Ngày Nắng Gặp Mưa Rào

Chương 164

Cả đoạn đường, Chúc Minh Huy không nói gì nữa.

Nghê Lam vừa tiếp tục nghe lén vừa dùng chương trình phân tích số liệu trên hướng dẫn đường đi của xe Chúc minh Huy. Tôn Triết Ngôn và Giang Húc Hồng ở bên cạnh xem, chăm chú học tập. Bọn họ cùng nhau sắp xếp ra những nơi mà xe Chúc Minh Huy đi qua.

Lưu Tống trở lại phòng làm việc, Tăng Vĩnh Ngôn nói với ông: “Đã đi tìm bên phía an ninh mạng, kết quả bọn họ truy được chính là một cái ở Hy Lạp một cái ở Đức, tạm thời không có phát hiện gì thêm.”


Lưu Tống liền dặn dò anh: “Cứ vậy đã, thông báo cho phía sân chơi núi Kỳ Lân trước, nói là chúng ta nhận được thông báo không thể chứng thực, lệnh truy sát ở trên mạng trước đó có khả năng sẽ dính đến chỗ bọn họ, để bọn họ sớm đề phòng. Nếu như bọn họ có phát hiện ra tình huống gì khác thường thì kịp thời thông báo cho cảnh sát.”

“Được.” Tăng Vĩnh Ngôn nói, “Đừng xảy ra chuyện thật, đến lúc đó lại nói chúng ta không nghĩ cách sớm.”

“Đúng. Nói với bọn họ, từ góc độ của cảnh sát, chúng ta đề nghị bọn họ tạm thời dừng toàn bộ hoạt động trong hai ngày này, đảm bảo khách du lịch và người chơi được an toàn. Nếu có hoạt động trực tiếp thì cũng tạm dừng. Nếu như bọn họ cần cảnh sát chúng ta thay mặt loại trừ hiểm họa an toàn trên núi thì nói cho chúng ta một tiếng.”

Tăng Vĩnh Ngôn đáp một tiếng rồi gọi điện thoại.

Một lát sau, Tăng Vĩnh Ngôn đáp: “Bên kia nói đã báo cáo cho tập đoàn, trước mắt không cần cảnh sát chúng ta tham gia, nhưng nếu chúng ta có tin xác thực thì lại nói tiếp.”

Lưu Tống đồng ý, chờ Tăng Vĩnh Ngôn đi rồi mới gửi tin nhắn cho Lam Diệu Dương: ‘Chúc đi gặp Tần Viễn rồi. Tin ước chiến đã báo cho sân chơi.’

Lam Diệu Dương đang họp với bên công ty xe mô tô, anh nói Nghê Lam đồng ý làm người đại diện cho dòng xe kia, anh hi vọng có thể thảo luận hợp đồng.


Giám đốc hãng xe mô tô kia, Đường Hưu cực kỳ vui mừng, lúc này mới mời Lam Diệu Dương đến công ty bọn họ tham quan và đàm phán.

Đường Hưu tuổi gần sáu mươi, nhìn bề ngoài trông trẻ hơn, nói chuyện cởi mở, tính tình cũng rất sảng khoái. Đối với các điều khoản Lam Diệu Dương nhắc đến ông không có ý kiến gì. Thỏa thuận tặng xe trước đó vừa nói đến là được, không cò kè mặc cả. Cho nên kiểu hợp đồng đại diện này, năm phút đã thảo luận xong, còn lại giao cho luật sư.

Sau đó Đường Hưu đưa Lam Diệu Dương đến sảnh lớn của bọn họ tham quan, giới thiệu cho anh các loại xe của họ. Mẫu xe bọn họ muốn Nghê Lam làm đại diện là kiểu dáng mới nhất vừa tung ra thị trường.

“Nghê Lam rất thích chiếc xe kia.” Lam Diệu Dương nói, “Hôm đó thấy xe ở chỗ tôi liền muốn lái đi. Tôi nói với cô ấy là không được, vết đạn quá lộ liễu, sợ lưu manh không nhận ra em sao? Cảnh sát cũng sẽ cản em lại. Cô ấy không nghe, tôi vì ngăn cản cô ấy đành phải lấy hình dán hoạt hình của cháu trai tôi ra dán.”

Đường Hưu nghe xong thì cười ha ha.

Lúc này điện thoại của Lam Diệu Dương vang lên, anh lấy di động ra. Đường Hưu lịch sự lùi ra mấy bước để không gian cho Lam Diệu Dương xử lý công việc.

Lam Diệu Dương nhìn tin nhắn xong, gửi mặt cười qua Wechat cho Lý Mộc, viết một câu: ‘Cho anh một đầu đề, tối nay có thể đăng rồi.’

Lý Mộc trả lời lại anh rất nhanh bằng một meme Ok.

Lam Diệu Dương cất điện thoại đi, ngẩng đầu nhìn, thấy một người đang lái một chiếc xe mô-tô mới tinh lại, kiểu dáng giống như chiếc đưa cho Nghê Lam.

Đường Hưu mỉm cười với Lam Diệu Dương: “Chiếc kia có dấu đạn, là đưa cho Nghê Lam làm kỷ niệm. Chiếc này là tặng cho cô ấy lái. Là kỹ sư chúng tôi gấp rút làm ra, vì có chút linh kiện tương đối khó tìm nên giờ mới hoàn thành.”


Lam Diệu Dương sững sờ, không nhìn ra được chiếc xe này có gì đặc biệt. Người lái xuống xe, Lam Diệu Dương tiến lên nhìn kỹ, phát hiện kính trên đầu xe có vài linh kiện quả thực có chút đặc biệt.

“Chúng tôi đổi kính thành lớp chống đạn. Còn có linh kiện này, chỗ này, còn chỗ này nữa…” Đường Hưu chỉ cho Lam Diệu Dương xem.

Lam Diệu Dương có phần kinh ngạc.

Bản thân Đường Hưu cũng cười: “Xe mô tô chống đạn, rất buồn cười. Thực sự muốn chống đạn còn lái mô tô gì chứ. Nhưng chính là muốn bày tỏ ý đi.”

Lam Diệu Dương cảm động: “Đường tổng.”

“Có phải cậu cảm thấy tôi rất điên?” Đường Hưu lại cười ha ha, “Tinh thần tôi rất bình thường, tôi chỉ là…”

Ông dừng lại một chút, biểu cảm dần dần trở nên đau thương, ông nói: “Năm con tôi mười lăm tuổi, trên đường đến chúc mừng sinh nhật tôi nhìn thấy một bà lão bị người cướp. Nó thấy việc nghĩa thì xông lên làm, đánh nhau với lưu manh bị đâm hai nhát dao. Chung quanh có người nhìn thấy nhưng không ai tiến lên, mọi người đều né tránh. Đợi đến lúc có người tới cứu, hỗ trợ gọi xe cứu thương, nó đã không ổn rồi. Bà lão bị trọng thương được cứu sống, nhưng con tôi thì mất rồi.”

Lòng Lam Diệu Dương trầm xuống, nhất thời cũng không biết nói gì.

Đường Hưu cười khổ, khoát khoát tay: “Đã nhiều năm rồi, đều đã qua rồi. Tôi vẫn thực sự tự hào về con mình, nó còn trẻ mà lại dũng cảm như vậy. Nó vẫn luôn rất ưu tú. Nhưng khi nghĩ tới việc này trong lòng tôi vẫn oán giận, nếu như khi đó có người giúp nó thì tốt biết bao.”

Lam Diệu Dương có thể hiểu được tâm tình này.

Đường Hưu lại nói: “Cho nên lúc tôi nhìn thấy Nghê Lam lái xe chúng tôi sản xuất phóng đi cứu người, còn thành công cứu được vị cảnh sát kia, đột nhiên tôi cảm giác được ông trời đã định trước như thế. Thật giống như lựa chọn lúc đó của con trai tôi.”

Mọi người chung quanh đều im lặng.

Đường Hưu cũng im lặng một hồi, nhẹ giọng thở dài: “Nếu như khi đó có người giống Nghê Lam lao ra thì tốt biết bao.”

Lam Diệu Dương hiểu rồi, hiểu câu nói kia của ông: ‘Rất vinh hạnh đã từng cùng cô kề vai chiến đấu,’ hiểu tại sao ông lại hi vọng Nghê Lam làm người đại diện cho dòng xe này.


Đường Hưu đưa một cái nón bảo hiểm trợ lý đang cầm ở một bên cho Lam Diệu Dương: “Sẽ hơi nặng một chút, nhưng kính cũng đổi thành chống đạn rồi.”

Lam Diệu Dương nhận, quả thực nặng hơn mũ bình thường một chút. Anh nói với Đường Hưu: “Đường tổng, chú có muốn tự tay đưa cho Nghê Lam không?”

Đường Hưu có chút bất ngờ: “Được sao?”

“Nếu như chú không sợ…”

“Không sợ.” Đường Hưu không đợi Lam Diệu Dương nói xong đã cắt ngang anh.

Lam Diệu Dương cười cười: “Khoảng thời gian này thực ra cũng muốn cho cô ấy ra ngoài hít thở, hiện giờ đánh giá trên mạng về cô ấy cũng không tốt. Còn có người viết cô ấy mãi không xuất hiện có phải chết rồi hay không.”

Đường Hưu cười nói: “Cô ấy mãi không xuất hiện tôi cũng có hơi bận tâm.”

Lam Diệu Dương nói: “Nếu như chú không ngại, tối nay nói cô ấy tới lấy xe có được không? Đường tổng có thời gian không? Ban đêm không có ai, ảnh hưởng cũng không nhiều. Tôi sẽ đi cùng cô ấy, coi như cuộc gặp nhỏ trước khi hợp tác. Tìm mấy người ký giả quen biết đến chụp hình, cũng không thành nghi lễ tặng xe, quá trịnh trọng rồi, nếu không antifan lại vào mắng cô ấy. Vụ án còn chưa phá, nguy cơ vẫn còn, cô ấy còn mặt mũi nào đi mở họp báo khắp nơi.”

Đường Hưu gật đầu liên tục, tỏ ra đã hiểu. “Tối nay được, tôi có thời gian. Tôi mời hai người ăn tối.”

Lam Diệu Dương khoát tay: “Thời gian này không tiện lắm. An toàn vẫn hơn. Đợi sau này mọi chuyện giải quyết, chúng ta mới gặp nhau đàng hoàng một chút. Tôi cũng rất mong được hợp tác với Đường tổng.”

Đường Hưu đưa tay ra bắt chặt tay anh: “Cảm ơn Lam tổng, vậy tôi cứ phối hợp thời gian của hai người mà làm.”

“Chín giờ tối vậy. Nghê Lam sẽ qua đây lấy xe, trực tiếp cảm ơn sự ủng hộ của Đường tổng với cô ấy.”

“Không thành vấn đề, tôi cũng cảm ơn cô ấy.”

Sự việc cứ vậy mà quyết định. Lam Diệu Dương rời khỏi sảnh triễn lãm, ngồi lên xe mình, nhắn tin cho Lý Mộc: ‘Anh Lý Mộc, sắp xếp người đi. Hôm nay chín giờ tối tại tòa nhà Phong Việt.’

Lý Mộc một lần nữa gửi sang meme OK.

Bên này, Từ Hồi đã chuẩn bị kỹ càng để xuất phát, anh chuẩn bị đến thăm sân chơi núi Kỳ Lân.

Lý Mộc hỏi anh: “Đã nhớ rõ hết chưa?”

“Nhớ hết rồi, là hỏi bọn họ chương trình trực tiếp kỳ sau sẽ mời nghệ sĩ nào nữa, trước đó vẫn luôn nói sẽ mời Nghê Lam đến quay trực tiếp, gần đây lại không có động tĩnh gì, trước mắt có sắp xếp gì không. Sau đó thì tán dóc với bọn họ, nói ra địa điểm hẹn đánh nhau.”

Lý Mộc gật đầu.

Chúc Minh Huy cũng không biết động tĩnh này bên ngành giải trí, ông đến trại tạm giam, cũng như lần trước, gặp Tần Viễn trong phòng giam.

Cũng vậy, trong phòng giam có camera nhưng không có thu âm, chỉ cần chọn góc đứng phù hợp, camera chỉ có thể quay cảnh ông đang tra hỏi Tần Viễn, không thấy khẩu hình của bọn họ.

Tần Viễn thấy Chúc Minh Huy, khóe miệng khẽ cười, không nói chuyện.

Chúc Minh Huy nhìn anh, nói: “Nghê Lam hạ chiến thư với Paul trên dark web, Paul chấp nhận rồi. Mười hai giờ ngày mốt, núi Kỳ Lân.”

Tần Viễn ngạc nhiên: “Là thật?”

“Tôi đã nói với anh, Paul không đáng tin cậy.”

“Trước kia anh ta rất thận trọng. Lần này chỉ vì Lawrence và Nghê Lam.”

“Vậy phải dọn dẹp thế nào?” Chúc Minh Huy hỏi: “Tin tức đã thông báo đến phía cảnh sát tôi rồi, theo kế hoạch thì chúng tôi phải lên núi điều tra.”

Tần Viễn im lặng một hồi.

Chúc Minh Huy nói: “Nhất định phải ngăn cản Paul.”


Tần Viễn hỏi ngược lại: “Ông muốn ngăn thế nào?”

Chúc Minh Huy nói: “Tôi đến là muốn hỏi anh, anh làm thế nào để ngăn cản.”

“Tôi chỉ có thể nghĩ tới hai cách.” Tần Viễn nói: “Một là tôi ra ngoài, tôi muốn gặp anh ta. Hai là ông giao Nghê Lam cho anh ta.”

Chúc Minh Huy sớm đã có dự trù với đáp án này, ông trả lời rất nhanh. “Giờ anh ra ngoài chỉ làm chúng ta phí công sức. Anh ở đây, bất kể bên ngoài xảy ra chuyện gì cũng không liên quan tới anh. Maria đã sa lưới, K còn ung dung ngoài vòng pháp luật. Tôi còn cần chút thời gian, chứng minh Bốc Phi chính là K. Anh ra ngoài rồi, hiềm nghi này liền không tẩy được.”

“Quan Phàn thì sao?” Tần Viễn đột nhiên hỏi.

“Cái gì?”

“Quan Phàn tiếp tục tồn tại, hiềm nghi của tôi mãi mãi tẩy không sạch. Tìm cô ta chưa?”

Chúc Minh Huy trầm mặc: “Hôm nay cô ta tới rồi, đi cùng Âu Dương Duệ.”

Tần Viễn cười lên: “Vấn đề của cô ta ông giải quyết thế nào? Cô ta phải chết tôi mới hoàn toàn an toàn.”

“Mọi chuyện cần đều phải làm từng bước một. Chúng tôi phải lục soát núi trước. 12 giờ trưa ngày mốt, loáng cái sẽ tới. Một khi cảnh sát phát hiện ra gì trên núi kia thì anh gặp phiền phức to rồi. Nếu như bọn họ phát hiện ra thi thể Bốc Phi, như vậy Quan Phàn không thể chết trong tay K, anh hiểu không?”

“Không có gì không hiểu.” Tần Viễn duỗi chân ra, “Tôi còn hiểu lúc đó để ông xử lý Quan Phàn mà ông không thể giải quyết, chuyện này chẳng còn cách nào xoay chuyển.”

Chúc Minh Huy nhìn chằm chằm anh.

Đúng là không giết được Quan Phàn, ai lường được cô ta lại đột nhiên chạy mất.

Tần Viễn nói: “Hai ngày, đủ để Quan Phàn làm giám định tinh thần lấy khẩu cung lại một lần nữa, coi như cô ta chết rồi thì khẩu cung của cô ta vẫn hữu hiệu.”

Chúc Minh Huy không cách nào phản bác.

Tần Viễn nói: “Có nhớ tôi đã nói gì với ông không? Nếu như tôi bị thẩm tra, tôi sẽ khai ông ra. Nếu như tôi chết, ghi âm sẽ được truyền trên mạng. Lãnh đạo quốc gia, bộ trưởng công an, tỉnh trưởng, sở trưởng các loại, những nhân vật quan trọng đều sẽ nhận được ghi âm điện thoại. Có phải tôi đã từng nói qua với ông, tôi không sợ chết.”

Chúc Minh Huy nhìn Tần Viễn. Tần Viễn trấn định như vậy, lúc nói ‘mọi người cùng nhau chết’ dường như không đau không ngứa.

“Tôi không sợ chết, không tham tiền, không tham quyền thế.” Tần Viễn nói: “Nhưng tôi không muốn thua cảnh sát.”

Tên điên này.

Chúc Minh Huy nhớ tới 17 năm trước, lần đầu tiên bản thân thấy Tần Viễn, đôi mắt đó của Tần Viễn.

Ánh mắt lương thiện như vậy, đồng phục sạch sẽ gọn gàng, vừa nhìn đã biết là kiểu học sinh ưu tú đạo đức tốt.

“Chú ơi, chú biết mẹ tôi sao?”

“Không biết.”

“Chú còn không hỏi tên mẹ tôi, sao biết là không quen biết.”

“Về học bài đi nhóc.”

“Chú muốn giết mẹ tôi sao?”

Câu nói này làm Chúc Minh Huy kinh ngạc.

Cậu thiếu niên Tần Viễn lấy ra một cái máy MP3, đưa tai nghe cho Chúc Minh Huy.

“Chú nghe đi.”

Chúc Minh Huy nghe rồi, càng nghe ông càng giật mình, càng giật mình càng phẫn nộ, càng phẫn nộ lại càng bối rối.

Ghi âm bỗng dưng ngừng lại.

Chúc Minh Huy lại nghe cậu thiếu niên Tần Viễn hỏi: “Chú muốn giết mẹ tôi sao?”

Chúc Minh Huy không nói gì.

Thiếu niên Tần Viễn còn nói: “Tôi muốn. Chú có thể giúp tôi không?”

Suy nghĩ của Chúc Minh Huy từ từ được kéo trở về hiện tại.

Một thiếu niên muốn giết cha mẹ mình và người khác, không biết nên làm thế nào, thế là tìm cảnh sát giúp đỡ.

Hoang đường, lớn gan đến cỡ nào.

Chúc Minh Huy nhìn Tần Viễn, nghe anh nói: “Giao Nghê Lam cho Paul, như vậy mấy ông được điều đi lục soát chỗ khác, không phải núi Kỳ Lân.”

“Không thể để xảy ra án mạng nữa.” Chúc Minh Huy nói: “Tôi bị Viên Bằng Hải để mắt tới rồi, tổ điều tra đang điều tra tôi, hiện tại không thể xảy ra sai lầm nào.”

Tần Viễn cười cười: “Vậy thì thả tôi ra, tôi theo sát Paul.”

Đây mới là mục đích cuối cùng của anh đi.

Chúc Minh Huy im lặng không chút biểu cảm.

Tần Viễn nhìn chằm chằm biểu cảm của ông, nói: “Trong núi Kỳ Lân có tội chứng, không chỉ của tôi, mà còn có của ông.”
Bình Luận (0)
Comment