Ngày Em Đến Là Ngày Tuyết Tan

Chương 5


Chương 5: Trời, vậy mà vẫn bị phát hiện!!!
 
Hà Tinh Tinh mơ màng tỉnh lại liền thấy trước mặt có một người đàn ông đang đứng nhìn mình, người đàn ông này không phải ai khác, mà lại là nam thần trong lòng cô.
Cái quỷ gì vậy? Cô đang nằm mơ sao?

Cô vô thức dụi dụi mắt, tập chung nhìn lại một lần nữa, mẹ nó, vẫn là Hứa Mộ Sênh bằng xương bằng thịt đứng trước mặt cô!!!
Hà Tinh Tinh bị doạ tỉnh, lập tức đứng bật dậy.
“Hứa... thầy Hứa?” Cô bị dọa tối đến nỗi nói cũng không rõ ràng.
Hứa ảnh đế ngài nửa đêm không ngủ chạy đến phòng làm việc của tôi làm gì vậy chứ?
Hà Tinh Tinh bỗng nhiên tỉnh dậy, Hứa Mộ Sênh không hề phòng bị, cả người cứng đờ, ngay sau đó kéo áo khoác trở lại.
Hà Tinh Tinh: “...”
Sau khi định thần lại, anh liền nói: “Tỉnh rồi?”
“Ừm, thầy tìm tôi có việc gì không? Có phải là dì có chỗ nào thấy không thoải mái?” Cô hỏi thật cẩn thận, khóe mắt liếc thấy màn  hình máy tính vẫn sáng, mặt không biến sắc giơ tay tắt đi.
Tuy là fan não tàn của thần thượng, nhưng ở ngay trước mặt thần tượng xem phim người ấy diễn, nhìn kiểu gì cũng thấy thật ngại mà.
Hứa Mộ Sênh tinh ý nhìn thấy động tác của Hà Tinh Tinh, nhưng không hề vạch trần.
“Không phải, mẹ tôi đã ngủ say rồi. Tôi ra ngoài hút điếu thuốc.” Nói xong liền đi ra ngoài.
Hà Tinh Tinh: “...” Trong lòng có chút không hiểu.
Bác sĩ Hà cảm thấy thần tượng đêm nay có chút khác thường.
Không để Hà Tinh Tinh suy nghĩ, Hứa Mộ Sênh đã bước đến cửa, sau đó đột nhiên dừng lại, nghiêng đầu nhìn về phía cô, giọng nói vang lên rõ ràng trong căn phòng, “Lần sau đừng nằm ra bàn ngủ như thế, rất dễ bị cảm. Bản thân vốn là bác sĩ, cả ngày ở trong bệnh viện, áo blouse trắng nhìn không chán sao, hay là cầm dao phẫu thuật vẫn chưa đủ mệt, ban đêm lại còn xem “Kinh Trập”?”
Hà Tinh Tinh: “...” Trong lòng có chút không hiểu +1.


Trời, vậy mà vẫn bị phát hiện!!!
Sáng sớm ngày thứ hai, Hà Tinh Tinh cùng mấy người trong khoa và chủ nhiệm Thái đi kiểm tra phòng bệnh. Một đám người đi tới cửa phòng bệnh VIP 915, bên trong bất ngờ chuyền ra tiếng cãi nhau kịch liệt. 
“Hứa Uẩn Hoan, cô đừng có ở đây giả vờ giả vịt tỏ vẻ quan tâm, mau cút cho tôi, đừng ở đây khiến tôi chướng mắt nữa. Cô và mẹ cô thực giống nhau khiến người ta chán ghét. Con gái của hồ ly tinh đến thăm tôi? Hừ... Người vợ cũ như tôi sợ là không có phúc hưởng thụ đâu…” Là giọng của bà Lương Nhạn,  tiếng nói đầy phẫn nộ tới điên cuồng.
“Dì à... Dì đừng như vậy được không? Cháu thực sự muốn đến thăm dì mà…” Thanh âm nhỏ nhẹ của cô bé vô cùng ấm ức.
“Mẹ... Mẹ bình tĩnh một chút, Uẩn Hoan cũng là có ý tốt…” Tiếng nói của Hứa Mộ Sênh vô cùng bất đắc dĩ.
-----------
Mấy bác sĩ đi kiểm tra phòng bệnh mặt đối mặt nhìn nhau, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, vẻ mặt mông lung.
Chủ nhiệm Thái nhướng mày, “Chuyện gì vậy? Mới sáng sớm đã cãi nhau như vậy!”
Hà Tinh Tinh xoa xoa tay, “Cháu cũng không biết.”
Lão Vương nín cười nói: “Lại hiểu thêm thế nào là gia đình đại chiến.”
Quần chúng: “...”
Phòng bệnh cửa khép hờ, hở ra một khe hở lớn, chủ nhiệm Thái ho khan một tiếng, bên trong lập tức im bặt, không ngờ hiệu nghiệm như vậy!
Chủ nhiệm Thái đẩy cửa ra, Hà Tinh Tinh và Chu Tuấn Thâm đi ngay sau, lão Vương và mấy thực tập sinh đi cuối.
Hà Tinh Tinh quan sát quanh phòng một lượt, trong phòng ngoài bà Lương và Hứa Mộ Sênh, còn có một cô gái tuổi không lớn lắm.
Cô nhìn qua cô bé này nhiều nhất cũng chỉ 15 hoặc 16 tuổi, ngũ quan cân đối, dáng người thanh tú, có hơi gầy chút, khoác áo lông màu xanh hải quân, mái tóc màu đen sẫm được buộc đuôi ngựa, trong tay sách một giỏ hoa quả lớn, đứng ở một góc dáng vẻ ủy khuất, mắt ngấn nước. Hà Tinh Tinh nhìn bộ dạng yếu đuối đó mà đau lòng.
Cô cẩn thận nhìn tướng mạo của cô bé, có tới bảy tám phần giống với Hứa Mộ Sênh.
Cô nghĩ tới “con gái của hồ ly tinh” mà Lương Nhạn vừa nói, lập tức hiểu ra, phần nào đoán được thân phận của cô bé này.
Không ngờ thật là một đoạn ân oán gia đình không muốn người ta biết tới.
Hứa Mộ Sênh đứng trước giường, hai người ánh mắt giao nhau, anh khẽ gật đầu tỏ ý chào hỏi.
Cô cũng gật đầu, lịch sự chào lại.
“Bà cảm thấy thế nào rồi?” Chủ nhiệm Thái với nụ cười vạn năm không đổi lên tiếng hỏi.

Một giây trước khuôn mặt phẫn nộ không vui, một giây sau đã chuyển biến rõ rệt, bà cười rất tươi, vừa cười vừa nói: “Vết thương đã không còn đau nữa rồi.”
“Vậy thì tốt, chút nữa bác sĩ Hà sẽ tới thay thuốc cho bà.” Chủ nhiệm Thái có ý khuyên bà, “Bệnh này quan trọng nhất chính là giữ được tâm trạng luôn vui vẻ, mọi chuyện nên nghĩ thông một chút.”
Mặt bà Lương thoáng chốc cứng đờ, mấy giây sau mới trả lời: “Chủ nhiệm, ông yên tâm, tôi hiểu mà.”
Chủ nhiệm Thái nháy mắt ra hiệu cho Hà Tinh Tinh, cô liền hiểu ý, “Dì à, cháu kiểm tra phòng xong sẽ giúp dì thay thuốc nhé.”
“À, được rồi. Thật là phiền bác sĩ Hà quá.”
----------
Một nhóm bác sĩ đến nhanh mà đi cũng nhanh. Phòng bệnh lớn như thế lập tức lạnh đi ít nhiều.
Cửa phòng bị đóng lại, nét mặt Lương Nhạn lập tức biến đổi, giọng nói lạnh lùng, “Tiểu tạp chủng, cô có thể cút được rồi!”
“Dì Lương…” Hứa Uẩn Hoan gần như sắp khóc rồi, cả người đều khó chịu không yên.
Ngoài dự đoán, Lương Nhạn trực tiếp đập vỡ cốc nước để đầu giường cho hả cơn giận, “Mang đồ rồi cút đi nhanh, tôi không muốn nhìn thấy cô nữa! Vừa nhìn thấy cô, tôi liền nhớ tới khuôn mặt của đồ tiện nhân đó! Tôi vô cùng ghê tởm cô có biết không?”
Cô bé bị dọa một trận, phản xạ có điều kiện lui về phía sau, sau lưng đụng phải bức tường lạnh lẽo giật mình tránh ra, cả người lung lay sắp ngã.
“Mẹ!” Hứa Mộ Sênh kêu lên một tiếng, nhanh tay đỡ lấy cô bé, “Mẹ sao lại chút giận lên người Uẩn Hoan như vậy, con bé cũng đâu có làm sai chuyện gì!”
Lương Nhạn sắp tức chết rồi, con trai bà vậy mà lại đứng về phe con nhóc đó, giọng nói lập tức cao lên, “Nó không làm gì sai? Con dám nói nó không làm gì sai sao? Còn không phải bởi vì hai mẹ con nó, hai mẹ con chúng ta sẽ thành ra thế này sao? Mộ Sênh, con năm đó phải chịu biết bao khổ sở con đã quên rồi phải không?”
Hứa Mộ Sênh không để ý tới lời chất vấn của mẹ, thân thiết hỏi em gái: “Sao rồi, không có chuyện gì chứ?”
Cô gái nhỏ thực sự bị dọa sợ rồi, mặt trắng bệch, vẫn chưa hoàn hồn, yếu đuối lắc đầu, “Em không sao.”
“Không phải anh nói em đừng đến sao? Sao lại không nghe lời?”
“Anh, em xin lỗi…”
“Em về trước đi, đừng đến đây nữa.” Hứa Mộ Sênh đưa cô bé ra ngoài rồi dặn dò.
“Anh, em xin lỗi... Em không biết dì sẽ phản ứng lớn như vậy... Thực xin lỗi…” Cô gái nhỏ nước mắt vòng quanh, cứ liên tiếp nói xin lỗi.
“Anh không trách em.” Hứa Mộ Sênh thở dài, hơi nhíu mày hỏi: “Đến đây thế nào vậy?”
“Em gọi xe tới.”

“Vậy gọi xe về đi, một mình nhớ chú ý an toàn.”
“Anh, ông nội rất nhớ anh, anh lúc nào mới về thăm ông vậy?”
Anh không muốn nói đến chuyện này, khoát tay trải lại, “Để sau nói đi.”
Cô gái nhỏ cứ đi được mấy bước lại quay lại nhìn, không nỡ đi.
Hứa Mộ Sênh trở lại phòng bệnh, mẹ anh vẫn còn tức giận, quay mặt đi không để ý tới anh. 
Anh biết lúc này mà nói đạo lý với mẹ, bà nhất định không nghe, nên cũng không nhiều lời nữa.
--------------
Hai mẹ con yên lặng một lúc, Hà Tinh Tinh tới thay thuốc cho bà.
Vừa bước vào phòng Hà Tinh Tinh đã cảm nhận được bầu không khí khác lạ, huhu thật là áp lực mà, cô thật sự sợ rằng một mình vào trong phòng sẽ nhìn thấy trận chiến gia đình gì đó. Nếu không người ngoài như cô quả thực sẽ ngại muốn chết.
Cũng may, cái gì cũng không có! Cô lúc này thoải mái hơn không ít.
“Dì ơi, cháu tới thay thuốc cho dì.”
“Ừm, được.”
Nhìn thấy Hà Tinh Tinh tới thay thuốc cho mẹ, Hứa Mộ Sênh thức thời rời khỏi phòng bệnh.
Cô cẩn thận lấy kéo cắt băng gạc cũ ra, bôi thuốc nước lên trên, sau đó dùng băng gạc mới quấn lên.
“Vết thương hồi phục rất tốt, dì nhớ là không được để vết thương dính nước.”
“Làm phiền bác sĩ Hà rồi.” Bà hỏi: “Khi nào thì tôi có thể xuất viện được?”
“Dì phải nằm thêm hai ba ngày để kiểm tra thêm.”
----------------
Thay thuốc xong, Hứa Mộ Sênh mới vào phòng. Hai mẹ con chẳng ai muốn nói chuyện, không khí ngại ngùng này khiến Hà Tinh Tinh đứng không được ngồi cũng không xong.
“Hôm nay đến lượt cháu khám bệnh, nếu dì có chuyện gì có thể trực tiếp tìm bác sĩ Chu, hôm nay đến phiên anh ấy trực ban. Cháu đi trước.” Bác sĩ Hà chợt nảy ra quyết định sáng suốt.
“Bác sĩ Hà đợi một chút.” Bà vội gọi cô lại, thái độ cũng thay đổi, “Bác sĩ Hà đã có bạn trai chưa?”
Hà Tinh Tinh: “...”
Hứa Mộ Sênh: “...”
Bác sĩ Hà có chút mơ hồ, cứ quang minh chính đại thăm dò như vậy cũng được sao?
Hứa ảnh đế có chút đau đầu, anh đã đoán trước được Lương Nhạn sẽ trực tiếp hỏi như vậy. Mẹ anh cũng thật là quá chuyên nghiệp, bên này thì cùng anh chiến tranh lạnh, bên kia vẫn nhớ việc chung thân đại sự của anh, một chút cũng không nhầm lẫn giữa hai việc.

Trình độ chuyên nghiệp như này, thủy thổ đều không phục, chỉ phục mẹ hắn.
Hà Tinh Tinh ung dung đáp lời: “Dì, cháu không có bạn trai, nhưng có một vị hôn phu!”
Bà Lương: “...”
Hứa Mộ Sênh: “...”
Rất tốt, một chút tâm ý của bà trực tiếp bị bóp chết trong nôi rồi.
-------------
Chuyện này Hà Tinh Tinh thực không có bịa đặt, cô thực sự có một vị hôn phu, là do gia đình sớm sắp đặt rồi, là định từ khi cô còn rất nhỏ. Mặc dù trước nay vốn chưa từng gặp người đó, nhưng không thể phủ nhận là người đó có tồn tại được.
Huống chi mấy ngày trước mẹ đã gọi điện thoại nói rằng cô sắp phải đi gặp vị hôn phu thần bí đó.
Vị hôn phu thần bí đó là con trưởng trong gia đình chính trị nhà họ Hứa, tên là Hứa Hưu, ba mươi tuổi, lớn hơn cô mấy tuổi. Nghe nói lớn lên là một người tài.
Về tính cách, công việc, học lực gì đó, cô không quan tâm, cũng không có ý định đi tìm hiểu. Thông tin về đối phương cô cũng chỉ biết bấy nhiêu đấy, đều là mẹ cô mỗi lần gọi điện thoại đều nhắc tới, cô mới nhớ được.
Cha cô - Hà Quân Tâm từng nói, việc định hôn ước này là do ông nội khi còn sống đã định rồi. Đối phương là cháu nội ông Hứa, là bạn chiến đấu của ông. Hai ông lão khi còn trẻ là chiến hữu cùng một lớp, sau này được về cùng một khu chính trị. Chỉ là một người ở lại Hoành Tang, một người bị điều đi Vân Mạch. Ông Hứa hồi con trẻ bị điều đi phương bắc, cả một nhà đều cùng dời đi, sau này liền cắt đứt liên lạc.
Hai năm trở lại đây, con trai của ông Hứa, cũng là bố của vị hôn phu của cô đã được điều về Hoành Tang. Hai gia đình mới liên lạc lại. Đây chẳng phải là liên lạc vì hai đứa cháu sao.
Mặc dù là thế hệ trước định hôn sự, hai gia đình cũng không yêu cầu buộc phải thực hiện hôn ước này, chỉ nói là để hai đứa nhỏ gặp nhau một lần. Nếu mà thành công chính là đại hỷ. Nếu như không thành thì hai đứa tự do tìm người khác, hai bên đều vui, cũng chẳng tổn thất gì lớn.
Thực ra chuyện này sớm đã muốn sắp xếp rồi, nhưng mà công việc ở bệnh viện của Hà Tinh Tinh cứ bận suốt, cô cũng không cách nào đi gặp đối phương, chỉ đành kéo dài vậy. Thêm nữa đứa cháu trai nhà họ Hứa cũng không nhiệt tình với việc này lắm, tìm mọi lý do lấy lệ. Hai bên cứ kéo dài thời gian, hai người mới đến bây giờ vẫn chưa gặp nhau được.
Thời gian trước, ông Hứa đích thân tới thăm nhà, lại nhắc lại chuyện cũ, hi vọng nhất định phải để hai đứa trẻ gặp nhau một lần. Đích thân ông Hứa mở lời, Hà Quân Tâm tất nhiên phải đáp ứng. Vì thế hai bên đồng ý, Hứa gia thúc giục con trai, Hà gia thúc giục con gái, tìm đủ mọi cách để hai đứa gặp nhau.
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới, vừa nhắc tới vị hôn phu, mẫu thân đại nhân nhà cô đã gọi điện tới.
Hà Tinh Tinh nhìn màn hình điện thoại nhấp nháy không ngừng, đoán cuộc điện thoại này của mẹ tám chín phần là vì chuyện này.
“Alo, mẹ à?”
“Tinh Tinh à, tuần này con rảnh không? Về nhà một chuyến đi!” Trong điện thoại truyền tới tiếng của mẫu thân đại nhân La Mỹ Phương.
Cô biết thừa nhưng vẫn hỏi: “Có chuyện gì vậy mẹ? Tuần này bệnh viện có thể có chút bận!”
“Trước đây mẹ nói với con về cháu nội ông Hứa rồi mà, con định khi nào thì đi gặp người ta?”


 

Bình Luận (0)
Comment