Ngày Hè Đằng Đẵng

Chương 59

Kiều Kinh Ngọc xoay người, bất ngờ trông thấy Lạc Hải đứng sau lưng. Hình như cậu không ngờ Lạc Hải lại xuống đây, ngạc nhiên thoáng chốc rồi cũng không nói gì, lẳng lặng chạy lên tầng.

Nhưng Lạc Hải nhìn thấy mắt cậu đỏ hoe.

Chắc hẳn Kiều Kinh Ngọc rất buồn, cậu thuộc dạng một chút chuyện nhỏ nhặt cũng phải làm cho to tát, song chuyện thật sự khiến cậu đau lòng thì luôn kìm nén.

Lạc Hải không yên tâm nên đi theo, có lẽ bây giờ Kiều Kinh Ngọc không muốn bất cứ ai trông thấy bộ dạng mất mát của mình, nhưng hắn không thể bỏ mặc không lo.

Hắn mở cửa phòng ngủ.

Kiều Kinh Ngọc cúi gằm đầu ngồi trên thảm, hai tay ôm đầu gối, nước mắt lăn dài nhưng tuyệt nhiên không có tiếng nức nở, ngay cả nỉ non cũng đầy vẻ cô đơn và bất lực.

Lạc Hải cũng phải khắc khoải không yên, trước kia hắn thường thấy trong sách miêu tả một người đau lòng cho một người khác sẽ dùng từ "khắc khoải", nhưng hắn khó mà mường tượng cảm giác ấy, bây giờ thì hiểu rồi.

Hắn đẩy cửa đi vào, khom người ôm chặt chó con lông xoăn của mình vào lòng, lại sợ Kiều Kinh Ngọc nghe thấy tiếng tim đập như nổi trống trong lồ.ng ngực.

"Đừng nghe bà nói, đấy là sắp xếp của một mình bà, chú Giang không nói gì thật ra là từ chối."

"Không... Không phải đâu." Kiều Kinh Ngọc lắc đầu, giọng nghẹn ngào: "Tớ biết hết."

Lạc Hải nhẹ nhàng hỏi: "Cậu biết gì?"

Kiều Kinh Ngọc cụp mắt, hàng mi dài tăng thêm vẻ buồn thương ở cậu.

"Lạc Hải, tớ biết bố tớ sẽ lại lấy vợ, mẹ tớ cũng tái hôn, bố mẹ đều sẽ xa tớ. Bao giờ cậu lên đại học cậu cũng bỏ tớ mà đi, tớ phải sống một mình."

"Có lẽ khi rảnh bố mẹ cũng tới thăm tớ, nhưng hầu hết thời gian tớ đều phải một mình."

"Thật ra một mình cũng không có gì không tốt, rất nhiều người thích sống một mình, nhưng mà tớ... tớ chỉ sợ cô đơn một chút xíu thôi."

"Nhưng không sao, tớ sẽ dần quen, ai mà chẳng cô đơn, đều phải làm quen hết."

Kiều Kinh Ngọc nói đứt quãng với tông giọng rất bình tĩnh, có điều nước mắt cứ rơi lã chã.

Những giọt nước mắt mang độ ấm thấm ướt lồ.ng ngực Lạc Hải, hắn suýt không nhịn được mà bày tỏ với cậu: "Tôi sẽ không bao giờ để cậu lẻ loi một mình."

Nhưng sau cùng hắn vẫn chọn kiềm chế, lau nước mắt cho Kiều Kinh Ngọc rồi an ủi cậu: "Đấy đều là chuyện mai này, cậu sẽ không một thân một mình mãi mãi, cậu sẽ quen rất nhiều người, sẽ yêu đương, kết hôn, có lẽ còn có những đứa con của mình."

Lạc Hải nén cay đắng trong lòng mà nói.

"Tớ không cần." Kiều Kinh Ngọc: "Tớ không muốn yêu đương, không ai có thể chịu được tính tớ, tớ vừa lười vừa ăn hại, tớ chẳng có ưu điểm nào, sẽ không có ai thật lòng yêu tớ."

"Tớ cũng không muốn kết hôn, cũng không muốn có con, trẻ con đáng sợ lắm, tớ có tiền phải cho tụi nó tiêu, tụi nó còn kêu la khóc lóc, hoàn toàn không thể giao tiếp, quan trọng nhất là," Kiều Kinh Ngọc ngừng giây lát: "Xét từ kinh nghiệm tớ làm con của bố mẹ tớ, nuôi trẻ con không được tích sự gì hết."

Bầu không khí đau lòng thoắt biến mất sau câu nói của cậu, Lạc Hải xém không nhịn được cười. Cũng đúng, hắn cũng không thể tưởng tượng bộ dạng Kiều Kinh Ngọc làm bố.

Hơn hết hắn không muốn tưởng tượng dáng vẻ Kiều Kinh Ngọc làm chồng người khác.

Hơn 7 giờ tối, cơm tất niên đã chuẩn bị xong, Giang Bác Thần lên tầng gọi hai đứa trẻ xuống ăn. Tivi trong phòng khách đang chiếu phân đoạn phỏng vấn trước gala xuân, rất rộn ràng náo nhiệt.

Kiều Kinh Ngọc đứng cạnh cửa sổ gọi điện với mẹ, bên mẹ là buổi trưa, trên phố lớn cũng đang chúc mừng Tết Nguyên đán, mẹ đi cùng học sinh.

Đúng dịp năm mới, Kiều Kinh Ngọc lại ở bên cạnh nên Giang Bác Thần cũng nói đôi lời với Kiều Trân. Lạc Hải để ý từ lúc chú Giang cầm điện thoại, vẻ mặt bà Giang thay đổi hẳn, thể hiện rõ sự chán ghét và cay nghiệt.

Mới đầu hắn không hiểu vì sao bố mẹ Kiều Kinh Ngọc lại ly hôn, theo lý mà nói cô Kiều và chú Giang xứng đôi ở mọi phương diện từ học vấn, công việc đến ngoại hình, lại là bạn đại học, tổ ấm của họ đầy đủ sung túc, cô Kiều không phải người ngang ngạnh vô lý, chú Giang cũng rất chăm lo gia đình, chắc hẳn phải ít mâu thuẫn.

Nhưng bây giờ nhìn bà Giang như thế, lại móc nối đến chuyện Kiều Kinh Ngọc nói lúc ra đời suýt bị bà nội đem cho, Lạc Hải cảm thấy cuộc hôn nhân của chú Giang, nhìn chung là vì người nhà can thiệp quá nhiều dẫn đến mài mòn tình cảm vợ chồng.

Trong bữa cơm bà Giang cũng không dừng. Bà nói bóng gió nhà cửa quá lạnh lẽo, Tết nhất không náo nhiệt, bố chú Giang mất sớm làm bà vất vả biết bao, đến cuối đời cũng không thể tận hưởng niềm vui gia đình.

Giang Bác Thần là con một, thật ra lần này đón bà Giang tới cũng có cân nhắc đến vấn đề chăm sóc mẹ già sau này.

"Mẹ, hết Tết mẹ đừng về, con mua cho mẹ một căn nhà nhỏ ở đây, sau này mẹ dưỡng lão ở đây đi."

Bà Giang cười nói: "Con không bảo sớm, làm sao mà chưa gì đã không về được, đồ đạc của mẹ không cần thu dọn à, nhà ở quê cũng phải nhờ người coi giùm chứ."

"Vậy thì qua Tết con nhờ người đưa mẹ về, tiện thể dọn đồ chuyển đến đây giúp mẹ." Giang Bác Thần nói: "Dạo này con đang xem nhà, có một căn chung cư nhỏ được lắm, môi trường xung quanh rất tốt, cách con cũng gần."

"Gần đến mấy cũng có thể gần với tiện hơn ở luôn đây sao?" Bà Giang nhìn quanh nhà: "Nhà rộng thế này, lại nhiều phòng, còn mua thêm làm gì? Không phải lãng phí tiền của à?

Bà nói: "Dù sao con cũng đừng mua nhà, ở đây tấc đất tấc vàng, chút tiền của con cứ để dành đấy. Mẹ ở căn nhà này rất ổn, bình thường còn có thể chăm sóc nấu nướng cho con, bao giờ con sinh đứa nữa, mẹ cũng có thể chăm hộ..."

"Mẹ! Đã bảo đừng nhắc việc này." Giang Bác Thần ngắt lời bà, ánh mắt tỏ ý con trẻ vẫn đang ở đây.

Bà Giang liếc Kiều Kinh Ngọc, không nói tiếp nữa.

"Con no rồi." Kiều Kinh Ngọc đặt bát xuống rồi xoay người lên tầng.

Vừa mới vào bữa, đã ăn được gì đâu.

Giang Bác Thần thở dài: "Mẹ, con đã nói với mẹ bao nhiêu lần, đừng nói những việc này trước mặt Kiều Kiều."

Bà Giang nghe đến "Kiều Kiều" là giận, cháu trai không họ mang họ "Giang", đây là nút thắt của cả đời bà: "Có gì mà không thể nói, con với mẹ nó đã ly hôn, còn không cho con kiếm người khác à? Thằng bé này bị tụi bay nuông chiều, quá ích kỷ."

"Chú Giang, cháu cũng no rồi." Lạc Hải bỏ đũa xuống, đứng dậy nói: "Cháu lên xem Kiều Kiều."

"À ừ, cháu lên đi, lát nhớ xuống ăn sủi cảo, gọi Kiều Kiều nữa." Giang Bác Thần nói.

Bữa cơm rất không vui vẻ, Giang Bác Thần cũng hơi khó chịu trong lòng. Mặc dù bà lão ưa càm ràm nhưng cũng không nỡ nhìn con trai phiền não, thôi đành không nói nữa.

Hôm nay giao thừa, nhà họ không có thói quen thức khuya đón năm mới, ăn xong thì xem gala xuân một lúc, sau đó người nào người nấy đi nghỉ ngơi.

Kiều Kinh Ngọc và Lạc Hải không về mà ngủ ở đây một đêm, sáng mai đến nhà bà ngoại chúc Tết.

Kiều Kinh Ngọc tắm xong định sang phòng sách của mẹ tìm sách đọc, ngang qua phòng Kiều Trân thì thấy cửa mở hé, bên trong đang sáng đèn.

"Ai đó?" Cậu tưởng là bố bèn đẩy cửa ra, nhìn thấy người trong phòng mới sững sờ: "Bà nội, bà ở đây làm gì?"

Bà Giang đang chuẩn bị trải giường, bỏ gối trên tay xuống: "Phòng bà ngủ tối qua bị hỏng bóng đèn, không sáng được, vẫn chưa gọi thợ tới sửa, bố cháu bảo bà sang phòng này ngủ."

"Sao ạ? Không thể nào." Kiều Kinh Ngọc cau mày: "Đây là phòng mẹ cháu."

Sau khi lấy nhau Kiều Trân và Giang Bác Thần vẫn giữ phòng riêng, bởi vì cô muốn có không gian riêng tư. Căn phòng này ngay cả Giang Bác Thần cũng hiếm khi vào. Tuy bây giờ Kiều Trân đã dọn đi nhưng trong phòng vẫn còn một ít đồ, vẫn luôn để ở đấy.

Kiều Kinh Ngọc không tin bố cho bà ngoại ở phòng này: "Cháu đi hỏi bố."

"Ầy, cháu đừng đi! Bố cháu đang tắm." Bà Giang không ngờ cậu đi hỏi thật: "Bà còn có thể gạt cháu sao?"

Kiều Kinh Ngọc không nghe, đi sang phòng Giang Bác Thần. Phòng tắm vẳng ra tiếng nước, bố cậu đang tắm.

"Dù bố cháu nói thì cũng không được." Cậu lại quay về phòng mẹ, ôm gối và chăn mỏng bà nội vừa cầm sang đi ra ngoài: "Bà, bà không thể ngủ ở phòng mẹ cháu, trong nhà còn một phòng cho khách, bà ngủ phòng đó đi."

"Ôi thằng bé này!" Bà Giang ngăn cậu: "Bố mẹ cháu ly hôn rồi, dù gì mẹ cháu cũng không về nữa, phòng trống không dùng đến, cho bà ở một đêm thì có làm sao? Hả? Sao cháu không hiểu chuyện chút nào vậy?"

"Dù sao cũng không được, cháu không cho phép bà ở phòng mẹ cháu." Kiều Kinh Ngọc ôm đồ đi thẳng sang phòng khác trong nhà.

Bà Giang nào ngờ cháu trai ương ngạnh như thế, tức tối đi gõ cửa phòng Giang Bác Thần: "Con mau ra đây! Xem con trai con kìa! Con chiều nó thành cái dạng gì rồi!"

Nhà ầm ĩ tung trời, Giang Bác Thần đang tắm dở phải mặc vội áo tắm đi ra, vừa dỗ dành mẹ già vừa hỏi: "Có chuyện gì."

Kiều Kinh Ngọc quẳng chăn vào phòng cho khách rồi đi ra, đến phòng mẹ mình khóa "sầm" cửa lại.

"Không chỉ bà không được ở." Nói bà xong, cậu nhìn Giang Bác Thần: "Dù sau này bố tái hôn, vợ mới của bố cũng không được dọn vào phòng của mẹ con, cũng không được vào nhà con!"

Giang Bác Thần không biết xảy ra chuyện gì, vô duyên vô cớ bị hét vào mặt thì tức giận nói: "Kiều Kinh Ngọc con lên cơn cái gì? Có ai ăn nói với người lớn như con không?"

Giang Bác Thần hơi lớn tiếng làm Kiều Kinh Ngọc giật mình. Bố chưa từng nạt cậu bao giờ, đã bao giờ cậu chịu nỗi ấm ức ấy, mắt đỏ hoe miệng mếu máo, xoay người chạy đi.

"Kiều Kiều!"

Phản ứng đầu tiên của Giang Bác Thần là đuổi theo, nhưng nhìn áo choàng tắm trên người thì lại dừng chân, quay về lấy áo khoác.

Bà lão thấy tóc con trai hãy đang nhỏ nước, hôm nay rét tê tái, đương nhiên cũng cản không cho đi, suy cho cùng con ai người nấy xót.

"Chú, cháu đi tìm cậu ấy." Không biết Lạc Hải từ đâu chui ra, còn ôm áo phao và khăn quàng cổ của Kiều Kinh Ngọc.

Chuyện xảy ra ban nãy hắn đã nghe toàn bộ, ngoài trời lạnh thấu xương mà Kiều Kinh Ngọc chỉ mặc mỗi áo ngủ.

"Chú, chú không nên hung dữ với cậu ấy như thế, cậu ấy luôn rất tin tưởng chú."

Lạc Hải nói xong thì đi tìm Kiều Kinh Ngọc.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Lạc Hải: Chú, xin chú đừng lớn tiếng với vợ cháu quá.
Bình Luận (0)
Comment