Ngày Hè Đằng Đẵng

Chương 27

Lúc Kiều Kinh Ngọc tỉnh dậy ngoài cửa sổ đã lờ mờ tối, xung quanh yên ắng hệt như cả thế giới đều đứng im.

Cậu đờ đẫn mở mắt, cổ họng hơi khô, mí mắt cũng nặng trĩu, chờ chốc lát mới nhận ra mình đang ở đâu, trong lòng trào dâng nỗi mất mát như thể bị bỏ rơi.

Cảm giác ủ rũ vô duyên vô cớ sau giấc ngủ trưa bắt đầu có từ khi cậu còn nhỏ, hồi tấm bé mỗi lần ngủ trưa dậy, nếu bên cạnh không có ai thì cậu sẽ khóc, bây giờ tất nhiên không khóc nhưng vẫn rất buồn.

Kiều Kinh Ngọc chậm chạp ngồi dậy, nhìn thấy áo của Lạc Hải dưới người mình. Cậu nhớ cậu chỉ nằm nhoài trên bàn phòng máy, không nhớ sao mình lại sang phòng dụng cụ, lẽ nào Lạc Hải đến rồi?

Phòng máy bên cạnh có tiếng nói chuyện, coi bộ là nhóm Trần Gia.

Kiều Kinh Ngọc đẩy cửa đi ra, trông thấy phòng máy sáng đèn rực rỡ hẳn lên, bàn ghế kê ngay ngắn, mỗi bàn đều có một bộ máy tính đã lắp xong.

Lạc Hải chỉ mặc áo ba lỗ quay lưng về phía cậu, ngồi trước máy tính không biết đang xem gì.

"Ấy, dậy rồi à?" Trần Gia nhìn thấy cậu đầu tiên, cất giọng trêu chọc đôi câu: "Anh tưởng em ngủ một mạch tới sáng cơ. Em hôn mê đúng không, lúc Lạc Hải bế em đi cũng chẳng tỉnh tí nào."

Kiều Kinh Ngọc dụi mắt, hóa ra Lạc Hải bế cậu sang phòng dụng cụ sao? Nghĩ mà kỳ cục quá, bị con trai cùng tuổi bế xấu hổ lắm, sao Lạc Hải không gọi cậu dậy?

Lạc Hải quay đầu nhìn người đi vào ôm áo của mình, dụi mắt hoang mang như chưa tỉnh ngủ.

Hắn không nói gì, chỉ tiện tay kéo ghế bên cạnh.

Kiều Kinh Ngọc đi sang ngồi cạnh hắn, đưa áo cho hắn: "Cậu xem gì thế? Máy tính nối mạng hết rồi hả?"

"Không có gì, xem linh tinh thôi." Nói đoạn Lạc Hải đóng trang web: "Nối mạng rồi."

"Vậy thì tốt, sau này cậu có thể đến đây lên mạng." Kiều Kinh Ngọc nhìn thấy Lạc Hải vừa xem đề thi đại học năm nay.

Cậu giả vờ không thấy gì, không chọc vào vết thương lòng của hắn.

Sao lại không tiếc nuối cho được? Đối với một người khát khao tri thức và ánh sáng như Lạc Hải, thật sự đáng tiếc khi không thể vào đại học, không thể đi ngắm nhìn thế giới bên ngoài.

Phòng máy đã thu dọn gần xong, Trần Gia đứng dậy vươn vai: "Bọn mình quét dọn một lượt rồi về thôi."

"Lạc Hải với Kiều Kiều về trước đi, bọn anh quét là được." Một sinh viên nói.

"Đúng đúng, hôm nay may có Lạc Hải giúp đỡ! Cảm ơn anh Hải!" Một người bạn khác của Trần Gia cũng phụ họa.

Kiều Kinh Ngọc sợ hết hồn, anh Hải là cái quái gì? Lạc Hải trở thành anh Hải từ bao giờ? Các anh đều lớn hơn Lạc Hải mà?

Không ngờ trong lúc cậu đang ngủ, Lạc Hải đã thầu gần như toàn bộ việc của phòng máy, độ tin cậy trong lòng nhóm Trần Gia tăng vọt.

Lạc Hải cũng không khách sáo với họ: "Vậy bọn tôi đi trước, khi nào các anh về nhớ khóa cửa."

Hiện giờ đống máy tính trong phòng máy là tài sản đáng giá nhất thôn họ, khó tránh có người nảy ý đồ xấu xa.

"Ô kê, yên tâm đi." Trần Gia nói.

Mặc dù trời vẫn chưa tối nhưng đèn cảm ứng âm thanh trong hành lang đã sáng lên theo tiếng bước chân của họ.

Lạc Hải đi trước, Kiều Kinh Ngọc lẽo đẽo theo sau. Đi mãi đi mãi bỗng nhiên Lạc Hải dừng chân, cúi xuống nhặt một tờ giấy.

Đó là thông báo tìm người dán trên hộp, có lẽ dán không chặt nên rơi ra trong lúc họ chuyển đồ lên tầng.

Lạc Hải nhìn thông báo tìm người, khi Kiều Kinh Ngọc tưởng hắn sẽ vứt thùng rác thì hắn lại gấp nó thành máy bay giấy.

Lạc Hải hà một hơi, máy bay giấy bay từ cửa sổ tầng ba ra ngoài, chao liệng trên không trung rất lâu rồi đáp xuống một cái cây to.

Hai đứa dừng chân nhìn một chốc.

Kiều Kinh Ngọc không biết Lạc Hải đang nghĩ gì, nhưng bây giờ trong đầu cậu xẹt qua một suy nghĩ, có khi nào Lạc Hải bị lừa bán không?

Tuy Lạc Hải nói mình bị bỏ rơi, nhưng thời của bọn cậu vẫn thực hiện kế hoạch hoá gia đình, theo lý bé trai sơ sinh khoẻ mạnh rất hiếm bị vứt đi.

Lạc Hải nói lúc được nhặt về hắn mắc bệnh, đoán rằng đấy là nguyên nhân bị vứt bỏ. Nhưng bây giờ Lạc Hải rất khoẻ mạnh nên chắc hẳn khi đó không phải bệnh gì nặng, nếu thật sự mắc bệnh nặng khó chữa thì ở xóm núi nhỏ điều kiện chữa trị kém như thế, sao Lạc Hải có thể sống tiếp?

Tất nhiên Kiều Kinh Ngọc không tin ông gạt Lạc Hải, song cậu luôn cảm thấy sự việc không hề đơn giản.

Buổi tối trời đổ mưa, hè năm nay mưa rào nhiều nước, còn có sấm cực kỳ to.

Kiều Kinh Ngọc làm ổ trên giường xem phim tài liệu, cạnh tay là bát quả dại đã rửa, chính là loại quả tìm thấy lúc lên núi với Lạc Hải lần trước, vì cậu thích ăn nên Lạc Hải thường lên núi hái cho cậu.

Loạt soạt, màn cửa bị vén lên.

Lạc Hải ướt dầm dề đi vào, người sũng nước mưa.

"Cậu đi đâu thế?" Kiều Kinh Ngọc vội vàng ngồi dậy, nhìn chằm chằm cậu bạn ướt như chuột lột.

Cậu xuống giường định tìm khăn khô cho Lạc Hải. Lạc Hải kéo cậu lại, đưa cái túi trong tay cho cậu.

"Gì đây?" Kiều Kinh Ngọc nhận túi bóng dính nước mưa mở ra xem, bên trong là quả dại loại cậu đang ăn.

Lạc Hải cởi áo: "Tối nay mưa to, kiểu gì quả cũng rụng không ăn được nữa, tôi đi hái cho cậu một ít."

Mũi Kiều Kinh Ngọc bỗng cay cay: "Sao cậu..."

Sao cậu tốt với tớ quá vậy. Chỉ là chút đồ ăn mà đến nỗi đội mưa to vào núi ư?

Lạc Hải cầm áo ngắn tay ướt nhẹp đi ra ngoài, lúc quay lại đã thay đồ sạch sẽ.

"Ông ngủ chưa?" Kiều Kinh Ngọc hỏi.

"Ngủ rồi." Lạc Hải ngồi xuống trước bàn học.

Hắn vừa ngồi thì đèn trong phòng nhấp nháy vài cái rồi tắt, gian phòng rơi vào bóng tối. Kiều Kinh Ngọc ngạc nhiên kêu "ớ", lần tìm điện thoại bật đèn pin.

"Chắc là mất điện." Lạc Hải nói: "Tôi đi tìm nến."

"Nến á?" Kiều Kinh Ngọc tưởng mình nghe nhầm, nghĩ lại hình như cậu chỉ đốt nến khi sinh nhật.

Cậu đưa điện thoại cho Lạc Hải: "Cậu cầm mà soi."

Lạc Hải nhanh chóng tìm thấy nến, còn là nến màu đỏ.

"Cậu sợ mất điện không?" Lạc Hải đốt nến, nhỏ vài giọt sáp lên bàn nhỏ ở đầu giường cố định nến.

"Không sợ." Kiều Kinh Ngọc leo lên giường, tựa vào đầu giường nhìn ngọn nến cháy: "Có không khí lắm."

Cậu vỗ giường: "Lên đây nằm một lúc không?"

Lạc Hải không từ chối, cùng Kiều Kinh Ngọc nửa nằm nửa dựa đầu giường, khiến hắn nhớ đến ngày hôm đó xem phim với Kiều Kinh Ngọc ở nhà nghỉ.

Cùng là buổi tối, cùng là trời mưa.

"Đặt vé xe ba ngày sau rồi à?" Lạc Hải hỏi, chiều nay hắn nghe Trần Gia nói.

"Ừm." Kiều Kinh Ngọc gật đầu: "Bác Trần đặt một thể."

"Bao giờ khai giảng?" Lạc Hải hỏi tiếp.

"Đầu tháng chín." Kiều Kinh Ngọc đáp.

"Vậy thì tốt, về vẫn được nghỉ ngơi mấy ngày." Lạc Hải nói.

"Ừm." Chút nghẹn ngào vì phải chia xa lập tức len lỏi khắp cõi lòng Kiều Kinh Ngọc.

"Cậu từng nói bọn mình là bạn, đúng không?" Cậu chợt hỏi Lạc Hải.

Lạc Hải nghiêng đầu ngó cậu, trong phòng mờ tối, chỉ có ngọn nến leo lắt, hắn không trông rõ nét mặt Kiều Kinh Ngọc, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của cậu giữa đêm tối như đang ngân ngấn nước.

"Ừ." Lạc Hải trả lời.

"Vậy cậu có liên lạc với tớ không?" Kiều Kinh Ngọc cũng không biết vì sao mình hỏi như thế, chỉ là cậu lờ mờ có cảm giác Lạc Hải sẽ không liên lạc với mình nữa.

Lạc Hải chưa từng nghĩ đến chuyện này, cũng chưa từng nghĩ sau khi Kiều Kinh Ngọc về thành phố hai đứa sẽ liên lạc thế nào. Hắn có cuộc sống của hắn và Kiều Kinh Ngọc cũng vậy, họ vốn dĩ không giống nhau, Kiều Kinh Ngọc chỉ như một khúc nhạc đệm xen vào cuộc đời hắn mà thôi.

Hơn nữa hai thằng con trai còn có thể gọi điện thoại nhàm chán cả ngày như các cặp yêu nhau sao?

Kiều Kinh Ngọc định nói "kết bạn Wechat đi", điện thoại cũng móc ra rồi mới nhớ con máy người già của Lạc Hải không thể dùng Wechat, biết trước đã mua cho Lạc Hải một cái, bây giờ cũng không kịp, mà mua chưa chắc Lạc Hải đã cần.

"Cậu biết số điện thoại của tớ phải không?" Cậu nhìn Lạc Hải: "Sau này nếu đổi số thì nhớ báo với tớ, nếu tớ đổi số cũng sẽ nhắn tin cho cậu."

"Được." Lạc Hải đồng ý.

Ngoài cửa sổ mưa rất to.

Kiều Kinh Ngọc lặng nghe tiếng mưa, đáy lòng vô cùng yên ả. Hai đứa đều lưu cách liên lạc của nhau, vậy thì cậu sẽ không lạc mất Lạc Hải.

Tiếng mưa gây buồn ngủ, Kiều Kinh Ngọc nhắm mắt, cất lời như đang nói mớ: "Lạc Hải, cậu phải đi ngắm nhìn thế giới ngoài kia."

Sau đó cậu không biết nữa.

Có lẽ tiếng mưa to quá, Lạc Hải không nghe thấy cậu nói gì, vả chăng Lạc Hải có nói nhưng cậu buồn ngủ không nghe thấy.

Nửa đêm mưa to vẫn không ngớt, tiếng mưa không hề dừng một phút một giât, Kiều Kinh Ngọc mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng chuông lẫn trong tiếng mưa gió.

Ngọn nến ở đầu giường đã tắt khiến gian phòng cực kỳ tối, xóm núi mất điện giơ tay không thấy năm ngón, không thấy mảy may nào cả.

Kiều Kinh Ngọc sờ bên cạnh mà trống không, Lạc Hải không có đây, có lẽ về phòng bên cạnh rồi.

Cậu nghĩ như vậy rồi lại ngủ thiếp đi, đến tận khi tiếng còi xe cấp cứu chói tai làm giật mình tỉnh giấc, cửa sổ kính phản chiếu đèn xanh lập loè của xe cấp cứu trong sân.

Kiều Kinh Ngọc ngồi phắt dậy, tỉnh ngủ hẳn.

Cậu đi chân trần chạy ra, nhìn thấy nhân viên y tế mặc áo trắng đang khiêng ông lên cáng cứu thương.

Lạc Hải bị dồn qua một bên, cách nhiều người quá Kiều Kinh Ngọc còn không thấy được vẻ mặt hắn.

Cảnh tượng cực kỳ hỗn loạn, ông được khiêng lên cáng đưa ra ngoài, Lạc Hải theo sau che ô cho ông, nước mưa đập vào mặt ô kêu "lộp bộp".

Kiều Kinh Ngọc đờ đẫn vài giây rồi vội vàng chạy vào nhà xỏ giày cầm điện thoại, lại lục balo lấy tiền mặt bố nhét cho lúc sắp đi, hình như có năm nghìn tệ, bố sợ cậu đến nơi không thể thanh toán điện tử, đề phòng cần dùng khẩn cấp.

Cậu lấy tiền, hớt ha hớt hải chạy ra: "Tớ đi với cậu!"

Lạc Hải đang chuẩn bị lên xe, nghe tiếng bèn quay đầu nhìn cậu.

Mưa to thoáng cái xối ướt người, Kiều Kinh Ngọc run cầm cập.

"Về đi!" Lạc Hải cất cao giọng trong mưa: "Trông nhà cẩn thận!"

Kiều Kinh Ngọc không dám nói nhiều sợ làm chậm trễ thời gian, chỉ có thể dúi tiền cho hắn: "Vậy cậu cầm cái này đi!"

Lạc Hải không nhận.

"Cầm đi." Kiều Kinh Ngọc cương quyết dúi cho hắn.

Cửa sau xe cấp cứu đóng lại đánh "rầm", kéo còi chạy ra khỏi sân, đèn xanh nhấp nháy trên nóc xe dần mờ nhạt giữa màn mưa.

Toàn thân Kiều Kinh Ngọc ướt sũng, đứng đực trong sân một lúc mới về phòng thay quần áo.

Cậu hơi sợ, lần mò đốt nửa cây nến trên đầu giường.

Tiếng xe cấp cứu quá to, hầu như cả thôn đều biết.

Trần Gia đội mưa chạy đến: "Kiều Kiều em sợ không, anh sang làm bạn với em đây."

Trần Văn Xuyên lo vừa có sấm vừa mất điện, một mình Kiều Kinh Ngọc sẽ sợ, dẫu sao nhà Lạc Hải cũng dựa núi, vị trí khá khuất nẻo, xung quanh cũng không có hộ gia đình nào.

Kiều Kinh Ngọc nhường nửa cái giường: "Em chỉ sợ ông xảy ra chuyện. Anh nói xem ông sẽ không làm sao chứ?"

Trần Gia nằm giường thở dài: "Ông lớn tuổi rồi, con người đến tuổi này đều như vậy, đủ thứ bệnh vớ vẩn tìm tới, đột quỵ rất dễ tái phát, lần này khó nói lắm."
Bình Luận (0)
Comment