Ngày Nắng Gặp Mưa Rào

Chương 171

Elle lấy làm kinh hãi.

Quả nhiên là Nghê Lam, vậy người trên núi Kỳ Lân là ai?

Bọn họ trúng kế rồi.

Âu Dương Duệ sẽ không khiến cho dân mạng thảo luận rùm beng, Lawrence cũng không thể nào lên hot search.

Chỉ có Nghê Lam!

Cô lên hot search rất dễ dàng, cô có thể khiến dư luận nóng lên. Bọn họ muốn cho Paul thấy tất cả bọn họ đều ở núi Kỳ Lân.

Elle không chút do dự, giơ dao trên tay vung vài cái, tấn công về phía Nghê Lam.


Nghê Lam nghiêng người tránh thoát, đồng thời với tay ra sau lưng tìm, rút ra một cây gậy rút baton. Cô giật cổ tay, gậy rút baton mở ra. Cô xông về phía Elle.

Một tiếng súng ‘pằng’ vang lên, từ trên lầu truyền đến.

Elle biết đó là Pitt.

Khẳng định là đánh nhau với những người khác trên lầu rồi.

Trần Châu cũng chẳng quan tâm tới điều gì khác, anh và Nghê Lam cùng tấn công Elle.

Elle là một sát thủ có kinh nghiệm vô cùng phong phú, là một trong những nhân vật quan trọng của Bird. Ả không giống những người khác trong Bird, không kiêng dè và không có điểm yếu, muốn đánh, ả liều mạng. Ả không lo lắng sẽ phạm phải án giết người, trong máu ả chảy dòng máu sát khí, ả chỉ có một ý nghĩ: Giết chết bọn họ, rời khỏi nơi này.

Trần Châu xuất ngũ đã mấy năm, mấy năm nay được huấn luyện đều là làm thế nào để bảo vệ tốt chủ của mình trong giới hạn luật pháp cho phép, gậy baton là một trong những vũ khí hữu hạn anh có thể dùng. Về mặt khí thế, anh không bằng Elle.

Nghê Lam quất một gậy đến phía sau cổ Elle, Elle nghiêng người khom lưng, đâm dao về phía ngực Nghê Lam, đồng thời nhấc chân về sau đạp mạnh Trần Châu.


Nếu Trần Châu né, lúc Elle đá liền có thể đạp vào súng ả đánh rơi, ả hung hăng xông về trước cũng là vì muốn đoạt súng.

Trần Châu không lùi, cắn răng bị đạp mạnh một cái, cũng ôm chân Elle, đẩy ả về phía trước, ngăn cản ả tấn công Nghê Lam. Đồng thời anh duỗi gậy baton đánh về phía đầu Elle.

Nghê Lam bên này nghiêng người né tránh, tránh được một dao của Elle.

Elle đâm không trúng, không hề chậm trễ xoay người mượn lực Trần Châu ôm chân ả, chân phải đạp một cái, leo lên vai Trần Châu, bổ một dao về phía cổ anh.

Mỗi một chiêu đều vì giết người.

Tốc độ rất nhanh.

Nghê Lam quét ngã Trần Châu.

Trần Châu bị quét ngã xuống đất, Elle ở trên cũng ngã theo.

Tay Elle vừa lệch, dao đâm vào vai Trần Châu. Trần Châu bị thương, máu nhất thời nhuộm đỏ áo. Anh nhịn đau, thừa dịp ngã xuống đất quăng Elle ra ngoài.


Elle lăn khỏi chỗ, động tác không chút ngừng nghỉ, thò tay mò lấy súng trên đất.

Trần Châu chưa bao giờ biết về bản lĩnh của Bird, lần này cũng không thể không thán phục một tiếng.

Cao thủ.

Tất cả chiêu thức đã hóa thành bản năng thân thể, không có động tác võ đẹp, không lãng phí bất kỳ một động tác gì.

Khó trách chỉ cần hai người liền dám ban ngày ban mặt xông vào biệt thự.

Nghê Lam quét ngã Trần Châu cứu anh, một giây sau cũng đi đoạt súng. Cô từ nhỏ được huấn luyện chính là phản giết!

Đối mặt với tình huống sát thủ cực hung ác muốn giết bạn, không có ai giúp đỡ, không thể do dự, không có lựa chọn chế ngự, chỉ có phản giết!

Nhân từ trước mặt phần tử khủng bố không hề có ý nghĩa. Ngoại trừ khiến cho bản thân bỏ mạng, không có kết quả thứ hai.

Tay Elle đã chạm đến súng, nhưng súng bị Nghê Lam xông tới đá bay ra ngoài.

Elle không quan tâm, nhân thể bổ nhào vào trên người Nghê Lam dùng dao đâm.

Nghê Lam nâng cánh tay chặn lại, dùng đầu đụng vào mắt Elle.

Elle nghiêng đầu né tránh, thuận thế tính cắn lỗ tai Nghê Lam.

Nghê Lam nhanh chóng xoay người lăn, ôm theo Elle lăn một vòng.

Elle không cắn được Nghê Lam, nhưng dao găm trong tay đặt ngay vạt áo trước ngực Nghê Lam, áo da của Nghê Lam bị rách một đường, lộ ra áo chống đạn bên trong.

Nghê Lam vặn cánh tay, né tránh con dao, thành công đấm vào mặt Elle.

Elle ôm bả vai Nghê Lam, vặn cánh tay cô, dậm chận, trở mình leo lên muốn bẻ gãy cánh tay Nghê Lam.

Nghe Lam thuận theo lực đạo của ả cũng chuyển người, hóa giải lực đạo của Elle, đạp lên tường, ngược lại hất Elle văng ra ngoài.

Trước khi Elle bay ra ngoài dùng dao rạch một nhát lên cánh tay Nghê Lam, mà Nghê Lam nghiêng người rút gậy quất vào sườn mặt Elle.


Tốc độ đánh nhau của hai người cực nhanh, nháy mắt đã qua mấy chiêu.

Elle nằm rạp người xuống đất, con dao xoay vòng trong bàn tay cô, vô cùng thuần thục.

Nghê Lam nhìn tư thái của ả, bỗng nhiên phản ứng kịp: “Là mày! Ở nước Pháp chính là mày!”

Elle nghe vậy cười lạnh một tiếng.

Quả nhiên a!

Vụ án kia ở Pháp hung thủ là người phụ nữ trước mắt này.

Sau đó cư nhiên đổ lên đầu cô!

Nghê Lam tức giận vô cùng!

Người nhà họ Lam nhìn camera theo dõi mà hoa mắt hỗn loạn, trợn mắt há hốc mồm. Nhìn thấy hai người phụ nữ đánh nhau, bay lên bay xuống, chuyển tới chuyển lui, tôi chém cô một dao, cô cho tôi một gậy. Đây thật sự là đang liều mạng, so với cảnh quay trong phim bọn họ còn đáng sợ hơn nhiều.

Elle vừa rơi xuống đất, Trần Châu lại tấn công tiếp.

Elle mặc kệ Trần Châu, chạy về phía cầu thang.

“Pitt.” Ả hô.

Trên lầu Pitt cũng đang đánh đến hừng hực khí thế. Bản lĩnh của Anderson và một người vệ sỹ khác cũng không tệ nhưng Pitt chiếm thế thượng phong nhờ có súng.

Một cái túi du lịch được ném xuống từ trên lầu, kèm theo tiếng hô to của Pitt: “Gặp ở điểm hẹn.”

Elle nhào về phía cái túi, Nghê Lam ở gần đó nhặt được súng lục bị đá đến chân tường.

Elle rút súng trường từ trong túi ra.

Trần Châu đang truy ả thấy thế giật mình, vội vàng xoay người nhào về phía sofa.

Elle cầm súng bắn phá, ‘tạch tạch tạch’. Trần Châu cúi người dưới ghế sofa, sợi bông trên sofa bị bắn bay đầy trời, TV, bình hoa, v.v cũng bị bắn nát, mảnh vụn văng khắp nơi, phòng khách một mảnh bừa bãi.

Lam Cao Nghĩa: “…”

Húa Quyên: “..”

Lam Diệu Dương còn thiếu chút nằm sấp xuống trước màn hình tìm bóng dáng Nghê Lam.

Sát thủ này quả nhiên không phải người thường, quá lợi hại rồi. Khó trách Nghê Lam nói nếu như bọn họ tới rồi, cô nhất định phải ở đây mới yên tâm.

Nhân lúc hỗn loạn, Elle tìm đường lui. Ả chạy tới cửa chính. Tay vừa mới chạm được tay nắm cửa, khóe mắt liếc nhìn thấy Nghê Lam giơ súng.

Elle phản ứng rất nhanh, nhanh chóng xoay người nhảy vào sau tủ, cũng giơ tay bắn lại Nghê Lam.

Hai tiếng súng ‘pằng pằng’ vang lên.


Hai người đồng thời bóp cò súng, đồng thời nhanh chóng né tránh.

Elle trốn sau tủ, miệng thở gấp. Mẹ nó con tạp chủng, vẫn rất lợi hại.

Nghê Lam nhìn thoáng qua đạn trong súng, cô nấp sau tủ bình phong thấy được Trần Châu trốn phía sau sofa kia, cô liếc mắt ra hiệu cho Trần Châu, dùng cằm chỉ về phía nhà xe ở tầng hầm, lại chỉ chỉ cửa sổ. Trần Châu hiểu ý, Nghê Lam giơ tay bắn một phát súng về phía tủ Elle nấp, Trần Châu nhanh chóng phóng tới hướng nhà xe ở tầng hầm.

Elle trốn tránh, lúc nổ súng bắn trả chỉ quét thấy bóng lưng Trần Châu biến mất.

Elle lại tránh ở sau tủ, nghe được tiếng súng ‘pằng pằng’ cùng tiếng đánh nhau trên lầu. Ả tính toán cách rời đi, rút lui đến chỗ hẹn, lại nghe Nghê Lam hô to: “Tụi bây trốn không thoát đâu. Chết chắc rồi.”

Elle không nói chuyện.

“Cảnh sát sắp đến!” Nghê Lam lại hô: “Không nghĩ tới đi, tự cho mình hoành hành khắp nơi sao! Tụi bây cái lũ khốn kiếp đã định phải chết ở quê hương tao rồi!”

Elle đột nhiên lao tới bắn về phía Nghê Lam mấy phát, giống như trả lời cô.

Elle bắn xong liền nhanh chóng lui về trốn.

Nghê Lam chọn đúng thời cơ nhảy ra ngoài, bổ nhào vào phía sau tủ TV. Cô đẩy ngã tủ, vừa khéo ngã lên chỗ ghế sofa.

Elle lại lao ra bắn phá một trận. Nghê Lam đột nhiên thò người ra bắn trả.

Một súng này sượt qua vai Elle. Elle lại lui về tránh.

Elle rất tức giận, ả mắng: “Địt mẹ mày con tạp chủng. Tao sẽ giết mày giống như giết mẹ mày vậy.”

Nghê Lam ngẩn người.

Người nhà họ Lam ở trước màn hình quan sát trận chiến cũng ngẩn người, mọi người theo bản năng nhìn thoáng qua Nghê An.

Nghê An trước đó vẫn an tĩnh nhìn màn hình, hiện tại bà nghe nói như thế dường như cũng có chút bất ngờ.

Bên này Nghê Lam đã hô to: “Lại là mày làm!”

“Mày nên nhìn bộ dáng mẹ mày lúc bị nổ tung thành từng mảnh nhỏ ấy. Xe cháy, bà ta vùng vẫy trong lửa thống khổ tru lên.” Elle ác ý nói, nở nụ cười, giống như hồi tưởng lại người khác trải qua thống khổ khiến ả ta hưởng thụ.

“Mẹ nó lũ biến thái, tụi bây một đám biến thái, xuống địa ngục đi thôi.” Nghê Lam chửi ả ta.

“Mày mới biến thái.” Elle chửi rủa: “Mày bất quá cũng giống tụi tao là một cỗ máy giết người không cha không mẹ. Tụi tao quang minh chính đại, mày thì sống lén lút, mày ngay cả cái tên đứng đắn cũng không có. Mẹ mày chết, ba mày là người âm hồn, mày con tạp chủng, lại còn tự cho là có cảm giác ưu việt gì đó. Kẻ đáng thương.”

Nghê An rốt cuộc nhìn không được, bà vuốt ống tay áo, nói với người nhà họ Lam: “Ngại quá, tôi xin phép vắng mặt một chút. Tôi phải đi làm chỗ dựa cho con gái tôi.”

Lam Cao Nghĩa: “…”

Hứa Quyên: “…”

Hiện tại sao? Bây giờ người ta đang cầm súng trường trên tay.

Nên khuyên như thế nào?

Lam Diệu Dương rất vui vẻ vội vàng đi theo: “Dì, con đi cùng dì.”

Lam Cao Nghĩa: “…”

Hứa Quyên: “…”

Gọi con trai lại có phải không thích hợp hay không?

Này gọi là gì? Con trai đang yêu như bát nước đổ đi?

Ellen vẫn luôn bảo vệ bọn họ đứng ở cửa ra vào mở cửa cho Nghê An và Lam Diệu Dương.

Lam Diệu Dương ra bên ngoài còn nói với Nghê An: “Dì, chúng ta đến tầng hầm, con quen nơi đó, chúng ta mỗi người một bình chữa cháy…”

Lam Cao Nghĩa và Hứa Quyên hoàn toàn không biết nói gì. Con trai nhà bọn họ ngốc hay dũng cảm vậy?

Biệt thự nhà họ Lam. Nghê Lam đẩy tủ về phía cửa trước. Elle bắn điên cuồng về phía tủ, tủ này hoàn toàn che chắn Nghê Lam, ả không nhìn thấy người. Elle chờ đợi thời cơ, lúc ngăn tủ sắp đụng vào trước mặt mình, ả đột nhiên xông ra ngoài nhảy lên nóc tủ, chỉa súng vào phía sau tủ, đang định bóp cò súng lại sửng sốt.

Không có người!

Cùng lúc đó, Nghê Lam từ bên cạnh bổ nhào tới, bắn một súng về phía Elle.

Elle phản ứng rất nhanh, khóe mắt vừa liếc thấy thân hình đã phản ứng, nằm xuống nhấc tay, đạp một cái trượt ra ngoài chỗ Nghê Lam đồng thời bắn về phía Nghê Lam.

‘Pằng, pằng’. Hai tiếng súng vang lên.

Cũng không bắn trúng.

Nghê Lam thấy Elle nằm xuống cũng đã phán đoán được động tác của ả, cô nghiêng người né, lại thò người ra lấn đến gần, nắm chặt báng súng của Elle.

Hai người đồng thời đạp về phía đối phương, đoạt được súng đối phương. Mỗi người lăn sang một bên, quỳ giơ súng.

Nhưng lấy được súng khẽ bóp cò liền biết.

Không đạn!

Móa!

Khó trách có thể đoạt được.

Hai người không nói hai lời, cùng lúc vứt súng đi. Eller rút dao ra, Nghê Lam rút gậy rút, quát chói tai, lao tới phía đối phương.
Bình Luận (0)
Comment