim Hạ vào phòng xong, khóa cửa cẩn thận, bắt đầu thay đồ thì nghe thấy tiếng động từ phòng bên cạnh, từ tiếng cởi đồ, trải lớp lót bồn, đến tiếng vặn vòi nước đều rõ mồn một.

Chúc Kim Hạ gọi: “Thời Tự?”

Phía bên kia đáp lại: “Ừ?”

Giọng nói vang lên rõ ràng như ngay bên cạnh.

Chúc Kim Hạ: “…”

Thật là cách âm quá kém. Cô gõ vào tường, phát hiện chỉ là một lớp gỗ mỏng được sơn lên, chẳng trách.

May mà cả hai bên đều nghe tiếng nước chảy róc rách, nên cũng không thấy ngại ngùng gì. Cô thoải mái ngâm mình vào bồn, nước ấm dần làm tan biến mọi căng thẳng trong cô, khiến cô chỉ muốn được ngâm mãi.

Chúc Kim Hạ nhắm mắt thư giãn, lại gọi Thời Tự.

Phía bên kia vẫn là tiếng “Ừ” quen thuộc.

“Dù sao cũng rảnh, nói chuyện đi.”

Thời Tự hỏi cô: “Nói gì đây?”

“Nói về mấy năm anh ở Bắc Kinh đi.” Cô không ngần ngại, như thể từ lâu đã muốn hỏi vậy.

Thời Tự ngừng một chút: “Sao lại muốn nghe chuyện đó?”

“Muốn quen dần với tương lai khi anh không làm Hiệu trưởng, trở lại nghiên cứu địa chất.” cô nói chắc nịch.

Thời Tự bật cười, hỏi ngược lại: “Sao em biết tôi nhất định sẽ trở lại? Khoa học ngày càng phát triển, chẳng may hai năm qua tôi bị bỏ xa, không theo kịp thì sao?”

“Không thể nào.” Người trong bồn khua nước, khiến âm thanh bắn tung tóe. “Đó là Viện nghiên cứu Địa chất quốc gia, toàn người có đầu óc cả, đã là người có đầu óc thì làm sao mà không nhận anh.”

Thời Tự nhìn ra cô có niềm tin rất lớn ở mình.

Anh hơi sững lại, khẽ nở nụ cười, trầm ngâm một lúc rồi nói: “Em đánh giá cao những người đó quá.”

“Thế nào, có kẻ đầu óc không tốt trốn vào đó à?”

“Không, họ đều rất thông minh, nhưng nhiều khi quá thông minh lại không hẳn là điều tốt.”

Chúc Kim Hạ giục anh kể tiếp, Thời Tự bắt đầu nói về lĩnh vực địa chất.

Làm trong ngành địa chất có thể chia thành hai nhóm: một nhóm làm việc thực địa, đến mọi môi trường khác nhau để khảo sát và thăm dò, nhóm còn lại làm việc trong phòng thí nghiệm, phân tích và nghiên cứu.

Viện địa chất là đơn vị trực thuộc quốc gia, lương chỉ ở mức trung bình, thế nhưng các nhà khoa học trong đó nhanh chóng tìm ra cách kiếm tiền.

Các dự án, từ công ty dầu khí lớn đến nhà thầu xây dựng nhỏ, đều phải có giấy chứng nhận địa chất thì mới khởi công được.

“Có những khu vực đáng lý không phù hợp để xây dựng nhà ở, nhưng qua tay các mối quan hệ tiền bạc, báo cáo khảo sát được chỉnh sửa từ ‘Không đạt’ thành ‘Đạt’. Đây chính là nguồn gốc của nhiều công trình kém chất lượng.”

“Nhưng đó chỉ là khoản lặt vặt.”

“Lợi ích lớn hơn nằm ở các dự án khai thác tài nguyên như dầu mỏ. Em có biết hai tập đoàn dầu khí lớn của quốc gia ta từng là một công ty không? Sau này tách thành hai, giờ là đối thủ cạnh tranh của nhau.”

Chúc Kim Hạ xen vào: “Em không biết, dân học Văn đâu có hiểu mấy thứ này.”

Thời Tự cười: “Đừng lấy một người đại diện cho cả dân học Văn. Em học Ngoại ngữ, tất nhiên thấy trăng nước ngoài tròn hơn.”

Chúc Kim Hạ vung nước đầy vẻ muốn bảo vệ lòng yêu nước của mình, bị Thời Tự hỏi: “Còn nghe tiếp không đây?”

Cô đành ngừng đùa: “Anh nói tiếp đi.”

“Có quy định rằng khi lập một dự án khảo sát, phải có học giả tầm cỡ Viện sĩ đứng tên bảo chứng, và để mời được một Viện sĩ làm cố vấn, các tập đoàn ít nhất phải chi trả một khoản tiền tám chữ số.”

Chúc Kim Hạ nhẩm đếm: “Tám chữ số? Hơn mười triệu sao?”

“Đúng, và đó mới chỉ là bắt đầu.”

Chỉ cần có Viện sĩ bảo chứng, dự án gần như chắc chắn được thông qua. Sau khi khảo sát, các nhà địa chất chỉ cần đưa ra báo cáo nghiên cứu, chứng minh rằng dưới lòng đất có trên 90% khả năng có dầu mỏ là nhà nước sẽ cấp ngân sách.

Số tiền này còn lớn hơn tám chữ số nhiều.

“Nước ta mỗi năm rót lượng lớn kinh phí cho khoa học, vì khoa học là động lực sản xuất hàng đầu. Cách phân bổ ngân sách này gần như do các Viện sĩ định đoạt. Đầu tiên họ lấy phần cho mình, sau đó mới rót vốn cho các dự án. Ví dụ hai tập đoàn dầu khí nhận được kinh phí này thì gần như chắc chắn hốt bạc, còn sau đó có khai thác được hay không thì tiền đã vào túi rồi.”

Chúc Kim Hạ thắc mắc: “Nếu chi nhiều thế mà không khai thác được thì nhà nước chẳng lẽ không hỏi trách nhiệm?”

Thời Tự cười khẽ: “Hỏi trách nhiệm? Sự phát triển của khoa học là bước từng bước trên vô số thất bại. Nếu không thành công mà bị truy cứu thì còn ai dám làm ngành này nữa?”

Nếu không khai thác được dầu, họ chỉ cần lập báo cáo rằng gặp phải khó khăn địa chất không thể vượt qua, chẳng hạn như đào sâu hơn nữa sẽ làm di chuyển núi, hoặc đào đến độ sâu nhất định thì gặp lớp đá cứng không thể xuyên qua, lý do đầy rẫy, vậy là dự án sẽ được ngừng.

Vì vậy, ở nước ta, các dự án khai thác dầu chỉ khoảng 10% là thành công.

“Trong mười dự án, chỉ cần một dự án có dầu thì cũng coi như đạt yêu cầu.”

Do đó, những người làm ngành này hoặc là giàu có, hoặc giữ vững lối sống thanh đạm. Giàu có có thể kiếm được tám chữ số mỗi năm, hoặc nhiều hơn, nghèo hơn thì khoảng chục, hai chục triệu, còn phải đi thực địa, chịu mưa chịu gió.

Chúc Kim Hạ ngạc nhiên hỏi: “Vậy sao lúc đầu anh chọn ngành này? Lúc đó không biết sao?”

“Ban đầu không biết, sau này mới biết.” Giọng nói của Thời Tự vang lên qua làn hơi nước, như cũng bị hơi nước mờ ảo che phủ, có chút không rõ ràng. “Nhưng đối với tôi, mười mấy, hai chục triệu cũng là nhiều rồi. Em không biết đấy thôi, trung tâm giáo dục có khoảng hơn một trăm thầy trò, chi tiêu cả năm chưa đến mười triệu. Mức lương này cũng đủ sống.”

Cô ngẫm nghĩ, rồi nói: “Nếu không quay lại Viện địa chất, chắc cũng sẽ có nhiều nơi khác muốn mời anh nhỉ?”

Thời Tự cười nhẹ: “Em tin tưởng tôi thế sao?”

Im lặng một lúc, sau đó trong làn hơi nước vọng lại giọng nói của anh: “Tôi cũng có mục đích riêng. Như em thấy đấy, khu vực này do đất khô cằn, thiếu thảm thực vật, lại nằm ngoài tuyến du lịch vòng quanh Tây Tứ Xuyên, nên mãi nghèo khó, chỉ dựa vào viện trợ bên ngoài thì không thể lâu dài được.”

“Khi quyết định học địa chất, tôi đã muốn thử xem những ngọn núi chắn tầm nhìn, chặn bước chân của mình có thể nào không chỉ là chướng ngại.”

Tiếng cười của anh như có vẻ lơ đễnh, nhưng cô nghe ra một sự kiên định khác thường.

“Tôi không làm được việc dời núi lấp biển, nhưng có lẽ có thể làm một chiếc đòn bẩy, để mọi người có thể nâng ngọn núi này lên.”

Một lúc sau, Chúc Kim Hạ nhẹ nhàng nói: “Đó là một nguyện vọng thật lớn lao.”

“Cũng không to tát đến thế.” Anh bên kia lại cười: “Nghe thì hay, thật ra chỉ là muốn trả ơn chú Vượng thôi, còn những người khác ở đây, tôi từng không nghĩ đến.”

Việc anh lớn lên đã là kỳ tích, đâu dư sức nghĩ đến người khác. Mãi đến năm ngoái khi anh quay về đây, nhận lấy công việc của chú Vượng và trở thành Hiệu trưởng của trung tâm giáo dục, mới dần dần thu nhận những đứa trẻ kia vào tầm mắt.

Thói quen là một thứ rất đáng sợ, giờ đây anh đã không thể dễ dàng bỏ rơi chúng nữa.

Hai người cứ vô định mà trò chuyện, mỗi người đều chìm trong suy nghĩ của riêng mình, cho đến khi bị giọng nói ai oán ở phòng bên cạnh cắt ngang: “Xin lỗi ngắt lời hai nhà triết học và khoa học ở đây, chúng ta tắm lâu thế này là đủ chưa?”

“…”

Chúc Kim Hạ chợt nhận ra, nếu bức tường giữa cô và Thời Tự là gỗ mỏng, thì giữa họ và Viên Phong cũng chẳng khác là bao.

Viên Phong tiếp tục với giọng than vãn: “Tay chân tôi đều nhăn nheo cả rồi, có nên ra ngoài ăn gì đó không?”

Mười phút sau, ba người ngồi trong một quán ăn nhỏ bên cạnh. Viên Phong hùng hổ cầm menu, gần như gọi hết tất cả các món.

“Gọi ít thôi, chỉ có ba người chúng ta thôi mà.” Chúc Kim Hạ nhanh chóng ngăn lại.

“Tôi thích gọi nhiều đấy, người chi tiền là tôi chứ không phải cậu, người không phận sự thì im lặng hết cho tôi!” Viên Phong nói rồi thậm chí còn định véo mỏ cô như một con gà con.

Thời Tự ở bên cạnh chỉ liếc mắt một cách lạnh lùng: “Này.”

Viên Phong lập tức thu tay lại, đồng thời hậm hực lườm cô: “Tôi đến vùng núi này làm gì cơ chứ? Một người thì từ nhỏ đã thân, thế mà giờ đây cùi chỏ lại quẹo ra ngoài, còn chưa cưới đã bắt đầu bênh chằm chặp.”

Mấy món ăn cuối cùng cũng bị cắt giảm phân nửa. Sau bữa ăn, họ quay trở lại bãi đất trống nơi đậu xe.

Nhiệt độ càng lúc càng thấp, gió càng lúc càng lớn, mùa đông ở vùng núi đến sớm hơn họ nghĩ rất nhiều.

Nếu lần trước khi đến đây, Chúc Kim Hạ cảm nhận được làn gió mùa hè ấm áp, tựa như bàn tay người tình vuốt ve má mình, thì giờ đây, cơn gió mùa đông thổi đến như cái tát thẳng vào mặt, đau rát không nương tay.

Ba người bước nhanh hơn, cổ rụt vào, vừa đi về phía đầu thị trấn, Viên Phong thậm chí còn chạy lên trước, vừa chạy vừa nói: “Cơn gió này làm tôi nhớ đến một câu nói.”

“Câu gì?” Chúc Kim Hạ vừa mở miệng đã bị gió lùa vào, lạnh đến thấu tim gan.

Tiếng của Viên Phong bay đến tai cô qua làn gió: “Cây trái xanh tươi, hãy đánh bật nàng ta.”

Chúc Kim Hạ bật cười không dứt.

Hai người đàn ông thì đỡ hơn, tóc ngắn nên đã khô trong thời gian ăn tối. Riêng Chúc Kim Hạ, với mái tóc dài vẫn còn ướt, khi gió lùa vào, tóc bay tán loạn và gần như đóng băng.

Cô vội vàng giơ tay vuốt tóc, nhưng gió quá mạnh, không ngừng xuyên qua từng khe hở, thổi tung từng lọn tóc. Dây buộc tóc lại bỏ quên ở nhà tắm, nên cô không tài nào buộc lên được. Để giữ cho tóc khỏi bay, bàn tay cô lộ ra ngoài trời lạnh, đỏ bừng lên vì rét.

Chúc Kim Hạ nghiến chặt răng chịu đựng cái lạnh, đột nhiên một cái bóng đổ xuống đầu cô. Cô ngẩng lên, nhận ra Thời Tự đã cởi chiếc áo khoác, che lên đầu cô giống như lần trước khi trời mưa.

Vẫn là chiếc áo khoác da cũ kỹ, là một trong số ít đồ anh thường mặc.

Lúc này, ưu điểm của chiếc áo da đã hiện rõ, dù cũ nhưng chống gió tốt, cản lại làn gió lạnh vốn không chừa bất kỳ kẽ hở nào, đành nuối tiếc phát ra tiếng rít rì rào bên tai cô, nhưng không tài nào xuyên qua được.

Chúc Kim Hạ lo lắng: “Mau mặc vào đi, anh không lạnh à?”

“Tôi lớn lên trong núi, chút gió này không làm gì được tôi đâu.”

Thời Tự sải bước đuổi theo Viên Phong, Chúc Kim Hạ không thể theo kịp anh, dù muốn cũng phải trùm áo lên đầu mà đi.

Vừa đi, cô vừa cố gắng hít thở, hương thơm từ áo anh lại phảng phất bên mũi cô, thoáng chốc biến mất trong làn gió lạnh, tựa như một giấc mơ lạnh lẽo.

Viên Phong ở phía trước quay đầu lại, nhìn cả hai với vẻ mặt không thể chịu nổi, anh phóng đại ôm lấy người mình rồi nhìn Thời Tự nói: “Hiệu trưởng, tôi cũng lạnh.”

“Lạnh thì cứ chịu thôi.” Thời Tự lạnh lùng đáp, như cơn gió đông rét mướt.

“Tại sao anh không đưa áo cho tôi?” Viên Phong nói với giọng trêu chọc: “Ôi trời, Hiệu trưởng đúng là thiên vị kìa.”

“Tôi thiên vị thế nào?” Thời Tự nhướn mày.

“Con gái thì anh cho áo, con trai thì cứ mặc kệ cho lạnh chết, đây chẳng phải thiên vị là gì?”

Thời Tự cười khẽ, nói: “Sai rồi.”

Viên Phong hỏi lại: “Sai chỗ nào? Sai chỗ nào?”

Thời Tự nhìn thẳng vào cậu, khóe môi nhếch lên một nụ cười: “Trong mắt tôi, không phân biệt nam nữ, chỉ có Chúc Kim Hạ và người khác.”

Viên Phong khựng lại, đùa không nổi nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào Thời Tự như muốn biết anh nghiêm túc đến mức nào.

Cuối cùng, họ cũng tới nơi đậu xe. Chúc Kim Hạ trả áo khoác lại cho Thời Tự, toàn thân cô vẫn còn run rẩy vì lạnh. Thời Tự thấy vậy, kéo Viên Phong định lên ghế sau: “Anh lái xe đi.”

Viên Phong ngạc nhiên: “Tôi đâu có biết đường.”

Thời Tự ngắn gọn: “Đoạn đường này không có ngã rẽ, chỉ có một đường về thẳng, tôi sẽ chỉ dẫn cho anh.”

“Ôi trời, Hiệu trưởng đúng là biết cách sai người đấy.”

Nói vậy nhưng Viên Phong vẫn lên ngồi ở ghế lái.

Chúc Kim Hạ định ngồi ở ghế phụ, nhưng bị Thời Tự kéo lại, “Ngồi phía sau”. Nói xong, anh cũng lên ngồi ở băng ghế sau cùng cô.

Lúc này Viên Phong mới chợt hiểu ra: “Trời ạ, tôi bị biến thành tài xế thật rồi.”

Đường về dài hơn bốn mươi phút, Viên Phong không quen đường nên lái chậm, buồn chán nên bật radio. Chiếc xe tuy sạch sẽ nhưng có tuổi đời kha khá, radio cũng kém, phát ra những tiếng rè rè lẫn với nhạc, khiến cậu liên tục lẩm bẩm phàn nàn.

Trên núi không phải lo về việc làm phiền ai, Viên Phong bật nhạc to hết cỡ, đài đang phát một bài hát tiếng Quảng mà ai cũng biết.

Chúc Kim Hạ không hiểu sao Thời Tự muốn cô ngồi phía sau, nhưng chẳng mấy chốc cô đã biết lý do.

Trong bóng tối, anh đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay cô. Tay cô lạnh ngắt như một cục đá, anh khẽ nhíu mày, nắm lấy tay cô, ghé sát tai cô nói nhỏ: “Đưa tay kia đây.”

Chúc Kim Hạ ngượng ngùng, một cơn nóng bừng lan tỏa đến tai cô khi bị hơi thở ấm áp của anh làm nóng.

Thấy cô không phản ứng, Thời Tự tự tay cầm lấy bàn tay còn lại của cô, hai bàn tay anh khép kín lại, ôm trọn cả hai tay cô trong lòng.

Kỳ lạ thay, dù đã cho cô áo khoác, tay anh vẫn ấm áp. Chúc Kim Hạ muốn rút tay lại vài lần nhưng không thể thoát ra.

Bàn tay Thời Tự rộng lớn, gần như ôm trọn lấy tay cô, không để lại chút kẽ hở nào.

Cảm giác lạnh buốt dần tan biến, thay vào đó là cảm giác ấm áp và vững chắc.

Lòng bàn tay của Chúc Kim Hạ áp vào tay Thời Tự, hai mặt mu bàn tay được anh bao phủ hoàn toàn. Cô cảm nhận được sự khác biệt rõ rệt giữa cơ thể lạnh lẽo của mình và hơi ấm từ anh, giống như băng lửa giao thoa, một bên là cơn lạnh buốt đến thấu xương, bên kia lại là sự ấm áp tràn đầy. Dưới sự xoa nhẹ của anh, cảm giác như từng cơn sóng nhiệt chậm rãi len lỏi vào trong, khiến mọi giác quan của cô nhạy bén đến mức không ngờ.

Đó là một cảm giác vừa ngứa ngáy, lại vừa như có gì đó len lỏi vào tận trái tim, khiến nhịp tim cô trở nên gấp gáp không thể kiềm chế.

Tim Chúc Kim Hạ đập mạnh như sấm, không ngừng liếc về phía trước, may thay Viên Phong đang tập trung lái xe không chú ý tới họ, nhưng mỗi lần cậu vô tình nhìn vào gương chiếu hậu, cô đều giật mình, như thể hai người họ đang làm điều gì đó không thể để người khác biết.

Trong không gian xe cách ly hoàn toàn với gió lạnh bên ngoài, tuy không có máy sưởi nhưng cũng đủ để tránh khỏi cái rét cắt da.

Cô nhanh chóng không còn cảm thấy lạnh, thay vào đó là một cảm giác run rẩy, không phải vì lạnh mà là sự lo lắng, hồi hộp đến không thể khống chế.

Thời Tự nhận ra điều này, cúi đầu hỏi: “Vẫn còn lạnh sao?”

Cô cắn chặt răng, lắc đầu.

“Thế sao còn run?”

Chúc Kim Hạ không nói được, chỉ cảm thấy xấu hổ tột độ, cố rút tay ra, nhưng Thời Tự phát hiện ý đồ của cô, lập tức siết chặt hơn, cô đành phải từ bỏ.

Giữa tiếng nhạc, cô nghe thấy tiếng anh cười khẽ.

Chúc Kim Hạ xấu hổ đến không chịu nổi, trừng mắt nhìn anh trong bóng tối. Đôi mắt đen láy, long lanh ánh nước của cô trong bóng tối trông vừa như giận dữ, lại vừa e thẹn, càng nhìn Thời Tự càng muốn trêu cô hơn.

Anh cúi xuống nhìn vào đôi mắt cô, trong lòng tự nhủ rằng mặc dù cô từng có kinh nghiệm yêu đương, nhưng sao lại không hiểu lòng đàn ông đến vậy.

Càng nhìn vào đôi mắt e thẹn như bị bắt nạt ấy, anh càng muốn trêu chọc cô hơn.

Chúc Kim Hạ hoàn toàn không biết trong đầu Thời Tự đang nghĩ gì. Cô chỉ biết rằng bàn tay anh càng lúc càng nắm chặt, và bên tai cô, giọng hát của Đàm Vịnh Lân vang lên từ chiếc radio cũ.

Hai người cứ nhìn nhau như vậy, một lát sau cô thấy Thời Tự mỉm cười, anh khẽ nói: “Nghe đi.”

Cô lại lập tức dựng tai lên lắng nghe, tiếng nhạc xì xào lẫn trong tạp âm, giọng nam trầm ấm vang lên đầy hoài niệm, như thể từ một thời không xa xôi nào đó:

“Thà rằng cả đời không nói một lời, cũng chẳng muốn dùng lời dối trá để gạt em.

Cẩn thận lắng nghe tình cảm giữa đôi ta, em sẽ nhận ra khoảng cách mỏng manh.

Tình yêu thầm lặng này, anh chẳng dám nói.

Nói một câu thôi, anh thật sự yêu em.”

Câu cuối cùng vang lên, trái tim cô như trầm xuống, ngước lên nhìn anh, chỉ thấy đôi mắt anh như đại dương rực lửa, chất chứa cả sự mãnh liệt không đáy.

Hai người cứ nhìn nhau như thế, dường như lại trở về bên cửa sổ căn phòng vào lúc chiều tà hôm ấy.

“Thời Tự.” Nhân lúc tiếng nhạc vang lên làm nền, Chúc Kim Hạ cũng nhỏ giọng, hỏi lại câu từng hỏi anh trong phòng lần trước: “Vậy lần này, anh không định đẩy em ra nữa à?”

Thời Tự chăm chú nhìn cô, một lúc sau mới đáp: “Không đẩy nữa.” Lần này, anh  thẳng thắn trả lời.

Chúc Kim Hạ cong môi cười, cố sức rút tay lại, giận dỗi nói: “Tháng trước đến nhà em anh còn từ chối, giờ lại thay đổi rồi à?”

Yết hầu anh khẽ nhấp nhô, đôi môi hé lên một nụ cười, lại nắm chặt tay cô, hai người như đang chơi trò đuổi bắt, tận dụng bóng tối trong xe và tiếng nhạc phát ra từ radio để đùa giỡn không biết mệt mỏi, ngay dưới mũi Viên Phong.

Cho đến khi nghe thấy Thời Tự nói câu cuối, Chúc Kim Hạ bỗng nhiên dừng lại, toàn thân cứng đờ, quay đầu nhìn anh chăm chú.

Anh nắm tay cô, khẽ thở dài, giọng nói không lớn, nhưng đầy cảm xúc: “Chúc Kim Hạ, tôi đã cố gắng kìm nén rồi.”

••••••••

Lời tác giả:

Nhà tình ái học vĩ đại Dung Quang từng nói: “Yêu một người không thể chỉ dựa vào lời nói mà còn phải thể hiện bằng hành động!”

Bình Luận (0)
Comment