Ngày Nắng Gặp Mưa Rào

Chương 122

Tối hôm đó, Weibo lại một lần nữa tê liệt vì Khương Thành.

Lý Mộc rất khó chịu, mặc dù anh cũng chiếm không ít lượng view, nhưng anh cảm thấy đây là lần anh uất ức nhất.

So với lần trước Nghê Lam hack tài khoản giả mạo bọn họ đăng lên bản kiến nghị đạo đức nghề nghiệp thì còn uất ức hơn.


Tại sao ư? Bởi vì lần trước là kẻ địch đột kích, khó lòng phòng bị. Lần này là chuẩn bị chu toàn, dương dương đắc ý lại bất ngờ thất thủ ngoài ý muốn.

Cả ngày hôm nay cả ngành giải trí đều không tìm thấy Khương Thành, trong WeChat của Lý Mộc có hơn mười nhóm bạn bè, mỗi nhóm đều hỏi thăm chửi thề phàn nàn. Lý Mộc đắc chí, anh xem thời gian, gần 6 giờ tối, anh đăng bản ghi âm duy nhất của Khương Thành lên.

Tình yêu của Khương Thành là thật hay giả? Trong video xảy ra chuyện gì? Chúng tôi vừa tìm thấy Khương Thành, giành được cuộc phỏng vấn nóng phỏng tay có một không hai. Tất cả câu hỏi mọi người muốn hỏi chúng tôi đều đã hỏi rồi. Mau tới nghe một chút câu trả lời của Khương Thành.

Tình yêu của Khương Thành trải qua một ngày nóng bỏng lên men là chủ đề được thảo luận nhiều nhất, có sức hút nhất trên Weibo hiện nay, đăng đoạn ghi âm phỏng vấn này lên, không ngoài dự đoán của Lý Mộc thì trong nháy mắt sẽ bùng nổ.

WeChat và điện thoại của Lý Mộc cũng cháy máy.

Dân mạng bình thường và nhóm fan không biết, nhưng người trong nghề đều biết rõ. Hai tài khoản lộ ra chuyện tình cảm của Khương Thành và đoạn phỏng vấn có một không hai này kỳ thật đều là nguồn thông tin của phòng làm việc Lý Mộc. Nói cách khác, Lý Mộc chẳng những lộ ra chuyện riêng tư cá nhân của Khương Thành lại còn có thể có được câu trả lời có một không hai của Khương Thành.

Đầu óc Khương Thành không phải bị lừa đá thì chính là bị Lý Mộc hãm hại khống chế.


Bởi vì Phong Phạm và văn phòng của Khương Thành chỉ đưa ra vài ba câu thanh minh, còn có một lá thư không có chút lực uy hiếp nào của luật sư, cũng không chắc chắn bằng nguồn thông tin trong tay Lý Mộc này. Cảm giác chính là Khương Thành người ta còn thân thiết với Lý Mộc hơn với cả công ty.

Chỉ là tình huống này Lý Mộc có thể không phiêu sao?

Tin nhắn điện thoại của Lý Mộc nhiều đến nỗi chết máy phải khởi động lại hai lần. Anh quá đắc ý, cảm thấy hôm nay quả thực là ngày đỉnh cao của cuộc đời mình. Tất cả mọi người vây quanh anh, hỏi anh xảy ra chuyện gì, có hỏi anh Khương Thành ở đâu, lại nhờ vả anh muốn liên hệ phỏng vấn Khương Thành, lại còn khen ngợi tâng bốc anh.

Lý Mộc hoàn toàn hưởng thụ, nhưng Khương Thành ở đâu thì không thể nói, muốn phỏng vấn để sau hãy liên lạc.

Lý Mộc rất kiêu ngạo mà tỏ vẻ: “Áp lực của Khương Thành bây giờ cực kỳ lớn, chúng tôi cũng phải vất vả lắm mới liên lạc được. Vì sao lại chấp nhận phỏng vấn với đơn vị chúng tôi? Đó đương nhiên là do thành ý của chúng tôi làm cảm động. Tìm được là hữu duyên, lúc anh Khương Thành muốn thổ lộ tiếng lòng thì chúng tôi tìm được anh ấy, anh ấy rất kinh ngạc cũng rất cảm động, cho nên liền tiếp nhận phỏng vấn của chúng tôi. Mấy anh mau đi nghe ghi âm, anh Khương Thành cũng rất có ý rồi, nói cực kỳ thành khẩn.”

“Anh ấy ở đâu? Cái này tôi không thể nói. Đã đồng ý với anh ấy là sẽ giữ bí mật. Thật đấy, không lừa anh đâu. Hiện tại anh Khương Thành rất tốt, chỉ là muốn yên tĩnh mấy ngày trước, suy nghĩ kỹ tiếp theo nên làm gì. Anh biết đó, bí mật giấu lâu như vậy đột nhiên bị người khác biết, dù sao cũng phải suy nghĩ cho thật kỹ.”


“Sao lại gọi tôi là vừa làm người xấu vừa làm người tốt, lời này của cậu nói không đúng rồi. Tuyên bố tin tức tình yêu là công việc của chúng tôi, đi phỏng vấn cũng là công việc của chúng tôi. Làm được cả hai việc đều là do năng lực chúng tôi mạnh. Biết anh Khương Thành tại sao lại là Khương Thành không? EQ của người ta cao hơn cậu. Cậu xem cậu tìm không được người ta chỉ biết ghen tỵ, đáng đời cậu tìm không ra.”

Lý Mộc giả vờ giả vịt, bày ra vẻ kiêu ngạo lại đi tức giận với người ta, còn chưa kịp hưởng thụ sự sung sướng này quá lâu, gió bỗng nhiên đổi hướng rồi.

Khương Thành bị trúng đạn nhập viện, sinh mệnh ngàn cân treo sợi tóc!

Tiêu đề nghe rợn cả người đột nhiên leo lên hot search đầu tiên, xôn xao mạng internet!

Nhấn vào nội dung càng thêm run, có thông tin của nhân viên làm ở bệnh viện, cũng có bản tin truyền thông ở hiện trường, còn có ảnh người qua đường chụp lại cùng tin tức các loại, tạo ra một tin tức lớn có tính oanh tạc.

Khương Thành bị bắn, được một chiếc ô tô thần bí đưa đến cửa bệnh viện, tài xế vứt người xuống rồi chạy đi, nhân viên y tế nhận được điện thoại chỉ thị của cảnh sát vọt tới cửa ra vào, chỉ tiếp được Khương Thành toàn thân đẫm máu.

Cảnh sát đến cũng rất nhanh, bệnh viện còn chưa kịp đẩy Khương Thành vào trong, cảnh sát cũng đã đuổi tới, khống chế được tình thế trước khi không thể kiểm soát.

Theo thông tin từ bệnh viện, vết thương của Khương Thành rất nghiêm trọng, mất máu quá nhiều, đã đưa vào phòng cấp cứu phẫu thuật, còn chưa biết kết quả cuối cùng thế nào.

Mà qua miêu tả hiện trường của người qua đường, tình cảnh cực kỳ khoa trương, máu đầy xe, dọc đường cáng cứu thương đẩy đi chảy đầy máu.

Ảnh chụp mới nhất của phóng viên đầu tiên đuổi tới hiện trường, khắp nơi toàn là cảnh sát, trấn giữ ba lớp trong ngoài, xem ra là một vụ án lớn. Đối với câu hỏi thăm dò của phóng viên, cảnh sát cũng không trả lời.

Lý Mộc thấy tin tức lập tức trợn tròn mắt, không phải chứ? Không thể nào?

Cái vẻ phách lối đắc ý trước đó của anh quả thật là đang tát vào mặt mình, chát chát chát.

Một lần nữa điện thoại của Lý Mộc bị tin nhắn và cuộc gọi ném bom chết máy. Mọi người lại hỏi anh cuộc phỏng vấn của anh là từ đâu ra? Lúc anh gặp Khương Thành anh ấy còn khỏe chứ? Anh biết anh ấy bị ai bắt cóc không?

Mặc dù không nói thẳng nhưng giọng điệu của một số người không tốt lành gì, nhất là mấy người trước đó ganh tị lại bị Lý Mộc lên mặt, vậy đơn giản là thầm nghi ngờ Lý Mộc hợp tác với kẻ ác.


Lý Mộc tức điên, không thèm nói với những người này. Anh nói Từ Hồi lái xe, bọn họ chạy tới bệnh viện, cũng không thể bỏ lỡ tin tức lớn này.

Trên đường đi Lý Mộc lại lướt Weibo, càng lướt càng tức giận. Bây giờ phía dưới Weibo của đơn vị anh đã có một tràng bình luận chửi rủa. Vốn dĩ oán khí đối với tình yêu của Khương Thành nay đã chuyển lên người anh.

‘Con mẹ nó đã nói rồi mà, Khương Thành này làm sao có thể chấp nhận phỏng vấn trong lúc này, nếu như bị bắt cóc anh ta đã chớp chớp mắt rồi. Mẹ nó bây giờ thì hay rồi, không cần phải chớp mắt, kia cả đống máu, cái gì gọi là máu me thực sự, chính là cái này. Khương Thành là bị ép buộc, video khẳng định có vấn đề, Khương Thành bị ép thu âm những lời kia, là bị ép buộc.’

‘Tôi đã báo cảnh sát rồi, tôi báo cảnh sát thật rồi. Tài khoản kênh giải trí trên V này tuyệt đối có vấn đề, hắn ta nói vừa mới phỏng vấn Khương Thành, hắn phỏng vấn ở đâu, mẹ nó, có hay thì ra đây nói chuyện xem!’

‘Tôi cũng báo cảnh sát rồi. Tôi cũng báo cảnh sát rồi. Cuộc phỏng vấn này khẳng định có vấn đề.’

‘Tuy cháu không thấy chú phóng viên có liên quan gì đến vụ bắn bị thương nhưng cháu phải nói chú phóng viên lần này thật sự là giẫm phải cứt rồi. Phỏng vấn ở đâu ra cũng nên giải thích một chút đi.’

‘Cái thằng cha phóng viên đâu mau lăn ra đây! Ông nói xem ông phỏng vấn Khương Thành ở đâu, tình huống của Khương Thành lúc đó thế nào, ông có biết ai là hung thủ không?’

‘Không lẽ là fan cuồng làm sao? Hôm nay đã có fan kêu muốn giết La Văn Tĩnh. Đương nhiên cũng không thể loại trừ nguyên nhân vì thất vọng mà làm hại Khương Thành.’

‘Hung thủ là ai cảnh sát sẽ điều tra, bây giờ chúng ta tìm cho ra là cuộc phỏng vấn này từ đâu mà có, phút trước vừa mới đăng phỏng vấn phút sau đã bị bắn bị thương nhập viện. Trong này đã xảy ra chuyện gì rồi.’

‘Kỳ thực tôi có một suy nghĩ điên khùng. Toàn bộ đều là Khương Thành tự biên tự diễn, kết quả không biết hạ màn thế nào.’

‘Mẹ mày, mày tự biên tự diễn rồi bắn cho mình một phát sao?’

Lý Mộc không trả lời, không nói lời nào. Nhưng bình luận và tin nhắn riêng đã đầy nghẹt, chửi rủa um sùm. Mọi người còn lâu mới hứng thú với chuyện tình yêu của Khương Thành bằng việc anh bị bắn bị thương. Chân tướng còn chưa rõ ràng nhưng đoạn ghi âm Lý Mộc đăng lên lại làm mình thành bia ngắm, đám anti-fan không chửi Khương Thành quay sang chửi anh.

Lý Mộc xoa mặt thật mạnh, bệnh cá chép đen của Nghê Lam là bệnh truyền nhiễm sao? Làm anh cũng bị lây theo rồi. Đen mình vượng người.

Lý Mộc gọi điện thoại cho Nghê Lam, không gọi được, đường dây vẫn bận suốt. Lý Mộc lại gọi cho Lam Diệu Dương, điện thoại Lam Diệu Dương kết nối rồi. Lý Mộc mở đầu liền hỏi: “Chuyện gì vậy, chuyện bị bắn các người khẳng định là biết đúng không? Sao lại không báo trước với tôi một tiếng.”

“Anh giấu Khương Thành ở Tùng Uyển không nói trước với chúng tôi, chúng tôi còn chưa tính sổ với anh. Nếu như anh nói sớm hơn một chút thì Khương Thành cũng không bị thương như bây giờ.” Lam Diệu Dương nói.

Lý Mộc lập tức tức nghẹn, con khỉ khô, quên mất chuyện này rồi, bản thân lại còn phải chịu trách nhiệm sao?

“Anh Lý Mộc, giờ anh ở đâu?” Giọng nói ngọt ngào của Nghê Lam truyền đến, Lý Mộc lập tức giật mình, khí thế hưng sư vấn tội vừa rồi giờ đã biến đâu hết rồi.

Giọng điệu hỏi thăm khách sáo như vậy khẳng định là bẫy!

“Đang trên đường đến bệnh viện, còn khoảng năm phút nữa.” Lý Mộc trung thực đáp.

“Mua giùm tôi một bộ quần áo nam ở cửa hàng gần đó. Tôi gửi số đo sang cho anh.”

Lý Mộc sững sờ: “Muốn thay đồ cho Khương Thành chạy trốn sao? Không được, chỗ đó có rất nhiều cảnh sát.”

“Không phải, là một người bạn. Anh đưa quần áo sang là được.”

Đây nhất định là cạm bẫy!

Nhưng Lý Mộc và Từ Hồi vẫn nhanh chóng đi mua bộ quần áo theo yêu cầu Nghê Lam gửi tới, thật sự là từ trong ra ngoài đầy đủ một bộ. Mua xong đồ liền nhanh chóng chạy đến bệnh viện.

“Được rồi, bây giờ các anh tiếp tục lái xe về phía trước, đến giao lộ phía trước rẽ phải, đi thêm năm trăm mét sẽ thấy một cây đại thụ, dừng dưới cây đó, mở cửa xe đón một người.” Nghê Lam nói.

Lý Mộc dựng hết cả lông tơ lên, “Mẹ nó, sao cô biết được xe tụi tôi đang lái đi đâu?”

“Tôi ngồi xe anh nhiều lần rồi.”

“Cô hack GPS xe tôi phải không?” Lý Mộc giận rồi.

“Nếu như không phải hôm nay anh không nói cho chúng tôi anh giấu Khương Thành ở Tùng Uyển, Khương Thành cũng sẽ không bị bắt cóc, bị bắn. Bây giờ anh ấy có sống sót hay không còn không chắc.” Đây là lời Lam Diệu Dương nói chen vào.

Lý Mộc lập tức tắt lửa. Mẹ kiếp! “Vậy cũng không thể hack loạn đồ của người khác a!” Dù sao vẫn muốn lên án một chút.

“Lớn như vậy rồi, lại còn không đẹp, đừng có làm nũng.”

Lý Mộc: “…” Vừa muốn mở miệng oán thán nũng nịu cái con mợ cô, cửa xe bỗng nhiễn bị kéo ra, một người đàn ông toàn thân đẫm máu vọt lên.

“Má ơi!” Lý Mộc giật mình nhảy dựng lên, đầu đụng vào trần xe. Anh đau đến ôm đầu, người đàn ông đó quát: “Tiếp tục lái.”

Từ Hồi nhanh chóng tiếp tục lái xe.

Lý Mộc trừng mắt nhìn Bonnie, Bonnie hỏi anh: “Lý Mộc?”

Giọng điệu này kết hợp với khuôn mặt anh tuấn như ma quỷ, còn cả một thân đầy máu, quả thực là dịu dàng chết người.

Lý Mộc dán chặt lưng vào thùng xe, giống như như thế có thể cách người đàn ông trước mặt xa một chút. Thật sự hối hận vì sao không ngồi ở ghế lái phụ.

Trong điện thoại truyền đến giọng của Nghê Lam: “Ông ấy tên Alex, anh nghe theo ông ấy.”

Dựa vào cái gì mà phải nghe ông ta, ông ta là ai chứ?

“Ok.” Lý Mộc trả lời rất nhanh.

“Quần áo đâu?” Bonnie hỏi.

Lý Mộc chỉ chỉ vào cái túi để trên ghế thứ ba.

Bonnie ngồi sang đó lật lật xem, sau đó bắt đầu cởi quần áo.

Lý Mộc vội vàng quay đầu sang một bên, sợ thấy cái gì không nên thấy thì bị giết người diệt khẩu. Nhưng đã như vậy rồi thì cũng nên nhìn một chút, cánh tay kia, lồng ngực cơ bắp kia, cảm giác dùng ngón út thôi cũng có thể nhấn chết anh.

Lúc này Lý Mộc nhớ tới nên hỏi, nhỏ giọng quay đầu hỏi trong điện thoại: “Ông ấy không phải là tay súng chứ?”

“Không phải. Là ông ấy cứu Khương Thành.” Nghê Lam trả lời anh.

Lý Mộc thở dài một hơi.

“Những người tập kích Khương Thành đều chết rồi.”

Tiếng thở phào kia của Lý Mộc vừa ra đã thu lại, một chữ ‘đều’ kia chính là không chỉ có một người. Chết như thế nào chắc anh đừng có hỏi đi.

“Cho nên bây giờ chúng ta phải nhanh chóng truy tìm manh mối.” Nghê Lam nói: “Alex sẽ nói cho anh biết phải làm thế nào.”

Bonnie bên này đã thay xong đồ, ông cầm điện thoại của Lý Mộc, để điện thoại của mình vào sát điện thoại Lý Mộc một chút, lại loay hoay một hồi, sau đó trả điện thoại cho Lý Mộc.

Lý Mộc cầm về, lại nghe thấy giọng Nghê Lam: “Được rồi, bây giờ trò chuyện ba bên.”

“Quay lại bệnh viện.” Bonnie nói. Từ Hồi không dám lên tiếng, đánh tay lái quay lại bệnh viện.

Nghê Lam nói: “Anh Lý Mộc, tình hình bây giờ chính là như vầy. Sau khi Alex cứu Khương Thành về, cảnh sát lập tức đến ngay, nhưng đến hiện trường phát hiện mấy tên côn đồ đều chết rồi, bị súng bắn. Đối phương giết người diệt khẩu…”

Nghê Lam còn chưa nói xong, Lam Diệu Dương bên cạnh đã chen vào: “Không cần phải nói tỉ mỉ cho anh ta như vậy, anh ta nghe xong sẽ không dám làm gì đâu.”

Trong thâm tâm Lý Mộc gật đầu mạnh, đúng đúng, vẫn là tiểu Lam tổng hiểu được tâm tình của những người bình thường. Anh nghe xong bây giờ đã không dám làm gì rồi. Nhưng đối diện với anh có người đàn ông đem lại cảm giác áp bách đang ngó chừng anh.

“Có biết Thôi Canh trợ lý của Khương Thành không?” Bonnie hỏi Lý Mộc.

“Biết.” Lý Mộc ngoan ngoãn gật đầu.

“Thôi Canh khẳng định sẽ đến bệnh viện. Cậu cứ quấn lấy Thôi Canh, tôi cần dùng điện thoại của cậu ta một chút.”

“Chỉ vậy thôi?”

“Ừ.”

“Ý ông là trộm điện thoại của cậu ta?” Lý Mộc xác nhận lại một chút.

“Lúc cậu ta chưa phát hiện ra, mượn dùng chút rồi trả lại.” Mặt Bonnie không chút thay đổi đáp. Lý Mộc không dám hỏi nữa.

Anh nghĩ ngợi lại nói: “Hiện trường có rất nhiều cảnh sát, có muốn nói cảnh sát mượn giúp ông một chút không. Cảnh sát có thể lấy lý do điều tra điện thoại của cậu ta.”

“Anh Lý Mộc.” Nghê Lam chen vào nói, “Ở trên xe Khương Thành có nói với Alex, Thôi Canh có liên lạc với người đứng ở phía sau, bọn họ liên lạc qua một cái app. Những tên tội phạm chúng ta bắt được đều có cái app kia, nhưng app kia có thể tự hủy chương trình và điện thoại, mỗi lần chúng ta bắt được người, đối phương đều sẽ cảnh giác mà xử lý, cho nên chúng ta không thể truy lùng thành công. Chúng ta cần một cái app còn hoạt động, online, không bị hủy để kiểm tra server, thông qua server điều tra ra thêm nhiều người sử dụng, những người kia chính là băng đảng của bọn họ. Khương Thành nhập viện là một cơ hội, Thôi Canh khẳng định sẽ đến, anh ta không lường được có nhiều cảnh sát như vậy mà Alex còn ở hiện trường. Anh ta sẽ giúp Tần Viễn thăm dò tin tức, Tần Viễn cũng sẽ truy vấn anh ta. Chỉ cần chúng ta lấy được di động của anh ta, cài đặt tốt chương trình rồi trả lại, chúng ta có thể truy tra được rồi.”

“Nhưng cô còn chưa nói tại sao lại không để cảnh sát hỗ trợ mượn điện thoại của cậu ta.”

“Một là vì không thích hợp, cảnh sát không thể làm như vậy.”

“Cô nói thẳng là phạm pháp là được rồi.” Lý Mộc tức giận, Bonnie nhìn lướt qua, Lý Mộc nhanh chóng hòa hoãn lại biểu tình.

“Hai là bọn họ là những người cực kỳ cảnh giác, phàm là cảm thấy có chút khả nghi không thích hợp sẽ xử lý di động ngay. Chúng ta cần bọn họ dưới tình huống giám sát chúng ta không chút phòng bị sử dụng cái app kia, như vậy chúng ta mới có đủ thời gian xử lý.”

Được thôi, lý do này có thể chấp nhận.

Từ Hồi dừng xe lại, đã đến cửa bệnh viện, phía trước là hiện trường cửa lớn náo nhiệt vòng vây. Cảnh sát kéo dây phong tỏa bảo vệ bệnh viện, người qua đường, fan, phóng viên, đủ loại người tập trung ở đó.

Bonnie lấy điện thoại ra mở một ảnh chụp đưa cho Lý Mộc: “Thôi Canh?”

Lý Mộc khẽ gật đầu.

“Đỗ Lợi Quần?”

Lý Mộc gật đầu.

“Đàm Tuấn?”

Lý Mộc lại gật đầu.

“Xử lý Thôi Canh trước.” Bonnie nói.

Lý Mộc sợ run, hai chữ xử lý này thật đáng sợ.
Bình Luận (0)
Comment