Ngày Hè Đằng Đẵng

Chương 92

Buổi tối trước ngày xuất viện.

Lạc Hải ở cạnh giường bệnh của Kiều Kinh Ngọc rất lâu, đến tận khi Kiều Kinh Ngọc mơ màng buồn ngủ, hỏi như nói mớ: "Ngày mai cậu đến đón tớ không?"

Cậu biết Lạc Hải vừa lấy bằng lái xe, ban ngày còn tưởng tượng ngồi xe bạn trai đi hóng gió quanh thành phố.

Lạc Hải đồng ý: "Ừ, mai tôi đến đón cậu."

Kiều Kinh Ngọc thỏa mãn chìm vào giấc ngủ.

Ngoài cửa sổ ngày càng tối, mảnh trăng lưỡi liềm treo cao giữa trời. Lạc Hải xoay người ra khỏi phòng bệnh, sau lưng là ánh trăng sáng ngời.

Kiều Trân đợi hắn bên ngoài, lên tiếng nhắc nhở: "Ngày mai đừng đến, cháu không nên nhận lời nó."

"Cô, cho cháu đến đón cậu ấy đi ạ. Cháu đã hứa rồi, cháu không muốn nuốt lời với cậu ấy."

"Lạc Hải, cháu biết rõ dùng dằng thế này không phải là cách. Đừng đến nữa, đừng gặp nó nữa, như thế tốt cho cả hai đứa. Cô đang chuẩn bị thủ tục di dân, mẹ con cô sẽ đi nhanh thôi."

Đèn trong hành lang bệnh viện tối đi vì không ai qua lại, lại chậm rãi sáng lên lần nữa trước tiếng bước chân nặng nề của Lạc Hải.

Kiều Trân nhìn lóng lưng Lạc Hải, nghĩ đến cuộc trò chuyện với Lạc Hải vào tối hôm trước. Thật ra hôm đó cô rất ích kỷ.

Cô hỏi Lạc Hải chuyện về Đại học A và bố mẹ, vốn dĩ cô muốn khuyên Lạc Hải cùng ra nước ngoài với Kiều Kinh Ngọc, như thế con trai không cần xa cô mà cũng không cần xa Lạc Hải.

Nhưng cô lại không nói nên lời, cô không thể khuyên Lạc Hải từ bỏ ngôi trường đại học vất vả thi đỗ, càng không thể khuyên Lạc Hải rời xa bố mẹ mới vừa tìm được. Gia đình Lục Vấn Cảnh thật sự quá khổ, cô không cách nào mở miệng.

Kiều Trân đi vào phòng bệnh, Kiều Kinh Ngọc đã ngủ say, trong mơ cậu đang chào đón ngày mai mà mình luôn nhung nhớ.

Đêm nay như dài đằng đẵng, giấc mơ nhẹ nhàng nối tiếp nhau, Kiều Kinh Ngọc mơ thấy mình và Lạc Hải về lại thị trấn Sơn Nam, căn nhà nhỏ của ông nở đầy hoa lựu đỏ rực, cậu làm lạnh dưa hấu bằng nước giếng.

Ngôi nhà gỗ trên núi được dọn dẹp như mới, hai đứa kê giường lớn làm chuyện không thể miêu tả trong phòng, hoa huệ mưa sau nhà đong đưa theo gió, có màu trắng, màu hồng, màu vàng...

Ngủ dậy, toàn thân cậu mướt mồ hôi.

Cậu nhìn thấy dây buộc tóc cá voi để cạnh gối bèn vội vàng đeo lên cổ tay. Đây là món đồ Lạc Hải tặng cậu mà cậu cực kỳ quý trọng.

Hôm nay xuất viện, Kiều Kinh Ngọc ăn bữa cơm bệnh viện cuối cùng trong phòng bệnh.

Giang Bác làm thủ tục xuất viện, thanh toán tất cả viện phí rồi về phòng tiếp tục thu dọn đồ đạc vặt vãnh của con trai. Chú mang cho con một bộ quần áo từ nhà, lấy ra để bên cạnh chân con: "Thay quần áo đi con, cởi đồ bệnh nhân ra, sau này mình không mặc áo kẻ sọc xấu xí này nữa nhé."

Kiều Kinh Ngọc thay quần áo mà tâm hồn treo ngược cành cây, thầm nghĩ sao Lạc Hải vẫn chưa đến, trước đây ngày nào cũng rất tích cực, sao đến hôm ra viện lại không thấy đâu? Sáng nay thức dậy, cậu nhắn cho Lạc Hải mấy tin cũng không thấy trả lời.

Giang Bác Thần thu dọn gần xong xuôi, Kiều Kinh Ngọc bắt đầu sốt ruột, cậu đã gọi cho Lạc Hải mấy cuộc nhưng Lạc Hải tắt máy suốt. Lẽ nào đi đường xảy ra chuyện gì? Kiều Kinh Ngọc có chút hối hận, cậu không nên bảo Lạc Hải lái xe đến đón mình.

"Con trai, mình đi thôi, mẹ con còn đang chờ ngoài kia." Giang Bác Thần nói.

"Bố, Lạc Hải nói hôm nay đến đón con, cậu ấy vẫn chưa đến! Con gọi điện thoại cũng tắt máy, có khi nào xảy ra chuyện gì không?" Kiều Kinh Ngọc cau mày lo lắng, gọi cho Lạc Hải hết cuộc này đến cuộc khác.

Nhìn con trai nôn nóng ra mặt, Giang Bác Thần muốn nói lại thôi. Tối qua chú đã nghe thấy toàn bộ cuộc đối thoại của Kiều Trân và Lạc Hải.

Kiều Trân muốn đưa con trai ra nước ngoài, chú không muốn nhưng không có cách nào. Thời gian trước mẹ chú đến viện làm ầm ĩ, còn mắng Kiều Trân một trận, bây giờ chú không còn mặt mũi nào với vợ cũ, cũng không có quyền phát ngôn trong việc đi hay ở của con trai.

Kiều Kinh Ngọc không hay biết gì, vẫn tưởng Lạc Hải sẽ tới đón mình.

Giang Bác Thần thở dài, có phần không nỡ lòng: "Con à, con đừng gọi nữa, nó không nghe máy đâu."

Kiều Kinh Ngọc ngẩng đầu, vẻ mặt ngơ ngác.

Giang Bác Thần nhìn con như vậy, cảm thấy đau dài không bằng đau ngắn: "Hai đứa tách ra lúc này là kết quả tốt nhất."

Lời bố nói hệt như sấm sét nổ đì đùng bên tai Kiều Kinh Ngọc, bấy giờ cậu mới hiểu hóa ra bố mẹ đã biết hết chuyện của hai đứa cậu. Cậu luôn cho rằng mình giấu rất kỹ, thì ra chỉ là tự cho mình thông minh.

"Bố, bố mẹ đều biết rồi sao..."

Giọng Kiều Kinh Ngọc run run, lập tức hiểu ra: "Bố mẹ từng tìm Lạc Hải sao? Bố mẹ nói gì với cậu ấy? Vì sao cậu ấy không đến?"

Giang Bác Thần đáp: "Bố mẹ đã biết lâu rồi, mẹ con từng nói chuyện với Lạc Hải rất nhiều lần. Lúc đấy con sắp phẫu thuật, Lạc Hải chuẩn bị thi đại học, cho nên bố mẹ mới không sử dụng biện pháp mạnh."

Hóa ra là thế, nhưng Lạc Hải chưa bao giờ thể hiện ra trước mặt cậu. Kiều Kinh Ngọc nghĩ, thời gian qua một mình Lạc Hải đã phải gánh vác áp lực lớn nhường nào?

"Bố ơi." Bỗng chốc Kiều Kinh Ngọc có rất nhiều can đảm, cậu bướng bỉnh ngẩng đầu, nói với Giang Bác Thần: "Con thích Lạc Hải, con thích cậu ấy trước."

Câu này có nghĩa là Lạc Hải không làm gì sai.

Giang Bác Thần bỗng cảm thấy dường như con trai đã trưởng thành hơn rất nhiều. Chú thở dài: "Tại bố chưa đủ quan tâm con, một năm nay đều là Lạc Hải chăm sóc con, con rất dễ nảy sinh tình cảm dựa dẫm nó."

Đáng tiếc bây giờ nói những điều này đã muộn.

Giang Bác Thần nói: "Ra nước ngoài với mẹ con đi, như thế hai đứa đều có thể quay về cuộc sống bình thường."

"Bố..." Mắt Kiều Kinh Ngọc đỏ hoe, lập tức òa khóc.

Lúc này Kiều Trân đẩy cửa đi vào, Kiều Kinh Ngọc lại khóc nhìn mẹ: "Mẹ ơi con xin lỗi, con biết bố mẹ rất giận. Bố mẹ cứ đánh con mắng con, nhưng có thể đừng bắt bọn con chia tay không..."

"Bố mẹ đánh con mắng con cũng được... Con đã không thể xa cậu ấy rồi..."

"Mẹ ơi, con xin mẹ mà..."

Kiều Trân nhìn con trai khóc đỏ cả mắt mà thấy buồn lòng. Kiều Kinh Ngọc lớn lên trong sự cưng chiều của cả nhà, từ bé đến lớn cô và Giang Bác Thần chưa từng mắng con dù chỉ một câu, càng không có chuyện đánh con. Dù biết con và Lạc Hải yêu nhau, phản ứng đầu tiên của hai người bọn cô cũng là nói chuyện với Lạc Hải, luôn muốn bảo vệ con hết sức có thể. Nhưng bây giờ vì muốn ở bên Lạc Hải, con lại bảo cô đánh con đi.

Cô bước lại gần, đỡ vai Kiều Kinh Ngọc: "Kiều Kiều, con lớn chừng này, bố mẹ không đòi hỏi bất cứ điều gì ở con. Bao nhiêu năm nay, bố con và mẹ làm việc gì cũng nghĩ đến con trước, chỉ có chuyện ly hôn là bố mẹ có lỗi với con. Bây giờ mẹ chỉ xin con một việc này thôi, con không thể đồng ý với mẹ sao?"

Kiều Kinh Ngọc cúi đầu, lời mẹ nói khiến cậu rất hổ thẹn, bởi vì mẹ nói đúng, từ nhỏ đến lớn cậu luôn cảm thấy mình là em bé hạnh phúc nhất, không có bạn đồng trang lứa nào sống thoải mái như cậu. Hồi bé cậu còn chưa hiểu, nhưng bây giờ cậu đã hiểu rồi, sở dĩ cậu có thể sống thoải mái như thế là vì bố mẹ đã cho cậu một môi trường không cần thiết phải nỗ lực.

"Mẹ, con xin lỗi." Kiều Kinh Ngọc nức nở xin lỗi lần nữa.

"Kiều Kiều, nếu con thật sự cảm thấy có lỗi với bố mẹ, cảm thấy mình sai, vậy thì cắt đứt với nó đi." Vành mắt Kiều Trân cũng đỏ hoe: "Con nghe lời mẹ, theo mẹ ra nước ngoài học."

Nước mắt Kiều Kinh Ngọc rơi lã chã, rụt vai khóc càng to hơn, gần như thút thít không thành tiếng: "Nhưng mà mẹ ơi, con có gì sai? Con chỉ thích một người, con có gì sai sao? Con xin lỗi vì con khiến bố mẹ buồn, không phải vì con sai..."

...

Thành phố đổ mưa rào, Lạc Hải đội mưa đi đến bệnh viện.

Người hắn ướt sũng, chạy băng băng trong hành lang bệnh viện mặc kệ ánh mắt như nhìn kẻ điên của người xung quanh. Có người bị hắn đụng trúng vai thì rống lên chửi hắn là "thằng thần kinh".

Hắn biết mình đến muộn, nhiều lần đắn đo dằn vặt, dù đấu tranh thế nào cũng không thắng nổi ý muốn ở tận sâu đáy lòng, cho nên hắn vẫn đến.

Phòng bệnh sạch sẽ như mới, không thấy vật dụng cá nhân của Kiều Kinh Ngọc, dĩ nhiên cũng bao gồm cả cậu.

Kiều Kinh Ngọc đi rồi.

Nhưng hắn vẫn chưa nguôi hy vọng, hỏi cô lao công quét dọn vệ sinh trong phòng: "Bệnh nhân ở phòng này, bạn tóc xoăn về rồi sao cô?"

Dường như chỉ có nghe thấy đáp án từ chính miệng người khác, hắn mới có thể mất hết hy vọng.

Cô lao công nhìn cậu trai trẻ đứng trước cửa: "Ừ, thằng bé về rồi, vừa về không bao lâu. Chẳng biết vì sao lúc đi thằng bé cứ khóc mãi, bố mẹ nó dỗ thế nào cũng không nín."

Thằng bé không chịu đi, nói rằng phải đợi ai đó, dù bố mẹ nó khuyên nhủ kiểu gì cũng không muốn đi. Về sau bọn cô phải vào quét dọn, thấy nhà họ chưa đi bèn lên tiếng nhắc nhở, bấy giờ họ mới đi.

...

Kiều Kinh Ngọc ôm hy vọng mong manh về nhà, mở cửa căn phòng cho khách mà Lạc Hải ở, trong phòng trống huơ trống hoác.

Lạc Hải chuyển hết đồ đi rồi, có lẽ trước khi đi còn quét dọn phòng nên cả căn phòng không vương một hạt bụi, như thể chưa có người ở bao giờ.

Chỉ còn lại chậu hoa huệ mưa nằm trơ trọi trên bàn.

Kiều Kinh Ngọc cau mày, ôm hoa huệ mưa chậm rãi ngồi xuống bàn học cạnh giường, nhìn căn phòng trống trải mà tim cậu như thiếu đi một mảnh.

Chậu hoa huệ mưa này có ý nghĩa đặc biệt với hai đứa, khi cậu rời thôn đã để lại cho Lạc Hải, bây giờ Lạc Hải trả hoa huệ mưa cho cậu, có phải là muốn cắt đứt với cậu không?

Bỗng nhiên, Kiều Kinh Ngọc nhớ ra câu mình định nói rồi lại quên hôm ở bệnh viện, vốn dĩ cậu muốn nói: Lạc Hải ơi tớ thích cậu.

Câu mà cậu biết tớ biết nhưng chưa từng nói ra.

Mấy ngày sau đó Kiều Kinh Ngọc bị nhốt trong nhà, điện thoại cũng bị tịch thu. Cậu không thể liên lạc với Lạc Hải, cậu không biết Lạc Hải sao rồi, có khi nào cũng sốt ruột vì không liên lạc được với cậu hay không?

Cậu cũng không biết khi cậu ôm hoa huệ mưa ủ rũ đau lòng, Lạc Hải đang dầm mưa ngay dưới nhà cậu.

Mưa mùa hè vừa to vừa mạnh, Lạc Hải đứng trong mưa, đứng liên tục nhiều ngày.

Hắn nói: "Chú cho cháu gặp cậu ấy đi chú."

Giang Bác Thần chưa gặp đứa trẻ nào bướng bỉnh như hắn, thở dài đáp: "Hôm trước cháu không đến xem như đã cắt đứt rồi, như thế không tốt sao? Cần gì phải tới quấy rầy nó nữa?"

"Lạc Hải, con trai chú rất tốt với cháu, nó làm cho cháu bao nhiêu thứ, bây giờ cháu vẫn muốn ép nó phải không? Cháu biết rõ chỉ cần gặp cháu là nó sẽ dao động, không chịu đi cùng mẹ nó, cháu vẫn muốn ép nó đúng không?"

"Chú, cháu không có ý đó, cháu chỉ... lo cho cậu ấy quá thôi." Lạc Hải cúi đầu.

Giang Bác Thần cầm ô nhét vào tay hắn: "Cháu đã đỗ Đại học A, đã tìm được bố mẹ, không còn gì nó có thể làm cho cháu, cháu buông tha nó đi. Lạc Hải, cháu sẽ có tương lai rộng mở, sau này sẽ gặp người tốt hơn nó, phù hợp với cháu hơn nó, hai đứa không có duyên phận."

Giang Bác Thần nhíu mày, bổ sung thêm: "Nó đồng ý ra nước ngoài cùng mẹ nó rồi."

Thời gian như ngừng trôi sau câu nói ấy.

Rất lâu sau Lạc Hải mới đỏ mắt mà nói: "Vâng, cháu biết rồi."

Giọng hắn khàn đặc, mưa táp xối xả lên mặt làm mắt hắn cay cay.

...

Cơn mưa rào mùa hạ kéo dài mấy ngày liền cuối cùng cũng tạnh.

Trời trong nắng ráo, nhà họ Kiều liên hoan mừng Kiều Kinh Ngọc ra viện. Ông bà lo cháu trai mới khỏi bệnh nặng, không tiện gặp khách khứa cho nên không mời quá nhiều người, chỉ gọi mấy nhà họ hàng gần.

Kiều Trân lái xe đưa Kiều Kinh Ngọc đến nhà bố mẹ.

Giang Bác Thần ngồi ở ghế sau với con trai. Tuy đây là tiệc liên hoan của nhà họ Kiều, chú và Kiều Trân đã ly hôn, nhưng dù sao chú cũng là bố của con trẻ, chú không muốn vắng mặt trong những dịp này.

Lúc đang đi mẹ chú gọi điện mấy lần, đồng thời điên cuồng khủng bố Wechat của chú, oán thán tiệc chúc mừng cháu trai ra viện sao không mời bà? Sau đó bà lại nhắc đến chuyện con chú họ "Kiều" không phải họ "Giang", nói cháu trai không thân với bà đều là vì năm xưa chú không bảo vệ quyền dùng họ của mình.

Giang Bác Thần sợ mẹ lại tới nhà họ Kiều gây sự, chỉ đành thì thầm đáp qua loa vài câu.

Chú cúp máy, quay đầu trông thấy Kiều Trân ngó ra ngoài xe như đang tìm bóng dáng ai.

Giang Bác Thần thấy mà thầm thở dài thườn thượt. Chú oán hận mẹ mình, cũng hận mình nhu nhược không dám làm phật ý mẹ, chú và Kiều Trân sẽ không đến nỗi ly hôn nếu không đón mẹ lên ở cùng, mẹ chú sẽ không có cơ hội chạy tới bệnh viện xúc phạm Kiều Trân, Kiều Trân cũng sẽ không kiên quyết muốn đưa con ra nước ngoài. Bây giờ vợ con li tán, dường như chú đã không thể cứu vãn.

Hôm nay nhà họ Kiều rất đông vui, Kiều Kinh Ngọc vừa đến đã được người nhà xúm lại hỏi han ân cần, nhưng cậu mệt mỏi với việc phải đối đáp, chỉ chào bậc cha chú rồi trốn lên tầng.

Kiều Trân và Giang Bác Thần không yên tâm, lúc nào cũng đi theo cậu.

Nhà họ gặp Kiều Hoành, Kiều Hoành mới nhìn đã cảm thấy không bình thường. Kiều Kinh Ngọc đi giữa, bố mẹ cậu kẹp hai bên đi phía sau, nhìn kiểu gì cũng giống áp giải tội phạm.

Kiều Hoành tốt bụng, chào Kiều Trân và Giang Bác Thần xong thì kéo Kiều Kinh Ngọc: "Cháu dẫn nó đi gặp bạn, toàn thanh niên với nhau, bao giờ ăn cháu lại đưa nó xuống."

Kiều Trân cũng không tiện từ chối, chỉ nói: "Bác sĩ vẫn dặn nó nghỉ ngơi, cháu đừng tụ tập làm bậy."

Kiều Hoành đáp: "Cô yên tâm ạ." Nói rồi anh dẫn Kiều Kinh Ngọc vào phòng mình.

"Em bị bố mẹ hạn chế đi lại à?" Hai anh em vào phòng, Kiều Hoành hỏi thẳng.

Kiều Kinh Ngọc mặt ủ mày chau: "Nhốt em mấy ngày rồi, thu cả điện thoại." Lúc này cậu gặp Kiều Hoành như trông thấy cọng rơm cứu mạng: "Anh ơi..."

"Dừng đi người!" Kiều Hoành lùi phắt ra xa, tránh lời mật ngọt chết ruồi của cậu: "Người còn muốn tôi sống sót vào nhà không? Hôm nay đông như thế, nếu không thấy em đâu thì bố mẹ anh lột da anh mất."

"Thì anh đi với em, lẽ nào anh đành lòng nhìn đứa em trai yêu quý nhất khốn đốn vì tình?"

"Anh đành lòng đấy, tim anh cứng như sỏi đá, không lay động được anh đâu."

"Em thấy anh lòng lang dạ sói thì có."

"..."

Hai anh em cãi lộn chí chóe, cuối cùng Kiều Hoành vẫn gục ngã trước thủ đoạn nài nỉ của Kiều Kinh Ngọc, dẫn cậu trốn đi từ cổng sau.

Kiều Hoành đeo kính râm lái xe, em trai anh ngồi ghế phụ lái: "Anh nói chứ, đây là lần thứ hai anh dẫn em vượt ngục rồi đấy nhé, sau này nếu em không báo đáp anh tử tế thì đúng là không có lương tâm."

Kiều Kinh Ngọc nói: "Em biết mà, sau này em nhất định sẽ báo đáp anh, dù anh comeout bị cả nhà đánh gãy chân, em cũng đứng về phía anh!"

Kiều Hoành suýt mất lái: "Nín cái mỏ quạ đen của em đi! Ông đây ghét đồng tính!"

Vẫn không gọi được cho Lạc Hải, hai anh em đến thẳng nhà Lục Vấn Cảnh.

Khu biệt thự cao cấp bảo vệ rất nghiêm ngặt, nếu không phải Kiều Hoành quen biết con trai nhà phát triển ở đây, anh em họ không phải cư dân thì hoàn toàn không vào được.

Đến nơi, Kiều Kinh Ngọc bấm chuông, người ra mở cổng là giúp việc nhà Lục Vấn Cảnh.

Bác giúp việc nói: "Lạc Hải không có nhà, về thị trấn Sơn Nam tảo mộ ông rồi."

Nghe thấy thế, Kiều Kinh Ngọc cúi đầu buồn bã. Theo kế hoạch của cậu, sau khi Lạc Hải nhận được giấy báo trúng tuyển hai đứa sẽ cùng về thị trấn Sơn Nam tảo mộ ông, sao bây giờ Lạc Hải lại đi một mình? Lạc Hải muốn cắt đứt với cậu thật ư?

Cậu đứng trước cổng nhìn lên tầng hai căn biệt thự đơn lập, thật ra cậu không biết Lạc Hải ở phòng nào, cậu chỉ đang ảo tưởng, biết đâu sẽ nhìn thấy gương mặt quen thuộc sau một cánh cửa sổ nào đó.

Lạc Hải đứng cạnh cửa sổ kéo phắt rèm lại.

Những lời Giang Bác Thần nói hôm đó vẫn văng vẳng bên tai hắn.

"Cháu biết rõ chỉ cần gặp cháu là nó sẽ dao động, không chịu đi cùng mẹ nó, cháu vẫn muốn ép nó đúng không?"

"Nó đồng ý ra nước ngoài cùng mẹ nó rồi."

Lạc Hải nghĩ, có lẽ Kiều Kinh Ngọc đến để tạm biệt mình. Hắn không muốn tạm biệt Kiều Kinh Ngọc, cũng không muốn làm Kiều Kinh Ngọc dao động. Bây giờ không gặp hắn, cậu sẽ không dao động phải không. Hắn mong Kiều Kinh Ngọc kiên định với lựa chọn của mình, có thể yên tâm ra nước ngoài.

Nếu Kiều Kinh Ngọc không gặp hắn, vậy thì cuộc đời suôn sẻ của Kiều Kinh Ngọc hoàn toàn không cần đối diện với vấn đề nan giải này. Hắn không nỡ làm Kiều Kinh Ngọc đau khổ, bây giờ cậu đã đồng ý ra nước ngoài, đây là chuyện tốt.

Cô Lục vào phòng, nhìn ánh mắt lưu luyến của con trai, suy đoán mơ hồ trong lòng cô gần như sắp rõ ràng.

Tối hôm ấy nhìn thấy dây buộc tóc cá voi màu hồng trong tay con trai, thoạt đầu cô còn cảm thấy nhất định dây buộc tóc là của con gái, sau đó cô mới chợt nhớ ra, khi cô và chồng đến bệnh viện thăm Kiều Kinh Ngọc, tóc thằng bé buộc một cái dây giống y hệt. Chắc chắn điều này không phải trùng hợp.

Nếu dây buộc tóc chưa thể khiến cô chắc chắn, vậy thì ánh mắt của con trai lúc này đã có thể khẳng định suy đoán của cô.

Cô Lục cố gắng dằn sự hoảng sợ trong lòng, hỏi con trai: "Con với Kiều Kiều sao vậy? Có mâu thuẫn gì sao con?"

Lạc Hải nhìn thẳng vào ánh mắt quan tâm của mẹ, cất giọng nói "không".

"Vậy vì sao con không gặp nó? Còn bảo bác giúp việc nói dối cho con?"

"Vì con không muốn làm cậu ấy buồn nữa."

"Con cảm thấy con đang muốn tốt cho nó?" Nội tâm cô đã sắp suy sụp nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh: "Mặc dù mẹ không biết rốt cuộc hai đứa làm sao, nhưng bất kể gặp phải việc gì, hai bên trao đổi thẳng thắn với nhau là quan trọng nhất."

Nói xong cô đi ra ngoài, không gặng hỏi tiếp.

Lục Vấn Cảnh về nhà, thấy nhà cửa vô cùng im ắng.

Cô Lục đang đọc sách trong phòng khách, nghe tiếng bèn ngẩng đầu, song nét mặt mất hồn mất vía.

Lục Vấn Cảnh hiếm khi thấy vợ như vậy, vội vàng hỏi: "Em sao thế? Nhà có chuyện gì à?"

"Không, không có gì." Cô Lục buồn rầu nhìn chồng: "Có khi con mình yêu đương thật rồi."

Lục Vấn Cảnh bật cười: "Thế cũng có gì ghê gớm đâu? Mặt mũi nó như thế, lại còn học giỏi, chắc hẳn ở trường được nhiều con gái thích."

"Nếu không phải con gái thì sao?" Cô Lục thình lình hỏi.

"Em nói gì?" Lục Vấn Cảnh tưởng mình nghe nhầm.

"Em nói có thể không phải là con gái." Cô Lục lặp lại lần nữa.

Lục Vấn Cảnh ù ù cạc cạc, mãi lâu sau mới nhíu mày hỏi: "Không phải con gái thì có thể là gì? Lẽ nào còn có nhiều lựa chọn sao?"

Cô Lục đáp: "Không có nhiều lựa chọn, nhưng nếu lựa chọn không như bình thường thì anh nghĩ sao?"

"Ý em là sao? Có phải ý mà anh nghĩ không?" Lục Vấn Cảnh nghẹn lời một chốc, thầy biết nếu vợ không có phát hiện gì thì sẽ không nói bừa như thế: "Hay em nói thẳng ra đi?"

Giữa hai vợ chồng chưa từng có bí mật, cô Lục bèn kể lại chuyện dây buộc tóc nhìn thấy hôm trước và hôm nay Kiều Kiều đến nhà.

Theo bản năng Lục Vấn Cảnh không dám tin: "Không đời nào."

Cô Lục nói: "Anh cũng là đàn ông, anh với bạn thân nhất của anh có thân thiết như con trai mình với Kiều Kinh Ngọc không?"

Lục Vấn Cảnh nghĩ kỹ lại: "Chắc chắn là không, anh với đám bạn đâu có kè kè bên nhau như thế? Anh thấy con mình cưng chiều Kiều Kinh Ngọc hết mực. Anh chưa từng như thế với thằng bạn nào, cũng chỉ đối với em..."

Lục Vấn Cảnh đang nói liến thoắng bỗng nhiên ngẩn người.

Thầy lập tức muốn lên tầng: "Anh đi hỏi nó!"

Cô Lục túm tay chồng: "Anh tùy tiện hỏi con lại dọa con sợ đấy."

Lục Vấn Cảnh lẩm bẩm nói: "Em nói xem anh thẳng như thế, sao con mình lại không thẳng cơ chứ?"
Bình Luận (0)
Comment