Ngày Nắng Gặp Mưa Rào

Chương 130

Lam Diệu Dương rất đau đầu.

Tuy quan hệ giữa anh và Bonnie vẫn chưa đạt tới giai đoạn ‘cha vợ tương lai’, thậm chí Bonnie dường như cũng không coi anh là bạn trai con gái ông, nhưng Lam Diệu Dương vẫn cảm thấy bản thân có trách nhiệm với Bonnie.

Dù sao anh là thật tâm vô cùng vô cùng thích Nghê Lam, giống như Nghê Lam thích anh vậy.


Loại tin tưởng này tự nhiên như vậy, là chuyện đương nhiên. Anh cảm thấy tuy anh và Nghê Lam vô cùng khác biệt nhưng chính là trời sinh một đôi. Loại cảm giác này vô cùng kỳ diệu và tốt đẹp. Lúc trước bọn họ yêu đương liền không cần đối phương làm rõ, nội tâm cảm thụ rõ ràng, hiểu biết lẫn nhau, cùng một chỗ là chuyện tự nhiên.

Hai người bọn họ thân thuộc giống như người nhà vậy. Mà anh ở trong nhà vẫn luôn bao dung, chăm sóc, cân đối quan hệ người trong gia đình. Cho nên muốn anh chăm sóc Nghê Lam, anh cũng phải chăm sóc Bonnie.

Thế nhưng Bonnie lại không nghĩ như vậy. Ông hoàn toàn không cần người khác để ý đến ông, tự ông muốn làm gì thì làm. Ông cũng không cảm thấy con gái mình cần quan tâm, giống như trời sinh Nghê Lam bằng sắt thép vậy. Dù sao Lam Diệu Dương không thấy Bonnie hỏi han ân cần qua với Nghê Lam, hoàn toàn khác biệt so với cha anh đối với chị gái anh.

Lam Diệu Dương ‘may mắn’ tham gia vào cuộc họp nhỏ của Bonnie và Nghê Lam. Ý kiến của Bonnie đơn giản trực tiếp.

Ý đồ của Paul là gì? Giết bọn họ.

Quá dễ, sau khi thành công ngăn chặn bọn chúng giết bản thân thì phải phản giết hoặc là lưu lại một người sống giao cho cảnh sát.

Lam Diệu Dương cho rằng bản thân đang xem phim. Giọng điệu này sao giống như chọn đồ ăn vậy. Anh đang muốn nhắc nhở hai vị anh hùng này trở về hiện thực, hai vị đang nói đến vấn đề thực tế đó.


Bọn họ thảo luận phản giết so với lưu lại người sống cho cảnh sát dễ dàng hơn, thậm chí chủ động xuất kích tiêu diệt có thể sẽ còn dễ hơn, dù sao tự mình lập kế hoạch, có thể cướp được thời cơ. Nhưng đáng tiếc bọn họ không thể làm như vậy. Xã hội văn minh, người văn minh, phải nói luật pháp.

Chính là vì thế cho nên Bonnie bị đuổi giết nhiều năm như vậy ngoại trừ gặp phải tập kích không thể không phản giết, những trường hợp khác ông tương đối bị động. Paul và tổ chức Bird là sát thủ, mà ông thì không phải. Ông cũng không phải cảnh sát, không có quyền chấp pháp.

Còn về sau vì bảo vệ vợ con an toàn, kết thúc tình cảnh bị đuổi giết như vậy, Bonnie lựa chọn giả chết quy ẩn, nhưng những chuyện này không nhất thiết nói cho Lam Diệu Dương biết.

Chỉ là con gái vẫn mất hứng, cô bất mãn với cuộc sống này. Bonnie có thể hiểu, cô tuổi trẻ nóng tính, khác ông. Nhưng trước kia cô còn quá trẻ mà thế lực của Bird lại đang cực thịnh, cho nên ông vẫn quản cô, không cho cô hành động thiếu suy nghĩ. Sau này Nghê Lam và Quan Phàn thành bạn tốt, cô muốn mượn cơ hội tới Trung Quốc. Khi đó Bonnie cảm thấy mọi chuyện có lẽ là số mệnh, cô thế nhưng lại muốn quay về đất nước kia.

Bonnie đưa ra đề bài khó cho Nghê Lam, ông nói không quen pháp luật địa phương nửa bước khó đi, huống chi cô còn phải đi nằm vùng hỗ trợ cho cảnh sát. Ông không cho rằng cô có thể làm được. Đối với cô mà nói chỉ cần tìm ra bằng chứng nhược điểm của Bird, đối với cảnh sát Trung Quốc mà nói lại là một vụ án phức tạp. Cô xúc động lỗ mãng, không hiểu ranh giới pháp luật, gây trở ngại, còn không bằng không đi.


Kết quả Nghê Lam quả thực học thuộc hết luật pháp Trung Quốc, cô lại còn nghiên cứu vụ án liên quan. Cô bắt đầu học tập văn hóa Trung Quốc, học cách dùng từ của bọn họ trên mạng, cũng tìm hiểu tình hình cơ chế trong hệ thống từ chỗ Quan Phàn.

Bonnie vui mừng nhìn thấy cô con gái nhỏ của ông bắt đầu trưởng thành, nghề này của bọn họ dám đánh dám giết chẳng có gì ghê gớm, ngược lại có dũng có mưu mới là kẻ mạnh. Cô gái nhỏ của ông bắt đầu học được trầm tĩnh rồi, bắt đầu động não nhiều hơn trước khi động thủ.

Bonnie tôn trọng lựa chọn của con gái, ông buông tay cho cô đi làm chuyện của cô. Ông có chuyện của ông, sẽ không nhìn chằm chằm cô. Ngoại trừ lúc bắt đầu có truyền tin bên ngoài, vì không bại lộ, bọn họ liền không liên lạc nữa. Mãi đến khi ông nhận được cầu cứu của cô.

Bởi vì trước kia có chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất cho nên Nghê Lam lựa chọn để lộ thân phận cha con bọn họ ra ngoài sáng, Bonnie cũng có thể tiếp thu.

Né tránh không phải vì sợ hãi, cho nên nếu buộc phải đối đầu, ông cũng không sợ.

Hai cha con ở đằng kia thương lượng đánh đánh giết giết thế nào, Lam Diệu Dương ôm laptop ở một bên làm việc.

Lam Cao Nghĩa có ấn tượng rất tốt với Bonnie Trần, tiến sỹ Trần. Lam Diệu Dương có thể hiểu được tâm lý này của cha anh, dù sao diện mạo và khí thế Bonnie còn kém khắc ở trên mặt ‘Tôi là nhân sĩ kiệt xuất’. Lam Cao Nghĩa dùng quan hệ của mình tìm hiểu hỏi thăm về Bonnie, Lam Diệu Dương lấy lý do có bạn học ở nước ngoài, xung phong nhận việc điều tra bối cảnh Bonnie.

Lam Diệu Dương muốn xung phong làm chuyện này là thật sợ người khác tra ra được chuyện gì không tốt, kết quả anh làm bộ làm tịch đi điều tra, thật đúng là tra được Bonnie đạt học vị tiến sỹ máy tính ở đại học có danh tiếng, công ty trên tấm danh thiếp kia cũng thật sự tồn tại, hàng năm vẫn nộp thuế đầy đủ.

Lam Diệu Dương nhất thời lờ mờ, rất muốn điều tra thêm thân phận Alex này có phải cũng có bối cảnh chân thật gì không.

Lam Diệu Dương lặng lẽ hỏi thăm Nghê Lam, Nghê Lam cười ha ha, “Đúng là có, thân phận kia của ông ấy là thạc sỹ các công trình cơ giới máy móc. Thân phận Lawrence trước kia vẫn dùng hình như học kinh tế. Ông ấy trước kia đọc sách đặc biệt tốt, đầu óc tốt. Nhưng không phải con lai châu Á nên bị người da trắng kỳ thị. Ông ấy liền đi lính, đầu óc dùng quá tốt liền vào đội đặc chiến chống khủng bố. Sau đó xuất ngũ, ông ấy không thích chính trị, liền cùng bạn bè mở công ty bảo an tư nhân, nhận vài công việc đặc biệt. Về sau tụi em đều thay đổi thân phận, ẩn cư ở nông thôn. Công việc của ông ấy chủ yếu là đứng lớp, nhưng có khi gặp chuyện đặc biệt ông ấy cũng sẽ đi.”

“Giống lần đó ở Somalia.”

“Ừm. Là một người chú của em, anh em tốt của ba em, cũng coi như nhìn em lớn lên. Ông ấy nhận nhiệm vụ đi giải cứu tù binh quan trọng ở đó nhưng phía chính phủ không thừa nhận nhiệm vụ này, cũng không có cách nào khác theo con đường chính thức cứu ông ấy. Ba em liền đàm phán với chính phủ, tự mình dẫn đội đi.”

Lam Diệu Dương: “Vì sao cũng dẫn em theo?”

“Đó là chú em nha.” Nghê Lam nói: “Hơn nữa ba em cảm thấy em còn quá yếu ớt, cả ngày hết giận cái này tới giận cái kia, nói em chưa chịu khổ qua, chưa thấy qua cuộc sống cực khổ chân chính, thân ở trong phúc mà không biết phúc. Mang em đi học hỏi. Còn nữa, bởi vì em không có quá nhiều kinh nghiệm thực chiến, nếu bị Bird phát hiện em sẽ không phải đối thủ. Khó có khi có nhiệm vụ ông ấy cảm thấy phù hợp có thể dẫn em theo trải nghiệm.”

Nghê Lam nghĩ ngợi: “Đúng rồi, lúc ông ấy làm huấn luyện viên nói công việc quá dễ, liền thuận tay thi cái học vị cho thân phận huấn luyện viên kia.”

Lam Diệu Dương: “Vậy còn em?”

“Em không thích đọc sách.” Nghê Lam tùy tiện nói: “Cũng sửa máy tính, bởi vì bình thường hay vọc cái đó, thi dễ. Nhưng mẹ em học y, sợ không nói chuyện với mẹ em được, liền thuận tiện cũng học y lâm sàng.”

Hai cái tiện thể này thế nào lại chênh lệch thật nhiều. Đây là không thích đọc sách, nếu thật thích đọc sách thì đọc thành cái dạng gì.

Lam Diệu Dương cảm thấy áp lực rất lớn. Bạn gái anh đọc sách là tùy tiện đọc, lại còn tùy tiện thuần thục ba ngôn ngữ, ghi vào tiểu thuyết có thể làm nữ chính rồi.

Nhà cô không phải gien người thường mà.

“Không phải thân phận hiện tại của em?” Nếu không thì trước cảnh sát điều tra hẳn là có thể điều tra ra.

“Không phải. Ba em nói thân phận Nghê Lam này không cần lưu quá nhiều tin tức, dù sao về sau cũng không sống bằng thân phận này.”

Lam Diệu Dương ” “, anh cảm thấy đau lòng.

Nghê Lam cười hì hì, ôm anh hôn một cái: “Em hiện tại chính là Nghê Lam.” Cô cực kỳ vui vẻ, tuy tương lai còn rất nhiều nguy hiểm nhưng cô vẫn vui vẻ. Cô chính là Nghê Lam, chính là cô. Không cần ngụy trang thành người nào.

“Anh đang làm gì?” Nghê Lam nhìn máy tính Lam Diệu Dương.

“Đang giúp Bonnie làm sơ yếu lý lịch, còn phải soạn thảo hợp đồng thuê, thỏa thuận bảo mật. Muốn mời ông ấy làm cố vấn kỹ thuật cho hệ thống an ninh của công ty, như vậy ông ấy có thể đại diện cho tập đoàn đi thương lượng với Thụy Thuẫn. Sau đó ông ấy có thể hợp pháp có được quyền hạn kiểm tra server và phần mềm.” Lam Diệu Dương nói: “Mẫu hợp đồng đều có sẵn, thay đổi chút là được.”

“Ừm.” Nghê Lam khẽ gật đầu. Trước dùng thủ đoạn hợp pháp lấy được quyền hạn, ở phía sau chuẩn bị sẵn sàng xâm nhập.

Lam Diệu Dương nhịn không được lại hỏi: “Thân phận Trần Thế Kiệt thì thế nào?”

“Trần Thế Kiệt là tên mẹ em đặt cho ông ấy. Chỉ là một cái tên, không có thân phận. Mẹ em nói ba em là người đàn ông kiệt xuất nhất trên thế giới.”

Lam Diệu Dương: ” “

“Buồn nôn chết đi được.” Nghê Lam châm chọc.

Người đàn ông có cái tên cực kỳ buồn nôn kia giống như có thuận phong nhĩ, rất nhanh lên lầu bắt Nghê Lam đi xuống dưới huấn luyện. Ông nói nửa năm này Nghê Lam sống quá thoải mái, bản lĩnh mai một rất nhiều, nếu chính diện đối đầu với Bird sẽ chịu thiệt. Bọn họ hiện tại ở phòng 2001 ở Lam Sắc Hào, phòng khách lầu 1 siêu lớn bị đổi thành sân huấn luyện, bên cạnh còn đặt mấy loại dụng cụ huấn luyện tập thể hình.

Nghê Lam đang nói chuyện vui vẻ với Lam Diệu Dương, đẩy laptop ra nằm trên đùi anh, cảm thấy nằm trong lòng người đàn ông là thời khắc tốt đẹp nhất của mình, không muốn động đậy chút nào.

“Con nằm nghỉ ngơi năm phút.” Nghê Lam chơi xấu.

“Đi.” Bonnie hoàn toàn mặc kệ con gái làm nũng.

“Không đi.” Tính tình Nghê Lam nổi lên. Vốn nằm ngửa, hiện tại rõ ràng nằm sấp ôm đùi Lam Diệu Dương.

Lam Diệu Dương động cũng không dám động, hít thở cũng không dám hít thở bình thường, che chở cho Nghê Lam hay là giúp Bonnie khuyên Nghê Lam, nhưng quan trọng nhất là không cần có phản ứng với động tác này của Nghê Lam. Nếu không thì đại khái sẽ bị Bonnie đánh.

Lam Diệu Dương coi như hài lòng với lực khống chế của mình.

Một giây sau Bonnie vươn tay đi bắt Nghê Lam. Nghê Lam như mọc mắt sau ót, thân thể co rụt lại, chui vào lòng Lam Diệu Dương, lại xoay người trốn phía sau anh.

Lam Diệu Dương. “…”

Anh vô tội nhìn Bonnie, ánh mắt ý bảo anh không làm gì hết, thật đó.

Bonnie liền nhân miệng nói: “Vậy cậu đến đây đi.”

Lam Diệu Dương: “..”. Ông muốn làm gì? Anh muốn học ít quyền cước để không gây cản trở cho Nghê Lam nhưng anh không muốn luyện cùng Bonnie.

Nghê Lam ôm chặt Lam Diệu Dương giả khóc, “Anh yêu, anh nhất định phải sống sót trở về.”

Lam Diệu Dương: “…” Là cái gì kích động em nhiệt tình diễn đến thế!

Biểu cảm của Lam Diệu Dương khiến Nghê Lam rất vui vẻ, cô cười ha ha, dùng lực hôn anh hai cái.

Lam Diệu Dương cũng không dám nhìn biểu tình của Bonnie, nghe Bonnie nói. “Trong vòng một phút mà không xuống ba liền đánh đó.”

Lam Diệu Dương không có nghe hiểu đây là bảo ai xuống dưới muốn đánh ai. Nhưng Nghê Lam đã cầm điện thoại ra, cố ý nói: “Con đặt đồng hồ.” Cô thật đúng là bật chế độ đếm ngược một phút, tiếng điện thoại di động vang lên tik tok, sau đó cô giống con gấu koala dùng lực ôm Lam Diệu Dương không rời.

Bonnie đi xuống lầu, Lam Diệu Dương bất đắc dĩ thở dài, đưa tay ôm Nghê Lam. Sao mà lại nghịch ngợm thành như vậy chứ?

Hết một phút, Nghê Lam đi xuống lầu, Lam Diệu Dương tiếp tục xử lý công việc của anh.

Anh theo yêu cầu của Bonnie để cho bộ phận nghệ nhân của Blue đàm phán với tổ tiết mục Phần thưởng tối cao, sắp xếp cho Nghê Lam lại tham gia tiết mục. Theo hợp đồng, Nghê Lam cũng quả thật nên tham gia mùa khác rồi.

Thái độ của bên Phần thưởng tối cao cực kỳ tích cực, bọn họ nói Nghê Lam là khách quý quan trọng của bọn họ, bọn họ cực kỳ quý trọng cơ hội Nghê Lam tham gia tiết mục. Cho nên vì chuyện này đã gặp qua hai lần rồi.

Lam Diệu Dương nghe tổng giám nghệ nhân báo cáo lời này thật sự hồi hộp trong lòng, đã cảm giác được Tần Viễn trăm phương ngàn kế nghĩ muốn làm chút chuyện lớn rồi. Quả nhiên tổng giám nghệ nhân nói: “Bọn họ nói Nghê Lam có lượt view cao, kỹ thuật cũng mạnh, bọn họ sắp mở một khu mới trong sân chơi, hy vọng Nghê Lam có thể tham gia trận đấu ở khu pháo đài mới này, đồng thời tuyên truyền một chút cho khu này.”

‘Pháo đài’ so với rừng cây nguy hiểm hơn sao?

Giai đoạn này Lam Diệu Dương cũng không nói thêm được gì, chỉ nói bộ phận nghệ nhân tiếp tục theo vào, hiểu biết quy tắc tiết mục mùa này, tình huống khách mời, v.v. Anh cũng nói ra yêu cầu, căn cứ vào vấn đề xuất hiện ở mùa trước của chương trình, gây nguy hiểm cho nghệ sỹ và tiêu hao thể lực không cần thiết, cho nên quy tắc lần này và thiết bị ở hiện trường, tình huống vũ khí thiết bị, công ty bọn họ phải phái người kiểm tra trước.

Bộ phận nghệ nhân đi nói chuyện. Tổ tiết mục đồng ý mọi điều, xoay người lại thầm mắng thân phận này không giống xưa rồi, có công ty lớn làm chỗ dựa chính là khác biệt. Thật đúng là không dễ ứng phó.

Lam Diệu Dương bàn chuyện công xong nhận được điện thoại của Âu Dương Duệ. Âu Dương Duệ bên kia mới vừa họp xong với tổ chuyên án. Cuộc họp do phó cục trưởng phía tỉnh, Chúc Minh Huy chủ trì. Chúc Minh Huy rất coi trọng vụ án này, không hài lòng với tiến triển trước mắt. Trong buổi họp mọi người đều cảm nhận được áp lực rất lớn.

Âu Dương Duệ muốn hẹn Lam Diệu Dương ra cẩn thận nói chuyện vụ án, bởi vì Bonnie không muốn lộ ra quá nhiều, ông không tin tưởng cảnh sát. Nhưng hành động của ông cực kỳ có khả năng sẽ ảnh hưởng tới bố trí của cảnh sát. Âu Dương Duệ không thể làm cứng với Bonnie, anh cần một người trung gian phối hợp.

Lam Diệu Dương vừa nghe vừa đứng trên hành lang nhìn Bonnie huấn luyện cho Nghê Lam.

Hai người đều mang găng tay, đánh hừng hực khí thế. Bonnie dùng cánh tay khóa cổ Nghê Lam, ấn ở trên đất, Nghê Lam đỏ mặt ra sức vùng vẫy. Vài giây sau, Bonnie buông lỏng tay ra, Nghê Lam nằm úp sấp trên đất há mồm thở dốc, cô thua.

“Biết vừa rồi con sai chỗ nào không?” Bonnie bắt đầu lên tiếng, giảng giải sơ hở vừa rồi cho Nghê Lam. Đang huấn luyện thì quay đầu nhìn thoáng qua Lam Diệu Dương.

Lam Diệu Dương nhanh chóng lui về sau, sợ cũng bị gọi xuống luyện tập.

“Bọn họ không thể hành động một mình như vậy, rất dễ vượt ranh giới.” Âu Dương Duệ nói: “Chúng ta nhất định phải phối hợp tốt.”

Lam Diệu Dương nói: “Vậy ranh giới kia của mấy anh có thể rộng bao nhiêu, các anh làm thế nào cam đoan kế hoạch của bọn họ không bị tiết lộ.”

Âu Dương Duệ im lặng một hồi: “Chúng ta nói chuyện, chúng tôi có biện pháp.”

“Được thôi.”

“Mặt khác, bên chúng tôi tìm được cho Nghê Lam một trợ lý. Tình huống của cô ấy hiện tại trợ lý công ty các anh không thích hợp. Cô ấy cần một người có thể yểm trợ cho cô ấy khi cô ấy hành động, lại hiểu biết tình huống.”

“Không được.” Lam Diệu Dương nghĩ ngợi: “Hiện tại tạm thời không tiếp nhận cảnh sát các anh đặt người bên phía tôi. Tôi đồng ý thì Bonnie cũng sẽ không. Tôi cần lấy được chung nhận thức với Bonnie mới có thể phối hợp quan hệ hai bên.”

Âu Dương Duệ không nói lời nào, quả thật là vậy.

Lam Diệu Dương nói: “Tôi có chọn người hỗ trợ Nghê Lam rồi, là người có thể tin được. Bonnie sẽ không phản đối.”
Bình Luận (0)
Comment