Ngày Nắng Gặp Mưa Rào

Chương 71

Trong bệnh viện, Nghê Lam và Từ Hồi đều đã làm một loạt kiểm tra, may mà chỉ bị thương ngoài da, dưỡng thương một chút là được.

Bác sỹ xử lý miệng vết thương cho Nghê Lam, có vết thương phải khâu hai mũi. Sau lại cho kê toa thuốc, thấy sắc mặt cô không tốt, an ủi: “Chú ý một chút, đừng đụng nước. Chỉ cần không phải cơ địa để lại sẹo sẽ không lưu sẹo.”


Nghê Lam buột miệng nói: “Tôi không phải cơ địa để lại sẹo.”

Nghê Lam nói xong lời này đột nhiên giật mình, trí nhớ của cô, cô nhớ được một chút rồi, trước kia cô chắc chắn đã gặp qua người nước ngoài kia.

Trực giác nói cho cô biết hắn ta không phải người bình thường, rất nguy hiểm, cần cảnh giác.

Nhưng cụ thể là gì? Nghê Lam khẽ cắn môi, thật sự nổi cáu, chỉ thiếu chút nữa, làm sao có thể nghĩ không ra chứ.

Đang trong quá trình đợi đủ loại kiểm tra điều trị, Lam Diệu Dương bận tối mặt tối mày. Anh cùng Lý Mộc cùng tới cục cảnh sát ghi khẩu cung, điện thoại của anh vẫn reo không ngừng, không phải gọi điện thì là nghe điện thoại. Âu Dương Duệ, đồng nghiệp công ty, luật sư… rất nhiều người muốn dặn dò nói chuyện.

Ông chủ khách sạn Huy Hoàng – Hứa Thành Hoà chủ động liên lạc với Lam Diệu Dương, ngỏ lời xin lỗi đối với chuyện mà Lam Diệu Dương gặp phải ở khách sạn của ông đêm nay.

Lam Diệu Dương cũng không khách khí, bày tỏ nghi ngờ đối với vấn đề an ninh của Huy Hoàng, anh cố ý nói: “Tụi con bị bọn cướp truy đánh trong khách sạn lâu như vậy, hắn ta thậm chí còn uy hiếp nhân viên khách sạn, camera theo dõi bên Huy Hoàng cũng không phát hiện ra một chút nào sao? Nếu không phải tụi con bên này có người biết võ, đêm nay sợ là xảy ra án mạng ở Huy Hoàng rồi.”


Hứa Thành Hoà cũng hết sức coi trọng vấn đề này, nhưng sự thật như vậy, ông cũng chỉ đành nói: “Hệ thống camera lúc ấy xảy ra chút vấn đề.”

“Bị hư sao?”

“Đúng vậy. Camera khu vực đó không ghi lại nội dung mới, bị đứng hình ở khung hình cũ. Bởi vì trên hình ảnh cũ không có ai, chỉ là cảnh không, bảo vệ mới không phát hiện, cho rằng camera vẫn đang hoạt động.”

Lam Diệu Dương nói: “Con nhớ rõ Huy Hoàng cũng dùng Thụy Thuẫn phải không?”

“Đúng thế.” Hứa Thành Hoà và nhà họ Lam có chút giao tình, tuy là đối thủ cạnh tranh trong lĩnh vực khách sạn nhưng trong cùng ngành nghề mọi người cũng có hợp tác qua lại, hỗ trợ nhau nên cũng có chút hiểu biết.

“Chú Hứa tìm Thụy Thuẫn thử xem, đây không phải vấn đề nhỏ. Lam Sắc Hào của chúng con thời gian trước cũng tìm thấy lỗi trên camera giám sát. Hệ thống bên đó có lỗ hổng, đã bị hacker công kích, con dẫn theo kỹ thuật viên chuyên môn tới phòng máy bọn họ tra một chuyến. Vốn cho là chỉ là nhà chúng con, sự kiện ngẫu nhiên, hiện tại xem ra lỗ hổng bên bọn họ vẫn chưa sửa xong.”


“Có chuyện này sao?” Hứa Thành Hoà cũng lập tức cảnh giác.

“Hôm nay muộn rồi, ngày mai con tìm chú Hứa nói rõ.” Lam Diệu Dương chủ động nói.

Hứa Thành Hoà cũng đã chủ động nói mục đích gọi điện thoại lần này: “Hy vọng con đừng nói gì với truyền thông, khách sạn nhà chú cũng phải kinh doanh.”

“Con hiểu. Chuyện này con biết.” Lam Diệu Dương biết Hứa Thành Hoà khẳng định sẽ có lời này.

Đột nhiên xuất hiện tội phạm là chuyện không may mắn, có thể bởi vì bộ phận an ninh trong khách sạn có sơ hở gây ra hậu quả nghiêm trọng, danh tiếng đó còn tệ hơn rất nhiều. Lúc trước Lam Diệu Dương cũng băn khoăn chuyện này, cho nên anh có thể hiểu được.

Nhưng tình huống của Lam Sắc Hào lúc trước và Huy Hoàng lúc này hoàn toàn khác nhau, lúc ấy mất thẻ phòng, bị gài camera, tất cả đều được tiến hành trong âm thầm lặng lẽ. Huy Hoàng lần này chẳng những cướp bóc đánh người bị thương, hơn nữa hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào, một đám ký giả nhìn chằm chằm. Cảnh sát nhất định sẽ yêu cầu kiểm tra camera giám sát, truyền thông nhất định sẽ truy hỏi tiến độ cảnh sát, không lớn chuyện là không thể nào.

Chuyện này đối với Huy Hoàng quả thật không tốt, nhưng đối với nhà họ Lam có lẽ là một cơ hội. Bây giờ, bọn họ có lý do hợp lý bứt ra khỏi Thụy Thuẫn.

Nghê Lam làm mấy lần kiểm tra, người cũng bình tĩnh, đầu óc cũng tỉnh táo lại.

Kỳ thật tin tức trên tay Lý Mộc có video clip gốc bị lộ, cho dù Lý Mộc nghĩ như thế nào, định dùng phương thức nào giao đồ cho bọn họ đều sẽ bị đối phương nhúng tay vào. Kế hoạch của đối phương tương ứng với hành động của bọn họ.

Cả ngày hôm nay Lý Mộc ở bên ngoài chụp Từ Tương, anh bảo đồng nghiệp đem ổ cứng đến cho anh, thuận tiện buổi tối đưa cho bọn họ. Mặc dù ý định của anh là muốn dẫn bọn họ đến tiệc sinh nhật Từ Tương, lấy cô và Lam Diệu Dương cùng Từ Tương hoặc là bạn gái scandal khác của Lam Diệu Dương ra tạo một chút tin tức, bôi đen cô. Nhưng vừa khéo ý xấu này trái lại dẫn dụ bọn cướp ra ngoài.

Bằng không nếu Lý Mộc nói xong việc hôm nay mai bàn lại, chỉ sợ đêm nay đối phương sẽ lao thẳng tới phòng làm việc của Lý Mộc, đến lúc đó không biết sẽ gây ra thương tổn như thế nào cho bọn họ.

Nói cho cùng, không phải việc Lý Mộc ra điều kiện có vấn đề, là vấn đề tin tức bị lộ. Làm thế nào thì cũng không tránh khỏi chuyện này, cho dù lúc ấy Lý Mộc trực tiếp lái xe đem ổ cứng tới khách sạn cũng có khả năng giữa đường gặp phải tai nạn xe. Giống như lúc trước Lam Diệu Dương mang theo thẻ nhớ bị cướp vậy.


Cho nên tin tức rốt cuộc làm sao bị lộ, đây mới là trọng điểm.

Nghê Lam ngồi ngẩn người, suy nghĩ thay đổi liên tục. Nghe được tiếng bước chân quay đầu lại, nhìn thấy Lam Diệu Dương bước nhanh về phía cô.

“Đều đã xong rồi.” Nghê Lam nói với anh, giơ lên mấy vết thương đã được băng bó.

Lam Diệu Dương nói: “Anh sắp xếp ổn thoả trước cho em, sau đó sẽ quay về khách sạn một chuyến.”

“Đưa em về nhà đi.”

“Bây giờ em hành động không tiện, về nhà anh sẽ lo lắng. Lỡ như những người đó lại tới nhà tìm thì sao. Hơn nữa bên ngoài có phóng viên trông chừng, em về nhà sẽ bị bọn họ biết địa chỉ.”

Nghê Lam nghĩ nghĩ: “Vậy thì dẫn em về khách sạn đi. Em ở phòng 2001.”

Lam Diệu Dương có chút do dự.

Nghê Lam nói: “Chỗ đó đủ lớn, tránh né chạy trốn cũng có hy vọng, đánh nhau cũng rất thuận tiện.”

Lam Diệu Dương: “…”

Nghê Lam lại nói: “Xảy ra chuyện gì cũng có thể kêu bảo vệ.”

“Được rồi.”

Bốn bề vắng lặng, Nghê Lam lại nói: “Vừa lúc anh dùng lý do này quay về khách sạn, thăm dò phòng CCTV một chút.”

Lam Diệu Dương gật đầu: “Anh muốn trở về cũng là vì chuyện này. Tin tức chỉ có thể bị lộ ở phòng CCTV. Anh hỏi pháp vụ rồi, phía bên bọn họ chưa từng đề cập với người khác. Như vậy việc này ngoại trừ chúng ta sẽ không ai biết. Phòng CCTV không có camera theo dõi, hơn nữa camera giám sát khách sạn không có chức năng thu âm.”

Nghê Lam nói: “Phòng CCTV luôn có người túc trực 24/24, không thể giống như phòng 2001 mà ung dung lắp đặt camera được. Nhưng đặt máy nghe trộm lại rất dễ.”

Lam Diệu Dương nói: “Tóm lại khẳng định có chút đồ hay người gì đó. Hôm nay anh chụp tên trộm ba lô rồi. Cái tên lần trước lái xe gắn máy hỗ trợ Triển Huy, em nhớ không? Lần trước chúng ta không nhìn thấy bộ dạng hắn ta, nhưng anh cảm thấy hình thể người trộm ba lô lần này rất giống. Hơn nữa hắn ta và Triển Huy lại phối hợp, anh nghi ngờ chính là người kia.”

“Hai người bọn họ có lẽ theo dõi khách sạn của anh lâu rồi.”

“Bắt đầu từ ngày 9 tháng 9.”

“Lát nữa chúng ta có thể xem thử video giám sát, có lẽ chụp được bọn họ. Bọn họ là bị em dẫn tới, sau đó vì biết em tại sao lên lầu, lên lầu làm gì, vì vậy mới có mấy hành động liên tiếp sau đó.”

Lam Diệu Dương nói: “Anh đã gửi ảnh chụp màn hình video clip người kia cho Lý Mộc, anh ta báo cảnh sát rồi. Anh còn báo cho Âu Dương Duệ, bên anh ta có thể giúp chúng ta điều tra lai lịch người này một chút. Triển Huy bên kia không có đột phá gì, thử tìm trên người người này xem sao. Có lẽ có thể tìm được manh mối người cầm đầu bọn họ.”

“Anh cũng gửi ảnh chụp hắn ta cho khách sạn của anh, mặt Triển Huy bị thương, rất dễ khiến người chú ý, cho nên hắn ta sẽ không dễ dàng xuất hiện. Nếu như cần đến Lam Sắc Hào xử lý chứng cứ và manh mối bọn họ nghe lén, có lẽ sẽ do người này ra mặt.”

“Anh đã gửi cho giám đốc an ninh rồi. Nhưng nếu anh là ông chủ hắn ta, hiện tại xử lý việc này anh sẽ phái người khác đi. Nhưng cũng không phải không thể, dù sao bọn họ không biết anh đã lén chụp được hình.”

Núi Kỳ Lân. Tần Viễn lái xe chở Paul đến một cơ sở hạ tầng khác đã xây xong trên đỉnh núi.

Tần Viễn nhìn lướt qua điện thoại, góc này đã có tín hiệu điện thoại rồi.

Paul hỏi anh ta: “Hai công nhân vệ sinh vừa rồi dùng được không?”

Paul thích giết người, nhưng cũng không thích giải quyết hậu quả. Bọn họ gọi đám người xử lý thi thể là công nhân vệ sinh.

Tần Viễn nói: “Cũng tạm được, rất nghe lời.”

Tần Viễn ngừng xe, dẫn Paul xuống, đưa cho hắn ta một cái ống nhòm.

Paul lấy ống nhòm nhìn sân chơi trên núi Kỳ Lân, cười cười: “Vô cùng tốt. Nhìn rất kích thích.”

Tần Viễn nhếch miệng: “Vốn dĩ tháng một năm nay có thể chơi rồi, kết quả gặp phải cái tên Trần Viêm ngu xuẩn kia. Làm cả một năm không thoải mái.”

Paul nhìn sang hướng khác: “Cậu không phải vẫn không thoải mái sao? Cậu còn biến thái hơn cả tôi.” Hắn ta đặt ống nhòm xuống, “Tôi giết người vì tiền, cậu lại vì vui sướng.”

Tần Viễn cười lạnh với Paul: “Giết người có thể kiếm bao nhiêu tiền? Tôi so ra thẳng thắn hơn anh.”

“Tiền đủ xài là được rồi.” Paul trả ống nhòm lại cho Tần Viễn, “Sân chơi rất tuyệt, nhưng cậu bị để mắt tới rồi, tôi cảm thấy lần này cậu vẫn chơi không được.”

Tần Viễn cầm lấy ống nhòm, đặt lên trước mắt, nhìn kỹ một vòng lãnh địa của mình, lạnh lùng nói: “Tôi đã chuẩn bị rất lâu rồi, không muốn đợi nữa.”

Paul nói: “Căn cứ vào quan hệ hợp tác giữa hai ta, tôi nhất định phải nhắc nhở cậu, tình hình hiện tại cũng không thích hợp để cậu thực hiện kế hoạch.”

“Chúng ta ở Châu Âu, Nam Mỹ thành công nhiều lần như vậy, bây giờ đương nhiên cũng có thể.”

Paul nhìn ông: “Thành công nhiều lần như vậy nhưng cậu đều nói không có cảm giác hăng hái lúc ban đầu kia. Cậu cảm thấy quay về đây mở một trận lớn sẽ tìm về được loại cảm giác này sao?”

Tần Viễn dẫn hắn ta quay lại xe, “Nếu anh không có hứng thú tham dự, tôi sẽ giúp anh mua vé máy bay trở về.”

“Vốn không có hứng thú gì, nhưng hiện tại có rồi.” Paul ngồi trên ghế lái phụ: “Có lẽ, chúng ta thật sự có thể giúp đối phương hoàn thành tâm nguyện cũng không chừng.”

Tần Viễn cười cười, khởi động xe, quay về trung tâm thành phố.

Thời điểm tín hiệu điện thoại đầy sóng, Tần Viễn nhận được điện thoại.

Là Cầu Xuyên gọi tới, Cầu Xuyên nói hắn ta đã xử lý xong ba lô của Lý Mộc, tiền mặt hắn cầm, toàn bộ không thành vấn đề, nhưng vẫn không có tin tức của Triển Huy.

“Tôi đã sắp xếp một chỗ an toàn cho Triển Huy. Các người không cần liên lạc với nhau. Anh ta lần này gây động tĩnh quá lớn ở khách sạn, anh đừng để bị liên luỵ.” Tần Viễn nói, “Anh thu dọn đồ đạc trong phòng đi, chuẩn bị đổi chỗ, chờ tin tức của tôi.”

Cầu Xuyên đồng ý, cúp máy.

Paul nói: “Hắn ta cũng bại lộ rồi hả?”

“Có khả năng. Trong ba lô kia không có ổ cứng, lại ném ở đó, xem ra là trúng kế rồi.” Tần Viễn nói, “Chúng ta cùng chờ xem.”

Âu Dương Duệ dẫn theo đại đội trở lại cục cảnh sát, bố trí xong xuôi công tác điều tra sau đó về vụ án xác chết trôi sông kia thì trở lại chỗ ngồi của mình.

Anh tải hình ảnh Lam Diệu Dương gửi cho anh vào trong máy tính, truy cập vào mạng nội bộ để tra tư liệu của người này. Hệ thống máy tính chạy, di động Âu Dương Duệ vang lên.

Nhân viên cảnh sát ở lại bờ sông tiếp tục tìm kiếm manh mối gọi điện cho anh, hỏi anh cách ăn mặc của thi thể để đối chiếu với tình huống ở hiện trường một chút. Âu Dương Duệ nói chuyện điện thoại xong, bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, liền đi đến phòng pháp y xem xét thi thể, lại nói vài câu, đợi anh trở lại văn phòng phát hiện Liêu Tân và Trâu Úy đều đứng trước chỗ ngồi của anh.

Liêu Tân nói với Trâu Úy: “Anh nói với đội trưởng là được rồi, đã trễ thế này, em tan làm đi.”

Trâu Úy đang muốn trả lời thì nhìn thấy Âu Dương Duệ đã trở lại, liền khẩn trương đi qua, nói một chút thủ tục vụ án và báo cáo vấn đề với Âu Dương Duệ, sau đó đưa báo cáo trong tay cho Âu Dương Duệ

Trâu Úy nói xong liền đi. Âu Dương Duệ cầm báo cáo quay về chỗ ngồi, anh nhìn lướt qua máy tính, trên màn hình máy tính đang hiển thị kết quả điều tra được.

Âu Dương Duệ ngồi xuống, ấn mở nhìn kỹ.

Cầu Xuyên, 35 tuổi. Chuyên gây hấn, cướp bóc, đánh nhau ẩu đả, cố ý đả thương người, vào tù hai lần. Hai năm rưỡi trước đã mãn hạn tù.

Bị giam cùng nhà tù với Triển Huy.

Ngón tay rê chuột của Âu Dương Duệ dừng một chút.

Nhà tù này, cũng cùng chỗ với An Hàng.

Liêu Tân lật đi lật lại báo cáo Trâu Úy để lại, rất không hài lòng: “Đã trễ thế này, chúng ta mệt gần chết rồi, mới từ hiện trường trở về, cô ấy lấy mấy báo cáo này tới làm gì. Chuyện quan trọng lắm hay sao mà ngày mai nói không được?”

Lam Diệu Dương đối phó xong đám ký giả, để Trần Châu lái xe, Lý Mộc theo phía sau, thành công đánh lạc hướng nhóm ký giả. Sau đó, anh dẫn Nghê Lam vào Lam Sắc Hào.

Lúc đưa người vào phòng 2001, anh nhận được tin nhắn Âu Dương Duệ gửi tới. Anh vừa mở ra nhìn, đưa di động cho Nghê Lam: “Tra được người này rồi.”

Bên Tần Viễn cũng gần như cùng lúc thu được tin tức, anh nói với Paul: “Ba lô kia quả nhiên là cạm bẫy, cảnh sát tra ra người của ta rồi.”

Paul cười nhạo: “Cho nên?”

Tần Viễn nói: “Tôi cảm thấy kế hoạch anh nói không tệ, cứ làm như thế đi.”

Trong phòng 2001, Nghê Lam và Lam Diệu Dương mở video giám sát trong ổ cứng của Lý Mộc ra. Lam Diệu Dương trực tiếp chỉnh tới khoảng thời gian ghi hình hành lang kia anh nhận ra bị sửa đổi, lúc đầu trong màn ảnh không có một bóng người, Lam Diệu Dương và Nghê Lam có chút khẩn trương trừng mắt nhìn màn hình.

Một lát sau, một người đàn ông nhanh chóng xuất hiện.

Tây trang, giày da, cách ăn mặc cực kỳ bình thường. Tuy hắn ta cúi đầu nhưng Nghê Lam và Lam Diệu Dương liếc mắt một cái liền nhận ra được.

Triển Huy.

Ngày đó hắn ta cũng ở Lam Sắc Hào.

“Tìm được rồi.” Nghê Lam lớn tiếng nói: “Đoạn video theo dõi này là đầy đủ. Thật sự quá tốt. Chỉ cần chúng ta tìm ra nội dung bị cắt bỏ thì nhất định có thể tìm ra manh mối mấu chốt để phá án.”

“Đúng vậy.” Lam Diệu Dương cũng cực kỳ phấn chấn, “Anh đã nói đôi giày này rất xấu mà.”
Bình Luận (0)
Comment