Ngày Nắng Gặp Mưa Rào

Chương 155

Lam Diệu Dương ngồi trong phòng họp, trước mặt là các vị thành viên hội đồng quản trị và quản lý cấp cao trong tập đoàn.

Lam Cao Nghĩa ngồi ở vị trí chủ tịch hội đồng quản trị, Hứa Quyên không phải tham dự công việc của tập đoàn cũng tới rồi, ngồi bên cạnh chồng bà. Bà không thích Nghê Lam, cũng không thích bị cuốn vào chuyện này nhưng bà không cho phép người khác ức hiếp con trai bà.


Lam Diệu Dương đặt báo cáo trước mặt, số liệu do các phòng ban liên quan báo lên, thư ký chỉnh sửa, nhưng nội dung nghiệp vụ là tự anh viết. Trong báo cáo trình bày tình hình kinh doanh của Blue, phân tích lĩnh vực truyền hình điện ảnh, văn nghệ, quản lý, thị trường giải trí hiện tại cùng với rất nhiều công tác, những tổn thất cùng thành tích có được của Blue trong thị trường này, cuối cùng là bảng danh hiệu thành tích.

Ý định ban đầu của Lam Diệu Dương là dùng thành tích kinh doanh để chứng minh lý tưởng kinh doanh của anh tại Blue đến nay là chính xác, phương pháp phù hợp. Rồi từ đây dẫn dắt đến tính quan trọng của danh dự và chữ tín trong ngành giải trí, cùng với sự bình tĩnh kiên nhẫn khi đối mặt với dư luận. Cho đến nay Blue vẫn thực hiện như vậy.

Mà xử lý vấn đề của Nghê Lam chính là cần sự bình tĩnh và kiên nhẫn đó. Vấn đề của cô không phải là hợp đồng nghệ sĩ bình thường. Ở đây còn liên quan đến tội phạm, xã hội, công lý, tình nghĩa. Thời điểm này vứt bỏ Nghê Lam chỉ là một dao chặt đứt đơn giản, cũng không cách nào giúp Blue rũ sạch được dư luận trái chiều, cũng không cách nào loại bỏ được nguy hiểm với Blue. Ngược lại sẽ càng có nhiều nghi ngờ, công chúng sẽ suy đoán không biết Blue có giống như Phong Phạm, nhóm antifan kia sẽ không tán thưởng Blue, mà nhóm ủng hộ Nghê Lam và cảnh sát sẽ thất vọng với Blue.

Trong báo cáo có nhiều số liệu hợp lý, có đủ phân tích, còn có một đoạn chiến lược và kế hoạch ở đằng sau, cho dù là về phương diện kinh doanh hay an toàn, còn có quản lý dư luận và phân công công tác cho nghệ sĩ, v.v.


Có một vài thành viên hội đồng quản trị đang đọc báo cáo, có người lại đang thì thầm gì đó.

Lam Diệu Dương không xem báo cáo, anh nhớ hết tất cả nội dung bên trong, nhưng anh không có ý định nói những thứ này. Anh vẫn đang nhìn mặt các cô chú ở đây, đón nhận ánh mắt của bọn họ, cầm chắc báo cáo trước mặt mình.

“Trong báo cáo này tôi và các vị giám đốc đã cùng nhau làm tốn không ít thời gian và sức lực, chính tôi cảm thấy báo cáo viết rất tốt, số liệu tỉ mỉ chính xác, diễn giải đầy đủ, nhưng tôi không có ý định nói về nó. Những gì viết bên trong mọi người có thể đọc. Tôi muốn nói đến những thứ không viết trong đó.”

Mọi người giương mắt nhìn anh.

Lam Diệu Dương nói: “Tối qua Hồng Lôi bên Phong Phạm bắt cóc một đồng nghiệp, bị cảnh sát bao vây, Nghê Lam đã tham gia hành động. Cái này trên mạng có người đăng tin, nhưng có thể sau đó bị xóa rồi, tôi không biết quý vị có nhìn thấy được hay không. Tôi cũng có đi tới hiện trường vụ việc, sau đó theo Nghê Lam đến cục cảnh sát lấy khẩu cung, rồi cùng cô ấy quay về chỗ ở của cô ấy. Sáng hôm nay, chúng tôi bị đám chó săn chặn ở trước nhà.”

Lam Cao Nghĩa: “…”

Hứa Quyên: “…”

Mọi người: “…”

Sau đó mọi người dời ánh mắt về phía Lam Cao Nghĩa và Hứa Quyên. Lam Cao Nghĩa chăm chú đọc báo cáo, Hứa Quyên nghiêm chỉnh nhìn ánh mắt mọi người. Mặc dù đã hùng hổ mắng thầm con trai nhưng bây giờ vẫn phải chống đỡ tình cảnh cho con.

Tầm mắt mọi người lại chuyển về phía Lam Diệu Dương.


Lam Diệu Dương rất thản nhiên đối mặt với mọi người: “Tôi cũng không muốn giải thích gì, mặc dù tôi và Nghê Lam quả thực chỉ thảo luận tình tiết vụ án, nhưng điểm này không quan trọng. Quan trọng chính là, lúc có chó săn báo với Nghê Lam bọn tôi bị đám săn tin bao vây rồi, thời điểm đó phản ứng đầu tiên của tôi chính là hỏng bét rồi, chút nữa không biết sẽ bị viết thế nào, hôm nay tôi còn phải họp với các vị thành viên hội đồng quản trị, tôi nên giải thích thế nào, nên làm sao thì họ mới tin tưởng, Tôi không đồng ý hủy hợp đồng với Nghê Lam thật sự là do những ảnh hưởng xã hội, hình tượng của công ty cũng như nguyên nhân kinh doanh viết trong báo cáo kia, không phải tư tình cá nhân.”

Có vị nữ thành viên hội đồng mỉm cười. Lam Diệu Dương cười lại với bà.

Lam Diệu Dương tiếp tục nói: “Tôi ôm tâm lý chiến đấu kia, suy nghĩ làm sao để ứng phó với mấy tên săn tin đang ngồi chờ ngoài trời lạnh, tôi nghĩ bọn họ cực khổ như vậy, lúc chụp được hình tôi hẳn sẽ hưng phấn, chủ đề hot search hôm nay sẽ là cái gì. Kết quả lúc tôi ra ngoài đứng trước mặt bọn họ, bọn họ lại nói hiện tại sẽ không đăng tin tức ra, bọn họ đã thỏa thuận rồi, giữ bí mật địa chỉ của Nghê Lam, giữ bí mật quan hệ giữa tôi với cô ấy. Nhưng tin scandal lớn thế này bọn họ không muốn bỏ lỡ. Cho nên bọn họ ngồi chờ, muốn chụp hình, nhưng sẽ không đăng báo.”

Vẻ mặt tất cả mọi người ở đây đều bất ngờ.

“Tôi cũng rất bất ngờ, hoàn toàn không dám tin đây là nhóm săn tin mà tôi biết. Bọn họ nói bọn họ muốn bảo vệ Nghê Lam. Nếu như bây giờ bọn họ đăng tin tức và địa chỉ lên chỉ sợ sẽ mang đến nguy hiểm cho Nghê Lam và tôi. Bọn họ hỏi rất nhiều, hỏi Nghê Lam sẽ ở lại ngành giải trí hay không. Nghê Lam nói với bọn họ sẽ ở lại, bởi vì cô ấy vẫn còn muốn đấu trí với chó săn. Lúc mọi người rời đi còn nói Nghê Lam cố lên.”

Lam Diệu Dương nhìn vẻ mặt của mọi người một chút, nhìn ra được bọn họ đã hiểu được ý của anh.

Lam Diệu Dương nói tiếp: “Hai ngày nay tôi từ chối lời mời Nghê Lam làm đại diện thương hiệu của hãng xe máy, trong thời gian bất thường này không thích hợp để Nghê Lam có mặt trong bất kỳ hoạt động công khai nào, cũng không thích hợp tiếp nhận bất kỳ hạng mục nào. Nhưng hôm nay phó tổng của công ty đó đặc biệt đến công ty một chuyến để truyền đạt ý của tổng giám đốc bọn họ, biểu đạt trực tiếp với tôi bọn họ không phải muốn ăn theo độ hot của Nghê Lam. Bọn họ thật sự cảm ơn cô ấy. Bọn họ cho tôi xem hình ảnh, là những bức hình hôm máy bay không người lái tập kích, Nghê Lam lái xe mô tô của bọn họ chiến đấu với máy bay không người lái. Nói thật thì những bức ảnh và video ngắn đã đăng đầy đường, bọn họ muốn đăng lên thế nào, chúng ta không cách nào ngăn cản. Nhưng bọn họ đã ngăn người trong công ty không được đăng lên những bức ảnh này, cũng không cho nhân viên quá kiêu căng tuyên truyền những cái này, lo rằng sẽ kích động những tên lưu manh, tăng thêm nguy hiểm cho Nghê Lam.”

Lam Diệu Dương dừng một chút, nói: “Vì vậy đột nhiên tôi cảm thấy báo cáo này của mình đã không còn chút ý nghĩa nào. Kỳ thật hôm nay không phải Nghê Lam cũng sẽ có những người khác, việc khác, chúng ta ở trong ngành này lúc nào cũng sẽ phải đối mặt với nghi ngờ và công kích, chúng ta để tâm đến những công kích này bởi vì nó làm chúng ta đau, có thể sẽ tổn hại đến lợi ích của chúng ta ở điểm nào đó hoặc thời điểm nào đó. Nhưng chúng ta không thể xem nhẹ những thứ cần phải kiên trì. Giống như nhóm săn tin kia, bọn họ không từ bỏ những scandal của Nghê Lam, như vậy vẫn có độ hot, nhưng bọn họ vẫn làm theo lương tri, bằng lòng bảo vệ Nghê Lam. Chúng ta thân là công ty quản lý của Nghê Lam còn không bằng bọn họ sao?”


“Muốn hủy hợp đồng với Nghê Lam không khó. Nghê Lam cũng sẽ không làm ầm ĩ, càng sẽ không nói Blue bạc bẽo thế nào. Nhưng hủy hợp đồng không cách nào giải quyết được sự tình trước mắt. Vì Nghê Lam và tôi bị cuốn vào cùng nhau. Nếu lệnh truy sát là thật, vậy thì sát thủ có lẽ cũng sẽ nhằm về phía tôi. Vậy cũng khai trừ tôi mới giải quyết được vấn đề sao? Cũng không thể. Bởi vì ba mẹ anh chị tôi đều ở đây. Đuổi hết bọn họ đi sẽ có thể giải quyết được vấn đề sao? Vẫn không thể. Bởi vì các vị ngồi đây đều có quan hệ rất thân thiết với nhà tôi, quan hệ lợi ích mật thiết, bất luận vị nào cũng có thể bị đem ra áp chế Blue, áp chế người nhà của tôi, áp chế tôi…”

Lam Diệu Dương đột nhiên nghĩ đến cái gì, anh dừng một chút, sau đó nói tiếp: “Trong lúc cái ác dùng sự sợ hãi để khống chế mọi người, không một ai có thể đặt mình ra ngoài, không một ai. Muốn hủy hợp đồng đuổi Nghê Lam đi là chuyện rất dễ dàng, tôi cũng có rất nhiều cách có thể thu xếp cho cô ấy. Tôi gật đầu ký tên có thể lấy lòng được quý vị, khiến quý vị hài lòng, cũng không phải rắc rối như bây giờ, không cần phải tốn nhiều thời gian đầu óc để viết báo cáo. Nhưng tôi muốn biểu đạt thái độ với mọi người. Giống như những người khác tỏ rõ thái độ muốn bảo vệ Nghê Lam với tôi. Bọn họ không có tình cảm riêng với Nghê Lam, thậm chí có người còn chưa gặp ngoài đời. Cho nên chuyện này thật sự không phải do tình cảm riêng.”

“Tin tưởng tôi, tôi giữ cô ấy lại đối với công ty chỉ lợi nhiều hơn hại. Bởi vì chúng ta đang làm chuyện đúng. Không phải trên mạng thường có người nói, Nghê Lam thật sự thần kỳ, mỗi một lần đều có thể xoay chuyển. Không phải cô ấy thần kỳ mà là cô ấy luôn làm chuyện đúng, cô ấy cũng có năng lực có bản lĩnh làm chuyện đúng. Cho nên mặc dù chắc chắn sẽ có lúc cô ấy bị đánh xuống vực, bị hiểu lầm, bị bôi đen, bị lạnh nhạt, nhưng mỗi một lần đến cuối cùng cô ấy đều được tôn trọng.”

Lam Diệu Dương đảo mắt một vòng nhìn các vị thành viên hội đồng quản trị: “Blue của chúng ta cũng rất có thực lực, chúng ta nên kiên trì làm chuyện đúng đắn. Tôi không đồng ý hủy hợp đồng với Nghê Lam, tôi hi vọng quyết định này có thể nhận được sự tán thành của quý vị. Mặt khác, tôi muốn trịnh trọng làm sáng tỏ một việc với mọi người, lúc Nghê Lam bị tôi ném ra khỏi phòng ở Lam Sắc Hào không phải cô ấy muốn leo lên giường của tôi. Mà do kiến thức hạn hẹp và định kiến quy tắc ngầm thâm căn cố đế làm tôi hiểu lầm cô ấy, cho nên đã làm ra hành vi không lịch sự lễ độ, cũng gây ra tổn thất danh dự rất lớn cho cô ấy.

Lúc đó cô ấy bất chấp nguy hiểm tính mạng, đang tìm chứng cứ cho cảnh sát. Sau đó trong quá trình giải cứu một nhân viên cảnh sát bị thương mà mất trí nhớ. Cô ấy lên án bất kỳ người nào đều là có căn cứ, không phải cô ấy điên, cũng không phải lòe người. Đang ngồi đây có một vài chú bác có thể quen biết Tần Viễn, có chút hợp tác, cho nên có phần cảm thấy khẩn trương vì tuyên bố tự tin của Viễn Bác và luật sư của bọn họ, cho rằng Nghê Lam đuối lý. Tôi muốn nói rõ ràng một chút, Nghê Lam nói là sự thật, mặc dù toàn bộ quá trình rất lắt léo, chúng tôi vẫn chưa thấy kết quả, nhưng Nghê Lam nói sự thật. Tôi sẽ hỗ trợ cô ấy, hỗ trợ cảnh sát điều tra ra tình tiết vụ án, ngăn chặn tội ác.”

Cả hội trường im lặng.

Lam Diệu Dương nói: “Tôi nói xong rồi.”

Không ai nói gì.

Lam Diệu Dương đợi một chút lại nói: “Thật ngại quá, tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện rất quan trọng, cần phải xử lý ngay. Nếu mọi người không có câu hỏi nào, cho phép tôi rời đi trước.”

“Con đi đi.” Lam Cao Nghĩa nói: “Ba sẽ nói chuyện tiếp với mọi người.”

Đây là Lam Cao Nghĩa giải vây cho con trai, Lam Diệu Dương thuận theo, chào hỏi rồi đi.

Lam Diệu Dương quay về phòng làm việc, gọi điện thoại cho Âu Dương Duệ, xác nhận có thể đi thăm Âu Dương Duệ, anh nhanh chóng ra cửa.

Ra ngoài, anh quẹo tới chỗ Trác Khải trước. Trong điện thoại của Trác Khải có cài phần mềm bảo vệ cá nhân VIP của Thụy Đạt. Lam Diệu Dương hỏi anh, xác nhận hôm đó anh có xem trực tiếp máy bay không người lái, về sau cảnh sát với các công ty điện thoại, máy tính đưa ra cảnh báo virus, phần mềm diệt virus, Thụy Đạt cũng thông báo người dùng cập nhật phần mềm.

Lam Diệu Dương mượn điện thoại của Trác Khải đi kiểm tra, cũng lấy luôn cả sim điện thoại. Trác Khải oa oa nói anh có cuộc hẹn quan trọng, hôm nay còn có cuộc làm ăn hơn trăm triệu phải liên lạc. Lam Diệu Dương vẫn ‘mượn’ điện thoại của anh đi.

Lam Diệu Dương đưa điện thoại cho Nghê Lam, lại đưa địa chỉ nhà mới cho Nghê Lam. Nhưng Nghê Lam không muốn chuyển đi. Cô nói dường như lại trở về thời điểm lúc vừa mới đến Mỹ, thay tên đổi họ, dọn nhà, nhuộm tóc, cải trang. Cô không muốn như vậy nữa.

Lam Diệu Dương có thể hiểu được tâm tình của cô, nghĩ ngợi một lúc liền thôi.

Sau đó Lam Diệu Dương đến bệnh viện gặp Âu Dương Duệ.

Âu Dương Duệ trở về từ cõi chết, trước mắt bình phục cũng không tệ lắm. Lúc Lam Diệu Dương đến, Lôi Tinh Hà đang ở trong phòng nói chuyện với Âu Dương Duệ, Lam Diệu Dương liền ở bên ngoài đợi. Sau đó Lôi Tinh Hà ra tới, Âu Dương Duệ nói một tiếng với cảnh sát, để Lam Diệu Dương vào.

Đây là lần đầu tiên Âu Dương Duệ gặp người khác ngoài người của cục cảnh sát và bệnh viện.

Lam Diệu Dương vào đến phòng liền kiểm tra máy nghe lén, camera các loại, hiện tại anh cũng rất thuần thục rồi. Âu Dương Duệ bật cười nhưng không cản anh.

Lam Diệu Dương kiểm tra xong, mở điện thoại cho Âu Dương Duệ xem một video ngắn của Quan Phàn, đó là Nghê Lam quay tối hôm đó, Quan Phàn cười với ống kính, nói: “Hi, đừng lo, em rất tốt.”

Hốc mắt Âu Dương Duệ lập tức đỏ lên. Anh cầm lấy điện thoại của Lam Diệu Dương, video ngắn có mấy giây mà anh xem rất nhiều lần. Mặc dù Viên cục đã bóng gió với anh là Quan Phàn không sao, nhưng mãi anh vẫn không thấy cô, bây giờ thấy rồi, tình hình còn tốt hơn so với anh nghĩ.

“Tôi cũng muốn hồi phục sớm một chút.” Cuối cùng Âu Dương Duệ trả lại điện thoại.

Lam Diệu Dương nói chuyện chính với anh: “Trước đó tôi đã thảo luận với Nghê Lam, tại sao Tần Viễn lại kích động, ngu ngốc cho máy bay không người lái tập kích như vậy, coi như đã chuẩn bị đủ vẫn sẽ tự chuốc phiền phức cho mình. Sau đó chúng tôi đoán virus lan truyền trên mạng giúp bọn họ che đậy và xóa bỏ một số thứ nhanh chóng, còn nữa, chính là lúc điều tra của cảnh sát đã đến thời điểm then chốt, bọn họ phải ngăn chặn một số việc.”

“Những sự việc gần đây làm tình thế chuyển biến xấu, ảnh hưởng quá lớn, bọn họ không những không ngăn cản mà còn tự đưa mình vào.”

“Sự tình xảy xa có chút sai sót, kế hoạch ban đầu của bọn họ có thay đổi chút ít. Nhưng bọn họ cũng không phải không có lợi ích gì.” Lam Diệu Dương nói tình hình điều tra được cho Âu Dương Duệ.

Âu Dương Duệ nói: “Những cái này tôi biết.”

“Vây anh có biết Viên cục nghi ngờ phó cục Chúc không?” Lam Diệu Dương thần thần bí bí nhỏ giọng hỏi.

“Biết.”

“Vậy anh có tra ra được quan hệ giữa phó cục Chúc và Tần Viễn không?”

Âu Dương Duệ ngẩn người: “Không có.”

“Có phải anh sắp tra ra rồi không?”

Âu Dương Duệ im lặng. Không lẽ, gấp rút giết anh như vậy là vì chuyện này? Vụ án hiện tại với chuyện 17 năm trước không hề liên quan nhưng anh cứ kiên trì điều tra. Vụ án 17 năm trước chẳng lẽ còn dính đến cái khác?

Lam Diệu Dương nói: “Từ tình huống đã biết trước mắt, Tần Viễn quá thần thông quảng đại rồi, vượt xa địa vị xã hội của anh ta. Anh ta ở nước ngoài có Bird làm chỗ dựa, hẳn là làm việc sẽ dễ dàng hơn. Vì sao anh ta về nước, ngoài chí hướng và lòng tin ra, có phải anh ta cũng có hậu thuẫn trong nước? Hôm nay tôi có họp với các vị thành viên trong hội đồng quản trị, đang nói thì đột nhiên nghĩ đến quan hệ lợi ích của những người này mật thiết với nhau, phải là thâm giao nhiều năm. Tần Viễn vừa về nước đã thuận buồm xuôi gió, anh ta làm gì có thời gian và mạng lưới để xây dựng những mối quan hệ này. Du học sinh mới về nước, cứ cho là trước đó đã có kinh doanh trong nước, vậy cũng phải thích ứng một thời gian. Giới kinh doanh cũng được, giới chính trị cũng được, giới nào mà chẳng cần quan hệ, anh ta vừa về chỉ dựa vào kỹ thuật hacker mà vượt mọi thử thách thì quá khoa trương rồi. Anh ta uy hiếp, khống chế người khác bằng thủ đoạn áp chế, sao lại không gặp phải một người cứng đầu liều chết với anh ta. Sáu năm này có phải là quá may mắn rồi không.”

Âu Dương Duệ nhìn Lam Diệu Dương có chút giật mình. Anh hiểu được Lam Diệu Dương muốn nói gì, anh cảm thấy kinh ngạc với phỏng đoán to gan này.

“Có phải chúng ta đánh giá cao anh ta quá rồi không? Vì anh ta phách lối, biến thái, ngông cuồng, tự cao tự đại, hơn nữa cho tới nay luôn giành được tiên cơ, cho nên chúng ta đánh giá cao anh ta rồi.” Lam Diệu Dương nói, “Anh ta có chỗ dựa, luôn có. Có liên quan đến chuyện mười bảy năm trước. Anh vẫn luôn điều tra nội tình của Tần Viễn, trên thực tế, có khả năng tra ra được một người khác.”

“Trời ơi.” Âu Dương Duệ có mạch suy nghĩ này dẫn dắt bỗng nhiễn cũng có suy nghĩ riêng: “Trước đây Tần Viễn chỉ là một thiếu niên 17, 18 tuổi, có thiên tài đi nữa cũng chỉ là một học sinh cắm đầu đọc sách. Một mình giết chết sáu người hoàn toàn không để lại chứng cứ, lại còn có thể ngụy tạo thành chuyện ngoài ý muốn, hơn nữa tự mình ứng phó với điều tra của công ty bảo hiểm, giải quyết An Hàng, sắp xếp đường lui cho mình kỹ càng.”

“Giống như một người già đời lão luyện vậy, đúng không?”

Âu Dương Duệ im lặng một hồi: “Trước giờ chúng ta chưa từng gặp An Hàng, cũng không có cơ hội hỏi ông ta, trước đây ông ta tra được chuyện gì. Tôi đến cục cảnh sát lục tư liệu hồ sơ vụ án năm đó cũng không tìm ra được điểm gì không thích hợp. Cho nên đến cùng là có gì có thể khống chế được Tần Viễn, khiến Tần Viễn đưa tiền cho ông ta.”

“Có khi nào người ông ta phát hiện không phải Tần Viễn. Người giúp ông ta giảm hình phạt cũng không phải Tần Viễn. Chúng ta mãi vẫn không tra ra được chứng cứ của Tần Viễn trong chuyện này là bởi vì không phải Tần Viễn làm.”

“Nhưng Tần Viễn không thèm số tiền này của cha mẹ anh ta. Anh ta cũng có tham gia vào vụ nổ đó. Thế là anh ta lấy tiền cho An Hàng, phần còn lại đem đi quyên góp. Có người chỉ điểm hướng dẫn anh ta.”

“Có lẽ là đang lợi dụng anh ta.”

Âu Dương Duệ càng nghĩ càng thấy không thể loại trừ khả năng này. Từ trước đến giờ, gút mắc giữa An Hàng và Tần Viễn chỉ là suy đoán của anh. Thái độ của Tần Viễn làm anh cảm thấy phán đoán này chính xác. Nhưng tới tận giờ vẫn không thể chứng thực. Nếu như không phải thì sao?

“Chuyện này tôi nhất định sẽ tra tiếp.” Âu Dương Duệ cắn răng, “Bản án mười bảy năm trước nhất định phải tra tiếp. Đó là bắt đầu của mọi chuyện. Nếu thật là phó cục Chúc hoặc là nhân viên cấp cao nào trong cục cảnh sát, vậy càng dễ điều tra.”

Âu Dương Duệ cầm lấy điện thoại của Lam Diệu Dương, nhập vào điện thoại của anh danh sách sáu người mất mạng trong vụ nổ năm đó và hồ sơ sơ bộ của bọn họ. Những cái này anh đã thuộc làu làu, “Anh kêu Nghê Lam tra bọn họ lại một lần nữa, những người này có quan hệ với phó cục Chúc hay không. Trực tiếp hay gián tiếp.”

Anh lại nghĩ: “Tạm thời đừng nói cho Lưu Tống, ông ta ở vị trí đó, coi như ông ta có thể giúp chúng ta nhưng tình hình bây giờ chưa rõ, chỉ là đoán mò của chúng ta, liên lụy ông ta vào cũng không phải chuyện tốt.”

Lam Diệu Dương khẽ gật đầu: “Có lẽ ban đầu Quan Phàn giấu anh cũng là ý như vậy.”

Âu Dương Duệ trừng anh: “Sao anh lại lôi nợ cũ ra vậy.”

“Tôi chỉ là lĩnh hội được nỗi khổ tâm của nhân viên điều tra các anh.”

Âu Dương Duệ không vui: “Tôi sẽ khỏe rồi xuất viện sớm.”

Trong cục cảnh sát, Lưu Tống điều động cảnh sát đi lục soát tòa nhà của Hồng Lôi, không tra ra vấn đề gì. Điều tra đối chiếu tình hình người thuê với công ty quản lý tòa nhà cũng không thấy khác thường.

Lưu Tống quay về văn phòng ngủ thiếp đi trên ghế, trong lúc mơ màng tất cả đều là lời khai của Hồng Lôi. Trong lời nói hỗn loạn của cô có thật có giả, có trốn tránh trách nhiệm, có khoe khoang, Lưu Tống đang đối chiếu lại ghi âm thì nghe được có người gọi ông.

Lưu Tống mở mắt ra, thấy một đồng nghiệp nói: “Tần Viễn kia yêu cầu gặp lãnh đạo của chúng ta.”

Lưu Tống ngẩn người, ông xoay người vào nhà vệ sinh rửa mặt sau đó lên tiếng hỏi tình hình. Lưu Tống vào phòng tạm giam, thẩm vấn Tần Viễn.

Tần Viễn đi ra, vẫn là bộ dạng tự tin tự đại kia, dường như bây giờ anh ta không phải đang bị tạm giam mà là đang nghỉ phép.

Tần Viễn thấy Lưu Tống, cười cười: “Ông giả mạo lãnh đạo, lãnh đạo các ông biết không?”

“Tôi đến để xem anh có vấn đề gì? Người nào cũng đòi gặp lãnh đạo thì lãnh đạo không cần làm việc nữa rồi.”

“Tôi không phải là người nào, tôi là công dân tuân thủ pháp luật bị mấy người không có chứng cứ bắt vào.” Tần Viễn nói: “Thời gian mấy người tạm giam tôi đã quá quy định của pháp luật, tôi cảm thấy nhân viên phá án chỗ các người nghiệp vụ không giỏi, hiểu biết quy định chấp pháp không đủ thấu đáo. Cho nên tôi hi vọng có thể gặp lãnh đạo các người một chút, xác nhận với ông ấy tình huống công việc hiện tại của mấy người.”

“Việc chúng tôi kéo dài thời hạn tạm giam anh đã được anh ký tên. Luật sư anh cũng ở đó.”

“Luật sư của tôi đang khiếu nại lần này.”

“Có nhân chứng mới chỉ chứng anh.”

“Tùy tiện có một người tới chỉ chứng tôi thì là tôi rồi? Vậy thì tôi lại càng phải gặp lãnh đạo mấy người. Lãnh đạo tổ chuyên án các anh tên gì nhỉ? Chúc Minh Huy? Nghe nói ông ta lại còn là ứng viên vị trí sở trưởng. Ông ta xử lý vụ án như vậy còn có thể thăng chức sao? Để tôi nhắc nhở cảnh sát các người, bây giờ là theo pháp chế xã hội, theo tôi được biết, mấy người có quy định nghiêm chỉnh về cách thức và thủ tục chấp pháp, đâu đâu cũng có giám sát, làm nhiệm vụ quan trọng đều có ghi nhận lại, để làm gì? Chính là để đốc thúc các người làm việc phải dựa vào quy định. Các người không có bất kỳ chứng cứ nào chứng minh tôi có liên quan đến vụ án, bây giờ đã vượt quá thời hạn tạm giam, hoặc là các người đưa ra chứng cứ để viện kiểm sát chính thức phê duyệt bắt tôi đợi tạm giam hình sự, hoặc là thả tôi ra.”

Lưu Tống nhìn anh, đột nhiên nói: “Anh có cái gì có thể giúp chúng tôi điều tra sao?”

“Không có. Nhưng tôi muốn gặp Chúc Minh Huy.”

Lưu Tống nhìn anh chằm chằm, im lặng một hồi nói: “Tôi sẽ báo lại.”

Lưu Tống ra khỏi phòng tạm giam, hoài nghi trong lòng mãi không tan. Ông nghĩ ngợi, gọi điện thoại cho Chúc Minh Huy: “Phó cục Chúc, Tần Viễn yêu cầu gặp anh.”

“Anh ta nói gì?”

Lưu Tống im lặng, lược bỏ đi đoạn sắp lên sở trưởng kia, bỏ đi giọng điệu uy hiếp có thể thăng chức hay không mới nói: “Chính là rất bất mãn với việc chúng ta không đưa ra được chứng cứ thiết thực gì mà còn tạm giam anh ta.”

“Thủ tục kéo dài thời hạn không có vấn đề, không cần để ý anh ta.”

Lưu Tống thử dò xét nói: “Tôi thấy anh ta giống như có gì muốn nói, nhưng không muốn nói với người ở cấp bậc như tôi.”

Chúc Minh Huy bên kia cũng im lặng: “Được, hiểu rồi. Anh điều tra chuyện hiện tại xong, về rồi chúng ta thảo luận một chút, xem phía Tần Viễn có thể có tiến triển gì không. Anh ta cố ý gây sự hay thật sự có yêu cầu gì. Nếu bắt buộc, tôi cũng có thể gặp anh ta.”

Lưu Tống cúp điện thoại, nghĩ ngợi, quay lại phòng tạm giam một lần nữa. Tần Viễn lại bị gọi ra.

“Phó cục Chúc nói, chuyện anh muốn nói ông ấy biết, nhưng ông ấy không tới được, không thích hợp.”

Tần Viễn cười cười.

“Tốt nhất là anh nên truyền đạt qua tôi, như vậy an toàn hơn.”

Tần Viễn nhìn Lưu Tống, lại cười: “Muốn giở trò gì, coi tôi vẫn còn là con nít ranh mười mấy tuổi sao?”

Tần Viễn nói xong đứng lên, ra hiệu cho giám ngục mình muốn ra ngoài.

Lưu Tống nhìn chằm chằm bóng lưng anh, trong lòng ngẫm nghĩ những lời này, đây là nói với phó cục Chúc hay là nói với ông?
Bình Luận (0)
Comment