Ngày Nắng Gặp Mưa Rào

Chương 128

Trâu Úy trốn đến sau ghế sofa nhanh chóng kiểm tra thương tích trên người Hồng Lôi.

May mắn, đạn bắn trúng phía dưới vai, cho dù tay súng muốn bắn là đầu hay tim thì hắn đã thất thủ rồi.

Trâu Úy xé miếng vải sofa xuống giúp Hồng Lôi cầm máu. Hồng Lôi vẫn còn ý thức, cô há miệng thở dốc, đau đớn khiến cho khuôn mặt cô vặn vẹo, cô cố sức nói: “La, La tổng, tôi không thấy chị ấy.”


“Không sao cả, cô ấy không có việc gì.” Trâu Úy vừa nói vừa lấy điện thoại ra thông báo cho đội cảnh sát, lại gọi xe cứu thương.

Tay súng ở lầu đối diện đã ngừng bắn, không biết là đang ẩn núp chờ đợi thời cơ hay là đã bỏ chạy. Trâu Úy đợi một hồi, phóng qua sofa, nhanh chóng cúi người trườn tới chỗ chân tường cạnh cửa sổ sát đất. Cô lợi dụng màn cửa che chắn lặng lẽ thăm dò phía đối diện, thấy rõ tình hình tòa nhà đối diện và xung quanh, không nhìn thấy người.

Trâu Úy đại khái đánh giá tính toán vị trí xạ kích vừa rồi của đối phương, lại báo cáo về cho đội, cho người nhanh chóng tới điều tra.

Cuộc điều tra vốn dĩ muốn khiêm tốn tiến hành nay lại thay đổi, làm thế nào cũng khiêm tốn không nổi rồi.

Cảnh sát tới rất nhanh, triển khai lục soát xung quanh.

Lúc này nhóm ký giả còn không biết đã xảy ra chuyện gì, xì xào bàn tán, bắt đầu phỏng đoán. Mãi đến khi nhân viên cấp cứu lên lầu nâng Hồng Lôi toàn thân đầy máu xuống, nhóm ký giả lúc này mới vỡ tổ.

Mọi người vội vàng chụp ảnh, quay video, đuổi theo cáng và xe cứu thương chở Hồng Lôi.

Trâu Úy thừa dịp loạn lặng lẽ lên xe Lý Mộc. Từ Hồi nhanh chóng lái xe, chạy ngược hướng với những chiếc xe khác của đám ký giả, đưa Trâu Úy tới bệnh viện cô muốn đi.


Trâu Úy bị thương ở vai, chảy không ít máu. Nhân viên cấp cứu mặc dù giúp cô xử lý sơ vết thương nhưng cô vẫn phải tới bệnh viện trị liệu. Đây là lần thứ hai Từ Hồi gặp phải tình huống như vậy, lần này không tự mình mạo hiểm, thêm nữa có kinh nghiệm lần trước, anh bình tĩnh hơn rất nhiều. Tuy còn có cảnh sát khác ở đây nhưng anh cũng chạy tới chạy lui giúp Trâu Úy thu xếp.

Lý Mộc không rời khỏi chung cư. Mặc dù nhà La Văn Tĩnh bị cảnh sát phong tỏa, chụp không được gì nhưng anh vẫn đi lại giữa các tầng để chụp ảnh. Lại cùng đồng nghiệp còn ở lại tìm hiểu tình huống, tám nhảm lấy tin từ bảo vệ chung cư, còn mạo hiểm chạy tới tòa nhà đối diện điều tra.

Lục soát truy tra khu vực lân cận do Tăng Vĩnh Ngôn chỉ huy đội, điều động nhân lực, phong tỏa hiện trường, tìm kiếm người chứng kiến, xem xét băng giám sát của chung cư, phân tích dấu vết để lại ở hiện trường, v.v. Nhưng đúng như linh cảm không lành kia, hung thủ không lưu lại dấu vết gì.

Tòa nhà đối diện là một tòa nhà cũ, chỉ lắp đặt camera ở cửa ra vào hành lang tầng trệt. Nhà cho thuê trong lầu này tương đối nhiều, bởi vì cạnh bên là khu buôn bán, rất nhiều hộ gia đình nhỏ chọn nơi này để thuê nhà. Mặc dù xa hơn nửa con đường so với chung cư cao cấp nhưng giá cả lại phù hợp hơn rất nhiều.

“Vào giờ này rất nhiều nhà có người đi làm chưa trở về.” Quản lý tòa nhà dẫn Tăng Vĩnh Ngôn lên từng tầng kiểm tra, nói: “Nếu nói có tình huống gì đặc biệt thì chính là đêm qua nguồn điện bị hư, nhưng sau đó cũng sửa xong rồi.”

“Mất điện lúc mấy giờ?”

“Khoảng 11 giờ tối.”

“Khôi phục bình thường lúc nào?”

“Hơn ba giờ sáng. Hôm qua muộn quá, bên đội sửa chữa lâu lắm mới tới, có điều hơn nửa đêm người ta đồng ý qua cũng tốt lắm rồi.”

“Nguyên nhân mất điện là gì?”

“Tôi cũng không biết. Hình như bị cháy gì đó, sau đó lại có bộ phận nào đó xảy ra vấn đề. À, tôi có số điện thoại nhân viên sửa điện tối qua. Trước khi bọn họ qua có gọi điện thoại xác nhận tình huống.”

Quản lý tòa nhà đưa số điện thoại cho Tăng Vĩnh Ngôn. Tăng Vĩnh Ngôn ghi chép lại từng lời ông nói, lên sân thượng.


Trên sân thượng có rất nhiều đồ, có các loại đồ phơi, thậm chí còn có những ngăn tủ bị vứt bỏ.

Tăng Vĩnh Ngôn đứng ở chỗ tay súng có khả năng ẩn nấp nhất.

Trong góc sân thượng có rất nhiều đồ linh tinh, vị trí đối diện cửa sổ nhà La Văn Tĩnh, đồ vật giống như bị người dời đi. Ngân Kiểm đã tiến hành thu thập chứng cứ ở khu này, không tìm thấy dấu vân tay và dấu chân lưu lại. Trên rào chắn sân thượng có dấu vết ma sát, giống như có người kê gì đó, không lưu lại mùi thuốc súng, không lưu lại vỏ đạn, xong việc dọn một cái, sạch sẽ.

Tăng Vĩnh Ngôn liền đứng ở nơi đó quan sát cửa sổ nhà La Văn Tĩnh.

Hiện tại Ngân Kiểm đang ở trong phòng khách bên kia điều tra, từ vị trí góc độ này của anh có thể nhìn thấy bóng người đi lại bên trong, nếu anh là tay súng nhìn qua ống ngắm, hẳn là có thể thấy được vô cùng rõ ràng.

Đáng tiếc, không thể tìm được gì ở vị trí này.

Tăng Vĩnh Ngôn đi xuống lầu, quan sát cẩn thận camera theo dõi. Anh đi dọc theo đường mà tay súng có khả năng đi, từ hành lang lộn xộn ra tới chính là cửa chung cư, tiếp theo là đường cái. Hướng đông chừng ba trăm mét là tàu điện ngầm, phía tây hai trăm mét là ngã tư đường. Ven đường không có chỗ đậu xe thu phí, nhưng không ít xe ngừng đỗ.

Đêm qua.

Tăng Vĩnh Ngôn suy đoán tay súng biết La Văn Tĩnh đi máy bay trở về. Thế là hắn phá hư mạch điện, thừa dịp loạn đi lên lầu, nếu thuận lợi, La Văn Tĩnh sẽ về nhà trước, như thế trước khi điện được sửa, hắn có thể xử lý La Văn Tĩnh.

Thế nhưng nếu như không thuận lợi, ví như La Văn Tĩnh căn bản không về nhà.

Tay súng chờ tới bây giờ, lúc Hồng Lôi vào cửa, tay súng tưởng lầm là La Văn Tĩnh. Có thể chiều cao của hai người này là tương tự nhưng khuôn mặt lại khác nhau rất nhiều. Từ tầm nhìn của tay súng mà nói, hắn có thể thấy rõ ràng mới đúng

Tăng Vĩnh Ngôn xem xét lần nữa tình huống hai cửa chung cư, lần nữa đi lên tòa nhà cũ kia.

Anh đứng ở vị trí tay súng nhìn xuống, có thể nhìn thấy xe ngừng bên ngoài khu chung cư, còn có thể nhìn thấy cửa vào bãi đỗ xe chung cư La Văn Tĩnh cùng với vị trí cửa chính. Hiện tại mấy chỗ đó đang có xe cảnh sát dừng đậu. Nhưng trước đó hẳn là xe của phóng viên, có thể còn có một vài phóng viên hoặc đứng hoặc ngồi.

Tăng Vĩnh Ngôn lần nữa đi dò hỏi, bảo vệ chung cư La Văn Tĩnh nói quả thật phóng viên rất nhiều. Chiều hôm qua đã có người tới, nói là tới hỏi thăm La Văn Tĩnh, buổi chiều cô ấy sẽ trở về. Đến đêm mọi người còn nói Khương Thành đang cấp cứu ở bệnh viện, La Văn Tĩnh đi bệnh viện. Sau nửa đêm, Khương Thành bị chuyển tới bệnh viện tư nhân, mọi người nói cô hẳn là sẽ trở về lấy chút quần áo, nghỉ ngơi.

Bảo vệ nói: “Bọn họ đứng ở đằng kia thảo luận, chúng tôi đều nghe được.”

Tăng Vĩnh Ngôn cảm ơn, lên lầu, đi tới nhà La Văn Tĩnh.

Đi lên thì thấy Âu Dương Duệ thế nhưng cũng đến rồi.

Tăng Vĩnh Ngôn liền hỏi anh: “Hồng Lôi sao rồi?” Hồng Lôi được đưa đến cùng bệnh viện của Khương Thành. Lực lượng cảnh sát có hạn, bọn họ cần tập trung người bảo vệ nhân chứng.

“Không nguy hiểm tới tính mạng. Cô ấy cực kỳ may mắn. Khi tôi tới cô ấy còn chưa ra khỏi phòng giải phẫu, chưa kịp lấy khẩu cung.”

“Trâu Úy thì sao?”


“Tinh thần phấn chấn, nói bản thân bị thương nhẹ, còn có thể tiếp tục theo đuôi công tác của đội chó săn.” Âu Dương Duệ thuật lại nội dung tra hỏi Trâu Úy cho Tăng Vĩnh Ngôn.

“Vậy là Hồng Lôi tìm không thấy La Văn Tĩnh cho nên tới nhà tìm cô ấy?”

“Lúc được đưa lên xe cấp cứu cô ta nói với Trâu Úy như vậy. Tôi bảo La Văn Tĩnh mở máy xem, quả thật Hồng Lôi nhắn rất nhiều tin.”

Tăng Vĩnh Ngôn gật đầu, anh bước qua vết máu trên đất, đi đến bên cửa sổ nhìn nhìn. Âu Dương Duệ cũng vội vàng đi theo. Tăng Vĩnh Ngôn nhìn thấy chỗ vừa rồi anh đứng, anh thuật lại tình huống trước mắt tra được cho Âu Dương Duệ.

“Tôi có rất nhiều nghi vấn.” Tăng Vĩnh Ngôn nói.

Âu Dương Duệ gật đầu: “Tôi cũng vậy.”

“Nửa đêm phá hư mạch điện là nhằm phá camera giám sát ở tầng đó, hoàn toàn không cần phòng bị. Lấy kỹ thuật của bọn Tần Viễn, hẳn là chẳng để vào mắt mấy cái thứ tạp nham này.”

“Lo lắng có người làm chứng.”

“Nhưng hắn vẫn đợi tới buổi chiều, giữa ban ngày ban mặt, thời gian dài như vậy, hắn đi ăn cơm, toilet, giải quyết thế nào, sao có thể hoàn mỹ tránh thoát không bị người nhìn thấy. Nếu như La Văn Tĩnh không trở lại, hắn tiếp tục chờ sao? Nhưng điện được khôi phục, hắn hơn nửa đêm phá hư nhằm mục đích gì?”

Âu Dương Duệ im lặng một hồi: “Muốn tra ra vé máy bay của La Văn Tĩnh là hoàn toàn có thể.”

“Đúng. Bọn họ biết La Văn Tĩnh trở lại, cho nên bọn họ chờ. Đoạn trước hợp lý, đoạn sau giải thích thế nào?”

Âu Dương Duệ nói: “Tay súng quả thật rời khỏi tòa nhà kia sao?”

Tăng Vĩnh Ngôn nói: “Đã sắp xếp người đi kiểm tra từng phòng. Nếu hắn còn chưa rời đi, hiện tại sẽ không có cơ hội rồi. Nhưng với góc quay của camera giám sát ở cửa ra vào và cửa ra vào hành lang của tòa nhà đó, nếu hắn bị ghi hình lại coi như hắn không may. Tôi đi một vòng, xác nhận tôi hoàn toàn có thể tránh được.”

“Sau đó rất nhiều xe đậu ven đường. Hắn nhất định ngồi xe rời đi, hắn không có khả năng đeo súng ngồi tàu điện ngầm.”

“Đúng vậy. Xe chạy trên đường có camera giao thông theo dõi, chúng ta có thể phong tỏa phạm vi thời gian, loại bỏ những chiếc xe chạy tới đường kia trong camera giao thông. Còn nữa, xe lái vào con đường này cũng sẽ bị chụp được, hắn đợi bao lâu, xe ngừng bao lâu. Cho dù không có nhân chứng, thông qua camera giao thông cũng có thể tìm được hắn, chỉ là lưu lượng xe cộ lớn như vậy tương đối mất thời gian.”

Âu Dương Duệ nói: “Anh có thể tìm Nghê Lam.”

Tăng Vĩnh Ngôn nhìn anh.

“Nghê Lam có rất nhiều đồ nghề, có đôi khi rất tiết kiệm thời gian.”

Tăng Vĩnh Ngôn nghĩ ngợi, “Được, để Lưu Tống tìm cô ấy.” Anh lại hỏi Âu Dương Duệ: “Nghi vấn của anh?”

“Ý nghĩa Tần Viễn giết La Văn Tĩnh nằm ở đâu?”

“Không phải vì Khương Thành không nghe lời nên muốn trừng phạt bọn họ à?”

Âu Dương Duệ nói: “Kế hoạch trước của anh ta là lăng nhục ngược đãi La Văn Tĩnh, lấy việc này hành hạ Khương Thành, khiến cho hai người bọn họ chết đi trong thống khổ. Anh ta không tìm được La Văn Tĩnh nên anh ta tìm đến Khương Thành, anh ta có thể tra được GPS chiếc xe kia, anh ta sớm biết Khương Thành ở chỗ đó. Nhưng tới chiều anh ta mới động thủ, là vì La Văn Tĩnh, anh ta cần La Văn Tĩnh tới hành hạ Khương Thành. Vốn chỉ cần một súng đơn giản kết thúc Khương Thành, anh ta lại lựa chọn hành động có độ rủi ro cao, giống một người cố chấp cuồng nhất định phải hưởng thụ được niềm vui thú anh ta muốn.”

“Kết quả phạm sai lầm, thất bại rồi. Như thế anh ta đổi chủ ý không hành hạ nữa mà trực tiếp giết chết cũng coi như hợp lý.”

Âu Dương Duệ lắc đầu: “Điều này không đúng. Đối với Tần Viễn mà nói thì không hợp lý. Nếu anh ta muốn dùng phương pháp đơn giản nhất, vì sao sắp xếp tay súng bắn tỉa ở lầu đối diện.”

“Bởi vì dưới lầu đều là phóng viên, ra vào dễ dàng bị phát hiện. Anh ta không muốn bị phát hiện.”

Âu Dương Duệ lại lắc đầu: “Không có hiệu quả, lãng phí thời gian, cũng không thành công.” Âu Dương Duệ dừng một chút, nhấn mạnh: “Không có khoái cảm.”

Tăng Vĩnh Ngôn không nói, quả thật rất không thích hợp. Anh tra tiếp cũng thấy được có chỗ không đúng.

“Đây không phải phong cách của Tần Viễn.” Âu Dương Duệ nói, “Lúc đầu xuống tay với Quan Phàn ở bệnh viện, nơi đó người chứng kiến còn nhiều hơn đám phóng viên này, anh ta muốn phái người động thủ liền phái đi. Lúc tay súng bắn tỉa một súng bắn chết Liêu Tân sạch sẽ lưu loát cỡ nào, góc độ cùng tầm nhìn còn không tốt như bây giờ. Lúc anh ta đối phó với Khương Thành, những thủ hạ kia hack camera, giả thành bảo vệ, giết chết cảnh sát, cái gì cũng dám làm.”

Tăng Vĩnh Ngôn gật đầu, “Hoặc là tiêu hao thời gian sức lực theo đuổi khoái cảm, hoặc là một súng bắn chết, quyết không dây dưa dài dòng.”

“Đúng vậy.” Âu Dương Duệ nói: “Phương pháp lên kế hoạch giết La Văn Tĩnh lần này đều không giống hai phương pháp kia. Quả thực không đúng.”
Bình Luận (0)
Comment