Ngày Độc Lập Của Tôi - Dung Quang

Chương 86

Bầu trời xanh thẳm, mây trôi lững lờ như kem tươi.

Lại một lần nữa, họ chia tay nhau ở bến xe của huyện.

Trùng hợp thay, bác bảo vệ ở cổng soát vé vẫn là người cũ, ông dụi mắt nhìn đôi uyên ương quyến luyến không rời, cứ ngỡ như ngày hôm qua vừa lặp lại.

Không phải ông có trí nhớ siêu phàm, mà là ở bến xe này, mỗi ngày ông đón đưa không biết bao nhiêu lượt người, nhưng cặp đôi này có ngoại hình quá xuất sắc, khiến người ta nhìn qua là khó mà quên.

“Không phải mới hôm trước cậu vừa tiễn vợ đi sao?” Ông khó hiểu hỏi Thời Tự, rồi lại nhìn sang Chúc Kim Hạ: “Giờ lại phải chia tay nữa à?”

Chúc Kim Hạ cũng chẳng biết có nên sửa lại cách gọi của ông hay không, nhưng Thời Tự thì thích ứng rất tốt, anh mỉm cười lịch sự: “Có thể tiễn vào tận sân ga không ạ?”

“Vào đi.” Bác bảo vệ quẹt thẻ rất thoải mái, thanh chắn tự động nâng lên.

Người đã vào trong, tiếng của ông vẫn văng vẳng theo sau.

“Hai vợ chồng trẻ thật chẳng dễ dàng gì, nhất là cô gái nhỏ, xinh đẹp thế kia, chồng cô cũng yên tâm để cô vào thành phố làm thuê à…”

Suýt nữa thì Chúc Kim Hạ vấp ngã, may mà Thời Tự đỡ cô kịp.

“Cẩn thận.”

Cô gượng cười, nghĩ bụng, phải đứng vững chứ, lỡ mà trẹo chân thì còn vào thành phố làm thuê nuôi anh thế nào được.

Viên Phong bị hai người họ làm cho ê ẩm cả răng, từ lâu đã tránh xa cặp đôi này tám thước, miệng thì chê bai, nhưng lòng vẫn mềm yếu, nghĩ đến việc hai người sắp phải chia xa, cậu bèn dành thời gian cho họ, còn mình thì làm chân trâu ngựa, tự giác nhét đống hành lý lớn nhỏ vào cốp xe.

Dù là mùa nào, bến xe luôn tấp nập người qua lại, sum họp và chia ly cứ thế xoay vòng không ngừng.

Xe khách đã ở ngay trước mắt, Chúc Kim Hạ đứng trên sân ga, quay đầu lại hỏi Thời Tự: “Ôm một cái nhé?”

Thời Tự khẽ cười: “Lần này không bắt tay nữa à?”

“…”

Nhớ lại lần tiễn biệt trước, cô vẫn chưa phải là người tự do, dù cảm xúc có dâng trào cũng chỉ dám chìa tay ra cảm ơn anh đã chăm sóc mấy ngày qua…

May thay, may thay mây mù đã tan, giờ đây ước nguyện đã thành hiện thực.

Chúc Kim Hạ nhướn mày, nghiêm túc chìa tay ra: “Vậy thì bắt tay vậy, cảm ơn Hiệu trưởng Thời đã chiếu cố trong khoảng thời gian vừa qua—”

Chưa nói hết câu, anh đã kéo cô vào lòng, giống như lần trước, ôm cô thật chặt.

“Nói với anh một câu chúc ngủ ngon nữa nhé, Chúc Kim Hạ.”

Vòng tay anh vẫn vững chãi như xưa, bao trùm lấy cô là mùi hương của cỏ cây quen thuộc, khiến người ta cảm thấy an tâm vô cùng.

Vốn không định khóc lóc sướt mướt, nhưng Chúc Kim Hạ bỗng dưng không kìm được, đành cố gắng kiềm chế hơi ẩm trong khóe mắt, không để nó biến thành cơn mưa. Cô hỏi với giọng nghèn nghẹn: “Giữa ban ngày ban mặt, chúc ngủ ngon gì chứ?”

Anh cười khẽ, thì thầm: “Send me the words ‘Goodnight’ to put under my pillow.

「Xin hãy nói với anh lời chúc ngủ ngon trước khi đi ngủ, anh muốn đặt nó dưới gối.」

… Keats.

Chúc Kim Hạ không khỏi cảm thán, người này thật sự tinh quái quá đỗi, sao anh có thể thông minh đến vậy, luôn nắm bắt được phần nhạy cảm nhất của người khác?

Giống như dùng thuốc đúng bệnh, cô gái chuyên ngành Tiếng Anh say mê những áng văn chương lãng mạn này, vĩnh viễn sẽ rung động trước sự lãng mạn như thế.

Chúc Kim Hạ dùng trán cọ nhẹ vào ngực anh.

Phía trên đầu truyền đến tiếng Thời Tự cười trêu: “May mà hôm nay không trang điểm, không thì lại dính đầy phấn nền vào người anh.”

… Sự lãng mạn chấm dứt một cách thật đột ngột, Hiệu trưởng Thời đúng là biết cách phá hỏng bầu không khí mà.

Chúc Kim Hạ bực bội ngẩng đầu lên, đang định trừng mắt nhìn anh thì bị anh xoa đầu, sự bất mãn trong mắt cô tan biến ngay tức khắc.

Ở phía bên kia, Viên Phong đứng ở cửa xe, giọng nhàn nhạt: “Thôi được rồi, cả xe đang xem hai người diễn đấy, mau hạ màn đi! Juliet mau lên xe, Romeo về nhà ngủ đi, ai về nhà nấy, ai tìm mẹ người nấy—”

Nói đến nửa chừng, như chợt nhớ ra điều gì, cậu lẩm bẩm một câu: “… Quên mất, hai người đều không có mẹ.”

Trên xe vang lên một tràng cười lớn.

Chúc Kim Hạ cũng bật cười theo, cô nhanh chóng nhảy lên xe, ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, vẫy tay chào Thời Tự qua cửa kính.

Anh mỉm cười nhìn cô, trong mắt có cảm xúc đang chầm chậm trôi, nhưng không hề dữ dội, giống như dòng sông Kim Sa vào mùa này.

“Đi đường bình an.”

Môi anh khẽ cử động nhưng không phát ra tiếng, cô đã đọc được lời anh nói.

Cùng với tiếng xe khách khởi động, bóng dáng anh biến mất khỏi tầm mắt, cô khép đôi mắt cay xè lại, cúi đầu, gõ từng chữ một trên Wechat.

「I almost wish we were butterflies and lived but three summer days – three such days with you I could fill with more delight than fifty common years could ever contain.」

Anh nói lời của Keats, cô cũng đáp lại bằng Keats.

「Thậm chí em còn ước chúng ta là loài bướm, chỉ sống được ba ngày trong mùa hạ. Ba ngày có anh ở bên, còn hạnh phúc hơn năm mươi năm tầm thường.」

Xe khách chạy xuyên qua núi, lúc đến vẫn còn là núi non xanh biếc bao quanh, lúc đi đã là tuyết rơi trắng xóa.

Chúc Kim Hạ ngủ không ngon giấc, nửa đêm về trước thì quấn quýt cùng Thời Tự, nửa đêm về sau lại vật lộn với nỗi buồn chia ly, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ vì mệt mỏi.

Xe chạy một mạch, liên tục leo núi, đoạn đường ở độ cao lớn đã đóng băng, đuôi xe khách kéo theo dây xích chống trượt, tốc độ cũng không dám quá nhanh, dùng để lắc lư ru ngủ rất hiệu quả.

Đến khi Chúc Kim Hạ tỉnh dậy, cổ cô đau nhức cực kì, phát hiện phong cảnh ngoài cửa sổ không còn thay đổi, cô quay đầu nhìn, xe đã dừng ở trạm dừng chân giữa đường.

Hành khách lục tục xuống xe đi vệ sinh, có người thì vào cửa hàng tiện lợi mua đồ ăn.

Không biết Viên Phong đã xuống xe từ lúc nào, cô nhìn quanh qua cửa kính, rất nhanh đã thấy cậu ở trước cửa tiệm đồ ăn nhanh.

Cậu ngồi xổm trên bậc thềm, một tay cầm hai chai nước khoáng, tay kia kẹp điếu thuốc hút dở.

Chúc Kim Hạ cũng xuống xe, từ trong xe đầy hơi ấm bước ra ngoài không khí lạnh lẽo, toàn thân run lên bần bật. Cô kéo chặt cổ áo, vừa đi về phía Viên Phong vừa hít thở không khí lạnh.

“Tỉnh rồi à?” Cậu uể oải ngẩng đầu liếc cô, đưa cho cô một chai nước: “Ngủ như heo ấy, xem ra tối qua tốn không ít sức lực nhỉ.”

Vẫn là vẻ cợt nhả, ăn nói không kiêng nể gì như mọi khi.

Chúc Kim Hạ ngồi xổm xuống, nhìn thấy hộp thuốc lá hơi hở ra trong túi áo cậu, liền rút ra lấy cho mình một điếu: “Bật lửa đâu?”

Viên Phong bực bội nói: “Trẻ ranh, đừng có học theo tôi.”

Vừa nói, cậu vừa đưa điếu thuốc đã bị bỏ quên từ lâu lên miệng, vừa hít vào một hơi nhỏ đã ho sặc sụa, mặt đỏ tía tai.

“Rốt cuộc là ai học theo ai vậy?”

Chúc Kim Hạ cười, lấy bật lửa trong túi cậu ra, châm điếu thuốc trên tay, hít một hơi sâu rồi nhả khói về phía cậu.

Động tác thuần thục hơn cậu, tư thế cũng đẹp mắt hơn.

Viên Phong ngây người: “… Cậu biết từ trước rồi à?”

Chúc Kim Hạ: “Chị đây nổi loạn từ hồi cậu còn đang yêu đương nhăng nhít với người yêu cũ cơ.”

“Giỏi lắm Chúc Kim Hạ, bề ngoài thì giả làm học sinh ngoan, sau lưng lại chẳng học được điều gì tốt đẹp.”

“Thì sao nào, vẫn là học sinh đứng đầu lớp đấy thôi?”

Hai người đùa giỡn, ngồi xổm trước cửa tiệm đồ ăn nhanh mà hút hết một điếu thuốc.

Chúc Kim Hạ hỏi cậu: “Sao vậy, mấy hôm trước ở trường không phải còn rất vui vẻ sao? Mới đi có tí mà tâm trạng đã lên xuống thất thường thế này.”

Trong mắt Viên Phong có chút mơ hồ: “Lúc bận rộn không có thời gian nghĩ nhiều, giờ bọn trẻ đi hết, tôi cũng đi, bỗng nhiên lại thấy chán nản.”

Cậu hỏi Chúc Kim Hạ: “Cậu nói xem sao cuộc đời lại có nhiều chuyện vui buồn đến thế?”

Chúc Kim Hạ ngẫm nghĩ: “Trong mắt cậu, thế nào là vui?”

“Đó là nếu như tôi thích cô ấy, cô ấy vừa hay cũng thích tôi.”

“Thế còn chuyện buồn?”

“Đó là nếu như.”

“…”

Chúc Kim Hạ ngẩn người, dí điếu thuốc vào nền tuyết, xoa đầu Viên Phong, cậu hơi né tránh, bực bội nói: “Coi tôi là học sinh của trung tâm đấy à?”

“Không thể nào.” Cô cười: “Học sinh không nói được những lời triết lý như cậu đâu.”

Gió thổi vù vù, phía xa còn có bóng dáng của núi tuyết, trạm dừng chân được đặt ở độ cao không thấp, hít một hơi thật sâu, chỉ thấy không khí lạnh như muốn đóng băng cả phổi.

Chúc Kim Hạ nhìn về phía núi xa, nói với Viên Phong: “Vui buồn lẫn lộn không tốt sao? Nếu mỗi ngày đều trôi qua giống như ngày hôm trước, cuộc đời bình lặng không sóng gió, vậy thì sống cũng chẳng có gì thú vị.”

“Nhưng lúc buồn, thật sự quá khó chịu.”

“Không khó chịu sao làm nổi bật được niềm vui?” Chúc Kim Hạ cười: “Không ốm đau thì không cảm nhận được sự quý giá của sức khỏe, không nghèo khó thì không hiểu được sự khó khăn của việc đủ ăn đủ mặc. Cậu cứ coi khoảng thời gian này là đi nghỉ mát đi, ai mà ngày nào cũng đi nghỉ mát cho được?”

“Đúng vậy, ai mà ngày nào cũng đi nghỉ mát cho được?” Viên Phong cũng cười theo: “Nhưng vừa mới nghỉ mát xong lại phải đi vượt kiếp, mẹ kiếp ai mà chịu nổi?”

Hai người nhìn nhau cười, đều cười ha ha.

Viên Phong tắt điếu thuốc, đứng dậy đưa tay cho Chúc Kim Hạ: “Nói gì thì nói, cảm ơn cậu đã kéo tôi một phen.”

Chúc Kim Hạ nắm lấy tay cậu đứng dậy, ngạc nhiên hỏi: “Sao lại là tôi kéo cậu? Rõ ràng là cậu kéo tôi mới phải.”

“Cảm ơn cậu đã kéo tôi lên núi.” Viên Phong quay đầu, sải bước đi về phía xe: “Khoảng thời gian này, sống thật mẹ nó vui vẻ.”

Chúc Kim Hạ đuổi theo, chợt nhớ đến chuyện trước đây đã từng nói với Thời Tự.

“Viên Phong, cậu có nghe câu này không? Người ta nói đơn vị đo lường của cuộc đời không phải là năm, mà là khoảnh khắc.”

“Thật sao?”

“Năm là đơn vị dành cho tài chính và kế toán, đối với con người, chỉ có khoảnh khắc này và khoảnh khắc kia.” Chúc Kim Hạ hỏi cậu: “Viên Phong, cậu có tìm thấy khoảnh khắc nào như vậy ở trên núi không, dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi?”

Một lúc sau, Viên Phong cười: “Không chỉ một.”

Cậu nhìn về phía núi tuyết xa xăm, nhớ đến từng khuôn mặt ở trung tâm, từ người lớn đến trẻ nhỏ, từ bác bảo vệ đến dì Phương và Lạc Nhung Trát Mỗ ở trên núi.

Bước chân chợt khựng lại.

Viên Phong quay đầu lại, đột nhiên vô cớ hét lớn về phía gió đang thổi tới: “A—”

Bãi đỗ xe có không ít xe, những chiếc xe khách đường dài đều dừng ở đây để trung chuyển, nghỉ ngơi, không ít người xuống xe duỗi người, vận động chân tay, bị tiếng hét đột ngột này làm cho giật mình, nhao nhao quay đầu nhìn lại.

Viên Phong dùng hết sức hét lên một tiếng, hét xong chẳng khác gì người không liên quan, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của mọi người, chỉ nhìn về phía núi tuyết chói lòa mà hét: “Đợi đấy, ông đây sẽ quay lại—!”

Chúc Kim Hạ cười ha ha, lại bị cậu kéo lại: “Nào, cùng hét với tôi!”

“Cậu điên à—”

“Nhanh lên, không hét tôi giận đấy!”

Chúc Kim Hạ từ chối không được, đành giơ hai tay lên, nhỏ giọng hét một tiếng để cho có lệ: “… Tôi cũng thế!”

“To lên!” Ủy viên chính trị Viên không hài lòng, nhắc nhở: “Núi xa thế kia, cậu hét nhỏ như vậy, nó nghe thấy cái quái gì!”

Chúc Kim Hạ: “…”

Cô cũng không hiểu tại sao mình lại phải đối thoại với núi.

Thôi vậy, cứ coi như dỗ trẻ con vui vẻ.

Cô chụm tay lại, lấy hết can đảm hét lớn: “A—”

Trong ánh mắt hài lòng của Viên Phong, cô chợt thả lỏng, có một cảm giác sảng khoái trào dâng từ đáy lòng, thế là cô lại cười lớn hét lên: “Tôi cũng sẽ quay lại!”

Viên Phong hét: “Hẹn gặp lại vào mùa hè năm sau!”

Chúc Kim Hạ hét theo: “Hẹn gặp lại vào mùa hè!”

Hai kẻ tâm thần vui vẻ nhảy lên xe trong ánh mắt kỳ quái của mọi người, hành khách phía trước phía sau đều không giấu được mà tránh xa một chút, nhưng họ chẳng hề để ý.

Viên Phong dựa lưng vào ghế, thở dài một hơi, nói: “Chúc Kim Hạ, biết lúc đầu tại sao tôi lại lên núi cùng cậu không?”

“Tại sao?”

“Muốn trốn tránh, cảm thấy mất mặt.” Cậu cười: “Từ nhỏ đến lớn tôi sống rất thuận lợi, không phải lo lắng về tiền bạc, cũng sớm yêu đương, tìm được công việc không tệ. Kết quả đến tuổi lập gia đình, mọi người đều kết hôn sinh con, gia đình hạnh phúc, đột nhiên tôi lại thành kẻ cô đơn, bạn gái không những bỏ đi, còn đùng một phát kết hôn chớp nhoáng, lại còn mang thai nữa…”

Cậu nhắm mắt lại: “Tôi cảm thấy thật mất mặt, cứ như mọi người đều đang cười nhạo tôi.”

Chúc Kim Hạ ngẫm nghĩ, chậm rãi hỏi: “Tại sao phải so sánh với người khác?”

“…”

“Cậu nghĩ xem lúc nhỏ, ba mẹ luôn so sánh cậu với người khác, cậu cảm thấy thất vọng thế nào, nhưng giờ cậu lại tàn nhẫn với chính mình như vậy.”

Viên Phong im lặng một lát, hừ một tiếng, ánh mắt nhìn cô không chút thiện cảm.

Chúc Kim Hạ: “… Sao lại nhìn tôi như vậy?”

“Nói cũng hay.” Viên Phong cười khẩy: “Từ nhỏ đến lớn, mẹ tôi chỉ so sánh tôi với một người.”

“…” Đột nhiên có dự cảm không lành.

“Người đó chính là cậu.”

“…”

Dự cảm thành sự thật.

Về đến Miên Thủy, Tết đã cận kề.

Chúc Kim Hạ không về nhà mà bắt xe đến thẳng nhà bà nội. Lúc đầu, hai bà cháu còn quấn quýt, khi gặp mặt bà nội còn ôm cô gọi bé ngoan, hôm sau Chúc Kim Hạ cũng cố ý dậy sớm để cùng bà đi chợ mua đồ.

Chưa được mấy ngày, hết chuyện, lại đâu vào đấy.

Bà bắt đầu chê bai.

“Con gái lớn thế này rồi, ngày nào cũng ngủ đến tận trưa mới dậy.”

“Quần áo cứ vứt trong máy giặt, cũng không biết tiện tay giặt luôn.”

“Một ngày ba bữa bà đều nấu, cháu thì cứ gọi đồ ăn ngoài, không muốn ăn cơm bà nấu thì cứ nói thẳng, từ mai bà chỉ nấu phần của mình thôi.”

Một đêm nọ, bà nội lại đẩy cửa bước vào, ôm một đống quần áo ném lên giường, cằn nhằn cô quần áo đã giặt xong mà cứ phơi trên ban công, cũng không biết gấp lại.

“Cây phơi đồ sắp không còn chỗ treo rồi!”

Lúc bà bước vào, Chúc Kim Hạ vội vàng gập máy tính xách tay lại.

Rầm—

Động tác rất đột ngột.

Bà nội nghi ngờ hỏi: “Làm gì thế, bà vừa vào đã có hành động lớn vậy?”

Chúc Kim Hạ: “…”

Chúc Kim Hạ cười gượng nhảy xuống giường, “Không phải là đang định giúp bà gấp quần áo sao?”

Cô lúng túng nhận lấy đống quần áo trong tay bà.

“Giúp bà? Đều là quần áo của cháu, ai giúp ai chứ!” Bà lẩm bẩm vài câu, lại hỏi ngày mai cô muốn ăn gì rồi mới rời đi.

Chúc Kim Hạ thở phào, mở máy tính ra, màn hình là cuộc gọi video bị gián đoạn do bà vào phòng.

Cô vội vàng gõ vào khung chat: [Vừa nãy bà nội vào…]

Thời Tự nhanh chóng trả lời: [Biết rồi.]

Chúc Kim Hạ: [Ừm, anh nghe được bao nhiêu?]

[Không nghe được bao nhiêu cả.]

Chúc Kim Hạ thở phào, thấy anh trả lời ngắn gọn như vậy thì tò mò hỏi: [Vậy giờ anh đang làm gì?]

Một lát sau, Thời Tự gửi cho cô một bức ảnh.

Kèm theo dòng chữ: [Đang nghiên cứu máy giặt có chức năng sấy.]

Chúc Kim Hạ: […]

Ở cùng người lớn tuổi quả thật không tiện, nhất là khi đang yêu đương vụng trộm.

Cô và Thời Tự cách nhau xa như vậy, cũng không thể cứ nói chuyện thường ngày, bị bà nội nghe thấy cô hay nói chuyện với người khác qua điện thoại, rất dễ sinh nghi, mà cứ vùi đầu nhắn tin cũng rất giống những người trẻ đang yêu.

Rất nhanh cô đã tìm ra cách tiêu khiển mới, tải mấy trò chơi về cùng chơi.

Lúc bình thường bận rộn, hai người có thể mở cuộc gọi thoại, mỗi người làm việc của mình, cô viết luận văn, anh xem tài liệu nghiên cứu. Đến tối cũng sẽ cùng nhau chơi game, từ Vương Giả Vinh Diệu đến Cờ Liên Quân.

Thời Tự chơi gì cũng rất nhanh, cộng thêm trí nhớ siêu phàm, được mệnh danh là Độc Cô Cầu Bại.

Ví dụ như Cờ Liên Quân, trò chơi phái sinh từ Liên Minh Huyền Thoại, một trò chơi cần sự sắp xếp đội hình.

Chúc Kim Hạ cơ bản thuộc dạng, người chia bài phát cho lá bài nào, cô sẽ chơi đội hình đó. Nhưng vì không quen thuộc với trò chơi, nên lúc nào cũng vừa lẩm bẩm trong cuộc gọi thoại “Đợi một chút, em tìm đội hình xem”, vừa luống cuống tay chân.

Sau này cô rất nhanh phát hiện, không cần phải tự tìm đội hình nữa, vì Thời Tự…

“Chơi gì, pháp sư à?” Anh hùng nhỏ của anh nhảy lên bàn cờ của cô, liếc qua đội hình của cô, rất nhanh trong cuộc gọi thoại đã truyền đến giọng nói chỉ huy lưu loát của anh: “Hàng trước dùng Vex, đuổi ba sao, cho đồ thủ, Long Nha Phản Giáp bắt buộc, Nỏ Sét và Giáp Cứu Thế tùy ý…”

Hoặc là.

“Trận này chơi Bạch Ma?” Lại là sự chỉ điểm không chút do dự: “Bảo Thạch kỵ sĩ đeo đồ thủ, sau này có Galio, chuyển đồ cho hắn. Chủ lực là Lux, Thương Shojin bắt buộc, Pháp Bạo và Mũ Phù Thủy chọn một trong hai, món cuối cùng có thể thêm Vô Cực Pháp Trượng hoặc Đại Thiên Sứ, bảo vệ hậu kỳ…”

Chúc Kim Hạ rất nhanh đã từ bỏ thói quen vừa chơi game vừa tra cứu chiến thuật, thích ứng không chút trở ngại với việc “Gặp chuyện khó hỏi Thời Tự”.

Thế là—

“Trận này chơi Đột Biến, đội hình có những gì?”

“Trận này chơi Vệ Sĩ, Vệ Sĩ có ổn không?”

“A a a, Thời Tự, em bị một chọi hai rồi!”

Giọng nói của Thời Tự trong cuộc gọi thoại cũng có vẻ trật tự rõ ràng, bình tĩnh ung dung: “Đừng vội, đối phương quá trâu, anh còn ba giây nữa mới xong.”

Ba giây sau, anh như thần binh từ trên trời giáng xuống, cứu Chúc Kim Hạ khỏi dầu sôi lửa bỏng.

Vốn tính keo kiệt, Thời Tự không mua trang phục, khác hẳn với anh hùng nhỏ lòe loẹt của Chúc Kim Hạ, toàn thân lấp lánh ánh sáng, nhảy múa còn có cả nhạc nền hào hùng, anh thì dùng trang phục mặc định, một Hà Linh nho nhỏ màu lam nhạt.

Nhưng vào khoảnh khắc này, Hà Linh nho nhỏ ảm đạm không ánh sáng cũng trở nên lấp lánh, như thể một vị anh hùng cái thế khoác trên mình bộ giáp vàng.

Có đồng đội mạnh mẽ gánh team, Chúc Kim Hạ chơi game rất vui vẻ, một đường thuận lợi, lúc nào cũng giành được vị trí đầu bảng.

Điều này cũng mang đến cho cô một ảo giác, là những người học giỏi như họ, làm gì cũng rất giỏi.

Cho đến buổi sáng một ngày nọ, cô cùng bà nội đi chợ mua đồ làm lạp xưởng, Tết ở vùng Tứ Xuyên – Trùng Khánh đều sẽ làm lạp xưởng và thịt muối, nhà cô cũng không ngoại lệ.

Trong một gian hàng ở chợ, bà nội nhìn chủ cửa hàng làm lạp xưởng, Chúc Kim Hạ thì buồn chán ngồi chờ đợi bên cạnh trên chiếc ghế nhỏ, trong lúc chờ đợi, dứt khoát lấy điện thoại ra chơi một ván game.

… Thua tan tác.

Không có Thời Tự hỗ trợ, cô không nhớ cách sắp xếp đội hình, lại trở về trạng thái luống cuống tay chân tra cứu chiến thuật.

Sau khi về đến nhà, cô không tin, lại mở một ván chơi một mình, lần này khá hơn, hạng tư, nhưng vẫn không giành được chiến thắng.

Sau đó lại chơi thêm mấy ván, một lần cô cũng không giành được vị trí đầu bảng.

Hoang mang thua thêm một ván game, Chúc Kim Hạ ngồi trên ghế sofa, nhìn thành tích thảm hại mà buồn bực hồi lâu, cuối cùng gửi ảnh chụp màn hình cho Thời Tự, không kèm theo một chữ nào.

Thời Tự trả lời cô rất nhanh: [Làm lạp xưởng xong rồi à?]

[Làm xong rồi, đã về nhà rồi.]

Chỉ cần nhìn qua màn hình cũng cảm nhận được sự buồn bực của cô.

Thời Tự: [Online đi.]

Quả nhiên, cô im lặng online, lời nói trong cuộc gọi thoại ít đến đáng thương, không cầu cứu hay nhờ giúp đỡ như bình thường.

… Xem ra là thua đến mức tự kỷ rồi.

Thời Tự sắp xếp trật tự rõ ràng, vừa đối chiến vừa quan sát bàn cờ của cô, thỉnh thoảng cho vài lời khuyên, nhẹ nhàng giành được thắng lợi cuối cùng của ván game.

Victory.

Trên màn hình rất nhanh xuất hiện dòng chữ chiến thắng.

Một ván kết thúc, Thời Tự không chơi thêm, họ rất ít khi chơi game vào ban ngày, hôm nay đã là ngoại lệ.

Anh thoát khỏi trò chơi, gửi cho cô một tin nhắn: [Giờ thì vui chưa?]

Chúc Kim Hạ: [Không hề.]

Thời Tự: [Thắng rồi còn không vui?]

Chúc Kim Hạ: [Trước đây lúc nào cũng thắng, em còn tưởng là những người học giỏi như chúng ta làm gì cũng rất giỏi.]

Một lát sau thì nhận được tin nhắn trả lời của Thời Tự: [Em thử bỏ chữ “chúng ta” đi thì sao?]

Chúc Kim Hạ: “…”

Rất nhanh cô đã tìm được lý do để giải tỏa cho mình: [Có phải anh giấu em tra cứu không ít chiến thuật, học thuộc rất nhiều công thức không?]

Giống như những học sinh giỏi đáng ghét thời đi học, bề ngoài thì tỏ ra thản nhiên nói mình chẳng hề ôn tập, kết quả sau lưng lại thức đêm học bài rồi cuối cùng đạt điểm tuyệt đối.

Nếu không thì sao cô còn đang tra cứu chiến thuật, anh đã thuộc làu làu quy tắc?

Thời Tự trả lời rất nhanh: [Em nghĩ nhiều rồi.]

Thời Tự: [Trước khi chơi game đều phải xem qua một lượt chiến thuật và đội hình mạnh, nếu em xem qua trước, cơ bản cũng có thể nhớ được.]

Chúc Kim Hạ không tin, lục đục mở trang web chính thức, xem qua đội hình mạnh và kỹ thuật được chính thức đề cử, rồi lại mở trò chơi, bắt đầu chơi đơn.

Tối hôm đó.

Thời Tự: [Chăm sóc chú Vượng ngủ rồi, online nhé?]

Một lát sau, Chúc Kim Hạ: [Thôi, em xóa game rồi.]

Tốt nghiệp nhiều năm, suýt nữa cô đã quên mất, giữa học sinh giỏi này và học sinh giỏi kia cũng có sự khác biệt, có người tuy trí nhớ tốt, nhưng có người thì đã xem qua là không quên : )

Bình Luận (0)
Comment