Ngày Nắng Gặp Mưa Rào

Chương 46

Lam Diệu Dương cũng tự mình ra ngoài, trên màn hình vẫn không có ai, màn hình không hề thay đổi.

Lam Diệu Dương gọi điện thoại cho phòng bảo vệ giám sát, hỏi bảo vệ trong khách sạn có tình hình gì không. Bảo vệ nói không có.

Lam Diệu Dương lại hỏi có ai trên tầng 20 không? Hành lang có người không?

Bảo vệ nói không có.

Lam Diệu Dương nhìn về phía Nghê Lam, Nghê Lam cười với anh một cái.

“Được nha.” Thực ra anh muốn nói quá siêu nha.

Lam Diệu Dương nói: “Vậy là hôm đó em cũng hack vào hệ thống camera như vậy, sau đó lấy một tấm thẻ đi lên? Không đúng. Camera và quản lý phòng trong khách sạn là hai hệ thống khác nhau.”

“Là một khu quản lý trung tâm, hai hệ thống.” Nghê Lam cầm lấy điện thoại trong tay Lam Diệu Dương nói: “Người đến lắp đặt camera tí hon hoàn toàn có thể xâm nhập vào hệ thống này, khống chế hình ảnh giám sát, mở cửa phòng. Hắn gắn xong camera, nghênh ngang rời đi, các anh không hề phát hiện được gì.”

“Cho nên đêm đó em đã xâm nhập vào hệ thống an ninh của khách sạn bên anh?”

“Không.” Nghê Lam lắc đầu, “Có lẽ không phải. Vì nếu như em hack vào hệ thống, em không cần thẻ phòng.”

Nghê Lam đưa chiếc di động tới gần cửa phòng 2001 đang đóng, khẽ đụng vào chiếc khóa điện tử một cái, ‘tít’ một tiếng, cửa mở ra.

Lam Diệu Dương trợn mắt nhìn điện thoại của cô.

Nghê Lam nói: “Em mất năm tiếng mới làm được, ở hiện trường gây án chắc chắn không thể. Tối hôm đó em còn không mang máy tính. Hơn nữa, vội vội vàng vàng giấu một món đồ như vậy, không giống như có âm mưu kế hoạch từ trước. Cho nên, em đoán, đêm đó là nhất thời nảy ra ý định, tình huống khẩn cấp, thế là em trộm thẻ mở cửa.”

Lam Diệu Dương ngẩn người: “Trộm?”

“Em đoán bừa.” Nghê Lam nhún vai: “Dù sao cũng không phải nhặt được, nếu không em sẽ không biết phải đi phòng nào.”

Nghê Lam vào phòng, Lam Diệu Dương đứng đờ tại chỗ, đột nhiên tỉnh ra, anh đuổi theo: “Em mất năm tiếng? Mấy giờ rồi?”

Anh không mang đồng hồ, liếc đồng hồ treo tường một cái, lập tức nói lớn: “Bây giờ đã 4 giờ 30 rồi, cả đêm em không ngủ à!”

Nghê Lam lên lầu đi vào phòng đọc sách, phẩy phẩy tay với Lam Diệu Dương đang bám đít theo oa oa nói: “Đừng có ồn ào, em còn chút chuyện phải xử lý.”

Lam Diệu Dương lập tức ngậm miệng, ngồi bên cạnh cô.

Anh lại nhìn cô gõ bàn phím một lần nữa, một hồi sau nhịn không được, nhỏ giọng hỏi cô đang làm gì.

Nghê Lam nói: “Dữ liệu hình ảnh do camera giám sát an ninh bên khách sạn anh lưu lại, ngoại trừ lưu trong server nội bộ, đồng thời cũng sẽ đồng bộ lưu trữ trên server của công ty an ninh. Nói cách khác, hình ảnh do camera giám sát ghi lại sẽ phát cho hai hệ thống. Cách em đang làm hiện tại chính là ghi lại hình ảnh không có người trên hành lang trong một khoảng thời gian, sau đó đoạt quyền kiểm soát trên server của khách sạn anh, truyền đoạn hình ảnh này lên hệ thống, sau đó phát liên tục. Cho nên bảo vệ bên các anh sẽ thấy hành lang không có người. Nếu như em chỉ kiểm soát server của khách sạn, vậy server từ xa bên công ty an ninh kia sẽ ghi nhận được dữ liệu thực tế, lưu lại hình ảnh thật.”

“Vậy là bảo vệ bên anh vẫn làm tròn trách nhiệm đúng không?” Lam Diệu Dương mang bộ mặt cần sự khích lệ. Lúc này anh mới kịp phản ứng lại là không nên quá khen ngợi Nghê Lam về việc này. Làm gì có chuyện gia chủ bị đạo tặc xâm nhập còn khen kỹ thuật của đạo tặc giỏi.

“Hệ thống an ninh này rất lợi hại. Em tốn thời gian quá trời.”

Lam Diệu Dương vội nói: “Vậy là hôm qua không tra ra được gì ở khách sạn, nhưng xác thực có thể tra ra từ phía server của công ty an ninh đúng không?”

“Ừm, có khả năng.” Nghê Lam tiếp tục nói: “Nhưng mà, để đảm bảo hai hệ thống server đều lưu video hình ảnh em giả lập cho nên trước đó em dùng mạng của bên khách sạn anh, xâm nhập vào quyền hạn của nhân viên quản lý an ninh, dùng quyền hạn này đặt lệnh bên server từ xa của công ty an ninh. Vượt qua tường lửa của bọn họ, truyền vào một đoạn script, script này sẽ làm cho server của bọn họ cũng nhận được cùng một hình ảnh giả như vậy.”

Lam Diệu Dương: “…”

“Hiện tại em làm xong rồi, em sẽ xóa đi đoạn video đã dẫn lên trên server của bên anh, như vậy hình ảnh trong hành lang sẽ trở về thực tế. Sau đó em tiếp tục dùng quyền hạn của nhân viên quản lý đăng nhập vào server từ xa của công ty an ninh, xóa script đi.”

Lam Diệu Dương: “Vậy nên không điều tra được gì?”

“Không phải. Thao tác quyền hạn của nhân viên quản lý sẽ được ghi lại trên nhật ký server. Vì hiện tại em đang kiểm soát server nội bộ của các anh, em có thể xóa đi lịch sử chỉnh sửa trong server nội bộ, các anh sẽ không tra ra được dấu vết chỉnh sửa. Nhưng em không cách nào xóa bỏ được nhật ký trên server từ xa, trừ phi em đi tới phòng máy, hoặc là em có được quyền hạn cao hơn của server bên kia. Nói cách khác, hiện tại trong server an ninh bên kia có lịch sử ghi chép thao tác đăng nhập server của nhân viên Lam Sắc Hào.”

“Vậy chính là nói, trước khi người kia lắp đặt camera, đăng nhập vào server lúc nào, làm thao tác gì, chúng ta đều có thể tra ra được?”

“Tạm thời chỉ có thể đến bước này. Nhưng biết được thời gian cách thức cụ thể hắn ra tay thì có thể tiếp tục nghĩ cách tìm ra hắn. Cụ thể thế nào thì phải xem tìm được những gì trên server kia.”

“Anh đã liên lạc công ty an ninh rồi, anh nói khách sạn bên anh muốn kiểm tra lại tình hình hệ thống an ninh được nâng cấp lần trước, muốn đưa nhân viên kỹ thuật qua phòng máy kiểm tra server. Ngày mai, không phải, giờ làm việc hôm nay sẽ liên lạc với một chuyên gia cố vấn mà Âu Dương Duệ nói, người bên trung tâm nghiên cứu tội phạm an ninh mạng, tên là Vu Thừa.”

“Vậy anh xem Vu Thừa kia có thể tìm ra cái gì.” Nghê Lam hoàn thành mấy hạng mục cần xử lý, sau đó đưa cho Lam Diệu Dương một cái usb. “Đây là chỗ hổng trong server của các anh. Đợi lần này Vu Thừa kiểm tra xong, anh giao cái này ra, để hệ thống an ninh bên khách sạn nâng cấp thêm lần nữa. Coi như là Vu Thừa kiểm tra ra.”

“Được rồi. Anh có cần nhắc Vu Thừa tra nhật ký server không?”

“Trình độ của trung tâm nghiên cứu tội phạm an ninh mạng không tồi, chắc chắn anh ta biết phải làm gì. Anh đưa usb này cho anh ta xem, anh ta sẽ biết lỗ hổng ở đâu, như vậy có thể tiết kiệm được thời gian. Sau đó nhắc anh ta xóa đi lịch sử em thao tác hôm nay là được.”

“Được. Anh sẽ nói nội bộ khách sạn sắp xếp kiểm tra.” Lam Diệu Dương đáp lại.

Nghê Lam nhìn đồng hồ, bắt đầu thu dọn máy tính và túi xách.

Lam Diệu Dương đi tìm áo khoác, chuẩn bị chở cô về.

“Không cần đưa về đâu, anh ngủ tiếp đi. Đi xong vòng lại là hết giờ rồi.”

“Không được, nhất định phải chở. Em cũng cả đêm không ngủ mà. Hơn nữa, bây giờ khuya khoắt, con gái độc thân đi đường nguy hiểm lắm.”

“Không đâu, kiểu con gái độc thân như em cũng nói lý lẽ mà, người không phạm ta ta không phạm người, đám lưu manh không cần sợ quá.”

Lam Diệu Dương trừng mắt nhìn cô.

“Vậy anh kêu tài xế chở em được rồi.”

“Anh tự lái.” Lam Diệu Dương nói.

“Vậy thì im miệng đi.” Nghê Lam hết kiên nhẫn rồi, “Anh đi ngủ, em về nhà. Không lải nhải nữa, phí cả thời gian.”

Lam Diệu Dương không nói gì, tuổi đang còn trẻ phơi phới thế kia bị chê là thư sinh trói gà không chặt cũng thôi đi, còn bị chê lải nhải là không được.

Anh đưa cô xuống dưới lầu: “Vậy em lái xe của anh về đi.” Anh đưa chìa khóa chiếc Ferrari cho cô.

Nghê Lam thấy chìa khóa thì phấn khởi, “Được. Của em đưa anh. Anh nói anh Châu đưa xe đến dưới lầu giúp em là được, chìa khóa bỏ vào thùng thư.” Cô đưa chìa khóa xe đạp của mình ra.

Lam Diệu Dương không nói, nhận lấy chìa khóa.

Anh đưa cô ra đến cửa, nói cho cô vị trí đậu xe, lại nhịn không được nói: “Trở về tắm một cái, đắp mặt nạ cho tỉnh táo chút. Nếu không trang điểm thì không đẹp đâu. Chụp hình PR thế này, mặt mũi với tinh thần đều phải tốt. Em đổi ngày khác tới làm cái này có tốt hơn không, thật là nghĩ đâu làm đó, cái này gấp lắm sao? Cái tính hấp tấp này của em có đổi được không. Cả đêm không ngủ sao mà chụp hình chứ…”

Lam Diệu Dương đột nhiên ngậm miệng, Nghê Lam trợn mắt với anh.

“Anh nhìn mặt em nè.” Nghê Lam khí thế chỉ chỉ vào mặt mình. “Trẻ trung xinh đẹp. Thức một đêm có là gì?”

Lam Diệu Dương không dám nói nữa.

Oán thán xong cái chân vàng này, tinh thần Nghê Lam thật phấn chấn. Thẳng lưng ưỡn ngực bước vào thang máy, cửa thang máy đóng lại, cô soi gương trong thang một chút, xấu sao? Tiều tụy sao? Cô thấy còn may a, không có vấn đề gì hết.

Lam Diệu Dương đứng trong toilet, soi mình trong gương. “Anh cũng trẻ tuổi đẹp trai chứ bộ.”

Nghê Lam về nhà, tắm rửa, đắp mặt nạ, còn tập yoga, tinh thần phấn chấn như trở lại tuổi mười tám.

Kết quả lúc tám giờ nhìn thấy Thiệu Gia Kỳ, cô khó chịu ra mặt.

“Tối qua em làm cái quỷ gì?”

Nghê Lam: “…”

“Em hôm nay còn phải đi chụp hình, phỏng vấn, có phải em muốn chết không!”

Nghê Lam: “…” Lam Diệu Dương cáo trạng rồi à? Không thể nào.

Nghê Lam nhìn Thiệu Gia Kỳ vô cùng đau lòng nhức óc, cẩn thận dè dặt hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Thiệu Gia Kỳ giơ điện thoại lên cho cô xem.

Nghê Lam thành kính nhận lấy, tin tức giải trí mới nhất trên Weibo: ‘Một đêm khách sạn, xe đạp biến thành xe sang.’

Nghê Lam: “…”

Hình ảnh đính kèm với tin tức rõ ràng là cô.

Mười một giờ đêm cô đạp xe đến Lam Sắc Hào, năm giờ sáng rời khỏi bằng xe Ferrari màu đỏ.

Nghê Lam: “!!!”

Thiệu Gia Kỳ nhìn cô, giận bừng bừng.

Nghê Lam hỏi: “Lại là Lý Mộc.”

“Lần này không phải.” Thiệu Gia Kỳ nói, “Chuyện lần này vừa may chị biết từ một người bạn, cô ấy nói sự thật cho chị rồi. Bành Khải ngoại tình bị vợ bắt được, vợ của anh ta em biết không? Chu Tân Mỹ. Là MC rất độc miệng á. Chuyện tình ân ái của hai người này rất nổi trong ngành.”

“Em không biết hai vợ chồng nhà này.” Nghê Lam ngơ ngơ.

“Tóm lại là tên đàn ông cặn bã kia ngoại tình, lén chạy đến Lam Sắc Hào gặp tình nhân. Vợ hắn nhờ bạn thân tìm phóng viên chuẩn bị chơi trò bắt gian tại trận, cho hắn với tình nhân thân bại danh liệt. Bọn họ lên lầu bắt gian, ngồi chờ ở cửa ra vào, nhưng cuối cùng trên lầu lại không gây chuyện, ngồi chờ trái lại lại chụp được hình em. Sau đó, khoa trương nhất là gì, tin tức được tung ra rồi, tên tiện nam kia vừa quỳ vừa mắt mũi tèm lem, vợ hắn đã tha thứ rồi, quyết định không lộ chuyện này ra nữa. Nhưng mà chó săn có tin tức, để tránh tai mắt bọn họ, thế là vợ chồng này với đám chó săn phơi em ra.”

Nghê Lam kinh ngạc: “Nhưng em vô tội mà, em cũng không phải tiểu tam kia, việc này không liên quan tới em!”

“Thế xe Ferrari em lấy đâu ra!” Thiệu Gia Kỳ thật muốn ký đầu cô: “Của Lam tổng có đúng không?”

“Anh ấy cho em mượn. Em chỉ là ham hố lái xe xịn một xíu thôi.”

“Đây là trọng điểm sao? Trọng điểm là vì sao nửa đêm em còn đến Lam Sắc Hào qua đêm! Hết cả một đêm thì có xe!”

“Không có, là mượn.”

“Được. Vậy em nghĩ thử, vì sao qua đêm rồi lại cho em mượn xe?”

“Xe đạp em bể bánh rồi, lý do này được không?”

Thiệu Gia Kỳ hoàn toàn không muốn nói nữa, “Được rồi, chết thì chết vậy, dù sao em cũng không phải nghệ sĩ của chị. Lên xe, không được trễ giờ.”

Nghê Lam ủ rũ lên xe, mở điện thoại ra xem. Thật sự lợi hại, ngay lúc này Phong Phạm lại tuyên bố thanh lý hợp đồng với cô, thời cơ này thật quá tuyệt rồi. Thật là độc ác đạp cho cô một cước còn muốn đổ dầu vào lửa, tạo độ hot.

Trên mạng có bình luận bàn tán gì Nghê Lam không muốn biết nữa.

WeChat của cô nhận được tin nhắn của Phan Kính. Phan Kính gửi cho cô tin tức mới nhất của cô trên mạng, sau đó gửi cho cô một cái meme mặt cười vỡ bụng.

‘Em gái!’

Nghê Lam lập tức trả lời anh: ‘Em biết, em biết, có em ở đây, các anh đều sẽ thành hot boy, hot girl, tiết mục cũng siêu hot, hoàn toàn không cần lo lắng!’

Phan Kính nhắn tới ‘hahahaha’ liên tiếp, còn nói với cô: ‘Sao lại không cẩn thận như vậy?’

Nghê Lam tức giận, cô phải cẩn thận thế nào, cô chỉ là sao quả tạ. Cô ra khỏi nhà phải cẩn thận sát thủ, lại còn tránh không được chó săn và kẻ bắt gian.

May mắn này quá tuyệt rồi.

Cô còn nói với Lam Diệu Dương cô thích ngành giải trí, thích cái con khỉ khô. Còn không bằng đọ súng với phần tử khủng bố.

Nghê Lam gửi tin tức cho Lam Diệu Dương, nói anh biết chuyện gì xảy ra, kêu anh đừng quan tâm, đừng nói gì, việc này để cô xử lý.

Lam Diệu Dương không trả lời, đoán chừng không phải đang ngủ thì chính là điện thoại không ở trước mặt.

Rất nhanh đã đến phòng chụp ảnh của tổ tiết mục ‘Phần thưởng tối cao’ rồi. Thiệu Gia Kỳ nói cô sẽ nói chuyện với tổ tiết mục một chút, chút nữa hỏi nhanh đáp nhanh không cần phải hỏi vấn đề này.

Nghê Lam lại nói: “Không sao, cứ để họ hỏi. Em cũng không phải dễ khi dễ như vậy.”

Thiệu Gia Kỳ nghe giọng điệu của cô liền hoảng, đây là khúc nhạc dạo của muốn gây tai họa à.

Nhưng Thiệu Gia Kỳ tự biết mình thấp cổ bé họng, cô nói người khác đừng hỏi, người ta cũng không thể nghe cô. Cô nghĩ thôi vậy, vẫn là đừng đi nhắc tổ tiết mục.

Tổ tiết mục cực kỳ quan tâm đến động thái trên mạng, đối với vị khách mời gây tranh cãi Nghê Lam này càng là trọng điểm chú ý của mọi người.

Hôm nay người đến giám sát công việc là Chu Văn Bân, giám đốc nhà đài trước đây phản đối mời Nghê Lam. Lý do trước đây anh phản đối chính là Nghê Lam không thận trọng, hình tượng xấu, sẽ hạ thấp giá trị tiết mục.

Phần lớn những người xem tiết mục trò chơi này đều là thanh niên trẻ, tiết mục không nên dùng nhân vật có scandal thế này để kéo view, sẽ làm cho giới trẻ cảm thấy chỉ cần không có liêm sỉ là có thể thành danh, có thể kiếm tiền, đây là một hình mẫu sai lầm. Lời anh nói rất nghiêm khắc, đạo lý chính là lý lẽ này. Nhưng cuối cùng vẫn không địch lại được phía nhà đầu tư.

Sáng sớm hôm nay Chu Văn Bân đến phòng chụp hình liền lướt thấy tin tức mới nhất của Nghê Lam – ‘Qua đêm khách sạn, xe đạp đổi thành Ferrari.’

Cái này làm sao mà thu tàn cục được! Ngày mai tuyên truyền Nghê Lam là khách mời chỉ sợ tiết mục bị chửi tơi bời.

Chu Văn Bân nổi giận đùng đùng gọi điện thoại cho nhà sản xuất Thẩm Hà.

Lúc Nghê Lam đến, Chu Văn Bân đang lớn tiếng nói quyết định của Thẩm Hà là sai, Nghê Lam sẽ hại tiết mục của bọn họ.

Chu Văn Bân quay lưng về phía Nghê Lam nói chuyện, tất cả mọi người đều đang nhìn Nghê Lam, vẻ mặt lúng túng.

Chờ khi Chu Văn Bân phát hiện vẻ mặt người bên cạnh không đúng lắm, anh xoay người mới thấy Nghê Lam.

Trước đó Chu Văn Bân chưa gặp trực tiếp Nghê Lam, tất cả ấn tượng với cô đều từ trên mạng. Vốn dĩ tưởng rằng sẽ là người thảo mai nịnh nọt, không ngờ người thật đứng bên đó rất kiêu ngạo.

Một giây sau sự kiêu ngạo kia lại biến thành áy náy thành khẩn: “Thật xin lỗi, vì chuyện của tôi gây thêm phiền phức cho mọi người rồi. Tối qua tôi đi Lam Sắc Hào là vì bạn nhờ tôi đi giúp bắt gian.”

Thiệu Gia Kỳ: “…”

Những người khác cũng hoàn toàn sững sờ.

“Vợ chồng hai người bọn họ tình cảm ân ái nổi tiếng trong ngành, tôi không tiện để lộ đời tư của bọn họ. Nhưng giấy không gói được lửa, sau này mọi người sẽ biết. Tôi chỉ không ngờ, tôi có lòng tốt đi giúp mà kết quả lại bị dàn xếp như vậy.”

Thiệu Gia Kỳ ở một bên gật mạnh đầu. Cô cũng không ngờ Nghê Lam có bản lĩnh bịa chuyện như vậy. Cơ mà cô không nên bất ngờ, miệng lưỡi Nghê Lam lúc nào chẳng dẻo quẹo không xương.

“Ferrari là tôi giúp đỡ chở người ta rời đi, không phải của tôi. Vất vả cả đêm, tưởng là tra nam tiện nữ kia cuối cùng sẽ bị trừng phạt, kết quả tra nam kia quỳ xuống xin tha thứ, vợ chồng bọn họ lại hòa hợp rồi. Nhưng ký giả đã nhận tin phong phanh, muốn bảo toàn thể diện của bọn họ nhất định phải đánh lạc hướng, sau đó bọn họ liền lấy tôi ra làm bia.”

Nghê Lam nói xong, liếc mắt nhìn mọi người xunh quanh, lại quay đầu nói với Chu Văn Bân: “Giám đốc Chu, ngại quá, gây thêm phiền phức cho các anh rồi. Việc này là thật, các anh có thể tra. Chuyện trước kia của tôi đều là bị bôi đen. Tôi cũng hi vọng có cơ hội thay đổi ấn tượng của mọi người với tôi, có thể lên tiết mục này là vinh hạnh của tôi.”

Chu Văn Bân do dự. Nhớ tới Thẩm Hà nói chính miệng Lam Diệu Dương nói quan hệ giữa anh và Nghê Lam không bình thường. Chuyện leo lên giường kia không phải như bề ngoài vậy.

Chu Văn Bân không nói gì, Nghê Lam còn nói: “Giám đốc Chu, anh yên tâm. Tôi sẽ không làm liên lụy tiết mục, lượng theo dõi của tiết mục nhất định sẽ tốt, bởi vì tất cả mọi người đều muốn tôi bị bắn chết, nhưng cuối cùng tôi nhất định sẽ thắng.”

Năm chữ ‘tôi nhất định sẽ thắng’ này rất kêu, hoàn toàn có lòng tin.

Khí thế dõng dạc như vậy quả thực mang đến cảm giác cho chương trình. Chu Văn Bân lại do dự, không lẽ ánh mắt Thẩm Hà sắc bén?
Bình Luận (0)
Comment