Ngày Nắng Gặp Mưa Rào

Chương 57

Trong sân chơi, cuộc tranh tài hôm nay đã vào mười phút cuối cùng.

Khán giả đang chờ đợi cao trào cuối cùng, cho rằng Điền Lạc gần ngay trước mắt, Nghê Lam lại ở vị trí có lợi ngay chiến hào, thế nào cũng rình được Điền Lạc. Xử chết Điền Lạc ngày mai liền có thể đi dạo phố ngắm phong cảnh, gom từng huy chương một là xong việc.

Kết quả Điền Lạc chạy mất, Nghê Lam còn thong thả ung dung nói chuyện với Chương Văn Hiên vài câu.

Uông An Ni đi từ dốc núi xuống, cười ha ha với hai người Nghê Lam. Uông An Ni chỉ Chương Văn Hiên, “Chị tèo sớm quá, còn không kịp lớn tiếng nhắc hai người một tiếng.”

Nghê Lam vỗ vỗ vai Chương Văn Hiên, “Được rồi, tối nói chuyện. Tôi phải đi rồi.”

Chương Văn Hiên nói: “Giờ chị đuổi theo còn kịp không?”

“Không đuổi nữa. Không phải ngày mai tôi còn nguyên một ngày sao, không thì đạo diễn sẽ phát cái gì? Tôi đi dò thám địa hình chút.”

Nghê Lam nâng súng chạy mất.

Chương Văn Hiên leo ra khỏi chiến hào, Uông An Ni nhìn anh một thân toàn màu xanh dương lại cười. Chương Văn Hiên cười khổ, “Ngày mai chị Lam sẽ càng khó đấu.”

“Sao vậy? Không phải chỉ còn hai đối thủ sao?”

“Hoang vắng chứ sao.”

Theo quy tắc tranh tài, ngày mai sẽ căn cứ vào tình huống phân bố lại huy chương, thu vòng chiến nhỏ lại. Nhưng mà ai biết được ngay ngày đầu tiên Nghê Lam lại hành động không giống như dự tính, Nghê Lam giết đồng đội của mình, khiến hai đội kia liên thủ, sau đó lại đuổi theo người ta truy đánh cả buổi, cuối cùng chỉ mở một hộp huy chương, lại còn vứt lại trên đất.

Cho nên vòng chiến ngày mai bất quá sẽ thu lại một góc nhỏ mà thôi.

Hiện tại Nghê Lam chạy về hướng huy chương số 1, vừa chạy vừa lưu ý chung quanh.

Nhưng từ góc máy quay người xem có thể phát hiện hai người Điền Lạc và Môn Bội Bội cách cô rất xa, bọn họ cách xa địa điểm tập hợp mấy chiếc huy chương, ẩn thân sau một lùm cây. Điền Lạc đang nói với Môn Bội Bội tình hình chiến đấu vừa rồi, bọn họ dự định kéo dài tới năm giờ, để qua hôm nay trước, ngày mai lại tái chiến.

Phía sau cũng không còn cảnh tượng kích thích nào, trên cơ bản chính là Nghê Lam vừa đi vừa nghỉ. Cô lấy được bản đồ từ chỗ Uông An Ni, trong đầu rõ ràng hơn một chút bố cục của sân chơi. Bây giờ đi khắp xung quanh, dường như chính là để thăm dò địa hình.

Lam Diệu Dương đưa Âu Dương Duệ vào khu trò chơi. Anh có thẻ an toàn để vào khu trò chơi, Trần Châu quét thẻ ngay chỗ gác cổng, hàng rào cửa lớn liền tự động mở ra.

Trần Châu dừng xe trong bãi xe của khu trò chơi, giúp Lam Diệu Dương đi đặt phòng.

Lam Diệu Dương dẫn Âu Dương Duệ vào đại sảnh của làng du lịch, anh chọn một chiếc ghế sofa trong khu nghỉ ngơi ngồi xuống. Âu Dương Duệ quan sát tỉ mỉ xung quanh một phen, nhìn một chút cơ sở giám sát và cảnh vật xung quanh, lúc này mới ngồi xuống.

Lam Diệu Dương gọi điện thoại cho Tần Viễn ngay trước mặt Âu Dương Duệ.

Tần Viễn nhìn trong màn hình camera thấy Lam Diệu Dương lấy điện thoại ra bắt đầu loay hoay, tiếp đó thấy điện thoại của mình vang lên.

Khóe miệng Tần Viễn khẽ nhếch, nhận điện thoại.

“Tần tổng, tôi là Lam Diệu Dương.”

“Chào Lam tổng.”

“Có một chuyện muốn nhờ Tần tổng giúp đỡ.”

“Cậu nói đi.”

“Tôi có người bạn cảnh sát đang tìm một người. Người kia có khả năng đã từng chạy đến khu trò chơi Kỳ Lân của chúng ta. Hiện tại tôi cũng ở đây chuẩn bị cho buổi trao giải ngày mai, trùng hợp lại gặp anh ấy. Anh ấy muốn xem camera giám sát cửa ra vào ngày 22 tháng 10 để xác nhận xem người kia có tới đây hay không.”

“Được chứ.” Tần Viễn cười cười: “Chuyện nhỏ. Tôi sẽ gọi cho Tôn Mẫn, cô ấy là tổng giám đốc khu trò chơi, lần trước cậu có gặp qua cô ấy, còn nhớ không? Tôi kêu cô ấy đi tìm cậu. Cậu có yêu cầu gì cứ nói trực tiếp với cô ấy.”

“Vậy thì tốt quá, thật làm phiền Tần tổng rồi.”

“Đừng khách sáo.”

Tần Viễn cúp điện thoại, nhìn thấy trong màn hình Lam Diệu Dương cất điện thoại mặt mày hớn hở nói gì đó, dường như đang khoe khoang mấy mối quan hệ của mình. Âu Dương Duệ đưa lưng về phía camera, trái lại không thấy rõ nét mặt của anh.

Tần Viễn cười cười, gọi điện thoại cho Tôn Mẫn.

Bên này Lam Diệu Dương nói với Âu Dương Duệ. “Xong rồi, sẽ có người phụ trách đưa chúng ta đi xem camera. Anh thấy không, tôi nói rồi, đây chỉ là chuyện đơn giản.”

“Không phải có chút quá đơn giản sao?” Âu Dương Duệ ngồi yên bên cạnh Lam Diệu Dương, nghe được rõ ràng cuộc đối thoại của Lam Diệu Dương, đối phương trả lời rất ngắn gọn, cho nên trả lời cái gì cũng rất dễ đoán ra, đại khái chính là thoải mái đồng ý đề nghị kia.

“Muốn phức tạp hơn à?” Lam Diệu Dương khinh thường.

“Nếu như bạn của anh gọi điện thoại cho anh, nói cảnh sát muốn xem camera khách sạn anh, tìm một người, anh sẽ có phản ứng gì?”

“Cho xem chứ sao.” Lam Diệu Dương trả lời xong thì dừng một chút, lại suy nghĩ một chút, “Phải xem giao tình với đối phương đến đâu, hơn nữa nếu chỉ xem camera của khách sạn tôi thấy không có gì, dù sao đó cũng chỉ là nơi công cộng.”

“Vậy anh có quan tâm cảnh sát muốn tìm là ai không?” Âu Dương Duệ hỏi, “Có phải tội phạm không? Phạm tội gì? Tại sao cảnh sát muốn tìm hắn ta? Là việc công hay việc tư?”

Lam Diệu Dương ngẩn người.

Anh sẽ hỏi.

Nhưng tính cách mỗi người không giống nhau, có lẽ Tần Viễn không để tâm. Hơn nữa nơi này trang bị nhiều biện pháp an toàn như vậy, anh ấy cũng đã nói để cho Tôn Mẫn lại đây xử lý.

Lam Diệu Dương không nói gì, Âu Dương Duệ nói tiếp: “Trước đó An Hàng làm quản lý trong một công ty bảo hiểm, phụ trách nghiệp vụ bồi thường. Đã kết hôn nhưng bởi vì một thời gian dài không có con cái mới đi bệnh viện kiểm tra, người vợ có chút vấn đề phụ khoa, rất khó mang thai, thế là hắn ta ly hôn với vợ.

Về sau vợ hắn ta tái hôn, mà hắn ta muốn quay lại mấy lần đều không được, rồi về sau vợ hắn ta sau khi tái hôn gia đình lại mỹ mãn, có thể sinh con. Hắn ta đi phá rối mấy lần, vợ cũ báo cảnh sát, An Hàng bị bắt. Vì vậy hắn ta ghi hận trong lòng, hút thuốc phiện, cũng làm tình trạng kinh tế đang tốt đẹp của hắn ta trở nên hỏng bét.

Lại một đêm khác, hắn ta tình cờ gặp vợ cũ đang rút tiền từ máy ATM trên đường. Hắn ta liền mất lý trí, tiến lên yêu cầu vợ cũ đưa hết tất cả tiền cho hắn ta. Hắn ta kéo cô ấy vào trong một hẻm nhỏ, đánh cô ấy….”

Lam Diệu Dương nhanh chóng ngắt lời anh, “Được rồi, không cần miêu tả chi tiết nữa.”

Âu Dương Duệ mặt không đổi sắc tiếp tục nói: “Cuối cùng vì tội cưỡng gian, cướp bóc, hút thuốc phiện, hắn ta bị phán hai mươi năm tù giam.”

Lam Diệu Dương lộ ra biểu cảm chán ghét: “Ngắn như vậy.”

Âu Dương Duệ nói: “Trước khi hắn ta phạm tội cha mẹ hắn ta đã qua đời. Mẹ hắn ta mất trước khi hắn ta ly hôn. Mẹ hắn ta cũng là một trong những lý do khiến hắn ta ly hôn. Bà ta cảm thấy trước khi chết không được tận tay bồng cháu trai, oán thán rất nặng đối với vợ của An Hàng. An Hàng cũng giận cá chém thớt với vợ mình, quan hệ hai vợ chồng rất kém, mâu thuẫn không cách hoà giải, cuối cùng hôn nhân tan vỡ. Còn cha của hắn ta do hút thuốc phiện, sống sa đọa về sau mà chết. Sau khi hắn ta hút thuốc phiện, mượn không ít tiền của bạn bè, cho nên đa phần mọi người đều không qua lại với hắn ta.”

Lam Diệu Dương chau mày nghe.

“An Hàng cơ bản cũng được coi là xuất thân gia đình trung lưu, cho nên hắn ta xem thường mấy người xã hội đen tầng lớp dưới, không có kết bạn kiểu anh em đường phố. Tóm lại, không có bạn bè người thân. Sau khi hắn ta bị bắt, khóc lóc sám hối với tội ác bộc trực của mình, còn viết thư hối cãi, không kháng án với phán quyết của tòa. Sau khi vào tù An Hàng biểu hiện tốt, tập trung cai nghiện, còn tích cực tham gia các hoạt động, còn có biểu hiện lập công, cho nên được giảm hình phạt, thực tế chấp hành 10 năm tù.”

“Cái gì?” Lam Diệu Dương tức giận rồi, “Giảm nhiều như vậy!”

“Theo quy định của luật hình sự, xử tù có thời hạn, hình phạt giảm sau khi chấp hành án không thể ít hơn 1/2 án gốc.”

Lam Diệu Dương vừa muốn nói gì đã thấy Tôn Mẫn đi đến. Lam Diệu Dương liền ngậm miệng, ra hiệu cho Âu Dương Duệ.

Tôn Mẫn là một người phụ nữ ba bốn mươi tuổi, nhìn qua chính là kiểu khôn khéo già dặn. Cô dẫn theo quản lý an ninh và một kỹ thuật viên cùng tới, cười rạng rỡ, khách sáo: “Lam tổng, chào anh, tôi là Tôn Mẫn.”

Lam Diệu Dương vội vàng đáp lại, “Chào chị,” lại nói: “Lại gặp rồi”, anh giới thiệu cho Âu Dương Duệ và Tôn Mẫn biết nhau.

Tôn Mẫn cũng giới thiệu quản lý an ninh và kỹ thuật viên, sau đó nói: “Tần tổng nói anh muốn xem camera ngày 22 tháng 10, tìm một người.”

Lam Diệu Dương khẽ gật đầu, “Đúng.”

Âu Dương Duệ đưa hình chụp An Hàng trong di động ra, hỏi: “Mấy người có gặp qua người này chưa?”

Tôn Mẫn nhìn hình một chút, lại đưa điện thoại cho quản lý an ninh và kỹ thuật viên xem, tất cả mọi người đều nói chưa gặp.

Tôn Mẫn nói, “Vậy chúng ta đi đến phòng CCTV đi, để kỹ thuật viên giúp các anh điều tra thêm.” Cô nói, phẫy tay, bảo quản lý an ninh và kỹ thuật viên đi nhanh lên trước dẫn đường.

Một đoàn người liền ra khỏi đại sảnh làng du lịch, Trần Châu thấy thế cũng đi theo. Mọi người leo lên xe đưa đón trong làng du lịch, đi về phía khu ký túc xá ở hướng Tây.

Âu Dương Duệ ngẩng đầu nhìn camera giám sát trong lối đi nhỏ, sau đó dời mắt ra chỗ khác.

Tần Viễn vừa lúc đối diện với ánh mắt của Âu Dương Duệ trong màn hình, anh nhếch khóe miệng, ngả ra sau ghế dựa.

Âu Dương Duệ lơ đãng hỏi: “Tần tổng của các người thường đến đây không?”

“Không thường lắm.” Tôn Mẫn nói. “Tần tổng làm việc ở tòa nhà tập đoàn bên kia.”

“Vậy việc bên này ai quản?”

“Tôi quản. Còn một vị phó tổng khác, họ Đỗ, hôm nay anh ấy nghỉ.”

“Nơi này vắng vẻ như vậy mà các chị lại có ký túc xá?”

“Đúng vậy.” Tôn Mẫn chỉ ký túc xá cách đó không xa, “Trên lầu này chính là ký túc xá.”

Âu Dương Duệ lại hỏi: “Tần tổng kêu chị đến đại sảnh tìm chúng tôi?”

“Đúng thế.” Tôn Mẫn đáp lại, hỏi: “Cảnh sát tìm người này để làm gì?”

“Hắn ta vừa ra tù, có chút chuyện trong tù muốn hỏi hắn ta, nhưng chúng tôi không liên lạc được. Chỉ biết cuối cùng hắn ta đi về hướng này.”

Tôn Mẫn nói: “Nếu hắn ta đã đến đây thì camera chắc chắn sẽ quay được.”

Âu Dương Duệ khẽ gật đầu: “Cảm ơn.”

Chỉ một lúc sau đã đến ký túc xá. Nhóm người Âu Dương Duệ được đưa tới phòng CCTV. Đó là một gian phòng cực lớn, ba khu làm việc bày đầy máy tính giám sát. Hiện tại có hơn mười người làm.

Tôn Mẫn nói: “Mấy ngày này chúng tôi có tiết mục trực tiếp, kỹ thuật viên cần hỗ trợ tổ đạo diễn chuyển camera theo dõi. Phòng đạo diễn là phòng chuyên môn bên khu du lịch kia, không trong tòa nhà này.”

Bên này Tôn Mẫn nói chuyện, bên kia quản lý an ninh và kỹ thuật viên loay hoay chỉnh một máy tính, tìm hình ảnh ngày 22 tháng 10.

“Đại khái trong phạm vi từ 4:30 chiều đến 6:30.” Âu Dương Duệ nói.

“Được.” Tôn Mẫn nhanh chóng nói với quản lý an ninh.

Âu Dương Duệ thừa dịp này nói chuyện với Lam Diệu Dương, “An Hàng ở trong tù mười năm, hắn ta lại ra tù trước bạn tù, ba người từng ở cùng, hai người thân thiết thì đều không ở thành phố này. Trong đó có một người bạn tù hiện đang ở thành phố I, là vị khách ghé thăm sau cùng trước khi An Hàng ra tù. Người kia nói anh ta biết An Hàng thiếu nợ không ít ở thành phố này, sau khi ra tù chắc chắn sẽ không dễ chịu. Thế là tới hỏi An Hàng có muốn đi thành phố I cùng anh ta kinh doanh chút không. An Hàng từ chối.”

Lam Diệu Dương nghi ngờ nhìn thoáng qua Âu Dương Duệ.

Âu Dương Duệ nói, “Tình hình tài chính của An Hàng, mối quan hệ, chuyện phát sinh trước và sau khi vào tù, chúng tôi đều đã điều tra. Trong khoảng thời gian từ lúc tôi đến tìm Trần Viêm thương lượng đến khi anh ta xảy ra chuyện không có khách thăm khả khi trong danh sách đăng ký đến tìm An Hàng. Bạn tù của An Hàng cũng không nghe hắn ta đề cập bất kỳ chuyện gì, bạn bè thân sớm đã không còn qua lại với hắn ta, trước mắt chúng tôi cũng không tra ra được An Hàng có thể ở trong thôn xóm như vậy hay không, hay có bạn bè gì cho hắn ta tiền không.”

Lam Diệu Dương: “…”

Lúc này Tôn Mẫn đi lại, mời Âu Dương Duệ qua xem.

Lam Diệu Dương suy nghĩ một hồi, khuôn mặt hơi nóng lên. Anh nghe hiểu rõ ý của Âu Dương Duệ.

Cái Âu Dương Duệ tra ra được rõ ràng nhiều hơn cái anh phỏng đoán, vậy mà mới vừa rồi anh còn múa rìu qua mắt thợ, đề nghị này nọ cho người ta.

Thật là mất mặt.

Lam Diệu Dương ngẩng đầu ưỡn ngực như không có chuyện gì xảy ra, đứng lên cùng Âu Dương Duệ đi xem.

Âu Dương Duệ không có phản ứng gì, giống như trước đó không hề xảy ra chuyện gì.

Vì khoảng thời gian Âu Dương Duệ chỉ rõ cho nên tra camera giám sát này cũng không khó khăn. Toàn bộ camera bên ngoài của khu trò chơi, bao gồm cả xe lưu chuyển vào khu trò chơi cùng cả một đoạn đường, Viễn Bác cũng bố trí giám sát, trong những hình ảnh này đều không hề xuất hiện bóng dáng An Hàng.

Âu Dương Duệ cũng không lộ ra thất vọng, anh để lại danh thiếp cho Tôn Mẫn, quản lý an ninh và kỹ thuật viên, để bọn họ nếu như có nhìn thấy hoặc gặp An Hàng, nghe được chuyện gì liên quan, thì có thể liên lạc với anh.

Mấy người kia đều mở miệng nói đồng ý.

Tôn Mẫn lại sắp xếp xe đưa Âu Dương Duệ đến cửa làng du lịch. Lam Diệu Dương cũng lên xe ngồi.

Mặc dù là lấy cớ tiễn Âu Dương Duệ nhưng Lam Diệu Dương không nói chuyện. Âu Dương Duệ cũng không nói gì.

Đợi đến lúc ra đến cổng, Âu Dương Duệ cũng để lại một danh thiếp cho chú gác cổng. Lam Diệu Dương giống như côn trùng đi theo sát Âu Dương Duệ đến bên cạnh xe của anh.

“Tôi sẽ điều tra chút bối cảnh của khu trò chơi này. Chính anh cũng lưu tâm chút đi.” Âu Dương Duệ nói, “Có biến thì nói cho tôi ngay, danh thiếp không cần đưa anh nữa.”

Lam Diệu Dương bày ra vẻ mặt lạnh lùng vô tình: “Anh nhanh đi đi.”

“Người bạn Tần tổng kia của anh làm sao biết được chúng ta ngồi ở đại sảnh?” Âu Dương Duệ để lại câu nói này, khởi động xe rời đi.

Lam Diệu Dương im lặng một hồi, xoay người quay về khu trò chơi, lên xe đưa đón.

Nghê Lam còn chưa chạy đến vị trí huy chương số 1, cuộc tranh tài hôm nay đã kết thúc rồi.

Đạo diễn ra lệnh một tiếng, tất cả huấn luyện viên và nhân viên công tác trong sân chơi đều hành động, cắm cờ vào vị trí của Nghê Lam, Điền Lạc, Môn Bội Bội, tất cả súng ống, số đạn còn lại, địa điểm huy chương, đạo cụ liên quan, số lượng, cũng đều cắm cờ xác nhận. Cuộc tranh tài ngày mai sẽ bắt đầu ở vị trí hiện tại này.

Đạo diễn hiện trường quay lại cửa ra vào của khu du lịch để chờ ba vị tuyển thủ may mắn sống sót hôm nay. Môn Bội Bội nhìn thấy Nghê Lam liền nhào tới, hung hăng nói nhất định sẽ xem bản biên tập tám giờ hôm nay, nghe nói Nghê Lam đẹp bá cháy bọ chét.

Nghê Lam cười ha ha, khoác lác với Môn Bội Bội mình anh dũng cỡ nào. Giọng cười như vịt của Môn Bội Bội lại vang vọng toàn trường.

Điền Lạc cũng không còn cách nào đành gọi: “Chị Lam Lam.”

Ngay cả anh người không lăn lộn trong ngành này cũng biết, người khác giúp thổi phòng, hình tượng rất lớn, tự mình khen mình, thì thành cái gì?

Trong màn bình luận quả nhiên có cái nhìn với hành vi này của Nghê Lam.

‘Sao tôi thấy cô ấy thật sự rất đáng yêu.’

‘Xốc nổi, thực sự không thích được.’

‘Lúc anh coi thường cô ấy, cô ấy tự tâng bốc mình, lúc anh xem rõ cô ấy siêu thế nào, cô ấy vẫn tâng bóc mình, cái này gọi là phong cách khiêm tốn không nổi, rất hợp khẩu vị, hahahahaha.’

‘Tính tình nghiêm túc kiểu này, nói thẳng ra là da mặt dày.’

Đạo diễn hiện trường ở trên xe hỏi Nghê Lam, “Đạo diễn nói trên bình luận có rất nhiều người muốn mời cô nói chuyện phiếm trực tiếp.”

“Có khen thưởng gì không?” Ánh mắt Nghê Lam đã sáng lên rồi.

Môn Bội Bội lại ngồi bên cạnh cười khạc khạc khạc.

Đạo diễn hiện trường nói: “Có chức năng khen thưởng, nhưng người ta thưởng hay không thì tôi không biết.”

Nghê Lam nghiêm túc đàng hoàng đáp: “Vậy không thể tham gia. Lỡ như người tặng thưởng quá nhiều, đủ cho tôi trả nợ, lại còn đủ sống thêm nửa đời sau, vậy chẳng phải là quỷ kế của quân địch làm tôi mất ý chí chiến đấu sao? Tôi không thể trúng kế.”

Trong màn bình luận kêu gào một mảng: ‘Thưởng thưởng thưởng, tôi cho năm tệ.’

‘Tôi cho một trăm.’

‘Đám thổ hào chuẩn bị cà thẻ đi.’

Kết quả nghe được một câu như vậy của Nghê Lam, khán giả quả thật cười muốn lật ghế.

‘Lam Lam của tôi nhìn thấu quỷ kế của mấy người nha.’

‘Lam ca chính là Lam ca.’

Đạo diễn hiện trường hỏi Nghê Lam: “Thật hay giả đó? Thật sự có nói chuyện trực tiếp.”

“Thật.” Lần này Nghê Lam chăm chú, “Tôi không muốn để bình luận đánh giá ảnh hưởng đến tôi, cái này tôi quá rành rồi. Tôi muốn chuyên tâm thi đấu.”

Môn Bội Bội cũng vội vàng nói: “Tôi cũng không tham gia, tôi cũng muốn chuyên tâm thi đấu.”

Điền Lạc phụ họa.

Trong màn bình luận có người nói: ‘Lúc Nghê Lam nói cô ấy có kinh nghiệm, đột nhiên tôi thấy mình bị ngược rồi.’

‘Nghê Lam nói cô ấy có kinh nghiệm, lòng tui vừa muốn đau, kết quả Môn Bội Bội nói cô ấy cũng muốn chuyên tâm thi đấu, tui liền mắc cười.’

Bởi vì ba người phải thi đấu ngày mai không tham gia trò chuyện trực tiếp, ba người còn lại cũng nói không tham gia. Thế là phỏng vấn sau bữa tối vẫn giống hôm qua, đạo diễn hiện trường phỏng vấn nhóm khách mời.

Lần này phân ba nhóm, tổ hi sinh, tổ B và Nghê Lam.

Mọi người nói nhiều hơn rất nhiều, bởi vì hôm nay trải qua nhiều thứ hơn. Nhất là tiếng lòng của tổ hi sinh, cực kỳ đặc sắc.

“Anh hỏi tôi lúc bị Nghê Lam bắn chết có tâm trạng gì?” Phan Kính trừng mắt, “Sao anh có thể hỏi như vậy, lương tâm của anh có cắn rứt không?”

Đạo diễn cười muốn té ghé.

Chương Văn Hiên phân tích rất nhiều chiến thuật chiến lược, trả lời câu hỏi mang tính chuyên nghiệp một chút.

Bên tổ B, Môn Bội Bội nói kỹ tâm tình làm đạo cụ đánh lén bày ở hiện trường của mình. Chung quanh chim hót hoa nở, cơ thể cô cứng ngắc, lòng như tro nguội, về sau nghe được Điền Lạc kêu cô tập hợp, cô quả thực muốn bay ngay.

Điền Lạc cũng phân tích chiến thuật hôm nay một phen, anh cảm thấy kỳ thật bọn họ có thể làm tốt hơn. Nhưng biểu hiện của Nghê Lam vượt ngoài dự liệu của bọn họ.

Trước khi phỏng vấn Nghê Lam đạo diễn hiện trường cố ý xoa xoa mặt, hôm nay thật sự cười nhiều quá, gương mặt sắp tiêu rồi.

Câu hỏi đầu tiên là ngày mai Nghê Lam dự tính thế nào, Nghê Lam nói cô cảm thấy rất khó khăn.

Đạo diễn hiện trường kinh ngạc.

Mẹ nó, nói cô lòe người nhưng cô thật sự có thực lực, nói cô chỉ dựa vào bản lĩnh kiếm cơm cô lại luôn có thể tạo ra bất ngờ.

“Cô nghiêm túc cảm thấy ngày mai khó khăn?”

“Đúng.” Sau đó Nghê Lam bắt đầu phân tích khoảng cách của năm chiếc huy chương, tình huống địa hình giữa những huy chương này, lại còn chạy đến đài lĩnh thưởng, thêm đối chiến có thể xảy ra mà đi đường vòng, đường kính không tính là xa nhưng ở giữa rất vòng vèo. Cô tính sơ lược đoán chừng ba mươi kilomet.

Nghê Lam bla bla phân tích, đạo diễn hiện trường nghe xong nghệt ra.

Trong phòng đạo diễn, tổng đạo diễn và cố vấn trò chơi cùng huấn luyện viên họp. Thiết kế tiết mục bọn họ làm trước đó có làm khảo nghiệm trước, nhưng quả thực không ngờ tới ngày đầu tiên lại đụng phải tình huống tất cả mọi người không lấy huy chương, hoặc không kịp lấy đã bị bắn chết, cho nên vòng chiến ngày mai không thể thu hẹp bao nhiêu. Như vậy yêu cầu đối với các vị khách mời sẽ tăng lên rất cao.

Trong màn bình luận đã có người thảo luận: ‘Đó chính là vì thiết kế trò chơi có thiếu sót chứ sao.’

‘Hoạch định khu vực quá lớn.’

‘Ban đầu bọn họ chắc chắn muốn làm thật hoành tráng để mọi người thấy sân chơi của bọn họ hùng vĩ cỡ nào, khu vực rộng lớn, kết quả cuối cùng lại thành như thế.’

‘Vậy chính là ngày mai rất có khả năng không ai thắng được?’

‘Tôi không biết, Lam ca của tôi uy vũ anh hùng, hôm nay liều mạng như vậy, ngày mai sao không thể thắng.’

‘Không công bằng. Hôm nay Nghê Lam cố ý nhường rồi vì để ngày mai tiết mục có thể tiếp tục. Nhưng mà cô ấy cuối cùng dùng bản đồ tra ra, khoảng cách lại xa như vậy. Cái này làm người ta hố quá rồi.’

‘Ai nhường? Coi như hôm nay Nghê Lam đuổi theo cũng chưa chắc có để đánh được Điền Lạc. Cô ấy đuổi theo Chương Văn Hiên lâu như vậy, cuối cùng còn chút thời gian có thể đánh được Điền Lạc sao?’

‘Không vui. Dù sao thì tiết mục chơi xỏ mọi người rồi.’

Trong làng du lịch, cuối cùng Nghê Lam, Điền Lạc, Môn Bội Bội gặp nhau, mọi người trao đổi chút tình huống hiện trường. Môn Bội Bội nghe thấy số kilomet là muốn ngất xỉu, Điền Lạc cũng biết nhiệm vụ gian nan, anh hỏi Nghê Lam: “Vậy ngày mai chúng ta đấu thế nào?”

“Có chút tinh thần thi đấu nha.” Nghê Lam nói.

Điền Lạc nghĩ ngợi, gật đầu: “Vậy xin lỗi rồi.”

Môn Bội Bôi im lặng.

Nghê Lam cười cười, đấm đấm tay với Điền Lạc rồi đi.

Điền Lạc và Môn Bội Bội họp thương lượng, Môn Bội Bội nói. “Hay là để Lam Lam thắng đi, cũng nên có một người được phần thưởng.”

Tuổi Điền Lạc còn nhỏ nhưng sắc mặt dáng vẻ nghiêm túc thành thật như người từng trải: “Em vừa mới hứa với chị ấy sẽ toàn lực ứng phó. Chị cũng vậy. Hôm nay chị không phát huy chút nào, ngày mai chúng ta nhất định phải dốc toàn lực mới không phụ lòng chính mình và đối thủ.”

Gương mặt thích cười của Môn Bội Bội có chút sụp đổ, cô nghĩ ngợi, sau đó gật đầu.

Nghê Lam về đến phòng, vọt nhanh vào tắm, nghiên cứu bản đồ một chút cho ngày mai, đang chuẩn bị lên giường đi ngủ chợt nghe cửa sổ bị gõ một cái.

Chỗ cô ở chính là lầu hai.

Nghê Lam đi đến bên cửa sổ, lại thấy một viên đá nhỏ ‘cạch’ một tiếng đập vào cửa sổ.

Nghê Lam sửng sốt một chút, đi qua mở cửa, lại một hòn đá nhỏ bay tới. Nghê Lam đưa tay ra một phát bắt được.

Cô cúi xuống nhìn, phía dưới cửa sổ lại là Lam Diệu Dương vẻ mặt sững sờ.

Hiển nhiên là bị hành động mở cửa của cô làm giật mình.

Nghê Lam ném nhẹ hòn đá trong tay về phía anh, viên đá va cốp vào đầu anh một cái. Lam Diệu Dương ôm đầu, hiển nhiên bị đau.

Nghê Lam muốn cười nhưng nhịn xuống. Nhưng một giây sau Lam Diệu Dương gẩy gẩy tóc, bảo vệ cho kiểu tóc của anh, lúc này Nghê Lam nhịn không được liền bật cười.

“Hi.” Lam Diệu Dương ngửa đầu cười với cô.

“Anh làm gì vậy?” Nghê Lam hỏi anh.

“Anh nhắn tin cho em mà em không thèm để ý.”

“Em không xem điện thoại.”

“Anh tới trao giải.” Lam Diệu Dương nói cho cô.

“Em biết a.” Nghê Lam nói. “Nhưng mà giờ đâu phải ngày mai.”

“Anh biết em biết.” Lam Diệu Dương nói, “Anh hỏi đạo diễn xin đoạn clip em nịnh hót khen anh.”

Nghê Lam lại muốn cầm đồ ném hư mái tóc của anh.

“Anh bắt chước Romeo, đến nói với em là em khen anh hay à?”

“Không phải.” Lam Diệu Dương nói với cô, “Anh nghe nói rồi, ngày mai rất gian nan. Anh là đến báo cho em biết….”

Gương mặt được ánh trăng chiếu vào của Lam Diệu Dương tràn đầy ý cười ấm áp, giọng điệu dịu dàng lại kiên định, “Anh ở đài lĩnh thưởng chờ em.”

Trái tim Nghê Lam bỗng tan ra, bị nụ cười của anh tạo thành những gợn sóng
Bình Luận (0)
Comment