Ngày Nắng Gặp Mưa Rào

Chương 110

Lý Mộc bận rộn cả đêm.

Anh tìm được video và ảnh chụp Khương Thành và La Văn Tĩnh hôn nhau một năm trước. Anh quả thật đã xoá ảnh trong máy ảnh và máy tính rồi, nhưng anh cũng thật có lưu lại một bản.

Tất cả tài liệu anh cảm thấy vô cùng có giá trị anh đều lưu lại một bản sao để dành, lưu trong ổ cứng, khoá trong két sắt.


Anh hứa với Khương Thành sẽ không đăng nhưng anh thật không nỡ xoá, anh đoán chừng ảnh chụp này của anh có lẽ là ảnh duy nhất, chân chính độc nhất vô nhị không in lại. Anh cho rằng đời này có lẽ cũng sẽ không công khai đoạn video này, sao lường được người đưa ra yêu cầu công khai như vậy lại là chính chủ Khương Thành.

Lấy tiền của người làm việc cho người, Lý Mộc đương nhiên biết nên làm gì.

Đăng video này không phải chỉ đơn giản là đăng như vậy. Dùng chuyện gì làm nền, bắt đầu bằng tài khoản gì, bình luận bên dưới nên theo khuynh hướng nào, xây dựng chủ đề thế nào, thời gian nào thì đẩy nhiệt độ lên, dùng tài khoản nào chuyển, lúc chuyển đổi nên nói thế nào, làm thế nào tạo ra quan điểm giao chiến dẫn đến tranh luận hoặc cãi lộn kịch liệt, có va chạm thì càng có nhiều chủ đề, độ hot càng cao.

Lý Mộc có mấy kịch bản cho vụ marketing các sự kiện nóng, tuỳ tiện lựa ra hai kịch bản, dùng kịch bản ‘Tình yêu lộ ra ngoài sáng’, lại bịa đặt mấy phiên bản chủ đề, sau đó gửi cho Khương Thành xem qua.

Khương Thành không có ý kiến gì, còn nói với anh về đoạn thời gian ngắn anh và La Văn Tĩnh chịu khổ cùng nhau, nói La Văn Tĩnh làm thế nào giúp anh, bảo vệ chuyện của anh, anh nói Lý Mộc xem thời cơ ném ra bên ngoài.

Lý Mộc lúc đầu còn có chút cẩn thận, hỏi Khương Thành sau đó có sắp xếp gì không, ví dụ như anh có tính làm sáng tỏ, hay là La Văn Tĩnh có thể nói gì không, hay là video và tin tức lộ ra xong, bọn họ có thể dùng bộ dáng người yêu tham gia hoạt động gì, đầu tư gì hay là tuyên truyền cho hạng mục gì không?


Nhưng Khương Thành nói không có gì. Anh không phải vì tuyên truyền công việc, cũng không có kế hoạch sau đó. Anh chỉ muốn công khai, càng nhanh càng tốt. Anh còn bảo Lý Mộc liệt kê một danh sách các vấn đề muốn phỏng vấn gửi cho anh, anh trước tiên có thể thu âm câu trả lời.

Khương Thành hỏi: “Sáng mai có thể tung tin không?”

“Có thể.” Lý Mộc vỗ ngực cam đoan, “Sáng 8 giờ sẽ đăng, 9 giờ sẽ tạo được sóng, hơn 10 giờ gần như là có thể hot rồi. Lúc ấy mọi người vừa đi làm đều sẽ lên Weibo, chính là thời điểm chia sẻ chủ đề tốt, đến giữa trưa tôi cam đoan sẽ lên hot search.”

“Được, vậy cứ thế đi. Tôi chờ anh phỏng vấn.” Khương Thành nói: “Còn nữa, việc này nói với bên ngoài là phóng viên ngẫu nhiên chụp được nên đăng, không có gì khác với các tin tức khác.”

“Chuyện này tôi hiểu.” Dù sao chính là chó săn mang tiếng xấu thôi, anh quen rồi.

Lý Mộc dẫn theo vài người trong phòng làm việc tăng ca suốt đêm, cuối cùng cũng biên tập xong một đoạn video ngắn, bài viết miêu tả này nọ đều chuẩn bị kỹ càng rồi. Anh vô cùng hưng phấn, đây sẽ là một tin tức chấn động lớn, kinh động hơn tất cả nội dung anh đăng trong một năm này, thậm chí còn mạnh hơn khi anh vừa mới chụp được lấy về. Vụ này được tiến hành lẫn lộn giữa anh và Khương Thành, sẽ không có người khiếu nại, sẽ không có người cáo luật sư, sẽ không có người cưỡng ép rút lui hot search. Lý Mộc càng nghĩ càng kích động, dương dương đắc ý.


Vốn dĩ còn trông cậy đi theo vụ án này cuối cùng nhặt được chút gì, không nghĩ tới nửa đường liền nhặt được. Bị xã hội đen truy sát hung hiểm kia cũng không tính là gì, đáng giá! Nghê Lam cá chép đen quả nhiên danh bất hư truyền, chính cô tự mình đi vào nhưng bọn họ bị ép làm người cống hiến này lại toả sáng. Rất tốt.

Lý Mộc gửi bản thảo phỏng vấn cho Khương Thành. Sau đó anh liền nhìn đồng hồ, đúng 8 giờ, 8 giờ một phút, 8 giờ 5 phút, Lý Mộc đăng tin đầu tiên lên. Tin tức này là đăng lại một bài Weibo của fan couple của Khương Thành, đó là một fan chuyên đăng tin couple của Khương Thành và một nhân vật nữ nào đó trong phim, vừa khéo hôm qua cô ở trên mạng chém gió với một fan couple khác của Khương Thành, trong lúc này bị bọn Lý Mộc tìm kiếm thấy, cảm thấy vừa khéo dùng được.

Lý Mộc dùng một tài khoản giải trí đăng bài chém gió dài này lên, dùng giọng văn giễu cợt nói: ‘Chớ quấy rầy, người ta đã sớm là hoa có chủ, gia giáo nghiêm lắm.’

Một câu rất đơn giản, muốn dẫn chiến liền dựa vào tiết tấu bình luận bên dưới.

Phòng làm việc Lý Mộc liên lạc với thuỷ quân công ty marketing bắt đầu làm việc. Hơn 9 giờ, đề tài liên quan tới Khương Thành có bạn gái hay không đã gây nên đủ loại thảo luận. Nhóm fan Weibo trổ tài thám tử lôi hết chứng cứ ở dưới đáy hòm lên. Là cô A, cô B, cô C nào đó, càng nhiều người nói không có, các bên đã rùm beng lên.

Lúc này Lam Diệu Dương dẫn theo Nghê Lam chuẩn bị đăng ký.

Âu Dương Duệ cùng một cảnh sát mặc thường phục khác ngồi ở một chỗ khác, bọn họ ở cách xa xa, vị trí không giống nhau. Lam Diệu Dương mua cho mình và Nghê Lam vé máy bay khoang hạng nhất, hai cảnh sát đương nhiên là khoang phổ thông.

Có thể cùng Nghê Lam đi ra ngoài Lam Diệu Dương quả thực rất vui. Anh lùi hết toàn bộ công việc, có thể vứt cho cha anh liền vứt cho cha anh, có thể ném cho Cổ Hoắc thì ném cho Cổ Hoắc, còn có Trần Châu cũng không dẫn theo. Ngoại trừ hai cảnh sát bóng đèn, trên cơ bản hành trình này có thể tính là thế giới hai người.

Lam Diệu Dương bảo bộ phận PR sắp xếp cho Nghê Lam chụp ảnh ở sân bay, trong ảnh có thư ký của Lam Diệu Dương, hành lý, đủ loại trang phục, dáng vẻ ra ngoài giải quyết công việc. Nghê Lam mang khẩu trang đội mũ, ăn mặc quần áo thường ngày hàng hiệu mới đưa ra thị trường, chân dài tóc dài mắt to, dáng vẻ xinh đẹp, rất có khí chất ngôi sao.

Âu Dương Duệ và cảnh sát Lôi Tinh Hà lẫn ở xa xa, sợ bị chụp trúng.

Âu Dương Duệ dọc đường vẻ mặt hầm hầm, Lôi Tinh Hà khuyên anh: “Đội trưởng, coi như mở mang kiến thức đi, đời này đại khái là lần này được đi làm nhiệm vụ với đại minh tinh đó.”


Âu Dương Duệ không nói, anh thật không cách nào nhìn Nghê Lam ngang bằng với nữ minh tinh xinh đẹp. Nhưng chỉ chớp mắt nhìn thấy thật có fan đến tìm Nghê Lam ký tên, còn tìm Lam Diệu Dương ký tên, Âu Dương Duệ quả thực đau đầu. Lần này mang theo hai gánh nặng khổng lồ cũng không biết có thể thành chuyện hay không.

Làm xong xuôi, chuẩn bị đầy đủ tài liệu PR, thư ký, thợ quay phim, còn có đám fan hâm mộ rời đi, Lam Diệu Dương, Nghê Lam và Âu Dương Duệ bọn họ thuận lợi thông qua kiểm tra an ninh, cuối cùng thanh tĩnh rồi. Chuyến bay lúc 10 giờ 10 phút và 9 giờ 40 phút làm thủ tục cùng lúc, hành khách khoang hạng nhất lên máy bay trước. Lam Diệu Dương dẫn theo Nghê Lam từ phòng chờ VIP đi ra, đang làm thủ tục đăng ký, điện thoại vang lên.

Lam Diệu Dương vừa nhìn là Lý Mộc, liền nghe máy.

Mới nghe hai câu, sắc mặt anh liền thay đổi: “Anh làm cái gì?”

Người phía sau xếp hàng còn đang chờ, Lam Diệu Dương đành phải để Nghê Lam lên máy bay trước, anh đi tới một góc vắng không người nghe tiếp điện thoại. Âu Dương Duệ vẫn luôn lưu ý cử động của Lam Diệu Dương, thấy ánh mắt anh liền nhanh chóng giả vờ giả vịt đứng ở cửa sổ sát đất gọi điện thoại.

Hai người đứng cách không xa, Âu Dương Duệ có thể nghe Lam Diệu Dương nói chuyện.

Lôi Tinh Hà ngồi cách đó không xa, cảnh giác quan sát tình huống xung quanh.

“Vậy tối qua anh nên nói cho tôi biết.” Lam Diệu Dương vô cùng tức giận, “Anh biết rõ người này rất quan trọng trong vụ án này, anh kiếm tiền của anh, báo tin độc nhất vô nhị của anh nhưng anh phải nói tình huống cho chúng tôi biết. Hiện tại tình thế rất gấp rút, rất nhiều mạng người gặp nguy hiểm, lúc làm anh có suy nghĩ qua chưa hả?”

Lý Mộc ở bên đầu kia điện thoại nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, anh nói bây giờ nói cũng không muộn, đêm qua hưng phấn quá không bận tâm được nhiều.

Lam Diệu Dương sao lại không hiểu tâm tư Lý Mộc, anh chính là sợ nói sớm cảnh sát cảm thấy không thích hợp trực tiếp áp xuống, vậy anh liền không làm được rồi. Hiện tại tư liệu anh đã chuẩn bị kỹ càng, tin tức đã gửi ra ngoài, không ngăn được.

Lam Diệu Dương kiềm chế tính tình, hỏi rõ ràng sự tình, cũng không rảnh giáo huấn Lý Mộc, nhanh chóng cúp điện thoại, tiếp tục giả bộ đang gọi điện, kỳ thực là nói rõ tình huống với Âu Dương Duệ.

“Khương Thành yêu cầu Lý Mộc để lộ chuyện tình yêu ra ngoài sáng?” Điều này hoàn toàn vượt ra ngoài dự kiến của Âu Dương Duệ.

“Anh ta sao thế, chúng ta có cần đổi kế hoạch không?” Lam Diệu Dương hỏi.

Âu Dương Duệ nghĩ ngợi: “Điều này chứng minh phỏng đoán của chúng ta là đúng. Không thay đổi kế hoạch, tình yêu lộ ra sáng sau La Văn Tĩnh hoặc là không hề bị áp chế, hoặc là phải gánh chịu hậu quả khiêu khích và phản kháng.”

“Là Tần Viễn yêu cầu sao?”

“Không thể nào. Công khai với Khương Thành mà nói không có chỗ nào tốt, điều này anh rõ hơn tôi. Khương Thành rơi khỏi giới thần tượng, địa vị trên thị trường không ổn định, giá trị bản thân giảm sút, đối với Tần Viễn không có chỗ tốt.”

“Các ông lớn trong giới phim điện ảnh và truyền hình sẽ lần nữa thay đổi.” Lam Diệu Dương nói.

“Khương Thành đây là đập nồi dìm thuyền rồi.”

“Có phải La Văn Tĩnh đem lời cảnh cáo của anh nói cho Khương Thành, Khương Thành và Tần Viễn bên kia thương lượng, anh ta đồng ý một vài chuyện, mà Tần Viễn đồng ý cho anh ta công khai?”

“Cũng không phải không có khả năng, nhưng cho dù thế nào, Khương Thành đang thử thăm dò ranh giới cuối cùng của đối phương.” Âu Dương Duệ nói, gọi điện thoại cho Lưu Tống, thuật lại việc này với Lưu Tống, bảo ông sắp xếp vài người theo sát Khương Thành, anh ta có thể sẽ có hành động gì, hoặc là sẽ gặp nguy hiểm.

Lam Diệu Dương ở một bên nói: “Sắp xếp người đóng vai chó săn mới được.”

“Hả?” Đầu óc Âu Dương Duệ còn chưa kịp xoay chuyển.

“Việc này lộ ra ngoài sáng, cho dù Khương Thành đi tới đâu, khẳng định là bị vây quanh, các loại ống kính sẽ nhìn chằm chằm anh ta.”

Âu Dương Duệ lại cảm thấy đau đầu rồi. Tình hình này cũng quá dễ dàng đục nước béo cò, rất dễ xảy ra tình huống ngoài ý muốn.


“Bảo đội trưởng Lưu tìm Lý Mộc. Việc này Lý Mộc làm, chi tiết anh ta đều rõ ràng. Hơn nữa nếu như muốn trà trộn vào đám phóng viên, bảo Lý Mộc dẫn theo sẽ dễ dàng che giấu thân phận. Phóng viên phần lớn đều biết nhau, đột nhiên lòi ra khuôn mặt mới, rất dễ bị phát hiện.”

Âu Dương Duệ nhanh chóng thuật lại.

Bên này rốt cuộc giao phó xong, Lam Diệu Dương lại hỏi: “Tôi và Khương Thành rất quen thuộc, tôi thăm dò anh ta một chút được không, xem anh ta có khả năng buông lỏng hay không.”

Âu Dương Duệ khẽ gật đầu, Lam Diệu Dương bấm số Khương Thành.

Chuông điện thoại reo hồi lâu, Khương Thành nhận máy.

Lam Diệu Dương cũng không khách khí hàn huyên, nói thẳng: “Khương Thành, tôi nghe được chút tin đồn, bảo hôm nay trên mạng sẽ bộc lộ chút tin tức gì đó của anh ra ngoài sáng.”

“Phải không? Tôi có chuyện gì không thể để lộ ra ngoài sáng.” Giọng điệu Khương Thành rất bình tĩnh.

“Anh lên mạng xem đi, hiện tại đã mang theo đủ loại tiết tấu rồi, loại này chúng ta đều biết chuyện gì xảy ra. Anh có phải có chuyện gì bị người ta tóm được nhược điểm không? Tôi biết chuyện xảy ra trên người La Văn Tĩnh, bởi vì Nghê Lam bị cuốn vào trong rồi. Tôi biết anh cũng ở bên trong. Nhân dịp trên mạng còn chưa phơi bày ra hết, còn kịp.”

“Tôi không biết anh đang nói gì, Lam tổng. Chuyện gì xảy ra với Nghê Lam tôi cũng không rõ lắm, nhưng khẳng định không liên quan tới tôi. Bên chỗ tôi còn có việc, cúp máy trước.” Khương Thành nói xong, quả quyết cúp điện thoại, không chút khách khí.

Âu Dương Duệ cau mày, nhìn sắc mặt Lam Diệu Dương liền biết không đùa.

“Được rồi, lên máy bay trước. Bên này có Lưu Tống giám sát. Hơn nữa chuyện này nếu thật sự huyên náo lớn như thế, đoán chừng tạm thời Tần Viễn cũng không làm gì. Hoặc là chính anh ta xáo trộn sách lược của chúng ta, chúng ta không thể loạn.”

Âu Dương Duệ đi đăng ký, Lam Diệu Dương lại gọi hai cuộc điện thoại cho Cổ Hoắc và tổng giám bộ phận PR, bảo bọn họ quan sát chặt chẽ tình huống trên mạng và động tĩnh bên trong Phong Phạm cùng tin tức của Khương Thành.

Anh sắp lên máy bay, nhận được tin nhắn của Âu Dương Duệ: ‘Tôi nghĩ Khương Thành không phải tự mình khui ra mà dùng cách của chó săn để lộ ra, có lẽ vẫn không muốn đắc tội với kẻ đứng sau màn. Anh ta giả vờ vô tội, làm bộ anh ta cũng bị động. Nhưng anh ta và La Văn Tĩnh bị chụp anh ta trốn không thoát, cho nên anh ta thật sự đang thử ranh giới cuối cùng của đối phương. Nếu như thành công, anh ta tranh thủ được chút không gian, nếu không thành công, đó là một con đường chết.’

Tâm tình Lam Diệu Dương có chút nặng nề. Anh lên máy bay cuối cùng, ngồi bên cạnh Nghê Lam. Nghê Lam đang lướt tin tức trên điện thoại.

Một tài khoản giải trí được chứng thực trên Weibo đã tham gia vào trận chiến tình yêu của Khương Thành, ném một phát súng lớn. Đó là một đoạn video ngắn, trong video, Khương Thành và La Văn Tĩnh đứng ở một góc toà nhà, bên cạnh là chiếc BMW của Khương Thành. Khương Thành và La Văn Tĩnh đang nói chuyện, La Văn Tĩnh lắc đầu, ôm eo Khương Thành, vùi đầu trong ngực Khương Thành, sau đó Khương Thành nâng mặt cô lên, hôn cô.

Không cần phải nói, đoạn video này vừa tung ra, toàn bộ Weibo liền muốn nổ rồi.

Lam Diệu Dương hạ giọng kể lại sự tình cho Nghê Lam nghe, lại mở tin nhắn Âu Dương Duệ gửi kia cho Nghê Lam xem.

Nghê Lam nghĩ ngợi: “Vẫn nên nói cho Trần Thế Kiệt một tiếng, bảo ông ấy quan sát một chút. Thủ đoạn của ông ấy tương đối linh hoạt.”

Lam Diệu Dương ở trong khu chờ VIP đã nói chuyện của Alex cho Nghê Lam nghe rồi, Nghê Lam không nói nhiều, bây giờ lại nói muốn tìm người này ra mặt quan sát Khương Thành.

Linh hoạt. Từ này dùng ý là ông nghe trộm theo dõi cái gì cũng dám làm?

“Anh không biết cách liên hệ với ông ấy. Anh chỉ có thể thông qua xe.”

“Ông ấy không phải gửi tin nhắn cho anh sao.” Nghê Lam cầm điện thoại Lam Diệu Dương qua, rất nhanh tìm thấy tin nhắn kia. “Anh có thể thêm mật khẩu này vào tin nhắn trả lời, gọi điện cũng tương tự, thêm một chuỗi khẩu lệnh này vào trong dãy số, vậy là ông ấy có thể nhận được rồi.”

Nghê Lam dùng điện thoại Lam Diệu Dương soạn xong tin rất nhanh, nhập thêm khẩu lệnh sau lại còn có một dãy số và chữ tiếng Anh, còn có một vài ký hiệu, sau đó Nghê Lam ấn gửi.

Lam Diệu Dương nhìn thấy có chút sững sờ: “Như vậy là xong rồi hả?”

“Ừ.”

“Chữ cái anh đều hiểu, nhưng anh nhìn không hiểu.”

Nghê Lam cười cười, trả lại di động cho anh. Nếu không phải trên máy bay có người nhìn, cô thật muốn hôn Lam đáng yêu nhà cô. Dáng vẻ anh mở to mắt nói không hiểu nhìn qua rất muốn hôn.

“Nói thật, tin tưởng ông ta được sao? Giọng điệu người này nói chuyện rất đáng ghét, giống như trên thế giới này ông ta siêu nhất vậy. Ông ta còn uy hiếp nói muốn dẫn em đi. Anh thật không thích ông ta.”

“Ông ấy đáng tin, có điều người rất đáng ghét, anh không cần để ý ông ấy.”

“Ừm.” Lam Diệu Dương gật đầu, anh sẽ không cho ông sắc mặt tốt.

“Ông ấy là cha em.”

Lam Diệu Dương: “…”

Nghê Lam vừa mới nói gì?

Cha ai?

Máy bay còn chưa cất cánh anh đã cảm thấy xóc nảy.
Bình Luận (0)
Comment