Giữ một tâm thái bình thản thì mới có thể bình tĩnh đối mặt với cuộc đời.
Tựa như bây giờ khi ngước mặt đối diện với Lương Kiến Thành, Minh Tịch tuy cười rạng rỡ nhưng ánh mắt lại đầy bình tĩnh, trong sự bình tĩnh lóe lên chút tinh ranh. Cô còn nháy mắt với Lương Kiến Thành, như đang ám chỉ với anh rằng nếu đã nói là bạn bè thì nhất định phải cho cô chút mặt mũi trước mặt cấp trên của cô đấy!
Lương Kiến Thành hiểu ý, anh nở nụ cười thân thiện, hỏi câu mà bạn bè Trung Quốc dễ hỏi nhất khi gặp mặt: “Em ăn cơm chưa?”
Minh Tịch: “...”
Vẫn chưa ăn.
Hình như anh không có ý định mời cô ăn cơm, nếu cô trả lời là chưa ăn thì có phải sẽ hơi gượng gạo không?
Trong lúc Minh Tịch không biết phải làm sao, giám đốc Lý bên cạnh đã lên tiếng trước, tranh nói trước cô: “Việc nhiều quá nên quên mất! Lúc nãy Minh Tịch vừa mới tiếp chủ tịch Cố chọn quần áo, bây giờ lại cùng tôi chất hàng lên xe. Minh Tịch à, cô đói rồi thì đi ăn đi.”
Thân phận quả nhiên có tác dụng, thái độ của giám đốc Lý với cô bây giờ ngoài thân thiết còn có thêm chút khách sáo. Nhưng cô làm sao có thể ăn cơm trưa trước cả cấp trên được chứ! Minh Tịch ngẫm nghĩ giây lát rồi hào phóng nhìn giám đốc Lý, biết rõ còn cố hỏi: “Quầy của chúng ta đã thống nhất đặt cơm hộp, bình thường toàn giao khá muộn, bây giờ còn sớm mà?”
Lương Kiến Thành quả thật có ý định mời Minh Tịch cùng ăn cơm, nhưng lại cảm thấy làm vậy không hay lắm, dù sao Chương Mẫn vẫn là người ngoài đối với Minh Tịch, anh sợ cả hai người sẽ cảm thấy xa lạ.
Lương Kiến Thành cẩn thận dặn dò: “Ừ. Dù bận đến đâu cũng đừng để bị đói nhé.”
Minh Tịch đáp lại một tiếng, mím môi cười: “Vâng ạ! Cảm ơn tổng giám đốc Lương đã quan tâm!”
Suốt cả quá trình giám đốc Lý chỉ cười ha hả, nhất thời không đoán được mối quan hệ giữa Minh Tịch và Lương Kiến Thành là thế nào, lúc sâu lúc cạn, hơi giống người thân lại có chút giống bạn bè.
Là…loại quan hệ đó sao?
Không phải không phải, chắc chắn không phải.
Lý Kiên là cáo già, ánh mắt cũng thuộc hàng lão luyện. Nam nữ một khi đã có quan hệ thể xác thì dù hai người họ có giả vờ diễn kịch không quen biết đến đâu, anh ta chỉ cần quan sát sắc mặt của hai người là cũng có thể hiểu rõ trong lòng.
Giữa Minh Tịch và Lương Kiến Thành không có sự mập mờ đó. Cái vẻ không quen biết mà Minh Tịch thể hiện với Cố Song Dương lúc trước cũng không phải là giả vờ. Nhưng cô lại được Dương Mẫn Văn đích thân mở lời nhờ anh ta sắp xếp công việc...
Nên là....Lý Kiên nhất thời không đoán ra được!
Nếu Minh Tịch biết giám đốc Lý đang thầm suy nghĩ mối quan hệ giữa cô và Lương Kiến Thành là gì, thì cô chỉ có thể nói rằng dù giám đốc Lý có nghĩ nát óc cũng không lường được thực ra cô nhờ vào mối quan hệ chồng cũ của Cố Song Dương mới vào được đây đâu!
Là giáo sư Lương, chứ không phải Lương Kiến Thành!
Minh Tịch cũng có chút tính toán của mình, dù biết giám đốc Lý hiểu lầm cô mượn quan hệ của Lương Kiến Thành để vào đây, nhưng cô không muốn giải thích. Đối với giám đốc Lý, có lẽ quan hệ của Lương Kiến Thành còn có tác dụng hơn giáo sư Lương một chút.
Tránh họa tìm phúc là bản năng, huống chi cô lại là một kẻ mặt dày mày dạn. Biết đâu cô còn có thể dùng mối quan hệ này để kiếm một công việc cho Thái Ny thì sao...
Đôi mắt mở to lại cong lên như vầng trăng non, Minh Tịch nhìn Lương Kiến Thành, ra vẻ vô tư nhắc nhở anh: “Tổng Giám đốc Lương, anh cứ nhìn chằm chằm bọn em như thế chẳng khác nào tư bản đến giám sát công nhân cả, làm em ngại không làm được việc, anh mau đi đón cô Chương đi.”
Lương Kiến Thành khá có tu dưỡng, anh cười nhạt một tiếng, hào phóng cho phép Minh Tịch trêu chọc anh, chỉ là anh vốn định đi rồi nhưng vẫn nán lại để bị trêu chọc một câu.
Thôi, đi nhanh cho rồi!
Lương Kiến Thành đi về phía quán cà phê, giám đốc Lý và Minh Tịch cùng nhau quay đầu lại. Minh Tịch đã tỏ ra như không có việc gì, còn giám đốc Lý thì vẫn đang cười cười, đôi mắt nhỏ dưới mí mắt một mí ánh lên vẻ tinh ranh.
Minh Tịch vỗ tay, đầu óc dần tỉnh táo lại, trên mặt lại bày ra nụ cười tươi tắn. Nhân lúc giám đốc Lý đang vui vẻ, cô tranh thủ cơ hội đề xuất chuyện của Thái Ny: “Giám đốc Lý, tôi có một chuyện muốn nhờ anh giúp đỡ.”
Lý Kiên lúc này thực sự đang rất vui, nụ cười trên gò má sắp tạo thành mấy nếp nhăn, anh ta liếc nhìn Minh Tịch: “Nói đi, đều là người một nhà cả mà.”
Đã là người một nhà, vậy thì cô cứ mạnh dạn nói thôi.
“Long Mậu còn có công việc nào tốt không? Tôi muốn hỏi nhờ cho bạn tôi.... Cô ấy bằng tuổi tôi, anh yên tâm, cô ấy rất có năng lực làm việc!”
Minh Tịch nói liền hai câu trong một hơi.
Giám đốc Lý: “…” Anh ta hoàn toàn khép miệng lại.
Minh Tịch lùi một bước: “Nếu không có việc gì tốt thì làm nhân viên quầy giống như tôi cũng được.”
Giám đốc Lý: “…” Anh ta vẫn không bày tỏ thái độ gì.
Minh Tịch chớp mắt, thấy ánh mắt giám đốc Lý như đang né tránh, cô nhẹ nhàng nói: “Giám đốc Lý, anh đang nghĩ xem nên sắp xếp công việc gì sao?”
Thừa nước đục thả câu! Chắc chắn là thừa nước đục thả câu!
Giám đốc Lý hít sâu một hơi, làm người sao có thể vô sỉ đến mức được đằng chân lân đằng đầu như thế!
Minh Tịch: … Phải đó, nếu không làm sao cô có thể trở thành nhân viên bán hàng giỏi nhất được!
Giám đốc Lý nghiến răng ken két, trở lại dáng vẻ của một vị giám đốc kiêu ngạo lạnh lùng, không hề khách sáo châm chọc cô một câu: “Minh Tịch, hay là chúng ta đổi chỗ cho nhau đi? Cô lên làm giám đốc, còn tôi ra đứng quầy?”
Minh Tịch cười hề hề, giả ngốc nói: “Giám đốc Lý quá khen rồi, tôi đâu có làm được giám đốc chứ.”
“Đúng đấy, cái chức giám đốc này không dễ làm, chiếu cố người ta rồi mà người ta đâu có biết đủ, còn định tính kế với tôi nữa.”
Đôi mắt của giám đốc Lý đen như mực, lúc trừng mắt lên khiến người khác giật cả mình.
Minh Tịch: “…”
Giám đốc Lý đã nói như vậy rồi, cô cũng không thể nói thêm gì nữa.
“Cảm ơn giám đốc Lý đã chiếu cố, tôi xin lỗi...”
Biết xin lỗi kịp thời thì oan gia cũng bớt được ba phần.
Giám đốc Lý hắng giọng, bỏ qua chủ đề này, lần nữa nghiêm túc nói: “Minh Tịch, cô cũng nhờ quan hệ mới vào được Long Mậu làm việc, đồng thời tôi cũng xem cô như một nhân viên bình thường mà cho cô cơ hội để thử sức. Bây giờ tôi cho cô thêm một cơ hội nữa —— nếu cô có thể đảm bảo người bạn kia cũng có năng lực chỉ trong tháng đầu tiên đạt được doanh số đứng đầu giống như cô, tôi sẽ cho cô một vị trí. Nếu không được, cô muốn bạn cô vào đây làm giống như cô thì chỉ có một con đường thôi, đó là cô lên làm giám đốc thay tôi.”
Minh Tịch tươi cười rạng rỡ, mặc kệ giám đốc Lý nói chuyện có khoa trương đến đâu thì cô vẫn không kìm được ý cười vui vẻ trên môi.
“Cảm ơn giám đốc Lý, anh quả nhiên rất biết nhìn người! Tôi và bạn bè được làm việc dưới sự lãnh đạo của anh, quả thật là một khởi đầu tốt đẹp trong sự nghiệp ‘bán mình cho tư bản’ của lớp trẻ chúng tôi.”
Câu này thì hơi lố. Thật sự quá lố....
Biết rõ chỉ là những lời đường mật giả dối, nhưng giám đốc Lý vẫn không nhịn được hưởng thụ. Cái dáng vẻ bề trên của anh ta bỗng chốc bị viên đạn bọc đường này hạ gục. Nhìn Minh Tịch thông minh lanh lợi như vậy, Lý Kiên thiết nghĩ chắc bạn của cô cũng không đến nỗi nào đâu.
“Được rồi, mau đi ăn cơm đi! Cô lừa được tổng giám đốc Lương nhưng không lừa được tôi đâu!” Giám đốc Lý giúp người lợi mình, vẫy tay nói, “Cô không tranh thủ đi ăn nhanh là cơm nguội hết đấy.”
“Ồ...”
Minh Tịch xoay người sải bước, cảm thấy chuyện của Thái Ny xem như đã thành công một nửa, trong lòng cũng vui vẻ hẳn lên, vừa liếc mắt sang bên cạnh thì tình cờ nhìn thấy Lương Kiến Thành dẫn Chương Mẫn bước ra khỏi quán cà phê.
Một tay anh xách túi xách, một tay cầm hai túi lớn của nhãn hiệu cao cấp, dù đang xách đồ nhưng dáng vẻ vẫn cao thẳng như thường, phong độ ngời ngời, cô Chương thì hơi cúi đầu đi bên phải anh, anh cẩn thận tránh xe cho cô ta.
Hai người họ đi về phía chiếc xe đậu bên đường, vội vã đến cuộc hẹn của giới thượng lưu giàu có.
Minh Tịch dời tầm mắt, ngẩng cao đầu xoay người, tiếp tục thả bước về phía trước.
Cô không hề ghen tị.
Cô có bạn bè, có công việc, có tương lai, cô của sau này chắc chắn sẽ không thua kém ai... Cô cũng không ngưỡng mộ chuyện được đàn ông xách túi lớn túi bé cho mình như thế. Chỉ cần có một ngày cô tự mình mua quần áo giày dép ở Trung tâm thương mại Long Mậu, tất sẽ có người đon đả phục vụ cô thôi.
Con người mà, lúc thấy tiếc nuối thì cứ nghĩ rằng bất cứ chuyện gì cũng chỉ có thể dựa vào bản thân, như vậy mới cân bằng lại được, cũng không còn buồn bã nữa.
Tiến về phía trước, đừng quay đầu lại.
Cơm hộp dù nguội vẫn có thể ăn được, miễn đừng để bụng đói là được.
-
Hắt xì!
Hắt xì!
Trên chuyến tàu hỏa từ Nghi Thành đến Hải Cảng ầm ầm rung lắc, đến giờ ăn cơm nên trên ga tàu đủ loại mùi, phần lớn là mùi khó chịu của mì tôm và trứng gà trộn lẫn vào nhau. Người ăn thì thấy thơm, người ngửi thì thấy buồn nôn. Còn có mùi cơm hộp nữa, ngửi thấy lại khiến người ta hơi thèm ăn.
Thái Ny ghé đầu vào cửa sổ ngủ gật, mũi bị tra tấn nên hắt hơi liền hai cái. Cô ấy mơ màng mở mắt, lấy một gói khăn giấy trong túi ra, vừa định mở tờ khăn giấy thơm phức thì đột nhiên đầu óc trống rỗng, người cũng cứng đờ.
Ví... ví tiền của cô ấy đâu rồi!
Cô ấy hoảng loạn đến mức không biết nên đặt tay vào đâu, cho đến khi sờ vào vật c ứng trên bụng mới thở phào nhẹ nhõm.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên Thái Ny có phản ứng như vậy. Lần đầu tiên ra ngoài, sự phòng bị đối với trộm cắp trên tàu hỏa sắp trở thành phản ứng có điều kiện của cô ấy rồi.
Tính ra mẹ cô ấy vẫn giỏi nhất, đoán được cô ấy hậu đậu đãng trí nên đã may “gia tài” quan trọng nhất vào trong áo cho cô ấy, hơn nữa còn may sát bụng.
Trong đó có ba ngàn tệ bố mẹ cho cô ấy, là một nửa tiền tiết kiệm của cả nhà họ.
Họ không sợ cô ấy tiêu xài bừa bãi, không hề tiếc tiền đưa cho cô ấy cầm theo đến Hải Cảng.
“Ở thành phố lớn chi phí sinh hoạt cao, một bát mì đã năm tệ rồi... Người nghèo đi đường của người giàu, sau này thiếu tiền thì cứ nói với bố mẹ, bố mẹ sẽ gửi cho con. Con đừng lo cho bố mẹ. Bố mẹ vẫn còn đi làm, mỗi tháng lương rất ổn định.”
Thái Ny vốn không phải là một cô gái đa cảm, nhưng nhớ đến lời bố mẹ dặn dò trước khi chia tay, khóe mắt cô ấy lại rưng rưng.
Cô ấy nhất định phải làm nên nghiệp lớn!
Đang còn hừng hực ý chí thì bỗng hai người quen thuộc lần lượt chen ngang qua, vững vàng bưng tới ba bát mì tôm.
“Nào nào nào, cẩn thận cái chân nhé!” Đức Tử nở nụ cười rạng rỡ, phía sau là người anh em tốt Hàn Tuấn Tuấn của cậu ấy. Bọn họ không mua được vé cùng toa với Thái Ny. Bây giờ đến giờ ăn cơm, bọn họ lại vượt qua sáu toa tàu để đến chỗ của Thái Ny.
Bọn họ giống như thái giám vậy, đến hầu hạ cô nương Thái Ny ăn cơm trưa!
Tình cờ hành khách ngồi cạnh Thái Ny đã đi đến toa ăn uống của tàu hỏa để ăn trưa, Đức Tử và Hàn Tuấn Tuấn lập tức tranh hai chỗ này, mở bàn ăn ra, ba bát mì tôm lần lượt đặt trước mặt ba người.
Xì xụp xì xụp, Hàn Tuấn Tuấn là người ăn đầu tiên, Đức Tử thì câu nệ hơn một tí, trước khi ăn liên tục dùng giấy ăn lau bàn, không chỉ lau cho mình mà còn lau cho Thái Ny.
Đợi đến khi cậu ấy bắt đầu ăn, Hàn Tuấn Tuấn đã ăn hết nửa bát mì tôm rồi.
“Tuấn Tuấn, Minh Tịch thích kiểu đàn ông nho nhã lịch thiệp, cậu đừng cục súc quá.” Đức Tử tốt bụng nhắc nhở một câu.
Hàn Tuấn Tuấn liếc mắt nhìn Đức Tử, bực bội nói: “Còn cậu thì đang làm màu đấy, một thằng đàn ông to xác mà cứ làm bộ làm tịch, ghê tởm quá đi.”
Dương Khang Đức chỉ vào mình, sau đó nhìn về phía Thái Ny, muốn Thái Ny đứng ra nói lời công bằng. Thái Ny đang gặm một cái đùi gà luộc kiểu nhà quê, hiếm khi vui vẻ nói tiếng công bằng: “Hai người đều không phải là đàn ông nên đừng tranh cãi nữa, còn cãi nữa thì về nhà tìm mẹ bú sữa đi.”
Hàn Tuấn Tuấn: “…”
Đức Tử: “…”
Ba người họ cùng ra ngoài kiếm sống làm giàu, tại sao chỉ có cô ấy được ăn thịt, còn hai người họ phải về nhà bú sữa!
“Còn đùi gà không?” Đức Tử ngượng ngùng hỏi.
“Hết rồi, cái cuối cùng rồi. Tổng cộng chỉ mua sáu cái, đã bảo mỗi người hai cái, các cậu ăn nhanh như vũ bão còn trách ai!” Thái Ny rất biết giữ đồ ăn, cô ấy vô cùng đắc ý né người ra phía cửa sổ xe, còn không quên cố ý cắn một miếng lớn đùi gà trước mặt Đức Tử, miệng nhai nhóp nhép, bóng nhẫy cả môi.
Ai dè vì cắn miếng quá lớn nên vô tình làm rớt một miếng thịt vụn ở giữa đùi gà. Vừa hay rơi vào cổ áo rộng thùng thình của Thái Ny.
“Mấy tuổi rồi mà còn ăn uống rơi vãi thế.” Đức Tử chế giễu, đồng thời đưa tay nhặt miếng thịt gà trên cổ áo Thái Ny lên.
Không nỡ vứt đi, cậu ấy lại bỏ vào miệng mình nhai nhóp nhép.
Thái Ny: .... tên này! Đúng là buồn nôn mà!
Hàn Tuấn Tuấn nhướn mày, không nhịn được hừ một tiếng, hiếm khi phản kích một câu: “Nhã nhặn quá, lịch thiệp quá!”
“Phải gọi là không lãng phí.”
Hàn Tuấn Tuấn nhìn Đức Tử, nói: “Cậu không những không lãng phí mà còn rất lãng mạn nữa!”
Đức Tử biết Hàn Tuấn Tuấn có ý gì, cậu ấy đấm thằng bạn một cái, Thái Ny bên cạnh thì lườm Hàn Tuấn Tuấn: “Tuấn Tuấn à, cậu phải biết là cậu đắc tội với Đức Tử thì không sao, nhưng đừng có đắc tội với tôi. Tôi là bạn thân nhất của Minh Tịch, cậu liệu hồn đấy.”
Hàn Tuấn Tuấn vốn là người cao to vạm vỡ, trước kia ở trường học còn từng làm dân anh chị, không ngờ vừa nghe Thái Ny nói xong thì lập tức xìu xuống, ân cần lấy ra một cây xúc xích Xuân Đô để lấy lòng cô ấy: “Tôi còn một cây xúc xích nè, cậu ăn không?”
Giỏi đấy! Đức Tử giơ tay ra: “Cô ấy không ăn, tôi ăn!”
Thái Ny lườm Đức Tử, chìa tay ra với Hàn Tuấn Tuấn: “Ai bảo tôi không ăn, cho dù tôi không ăn nổi thì tôi vẫn có thể mang về cho Minh Tịch giúp anh Tuấn Tuấn mà.”
Chuyến tàu mà Thái Ny, Đức Tử và Hàn Tuấn Tuấn đi đến Hải Cảng không phải là chuyến Minh Tịch đã đi vào rạng sáng hôm đó. Cho nên thời gian đến ga cũng khác với Minh Tịch.
Bốn giờ rưỡi chiều, ba người đến ga Hải Cảng.
Lúc họ xách theo bao nhiêu đồ đạc bước ra khỏi cửa, ánh mắt ai nấy cũng tràn đầy lạ lẫm, thật sự cảm nhận được sự khác biệt sâu sắc giữa nơi nhỏ bé và nơi rộng lớn.
Đông người quá!
Nhiều xe quá!
Còn bao nhiêu đồ phải vác nữa!
Minh Tịch biết trước thời gian Thái Ny đến ga, hôm nay cô còn cố ý đổi ca sớm để đến đón, vì sợ Thái Ny ra khỏi ga không thấy cô ngay sẽ hoảng loạn, còn bắt xe đến sớm hơn hai mươi phút.
Thật ra cô chỉ biết Thái Ny sẽ đến Hải Cảng, không biết Hàn Tuấn Tuấn và Đức Tử cũng đi cùng…
Lúc nhìn thấy Thái Ny và hai khuôn mặt tươi cười thân thiện lại ngốc nghếch phía sau cô ấy, Minh Tịch không khỏi ngẩn người, bỗng nhiên cảm thấy đầu óc mình bị nắng làm choáng váng, dường như xuất hiện ảo giác…
Hôm nay Hải Cảng ấm áp, nhiệt độ đột ngột tăng lên đến hai mươi mấy độ, người đi đường qua lại đa phần đều nóng đến đỏ cả mặt, trán lấm tấm mồ hôi.
Huống hồ là Đức Tử và Hàn Tuấn Tuấn phía sau Thái Ny. Bọn họ xách theo một đống đồ đạc, đặc biệt là Hàn Tuấn Tuấn, vì cao to vạm vỡ nên hầu như tất cả hành lý đều dồn lên người cậu ta. Thoạt nhìn cậu ta giống như “sức mạnh dời núi, khí thế át trời”, vai vác hai bao tải lớn như vác hai ngọn núi nhỏ, giải phóng sức mạnh kinh người của thanh niên trẻ.
Rốt cuộc là vác theo cái gì vậy! Cho dù có mang theo chăn bông thì hành lý cũng không đến nỗi nhiều như vậy chứ!
Minh Tịch thoáng ngẩn người, sau đó bật cười, khóe miệng từ từ cong lên, trong lòng đột nhiên rộn ràng nhốn nháo, đồng thời cũng dâng trào một nỗi cảm động chân thật.
Minh Tịch thấy bọn họ thì ngẩn cả người. Phía bên kia, Thái Ny, Đức Tử và Hàn Tuấn Tuấn thấy Minh Tịch đang đợi ở cửa ra cũng ngây người!
Là... là cô gái xinh xắn nào đang đến đón bọn họ vậy!
Tóc ngắn của Minh Tịch đã gần chạm vai, mái bằng ngang lông mày, mái tóc đen nhánh áp vào tai để lộ ra một khuôn mặt trái xoan đầy đặn và sinh động. Thành phố lớn quả nhiên rộng rãi và thoáng đãng, ánh nắng mặt trời còn sáng rực hơn cả Nghi Thành. Lúc này đây, một chút ánh hoàng hôn còn sót lại chiếu lên tóc, lông mày và khuôn mặt của Minh Tịch, như thể cả người cô đang tỏa sáng.
Đây đâu phải là người thất bại trốn khỏi Nghi Thành, rõ ràng là một cô nhân viên văn phòng sáng ngời và tràn đầy sức sống.
Ba người đồng loạt nín thở.
Đặc biệt là Hàn Tuấn Tuấn, trái tim run rẩy, bàn tay run rẩy, hai “ngọn núi nhỏ” trên vai cũng ầm ầm một tiếng rồi đổ xuống.