Ngày Nắng Gặp Mưa Rào

Chương 37

Ban đầu Phạm Đức Văn rất tức giận, cho dù viện trưởng có giải thích tình huống với ông, ông vẫn giận. Ông biết Lục Quân, cũng không tán đồng một số lý thuyết học thuật của ông ấy. Lần này lại còn ra tay với bệnh nhân của ông, ông thật sự rất giận.

Ông chăm chú xem một lượt ghi chép chẩn đoán điều trị, không có vấn đề gì lớn. Camera quay được cuối cùng Nghê Lam đánh Lục Quân thành như vậy, Lục Quân cũng có chút đáng thương. Phạm Đức Văn không tức giận nữa.

Phạm Đức Văn nói chuyện với cô một chút về quá trình thôi miên, để cô hiểu rõ cảm nhận và hiệu quả trong quá trình này.

Lần thôi miên này Nghê Lam bị kích động nghĩ đến một số chuyện, nhưng cô vẫn có cảm giác hoài nghi đối với độ chân thật của những thứ này, giống như trước đó cô cũng hoài nghi về thân phận mình. Người mà mọi người nói tới không phải là mình, nhưng lại là mình. Bây giờ lúc bị thôi miên xuất hiện trong ý thức của cô, là thật hay là giả, cô không thể chắc chắn.

Phạm Đức Văn rót cho Nghê Lam một ly nước. Nghê Lam đẩy ly nước ra.

Phạm Đức Văn nói: “Uống chút nước ấm, thả lỏng một chút.”

“Tôi không khẩn trương.” Nghê Lam nói.

Phạm Đức Văn nhìn phản ứng của cô, liền nói: “Không cần gấp gáp, trước tiên cứ tiếp thu những thứ có thể tiếp thu được, khôi phục lại cuộc sống công việc bình thường rất có ích cho cô. Những chuyện khác có thể từ từ xem xét. Nhưng có một điểm, trong tiềm thức của cô không tìm được nơi an toàn…”

Nghê Lam chau mày, lúc đó quả thực cô cực kỳ không thoải mái, trong lòng lo lắng lại khẩn trương, cuối cùng cô thậm chí còn rút ra một khẩu súng.

“Chuyện này có lẽ có liên quan đến những gì cô trải qua lúc còn bé, hoặc cũng có thể là cái khác. Tóm lại sâu trong tâm khảm cô che giấu một vài vết thương. Đây cũng là một trong những lý do vì sao tôi không chủ trương tiến hành thôi miên nhanh như vậy.”

Cho dù là thôi miên, lúc cô nói cô không tìm được nơi an toàn, cô tìm không thấy, ông cũng sẽ để cô dừng lại. Lục Quân quá muốn thể hiện, thích bá đạo khoe khoang kỹ thuật, ông thật không thể tán đồng.

“Tôi đề nghị cô cứ nghỉ ngơi cho tốt trước, không cần miễn cưỡng bản thân.” Phạm Đức Văn ngừng một chút, hỏi cô: “Bác sĩ Lục đã nhắc nhở cô, cô có một người bạn mình tin tưởng, sẽ bảo vệ cô, anh ấy đến bên cạnh cô. Phản ứng lúc đó của cô là ngưng một lúc lâu, đột nhiên tức giận nói không có nơi an toàn, cô muốn tìm bọn họ.”

Nghê Lam nhớ được, cô gật gật đầu.

Phạm Đức Văn hỏi: “Cho nên, người kia vẫn chưa từng xuất hiện đúng không?”

Trong lòng cô gái này không có nơi nào an toàn, cũng không có người bạn nào khiến cô tin tưởng, cảm nhận được bảo vệ sao?

Nghê Lam do dự một hồi: “Không phải, người kia xuất hiện rồi, giống như bác sĩ nhắc đến, tôi thấy anh ấy bước đến, ngồi bên cạnh tôi.”

Phạm Đức Văn hiểu rồi: “Cô cảm thấy anh ấy sẽ bị hại, cô không muốn xảy ra chuyện như vậy đúng không?”

Nghê Lam do dự một hồi, khẽ gật đầu.

Phạm Đức Văn lại hỏi: “Người đó là ai?”

Nghê Lam không nói.

Cô lại đang đề phòng rồi, thế là Phạm Đức Văn đổi phương thức hỏi: “Là người trong hiện thực sao? Là bạn bè cô quen biết hiện nay?”

Nghê Lam gật đầu.

Phạm Đức Văn liền đề nghị cô: “Cô có thể thử tin vào tiềm thức của bản thân. Cô tin tưởng anh ấy, tin anh ấy có thể bảo vệ cô, vậy thì cứ tin đi. Đó cũng là một bước cô tin tưởng bản thân mình. Cô chấp nhận anh ấy bước tới bên cạnh mình, để anh ấy ngồi xuống rồi. Cô cũng có thể bảo vệ anh ấy.”

Nghê Lam có chút ngạc nhiên, chăm chú nghe.

Sau khi được tư vấn xong, ra khỏi phòng khám, Nghê Lam nhìn thấy Lam Diệu Dương đứng ở lan can cách đó không xa gọi điện thoại. Có hai cô y tá ở phía trước cô nghiêng người lén chụp anh, còn nhỏ giọng nhiều chuyện: “Thật là, chị Lương nói anh ta cực kỳ hung dữ, mắng lớn tiếng lắm. Đến rồi còn muốn xông vào phòng khám, xô đẩy bảo vệ. Chẳng giống trên mạng chút nào, cực kỳ hung dữ.”

Nghê Lam đi qua, gõ gõ vai cô y tá đang chụp hình.

Y tá kia vừa quay đầu, nhìn thấy Nghê Lam, sợ đến suýt chút nữa rớt điện thoại.

Nghê Lam chỉ chỉ Lam Diệu Dương: “Các cô đừng hiểu lầm, bộ dạng đó của anh ấy là giả vờ hung dữ, không hại được ai.” Cô lại chỉ chỉ mình: “Tôi thì khác nha, tôi là dữ thật.”

Hai cô y tá sợ hãi.

Nghê Lam mỉm cười: “Cho nên đừng để tôi thấy được ảnh hai cô chụp hôm nay đăng lên mạng nói xấu anh ấy ha.”

Hai cô y tá cứng đờ tại chỗ, ngoan ngoan nghe theo: “Bọn em… không có. Không nói gì hết.”

Lúc này Lam Diệu Dương quay đầu nhìn thấy Nghê Lam, nhanh chóng đi qua. Hai cô y tá thấy vậy liền nhân cơ hội bỏ chạy.

Lam Diệu Dương nhìn bóng lưng các cô có chút kỳ lạ, hỏi Nghê Lam: “Em làm gì vậy?”

“Không làm gì hết.”

Lam Diệu Dương cũng không hỏi tiếp, chỉ nói với cô: “Anh đã nói chuyện với bệnh viện rồi, cũng kêu luật sư thương lượng rồi, chuyện hôm nay của em sẽ không tiết lộ ra ngoài. Vị giáo sư Lục kia cũng không truy cứu việc em làm ông ấy bị thương, đương nhiên chúng ta cũng không truy cứu trách nhiệm của ông ta.”

Nghê Lam gật gật đầu, nghiêm túc nhìn dáng vẻ của anh.

Lúc thôi miên không tìm thấy chỗ an toàn, cô chạy qua đống phế tích, xuyên qua chiến trường, tìm kiếm đường ra trong hành lang đen tối… Cô khẩn trương lại mệt mỏi, đã chuẩn bị tốt phải chiến đấu ngay sau đó, cô móc súng ra.

Mà anh lại đi tới, mang theo ánh sáng, lúc anh ngồi xuống bên cạnh cô, cảnh tượng xung quanh cô biến thành một căn phòng xinh đẹp, trải đầy ánh nắng.

“Em nói xong với bác sĩ rồi hả?” Câu hỏi của Lam Diệu Dương kéo Nghê Lam trở về hiện thực.

Nghê Lam khẽ gật đầu.

Lam Diệu Dương nói: “Em đợi anh một chút.” Anh ấn Nghê Lam xuống ghế nghỉ ngơi một chút, nhét cho Nghê Lam một bình nước.

Lam Diệu Dương mở cửa phòng khám của bác sĩ Phạm, đi vào.

Nghê Lam nhớ trong lúc thôi miên Lam Diệu Dương ngồi bên cạnh cô, không thấy súng trong tay cô nữa, anh đưa cho cô một hộp cơm, giống như hộp cơm anh đưa cho cô lúc ở cầu thang của khách sạn.

Nhưng rất nhanh xung quanh bọn họ đã xuất hiện nhiều mã code, bọn họ bị bao vây rồi.

Giống như trong bộ phim kinh dị, không có cảm giác chân thật. Là cô tưởng tượng ra.

Nghê Lam nhớ tới lời bác sĩ Phạm.

Phải tin tưởng bản thân.

Chỗ khác, Lục Quân đang cùng cảnh sát thảo luận chuyện thôi miên hôm nay.

“Cho nên có thể làm thôi miên được.” Lục Quân miệng lưỡi lưu loát nói một hơi, nhưng mọi người ở đó đều thấy ông bị dọa sợ.

Ai mà ngờ được một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp yếu đuối trong nháy mắt sẽ biến thành ‘sát thủ’, còn là lúc Lục Quân tưởng đã khống chế được cô, bị cô đánh thành đầu heo.

Bản thân Lục Quân biết, lúc đó ông thật sự nghĩ mình sắp chết rồi. Chết dưới một cây bút.

Lúc ông khoe khoang khoác lác trước mặt cảnh sát tự tin bao nhiêu thì bây giờ mất mặt bấy nhiêu. Thể diện này không thể mất được. Phán đoán của ông không sai, chỉ là ông không hiểu rõ bối cảnh của bệnh nhân này, có chút sơ suất.

“Nếu như trước đó các anh nói cho tôi đầy đủ hơn một chút, hiệu quả hôm nay càng tốt hơn, có thể hỏi được nhiều thứ hơn.” Lục Quân nói.

Lúc biết vì mật mã sai rồi, mật mã kia không mở được máy tính gây ra thất bại cho buổi thôi miên, Lục Quân cảm thấy là trách nhiệm của cảnh sát. Nhưng không cần nhiều lời, Lục Quân nhấn mạnh phán đoán của mình không có vấn đề, hôm nay cũng đã thu hoạch rất nhiều, ông đề nghị cảnh sát có thể tiếp tục trị liệu thôi miên, nhưng bản thân ông không phù hợp tiếp tục công việc này, kêu bọn họ tìm người khác.

Sau khi Lục Quân đi rồi, Liêu Tân hỏi Âu Dương Duệ: “Vẫn còn làm thôi miên cho Nghê Lam sao?”

Âu Dương Duệ nhìn Viên Bằng Hải. Viên Bằng Hải hỏi: “Còn bác sĩ nào dám?”

Âu Dương Duệ và Liêu Tân im lặng.

Viên Bằng Hải nói: “Để bác sĩ Phạm tiếp tục điều trị cho cô ấy, đợi tình hình cô ấy phù hợp rồi hãy nói. Lần này suýt chút nữa chọc phải một cái bị lớn, lần sau mà làm chết người, tôi cũng không bao che được.”

“Nhưng mà trí nhớ của cô ấy có vấn đề a.” Liêu Tân nhịn không được nói, “Mấy thứ trong tiềm thức của cô ấy, là của chị Phàn…”

Viên Bằng Hải liếc Liêu Tân: “Cậu muốn nói cái gì, chẳng lẽ cô ấy bị quỷ nhập?”

“Không phải.” Liêu Tân mím môi, bị Viên Bằng Hải nhìn chằm chằm đành nuốt lời lại.

Quan Phàn chưa chết, tình huống này không thể nói ma nhập vào người, cái này gọi là hồn nhập.

Liêu Tân đổi cách nói: “Ý em là, chúng ta nên điều tra thêm vì sao cô ấy lại biết được chuyện chị Phàn biết.”

“Ừm.” Viên Bằng Hải gật đầu: “Tra đi.”

Âu Dương Duệ liếc nhìn Viên Bằng Hải.

Lam Diệu Dương đưa Nghê Lam về nhà, anh bước vào căn hộ nhỏ của Nghê Lam.

Chỉ có kệ bếp không có phòng bếp, nhà vệ sinh nhỏ, tủ lạnh cũng nhỏ.

Có thể nói nhà không có bố cục, phòng khách phòng ngủ cùng một chỗ, trên ghế salon ném mấy bộ quần áo, trên bàn ném mấy túi đồ chuyển phát nhanh.

Trước khi rời khỏi bệnh viện, Lam Diệu Dương cùng Phạm Đức Văn xác nhận tình hình của Nghê Lam. Phạm Đức Văn nói cho anh biết, trong tiềm thức của Nghê Lam không tìm thấy nơi khiến cô cảm thấy an toàn, nhưng có một người khiến cô tin tưởng, người kia có thể mang lại cảm giác an toàn cho Nghê Lam.

Lam Diệu Dương tự động suy đoán, cho rằng mình là người kia.

Phạm Đức Văn đề nghị ‘người kia’ có thể lắng nghe thổ lộ của Nghê Lam, giúp Nghê Lam bước ra khỏi khó khăn tinh thần, giải quyết vấn đề áp lực, có thể sẽ có ích với việc khôi phục trí nhớ của Nghê Lam.

Phạm Đức Văn còn lo lắng sự việc trải qua hôm nay sẽ khiến Nghê Lam bài xích thôi miên, thậm chí bài xích cả việc tư vấn. Cô cần có nhiều người khuyến khích công nhận cô.

Lam Diệu Dương cảm thấy trách nhiệm của mình thật lớn.

Thế là Lam Diệu Dương đưa Nghê Lam về nhà, giữa đường còn mua rất nhiều đồ ăn cho cô, muốn cùng cô nói chuyện.

Đồ ngọt có thể làm người ta vui vẻ, Lam Diệu Dương rất hiểu điều này.

Nghê Lam về đến nhà thì ngồi xuống ghế sofa, bắt đầu mở hộp bánh phô mai ra. Lam Diệu Dương dạo quanh phòng một vòng, thuận tay giúp cô dọn dẹp chút rác, ném vào thùng rác. Sau đó đến vòi nước rửa tay, lại thuận tiện mở tủ chén ra, không tìm được cái nĩa, trong số bộ đồ ăn ít đến đáng thương của cô lấy ra được một cái muỗng và một cái dĩa.

Bộ đồ ăn rất xấu, Lam Diệu Dương rất ghét bỏ, nhưng có còn hơn không.

Đi về phía sofa lại thấy Nghê Lam trực tiếp ăn bánh phô mai, đã gặm hơn một nửa.

Lam Diệu Dương: “…”

Đó là cái bánh phô mai sáu tấc đó nha.

Nghê Lam thấy đồ trong tay anh cũng sững người. Cô đặt bánh phô mai xuống, có chút xấu hổ: “Em tưởng mua cho một mình em ăn.”

Đúng là mua cho một mình cô ăn, nhưng anh không ngờ cô lại định ăn sạch một lần.

Lam Diệu Dương lặng lẽ đem cất muỗng dĩa.

Nghê Lam nhìn bóng người anh, rất không nỡ đặt bánh xuống, đậy nắp hộp lại.

Suýt nữa thì quên Lam đáng yêu là một chàng trai sống tinh tế cỡ nào.

Lam Diệu Dương cất bộ đồ ăn xong, quay lại thu dọn chút đồ điểm tâm ăn vặt trên bàn trà bỏ vào tủ lạnh.

Mở tủ lạnh ra, thấy bên trong trống không, trong lòng anh có cảm giác không đành lòng.

Thế là anh cầm nửa cái bánh phô mai kia quay lại.

Nghê Lam không có ý ăn nữa, rất đứng đắn ngồi nghiêm túc, chuẩn bị nghe ‘nhà tài trợ’ phát biểu.

Lam Diệu Dương nhìn bộ dạng cô như vậy, nhất thời cũng không biết nói gì.

Nghê Lam chủ động nói: “Không cần lo, ký xong thỏa thuận với cảnh sát rồi, chuyện này coi như giải quyết một nửa. Chuyện sau này cũng không sợ. Ông sếp kia, em sẽ nghĩ lại, có lẽ là em nhớ nhầm, cho dù có nhầm, ông ấy giả vờ không biết em chắc chắn có lý do của ông ấy. Em cũng tạm thời không lộ ra là nhớ ra ông ấy.”

“Em thấy ông ấy có ý gì?”

“Không biết. Nếu như ông ấy muốn hại em, với chức vị của ông ấy, bắt đầu từ ngày bị tai nạn, ông ấy có rất nhiều cơ hội để hại chết em rồi. Nhưng nếu ông ấy thật sự quen biết em mà lại khách sáo với em như vậy, với chức vụ của ông ấy, cũng sớm có thể thu xếp, trợ giúp em…” Đầu Nghê Lam choáng váng, bắt đầu khó chịu, “Không biết, em cũng không biết có bị thôi miên ảnh hưởng hay không. Cho nên em không muốn làm thôi miên. Em mất trí nhớ rồi, rất dễ bị lừa, em sẽ không biết được cái nào là thật cái nào do em tưởng tượng.”

“Đừng gấp gáp.”

Cảm xúc Nghê Lam bắt đầu không ổn định: “Trong lúc thôi miên em thấy mình đang tìm người trong web đen, vì đối phương giết người. Nhưng giờ về lại mới nhớ, em không biết có phải là thật không, hay là vì Âu Dương Duệ từng nói cho em cái chết của Tôn Tịnh và Trần Viêm có liên quan đến cộng đồng PUA, liên quan đến Sơn Lâm, mà Sơn Lâm lại có trong web đen. Cho nên em nói bọn họ giết người, là nói Tôn Tịnh hay là nói người khác? Em thật sự biết hay là tự tưởng tượng ra.”

Giọng nói cô bắt đầu nhanh, có chút kích động, Lam Diệu Dương ôm hộp bánh phô mai nhét vào trong lòng cô.

Nghê Lam bị cắt ngang, ngẩn người.

Lam Diệu Dương lấy nắp hộp đi.

Nghê Lam cúi đầu nhìn bánh một chút, Lam Diệu Dương vốn muốn nói: “Ăn đi.”

Nhưng thật nhịn không được, nuốt lời vào, chạy nhanh về phía tủ chén, cầm cái muỗng quay lại nhét vào tay Nghê Lam, lúc này mới nói: “Ăn đi.”

“Để ý như vậy a.” Nghê Lam oán thán, cúi đầu khoét bánh, cảm xúc đã bình tĩnh lại một ít. Cô nuốt bánh, cảm giác tốt hơn rồi, còn nói: “Em nhớ tới cuốn sổ màu vàng, nhưng căn bản em không có cái này, em sớm đã lật khắp phòng lên rồi.”

Cô lại ăn một miếng bánh: “Em cảm thấy gặp bác sĩ chẳng ích gì. Trò chuyện với người khác về những chuyện này em không yên tâm. Em không muốn nói với bọn họ.”

Nghê Lam quay đầu nhìn Lam Diệu Dương một chút, anh ngồi bên cạnh cô, kiên nhẫn nghe cô than thở, vẻ mặt cùng tư thế đó gần giống như tưởng tượng trong tiềm thức cô.

Trong cục cảnh sát, cổ tay Liêu Tân cột một sợi dây màu đỏ, vừa mới ăn xong một tô mì gói thịt bò dưa chua Lão Đàn.

Ném ly giấy, rửa tay, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Trâu Úy từ phòng phân tích vật chứng điện tử ra.

“Úy Úy Úy.” Liêu Tân gọi biệt danh của cô, cười nói: “Còn chưa về?”

Trâu Úy thấy Liêu Tân còn ở lại, hơi sững sờ: “Không phải các anh theo Viên cục ra ngoài sao, sao lại quay về rồi?”

“Về nhà cũng không có việc gì, bị đội trưởng kêu về xem tài liệu.” Liêu Tân nhìn phòng phân tích vật chứng điện tử một chút: “Em làm gì muộn vậy?”

Trâu Úy nói: “Viên cục gọi điện thoại kêu em tìm ghi chép vật chứng vụ án, sáng mai họp ông ấy cần dùng.”

Trâu Úy là nhân viên trong văn phòng Viên Bằng Hải, chủ yếu làm công tác văn thư, có chút giống thư ký. Cô giơ đống tài liệu trong tay lên: “Em in xong rồi. Vậy em về trước nha.”

Liêu Tân đáp lại, phẩy phẩy tay với Trâu Úy rồi quay về phòng làm việc.

Ở văn phòng ngồi một hồi, Liêu Tân đột nhiên đứng dậy, đi đến phòng phân tích vật chứng điện tử, anh mở đèn lên, đi một vòng, không phát hiện vấn đề gì.

Anh nghĩ ngợi, lại đi ra, quay về phòng làm việc.

Âu Dương Duệ đang ở bệnh viện, xoay người cho Quan Phàn, bóp tay chân cho cô.

“Hôm nay tụi anh làm thôi miên cho Nghê Lam, xảy ra chuyện thú vị.”

Anh kể cho Quan Phàn nghe chuyện trải qua hôm nay.

Quan Phàn nhắm mắt không nói gì.

Cô vẫn đang say giấc nồng.
Bình Luận (0)
Comment