Ngày Nắng Gặp Mưa Rào

Chương 63

Vẻ mặt Tần Viễn không thay đổi gì, không kinh ngạc cũng không hoảng hốt, cũng không có chút chột dạ nào.

Anh chỉ rũ mắt xuống, trầm ngâm một hồi, sau đó thản nhiên nói: “Sự kiện đó… đã trôi qua rất lâu rồi.”

“Quả thực đã rất lâu rồi.” Âu Dương Duệ nhìn Tần Viễn.


Tần Viễn nhìn lại anh: “Vì vậy sao tôi có thể nhớ rõ ai là người phụ trách bồi thường hợp đồng bảo hiểm?”

Âu Dương Duệ không nói gì.

Tần Viễn tiếp tục nói: “Chuyện lúc ấy xảy ra quá đột ngột, tình cảnh quá hỗn loạn. Vô số người tới tìm tôi, cảnh sát, phóng viên, thầy cô, công ty bảo hiểm…”

Âu Dương Duệ nói: “Khi đó anh vừa tròn mười tám.”

Tần Viễn gật đầu: “Ngày xảy ra bất trắc đó là sinh nhật mười tám tuổi của tôi.” Anh dừng một chút, “Cho nên về sau tôi không bao giờ tổ chức sinh nhật nữa.”

“Có thể nói một chút chuyện bảo hiểm không.”

Tần Viễn nói: “Người bên công ty bảo hiểm nói cho tôi biết, tôi mới biết cha mẹ có mua bảo hiểm. Lúc đó rất nhiều chuyện đều do thầy tôi làm giúp. Phía công ty bảo hiểm cụ thể là ai phụ trách tôi thực sự không nhớ rõ rồi. Trên thực tế chuyện có liên quan đến ngày đó tôi cũng không muốn nhớ lại.”

“Sau này anh Tần có chướng ngại tâm lý không?”

“Chướng ngại tâm lý? Không có.” Tần Viễn nghĩ ngợi, “Các kiểu bác sỹ tâm lý trước đây trong nước không phổ biến lắm, trái lại thầy cô và các bạn thường an ủi tôi.”

“Lúc đó anh Tần hẳn là rất đau khổ.”

“Chẳng lẽ lại có người hưng phấn vì chuyện như vậy sao?” Tần Viễn nói, “Tôi có cách chữa trị cho chính mình, tôi không ngừng đọc sách, không ngừng viết code.”

“Năm đó anh Tần đã đi du học.”

“Đúng vậy.”

“Tại sao phải đi?”

“Không muốn ở nơi khiến mình đau lòng là chuyện thường tình của con người đi.”

“Tiền ra nước ngoài du học chính là tiền bảo hiểm kia đi. 100 vạn năm đó được xem là tài sản cực kỳ lớn rồi.”


“Chương trình code tôi bán cũng kiếm không ít tiền. Trên thực tế tôi có học bổng đi học, hơn nữa cũng đang tiếp tục phát triển thiết kế chương trình, rất nhanh tôi đã có khách hàng, tôi không những tự nuôi được mình, còn để mình sống rất tốt. Thầy của tôi đánh giá tôi là thiên tài.”

“Nói như vậy thời gian anh Tần sống ở nước ngoài không tệ.”

“Quả thật là vậy.”

“Vậy tại sao lại quay lại?”

Tần Viễn bỗng nhiên cười cười, “Nếu như không phải không có thợ quay phim ở một bên, tôi còn tưởng tôi đang được phỏng vấn đấy.”

Âu Dương Duệ nói: “Đôi khi cảnh sát chúng tôi tra hỏi có thể còn đáng ghét hơn phóng viên nhiều.”

Tần Viễn khách sáo nói: “Cái đó không sao, chỉ là tôi không rõ những thứ này có quan hệ gì với An Hàng?”


“An Hàng mất tích rồi. Tung tích cuối cùng của hắn ta là đi đến khu trò chơi núi Kỳ Lân.”

Tần Viễn lắc đầu: “Tôi không biết người này, camera của khu trò chơi cũng xác thực không quay được anh ta. Tôi không biết tôi còn có thể giúp gì cho cảnh sát. Mười bảy năm trước anh ta giúp nhà tôi xử lý bồi thường bảo hiểm có liên hệ gì với chuyện này ở hiện tại sao?”

Âu Dương Duệ nói: “Tạm thời chưa phát hiện ra mối liên hệ gì.”

Tần Viễn cười, “Tôi cực kỳ hi vọng có thể trợ giúp cho cảnh sát.” Anh nho nhã ngồi, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ giống như đang nói: ‘Đáng tiếc các anh không tìm được gì, vậy tôi cũng bất lực.’

Âu Dương Duệ nhìn tư thái của anh, đột nhiên hỏi: “Anh Tần về nước là vì nhớ đến cha mẹ sao?”

Tần Viễn thu lại nụ cười, nghiêm túc nghĩ ngợi, thở dài: “Cũng có nguyên nhân này.”

“Bọn họ là người thế nào?”

Tần Viễn im lặng một lúc, nói: “Bọn họ là hai người đáng thương.”

Âu Dương Duệ và Tần Viễn bốn mắt nhìn nhau, điện thoại trên bàn làm việc của Tần Viễn vang lên, Âu Dương Duệ đứng dậy, “Cám ơn anh Tần đã giúp đỡ, hôm nay tạm thời không quấy rầy nữa.”

Tần Viễn đứng dậy, đưa tay ra bắt tay Âu Dương Duệ, “Hôm nay quả thực cũng bận nhiều việc, không cách nào chào hỏi cảnh sát Âu Dương. Lần sau cảnh sát Âu Dương đánh tiếng trước, bên tôi cũng tiện sắp xếp thời gian.”

Âu Dương Duệ khẽ gật đầu, chào tạm biệt, xoay người đi.

Tần Viễn cũng không tiễn anh, quay về bàn làm việc trong văn phòng, nhận điện thoại.

Âu Dương Duệ ra khỏi phòng làm việc của Tần Viễn, thò tay vào túi, tắt bút ghi âm.

Nghê Lam đến công ty giải trí Blue họp khá là khẩn trương.

Hoàn toàn không giống tâm tình khi ở Phong Phạm.

Cô chọn quần áo mà chọn cả một đêm. Về sau nghĩ đến lúc Lam Diệu Dương trao giải cho cô, ngày đó ký hợp đồng với cô anh mặc màu xanh lam, cho nên cuối cùng cô quyết định mặc một bộ màu xanh lam.

Lam Diệu Dương sắp xếp một chiếc xe tới đón cô.

Hẹn xong 9 giờ rưỡi xe sẽ tới dưới lầu nhà cô chờ cô, nhưng lúc 9h20 Nghê Lam nhận được tin nhắn của Lý Mộc.

‘Có phải Lam tổng cho xe đến đón cô không, Rolls-Royce xanh xám, biển số xe ****, bây giờ đám ký giả đang nhìn chằm chằm chiếc xe này đấy. Giờ nó đã đến cửa đông đường Phong Khánh rồi.’

Nghê Lam: “…”

Nghê Lam chuyển tin nhắn này cho Lam Diệu Dương. Lam Diệu Dương đang ở trong phòng làm việc thử đồ, một mực để ý xem có tin nhắn của Nghê Lam không, nghe được tiếng ting nhanh chóng xem, lập tức trợn tròn mắt.

Nghê Lam gọi điện thoại tới.

“Là xe này sao?”

“Đúng.” Lam Diệu Dương không vui rồi. Đám chó săn này là đặc công sao? Chỉ chụp tin tức giải trí thôi đã tài năng xuất chúng vậy rồi, an toàn quốc gia cần mấy người nha.

“Anh nói với tài xế đừng đến chỗ em, cứ lái đi thẳng, tùy tiện đến chung cư nào đó, có thể vào chờ được thì cứ vào.”

Lam Diệu Dương: “…” Bà cô nhà anh mới ký hợp đồng này cũng giống đặc công.

“Dừng hai mươi phút, sau đó lái đi tiếp, quay về cao ốc Blue.” Nghê Lam nói, “Tự em đến công ty, anh kêu tài xế giúp đỡ dẫn bọn chó săn đi.”

“Em tự mình tới? Tới thế nào?”

“Đạp xe đạp. Không ai biết.” Nghê Lam rất quả quyết, “Gặp ở công ty nhé.”

Nghê Lam cúp điện thoại, trong lòng Lam Diệu Dương chua xót, trên chiếc xe anh phái đi cố ý để hoa tươi và champagne, còn có sữa lắc dâu tây và bánh ngọt.

Lam Diệu Dương nhìn mình trong gương một lát, được rồi, chuẩn bị bất ngờ lại không phát huy tác dụng, người đẹp là được.

Lam Diệu Dương theo lời Nghê Lam nói, gọi điện thoại cho tài xế.

Tài xế làm theo rồi.

Mấy tên chó săn theo dõi chiếc xe này đi theo chiếc xe vẫn đang chạy mãi, chỉ có Lý Mộc cười thầm, kêu cấp dưới lái xe chầm chậm, rơi lại ở đằng sau, lúc không có người nhìn thấy, rẽ ngoặt một cái.

Lý Mộc lại nhắn tin cho Nghê Lam, ‘Không cần cảm ơn.’

Nghê Lam không để ý tới anh, cô thu dọn xong ba lô, mang theo đồ trang bị cùng máy tính của cô, đội mũ cùng khẩu trang, xuất phát.

Nghê Lam cưỡi chiếc xe đạp ra khỏi toà nhà, liếc mắt thấy chiếc minibus của Lý Mộc. Lý Mộc đang chỉnh máy ảnh, chụp tanh tách về phía cô.

Nghê Lam thấy thật phiền, giơ ngón tay giữa ra với anh, đạp xe như mũi tên lao về phía trước, lên đường lớn.

Xe Lý Mộc vẫn đi theo suốt, theo đuổi không bỏ. Nghê Lam ngoặt vào hẻm nhỏ, băng qua đường, nửa tiếng sau mới cắt đuôi xe Lý Mộc. Lý Mộc dứt khoát không đuổi theo nữa, kêu tài xế lái xe thẳng đến trước tòa nhà Blue chờ ở đó.

Nghê Lam thuận lợi đến Blue, lúc cô đi đến quầy tiếp tân tháo mũ và khẩu trang ra, đứng trước mặt cô tiếp tân.

Cô tiếp tân nhìn cô có chút sững sờ, sau đó tỉnh ra, “Chào chị, mời đi bên này.”

Cô dẫn Nghê Lam đến thang máy VIP, giúp cô quẹt thẻ, bấm số tầng sau đó trở ra ngoài.

Nghê Lam cảm thấy nét mặt của cô ấy là lạ nhưng cũng không để trong lòng.

Đến lầu 18 cửa thang máy vừa mở đã thấy Lam Diệu Dương đứng ngoài cửa.

A, mặc đúng rồi. Tên này cũng mặc màu xanh lam.

Nghê Lam có chút bất ngờ, cười cười. Mặt Lam Diệu Dương lại tức giận, chân còn giậm giậm.

Nghê Lam cười anh, chỉ chỉ biển hiển thị số tầng trên thang máy: “Anh là từ lầu mấy bắt đầu bày ra tư thế này vậy?”

Lam Diệu Dương chậc một tiếng, vò đầu cô một cái. Nghê Lam cười ai ya ai ya, bị Lam Diệu Dương áp đi đến phòng họp.

Trong phòng họp ngồi đầy người.

Lúc sắp tới cửa phòng họp Lam Diệu Dương liền trở nên nghiêm túc, Nghê Lam cũng nhanh chóng bắt chước đoan trang. Nhưng cô vừa giả vờ đứng đắn Lam Diệu Dương đã bị chọc cười rồi. Lam Diệu Dương vui cô cũng không tiếp tục giả vờ nữa. Hai người ghét bỏ trừng mắt nhìn nhau, sau đó Lam Diệu Dương lại bày ra dáng vẻ nghiêm túc, đẩy cửa đi vào.

Nghê Lam chuẩn bị tinh thần một chút mới chậm rãi đi vào.

Sau khi bước vào cô bắt chước nữ minh tinh cười rạng rỡ tự nhiên, khẽ khom người, “Chào mọi người, tôi là Nghê Lam.”

Mọi người trong phòng họp đứng dậy, chào hỏi dồn dập.

Lam Diệu Dương đứng ở một bên giới thiệu cho cô, đây là phòng Nhân sự, đây là phòng PR, đây là phòng quản lý nghệ sĩ, đó là phòng Marketing, bla bla một đống.

Nghê Lam duy trì tốt dáng vẻ, cực kỳ lễ phép thục nữ chào hỏi nói chuyện với mọi người.

Chào hỏi xong một phòng đầy người, Nghê Lam ngồi xuống. Lam Diệu Dương đưa một cái Ipad qua, nghiêm túc nói: “Trước tiên nói về vấn đề này, về sau các tư thế tay tuyệt đối không thể xuất hiện nữa.”


Nghê Lam tiếp nhận, vừa nhìn: “…”

Đó là cô trước khi ra khỏi khu chung cư dựng ngón tay giữa với Lý Mộc. Bản tin độc nhất vô nhị của bên Lý Mộc: ‘Nghê Lam sau khi ký hợp đồng lần đầu tới Blue, vẫn mộc mạc bảo vệ môi trường như cũ.’

Đính kèm là tấm hình ngón tay giữa kia, còn có bóng lưng cô đạp xe, dáng vẻ cô đi vào tòa nhà Blue, cô tháo mũ khẩu trang tiến về phía tiếp tân.

Không cách nào phủ nhận, đó chính là cô, Nghê Lam.

Văn phòng Lý Mộc còn rất thân thiết giúp cô làm tấm hình này thành mặt meme: Dựng ngón tay giữa.jpg

Nghê Lam hết giữ nổi nét mặt, không giả bộ làm thục nữ được nữa rồi, khóe miệng cũng nhếch lên.

Cả phòng đều nhìn chằm chằm nét mặt của cô, Nghê Lam cũng không muốn giả vờ nữa, cô trừng mắt nhìn cái meme kia, Lý Mộc thật là đáng đáng ghét a.

Lam Diệu Dương nghiêm túc ôn hòa nói: “Sau này không được làm động tác này nữa, nhớ chưa.”

Nghê Lam rất ngoan ngoãn gật đầu.

Lam Diệu Dương hài lòng, kiêu ngạo nhìn mọi người. Xem xem, anh mới xuất mã đã nghe lời như vậy, rất dễ quản lý.

Âu Dương Duệ bước ra từ khoa tâm lý bệnh viện Thụy Tâm, anh vừa mới nhờ bác sĩ Phạm Đức Văn tư vấn xong. Phạm Đức Văn nghe xong đoạn ghi âm, xem tư liệu Âu Dương Duệ mang tới, nhìn nhận của ông cũng giống như ý kiến của phó giáo sư tâm lý học Lục Quân Âu Dương Duệ nhận được ngày hôm qua.

Hai người đều nói một đoạn đối thoại ngắn như vậy không thể đưa ra nhận định gì, nhưng điểm đáng ngờ thì có.

Ví dụ như trong cuộc nói chuyện, Tần Viễn một mực không có gọi thẳng cha mẹ mình. Anh ta thừa nhận một phần nguyên nhân bản thân về nước là nhớ cha mẹ, nhưng trong giọng nói lại không có chút tình cảm hay thương nhớ gì về cha mẹ. Lúc nói ‘bọn họ là hai người đáng thương’ lại không có tiếc thương như người bình thường lúc nói lời này, trái lại mang theo chút cao ngạo và phán xét.

Lúc Âu Dương Duệ nói ‘lúc đó chắc anh rất đau khổ’, Tần Viễn lại dùng một câu hỏi ngược, ‘chẳng lẽ có người lại hưng phấn vì chuyện như vậy sao?’

Bình thường mọi người sẽ thừa nhận hoặc phủ nhận đau khổ, sẽ dùng những từ ngữ uyển chuyển một chút để giảng giải tâm tình của mình, ví dụ như: ‘Chẳng lẽ không khiến người ta khổ sở sao.’ Hoặc là ‘Chẳng lẽ sẽ có người vui vẻ’, nhưng Tần Viễn lại dùng chữ hưng phấn.

Âu Dương Duệ lấy được ý kiến của hai vị chuyên gia, xác nhận trực giác của mình không sai.

Âu Dương Duệ đến công ty bảo hiểm hội họp cùng Liêu Tân.

Liêu Tân cũng không lấy được thông tin gì có ích từ công ty bảo hiểm, lúc đó khoản bảo hiểm bồi thường này cũng không có điểm gì bất thường. Thủ tục đầy đủ, quá trình hoàn chỉnh, chứng minh thư và chữ ký cũng đều kiểm tra qua. Tài liệu cảnh sát kết án cũng có. Đối với những khoản bồi thường lớn như vậy, công ty bảo hiểm đều sẽ kiểm tra rất cẩn thận.

Âu Dương Duệ nghe xong báo cáo của Liêu Tân, suy tư.

Liêu Tân nói chuyện rất nhiều với người của công ty bảo hiểm, khát đến uống rất nhiều nước, xong nói, “Em thấy cho dù có vấn đề nhỏ gì đi chăng nữa, đã nhiều năm như vậy rồi cũng tìm không ra được. Trước đây quá trình thẩm tra cũng không cẩn thận như bây giờ. Nhân viên cũng thay đổi. Bọn họ cũng xem như là phối hợp rồi, tìm hồ sơ hơn nửa ngày.”

“Bọn họ đánh giá thế nào về An Hàng?”

“Mấy người đồng nghiệp cũ cảm thấy trước khi An Hàng hút thuốc phiện là một người tốt. Chẳng qua cha mẹ có chút ảnh hưởng xấu đến con trai”. Liêu Tân nói, “Em đã hỏi rồi, những năm này An Hàng không có liên hệ với những người này, bọn họ cũng không có ai từng tiếp xúc với Tần Viễn. Có điều họ vẫn biết Tần Viễn, dù sao cũng là doanh nhân trong giới kinh doanh, thỉnh thoảng có nghe tin tức.”

Âu Dương Duệ khẽ gật đầu, khởi động xe, “Chúng ta đi tìm vợ cũ của An Hàng.”

Liêu Tân có hơi hồ đồ, “Đội trưởng, anh cảm thấy lúc đó Tần Viễn hợp tác với An Hàng lừa gạt tiền bảo hiểm à? Nhưng chuyện này đâu có liên quan đến chuyện của Tôn Tịnh và Trần Viêm? Có phải chúng ta đi một vòng lớn quá không?”

“Có vòng lớn để đi còn hơn loanh quanh một chỗ.” Âu Dương Duệ nói.

“Nhưng có khi nào đi sai phương hướng không?”

Âu Dương Duệ nói: “Nếu như cảnh sát chạy đến công ty của cậu, muốn xem cái này tra cái kia, cậu không hiểu đang xảy ra chuyện gì, giống như Lam Diệu Dương lải nhải một đống câu hỏi làm người ta phát ghét mới đúng là phản ứng của một ông chủ bình thường.”

“Tần Viễn kia nói chuyện rất phối hợp, là có tật giật mình?”

“Không phải, muốn giở trò trước mặt cảnh sát.” Âu Dương Duệ lạnh lùng nói.

Liêu Tân: “…”

Nghê Lam họp xong, mệt không thể tả. Mặc dù cô chỉ ngồi nghe nhưng cô cũng phải phản ứng lại. Lam Diệu Dương ngồi yên bên cạnh cô, cho nên cô nghe càng chuyên tâm, mà một khi chuyên tâm thì mệt não.

Sau đó Nghê Lam và Lam Diệu Dương trở về phòng làm việc, rốt cuộc có thể co người lại thành một đống bùn.

Lam Diệu Dương bày laptop ra, phía trên có gắn một ổ cứng. Anh nói với Nghê Lam, “Anh tìm thấy cảnh em lấy được thẻ phòng từ Cao Hồng Bác rồi.”

Nghê Lam nghe thấy chuyện này nhanh chóng ngồi ngay ngắn lại, chăm chú xem máy tính.

Lam Diệu Dương ấn vào một file trong thư mục trong ổ cứng, sau đó kéo tới thời điểm nào đó, màn hình phát ra hình ảnh.

Đây là trong phòng tiệc tối ngày 9 tháng 9, Từ Tương và Cao Hồng Bác to nhỏ gì đó ở một góc khuất trong sảnh tiệc, sau đó Cao Hồng Bác hình như quơ quơ vật gì đó trước mặt Từ Tương, sau đó nhét vào túi.

Trong video vị trí của bọn họ là một góc rất nhỏ, người rất nhỏ, lại bị che khuất, chỉ mơ hồ nhìn giống như một tấm thẻ. Mà bên quầy thức ăn xéo trước mặt bọn họ, Nghê Lam đang cầm đĩa chọn bánh.

Về sau có người gọi Từ Tương, Từ Tương và Cao Hồng Bác đều nhìn sang hướng đó, Từ Tương nói với Cao Hồng Bác một câu rồi rời đi. Nghê Lam vẫn còn đang chọn đồ ăn.

Cao Hồng Bác ở lại một lúc, uống cạn ly rượu trong tay, sau đó đứng dậy cũng rời đi. Lúc này Nghê Lam buông đĩa xuống xoay người đi, vừa khéo đâm sầm vào người Cao Hồng Bác. Cao Hồng Bác đưa tay đỡ Nghê Lam, Nghê Lam nhìn như đang nói xin lỗi. Cao Hồng Bác cũng không làm khó cô.

Hai bên chính là chỉ gặp nhau mấy giây như vậy, sau đó tách riêng ra, đường ai nấy đi.

Sau đó Nghê Lam rời khỏi sảnh tiệc.

“Đoạn sau đâu?” Nghê Lam hỏi.

Lam Diệu Dương trở lại thư mục của ổ cứng, trên đó viết tên ống kính camera từng khu. Nghê Lam chọn lấy camera ngoài sảnh tiệc, ấn mở, rồi kéo đến thời gian ghi hình vừa rồi, nhìn thấy mình đi ra khỏi sảnh tiệc, đi vòng qua ngoài vườn hoa.

Nghê Lam lại trở lại thư mục, tìm đến camera ngoài vườn, tiếp tục tìm hành tung của mình.

Điện thoại của Lam Diệu Dương vang lên, anh đi nhận điện thoại, kêu Nghê Lam tự mình xem.

Nghê Lam cứ tiếp tục xem đường đi của chính mình, vào thang máy lên tầng 20, cô lướt qua những chỗ này, kéo đến chỗ sau khi cô xuống thang máy.

Cô đi trong hành lang giống như muốn quay lại sảnh tiệc, nhưng cô nhìn thấy gì đó, xoay người đi vào trong phòng vệ sinh kế bên.

Phòng vệ sinh không có camera.

Nghê Lam quay lại xem hình ảnh trong hành lang, Lam Diệu Dương bỗng nhiên đi lại: “Chỗ này bị gì rồi?”

Lam Diệu Dương đưa tay kéo lui đoạn video, ấn mở một lần nữa.

“Đây là thời gian em từ thang máy ra muốn quay lại sảnh tiệc.” Nghê Lam nói cho anh biết, “Hình như thấy ai đó, nhưng không chụp được, người đó nằm ngoài khung camera.”

“Không phải. Trước khi em tới, ở đây có người đi qua. Sao giờ lại không có?”

Nghê Lam sững sỡ.

Lam Diệu Dương kéo trước kéo sau mấy lần, chăm chú xem.

“Anh chắc chắn?” Nghê Lam trở nên nghiêm túc.

Lam Diệu Dương gật đầu, anh càng nghiêm túc, “Anh chắc chắn, video này bị người ta chỉnh sửa rồi.”
Bình Luận (0)
Comment