Ngày Mai Tươi Sáng - Tùy Hầu Châu

Chương 26

Ngày hôm sau, bố mẹ Thái Ny lo lắng không yên bắt chuyến xe buýt sáng sớm về quê, tìm đến đơn vị làm việc của con gái. Lúc họ đến nơi thì Thái Ny đang làm việc, cô ấy bưng một khay trà đi đi lại lại trong đại sảnh bưu điện, nở nụ cười nhiệt tình tươi sáng chào hỏi những người già trong thôn. Con gái mặc đồng phục, vừa trẻ trung lại xinh xắn, là người nổi bật nhất trong khu vực đó.

 

Lúc bắt tay vào làm việc, Thái Ny thể hiện bản chất thật của mình, vừa tràn đầy sức sống lại đam mê với công việc.


“Cháu gái, cháu vẫn chưa có gia đình đúng không?” Một cụ già trong thôn chủ động bắt chuyện.


“Dạ vâng ạ!” Thái Ny nhanh nhẹn trả lời, “Cháu mới tốt nghiệp, vẫn còn độc thân ạ!”


“...Vậy thì ông làm mai cho cháu nhé!” Ông cụ tai nghễnh ngãng nhưng giọng lại lớn, vừa nói ra là tất cả mọi người xung quanh đều nghe thấy, bao gồm cả bố mẹ Thái Ny.


Một bà cụ khác cất giọng chua chát chen ngang, nói móc lại: “Ông già này cũng mặt dày quá nhỉ, tính tìm vợ cho thằng cháu ba mươi tuổi của mình đó hả!”


“Ơ không phải không phải.... là thằng cháu trai mới hai mươi tuổi của tôi, nó làm thợ mộc, cũng không đến nỗi tệ đâu!” Ông cụ cũng biết xấu hổ, vội vàng giải thích.


Mọi người cười ồ lên, mấy ông bà già kia càng không chút kiêng dè nhìn chằm chằm Thái Ny.


Thái Ny vẫn giữ nụ cười trên môi, thái độ hiền lành lại lễ phép. Họ đều là những khách hàng “thường trú”, đối xử tốt với khách hàng là việc đã được đào tạo khi vào làm.


Bố mẹ Thái Ny ngồi cạnh không nói một lời, vẻ mặt nặng nề.


Bọn họ chỉ nghĩ đến việc tìm cho Thái Ny một công việc ổn định chính thức, mà quên mất một chuyện rằng, trong xã hội hiện tại con gái vừa xinh đẹp lại hiền lành thì bất kể già trẻ lớn bé đều muốn lừa về nhà.


Nếu bản thân cô gái cũng có suy nghĩ đó, vậy thì mọi người xung quanh ắt hẳn sẽ a dua hùa vào ——trừ bố mẹ ngốc nghếch của cô gái đó ra.


Một khi con gái kết hôn sinh con, những chuyện vặt vãnh thường ngày trong hôn nhân và áp lực sinh con nuôi con sẽ khiến cô ấy không có cả thời gian để phản kháng hay hối hận. Trong tình huống đó, nếu gặp được một người đàn ông biết suy nghĩ thì còn đỡ, gặp phải loại chẳng ra gì thì đúng là không còn đường sống.


Đây là chuyện cả đời của con gái họ. Mẹ Thái Ny và bố Thái Ny nhìn nhau, không cần bàn bạc thêm nữa, trong lòng họ đã có quyết định rồi.


Công việc này vốn dĩ phải cầu xin mới có được, lúc tìm việc thì phải nhờ vả, lúc nghỉ việc thì chỉ cần nói một tiếng là được, thế là họ đích thân nói với giám đốc ở đó. Dù sao thì nhà họ không muốn, ngoài kia lại đầy người muốn vào.


Có điều, những gì đã biếu xén thì không thể lấy lại được.


Giám đốc bất lực lắc đầu, ngoài miệng nói những lời khách sáo: “Tôi còn đang định nhiều nhất là ba năm nữa sẽ điều Thái Ny đi, không ngờ anh chị lại không nỡ như thế, haiza! Tôi cũng hết cách rồi, năng lực có hạn mà! Anh chị xem cái cô kia đã ở lại đây mười năm rồi kìa, con cái đi học cũng không biết phải làm sao...”


Bố Thái Ny cười giả lả nói: “Đúng vậy đúng vậy, chúng tôi cũng biết điều đó. Nhưng chúng tôi chỉ có một đứa con gái thôi, vẫn muốn nó ở gần nhà hơn.”


Thấy bố mẹ nói những lời như vậy, trong lòng Thái Ny cũng cảm thấy khó chịu.


Ở phương diện này, cô ấy rất ngưỡng mộ Minh Tịch, cô sòng phẳng với mọi thứ, đối với ông chủ Dương và Dương Vũ Mị sống hai mặt thì thẳng thừng thể hiện sự yêu ghét rõ ràng. Nào có tâm trạng phức tạp như cô ấy, bố mẹ thấp cổ bé họng thì xót xa, bố mẹ bất tài thì ấm ức.


Tình yêu phức tạp, tình thân cũng vậy.


Dù nói thế nào đi nữa thì chủ ý của Minh Tịch cũng rất có tác dụng, ra tay nhẹ nhàng, không cần khóc lóc nhưng vẫn có thể về thẳng nhà!


Sau khi về Nghi Thành, Thái Ny hưng phấn lén gọi cho Minh Tịch để chia sẻ tin vui với cô.


Minh Tịch vẫn còn đang kiểm kê số lượng hàng hóa trên quầy, bận đến sứt đầu mẻ trán, dặn dò vài câu: “Sau này làm việc gì cậu cũng phải cân nhắc cho thật kỹ, thà ở nhà đọc sách còn hơn tìm một công việc lung tung. Cậu thử tìm hiểu chứng chỉ giáo viên đi, tớ nghe nói mấy trường tiểu học tư thục của Hải Cảng đều có lớp tiếng Anh, sau này có lẽ cũng sẽ phổ biến trên cả nước, nhu cầu về giáo viên tiếng Anh tiểu học chắc chắn sẽ rất lớn. Cậu cứ thi lấy chứng chỉ giáo viên trước, đỡ cho mai mốt cập rập.”


Thái Ny ừ hử cho qua chuyện, có chút thiếu tự tin ứng phó với Minh Tịch.


Nếu nói ở Minh Tịch có điểm gì mà cô ấy không thích nhất, thì đó chính là điểm này. Hai người đã quen biết nhau bao lâu nay, tại sao cô vẫn chưa nhìn ra được cô ấy là một đứa không có đầu óc? Kiểu người như cô ấy mà cũng làm giáo viên được thì đúng là một sự châm biếm lớn nhất cho sự nghiệp giáo dục của Nghi Thành.


Vấn đề này, trước đây Minh Tịch và Thái Ny cũng đã từng thảo luận qua. Minh Tịch còn dùng những lời lẽ vô sỉ và đương nhiên hết sức để phản bác cô ấy: “Cậu cứ vào được rồi hẵng nói, không dạy được tiếng Anh thì đổi sang dạy môn khác, giọng phổ thông của cậu chuẩn mà, có thể dạy Ngữ văn.”


Chuyện....chuyện này chẳng phải còn vớ vẩn hơn sao!


Ngữ văn đâu phải chuyện đơn giản, cô ấy viết một đoạn văn ba trăm chữ còn không xong nữa là.


“Vậy thì dạy Âm nhạc.”


“Tớ bị điếc tông.”


“Mỹ thuật.”


“Tớ cũng không biết vẽ, vẽ hình tròn cũng không tròn.”


“Vậy thì thể dục, cậu nhảy giỏi mà.”


“Tớ...”


“Cậu thật sự không dạy được cái gì thì đi làm lãnh đạo đi. Lãnh đạo có thể không biết gì hết, chỉ cần mặt dày là được.” Minh Tịch nói một câu như vậy.


Vô sỉ! Xấu hổ! Trơ trẽn!


Nhưng mỗi lần Minh Tịch nói ra những ‘châm ngôn’ vô sỉ này, Thái Ny lại cảm thấy rất vui vẻ, cảm giác bản thân vô dụng bỗng trở nên tuyệt vời hơn, thậm chí còn cảm thấy ——


Hôm nay cô ấy nghe những lời ma mị của Minh Tịch, ngày mai biết đâu cô ấy sẽ lên làm lãnh đạo thật thì sao!


Như vậy chẳng phải là tuyệt vời quá sao!


Thái Ny về nhà ngồi chơi xơi nước hai ngày, ngày nào cũng tươi tắn hẳn ra. Bố mẹ Thái Ny dần dần phát hiện ra chuyện này có gì đó không ổn, mãi sau mới phản ứng lại —— hóa ra họ đã bị con gái lừa rồi!


Cẩn thận nghĩ lại thì Thái Ny nhà họ làm gì có cái đầu óc đấy, chắc chắn là đã nhờ Minh Tịch chỉ điểm.


Nhưng mà thôi vậy, Minh Tịch có thể nghĩ ra ý kiến này cũng là đang gián tiếp nhắc nhở họ rằng —— Môi trường có ảnh hưởng quyết định đến vận mệnh của con gái.


Lỡ như sau này Thái Ny thật sự quen phải người đàn ông tồi tệ nào đó ở quê, thì bố mẹ như họ hối hận cũng không kịp. Làm gì còn tâm trí đâu để ý đến việc con gái có làm được công việc chính thức hay không!


Công việc có quan trọng đến đâu cũng chỉ là tô điểm thêm cho cuộc sống. Cuộc sống đã không còn ý nghĩa gì nữa, thì còn cần gì đến một công việc ổn định. Những bậc cha mẹ bình thường và chân chất nhất trên đời này, thường nhìn rõ mọi chuyện vào thời điểm mấu chốt nhất. Bố mẹ Thái Ny đã nghĩ thoáng rồi, họ cũng có cùng suy nghĩ với Minh Tịch, ép Thái Ny ở nhà đọc sách.


Bất kể Thái Ny có đọc vào hay không, chỉ cần ở nhà cầm quyển sách lên là bọn họ cũng yên tâm rồi.


Trên đời này đa số mọi người đều chạy theo chủ nghĩa hình thức, chỉ có số ít người gặp phải vấn đề là chịu nhìn vào bản chất, không câu nệ hình thức mà phá vỡ nguyên tắc. Vì thế mà đa số mọi người đều tầm thường không mấy nổi bật, số ít người có cả danh lợi và tiền tài.


Thái Ny tuy không sáng dạ, làm việc cũng chẳng đâu vào đâu, nhưng mắt nhìn người lại rất chuẩn. Cô ấy cảm thấy Minh Tịch là một trong số ít những người đó. Gặp được một người bạn như vậy, cô ấy nên ở bên Minh Tịch thật lâu, ở bên cả đời!


Sau này Minh Tịch có thịt ăn thì cô ấy cũng húp được tí nước thịt, đúng không!


Đây là lần đầu tiên Thái Ny nghiêm túc suy nghĩ và lên kế hoạch cho cuộc đời mình. Lúc cô ấy đề xuất với bố mẹ rằng mình cũng muốn đến Hải Cảng tìm kiếm cơ hội việc làm, bố mẹ Thái Ny đã mất ngủ cả một đêm.


Sáng hôm sau thức dậy, bố Thái Ny ở trong bếp nấu mì nước, chiên hai quả trứng lòng đào vàng ươm, là món trứng lòng đào mà con gái thích ăn nhất.


Thái Ny ăn sáng xong thì hỏi mẹ đâu rồi.


“Đi ra ngoài mua ít đồ rồi.”


Ngày mùng ba mùng năm hàng tháng là ngày họp chợ ở Nghi Thành. Mẹ Thái Ny gần như tiếu hết một tháng lương vào đồ ăn, tất cả đều được đóng vào một bao tải dứa, mang về nhà.


“Qua tết rồi mà... sao mẹ mua lắm đồ thế ạ?” Thấy một đống đồ ăn vặt, Thái Ny vô cùng thắc mắc.


Gia đình cô ấy cũng chỉ đủ điều kiện cho cô ấy ăn thịt, bình thường cô ấy không được ăn các loại hạt và đồ ăn vặt như thế này, cũng chỉ có dịp tết mới được ăn đã thèm thôi.


“Mấy thứ này là mẹ mua cho con mang theo ăn đấy.” Mẹ Thái Ny vừa mở lời đã nói thẳng vào điểm yếu của Thái Ny, khiến cô ấy rưng rưng nước mắt.


Mẹ cô ấy nói: “Con muốn ra ngoài tìm việc làm, chắc chắn trong đầu đã có lý tưởng và ước mơ rồi, bố mẹ không thể đi cùng con nhưng cũng không thể ngăn cản con. Con một mình ra ngoài kiếm sống bố mẹ không thể hỗ trợ con nhiều, có chuyện gì cũng không thể giúp con được, nên mẹ chỉ có một câu này thôi, một yêu cầu duy nhất —— đó là con phải ăn no bụng.”


Mẹ Thái Ny vừa nói vừa khóc, nước mắt chực trào rớt xuống.


Bố Thái Ny vội vàng lên tiếng để xoa dịu bầu không khí: “No bụng rồi mới có ý chí làm việc được, đúng không! Thái Ny của chúng ta có thể ra ngoài mưu sinh kiếm sống, thì đã là một đứa trẻ đầy chí khí rồi.”


“Huhu...” Thái Ny không kìm được nữa mà bật khóc nức nở, ôm chầm lấy mẹ mình.


Hai mẹ con ôm nhau khóc một lúc lâu, bố của Thái Ny cũng lúng túng đưa tay lau mắt, nhưng lau mãi cũng chẳng ra giọt nước mắt nào. Đúng là người đàn ông trụ cột của gia đình, ông ấy là người mạnh mẽ nhất trong nhà!


-


“Minh Tịch, thứ Ba tuần sau tớ sẽ đến Hải Cảng! Tớ mua vé tàu rồi!”


Sau khi sắp xếp mọi việc, Thái Ny gọi điện chia sẻ tin vui cho Minh Tịch.


Minh Tịch cũng rất vui, chỉ là hơi thấy lạ: “Sao lại là thứ Ba? Thứ Ba tớ phải đi làm... nhưng cũng không sao, tớ có thể đổi ca.”


Thái Ny nói với Minh Tịch: “Đi xa phải xem ngày chứ, bố tớ xem cho cả hai đứa mình rồi, ngày cậu đi năm ngoái và thứ Ba tuần sau của tớ đều là ngày tốt.”


Minh Tịch thấy vui từ tận đáy lòng, không ngờ ngày cô đi lại là ngày tốt.


.....nhưng năm ngoái cô đâu có đi đàng hoàng, cô chạy trốn mà!


Trong nhà vệ sinh nữ của trung tâm thương mại Long Mậu, Minh Tịch đút điện thoại vào túi áo vest, dáng vẻ nhanh nhẹn bước ra khỏi nhà vệ sinh.


Đang trong giờ làm nên cô cũng phải tranh thủ giờ đi vệ sinh để nghe điện thoại của Thái Ny.


Thái Ny có thể đến đây với cô, Minh Tịch đương nhiên rất vui, trong lòng tự nhiên nghĩ đến việc Thái Ny đến Hải Cảng rồi sẽ làm gì nhỉ. Tốt nhất là tìm một công việc phù hợp với Thái Ny, giúp Thái Ny có kiên trì để làm việc.


Trong lòng có mong chờ, ánh mắt cũng trở nên rạng rỡ.


Đối với người khác thì một người có ngoại hình bình thường cũng đủ khiến họ cảm thấy tràn đầy sức sống rồi, chứ đừng nói đến những người vốn đã xinh đẹp, quả thực vô cùng bắt mắt.


Chương Mẫn tuy là phụ nữ nhưng cũng không nhịn được mà liếc trộm nhân viên bán hàng Minh Tịch vài lần.


Đúng vậy, hôm nay Chương Mẫn đến trung tâm thương mại Long Mậu, không chỉ có một mình cô ta mà còn có một người khác.


Sáng sớm hôm nay Cố Song Dương gọi điện hẹn cô ta đi mua sắm, Chương Mẫn thấp thỏm bất an cúp điện thoại, không ngờ Cố Song Dương lại sắp xếp một buổi hẹn với mình.


Đi mua sắm cùng Cố Song Dương? Nghĩ thôi đã thấy khó khăn rồi.


Mà cũng đúng thật vậy, bây giờ Cố Song Dương rất ít khi tự mình đi mua sắm. Mỗi lần đổi mùa là bên trung tâm thương mại sẽ tự gửi đến những bộ quần áo mới theo đúng số lượng, nếu không Dương Mẫn Văn cũng sẽ sắp xếp cho bà ấy.


Sau khi ‘cưới’ được Dương Mẫn Văn, Cố Song Dương chỉ cần tập trung vào công việc, không cần lo lắng về ăn mặc hay đi lại. Khác hẳn với trước đây khi kết hôn với lão Lương, cuộc sống gia đình vô cùng lộn xộn.


Người phụ nữ một khi gia đình rối ren, thì còn nói gì đến việc phát triển sự nghiệp, về nhà thậm chí còn không có chỗ đặt chân.


Quan niệm của Cố Song Dương cũng ảnh hưởng sâu sắc đến con trai Lương Kiến Thành. Năm ngoái trước khi đi xem mắt Kiến Thành cũng từng tham khảo ý kiến của bà ấy trọng việc chọn bạn đời, cuối cùng anh chọn theo tiêu chuẩn ‘đơn giản’.


Tóm lại là ba chữ: đơn giản, giản dị, súc tích.


Đơn giản ——


Tính tình con gái phải đơn giản, nói chuyện thẳng thắn, cư xử hào phóng.


Giản dị ——


Ngoại hình và cách ăn mặc phải giản dị, không luộm thuộm cũng không chạy theo xu hướng.


Súc tích ——


Nói năng và đối nhân xử thế phải dễ hiểu, đúng trọng tâm, có lý lẽ. Không được lải nhải càm ràm, quá câu nệ tiểu tiết đôi khi làm người cũng khổ chứ đừng nói đến làm việc.


Lương Kiến Thành đã chọn Chương Mẫn trong số sáu người bà ấy sắp xếp, nói thật lòng thì Cố Song Dương chỉ hài lòng một nửa, nhưng bà ấy tôn trọng ý kiến của con trai mình.


Ban đầu hai bên gia đình định qua Tết sẽ bàn chuyện cưới xin, nhưng vì Chương Thực Thu đột ngột bị xuất huyết não vào đêm giao thừa phải nhập viện cấp cứu, nên đã dời quá trình bàn chuyện hôn sự của hai nhà lại.


Với tư cách là một người mẹ, dù bận rộn đến đâu thì bà ấy cũng không thể thiếu sự quan tâm và trao đổi với người bạn đời tương lai của con trai mình. Sau Tết Nguyên Đán, Cố Song Dương bận đến nhiều quốc gia để sắp xếp các vấn đề về xuất khẩu thiết bị gia dụng, tuần trước bà ấy mới về nước, hôm nay có nửa ngày rảnh rỗi nên đã đích thân hẹn gặp Chương Mẫn.


Về việc sắp xếp như vậy, Cố Song Dương cũng đã hỏi qua Dương Mẫn Văn, bà ấy và Chương Mẫn gặp mặt với tư cách mẹ chồng tương lai và con dâu tương lai thì nên làm gì.


Dương Mẫn Văn tính tình ôn hòa, làm việc chu đáo, đề xuất mẹ chồng và nàng dâu tương lai cùng đi mua sắm sẽ thích hợp hơn. Bất kể thế nào thì việc mẹ chồng tương lai dẫn con dâu tương lai đi mua sắm rồi thanh toán hết thảy cũng không sai trái gì, mà đó cũng là việc Cố Song Dương giỏi nhất.


Cố Song Dương tác phong nhanh nhẹn, rất ra dáng một bà mẹ chồng nhưng lại không có kinh nghiệm làm mẹ chồng, bà ấy dẫn Chương Mẫn đi khắp trung tâm thương mại Long Mậu, gặp gì mua đó, vô cùng sảng khoái.


Chỉ là khí thế nhìn có hơi… giống như sếp lớn dẫn theo thư ký nhỏ.


Bản thân Cố Song Dương không hề ý thức được điều này, nhưng Chương Mẫn làm sao không biết được...Cô ta cố gắng nhẫn nhịn, đến Long Mậu rồi lén lút gửi cho Lương Kiến Thành một tin nhắn: “Mẹ anh hôm nay dẫn em đi mua sắm, em có hơi chịu không nỗi, anh có thể đến giải vây cho em được không?”


Khí chất của Cố Song Dương quá mạnh mẽ, người tiếp đón bà ấy ở khu đồ nữ nhập khẩu là một cậu nhân viên bán hàng vẫn còn non nớt, vì quá căng thẳng mà nói năng lộn xộn. Cố Song Dương liếc nhìn giám đốc Lý đang đi cùng, kiên nhẫn nói: “Giám đốc Lý, làm phiền cậu tìm một người ăn nói lưu loát đến đây.”


Lý Kiên: ...


Suýt chút nữa vỗ đùi cái bép, đầu óc anh ta cũng có vấn đề rồi. Minh Tịch, Minh Tịch đâu, mau gọi Minh Tịch đến đây!

Bình Luận (0)
Comment