Ngày Nắng Gặp Mưa Rào

Chương 142

Xuất viện đồng nghĩa với nguy hiểm.

Lưu Tống nói cảnh sát có thể sắp xếp chỗ ở cho Nghê Lam nhưng Nghê Lam từ chối.

“Đã tìm được Quan Phàn chưa?”

“Vẫn chưa.”

“Nội bộ các ông vẫn còn chút vấn đề, tôi vẫn nên tự mình trốn đi cho an toàn một chút.” Nghê Lam nói.

“E là tôi không thể cho cô tự trốn đi được. Phó cục Chúc đã xin điều một tiểu đội vào đốc thúc điều tra, vấn đề nội bộ sẽ được giải quyết.” Lưu Tống nói, “Chúng tôi vẫn chưa tìm thấy tung tích của Paul, hình cảnh quốc tế bên kia cũng không có nhiều tư liệu về các thành viên của Bird, có lẽ bọn họ đã nhập cảnh. Dark web kia đã treo giải thưởng, cô cũng nên để ý một chút. Cha cô trước đây cũng qua đời vì chuyện đó.”


Nghê Lam khẽ gật đầu: “Đúng vậy, lúc đó quả thật là vậy.” Cô nghĩ ngợi lại cười cười, “Có điều bây giờ khác rồi, lúc đó ông ấy phải che giấu thân phận, bây giờ tôi là quang minh chính đại. Lúc đó Paul cẩn thận, bây giờ hắn đã điên cuồng rồi. Lúc đó là ở châu Âu, còn bây giờ là ở Trung Quốc.”

“Đối với kẻ điên cuồng thì càng phải cẩn thận.”

“Cho nên có thể phê chuẩn cấp cho tôi một cây súng không?”

“Có thể xin một đặc vụ có súng ở bên cạnh bảo vệ cô.”

“Vậy thì thôi.” Nghê Lam nói, “Mỗi ngày tôi báo cáo bình an cho ông. Ông có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào. Vụ án đã đến mức độ này rồi, chúng ta cũng không cần phải phí sức lực đi đấu trí đấu gan với phe mình, ông thấy thế nào?”

Cuối cùng Lưu Tống vẫn đồng ý, nhưng ông nhắc nhở Nghê Lam: “Biết thân biết phận, đừng gây ra bất kỳ sai lầm nào. Không được vượt ranh giới, không được phạm pháp, không được giả tạo chứng cứ, đừng đi hack điện thoại máy tính của người khác, không nên để đối phương bắt được nhược điểm nào. Cô dính phải bất kỳ chất vấn hay lên án nào đều sẽ ảnh hưởng xấu đến việc cô tố cáo Tần Viễn.”

Ngày Nghê Lam xuất viện, cô nghe nói Âu Dương Duệ chuyển từ phòng chăm sóc đặc biệt sang phòng bệnh thường rồi. Nhưng cô không thể đi thăm anh.


Cảnh sát đánh lạc hướng phóng viên, Nghê Lam cải trang xong liền leo lên xe đạp Lam Diệu Dương đưa tới bệnh viện cho cô, tự mình lẳng lặng rời đi. Cảm giác có phần giống với những tháng ngày lúc cô mới mất trí nhớ, có điều vỏn vẹn chỉ vài tháng, cuộc sống đã biến đổi quá lớn rồi.

Phóng viên giải trí vẫn đăng tin Nghê Lam xuất viện, nhưng trên hình không có Nghê Lam, chỉ có hình cửa sổ phòng bệnh và cửa lớn bệnh viện. Nghê Lam lén chạy đi rồi, Nghê Lam đi đâu? Thật sự có sát thủ giết cô sao?

Có ký giả đến phỏng vấn cảnh sát, hỏi cảnh sát có biện pháp gì bảo vệ Nghê Lam, lại hỏi cảnh sát vụ án có tiến triển gì không. Vị cảnh sát được phỏng vấn nói không thể trả lời, xin vui lòng liên hệ phòng PR.

Có điều mặc dù cảnh sát không nói gì, nhưng đám ký giả lại đào ra không ít thông tin.

Trước và sau khi Nghê Lam xuất viện mấy ngày, cảnh sát đã gỡ bỏ hạn chế nhân thân đối với một số người bị điều tra, một vài nghệ sĩ, người đại diện, trợ lý, PR của Phong Phạm đều có mặt, nhân viên công ty các hạng mục Khương Thành hợp tác, nhân viên công ty Thụy Thuẫn, v.v. Theo tiến độ thẩm vấn điều tra, từng việc từng việc được xử lý, người kết thúc điều tra đều thở phào một hơi.

Nhóm ký giả không chụp được hình Nghê Lam liền liều mạng chụp những công ty giải trí bị dính vào điều tra. Kỳ thật cái mọi người biết đều có hạn, có vài người căn bản không rõ là bị điều tra cái gì, dù sao cảnh sát hỏi gì thì đáp đó.


Đợt tin tức này tung ra ngoài, cảnh sát lại bị chỉ trích.

Có người bày tỏ trước đó cảnh sát bắt người lung tung làm chuyện nghiêm trọng, lại vì áp lực hối thúc của xã hội mà thả người. Nghê Lam cạn lời, vì vậy lòng người nhuốm bẩn trong giới giải trí còn lâu mới là phức tạp nhất, lòng người nhuốm bẩn trong xã hội mới phức tạp. Haiz, bắt người cũng là do mấy người ép, thả người cũng ép, chứ không phải là người ta điều tra theo pháp luật sao? Lại còn phải nhìn mặt mấy người làm việc, mặt mấy người giấu sau máy tính, ai biết được là ai!

Nghê Lam luôn bị bôi đen, nhìn thấy đám anti này thật là không thể phục được.

Ngày Nghê Lam xuất viện còn có một động tĩnh lớn.

Đó chính là tập đoàn Viễn Bác lên tiếng thanh minh.

Tập đoàn Viễn Bác bày tỏ vào ngày máy bay không người lái tập kích người, cảnh sát đến công ty, tự xưng cần chủ tịch kiêm CEO công ty – Tần Viễn hỗ trợ và phối hợp phá án, xông vào phòng họp cắt ngang hội nghị đang diễn ra. Tần Viễn rất hợp tác, tạm ngưng cuộc họp nhằm trợ giúp cảnh sát giải quyết vấn đề. Nhưng cảnh sát dưới tình huống không có bất kỳ chứng cứ hay thủ tục hợp pháp liên quan nào hạn chế tự do đi lại của Tần Viễn và những nhân viên khác, đồng thời cũng cưỡng chế Tần Viễn đem đi.

Tuyên bố phía trên nói rõ ràng thời gian xảy ra chuyện, nội dung cụ thể, người có liên quan, v.v, đồng thời biểu đạt trước mắt công việc của tập đoàn Viễn Bác chưa bị ảnh hưởng, chức vụ của Tần Viễn tạm thời do phó tổng thay quyền, công ty hoạt động bình thường, mong các đối tác yên tâm, cũng mong mọi người không truyền tin đồn nhảm.

Còn về việc Tần Viễn có liên quan đến vụ án, tập đoàn Viễn Bác đang mật thiết chú ý tiến triển, cũng cho luật sư tham gia điều tra.

Tuyên bố còn nói trước mắt Viễn Bác vẫn chưa nhận được bất kỳ thông báo liên quan chính thức nào của cảnh sát, tố cáo đối với Tần Viễn chỉ giới hạn ở một câu nói của Nghê Lam trong trực tiếp cùng với lời chứng lúc Nghê Lam bị mất trí nhớ nói cô nhìn thấy Tần Viễn trong xe của nữ cảnh sát Quan Phàn trong lúc xe của hai cô va chạm, hơn nữa là Tần Viễn lái xe đâm cô bị thương.

Luật sư đã đưa ra hành tung của Tần Viễn theo thời gian trong lời Nghê Lam tố cáo, tức tầm 10 giờ tối ngày 9 tháng 9 để chứng minh. Đêm đó Tần Viễn vẫn luôn ở nhà, có camera trong khu chung cư của anh làm bằng chứng. 8 giờ đêm đó, Tần Viễn lái xe về nhà. Sau khi đậu xe dưới hầm thì đi thang máy lên lầu. 9 giờ 45 phút, Tần Viễn xuống lầu đổ rác, 9 giờ 47 phút lên lầu, sau đó không ra khỏi cửa nữa.

Camera cho thấy lời nói của Nghê Lam là không chính xác, Tần Viễn và luật sư đều cho rằng đây có thể là do tổn thương não bộ của cô tạo nên sai lầm về ký ức, hi vọng cô cũng không phải ác ý tố cáo bịa đặt. Nhưng cũng không từ bỏ quyền kiện cô nếu như tố cáo giả của cô gây tổn hại danh dự và tổn thất tài sản công ty.


Mặt khác, trong trực tiếp Nghê Lam đang ở trong tay sát thủ khủng bố gì đó, ắt hẳn cái tên ‘Tần Viễn’ được nhắc tới trong lúc hoảng loạn, cái tên này có phải là chỉ Tần Viễn – chủ tịch tập đoàn Viễn Bác hay không, hay là một người trùng họ trùng tên hoặc là phát âm giống, hoặc có thể là tổn thương ký ức và chứng vọng tưởng của Nghê Lam vẫn chưa khỏi, điều này cần cảnh sát và đơn vị điều trị xác nhận.

Tập đoàn Viễn Bác vẫn luôn tôn trọng kỷ cương pháp luật, có yêu cầu nghiêm khắc đối với đạo đức và hành vi nghề nghiệp của nhân viên công ty. Viễn Bác và Tần Viễn sẽ tích cực phối hợp với cảnh sát điều tra, tra rõ chân tướng sự thật, cũng sẵn lòng hỗ trợ Nghê Lam chữa bệnh.

Tuyên bố này của Viễn Bác trình bày bình tĩnh, không chỉ trích bất kỳ ai, nhưng trong chi tiết miêu tả lại kể ra sai sót của cảnh sát và Nghê Lam rất rõ ràng.

Người cùng chung kẻ địch với mình chính là bằng hữu. Dư luận bất mãn với cảnh sát ở trên mạng đều chuyển thành ủng hộ Tần Viễn. Mà tập đoàn Viễn Bác cũng cực kỳ biết dẫn dắt chủ đề, không mắng người, không gây chuyện, có lý có chứng, dùng hình tượng lý trí bình tĩnh để tạo thêm tiết tấu.

Chúng tôi ủng hộ chấp pháp công bằng, chúng tôi khiển trách nghiêm khắc những hành động trái pháp luật. Nếu như chủ tịch của chúng tôi phạm pháp, vui lòng đưa ra bằng chứng, tập đoàn chúng tôi sẽ tuyệt đối không tha thứ hay bao che.

Mấy người mắng chửi cảnh sát đương nhiên là đứng về phía Tần Viễn, mà phe ủng hộ cảnh sát cũng không cách nào chỉ trích Tần Viễn, bởi vì cảnh sát mãi vẫn không đưa ra được chứng cứ. Đối với tuyên bố này và cách ám chỉ không không của tập đoàn Viễn Bác, cảnh sát im lặng.

Nhưng bên trong chuyện này nhất định phải có người sai.

Chỉ có thể là Nghê Lam rồi.

Thế là mấy người chửi cảnh sát cũng chửi cả Nghê Lam, ủng hộ cảnh sát cũng nghi ngờ Nghê Lam một chút.

‘Có phải tinh thần Nghê Lam có phần không ổn định hay không? Cô ta giống như cứ ở trước ống kính thì dễ dàng phấn khích, thích gây chú ý với người khác, thích ba hoa chích chòe, loè người. Đánh nhau với người ta quả thật là biết đánh, bản lĩnh cũng rất tốt, nhưng tinh thần và tâm lý của cô ta thật sự không có vấn đề gì sao?’

‘Má, sao tinh thần cô ấy có vấn đề được, cô ấy đi cứu người nha, cô ấy còn bởi vì thế nên mới chọc phải sát thủ phía sau màn, người ta treo giải thưởng truy sát cô ấy đó.’

‘Nhưng rốt cuộc là ai tới giết cô ta? Đây có phải là tự biên tự diễn không? Có phải bê bối leo lên giường bình thường quá, nổi tiếng ở chương trình cũng không thể thỏa mãn cô ta, muốn tạo ra tin tức bùng nổ có chút biến thái? Như vậy cô ta mới tìm thấy cảm giác tồn tại?’

‘Cho nên cô ấy tự biên tự diễn cho máy bay không người lái bắn giết mình sao? Mày đúng là đồ thần kinh.’

‘Nhưng mà không phải nhìn rất giả sao? Bắn như vậy mà cũng không bắn trúng cô ta.’

‘Thực ra rất đơn giản, cảnh sát phá án, bắt hung thủ, công bố chân tướng, sự thật sẽ được giải quyết. Chuyện lớn như vậy, dân tình theo sát chằm chằm, muốn tra còn khó. Nhưng bây giờ cảnh sát chỉ nói coi trọng, chỉ nói sẽ điều tra, tra được gì rồi? Là thật sự vô dụng hay là còn có tình huống gì khác?’

‘Cảnh sát tra án không tiện công khai tình tiết liên quan đến vụ án để tránh ảnh hưởng điều tra là rất bình thường. Nhưng Nghê Lam không nói gì hết mới kỳ quái. Viễn Bác đã nhắc đến trọng điểm vậy rồi, cô lên án người ta giết người, hại người ta bị bắt, chứng cứ của cô đâu? Đừng nói là ký ức bị tổn thương, là người bình thường cũng không thể không không lên án người ta là tội phạm được. Chứng cứ camera của người ta đều đã lấy ra rồi, Nghê Lam cô cũng nên có một tuyên bố đi chứ. Còn lệnh truy sát trong video là thế nào, cô nói cái gì mà thừa kế nghiệp của cha là sao, cô có thể mang tới nguy hiểm cho người xung quanh hay không? Cô có hành động gì, đây không phải cũng nên giải thích với mọi người một tiếng à?’

Lý Mộc xem xong những bình luận trên mạng kia, nhịn không được nhắn tin cho Nghê Lam: ‘Lam ca à, cô thật quá siêu. Khả năng cá chép đen của cô quả nhiên ngay cả Tần Viễn cũng có tác dụng.’

Đen mình vượng người, ngay cả Tần Viễn mà cũng vượng được, quả thật lợi hại.

Nghê Lam cũng đang tức muốn chết. Đây toàn là tầm xàm ba láp. Não của mọi người bị lừa đá rồi à? Nhưng cô đọc những bình luận kia lại cảm thấy rất có lý.

Aaaaaaa, cô lại muốn nổi khùng rồi.

Nghĩ tới bản thân ngồi đối diện với bộ mặt buồn nôn của Tần Viễn chung một phòng lâu như vậy, tự diễn tự nói, bị ánh mắt kia của anh ta nhìn chằm chằm, quan trọng nhất là còn không thể cho anh ta một đấm, tức điên mà!

“Em thật sự phát bệnh rồi.” Cô nói với Lam Diệu Dương, “Từ khi gặp mặt Tần Viễn xong, quả đấm của em rất ngứa ngáy.”

Lam Diệu Dương đang trải giường cho cô. Nghe được lời này của cô, ném cái gối tới cho cô.

Đánh cái gối có ý gì, Nghê Lam nhe răng, bản thân ôm gối ngã lên giường.

Lam Diệu Dương kéo cô xuống: “Còn chưa trải xong.”

Nghê Lam ôm gối ở bên cạnh đợi.

Cô đương nhiên không thể ở lại Lam Sắc Hào, mà Lam Sắc Hào cũng lo lắng mình trở thành mục tiêu, Tổng giám đốc quả thực là khóc lóc viết huyết thư cho Lam Diệu Dương và Lam Cao Nghĩa, đồng thời trần tình khẩn cầu đưa Nghê Lam đi.

Từ sau khi xuất viện Nghê Lam liền không thể trở về, cô trực tiếp về nhà mới Lam Diệu Dương sắp xếp cho cô.

Mặc dù chính bản thân Nghê Lam cũng cảm thấy tiếp tục quay về không thích hợp, nhưng bị người ta đuổi đi thật khó chịu, thêm phần cục tức chỗ Tần Viễn, Nghê Lam nổi giận đùng đùng chống nạnh chỉ hướng Lam Sắc Hào xa xa: “Em nhất định sẽ quay về!”

Lam Diệu Dương kéo cô vào trong phòng.

Nhà Lam Diệu Dương tìm là một căn biệt thự nhỏ ở Thành Tây, nơi này hộ gia đình ít, giữa các nhà cũng có khoảng cách, xung quanh nhà là một vườn hoa lớn.

“Đây cũng là nhà anh mượn bạn?”

“Mua đó.” Lam Diệu Dương nói: “Dùng tên của dì Hồng để mua. Đợi chuyện này kết thúc rồi đưa cho bà ấy với chú Tôn ở đi.”

Thật hào phóng nha. Nghê Lam cảm thấy người đàn ông này thật sự tốt.

Hiện tại Nghê Lam ôm gối đầu nhìn Lam Diệu Dương trải giường, càng thấy anh tốt.

Lam Diệu Dương an ủi cô: “Mấy ngày này đừng lên mạng nữa, xem mấy cái đó không có gì hay. Bên trong có rất nhiều thủy quân phối hợp với mấy tài khoản V kia tạo chủ đề, em không cần bận tâm. Em quên rồi à, trước đây một tay Tần Viễn nâng Khương Thành nổi tiếng. Luận về bản lĩnh marketing, anh ta không hề kém một công ty marketing nào. Đây cũng không xem là chuyện xấu, chúng ta tra một chút mấy công ty đằng sau nhóm thủy quân này, có lẽ có thể có đầu mối, hành động của anh ta càng nhiều, khả năng chúng ta bắt được manh mối càng cao.”

“Cho nên bọn họ càng nhanh ra tay với em càng tốt. Bắt nhiều vài tên cũng có thể đứng ra chỉ chứng Tần Viễn.”

Lam Diệu Dương lại không nghĩ như vậy. Đúng thật cần phải chỉ chứng Tần Viễn, nhưng anh cũng không hi vọng có người ra tay với Nghê Lam. “Đoàn luật sư của Tần Viễn rất lợi hại, bọn họ đã gửi công văn cho Blue rồi, yêu cầu Blue và em làm sáng tỏ với bên ngoài phát ngôn của em, bằng không bọn họ sẽ khởi tố em tội phỉ báng.”

“Cảnh sát không có theo dõi luật sư của anh ta?”

“Có theo dõi, nhưng không tra ra được gì. Ông ta cũng không có gặp bất kỳ người nào khả nghi. Coi như ông ta có liên lạc với Paul hay đồng bọn khác của Tần Viễn, bọn họ cũng chỉ dùng cách thức liên lạc trên mạng. Cảnh sát không thể giám sát phi pháp nghe lén ông ta, cho nên tạm thời cũng không có tiến triển gì. Đám người Tần Viễn kia, em đừng tưởng rằng bọn họ điên, thời điểm bọn họ nên cẩn thận kiên nhẫn vẫn luôn rất cẩn trọng.”

“Cho nên nói làm người tốt khó mà. Người xấu chẳng có ràng buộc gì, người tốt ngược lại lo cái này, tuân thủ cái kia.”

“Đừng nghĩ vụ hack điện thoại người ta nha.” Lam Diệu Dương cũng bị Lưu Tống dặn dò, phụ trách nhắc nhở cô.

“Em biết rồi.” Vẻ mặt Nghê Lam vô tội, “Em đâu có làm gì đâu.”

Trong toilet tòa nhà văn phòng luật sư Viễn Hàng, luật sư của Tần Viễn – Tưởng Thần vừa mới kéo khóa quần lên đi được mấy bước liền đụng vào một người.

“Xin lỗi.” Hai người đồng thời nói.

Người bị đụng kia bước vào buồng vệ sinh, đóng cửa lại. Tưởng Thần đến bồn rửa tay để rửa tay.

Trong buồng vệ sinh, Bonnie kết nối điện thoại của mình với Tưởng Thần.

Tưởng Thần rửa tay xong, đi ra ngoài. Lúc đi tới văn phòng nhớ ra gì đó, ông móc móc túi, phát hiện không có điện thoại. Ông giật mình, nhìn nhìn mặt bàn, nghĩ một hồi liền nhanh chóng quay lại nhà vệ sinh.

Điện thoại của ông đang nằm yên lành trên bệ rửa tay. Tưởng Thần thở phào một hơi, cầm điện thoại lên quay về văn phòng.

Không lâu sau, Lam Diệu Dương nhận được điện thoại của Bonnie: “Cậu nói với cảnh sát suy đoán của cậu, Tần Viễn hẳn là không truyền đạt gì cho luật sư.”

Lam Diệu Dương: “…”

Anh nhìn Nghê Lam đang lăn qua lộn lại trên giường lướt điện thoại, thật là, Nghê Lam nhà anh không làm gì hết, ngoan làm sao.

Lam Diệu Dương gọi điện thoại cho Lưu Tống.

Lưu Tống nghe xong, “Cậu suy đoán?”

“Đúng, Tần Viễn không phải đồ ngốc, biết chúng ta theo dõi chằm chằm luật sư của anh ta.”

Lưu Tống: “…Được rồi.” Coi như không biết vậy.

Lưu Tống cúp điện thoại, đi về phòng bệnh, Âu Dương Duệ đã tỉnh rồi, có thể nói chuyện.

“Cha của Tần Viễn – Tần Hướng Nam có một người tình tên Trì Đình Đình. Trì Đình Đình liên thủ với vị hôn phu của bà ta lừa gạt không ít tiền của Tần Hướng Nam. Mẹ của anh ta Trâu Lỵ Nhã cũng không phải thanh bạch gì, cũng có tình nhân. Nhưng tôi không kịp xác minh hai người khác chết trong vụ nổ năm đó, Thạch Ích, Trịnh Kỳ có phải là người liên quan không.” Âu Dương Duệ nói: “Dùng cái này thử xem, đội trưởng Lưu. Tần Viễn có tật giật mình, tôi đã hỏi bác sĩ, anh ta hẳn là người có nhân cách phản xã hội, thông minh tự luyến, hạ thấp người khác. Chuyện của cha mẹ anh ta, anh ta chọn đám người PUA, hành động của anh ta đối với tôi và Khương Thành đều có thể nói rõ vấn đề này. Anh ta xem thường vấn đề tình cảm, tình cảm giả cũng tốt, tình cảm thật cũng được, anh ta cảm thấy đều là trò chơi. Những người đùa giỡn tình cảm của người khác, anh ta thấy rất buồn nôn, rất muốn hủy diệt. Mà có tình cảm thật, anh ta lại cảm thấy không nên, không thể có, vì thế anh ta muốn tra tấn phá hủy.”

Lưu Tống đi thử rồi. Ông muốn thẩm vấn Tần Viễn một lần nữa.

“Lần này còn muốn hỏi cái gì?” Tần Viễn mỉm cười.

“Muốn cùng anh nói chuyện ngoài ý muốn của cha mẹ anh.”

Nụ cười của Tần Viễn cứng lại, sau đó anh ta tiếp tục cười: “Xem ra đội trưởng Âu Dương hồi phục cũng không tệ. Đội trưởng Âu Dương vẫn luôn rất hứng thú với cái chết của ba mẹ tôi, nhưng tôi có thể nói rõ thêm một lần nữa, vụ tai nạn xe của cảnh sát Quan Phàn không liên quan đến tôi. Tôi căn bản không có ở hiện trường, trước giờ tôi chưa gặp qua Quan Phàn, tôi cũng không biết cô ấy. Đội trưởng Âu Dương lại có thành kiến với tôi như vậy, nhưng mà trước giờ tôi chưa từng làm gì đội trưởng Âu Dương. Tất cả điều tra của cảnh sát tôi đều phối hợp. Máy bay giết người không có liên quan tới tôi. Có người của nguyên một tầng, còn có hai vị cảnh sát đến tìm tôi đều có thể làm chứng, lúc sự việc xảy ra tôi đang họp.”

Mỗi lần thẩm vấn Tần Viễn đều nói câu này. Lưu Tống sắp thuộc lòng rồi, ông bình tĩnh nói: “Cha mẹ anh đều mua bảo hiểm, tên người hưởng bảo hiểm là anh.”

“Đúng vậy. Đối với chuyện này tôi không rõ ràng. Ông muốn hỏi chuyện bảo hiểm sao? Sau khi bọn họ ngoài ý muốn mất đi, tôi mới biết bọn họ có mua bảo hiểm. Tôi đoán hai người họ đi cùng, đại khái là tức giận ngày càng nhiều hơn. Tôi đoán thôi. Dù sao mỗi lần bọn họ cãi nhau cũng mang tôi ra làm lá chắn, nói cái gì mà đã làm gì cho con trai, tôi suốt ngày thế này thế nọ. Kỳ thật bọn họ chẳng làm gì vì tôi hết, tôi toàn dựa vào sức mình. Chuyện học hành, sự nghiệp, tiền bạc của tôi, toàn do tự lực cánh sinh mà có. Tôi không rõ vì sao bọn họ lại muốn mua bảo hiểm, sau khi chết rồi để lại chút tiền cho tôi thì hay lắm sao. Vì vậy tôi đã quyên góp tiền bảo hiểm rồi.”

Lưu Tống hỏi anh: “Anh rất thích chiếm thế thượng phong đúng không? Anh Tần. Cái gì anh cũng thích vượt lên đầu phải không? Nếu anh đoán được người khác muốn làm gì, anh liền làm trước, như vậy có phần vui sướng hơn đúng không?”

Tần Viễn lắc đầu: “Tôi không chấp nhận bất kỳ phỏng đoán hay gài bẫy nào, đội trưởng Lưu. Tôi không quen biết Quan Phàn, tôi cũng không hại đội trưởng Âu Dương. Các ông có bất kỳ chứng cứ nào thì cứ dùng để tố cáo tôi.”

Lưu Tống nói: “Không phỏng đoán cái gì mà chỉ nói chuyện trước mắt. Anh cảm thấy tôi sẽ hỏi chuyện tiền bảo hiểm, sẽ dùng quan hệ tình cảm cha mẹ anh để nói chuyện nên anh đã cướp lời nói trước, anh khống chế sự tình, nắm giữ cơ hội.”

“Tôi chỉ nói sự thật.”

“Sự thật là anh chỉ quyên tám mươi vạn, còn hai mươi vạn thì sao?” Tốc độ nói của Lưu Tống rất nhanh áp xuống câu hỏi đuôi của Tần Viễn.

Tần Viễn dừng một chút, rất nhanh trả lời: “Tôi muốn ra nước ngoài.”

“Vì vậy anh ra nước ngoài cần hai mươi vạn đó?”

Tần Viễn không nói gì.

“Anh ra nước ngoài cần tiền, anh dùng số tiền bảo hiểm cha mẹ mất ngoài ý muốn, cho nên anh không phải dựa dẫm vào bọn họ sao? Căn bản anh không có giỏi như vậy, anh không có khả năng tự lập, anh vẫn là dựa vào bọn họ.”

Tần Viễn không nói gì, nhìn chằm chằm Lưu Tống.

Lưu Tống có thể cảm nhận được Tần Viễn phẫn nộ rồi. Ông phá hủy sự tự cao tự đại của anh ta, xem thường sự khống chế của anh ta, anh ta nổi giận rồi.

Anh ta đương nhiên không cần dựa vào cha mẹ, anh ta xem thường bọn họ. Anh ta tự bỏ tiền của mình để học hành. Nhưng anh ta không thể nói, anh ta không thể nói anh ta đưa hai mươi vạn kia cho An Hàng rồi.

Thật sảng khoái mà, cảm giác kìm nén này, một tay ấn ngay yết hầu Tần Viễn, chặn ngay tim anh ta, cuộn lấy dạ dày anh ta, thật là sảng khoái.

Cuối cùng Tần Viễn vẫn nhịn xuống lửa giận, anh im lặng một hồi lâu hỏi ngược lại Lưu Tống: “Cho nên chuyện này với việc các người tố cáo tôi có liên quan gì nhau? Đội trưởng Lưu, ông tới nói chuyện phiếm với tôi sao? Tôi sẽ không trả lời bất kỳ câu hỏi nào không liên quan.”

Lưu Tống biết Tần Viễn nói được làm được. Ông kết thúc tra hỏi. Ông cảm thấy lần tra hỏi này có thu hoạch.

Lưu Tống quay về phòng làm việc lại thấy Viên Bằng Hải từ trên lầu đi xuống. Văn phòng lãnh đạo cấp cao ở trên lầu, đội điều tra chuyên án cũng làm việc trên đó.

“Viên cục.” Lưu Tống chào hỏi.

“Đội trưởng Lưu.” Viên Bằng Hải dừng lại, hỏi ông: “Có tiến triển gì không?”

“Vẫn chưa. Chỉ biết nếu như hôm đó cả Tần Viễn và Paul cùng ngồi điều khiển máy bay không lười lái e là phải đánh nhau tại chỗ. Một núi không thể có hai hổ, mục tiêu của bọn họ khác nhau.” Lưu Tống hất cằm chỉ chỉ lên lầu: “Phía trên có chỉ thị gì không?”

“Cho tôi nghỉ ngơi.” Viên Bằng Hải nói vô cùng bình tĩnh.

Lưu Tống im lặng. Lần tấn công này ảnh hưởng quá lớn. Cả nước trên dưới nhìn chằm chằm, bên quốc tế cũng nhìn vào, mà bọn họ cũng không thể nhanh chóng phá án, đến bây giờ cũng không thể điều tra ra chứng cứ gì.

Cảnh sát hình sự quốc tế tổ chức liên hợp, phía bên Đức còn tiến hành tra xét server, nhưng xem chứng cứ cho thấy cũng không có bất kỳ liên quan nào tới Tần Viễn, thậm chí cũng không có liên quan đến Paul.

Lệnh treo thưởng ám sát trên dark web không liên quan gì tới Tần Viễn, thậm chí cũng không có quan hệ gì với Paul

Huống hồ, Paul là ai?

Trong mọi người chỉ có Lưu Tống ở bệnh viện nghe thấy giọng Paul thông qua loa phát thanh, còn có Khương Thành nhìn thấy Paul như thần binh trên trời nhảy từ nóc tòa nhà khác qua.

Nhưng giọng nói thông qua hệ thống loa không thật. Jerry chỉ cho Lưu Tống một vài đoạn âm tần thẩm vấn, Lưu Tống không thể nhận ra giọng. Mà lúc đó Khương Thành bị thương, trời cũng tối, anh lại hoang mang cho nên không nhớ rõ tướng mạo. Jerry lấy ra mấy tấm ảnh, Khương Thành nhận nhầm người rồi.

Đừng nói là Paul sau khi nhập cảnh không biết tung tích, bây giờ coi như người thật đứng ngay trước mặt bọn họ, bọn họ cũng không có ai có thể chỉ chứng hắn ta. Huống chi, bất kể là trước đây hay hiện tại, đều không có chứng cứ thể hiện hắn ta quen biết Tần Viễn.

Chưa tìm được manh mối về nguồn gốc và cải tiến máy bay không người lái, đồng thời thao túng nhiều máy bay không người lái như vậy cũng cần phương tiện và nhân lực tương ứng, cảnh sát điều tra công ty, chỗ ở của Tần Viễn, thậm chí ngay hôm xảy ra sự việc đã nhanh chóng đến ngay văn phòng núi Kỳ Lân, phòng ghi hình trực tiếp, cũng không tìm được chứng cứ xác thật. Thiết bị có sẵn nhưng người ta dùng cho tiết mục. Hôm đó không có chương trình, phòng ghi hình trực tiếp trống không. IP trực tiếp cũng không phải từ chỗ đó, huống hồ núi Kỳ Lân quá xa, khoảng cách này càng không thể thao tác điều khiển được máy bay không người lái kia.

Bọn họ phỏng đoán động cơ hành động này của Tần Viễn, thứ nhất là để trả thù Âu Dương Duệ và Quan Phàn, trêu đùa khiêu khích cảnh sát. Thứ hai là hành động thử nghiệm, sau này anh ta còn có hành động lớn hơn.

Nhưng phỏng đoán chỉ là phỏng đoán, chứng cứ đâu? Đã là trả thù, trước khi đối phương hành động vì sao không có dự đoán? Bây giờ nói sau này còn có hành động lớn hơn, là hành động gì?

Không ai trả lời được.

Rất nhiều người bị phê bình khiển trách rồi, bao gồm cả Lưu Tống, bao gồm cả Âu Dương Duệ đang ở bệnh viện. Ngày đó hạ lệnh điều tra văn phòng của Tần Viễn, vì bị khiếu nại quá nhiều, Hạ Lực, Trác Phong cũng tạm thời bị điều chuyển công việc.

Bây giờ đến Viên Bằng Hải.

Vấn đề của Viên Bằng Hải ở chỗ Quan Phàn.

Sau khi Quan Phàn tỉnh dậy vài ngày đều không thể cử động và nói chuyện, mặc dù về sau khôi phục rất nhanh, nhưng hành động cô tự chủ được cũng chỉ giới hạn ở cử động tay chân, xoay người, ngay cả tự ngồi dậy cũng rất mất sức, làm sao có thể tự mình ngồi xe lăn chạy mất.

Mà cô còn có thể chạy đi đâu? Ai tiếp ứng cho cô?

Trong camera theo dõi của bệnh viện, Viên Bằng Hải vào phòng thăm Quan Phàn, rất nhanh sau đó đã đi ra. Sau khi đi ra ông đưa cảnh sát gác cửa đến một bên nói chuyện. Chính lúc này, Quan Phàn tự mình đẩy xe lăn ra khỏi phòng mà mấy người Viên Bằng Hải lại không chú ý đến.

Quan Phàn mất tích. Viên Bằng Hải bị thẩm tra.

Không chỉ như vậy, ông còn có một điểm đáng ngờ khác. Tần Viễn phát sóng trực tiếp hành hạ Âu Dương Duệ đến chết chính là hi vọng Quan Phàn nhìn thấy, giày vò Quan Phàn. Mà hai ngày trước khi sự việc xảy ra Viên Bằng Hải đưa cho Quan Phàn một chiếc điện thoại.

Theo giải thích của Viên Bằng Hải, là yêu cầu của Quan Phàn, cô cảm thấy mình khỏe nhiều rồi, cô rất buồn bực, cô muốn nghịch điện thoại. Viên Bằng Hải và Quan Phàn đều đã thống nhất mỗi ngày không được xài điện thoại quá lâu, không được liên lạc với bất kỳ ai, cô đồng ý, ông mới mua cho cô một chiếc điện thoại mới. Hơn nữa xe lăn bằng điện là người nhà Quan Phàn mua cho cô, không liên quan gì đến ông.

Còn về việc vì sao lại đến bệnh viện vào ngày máy bay không người lái giết người, Viên Bằng Hải nói hôm đó ông nhìn thấy trực tiếp, nghĩ đến cảnh ngộ của Khương Thành, cảm thấy tin tức Quan Phàn tỉnh lại có khả năng bị lộ, ông liền nhanh chóng đi xem.

Lúc đó Quan Phàn đang tỉnh, nói với ông mấy câu, sau đó ông liền đi ra ngoài.

Mà cảnh sát canh gác cửa nói ông dẫn dụ anh ta ra, Viên Bằng Hỏi nói ông tuyệt đối không có ý này. Ông chỉ muốn hỏi thử bên ngoài xảy ra tập kích máy bay không người lái, cấp trên có cử hậu viện cho bên này không, khi nào thì đến. Lại hỏi một chút có người nào hay việc gì khả nghi hay không.

Bởi vì việc này liên quan đến Âu Dương Duệ, ông lo lắng bị Quan Phàn nghe thấy, kích động cô, cho nên mới đứng xa một chút. Ai ngờ được Quan Phàn lại tự mình có thể xuống giường đẩy xe lăn đi.

Hiển nhiên giải thích của Viên Bằng Hải không thể khiến lãnh đạo tin được, bây giờ kết quả xử lý đã có rồi.

“Tạm thời tôi ra khỏi tổ chuyên án, nghỉ ngơi một thời gian.” Viên Bằng Hải nói với Lưu Tống.

Lưu Tống khẽ gật đầu: “Sau này gặp, Viên cục.”

Viên Bằng Hải cười cười, vỗ vỗ vai ông rồi đi.

Trong biệt thự của Nghê Lam, Lam Diệu Dương đang ôm laptop xem email, sau đó anh trả lời điện thoại: “Anh kêu pháp vụ xử lý cho tốt, đưa văn bản miễn trách nhiệm cho tôi ký, tôi không hi vọng nhìn thấy hôm sau có người mang chuyện Nghê Lam cầm súng đạo cụ bị quản chế của đoàn phim ra ngoài bị khiển trách. Trên mạng xảy ra chuyện gì, sao lại có một hot search mới?”

Anh liếc nhìn thấy Nghê Lam nghe thấy lời anh liền lập tức mò lấy điện thoại, anh đập tay một cái, đánh vào tay cô: “Không cho xem Weibo.”

Sau đó quay đầu lại nói chuyện điện thoại: “Không phải nói với anh, anh phải xem! Xem cho rõ ràng một chút! Bồi thường bên phía nhãn hiệu mô tô thế nào? Không cần bồi thường nữa à? Không nhận, hiện tại Nghê Lam tạm thời không nhận làm đại diện.”

Lại còn làm đại diện? Thật là không sợ chết.

Lam Diệu Dương bận bịu nói suốt không ngừng, điện thoại của Nghê Lam reo rồi.

Lam Diệu Dương phân tâm nhìn Nghê Lam, lại thấy Nghê Lam ngồi thẳng lên: “Hi, Quan Phàn.”

Lam Diệu Dương: “…”
Bình Luận (0)
Comment