Ngày Độc Lập Của Tôi - Dung Quang

Chương 78

Điều hòa không ngừng thổi luồng gió ấm áp, căn phòng nóng như mùa hè, quần áo nằm vương vãi trên sàn, ga giường lộn xộn.

Không biết có phải là ảo giác không, nhưng không khí như ngấm thêm hơi ẩm. Thường thì khí hậu cao nguyên khô ráo quanh năm, nhưng lúc này đây, lại như ở giữa khu rừng mưa nhiệt đới, được bao quanh bởi dây leo và chồi non đang vươn lên.

Chúc Kim Hạ chưa từng cảm thấy thoải mái đến thế, cũng chưa từng mất tự chủ đến vậy. Cô mơ hồ nhớ đã có lúc mình van xin anh ngừng lại, nhưng Thời Tự chỉ khẽ dừng một chút, giọng anh cất lên với một nụ cười đầy ẩn ý.

“Chúc Kim Hạ.”

“Ừm?” Cô mở mắt mơ màng đáp lại.

Trong căn phòng mờ tối, rèm cửa bay phấp phới, hơi nóng như trào dâng, khiến cô cảm thấy trời đất đảo lộn. Thời Tự lật cô lại, không một chút do dự tiến tới từ phía sau.

Cô không kiềm chế nổi mà bật lên một tiếng khe khẽ, nghe thấy tiếng cười trầm thấp của anh ở phía sau.

“Lời này vào tai đàn ông chẳng khác gì liều thuốc kích thích.”

Ngay sau đó, là sự khẳng định mãnh liệt như vũ bão.

Giọng Chúc Kim Hạ đã khàn đi từ trước, ban đầu là vì cảm lạnh, sau này có lẽ là vì những tiếng gọi dồn dập. Khi mở miệng lần nữa, giọng cô đã chỉ còn là những âm thanh mơ hồ.

Mắt cô tối sầm, lại như thấy muôn vàn màu sắc. Cô vùi mặt vào chiếc gối mềm mại, cảm nhận khoái cảm xen lẫn khó chịu đến từ cơ thể.

Loáng thoáng cô cảm thấy có thứ gì lành lạnh chạm vào vai lưng, là mồ hôi của Thời Tự. Dù nhiệt độ không cao nhưng khi chạm vào làn da, lại như một đốm lửa, suýt nữa thiêu đốt cô. Toàn thân cô run rẩy, cơ thể siết chặt lại theo bản năng.

Cô như đang ngồi trên chiếc tàu lượn, hết lần này đến lần khác bị đẩy lên đỉnh cao, trong tầm mắt chỉ còn là bầu trời rộng lớn, linh hồn và cơ thể đều run lên.

Sau khi kết thúc, Thời Tự nằm xuống bên cạnh, cả hai đều cố gắng điều hòa nhịp thở.

“Muốn tắm không?” Anh hỏi.

Chúc Kim Hạ vẫn còn vùi mặt vào gối, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Để em nghỉ chút.”

Anh bật cười, giọng cười vui vẻ lộ rõ: “Phải nói thật, phản ứng này của em giống như đang khen ngợi anh đấy.”

Lo lắng cô nằm thế này sẽ ngộp thở, Thời Tự đưa tay kéo cô lại: “Em vùi mặt vào gối làm gì thế, thấy ngại à?”

Anh nhẹ nhàng lật người cô lại và kéo cô vào lòng. Cả hai người đều mồ hôi nhễ nhại, dính vào nhau không thoải mái lắm, nhưng cô không muốn di chuyển.

“Vì mệt thôi.” Cô lầm bầm. Đột nhiên nhớ ra điều gì, cô quay đầu nhìn anh: “Nghe nói lần đầu của đàn ông…”

“Thì sao?”

“Thường… rất nhanh, phải không?”

“Em nên là người rõ hơn chứ nhỉ.” Anh hỏi lại: “Anh có nhanh không?”

“… Trái ngược với ‘nhanh’ thì có.”

Thời Tự lại bật cười, rõ ràng đối với anh, lời trách móc xen lẫn ngượng ngùng này chẳng khác gì lời khen ngợi.

Nhưng lời khen cũng không ngăn được những suy nghĩ từ câu hỏi của cô.

“Nhưng mà, Chúc Kim Hạ…” Anh thong thả hỏi: “Sao em lại biết lần đầu của đàn ông thường nhanh?”

“…”

“Chẳng lẽ có người trồng cây trước rồi?”

Chúc Kim Hạ khẽ phản đối: “Này, sao lại nói chuyện đó vào lúc này chứ!”

Biết là có chút phá hỏng không khí, Thời Tự không rõ sao mình lại nghĩ đến chuyện đó. Bị cô hỏi lại, anh thoáng lặng người, rồi tự cười mình như một cậu trai mới lớn, vẫn còn bận tâm chuyện xưa đã qua, chẳng khác nào một cái xương cá thỉnh thoảng cứ mắc lại ở đó.

Đặc biệt là, còn trẻ con tới mức so sánh mình với người trước.

“Là anh không đúng.” Anh nhanh chóng nhận sai: “Sau này không nhắc đến nữa.”

“Em gần như quên hết rồi.” Chúc Kim Hạ nói: “Nói quên cũng không hẳn, chỉ là chẳng còn nhớ nữa. Chỉ cần anh không nhắc đến, em sẽ không nghĩ đến.”

Anh bật cười, siết cô lại vào lòng.

Họ ôm chặt nhau, gần như không còn khoảng cách, đến mức nghe thấy cả nhịp thở của nhau. Sự khác biệt giới tính rõ rệt ngay tại đây, với sức mạnh của đàn ông và sự mềm mại của người phụ nữ. Tạo hóa thật kỳ diệu, hai đường cong khác biệt hoàn toàn lại vừa vặn ôm khít lấy nhau.

Thời Tự siết chặt vòng tay, biết rõ cả hai đang đổ mồ hôi nhưng vẫn không chịu buông.

Cảm giác này thật xa lạ. Trong ba mươi ba năm cuộc đời, anh chưa từng có ba. Dù chú Vượng trở thành một người như ba đối với anh, nhưng dù sao ông cũng không phải. Anh cũng từng có mẹ, nhưng suốt chín năm bên nhau, bà như trôi dạt trong cuộc đời anh, chẳng bao giờ dành cho anh một cái ôm thực sự. Đến tận khi chia xa, bà mới cho anh chút hơi ấm, mà cũng chỉ là thoáng qua.

Thời Tự chưa từng thực sự sở hữu bất cứ thứ gì, tuổi thơ nghèo khó, thiếu thốn cả về vật chất lẫn tình cảm. Dù có chú Vượng ở bên, nhưng tình thương của ông dành cho cả trường học, cho Đốn Châu và Trát Mỗ, làm sao anh dám mong có thêm.

Anh vùi mình vào sách vở, khao khát hấp thụ kiến thức, vì ngoài điều đó ra, anh chẳng còn gì để bám víu. Nhưng thế giới tinh thần không bao giờ đủ đầy; càng đọc nhiều, anh càng nhận ra sự thiếu thốn của mình, luôn cảm thấy mình không có điểm tựa vững chắc.

Và đến giờ phút này, anh gắn bó với một linh hồn khác theo cách đầy tự nhiên. Dù chẳng biết tương lai sẽ thế nào, nhưng ít nhất, giờ đây cô đang ở đây, cô đã lấp đầy những kỳ vọng của anh về tình yêu, cũng như khoảng trống trong lòng anh từ lâu.

Đêm đó họ nói với nhau những lời không thuộc về lứa tuổi của mình, giống như những tình cảm ngây thơ của tuổi thiếu niên, một người hỏi thật hồn nhiên, một người đáp lại đầy chân thành.

Chúc Kim Hạ hỏi: “Có phải sau khi làm chuyện đó xong, người ta sẽ bớt yêu đi không?”

“Không đâu.” Thời Tự đáp: “Sao em lại nghĩ vậy?”

“Hồi nhỏ em thích đọc sách, gì cũng đọc, cả tiểu thuyết tình cảm nữa, từ tiểu học đã đọc không ít.”

Thời đó còn thịnh hành dòng tiểu thuyết Hàn Quốc, thời đại của Quách Kính Minh và Hàn Hàn cũng mới bắt đầu, tiểu thuyết Đài Loan giống như cơn gió lốc thổi qua các trường học. Cô đã biết đến tình yêu qua những trang sách, khi tình yêu đến như một cơn lốc xoáy, mang theo ngọn lửa mãnh liệt, cuốn lấy con người một cách không thể cưỡng lại, khiến người ta mê mẩn.

Thì ra trái tim có thể đập loạn nhịp, hơi thở có thể trở nên rối loạn, môi chạm môi sẽ khiến cả thế giới như sụp đổ.

Mọi thứ trong sách đều tuyệt đẹp, nụ hôn thì cháy bỏng, làm tình thì lộng lẫy. Những câu chuyện tình yêu ấy đã thắp sáng tâm hồn của cô gái mới lớn, để rồi khi yêu, không ít lần cô thấy bản thân thất vọng.

Nhưng tất cả kết thúc thật vội vàng. Trong truyện cổ tích, hoàng tử và công chúa sẽ sống hạnh phúc mãi mãi sau đó, và không có gì tiếp nối.

Và trong phần lớn những câu chuyện tình yêu cô từng đọc, khi tình cảm đã rõ ràng, câu chuyện cũng kết thúc. Phần tiếp theo chỉ là những đoạn ngoài lề ngắn ngủi, thời gian nhảy cóc, họ cưới nhau hoặc có con, chỉ là một cái nhìn thoáng qua về cuộc sống của nhân vật chính, toàn là những mảnh ghép hạnh phúc, không có những thứ vụn vặt của cuộc sống.

Cho đến khi chính cô bước vào một cuộc tình, đi sâu vào mối quan hệ của hai người.

Cô nhận ra mình và đối phương gần như không còn hôn nhau, những nụ hôn thiếu đam mê chỉ mang đến cảm giác xa lạ.

Rồi họ cũng chẳng còn gần gũi nữa, quy luật thiếu vắng tình dục của các cặp đôi trung niên đến với cô sớm hơn, không chỉ riêng cô mà cả Viên Phong và các giáo viên cùng lứa đều có chung cảm giác. Khi bàn đến chuyện này, họ luôn đồng quan điểm:

“Cuộc sống đã vắt kiệt sức rồi, về nhà cần gì phải thêm mệt, không muốn bị ép cũng chẳng muốn ép người khác.”

Đó là câu của Viên Phong, dù nghe thô nhưng đúng thực tế.

Thời Tự nghe xong bật cười, anh nói: “Không phải thế đâu.”

“Vậy là thế nào?”

“Sống ở núi và sống ngoài kia có thể không giống nhau.” Thời Tự nói: “Em có biết thầy Vu Minh không? Anh ấy kết hôn sớm, vợ anh ấy dạy ở một trường tiểu học khác, vì khoảng cách xa, họ chỉ gặp nhau vào kỳ nghỉ.”

“Ừ, em nghe rồi, cũng thấy anh ấy tranh thủ gọi video vào giờ nghỉ giải lao.”

“Theo như anh biết, họ rất thương nhau.” Anh ngừng một chút, cân nhắc trước khi dùng từ “thương nhau.”

Chúc Kim Hạ chồm tới, nhướn mày cười: “Anh biết họ thương nhau thế nào?”

“Đàn ông nói chuyện thẳng thắn, không kiêng kỵ gì nhiều. Có lần anh ấy mất ngủ, Đốn Châu hỏi thì anh ấy bảo nhớ vợ quá, nhớ đến không ngủ nổi.”

Chúc Kim Hạ bật cười khúc khích.

“Còn nhớ Lạp Mỗ không?”

“Nhớ chứ, người yêu cũ của anh đấy—”

“Chúc Kim Hạ.”

Bàn tay của Thời Tự nhanh chóng chạm đến nơi mềm mại của cô, nhẹ nhàng mơn man khiến cô lập tức cứng đờ lại và vội vàng cầu xin.

Ánh mắt anh trầm xuống, trong giây phút ấy suýt nữa lại không kiềm chế được. Nhưng anh vẫn kìm lại, có những chuyện không nên quá vội vàng; anh muốn nói chuyện với cô trước khi để cảm xúc chi phối.

“Lạp Mỗ và chồng cô ấy cũng rất tốt, kết hôn đã vài năm nhưng lần trước lúc đi ăn mì em cũng thấy đó, họ vẫn hôn nhau trong bếp như không ai xung quanh.”

“Em nhớ.”

“Như em nói, có lẽ nhịp sống nơi thành phố quá hối hả, người ta về nhà mệt mỏi chẳng còn sức để ở bên nhau. Cũng có thể vì quá đủ đầy về vật chất, họ có vô vàn cách giải trí, như chơi game, đi bar, hát karaoke, xông hơi, hoặc là những trò chơi hiện đại khác. Với đủ loại hoạt động, tình yêu không còn chiếm vị trí lớn, thậm chí thiếu tình yêu cũng chẳng sao. Nhưng ở núi thì khác.”

“Sống ở núi đơn giản, ít giải trí, công việc cũng không nhiều — tất nhiên, anh là ngoại lệ.” Thời Tự cười, giễu mình một chút: “Đa phần người ta chỉ có bình minh và hoàng hôn, cúi đầu là người bạn đời ở bên, họ quen với việc sống nương tựa nhau, tình yêu như một phần lớn trong cuộc sống của họ, có lẽ vì vậy mà tình yêu của họ vẫn bền bỉ.”

Thời Tự nói, có lẽ mọi điều đẹp đẽ đều cần thời gian và tâm huyết. Một khu vườn cần được chăm sóc, một bài viết cần được gọt giũa, con người cũng vậy. Nếu chỉ nhớ đến nhau khi cần nói, và khi không nghĩ đến thì để đó, thì đó không phải là bạn đời, đó chỉ là người cùng ăn chung.

Chúc Kim Hạ nghẹn lời, cảm thấy như anh muốn ám chỉ điều gì đó, nhưng khi ngẩng lên, vẻ mặt anh vẫn nghiêm túc nên cô nghĩ chắc là mình đã suy nghĩ quá nhiều.

“Còn chúng ta thì sao?” Cô hỏi Thời Tự: “Hiện tại ta đang ở trên núi, nhưng liệu có phải nếu rời khỏi đây, chúng ta sẽ…”

“Em đang lo lắng điều gì?”

“Đi vào vết xe đổ của em trước đây?” Giọng cô nhỏ dần.

Thời Tự trả lời: “Sẽ không.”

Nói với vẻ chắc chắn vô cùng. Trước khi cô kịp hỏi thêm, anh cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán cô.

Anh nói: “Có lẽ em chưa biết, dù những phút giây kia rất tuyệt vời, nhưng anh lại thích hiện tại hơn.”

“Hiện tại? Hiện tại có gì sao?”

“Hiện tại này, khi mình không ngại gì mà nói chuyện với nhau, kể về quá khứ, nói về tương lai, nghe em kể về thời thơ ấu, nhớ lại quá khứ của anh.” Thời Tự nói: “Dù có không làm gì, anh vẫn cảm thấy trọn vẹn.”

Chúc Kim Hạ chần chừ một lúc, trong lòng thoáng chút bất an: “Ý anh là… khoảnh khắc đó không tuyệt sao?”

Thời Tự dừng lại: “Sao em lại nghĩ thế?”

“Nếu không thì…” Cô ngập ngừng: “Sao vừa mới làm xong mà anh lại bảo nói chuyện thôi cũng đủ, điều này chẳng phải ám chỉ rằng trải nghiệm khi nãy không tuyệt vời sao?”

Cách nghĩ của nam và nữ luôn có sự khác biệt rõ rệt.

Ban đầu anh định giải thích, nhưng thấy cô đang ủ rũ, anh liền nắm tay cô, kéo tay cô xuống.

Cô còn đang phân vân, lòng bàn tay bất chợt chạm vào một thứ ấm nóng, đầy sức sống, có vẻ như nó đang sẵn sàng lần nữa.

…Ơ?

Mọi lo lắng của cô biến mất, cô ngẩng lên nhìn anh, hơi há môi, ngạc nhiên đến không nói nên lời.

“Bây giờ thì sao?” Thời Tự nhìn cô đăm đăm, ánh mắt vẫn còn nóng bỏng: “Em còn nghĩ anh chỉ muốn trò chuyện thôi sao?”

“…” Cô rụt tay lại, suy nghĩ, rồi nhẹ nhàng vỗ lên đó: “Em nghĩ chúng ta có thể trò chuyện thêm một chút, để nó nghỉ ngơi chút đã.”

Với cái vỗ nhẹ này, nó lại dường như trỗi dậy mạnh mẽ hơn, Thời Tự phát ra một tiếng kìm nén, suýt nữa muốn hành động ngay lập tức, nhưng anh vẫn cố nhẫn nại vì thấy chút ngập ngừng trong cô.

Anh biết tại sao cô lại hỏi câu đó, lo lắng rằng ngọn lửa đam mê sẽ lụi tàn, tình yêu sẽ nhạt nhòa, sợ rằng sẽ lại chỉ còn là người cùng ăn cơm với nhau.

Thời Tự bật nước nóng trong phòng tắm, chờ dòng nước ấm lên rồi kéo Chúc Kim Hạ vào trong.

Cô chưa từng tắm chung với ai, là con gái lớn lên ở thành phố phía Nam, ngay cả trong nhà tắm công cộng của trường, cũng có vách ngăn giữa các phòng tắm. Giờ cùng một người khác trong căn phòng tắm nhỏ, cô cảm thấy hơi thở mình rối loạn, không dám cử động.

Chỉ cần nhúc nhích nhẹ, sẽ chạm vào anh.

“Anh tắm trước đi, xong rồi em vào—”

Không để cô rời khỏi phòng, anh đã kéo cô lại.

“Tiết kiệm nước, từ nay ta nên tắm chung.” Thời Tự đáp tỉnh bơ.

“…”

Từng câu từng chữ của anh đều đầy tinh thần tiết kiệm, lần đầu tiên cô nghe có người nói chuyện tắm uyên ương một cách giản dị như vậy.

Nửa đầu lúc tắm thực sự rất trong sáng, anh chỉ giúp cô gội đầu, động tác nhẹ nhàng và dịu dàng. Trong tiếng nước chảy róc rách, Chúc Kim Hạ nghe thấy giọng nói bình thản của anh bên cạnh.

“Chúc Kim Hạ, em biết mà, đối với em anh không chỉ có ham muốn.”

“…”

“Trước đây khi chưa ở bên nhau, anh không dám nghĩ xa xôi, nhưng dù là vậy, anh vẫn không ngăn được mình thích em. Lúc em ở bên, anh luôn nghĩ xem hôm nay nấu món gì cho em, nghe em kể về những điều thú vị ở lớp. Khi em không ở đó, anh lại mong bọn trẻ đến ký túc xá mượn điện thoại gọi cho em, hoặc là đọc những dòng tin nhắn em kể về chuyện thường nhật.

“Những điều ấy chẳng liên quan đến tình dục, chỉ là anh thấy vui khi nghĩ rằng trong cuộc sống của mình có em.

“Em có lẽ không biết, hôm đó khi ở thành phố đại học Miên Thủy, thật ra anh không thấy đồ ăn ngon lắm, cảnh đêm cũng chẳng đẹp đẽ gì, nhưng bởi vì người đi dạo cùng là em, nên cả thành phố, từng ánh đèn, từng hàng quán, từng miếng ăn, từng đèn đường đều có ý nghĩa khác.”

“Nếu những điều này không thể thuyết phục em rằng anh không chỉ ham muốn em, thì anh cũng không còn cách nào khác.”

Kết thúc câu nói, Thời Tự nhè nhẹ cười.

Chúc Kim Hạ lúc đầu còn rơm rớm nước mắt, nghe đến đây cô bỗng nhiên lo lắng, xả sạch bọt rồi quay lại nắm lấy tay anh: “Không còn cách nào khác nghĩa là sao?”

“Chỉ có thể để thời gian chứng minh.” Anh dùng ngón tay gạt đi đám bọt nhỏ trên mũi cô, mỉm cười: “Em lo gì thế?”

Cô không đáp.

“Anh biết em không phải người tin vào những lời hứa, những câu nói như thế này chắc em đã nghe nhiều rồi. Nhưng chỉ lần này thôi, hãy để anh nói như một thằng con trai trẻ dại, nói ra chút gì đó ngây ngô và bồng bột.” Anh bật cười khẽ, thì thầm: “Vì chưa bao giờ nói, cũng chẳng có cơ hội để nói.”

“Anh nói đi.” Cô nhìn sâu vào đôi mắt sáng của anh trong làn hơi nước mờ ảo.

“Anh lớn lên ở núi, thời gian ở đây trôi qua chậm, con người nơi đây cũng mộc mạc, như dì Phương, như chú Vượng.”

Thời Tự cúi xuống, hôn nhẹ lên dái tai cô, lời nói tựa như hơi nước nhẹ nhàng thổi qua, nhưng nghe vào lòng lại rõ ràng, sâu sắc đến từng chữ.

“Vậy nên, Chúc Kim Hạ, chỉ cần em không thay lòng, anh sẽ luôn ở bên em.”

Họ có quá khứ khác nhau, nhưng lại là hai linh hồn giống nhau. Cả hai đều thiếu vắng tình yêu, sống lý trí với cuộc đời, nhưng khi gặp được nhau, họ đã mất hết lý trí, như cùng rơi vào khoảng thời gian của tuổi trẻ mà mình đã bỏ lỡ.

Tình yêu khiến người ta trở nên liều lĩnh, trở nên mềm yếu, trở thành những đứa trẻ.

Chỉ là, hai con người với tâm trí rực cháy và trong sáng như hai đứa trẻ, nhưng hành động của họ lại không còn ngây thơ nữa. Họ nói về tình yêu, nhưng lại làm chuyện yêu đương, dường như đang muốn dùng bản năng để chứng minh tình yêu của mình.

Nhiệt độ nước không quá nóng, nhưng nóng là ở lời anh nói, ở đôi mắt cô đỏ hoe, ở nhiệt độ cơ thể cả hai.

Lúc ấy, dường như Chúc Kim Hạ đã rơi lệ, nhưng cũng có thể chỉ là dòng nước ấm lăn xuống mặt. Họ lại hòa vào nhau một lần nữa trong màn hơi nước, tấm kính lạnh ngắt và nhiệt độ nóng hổi tựa như hai cảm xúc trái ngược nhất trong đời. Một là nỗi tiếc nuối tuổi trẻ đã qua, một là tình yêu nồng nhiệt mới đến.

Từ phòng tắm trở lại giường, những vệt nước ướt đẫm nằm lại khắp nơi.

Cô bám chặt lấy tay anh, giọng nói khản đặc gọi tên anh.

Thời Tự. Thời Tự.

Cả thế giới đã mất đi thời gian và trật tự, nhưng không sao cả, tình yêu chính là quy luật và logic duy nhất của hiện tại.

Họ ngủ rất ít, nói với nhau những lời chưa nói hết, và đắm chìm trong những giây phút mặn nồng. Chúc Kim Hạ khó lòng đánh giá anh có phải người giỏi chuyện này không, nhưng có một điều cô phải thừa nhận, những người sinh ra từ núi rừng có sức bền vượt trội, dù không hẳn có cơ bắp lực lưỡng, nhưng thân hình anh lại không hề gầy yếu. Đường nét rắn rỏi và thân thể săn chắc khiến cô không kìm được mà bám vào.

Cô có một tinh thần kiên định và một tâm hồn độc lập, nhưng đôi khi, chỉ đôi khi, cô cũng muốn có một nơi để nương tựa.

Trong căn phòng nhỏ ấy, qua khung cửa sổ, dãy núi xanh dần dần hiện lên uốn lượn cùng mặt trời đỏ rực. Vào buổi sớm khi sương chưa tan hết, cô tựa đầu lên vai Thời Tự, chìm vào một giấc ngủ sâu và mơ một giấc mơ rất đẹp.

••••••••

Lời tác giả:

Lần đầu tiên tôi thực sự muốn viết về “Sau khi đã ở bên nhau” và vì vậy, chúng ta có hồi Trăng tha hương này.

Hy vọng rằng mọi người đều có thể gặp được một linh hồn đồng điệu, không nhất thiết phải là trong tình yêu. Nếu không có cũng chẳng sao, dù sao bạn cũng đã theo dõi câu chuyện đến đây rồi, chắc hẳn đâu đó đã có chút đồng cảm với Dung Quang, đúng không nào?

Bình Luận (0)
Comment