Ngày Nắng Gặp Mưa Rào

Chương 16

Nghê Lam mím môi, “Không có tiền càng không có tôn nghiêm, vì vậy khó chịu gấp bội.”

Lam Diệu Dương: “…” Vẻ mặt cô phong phú như vậy, nhìn ra được rất khó chịu.

“Đúng rồi, sếp tôi còn nói, vì anh tạo áp lực, yêu cầu đóng băng mọi hoạt động của tôi, vì vậy chị ấy mới muốn chỉnh tôi như vậy.”

Lam Diệu Dương: “…”

Hình như đúng là có chuyện như vậy.

Lam Diệu Dương không khỏi nhớ tới chuyện Nghê Lam cứ đen hết lần này đến lần khác trên mạng, mà lần cuối cùng còn vì bảo vệ anh.

Không hiểu sao, anh lại có cảm giác mắc nợ.

Nghê Lam nhìn chằm chằm anh, đột nhiên nói: “Lam tổng, anh có thể giúp tôi một chuyện không?”

Lam Diệu Dương cảm thấy anh nói không nên lời chữ ‘Không’.

“Anh có thể nói rõ một chút với mấy vị lãnh đạo bên công ty tình huống của chúng ta bây giờ không?”

Lam Diệu Dương: “… Chúng ta bây giờ là tình huống gì?”

Nghê Lam thành khẩn nghiêm túc nói: “Chính là chúng ta đã hóa thù thành bạn, xóa bỏ hiềm khích trước kia, đang tăng tốc hướng tới quan hệ bạn bè tốt. Cho nên bây giờ anh thay đổi ý định, không muốn đóng băng tôi nữa.

Mà trải qua thời gian quen biết nhau này, anh cảm thấy tôi có ngoại hình, điều kiện tốt, biết chịu khổ, lại nghe lời, nhất định tiền đồ như trải gấm, kêu công ty bồi dưỡng cho tôi thật tốt, đừng bỏ lỡ nhân tài.”

Lam Diệu Dương cố gắng khống chế sắc mặt mình, anh thật sự gặp phải yêu tinh rồi, cái loại biết diễn kịch này! Da mặt lại dày! Mẹ nó, cũng biết co giãn quá đi! Cái dũng khí giơ ngón tay thối với tôi thì sao! Cái dũng khí từ chối kết bạn Wechat với tôi đâu rồi!

Nghê Lam mong ngóng nhìn anh, mang theo biểu tình đáng yêu dễ thương: “Lam tổng, hiện giờ tôi thật sự rất thảm. Công ty tôi muốn hủy hợp đồng với tôi, mở miệng ra là đòi tôi bồi thường hơn hai trăm vạn. Tôi mời không nổi luật sư, không kiện cáo được, bây giờ mỗi ngày đều phải ăn mì gói.

Tôi không có việc làm không có thu nhập, khó khăn lắm mới quay được một cái quảng cáo, công ty còn giữ lại tiền lương với cát xê của tôi không chịu trả. Tháng sau ngay cả mì ăn liền tôi cũng không có mà ăn. Tôi không muốn chết đói, cũng không muốn ra đường đứng, không muốn làm ăn xin.”

Lam Diệu Dương thật muốn dùng tay che mặt cô đi, anh cảm thấy bàn tay này của anh có thể ngăn được toàn bộ gương mặt cô. Có kỹ năng diễn xuất này, đi trên con đường chính không tốt sao?

Mà anh rất muốn oán hận nói với cô một câu: ‘Đã thê thảm như vậy, sao ngay cả bao đỏ cũng không thèm. Có thể thấy được cũng không nghèo đến vậy.’

Nghê Lam nhìn anh.

Thật là, ánh mắt còn biết diễn trò, không thẹn là cô.

Lam Diệu Dương hắng giọng một cái, cứng rắn nói: “Vừa rồi tôi nhìn thấy Đỗ tổng và La tổng đều ở hội trường.”

Ý là đồng ý giúp đỡ? Nghê Lam cao hứng, ngoan ngoãn đi đến bên cạnh Lam Diệu Dương, chờ anh dẫn đường.

“Bên ngoài toàn là phóng viên…” Lam Diệu Dương lại nói.

Nghê Lam lui ra xa ba mét.

Lam Diệu Dương: “…”

Hai người bốn mắt nhìn nhau, anh nhìn tôi tôi nhìn anh. Sau đó hai người đồng thời mở miệng.

Lam Diệu Dương: “Tôi không nói sẽ dẫn cô qua đó.”

Nghê Lam: “Vậy Lam tổng anh đang bận ư?”

Hai người nói xong đều sững sờ.

Sau đó Nghê Lam gật đầu một cái, tự nhiên nói: “Quấy rầy rồi, chào anh.” Cô tao nhã xoay người, cầm lấy túi xách liền đi ra ngoài.

“Cô chờ chút.” Lam Diệu Dương tức giận. “Cô định làm gì, định đánh La Văn Tĩnh, Đỗ Lợi Quần bọn họ một trận trước mặt mọi người sao?”

“Làm gì có, tôi không phải người tôn sùng bạo lực.”

Lam Diệu Dương nhếch miệng, tôi tin cô.

“Lam tổng có đề nghị gì hay sao?” Nghê Lam hỏi.

“Cô như vậy đi tìm bọn họ nói chuyện chẳng ích gì.”

Nghê Lam cười cười, “Chẳng ích gì thì không cần lý luận sao? Tôi biết, cho dù có gây một hồi cũng không lấy được tiền, bằng không mọi người đều náo loạn hết lên rồi. Nhưng không lẽ vì chẳng ích gì thì không làm sao? Bàn tay nhỏ này của tôi không nhéo được đùi chị ta thì chẳng lẽ phải ngậm miệng, ngay cả tức giận cũng không được thể hiện sao?”

Dĩ nhiên không phải. Lam Diệu Dương biết cô dám thể hiện cỡ nào.

“Coi như tôi không lấy được tiền, tôi cũng muốn chị ấy biết, tôi không dễ bắt nạt như vậy. Không nói lời nào, không phản kháng chỉ làm những người ức hiếp mình cảm thấy là chuyện đương nhiên. Yên tâm đi, tôi sẽ không ra tay. Tôi tính nói chuyện với bọn họ đàng hoàng.”

Nghê Lam vẫy tay, “Vừa hay nhiều phóng viên với các sếp lớn tập đoàn đều ở đây, tôi sẽ nói với mọi người một chút về cuộc sống của nghệ sĩ nhỏ bé dưới đáy xã hội cực khổ giãy dụa để kiếm cơm, nhận bao tủi nhục.

Kêu gọi các ông chủ, mấy vị quyền quý quan tâm một chút nỗi khổ dân gian, xin bọn họ ngoài việc bóc lột sức lao động của người ta để được vinh hoa phú quý, tinh thần sảng khoái ra còn phải để cho người lao động có miếng cơm ăn. Nếu không, nơi nào có áp bức nơi đó sẽ có phản kháng, chó vội còn biết nhảy tường, huống hồ gì phụ nữ vừa xinh đẹp lại thông minh.”

Lam Diệu Dương: “…” Khúc đầu nói rất hay, câu cuối cùng kia là cái quỷ gì vậy?

Thật sự nhịn không nổi muốn mỉa mai cô: “Sao cô lại muốn làm diễn viên vậy? Đi làm người kể chuyện thì hay biết mấy.”

Nghê Lam hỏi anh: “Giờ tôi đổi nghề còn kịp sao?”

Cũng không chờ Lam Diệu Dương trả lời, tự cô nói tiếp: “Không kịp nữa rồi, bây giờ tôi bị hợp đồng trói buộc, tiền bị người ta chặn lại, làm việc gì cũng là làm không công, cho dù có là người kể chuyện nổi tiếng cả nước thì cũng không có cơm ăn.”

Lam Diệu Dương: “…”

Nghê Lam tiếp tục diễn: “Mỗi ngày đi diễn chỉ có thể miễn cưỡng chống vào bàn, nói với khán giả phía dưới sân khấu: ‘Chào mọi người, nhân lúc tôi còn chưa chết đói, tôi sẽ kể cho mọi người một đoạn cuối cùng’.”

Lam Diệu Dương: ‘Cô cuối cùng chắc chắn không phải chết vì đói, mà chết vì lắm miệng.’

“Anh thấy được không?” Nghê Lam hỏi anh.

“Được cái gì?”

“Vừa rồi tôi chỉ mới chứng minh một chút năng lực diễn đạt bằng tiếng Trung của tôi vẫn ok, thừa sức giảng đạo lý.”

Kia quả thực là quá được, quá mức phô trương.

Lam Diệu Dương cảm thấy cô gái này không phải đến đòi nợ, mà là đến chứng tỏ sự tồn tại trước mặt anh.

“Cho nên anh không cần lo tôi sẽ đánh người.” Nghê Lam hơi nghiêng đầu nhìn anh, động tác nhỏ này khiến Lam Diệu Dương muốn nói cô làm bộ ngây thơ thật đáng xấu hổ. Cô quả thật là đến thu hút sự chú ý của anh.

“Mà tôi hiện tại đều do Lam tổng ban tặng, lượt xem trên mạng đang cao như vậy, đám chó săn kia vì muốn tin nóng hẳn là sẽ viết cho tôi một bài đại náo hội trường.”

Lam Diệu Dương thầm thở dài, giả vờ ngây thơ, cẩn thận tính kế, lại càng đáng xấu hổ rồi.

Lam Diệu Dương hắng giọng một cái: “À, việc đề xuất tăng cường an ninh khách sạn, cám ơn cô.”

Nghê Lam nhìn anh, ba chữ ‘Đừng khách sáo’ đã đến bên miệng lại nuốt vào.

Lam Diệu Dương nhìn thấy vẻ mặt cô, không khỏi cười cười, cảm thấy cô nghĩ gì anh đều biết.

“Coi như để bày tỏ lòng cảm ơn, tôi nên báo đáp lại chút gì mới được.”

Nghê Lam chắp tay hành lễ, “Mong Lam tổng chỉ giáo.”

“Nghệ sĩ bé nhỏ tầng thấp nhất như cô không có lợi thế thương lượng. Vẫn là để tôi đi tìm Đỗ tổng tiến hành cuộc nói chuyện giữa các ông chủ quyền quý đi.”

Nghê Lam nhìn anh.

Lam Diệu Dương không hài lòng: “Vẻ mặt kia của cô là thế nào?”

‘Tôi sẽ im lặng xem vẻ mặt anh giả vờ bị ép bức.’ Nghê Lam nhếch miệng: “Đây chính là biểu tình đau lòng hạ quyết tâm giao phó hi vọng sinh tồn cho lão đại.”

“Thái độ không thành khẩn chút nào.” Lam Diệu Dương trách cô, “Đợi ở đây đi.”

“Được.” Nghê Lam ngoan ngoãn nghe theo.

Lam Diệu Dương đi được vài bước thì dừng lại, “Không đúng, đây là nhà vệ sinh nam, cô không thể đợi ở đây.”

Anh quay người lại, đi đến trước hộc để đồ linh tinh. Dáng dấp anh cao, chỉ hơi vươn tay kiễng chân đã lấy được chiếc ba lô Nghê Lam nhét trong hốc đồ linh tinh xuống.

Anh nhét ba lô vào lòng cô, lại lấy ra một cái thẻ phòng, đưa cho cô: “Cô đến phòng 1805 đợi tôi, tôi nói chuyện xong sẽ đi tìm cô. Đừng có chạy lung tung. Khắp nơi toàn là phóng viên, chút nữa mà bị chụp phải thì cô đen rồi.”

Nghê Lam nhìn thẻ phòng, có chút cảnh giác.

Lam Diệu Dương tức giận: “Yên tâm đi, muốn giở quy tắc ngầm lần trước tôi đã giở rồi, không cần chờ đến bây giờ.”

Nghê Lam như nghe thấy mấy lời tám nhảm: “Ý Lam tổng anh là anh chắc chắn sẽ giở quy tắc ngầm với người ta, chỉ là xem đối tượng là ai?”

Lam Diệu Dương lấy lại thẻ: “Ra ngoài quẹo trái là hội trường, cô ra đó làm người đàn bà chanh chua quậy một trận đòi nợ đi.”

“Đừng mà.” Nghê Lam nhanh chóng nhận sai, “Lam tổng chính trực, giữ mình trong sạch, thủ thân như ngọc, là tôi nghĩ bậy bạ rồi.”

“Có muốn tôi giúp hay không?”

“Muốn.” Nghê Lam đứng ngay ngắn nghiêm túc.

Lam Diệu Dương lẩm bẩm: “Chưa bao giờ đi đòi nợ ít như vậy, có một vạn.”

Giọng nói kia có bao nhiêu chê bai.

Nghê Lam thấy có thể nhịn được.

Lam Diệu Dương bước ra ngoài mấy bước, bỗng nhiên xoay người lại đuổi cô đi: “Cô ra ngoài đợi đi.”

“Tôi biết phải ra ngoài đợi, nhưng tôi muốn đợi anh đi rồi mới tìm thời cơ thích hợp rời đi…” Nghê Lam định từ chối lại nghe Lam Diệu Dương nói: “Tôi muốn đi vệ sinh.”

A, đúng rồi, anh vào đây vốn muốn đi vệ sinh ư? Bàng quang thật khỏe, nhịn lâu như vậy.

Nghê Lam bĩu môi, cầm theo ba lô của mình ra ngoài đợi. Cô lấy điện thoại ra, muốn nhắn tin báo cho Thiệu Gia Kỳ, lại nhìn thấy tin nhắn của Thiệu Gia Kỳ.

Thiệu Gia Kỳ hỏi tình hình cô thế nào, nói cô không được kích động, chuyện cứ từ từ giải quyết, cứng rắn không có đường lui về sau càng khó giải quyết. Cô ấy lại còn gợi ý cho cô mấy đề nghị thương lượng, tóm lại chính là không muốn Nghê Lam đắc tội với La Văn Tĩnh.

Nghê Lam trả lời tin nhắn của cô, nói mình không sao, đã gặp Lam Diệu Dương, Lam Diệu Dương đồng ý giúp cô. Cô nói Thiệu Gia Kỳ đừng đợi mình nữa, mau về nhà đi, đi đường chú ý an toàn chút.

Thiệu Gia Kỳ đọc được tin nhắn sợ đến mức gọi điện thoại qua ngay.

Nghê Lam bắt máy.

Thiệu Gia Kỳ hạ nhỏ giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy? Chị nói cho em biết, em nhất định phải cẩn thận, giờ em đã đủ đen rồi, đừng giở mí trò khôn vặt. Cái kiểu đen như em còn dính vào cái đen của Lam tổng, mỗi lần dính vào đều là họa. Hot search hai ngày trước rõ ràng em không sai mà mọi người vẫn đang chửi em.”

Giọng nói của Thiệu Gia Kỳ đột nhiên thấp xuống: “Đừng thấy tiểu Lam tổng rất dễ nói chuyện, người nhà anh ta không dễ chọc vào đâu, bảo vệ Lam tổng như bảo bối, em tới gần anh ta, không cần biết là ai chủ động, chắc chắn đều là lỗi của em, thêm nữa em còn vụ quấy rối lần trước.

Đến lúc đó nhà họ Lam xử lý em, còn phiền phức hơn Phong Phạm. Hơn nữa vì sao anh ta đột nhiên tốt với em như vậy? Lần trước thì nói giúp em trên mạng, lần này đồng ý đòi nợ giùm em, có phải anh ta đã ra yêu cầu gì không chính đáng với em không?”

Nghê Lam biết cô muốn hỏi gì, đơn giản trả lời: “Yên tâm đi, anh ta có thể ra yêu cầu gì không chính đáng với em chứ, bộ dạng thư sinh yếu đuối kia, em chấp anh ta hai tay cũng không sợ.”

Mới vừa nói xong liền phát hiện Lam Diệu Dương đã đứng bên cạnh cô, cô nhanh chóng nói với Thiệu Gia Kỳ bên đầu kia điện thoại: “Chị yên tâm đi, em không sao. Được rồi, Lam tổng đến rồi, em cúp máy trước ha.”

Lam Diệu Dương không nói gì, chỉ nhìn cô, diễn đi, ra sức diễn a.

Nghê Lam cất điện thoại xong, thành thật diễn tiếp: “Vì để người đại diện lương thiện nhạy cảm yếu ớt kia của tôi không phải lo lắng cho an toàn của tôi, tôi không thể không nói những lời trái lương tâm, Lam tổng anh đừng để ý.”

“Tôi không dám để ý, dù sao tôi thư sinh yếu đuối, sợ cô tổn thương tôi.”

“Tôi sẽ không đâu. Anh đóng băng hoạt động nghệ thuật không cho tôi con đường sống, còn tới trường quay dẫn đầu mọi người làm khó tôi, xem trò cười của tôi, tôi cũng chưa động một đầu ngón tay nào của anh.”

“Được rồi, được rồi.” Lam Diệu Dương nhịn không được, gõ thẻ phòng lên đầu cô: “Đây có phải là không bỏ qua chuyện cũ có đúng không?”

“Bỏ qua, bỏ qua, không nhắc lại chuyện cũ.” Nghê Lam bị đau, che che đầu. Cô chủ động cầm lấy thẻ phòng của Lam Diệu Dương, để thể diện cho tổng tài bá đạo. “Thẻ phòng này cho tôi phải không? Vậy tôi nhận lấy. Tôi ở phòng chờ anh thương lượng trở về.”

“Ừm.” Lam Diệu Dương đáp lại bằng giọng mũi.

“Phòng trong khách sạn này có máy tính không?”

“Có, cô có thể chơi game giết thời gian.”

“Được, được.” Mặt mày Nghê Lam hớn hở.

Nghê Lam tìm thang máy lên lầu, Lam Diệu Dương quay lại hội trường.

Lam Diệu Dương quay lại sảnh tiệc, đi hai vòng, chỉ chốc lát đã nhìn thấy Đỗ Lợi Quần và La Văn Tĩnh, hai người này đang nói chuyện cười đùa với một tổng giám đốc của công ty truyền hình. Lam Diệu Dương kiên nhẫn chờ, cũng có người khác đến tìm anh nói chuyện. Anh vừa xã giao vừa lưu ý đến động tĩnh của Đỗ Lợi Quần.

Đợi một hồi lâu, rốt cuộc nhìn thấy Đỗ Lợi Quần một mình, Lam Diệu Dương đuổi khéo người bên cạnh, đi về phía Đỗ Lợi Quần.

Đúng lúc La Văn Tĩnh lấy một ly nước lại cho Đỗ Lợi Quần, Lam Diệu Dương gật đầu mỉm cười với cô một cái. Đỗ Lợi Quần chào hỏi nhiệt tình: “Lam tổng.”

Lam Diệu Dương chào lại, trò chuyện với ông ta vài câu. Đỗ Lợi Quần thuận miệng nói một câu: “Thật xin lỗi, chuyện nghệ sĩ bên chúng tôi gây phiền toái cho anh, tôi vẫn chưa có cơ hội nói xin lỗi trực tiếp. Cô gái nhỏ không hiểu chuyện, không có quy củ. Tôi đã nói Văn Tĩnh xử lý đàng hoàng rồi.”

“Nói đến chuyện này…” Lam Diệu Dương nhân cơ hội nói, “Tôi còn muốn hỏi Đỗ tổng một chút.”

Đỗ Lợi Quần và La Văn Tĩnh đều nhìn anh.

Lam Diệu Dương nói: “Có phóng viên hỏi tôi, chuyện khách sạn ban đầu này có phải còn chưa kết thúc. Anh ta nghe nói tôi gây áp lực rất lớn cho các ông để trả thù nữ nghệ sĩ lần trước kia.”

Đỗ Lợi Quần sững sờ nhìn thoáng qua La Văn Tĩnh. La Văn Tĩnh cười hỏi: “Phóng viên nào lại không biết điều như thế?”

“Cũng không phải một người nói vậy.” Lam Diệu Dương lắc lắc rượu trong ly, hờ hững hỏi: “Công ty các ông xử lý thế nào, làm thế nào mà mọi người đều biết? Nhà chúng tôi mới phàn nàn mấy câu, các ông liền làm giống như xã hội đen? Đến cuối cùng tiếng xấu lại rơi trên đầu tôi.”

La Văn Tĩnh nói: “Là mấy người kia tung tin đồn thất thiệt. Chúng tôi chỉ theo quy định quản lý hoạt động của công ty để xử lý tranh chấp với nghệ sĩ dưới trướng thôi, không liên quan đến Lam tổng.”

“Ghét nhất chính là loại tin đồn thất thiệt này, nếu nói là giả lại có chút căn cứ thật, nếu nói là thật thì lại không rõ ràng. Loại tin này muốn làm sáng tỏ không cách nào sáng tỏ được, lại phải đề phòng không cẩn thận bị người ta thổi phồng. Nhân viên quý công ty không giữ được miệng, phóng viên lại thêm mắm dặm muối.”

Lam Diệu Dương quay sang Đỗ Lợi Quần, nói: “Đỗ tổng, tôi phải nói rõ lập trường của mình trước, nữ nghệ sĩ gây ra loại chuyện này tôi thấy rất nhiều rồi, tôi cũng không trả thù ai cả, cũng không làm ai khó coi. Ở trong ngành này điều đầu tiên là phải biết làm việc hòa nhã, quay đầu lại ai nổi tiếng, ai đắc lợi còn chưa biết. Phong thủy luân chuyển, hơn nữa xoay chuyển đặc biệt nhanh.

Tôi không muốn làm lớn chuyện này. Tôi nghe nói quý công ty đưa ra giá bồi thường hợp đồng trên trời, còn giữ lại tiền công của người ta. Loại chuyện này mà muốn đưa ra kiện? Tôi cũng không muốn tên mình xuất hiện trong kiểu tố tụng này.

Quý công ty phải xử lý cẩn thận, hủy hợp đồng là hủy hợp đồng, nhưng vẫn phải chú ý cách thức phương pháp một chút, dồn người ta vào chỗ chết, ép đến mức lỡ cô ấy đứng trên nóc nhà đòi sống đòi chết, khóc lóc kể lể với phóng viên là tôi với quý công ty liên thủ ức hiếp, vậy thì rất khó coi.”

Đỗ Lợi Quần đã hiểu ý của Lam Diệu Dương, ông nhìn thoáng qua La Văn Tĩnh. La Văn Tĩnh liền giải thích với ông: “Chỉ là muốn hù cô ta một chút thôi, để cô ta nghe lời, khiêm tốn một chút. Trước đây Nghê Lam chính là kiểu miệng nói thì hay mà quay đầu lại là gây rắc rối, không nặng tay thì không ngoan được.”

Đỗ Lợi Quần liền nói: “Vậy là được rồi.”

La Văn Tĩnh gật đầu nghe theo: “Được rồi, như vậy đi, tiền tháng này sẽ trả, nhưng quả thực cô ấy gây ra rất nhiều ảnh hướng xấu cho công ty, cũng gây tổn hại cho các nghệ sĩ khác trong công ty, nhất định phải phạt, nếu không về sau công ty không biết phải quản người thế nào rồi.

Bắt đầu từ tháng sau, công ty sẽ không sắp xếp công việc cho cô ta, sẽ không đầu tư gì cho cô ta, cũng không làm bất kỳ công tác tuyên truyền PR nào hết. Nếu như cô ta có thể tự lấy hợp đồng phù hợp về thì chúng tôi cũng không làm khó cô ta. Toàn bộ cứ làm theo hợp đồng.”

“Được.” Đỗ Lợi Quần quay sang Lam Diệu Dương: “Lam tổng anh yên tâm, xử lý như vậy, đối với công ty chúng tôi cũng không ảnh hưởng gì nhiều, cũng không có tranh chấp pháp luật. Lại không có đề tài gì để xào nấu nữa.”

“Được.” Lam Diệu Dương cười cười. “Cảm ơn Đỗ tổng đã chiếu cố cho danh tiếng của tôi.”

Nghê Lam bước vào phòng 1805 đánh giá một lượt trước, đây chính là một căn phòng tiêu chuẩn phổ thông. Phía bên cửa sổ đặt một cái giá mắc áo, phía trên treo một bộ âu phục đã ủi, một chiếc áo sơ mi, hai cái cà vạt, trên đất còn để hai hộp giày. Trên bàn có một chai nước hoa, còn có hai hộp đồng hồ đã mở, trong đó một cái trống, thoạt nhìn giống như trong hai cái chọn một cái để đeo.

Nghê Lam cảm thán: “Wow, đỏm dáng chết anh đi.” Tham gia một buổi tiệc tối mà phải đặt trước phòng để trang điểm thì quá chăm chút rồi.

Nghê Lam không đụng đến đồ của Lam Diệu Dương, cô đổi lại bộ đồ đen kia, sau đó bật máy tính lên.

Máy tính của khách sạn đều cài đặt đăng nhập, Nghê Lam đọc bảng hướng dẫn bên cạnh một chút, đăng nhập vào. Cấu hình của máy này tạm được, tốc độ mạng tốt.

Nghê Lam lướt mạng, xem một chút fan biến thái hôm nọ, thì ra không còn tài khoản nữa, nhưng lại đăng ký một cái mới. Bên trong tài khoản mới, toàn bộ nội dung đều là mắng chửi cô, thậm chí còn nói muốn kêu cộng đồng mạng xử chết cô.

Nghê Lam nhìn thấy nội dung như vậy, bỗng nhiên có cảm giác kỳ lạ, kiểu uy hiếp này dường như rất quen thuộc, hoặc là nói, giống như đã từng quen biết với người chết vì kiểu uy hiếp này.

Trước đây đã từng xảy ra sao?

Nghê Lam sững sờ nhìn màn hình, muốn nắm bắt chút suy nghĩ gì đó trong đầu.

Mà càng cố nghĩ, trong đầu lại càng trở nên hỗn loạn.

Đột nhiên, bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Nghê Lam giật mình, suýt chút nữa nhảy dựng lên. Cô chờ một lúc lấy lại tinh thần, chạy ra mở cửa.

Cửa mở, Lam Diệu Dương đang đứng bên ngoài.

Anh quan sát sắc mặt cô: “Xảy ra chuyện gì? Cô nhìn qua có vẻ rất tệ.”

“Tiền đồ mù mịt…”

“Được rồi, đừng diễn nữa.” Lam Diệu Dương ngắt lời cô.

Nghê Lam im miệng, cô cũng không muốn diễn, không có cảm xúc, chỉ là theo bản năng giấu đi mà thôi.

Lam Diệu Dương đi đến, nhìn màn hình máy tính: “Đang cày Weibo? Lại có người mắng cô…” Lúc nói chuyện anh nhìn thấy nội dung Weibo, nhíu mày.

“Có lẽ cô nên chuyển nhà.” Anh đề nghị.

“Không có tiền.’

Lam Diệu Dương không nói lời nào.

“Tôi cũng không muốn chuyển.”

“Vì sao?”

“Luôn cảm thấy rất quan trọng, đó là nơi tôi có thể tìm được ký ức.”

Có lý. Lam Diệu Dương cũng không biết mất trí nhớ sẽ là cảm giác gì, lúc này bỗng nhiên cảm thấy nên thông cảm hơn với Nghê Lam.

“Cô có sợ không? Với tình cảnh của cô bây giờ.”

“Không có tiền đương nhiên sợ rồi.”

Lam Diệu Dương bật cười. Rất thực tế, đây đúng là vấn đề lớn. Anh ngồi xuống, kêu Nghê Lam cũng ngồi xuống, sau đó đem lời Đỗ Lợi Quần và La Văn Tĩnh nói cho cô biết.

Nghê Lam rốt cuộc lấy lại tinh thần. “Cho nên tôi có thể lấy được tiền sao?”

“Tiền tháng này có thể lấy được, bọn họ không đến mức phải gạt tôi chuyện này.”

“Thật tốt quá!” Nghê Lam rất cao hứng. “Cám ơn Lam tổng, lấy được tiền tôi mời anh ăn cơm.”

Không đợi Lam Diệu Dương lên tiếng, Nghê Lam lại tự mình nói: “À, không được. Cơm Lam tổng ăn chắc chắn rất mắc, vẫn là thôi đi, ghi sổ trước, đợi tôi kiếm được nhiều tiền lại nói tiếp.”

Lam Diệu Dương: “…” Cô không giả vờ có chút thành ý được sao. Đợi kiếm được nhiều tiền là tới khi nào, có hi vọng gì không?

“Tôi còn chưa nói hết.” Lam Diệu Dương tiếp tục nói, “Vì sau đó công ty sẽ không sắp xếp công việc và đầu tư tài nguyên cho cô, nên sẽ không phát lương hàng tháng. Hợp đồng của cô là hợp đồng thực tập sinh à?”

Nghê Lam không biết hợp đồng lại còn phân thành nhiều loại như vậy, liền kể ra mấy điều khoản quan trọng trong hợp đồng của mình cho anh biết, Lam Diệu Dương nghe xong đã hiểu.

“Vậy bọn họ không tiếp tục phát lương cô cũng không có gì để nói.”

“Lam tổng.” Nghê Lam lập tức nịnh nọt, “Nếu phim của anh có vai diễn hành động cần diễn viên xinh đẹp diễn tốt, nhất định cân nhắc tôi nha.”

“Tôi đã xem biểu hiện của cô trong ‘Bằng chứng im lặng’, một diễn viên quần chúng thôi mà cũng diễn thành như vậy, cô còn không biết xấu hổ mở miệng muốn diễn?”

Nghê Lam: “…” Mợ nó, diễn viên quần chúng mà anh cũng nghiên cứu, người đầu tư như anh có phải quá nghiêm túc không.

Lam Diệu Dương thấy cô im lặng, lại có chút không nỡ, liền nói: “Để xem cơ hội sau này đi. Cô cũng phải chủ động nói chuyện với người đại diện của mình chút, hình tượng danh tiếng của cô bây giờ tuy rằng tìm việc không dễ, nhưng cũng không thể sống tiếp như vậy, loại quảng cáo bao cao su như vậy cũng thôi đi.”

“Lam tổng, tiền hôm nay anh giúp tôi đòi về chính là tiền quảng cáo bao cao su đó.”

Lam Diệu Dương: “…” Nhất thời anh cũng không biết phải nói gì.

Nghê Lam nhìn anh.

“Khuya rồi, cô về nhà sớm đi.’

“Được thôi, cảm ơn Lam tổng.” Nghê Lam sung sướng đáp lời, đeo ba lô lên: “Tạm biệt Lam tổng.”

Lam Diệu Dương không nói gì. Cái thái độ này, cô muốn công việc, muốn vai chính, cô trái lại phải nịnh bợ một chút a.

Nghê Lam đã ra đến cửa, Lam Diệu Dương liền đi theo. Anh giúp Nghê Lam mở cửa, hỏi cô: “Cô về bằng gì?”

“Xe đạp.”

“Ồ….” Lam Diệu Dương còn muốn nói gì, lại thấy Nghê Lam quay đầu quát: “Ai?”

Lam Diệu Dương nhìn theo tầm mắt cô, chỉ thấy một người đàn ông cầm máy ảnh đang chạy về phía cầu thang.

Nghê Lam nhấc chân đuổi theo.

Lam Diệu Dương nhanh chóng chạy theo cô.

Người đàn ông kia chạy rất nhanh, chẳng mấy chốc đã chạy xuống mấy tầng. Nghê Lam khẽ chống lên tay vịn cầu thang rồi nhảy thẳng xuống. Lam Diệu Dương sợ đến kêu to: “Cẩn thận.”

Người đàn ông kia xông mấy bậc một xuống lầu, Nghê Lam cứ nhảy một cái là một tầng, lần nhảy cuối cùng đã đến trước mặt người đàn ông kia.

Cô vừa giơ tay đã đoạt lấy máy ảnh của người đàn ông kia.

Người kia không nghĩ tới Nghê Lam lại nhanh như vậy, không có phòng bị, máy ảnh mất rồi, bản thân còn ngã chúi về phía trước. Nhưng anh ta rất nhanh đã quay đầu lại nhào tới Nghê Lam, muốn đoạt lại máy ảnh.

Anh ta túm chặt cổ tay phải của Nghê Lam, một tay khác nắm chặt lấy máy ảnh. Tay trái Nghê Lam nhanh chóng giữ lấy cổ tay anh ta, hai người giằng co lôi kéo.

Thân hình người đàn ông kia vạm vỡ hơn Nghê Lam rất nhiều, anh ta lấy thế đẩy Nghê Lam, còn muốn ngáng chân ép té Nghê Lam.

Lam Diệu Dương đuổi nhanh tới, thấy thế hét một tiếng: “Buông cô ấy ra!”

Nghê Lam đang giữ chặt người đàn ông đột nhiên mượn lực lật ngược lại, hai chân hướng lên, một chân gạt dưới nách anh ta, một chân xoay qua kẹp ngay cổ anh ta, cả người xoay một cái, bịch một tiếng, người đàn ông té sóng soài trên đất, tay bị Nghê Lam giữ chặt, thân người bị áp dưới sàn giống như bị khóa ở dưới đất, hoàn toàn không thể động đậy.

Động tác này chỉ trong nháy mắt, Lam Diệu Dương không thấy rõ, cảm thấy lúc anh hét lên Nghê Lam đã xoay người nhảy lên xoay một vòng, người đàn ông kia ngã xuống đất bị khóa chặt. Người đàn ông kia bị quật ngã đến hoa mắt chóng mặt, tay với vai đau đớn, hét thảm một tiếng.

Lam Diệu Dương: “…”

Anh dừng bước lại, bình tĩnh lại một chút, thận trọng nói: “Nghê Lam, buông anh ta ra.”
Bình Luận (0)
Comment