Ngày Nắng Gặp Mưa Rào

Chương 173

Âu Dương Duệ do dự một giây.

Bonnie lại nói: “Trâu Úy cũng không phải Nghê Lam, Paul muốn xử lý cô ấy, cô ấy không đối phó được. Tôi nhất định phải đi, chỉ có tôi mới có thể đối phó Paul. Mục tiêu của hắn là tôi.”

Giọng nói kia vô cùng tự đại, nhưng Âu Dương Duệ biết không phải Bonnie khoe khoang, ông và Nghê Lam đều dùng giọng điệu này để nói chuyện, nhận định của bọn họ về sự việc đúng như những gì bọn họ nói vậy.



“Paul sẽ đánh tới khi tôi xuất hiện mới thôi. Chúng ta cũng nhất định phải tốc chiến tốc thắng, giảm bớt thương vong.”

Âu Dương Duệ không nghĩ nhiều nữa, không có thời gian làm báo cáo theo quy trình, chuyện nên làm nhất định phải làm.

Anh lập tức hạ lệnh đưa cho Bonnie một bộ trang bị, cũng thông báo với các đội đặc công trong núi. Từ Cương và Hoàng Nhạc mỗi người đang dẫn đội lao tới cứu đội viên cùng con tin và điều tra trên đường, nghe vậy sửng sốt.

“Đó là ai? Chuyên gia máy tính?” Hoàng Nhạc không biết lai lịch của Bonnie, chỉ biết là đi cùng đội với Vu Thừa. Những văn chức này nên ở văn phòng.

“Lawrence Kim.” Âu Dương Duệ nói.

Hoàng Nhạc: “…” Cha Nghê Lam?

Từ Cương phụ trách chỉ huy hành động đội đặc công trái lại không ý kiến gì. “Tôi nghe nói là huấn luyện viên chương trình tập huấn chống khủng bố Quan Phàn tham gia.”

Hoàng Nhạc: “…Đã hiểu.”

Âu Dương Duệ cũng báo cho Lưu Tống. Lưu Tống nói: “Để ông ấy đi, xảy ra chuyện tôi chịu trách nhiệm.”

Bonnie đã đội mũ bảo hiểm chiến thuật, lấy thiết bị định vị, trang bị súng ống, v.v. Ông cũng được cài đặt cùng kênh bộ đàm với mấy đặc công trong núi.



“Tần Viễn bọn họ mất đi quyền theo dõi khu trò chơi, bọn họ có trang bị một bộ thiết bị theo dõi gần con tin. Vị trí của con tin và các vụ nổ có liên quan, sau khi phát hiện không cần hiện thân, dùng thiết bị định vị xác định tọa độ mục tiêu. Tổ kỹ thuật truy tra tín hiệu, mau chóng cắt đứt internet của bọn họ. Bọn họ vẫn không buông bỏ kế hoạch đào tẩu, dự phán đường lui, ngăn chặn bọn họ. Đội 6, đội 7 phụ trách phong tỏa đường, đội 4 tiếp tục điều tra loại bỏ thiết bị nổ, đội 5 từ phía Tây tiến vào khu B trợ giúp. Người của Paul không nhiều, không có thời gian đánh du kích, bọn họ sẽ vây công Trâu Úy, đội 2, đội 3 hiện tại tiến tới vị trí Trâu Úy. Những người khác ở đội 1 phân tán bọc đánh, tìm cho ra tay súng bắn tỉa.” Giọng điệu chỉ huy kia của Bonnie vô cùng thuần thục, đưa mệnh lệnh giống như lẽ đương nhiên.

Từ Cương: “…”

Âu Dương Duệ cũng không nói gì.

Cởi đồ tây trang thay đồ vũ trang liền nháy mắt đổi thành người khác rồi hả? Người này chỉ nhìn thiết bị định vị hai lần liền có thể phân rõ tình huống của từng đội?

Từ Cương mặc dù có bất mãn với giọng điệu Bonnie nhưng những chỉ lệnh này không có vấn đề. Anh lặp lại một lần, anh quen thuộc hơn với các đội, phân phó lệnh cho từng người càng cẩn thận chuẩn xác hơn.

Âu Dương Duệ nhìn bản đồ, xem xét tất cả đường đi trên núi. Huấn luyện viên khu trò chơi Phạm Vinh ở một bên nói: “Chúng tôi quen thuộc địa hình, chúng tôi tình nguyện dẫn đường.”



Mấy huấn luyện viên khác nghe vậy đi qua: “Chúng tôi đã từng đi lính, chúng tôi cũng có thể.”

Người còn lại nói: “Tôi chưa từng đi lính nhưng tôi cũng có thể.”

Âu Dương Duệ ngẩn người.

“Chúng tôi tham gia quân ngũ đều đã tuyên thệ, nếu như có chiến, triệu tập nhất định quay về.” Phạm Vinh nói.

Bonnie hoàn toàn không suy xét đến tình huống kích động kia, ông vỗ Phạm Vinh một cái: “Mặc áo chống đạn, lái xe đưa tôi tới chỗ Trâu Úy.”

Phạm Vinh không nói hai lời, hành động rất nhanh.

Âu Dương Duệ nhanh chóng thông báo một tổ cảnh sát vũ trang chuẩn bị.

Mấy huấn luyện viên khác vọt tới ga ra lấy mô tô vùng núi trong khu trò chơi ra, túi chiến thuật, mũ bảo hiểm, súng pháo, ống nhòm, các loại trang bị vũ trang. Giám đốc khu trò chơi khẩn trương nắm tay, hoàn toàn không biết làm sao.

Âu Dương Duệ trong lòng nóng lên, bảo kỹ thuật viên trang bị bộ đàm cho mấy huấn luyện viên. “Tôi không thể cho các anh trang bị khác.”

Cho Bonnie vũ trang đã là ngoại lệ, anh không thể ngay tại chỗ vũ trang một đội dân binh.

Một huấn luyện viên nói: “Chúng tôi chỉ dẫn đường, không thêm phiền toái.”

Phạm Vinh bên kia đã chuẩn bị xong, cùng Bonnie một người một chiếc mô tô đi vào núi.

Các huấn luyện viên khác cũng nhao nhao lên xe, xuất phát tới các đường mòn quan trọng trên núi.

Một tiếng nổ thật lớn vang lên trên núi, lại một chỗ bị nổ tung.

Đặc công tổ 1 báo cáo trên bộ đàm bọn họ gặp phục kích, không nhìn thấy người, bọn họ đang lui về sau.

“Tụi em vừa mới cắt đứt video của Khương Thành.” Quan Phàn nói với Âu Dương Duệ bên tần số bộ đàm bên này.

Cho nên vụ nổ này là trả thù bọn họ đánh trả sao?

Âu Dương Duệ nói: “Mọi người cẩn thận. Sau khi Bonnie hiện thân Paul sẽ đuổi theo ông ấy. Mấy người biến mất khác không rõ ràng lắm đâu là người dân đâu là tội phạm.”

Mấy huấn luyện viên không chậm dần tốc độ, toàn lực tiến lên trước.

“Chúng tôi sẽ dẫn cảnh sát tới địa điểm.”

“Cùng nhau bảo vệ tốt các đường mòn.”

Âu Dương Duệ đúng lúc điều hành, cho đặc công đội 6, đội 7 đi tới các nơi hội họp cùng huấn luyện viên, bố trí phong tỏa đường núi.

Quan Phàn cùng các kỹ thuật viên tiếp tục gõ bàn phím thừa dịp thắng truy kích Tần Viễn. Lưu Tống nhìn màn hình trên tường hiển thị tình cảnh khu sân chơi, nói một tiếng cảm ơn. Mặc dù những người dân thường nhiệt tình hỗ trợ ở chỗ đó không nghe thấy được.

Nghê Lam và Elle lần nữa lao vào nhau.

Elle đâm dao về phía cổ Nghê Lam, Nghê Lam khom gối ngửa mặt, từ sát đất quất gậy vào gối Elle.

Elle bị đau quỳ xuống, nhân thể nhanh chóng lăn một vòng, né tránh phạm vi công kích của Nghê Lam, thuận tay cầm mảnh sứ bình hoa trên đất ném về phía Nghê Lam.

Nghê Lam nhanh chóng múa gậy, nháy mắt đánh rơi mấy mảnh sứ. Cô đạp mạnh ghế sofa đơn, sofa đơn trượt tới chỗ Elle, Nghê Lam nhảy người đạp tay vịn sofa mượn lực phóng lên, từ trên không đánh một gậy xuống chỗ Elle.

Elle nhanh chóng lui về sau, né tránh sofa và thế công của Nghê Lam.

Nghê Lam rơi xuống đất, vung mấy gậy về hướng Elle. Elle vung tay đỡ một gậy đánh úp ra sau đầu ả, bị đau xoay người đá một chân.

Nghê Lam xoay người thối lui một bước né tránh.

Elle chống tay lên ghế sofa bay người, đá thẳng hai chân vào Nghê Lam.

Nghê Lam bị đá trúng ngã xuống đất.

Elle tiếp đất truy kích, khuỵu gối đâm dao tới.

Nghê Lam lăn trên đất nhanh chóng né đi.

Elle tiếp tục truy chém về phía trước, tiếp tục đâm tới hướng Nghê Lam lăn một vòng.

Nghê Lam một tay chống đất, hai chân đan chéo, đá con dao Elle đâm tới bay ra ngoài, lại đá một cái vào mặt Elle.

Dao trên tay Elle bị đá bay. Ả chẳng quan tâm, đột nhiên nằm xuống né tránh một đạp kia của Nghê Lam.

Nghê Lam lại nhào tới chỗ ả.

Elle tóm được cánh tay Nghê Lam, lên gối với Nghê Lam.

Nghê Lam bị đá bay ra ngoài, gậy rút trượt khỏi tay, người cũng ngã trên đất.

Lam Diệu Dương và Nghê An lặng lẽ từ tầng hầm đi lên, vừa lúc thấy một màn này. Anh đau lòng, lòng thắt lại, còn chưa kịp kêu sợ hãi đã nghe Nghê An ở bên cạnh dùng tiếng Anh hét lớn mắng một tiếng thô tục.

Lam Diệu Dương: “…”

Elle cùng Nghê Lam đồng thời quay đầu nhìn về phía bên này.

Nghê An lại mắng Elle một câu, quát: “Mày xem xem tao là ai!”

Elle ngây dại.

Nghê Lam há miệng liền mắng: “Lam Diệu Dương, anh chết chắc rồi!”

Lam Diệu Dương: “…”

Dính dáng gì tới anh, anh cũng không nói lời thô tục.

Nghê Lam vừa mắng anh chết chắc rồi vừa đánh về phía Elle, đánh một quyền lên mặt Elle. Thế kia dũng mãnh, long trời lở đất.

Lam Diệu Dương rụt lại, lặng lẽ xê dịch ra phía sau lưng Nghê An.

Nghê An tiến lên một bước, lại thét lên: “Ai ở trong lửa kêu khóc, ai bị mày giết rồi hả! Mày cái con rệp này! Mày chả giết được ai, chỉ là tự cho là đúng dương dương đắc ý! Mày dám mắng con gái tao! Mày mới là đồ tạp chủng! Tạp chủng!”

Lam Diệu Dương bỗng nhiên đã hiểu! Bà dì này, dì nói tới làm chỗ dựa không phải là tới giúp đánh nhau mà tới mắng chửi người hả?

Dì định mắng chết nhân vật phản diện, là chỗ dựa như vậy sao?

Anh còn tưởng rằng cả nhà Nghê Lam đều siêu cấp lợi hại, hóa ra vẫn có một người ngoại lệ.

Lam Diệu Dương bỗng nhiên được an ủi rồi. Vậy tính ra anh cũng không tệ, ngẩng đầu ưỡn ngực.

Lam Diệu Dương mặc dù cảm thấy mắng chửi người không có tác dụng gì nhưng Nghê An xuất hiện lại thật sự xoay chuyển cuộc chiến. Nghê Lam như có thần trợ giúp, ra quyền nhanh chóng, từng quyền đến thịt. Elle bị đánh liên tiếp mấy cái, cũng không biết là đánh mê mang hay là thức tỉnh rồi, bỗng nhiên đá Nghê Lam, nhào về phía Nghê An.

Lam Diệu Dương nhanh chóng vọt tới trước người Nghê An, còn chưa kịp quăng bình chữa cháy trong tay ra, Nghê An đột nhiên giơ tay phun gì đó vào mắt Elle.

Bình xịt cay? Loại đồ này có tác dụng với cấp bậc sát thủ như Elle sao?

Đương nhiên không có tác dụng, Elle vẫn như cũ xông về phía trước, lại đột nhiên dừng lại run một trận.

Súng điện!

Lam Diệu Dương: “…”

Nghê An một chiêu thành công, hung hăng nhấc chân đạp một cái, đá bay Elle.

“Con gái! Đánh ả!”

Nghê Lam đã sớm chờ tiếp nhận, Elle bị đạp đến trước mặt cô, cô xách Elle lên nện lên tường. Elle bị quăng lên tường còn chưa rơi xuống, Nghê Lam lại xông lên hung hăng nện mấy cú.

Lam Diệu Dương: “…”

Ngoài cửa sổ có tiếng người rơi xuống đất, lại có tiếng Trần Châu hét lớn, tiếp theo là tiếng súng. Xem ra là do tên Bird còn lại bắn ra.

Nghê Lam đã áp Elle trên đất, ‘bộp bộp bộp’ đánh điên cuồng.

Lam Diệu Dương nhìn Nghê An, tay phải của bà là bình xịt cay, tay trái là súng điện, ung dung đứng, bình tĩnh nhìn con gái đánh người.

Bên ngoài đột nhiên xôn xao một trận, một đám người thét lớn: “Cảnh sát đây!”

Lam Diệu Dương nhanh chóng chạy đến bên cửa sổ nhìn, đặc công đuổi tới rồi. Anh nhìn nhìn lại bình chữa cháy trên tay mình, cũng không phát huy được tác dụng.

Trâu Úy nấp sau boong ke, nghe được tiếng đạn bắn vào chỗ không xa trên đỉnh đầu cô.

Có đặc công đang tới gần chỗ cô, lớn tiếng hướng cô kêu gọi đầu hàng.

‘Pằng pằng pằng’ có tiếng súng vang lên. Ngược hướng với chỗ đặc công kêu gọi đầu hàng.

“Có người trúng đạn.” Đặc công bên này kêu hô.

Trâu Úy mạnh mẽ ngẩng đầu cầm súng nhìn hướng kia, có tay súng mặc chiến phục ngụy trang nấp ở sau boong ke cách chỗ cô không xa. Trâu Úy bắn hai phát, yểm trợ đặc công tranh thủ thời gian.

Bên kia mãnh liệt bắn trả lại Trâu Úy.

Trâu Úy lần thứ hai nằm phục người xuống trốn.

Đặc công không có biện pháp tiếp sát cô, trốn ở phía sau cây khác.

Trâu Úy đang nghĩ biện pháp, chợt nghe một tiếng vang nhỏ, cô quay đầu nhìn, một trái lựu đạn bị ném vào chỗ cô nấp. Trâu Úy chấn động, nhanh chóng lao ra ngoài.

Mới vừa chạy tới boong ke lao xuống, sau lưng vang lên tiếng nổ thật lớn, lựu đạn nổ tung. Trâu Úy bị sức nổ ném bay đi, sườn đất bị nổ tung, chôn toàn bộ cơ thể cô dưới đất.

Cô mất chỗ che chắn, Trâu Úy cắn răng bò dậy, liều mạng chạy tới chỗ rừng cây kia của đặc công.

Có đặc công lao tới xạ kích chỗ tay súng bắn tỉa để yểm trợ cô, nhưng tay súng đã đổi vị trí, từ sau một boong ke khác xạ kích Trâu Úy.

‘Pằng’ một tiếng. Trâu Úy bị trúng đạn bên eo ngã xuống đất.

Đặc công đang muốn tiến tới trước, một chiếc mô tô vọt ra.

Đặc công nổ súng yểm trợ mô tô. Xe mô tô kia lượn vòng vọt tới trước mặt Trâu Úy, lái xe khom người xách Trâu Úy lên, quăng về phía sau xe.

Trâu Úy nhanh chóng ôm lấy eo lái xe, mô tô không giảm tốc độ, lái xe dựng thẳng ngón giữa với hướng tay súng, lượn vòng vọt vào trong rừng cây.

Đứng trên cây cách đó không xa, Paul dùng ống nhòm quan sát, híp mắt.

Lawrence.

Mày đến rồi.
Bình Luận (0)
Comment