Ngày Mai Tươi Sáng - Tùy Hầu Châu

Chương 3

“...Ai vậy?”

 

Một giọng nam tuy trầm nhưng rất trẻ, chắc chắn không phải giọng của giáo sư Lương. Minh Tịch cũng không quan tâm, tự giới thiệu trước: “Là Minh Tịch ạ! Học trò của giáo sư Lương lớp tiếng Anh khoa tại chức!”


Cửa mở ra, bên trong là một thanh niên rất trẻ.


Mùa đông lạnh giá nhưng chàng trai này chỉ mặc một chiếc áo len cashmere màu xám. Minh Tịch tuy chưa nhìn rõ mặt nhưng đã cảm thấy trán mình nóng bừng. Thì ra là luồng không khí ấm áp trong nhà đang thổi về phía mặt cô.


“Xin chào, xin chào...” Minh Tịch phản ứng lại, vội vàng nở nụ cười vừa nhiệt tình lại ngây ngô như một người trẻ mới bước vào đời, không chút mưu mẹo mà chỉ có chân tình.


Chàng trai: “...Xin chào.”


Minh Tịch vội vàng giải thích lý do: “Em đến gặp giáo sư Lương. Em muốn hỏi ông ấy.....về phương hướng nghề nghiệp.”


Ánh mắt của chàng trai trẻ dừng lại trên khuôn mặt cô giây lát rồi thẳng thắn nói: “Ông ấy không có ở nhà, ra ngoài rồi.”


Minh Tịch lại không phải người dễ dàng bỏ cuộc. Cô hơi ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt tuy lịch sự nhưng hờ hững của chàng trai trẻ. Gương mặt cô bất giác nóng lên, mơ hồ hỏi: “Khi nào giáo sư về ạ? Em có thể ở đây đợi ông ấy về.”


Chàng trai trẻ bình tĩnh liếc nhìn cô, sau đó lại tự nhiên dời mắt xuống, nhìn thấy thứ cô đang cầm trên tay thì thoáng nhíu mày.


“Em về đi, nếu có vấn đề gì thắc mắc thì có thể chờ lên lớp rồi thảo luận với ông ấy sau.” Chàng trai lịch sự nói.


Đây đúng là một người rất biết cách ăn nói, thái độ kiên quyết nhưng lời nói lại rất lịch thiệp.


Minh Tịch đã từng thấy Minh Đức Thành đi tặng cho người ta, mặc kệ đối phương có hành động thế nào thì cô vẫn cúi đầu, đưa quà đến trước mặt đối phương rồi vừa kiên trì lại ép buộc đặt quà vào tay đối phương, sau đó mặt dày cười nói: “Chỉ là chút lòng thành của em thôi!”


“...Anh, anh đừng làm khó em mà, được không!” Minh Tịch cười nịnh nọt như một ‘tiểu nhân’ ranh mãnh, vừa lấy lòng vừa khép nép nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của chàng trai, dùng kế ‘lùi một bước để tiến ba bước’ mà nói: “Anh, em không biết anh và giáo sư Lương có quan hệ gì, nhưng bây giờ em đã đến đây rồi, để em đợi giáo sư Lương trước được không?”


“ ...”


“Giáo sư Lương chắc chắn biết em. Em tên là Minh Tịch, Minh trong ‘minh thiên’ (ngày mai), Tịch trong ‘triều khởi tịch lạc’ (thủy triều lên xuống). À đúng rồi, em còn là lớp trưởng lớp tiếng Anh của bọn em nữa...”


Minh Tịch liên tục nói rõ rằng cô là học trò ngoan của giáo sư Lương. Đồng thời không ngừng nhét hai gói thuốc lá vào tay chàng trai.


Chàng trai trẻ: “...”


Không phải là anh không xử lý được, nhưng anh không ngờ một cô gái mười bảy mười tám tuổi lại mặt dày đến thế...


Đến tận cửa cầu xin người khác, dù da mặt có dày đến đâu thì cảm xúc trong đáy mắt cũng không thể nào giấu diếm được. Đồng tử trong veo của cô gái sáng long lanh, bên trong cũng dần dần dâng lên một tầng hơi nước.


...Cũng có thể do chênh lệch nhiệt độ giữa trong nhà và ngoài trời khiến nước ngưng tụ.


“Vào trong đợi đi, bên ngoài lạnh lắm.” Chàng trai nói.


Giọng nói tuy vẫn lạnh lùng nhưng đã hòa hoãn đôi chút.


“Ồ——” Minh Tịch vội vàng mỉm cười, cảm kích gật đầu: “Cảm ơn anh, anh thật tốt bụng!”


Anh không trả lời.


“Anh, anh và giáo sư có quan hệ gì vậy?” Minh Tịch mang thuốc vào nhà, đứng ở cửa cởi giày ra, không thay dép đi trong nhà mà đi thẳng vào trong, trên chân mang một đôi tất bông kẻ sọc đã xù lông.


“Chờ một lát.” Chàng trai cúi xuống lấy một đôi dép bông từ tủ giày ra, đặt trước chân cô.


“Sàn nhà cũng không ấm lắm.”


Đối phương đột nhiên làm vậy khiến Minh Tịch cảm giác chân mình còn mất tự nhiên hơn cả tay. Tay không tự nhiên thì có thể đút vào túi quần, nhưng chân biết bỏ vào đâu đây?


Minh Tịch vội vàng xỏ đôi dép lê vào rồi nói lời cảm ơn.


Chàng trai lại chỉ vào ghế sofa, bảo cô ngồi xuống.


Minh Tịch ừm một tiếng.


Căn nhà của giáo sư Lương không chỉ sạch sẽ, ấm áp mà còn rộng rãi. Nhưng đây không phải là trọng điểm. Trọng điểm là Minh Tịch nhìn thấy một đống quà bên cạnh bàn trà ở giữa phòng khách của giáo sư Lương!


Thực sự là có rất nhiều!


Cả đống đồ quý giá nhưng lại để lăn lóc ở góc nhà như thể chẳng hề quan tâm, trông ‘không có giá trị’ gì.


Minh Tịch nhìn kỹ từng món quà, có thể là Đông trùng hạ thảo, tổ yến, hay Mao Đài... Mỗi hộp quà đều trông rất cao cấp. Hai gói thuốc lá cô đang cầm trên tay...lại được gói trong một túi nilon màu đen.


Minh Tịch ngẫm nghĩ giây lát rồi chậm rãi đặt bao thuốc trong tay vào chỗ chất quà của giáo sư Lương, sau đó nhìn thẳng vào mắt chàng trai trẻ.


Thận trọng nhưng vẫn táo bạo.


Cảm nhận được sự ngượng ngùng, cô ngồi thẳng dậy, quay đầu lại hỏi: “Anh, anh và giáo sư Lương có quan hệ thế nào? Em thấy hai người rất giống nhau.. Hai người là họ hàng sao? Chẳng hay anh tên gì?”


Chàng trai trẻ dường như không để ý đến động tác nhỏ của cô, chỉ trả lời câu hỏi của cô: “Tôi họ Lương.”


Đơn giản không nhiều lời.


“Ồ!” Minh Tịch nở nụ cười như tỉnh ngộ, xua tan vẻ mặt cứng nhắc không tự nhiên, để lộ ra vẻ kinh ngạc, “...Anh là cháu trai của giáo sư Lương đúng không!”


Vẻ mặt bình tĩnh của chàng trai thoáng gợn sóng, sau đó nở một nụ cười không quá lộ liễu.


Không có ai là không thích được khen trẻ, đàn ông cũng không ngoại lệ.


“Tôi là...con trai của ông ấy.” Anh giải thích, nhấn mạnh vào từ “con trai”.


Phạm một lỗi nhỏ như vậy, Minh Tịch ngượng ngùng vuốt nhẹ tóc, khép hai chân lại như kiểu bị mất tự nhiên, khom người nịnh nọt nói: “Là do em quá thiển cận, hóa ra là anh Lương.”


Chàng trai đứng dậy cầm ấm nước trên đ ĩa rót một cốc nước rồi đặt trước mặt cô, không vội đáp lại cô.


“Không sao cả. Giữa tôi và bố tôi đúng thực là có sự chênh lệch tuổi tác rõ rệt.” Sau đó anh giải thích một câu.


Anh có lòng tốt giúp cô hóa giải sự bối rối, Minh Tịch cũng hợp tác bằng một nụ cười rạng rỡ.


Chẳng ai lại đi đánh người đang mỉm cười với mình. Đến nhà người khác làm khách chỉ cần giữ bộ mặt tươi cười, dù lời nói có sai sót một tí thì cũng không ảnh hưởng gì.


Minh Tịch rất giỏi xây dựng tinh thần, có tính kiên trì và bền bỉ.


Chàng trai nhận được một cuộc gọi, bèn bật TV cho cô xem. Nửa phút sau anh đi ra lại, thấy Minh Tịch vẫn ngồi im bất động nhìn chằm chằm vào quả bóng đang được một nhóm người đá qua lại trên TV.


“Nếu em không muốn xem kênh thể thao thì có thể xem thứ khác.”


Anh cầm điện thoại di động đi ra, thấy cô có vẻ e dè bèn đưa điều khiển cho cô.


Minh Tịch không trả lời, ngượng ngùng nói: “Em xem gì cũng được ạ...”


Hôm nay cô không đến đây để xem TV, cũng không muốn bị chương trình truyền hình làm phiền...


Chàng trai không nói thêm gì nữa, bởi vì điện thoại di động của anh lại reo lên.


Vừa cúp máy xong thì có cuộc gọi khác đến. Anh cầm điện thoại quay người lại, Minh Tịch vội nói: “Không sao, anh cứ làm việc đi, em ngồi đợi cũng được.”


Anh gật đầu, lần này không quay vào phòng nữa. Cũng không thể vào phòng chăm chăm gọi điện thoại mà phớt lờ ‘khách’ đến nhà được. Anh bước ra xa hơn một chút, đứng ở quầy bar trong hành lang phòng khách để trả lời cuộc gọi. Cuộc gọi lần này anh cần báo giá cuối cùng cho khách hàng, sử dụng tiếng Anh để nói chuyện.


Minh Tịch xem TV nhưng vẫn vô thức lắng nghe, coi đó như bài luyện nghe tiếng Anh.


Chàng trai nói tiếng Anh rất tốt, trôi chảy lại thoải mái. Minh Tịch nghe hiểu được hầu hết, những đoạn anh nói nhanh thì cần chút thời gian để tiêu hóa. Cô nghe ra được đối phương đang đàm phán đơn hàng giao dịch bằng đô la Mỹ, đến lúc báo giá giọng anh hơi trầm xuống. Giọng nói không lớn nhưng số tiền thì không hề nhỏ. Cuối cùng, anh cúp điện thoại ——


Minh Tịch vẫn tập trung xem TV, giả vờ không nghe lén...


Cứ ngồi mãi như vậy cũng không phải là giải pháp. Anh bèn giúp cô bấm số điện thoại, đổi sang giọng phổ thông chuẩn nói: “Trong nhà có khách, bố làm xong việc thì tranh thủ về nhanh nhé.”


Minh Tịch không thể giả vờ như không nghe thấy cuộc gọi này, cô lập tức quay đầu lại nở nụ cười cảm kích: “Cảm ơn anh Lương.”


“Tôi tên là Lương Kiến Thành.” Anh giới thiệu họ tên đầy đủ của mình với cô.


Minh Tịch không dám gọi tên đầy đủ của đối phương, đành phải gọi: “Sếp Lương...”


Lương Kiến Thành tỏ ra khách sáo lại xa cách, để mặc cô muốn gọi thế nào thì gọi.


Nửa tiếng sau, cuối cùng giáo sư Lương cũng về.


Lương Kiến Thành bước tới mở cửa, Minh Tịch cũng đứng dậy khỏi ghế sofa, chắp tay trước ngực.


Giáo sư Lương đi vào nhà, nhìn thấy cô thì không hề kinh ngạc, cũng không nói gì, cởi áo khoác rồi đứng ở cửa thay giày.


Minh Tịch tạm thời không có động tĩnh gì, chuyến thăm hỏi đột ngột của cô chắc chắn khiến giáo sư Lương rất chán ghét. Cô không thể tỏ ra quá lộ liễu và tích cực được.


Tuy rằng... hành động lần này của cô đã chẳng cần che giấu điều gì nữa..


“Minh Tịch học lớp tiếng Anh của khoa tại chức đúng không? Ngồi trước đi.”


 Giáo sư Lương đẩy kính trên sống mũi, nhìn cô rồi giơ tay bảo cô ngồi xuống lại.


Minh Tịch nghe lời, lại ngồi xuống ghế sofa.


Giáo sư Lương đi vào bếp, cầm ấm nước đổ nước nóng ra ly, sau đó đi đến một chiếc tủ ngăn kéo kiểu cũ lấy ra hai lọ thuốc, đổ ra vài viên thuốc từ mỗi lọ rồi uống chung với nước sôi.


Nhìn giáo sư Lương uống thuốc, Minh Tịch muốn tỏ lòng quan tâm nhưng lại sợ mình quá giả tạo.


Giáo sư Lương tiến đến bên cô, ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn.


Minh Tịch ngồi thẳng dậy, đối diện với giáo sư Lương.


“Em đến gặp tôi là vì muốn điều gì?” Giáo sư Lương rất trực tiếp, gần như đi thẳng vào vấn đề, không hề vòng vo tam quốc.


Lòng bàn tay Minh Tịch đổ mồ hôi, đầu óc nhanh chóng hoạt động. Cô nhẹ nhàng mở môi, mạnh dạn hỏi: “Em muốn nhờ giáo sư giới thiệu cho em một công việc tốt, tốt nhất là ở một công ty lớn trong thành phố lớn.”


Giáo sư Lương lập tức thay đổi sắc mặt. Vốn dĩ ông ấy luôn nghiêm nghị lại thanh cao, học trò gặp ông ấy đa phần đều cung kính khiêm nhường, cho dù có tâm tư gì cũng giấu kín mục đích, nói năng vòng vo tam quốc.


Thực sự không có ai vừa trực tiếp lại táo bạo mà còn kỳ quặc như thế này!


“Em tưởng tôi điều hành công ty sao?” Giáo sư Lương thay đổi thái độ, trực tiếp chế giễu cô, ánh mắt vô tình chuyển từ Minh Tịch sang con trai mình là Lương Kiến Thành.


“Nếu em có ý định này thì đừng đến tìm tôi nữa, đến tìm mấy ông chủ lớn khác thì hơn.” Giáo sư Lương lại lạnh lùng nói.


Khuôn mặt Minh Tịch hơi ửng hồng, nhưng lời nói lại trở nên rõ ràng hơn: “Giáo sư, em biết trình độ học vấn của em không đủ, nếu em nộp đơn trực tiếp vào một công ty lớn thì hồ sơ của em chắc chắn sẽ không được chấp nhận. Cho nên em mới nhờ giáo sư giúp em nghĩ cách xem một sinh viên như em liệu có cơ hội nào để vào một công ty lớn không...”


 “Ha...” Giáo sư Lương cười khẩy.


Một người họ Lương khác trong phòng cũng bật cười theo. Nhưng tiếng cười này trong trẻo nhẹ nhàng, không hề có sự khinh thường mà còn khá thân thiện. Anh khom lưng đẩy hộp kẹo mạch nha trên bàn cà phê lại gần cô.


Minh Tịch không để ý đến chi tiết này, bị người ta chế giễu cô cũng muốn khóc chứ, nhưng cô vẫn cười, mặt dày mày dạn nở một nụ cười ‘tươi rói’ theo kiểu ngây thơ.


Cô mở miệng nói: “Giáo sư, em biết suy nghĩ của em rất nực cười, nhưng em không hề hoang tưởng. Như thầy cũng biết khả năng tiếng Anh của em rất tốt, những lúc ở trên lớp thầy cũng hay khen em, nói em có khả năng diễn đạt trôi chảy mạch lạc... Ngoài khả năng chuyên môn, em còn mạnh ở những khía cạnh khác, chẳng hạn như tính tỉ mỉ và có kỹ năng xã hội tốt... Em chỉ đau khổ vì mình không được học hành đầy đủ khi còn nhỏ thôi. Tuần trước khi thầy yêu cầu bọn em nghe một băng phim tiếng Anh, trong đó có một câu nói rằng ‘One doesn't inquire about a hero's origins’, em hiểu câu này có nghĩa là ‘anh hùng bất luận xuất xứ’. Thầy nói xem em có hiểu đúng không?”


Cô gái nói rất nhanh, nhưng lời nói của cô rõ ràng mạch lạc, thậm chí còn sử dụng một số kỹ năng nói ở phần cuối.


Giáo sư Lương ngồi trên ghế sofa đơn không nói nên lời, nhíu mày tức giận duỗi chân ra, trông rất không thoải mái.


Lương Kiến Thành đứng dậy, khom người ân cần mở hộp kẹp mạch nha trên bàn trà cho Minh Tịch, đồng thời lặp lại câu tiếng Anh mà Minh Tịch đã nói trước đó, còn nói thêm: “Quả thật anh hùng bất luận xuất thân, hào kiệt chẳng kể tuổi tác.”


Câu này anh không phải nói với cô gái, mà là nói với bố mình.


Giáo sư Lương hừ lạnh một tiếng, đừng tưởng rằng ông ấy không nhận ra có người đang muốn nói đỡ.


Lương Kiến Thành không muốn ở lại làm phiền hai người, định trở về phòng nghỉ ngơi trước. Anh thích những người có chuẩn bị, nhưng dựa trên hiểu biết và đánh giá của anh về giáo sư Lương thì có lẽ ông ấy không thích sinh viên đi đường tắt.


Cho dù người này là một sinh viên giỏi mà ông ấy đã thích và công nhận từ trước.


Điều con người sợ nhất là định kiến, một khi đã hình thành, nó sẽ xúc phạm đến lòng người.


Minh Tịch chắc hẳn cũng biết lúc này giáo sư Lương đã muốn đuổi cô ra khỏi nhà, nhưng cô vẫn giữ câu nói đó: cô đã đến đây rồi, với lại cô cũng sắp tốt nghiệp rồi, sau này có thể giáo sư Lương sẽ không bao giờ gặp lại cô nữa.


Nếu hôm nay cô lên tiếng, có thể giáo sư Lương sẽ cân nhắc lại suy nghĩ của cô. Còn nếu không lên tiếng, thì đừng nói đến việc cân nhắc, e là đến tên cô cũng sắp bị lãng quên rồi.


Cô không có mối quan hệ nào khác, giáo sư Lương là người có năng lực và quyền lực nhất mà cô có thể gặp và quen biết.


Còn một điều nữa là...


“Sao em biết tôi có thể giúp em kết nối với các công ty lớn?” Giáo sư Lương đột nhiên hỏi cô. Chuyện này phải có lý do nào đó chứ.


Minh Tịch im lặng một lúc rồi cũng không giấu giếm gì nữa mà nói thật: “Tháng trước em đến văn phòng của thầy nộp bài tập thì có nhìn thấy tờ giới thiệu việc làm.”  


 “Đó là tôi giới thiệu cho sinh viên của Đại học Sư phạm Nghi Thành...Tôi chỉ giới thiệu năm sinh viên thôi.” Giáo sư Lương liếc nhìn cô, cố ý nhấn mạnh.


Thực ra ông ấy không cần phải giải thích mà chỉ cần nói rằng số lượng có hạn là được rồi.


Một sinh viên hệ vừa học vừa làm sao có thể so sánh với sinh viên chính quy được, giáo sư Lương nói như vậy đã rất rõ ràng rồi. Dù anh hùng không hỏi xuất thân, nhưng nếu đều là anh hùng thì vẫn phải xem xuất thân.


Lúc này Minh Tịch có ở lại cũng không có ý nghĩa gì nữa. Nhưng cô vẫn muốn níu kéo thêm một chút nữa, nên quyết định nói thẳng: “Giáo sư Lương, hai tuần nữa là em tốt nghiệp rồi. Công việc kinh doanh của bố em thất bại, gia đình em hiện tại đang khó khăn về tài chính và nợ nần. Kế hoạch tương lai của bố mẹ em là gả em đi. Em đến gặp thầy để thử vận ​​may. Nếu thầy không có cách nào giới thiệu giúp em, em cũng sẽ đến một thành phố lớn để tìm việc làm...”


Giáo sư Lương: Làm gì đấy! Định dùng cách này để ép buộc tôi à!


Minh Tịch không hề có ý định ép buộc ông ấy, giọng điệu cô chân thành, ánh mắt từ đầu đến cuối đều sáng ngời...


Rõ ràng mang khí chất bất khuất, vậy mà lúc trước lại giả vờ khúm núm như thế.


Giáo sư Lương trầm mặc.


Minh Tịch vẫn im lặng, tiếp tục nhìn giáo sư bằng đôi mắt sáng ngời.


“...Minh Tịch à, em thông minh lại cầu tiến, em cũng biết trong cả lớp học này tôi thích em nhất, chỉ có em mới dám đến chỗ tôi thôi.” Giáo sư Lương chậm rãi nói ra lời thật lòng, “Hôm nay tôi sẽ cho em một câu, nghe hay không là tùy em.”


Minh Tịch ngoan ngoãn ngẩng đầu lên: “Giáo sư Lương, thầy nói đi ạ.”


“Một cô gái mới bước vào đời đã muốn đi đường tắt, con đường phía sau có thể sẽ càng đi càng xa, không còn đường quay lại nữa.”


Lời nói của giáo sư Lương rất nặng nề, ngôn từ sâu xa, tất nhiên Minh Tịch cũng hiểu rõ điều này.


Cô cảm thấy như có một con dao đâm vào tim mình, nụ cười trên khuôn mặt càng đậm hơn. Cô nhìn giáo sư Lương, trả lời: “Giáo sư Lương, em hiểu ý của thầy, cũng cảm ơn thầy đã cảnh báo. Nhưng đối với em... nếu em không hối hận về mọi quyết định của mình, thì em đương nhiên có thể chấp nhận mọi hậu quả mà quyết định đó mang lại. Em sẽ không quay đầu lại, em tin rằng đường là do người ta tạo ra.”


Nói xong câu này, Minh Tịch dứt khoát đứng dậy khỏi ghế sô pha. Suy cho cùng cô vẫn còn trẻ người non dạ, không tránh khỏi nóng nảy.


Nhân lúc giáo sư Lương đang suy nghĩ về những gì cô vừa nói, Minh Tịch đã cong môi cười, dịu giọng nói lời sau cùng: “Thưa giáo sư, em biết yêu cầu của em hôm nay làm thầy khó xử, nếu thầy giúp được em thì đó là ân huệ vô cùng to lớn, thầy sẽ là quý nhân lớn nhất đời em, còn nếu thầy không giúp được thì cũng là lẽ thường tình. Thầy cứ coi như hôm nay em mạo muội đến chỉ để thăm thầy thôi ạ.”


Minh Tịch nói hết những lời lịch sự trong một hơi rồi cúi chào giáo sư Lương chuẩn bị rời đi.


“Chờ đã.” Giáo sư Lương đã nhìn thấy hai bao thuốc lá trong túi nilon đen giữa những món quà. Ông ấy gọi người lại, nghiêm khắc nói, “Cầm theo đồ của em về đi!”


Tất nhiên Minh Tịch sẽ không mang về lại. Cô đứng cạnh cửa, tay nắm lấy tay nắm cửa: “Giáo sư, quà đã tặng sao có thể mang về được ạ? Thuốc lá này không có ý gì khác, chỉ đơn thuần là muốn cảm ơn thầy đã đặc biệt quan t@m đến em trong hai năm qua... Dù sao em cũng cảm ơn thầy, tạm biệt thầy!”


Lời này không hề giả dối. Nếu giáo sư Lương không đặc biệt quan t@m đến cô, cô thậm chí còn không thể nhìn thấy bài kiểm tra cấp bốn...


Minh Tịch nhanh chóng thay lại giày thể thao của mình rồi chạy trốn như một tên trộm. Chạy ra ngoài rồi còn quay người giúp giáo sư đóng cửa an ninh lại, giống như một tên trộm nhỏ hung dữ nhưng đáng yêu.


Khoảnh khắc cửa an ninh đóng lại, giáo sư Lương giận dữ không chịu nổi nữa, tức giận hét về phía phòng ngủ: “Lương Kiến Thành, con ra ngoài tiễn khách cho bố!”


Không, không, không, không cần tiễn, cô tự đi được.


Minh Tịch chạy xuống lầu, lúc đi ra khỏi hành lang cô bất giác run lên cầm cập. Một cơn gió lạnh ập đến, đồng thời cũng đánh thức cô ——


Sao cô phải chạy nhỉ?


Hay là đi chầm chậm lại, chờ xem thế nào?

Bình Luận (0)
Comment