Ngày Nắng Gặp Mưa Rào

Chương 74

Trong tấm ảnh, mặt tên lưu manh hoàn toàn lộ ra, hơn phân nửa khuôn mặt của nữ lao công vừa lúc bị Nghê Lam ngăn trở, nhưng con dao trên tay lưu manh kề ở cổ nữ lao công lại được chụp rất rõ ràng.

Ảnh chụp đã được chỉnh sửa, ánh sáng vừa đủ, bầu không khí tương đối căng thẳng, phối hợp với câu nói kia, quá tuyệt rồi.

Ngay cả bản thân Nghê Lam nhìn thấy cũng sững sờ.

Phản ứng của dân mạng ở dưới đương nhiên còn khoa trương hơn so với Nghê Lam.

‘Nghê Lam đi quay phim rồi sao?’

‘Mịa nó! Bộ lễ phục này, đi chân trần, trang phục này có phải giống tấm hình bế công chúa kia không?’

‘Đồ photoshop!’

‘Dàn cảnh chụp à?’

‘Chỗ này không phải Huy Hoàng sao?’

‘Cho nên hôm qua Huy Hoàng xảy ra cướp giật là thật, Nghê Lam trực tiếp đánh nhau với đám lưu manh sao?’

‘Mẹ nó, đạp phải mảnh thuỷ tinh không phải chiêu trò lôi kéo đàn ông gì, rõ ràng là đang đọ sức với lưu manh nha! Đám chó chết còn có lương tâm không? Tụi anti fan còn có mặt mũi gào to?’


‘Lam ca của tui! Tui biết mà! Cái gì mà tranh thủ tình cảm, cái gì mà tranh đấu gay gắt căn bản không phải phong cách hành sự của Lam ca nhà tui! Lam nhà tui bị đen nhiều lần như vậy, mấy người thấy cô ấy có lần nào giải thích chưa! Người ta căn bản không dùng thủ đoạn như mấy người trong ngành giải trí!’

‘Đúng, Lam ca dù sao cũng là cô gái Dựng ngón tay giữa.jpg.’

‘Ha ha ha, tiểu công chúa Tương Tương thật oan ức, mua những thuỷ quân kia làm chiêu marketing giúp cô ta giẫm đạp Lam ca, cô xem Lam ca người ta cùng một dạng với cô sao? Lúc cô cắt bánh, người ta còn đang đánh lưu manh đó.’

‘Nói thật, Nghê Lam không cần Từ Tương cho tài nguyên nhá. Cô ấy có Lam Diệu Dương bế như bế công chúa, cô ấy không đoạt tài nguyên của Từ Tương đã may lắm rồi. Cho nên fan của Tương cần gì phải bày vẻ mặt ban ơn thế.’

‘Hu hu hu, tôi khóc rồi, Lam của tôi vẫn là Lam song súng kia, mấy người so xem quần áo ai đẹp, nụ cười của ai ngọt hơn, ai nổi tiếng hơn, mà Lam nhà tôi chỉ quan tâm chính nghĩa!’

Nghê Lam lướt qua một lượt bình luận sau đó nhanh chóng đóng lại.

Khoác lác quá rồi, những fan này là Blue mua à?

Mặc dù cô không xem trọng như Lam Diệu Dương nhưng đương nhiên cũng quan tâm ai mặc đẹp, quan tâm đồ trang sức ai quý giá thời thượng, người khác nói Từ Tương đáng yêu nói cô kém, cô đương nhiên sẽ không vui. Làm gì mà đức độ cao đến vậy, lại còn chỉ quan tâm chính nghĩa.

Có thể cô đúng là đã nói những lời ảo tưởng anh hùng này.


Đó là bởi vì Lam Diệu Dương thích anh hùng, anh cảm thấy cô chính là anh hùng.

Cơn giận của Nghê Lam vì bị suy đoán, bị bôi nhọ, bị người chà đạp bỗng nhiên tiêu tan rồi.

Lam Diệu Dương cũng không tức giận, anh là người chú trọng hình tượng như thế, người có thể diện tốt như vậy, bị người mắng khó nghe như thế anh cũng không giận, anh càng coi trọng vấn đề anh phải giải quyết.

Khách sạn của anh bị quấy nhiễu, thân thể anh bị xâm phạm, anh lại vẫn cân nhắc an toàn của khách trong khách sạn, sẽ cân nhắc ảnh hưởng của các phương thức xử lý khác nhau. Anh chẳng qua là người bình thường, hoặc là nên nói là con nhà giàu có điều kiện ưu việt, anh hoàn toàn có thể bứt ra khỏi chuyện này. Nhưng anh cũng không làm vậy.

Anh trợ giúp cô, cũng trợ giúp cảnh sát.

Những người kia mắng anh là gì chứ?

Thấy sắc thì mờ mắt?

Nghê Lam nhắn tin cho Lam Diệu Dương: ‘Em có xinh đẹp không?’

Lam Diệu Dương trả lời rất nhanh: ‘Đẹp.’

Sau đó còn nhắn thêm: ‘Cực kỳ.’

Nghê Lam cười cười, trở nên an lòng. Cô ưu tú như vậy, cô phải bắt được tội phạm, tiêu diệt đội sát thủ, cô chính là một anh hùng trừ gian diệt ác. Cho nên cô sao phải tính toán chi li mấy vấn đề gì mà Từ Tương đẹp hơn cô, Từ Tương lương thiện hơn cô, Từ Tương khiến người ta yêu thích hơn cô? Fan Từ Tương có gì mà ghê gớm!

Nghê Lam lại gửi tin nhắn cho Lam Diệu Dương: ‘Từ Tương đẹp hay là em đẹp?’


Lam Diệu Dương trả lời lại rất nhanh: ‘Em đẹp nhất.’

Nghê Lam cắn môi cười tủm tỉm.

Ai nha, cô biết sao lại thích Lam đáng yêu rồi. Làm người ta thật thoải mái. So với đấm vào mặt chó săn còn thoải mái hơn.

Lam Cao Nghĩa khống chế không cho mình nhăn mày lại, ông và con trai đã đến Huy Hoàng, đang chờ ông chủ Hứa Thành Hoà của Huy Hoàng.

Lam Cao Nghĩa gần đây bị vợ càm ràm, bởi vì con trai luôn luôn dính tới chuyện xấu của Nghê Lam, chẳng những tự tiện chủ trương dùng Blue trả sạch nợ cho Nghê Lam, còn đem tiền nợ thành phí ký kết hợp đồng với cô, còn cùng đi ra đi vào với Nghê Lam, bị giới truyền thông viết bài.

Hôm qua đi dự sinh nhật Từ Tương càng thái quá, theo lời Hứa Quyên nói chính là, “Em bảo nó đi cùng Tử Hân nó nói không rảnh, xoay người cái liền dẫn theo Nghê Lam. Đến rồi thì thôi đi, còn làm ra chuyện lớn như vậy.”

Hứa Quyên chỉ còn thiếu điều đem hình ảnh Lam Diệu Dương bế Nghê Lam như công chúa trên iPad đập vào mặt chồng mình.

“Nha đầu thúi này nhất định phải tiêu diệt.” Hứa Quyên rất kiên quyết, “Em không phải có định kiến gì nhưng A Dương tìm bạn gái, làm sao cũng phải xem nhân phẩm, xem cá tính. Mặc kệ trên mạng đánh giá cô ta thế nào, nhưng từ tình huống bọn họ quen biết kia là có thể nhìn ra nhân phẩm cô gái này thế nào rồi. Cô ta lại còn mất trí nhớ gì đó, lai lịch xuất thân không rõ ràng lắm. Như thế sao có thể yên tâm.”

Hứa Quyên dặn dò chồng: “Anh nhất định phải nói chuyện với A Dương, bảo nó suy nghĩ thật kỹ càng, đừng để bị gạt.”

Thế là Lam Cao Nghĩa thừa dịp vừa rồi cùng con trai ngồi cùng xe đi tới, tranh thủ thời gian nói chuyện vài câu. Lam Diệu Dương lại không phủ nhận tình cảm giữa anh và Nghê Lam, anh nói bọn họ cũng vừa mới phát triển, vẫn chưa tới lúc về nhà gặp người lớn, anh cũng không muốn tạo áp lực quá lớn cho Nghê Lam.

Lam Cao Nghĩa cảm thấy chuyện này không ổn lắm rồi. Đều đã cân nhắc qua thời điểm và áp lực gặp người lớn rồi? Chuyện này cần nghiêm túc thế nào chứ.

Lam Cao Nghĩa uyển chuyển nói một chút ý tứ của Hứa Quyên, nói với Lam Diệu Dương hiện tại anh còn trẻ, sự nghiệp vẫn còn đang phát triển, không cần gấp gáp lập gia đình, cho nên không cần áp lực, chuyện tình cảm quan trọng nhất là tìm đúng người, từ từ sẽ đến.

Lam Diệu Dương nói: “Mẹ trước đó không phải nói như thế với con. Mẹ nói gia nghiệp là có sẵn, không cần liều mạng quá, cảm giác đúng phải nắm chắc, nhân lúc còn trẻ nhanh yêu đương lập gia đình.”

Còn mạnh miệng? Lam Cao Nghĩa liền nói: “Nếu như đối tượng là Tử Hân mẹ con sẽ không nói như vậy, nhưng đối tượng là Nghê Lam, mẹ con liền nói như thế đó.”

“Ồ.” Lam Diệu Dương đưa ánh mắt ‘con là con ngoan, con hiểu’ cho cha anh.

Lam Cao Nghĩa có chút bất đắc dĩ: “Mẹ con cảm thấy con đơn thuần, sợ con bị người khác đùa giỡn, dùng tâm cơ gài bẫy.”

Lam Diệu Dương gật đầu: “Kỳ thật Nghê Lam còn đơn thuần hơn con.”

Lam Cao Nghĩa: “…” Cũng không phải giải thi đấu ai đơn thuần hơn ai mà là đang nghiêm túc nói chuyện đó.

Lam Diệu Dương biết cha mẹ lo lắng điều gì, nhưng anh không thể giải thích quá nhiều chuyện của Nghê Lam cho cha mẹ. Dù sao Nghê Lam cũng giải thích không rõ ngay cả chính mình với cảnh sát, nếu như anh để lộ ra quá nhiều cùng người nhà, chỉ có thể rước lấy thêm ngờ vực vô căn cứ từ bọn họ, ấn tượng đối với Nghê Lam càng không tốt, tăng thêm nhiều trở ngại cho tình cảm này.

Lam Diệu Dương chỉ có thể nói: “Ba yên tâm đi, Nghê Lam thật sự không có tâm cơ gì, cô ấy hoàn toàn không giống những cô gái khác, cũng hoàn toàn không giống mấy cô gái trong ngành giải trí. Con hiểu cô ấy rất rõ, ở bên cạnh cô ấy rất dễ chịu. Cô ấy cũng không lấy được lợi ích gì từ con, mọi người đừng lo lắng.”

Lam Cao Nghĩa vốn không lo lắng, nhưng nghe Lam Diệu Dương nói kiểu này, ngược lại không có lòng tin như vậy rồi.

Tự cho là hiểu rõ đối phương, sau đó ném ra hai trăm vạn cho đối phương, lại tốn không ít chi phí làm tuyên truyền PR, tài trợ đầu tư vào tiết mục giúp cô trả nợ, cho cô vào ở phòng tổng thống, càng chưa nói là buộc cả danh tiếng của mình vào cô gái này. Hiện tại con trai ngốc còn nói người ta không được gì từ anh, nhiêu đây còn không đủ nhiều sao?

Đây xem ra là trạng thái của đồ đần đầu óc phát sốt nhìn không rõ tình hình.

Lam Cao Nghĩa nghiêm túc nói: “Ba thì không sao. Chỉ là vụ cướp bóc xảy ra hôm qua, con lại ở cùng với Nghê Lam, mẹ con đã nói với ba vài câu.”

Lam Cao Nghĩa dừng đề tài này lại để tránh cho con trai bị áp lực trái lại càng nghiêm trọng hơn, cuối cùng lại khó khăn hơn.

Có khi chuyện chính là như vậy, bạn đặt chúng sang một bên, nhưng người khác không nghĩ như vậy.

Lam Diệu Dương ở trước mặt Lam Cao Nghĩa dùng sức phóng đại khen Nghê Lam không câu nệ tiểu tiết thế nào, hoàn toàn không giống mấy cô gái ưỡn ẹo làm dáng, là người khiến người ta ở chung với cô rất thoải mái dễ chịu.

Lam Cao Nghĩa lắng tai nghe xong, giả bộ như vô tình nói chuyện công việc, Lam Diệu Dương cũng liền ngậm miệng không nhắc tới.

Thế nhưng lời khen Nghê Lam hoàn toàn không ưỡn ẹo làm dáng còn chưa nói xong bao lâu, WeChat của Nghê Lam liền gửi tới. Lam Cao Nghĩa ngồi bên người con trai, thật không phải cố ý muốn nhìn, tuỳ tiện liếc mắt một cái liền thấy rồi.

Hỏi đàn ông mình có đẹp hay không, hỏi người phụ nữ kia đẹp hay mình đẹp…

Lam Cao Nghĩa không nói lời nào, chỉ nói thầm trong lòng con trai hiểu lầm từ ‘ưỡn ẹo làm dáng’ này nhiều quá. Vợ ông cảm thấy con trai ‘đơn thuần’ với bộ kính lọc dày này, bộ kính lọc với Nghê Lam chỉ sợ càng dày hơn.

Con trai nịnh nọt lập tức trả lời Nghê Lam, còn khen ‘Em đẹp nhất’ gì đó, cũng thật là làm cho người cha như ông đây không đọc nổi.

Lam Cao Nghĩa cảm thấy vấn đề tình cảm của con trai nhỏ xem ra cần phải nâng lên tầm hội nghị gia đình rồi.

Nghê Lam được Lam Diệu Dương dỗ dành xong rồi, không tiếp tục xem Weibo nữa.

Chính xác cô có chuyện phải làm, mấy chuyện lôi kéo người trong ngành giải trí này quả thực không thích hợp với cô.

Nghê Lam nhìn thấy tin nhắn WeChat Lý Mộc gửi tới, ấn mở ra nhìn, Lý Mộc viết chính là: ‘Không cần cảm ơn.’

Nghê Lam trả lời anh: ‘Ok.’

Lý Mộc: …

Cô gái này thật là, không biết lịch sự chút nào a.

Lý Mộc lại hỏi: ‘Cần video không?’

Nghê Lam trả lời: ‘Hình mấy phóng viên khác chụp được anh Lý Mộc có thể giúp lấy hết được không?’

‘Muốn tìm người ngoại quốc kia sao?’

‘Bao gồm nhưng không giới hạn.’

Ly Mộc gửi tin nhắn thoại qua: “Tôi hỏi qua rồi, người tôi quen biết không chụp được người ngoại quốc kia, tôi nhờ bọn họ đi hỏi giúp rồi. Hiện trường ngày đó có rất nhiều người, có lẽ có người chụp được cũng không chừng. Không nhất định là vào lúc đó, có lẽ trước lúc bắt đầu tiệc sinh nhật.”

Đầu óc này rất linh hoạt, không hổ là chó săn thâm niên. Nghê Lam trả lời Lý Mộc bằng một ngón tay cái.

Lý Mộc lại gửi tin nhắn thoại qua: “Nhưng nếu có gặp được người có tư liệu trên tay, chưa hẳn đồng ý đưa miễn phí.”


Nghê Lam: ‘Có đồ thì có thể bàn giá tiền.’

Lý Mộc mỉa mai cô: ‘Đây không phải phong cách của cô nha.’

Nghê Lam: ‘Chụp được một cách phi pháp và vất vả chụp được đương nhiên không giống nhau.’

Lý Mộc: …

Nghê Lam lại nói: ‘Quay chụp công việc bình thường và xâm phạm đời tư và ác ý chụp trộm lại không giống nhau.’

Lý Mộc cảm thấy lại để cho cô nói tiếp anh nên nhìn thấy mấy điều luật rồi. Lý Mộc gửi ảnh chụp màn hình số dư ngân hàng trước đó Nghê Lam gửi tới, chuyển chủ đề. ‘Tôi lo là cô lực bất tòng tâm.’

Nghê Lam nhanh chóng trả lời lại, gửi ra tấm hình chụp Lam Diệu Dương tạo dáng đánh quyền.

Chê cô nghèo? Cô là chuột sa hũ gạo có được không?

Lý Mộc nhắn qua sáu dấu chấm.

Nghê Lam cười ha ha, cười xong rồi, cô chợt nhớ tới có chuyện cần Lý Mộc hỗ trợ.

Nghê Lam gọi điện cho Lý Mộc, Lý Mộc bắt máy.

“Anh Lý Mộc, anh có thể giúp tôi thăm dò một sự kiện bên Phong Phạm không?”

“Chuyện gì?”

“Tôi muốn biết, ngày 9 tháng 9 ấy, trước khi tôi đến Lam Sắc Hào đã làm gì trong Phong Phạm. Tôi tự mình hỏi thì không tiện lắm, người quản lý trước của tôi Thiệu Gia Kỳ cũng không thích hợp. Nhưng chó săn hỏi thăm tin tức của tôi, tra chút tài liệu bôi nhọ, lý do này vẫn rất thoả đáng.”

Lý Mộc im lặng một hồi, hỏi cô: “Có liên quan tới đoạn video giám sát đêm đó đúng không, chứng cứ vụ án giết người mà mấy người nói.”

“Không biết có liên quan hay không, tôi cũng không nhớ rõ nữa.”

“Vậy cụ thể cô muốn nghe cái gì?”

Nghê Lam nói: “Chính là thái độ khác thường của tôi sau khi tới Phong Phạm, có hay quấn lấy người nào đó nói chuyện không, công việc nào làm lâu nhất, đến phòng làm việc của ai, hoặc là lại gây hoạ gì đó.”

Lý Mộc không nói chuyện, Nghê Lam lại nói: “Âm thầm tra, không thể để cho La Văn Tĩnh bọn họ biết.”

“Tám ngàn tệ.” Lý Mộc nói.

“Được.” Nghê Lam một lời đáp ứng. Cô cúp điện thoại, nhắn WeChat cho Lam Diệu Dương, nói cô muốn tám ngàn tệ.

Lam Diệu Dương đang nói chuyện với Hứa Thành Hoà, không để ý tới điện thoại rung một cái, chờ anh nói hết lời, anh cúi đầu nhìn thoáng qua. Lam Cao Nghĩa chỉ thấy tin nhắn Nghê Lam gửi tới, liếc mắt thấy con số tám ngàn tệ này, sau đó ông nhìn thấy con trai lập tức dùng WeChat chuyển khoản.

Lam Cao Nghĩa mặt không đổi sắc, tiếp tục đề tài mới vừa rồi.

Lam Diệu Dương chuyển tiền xong, nhìn thấy Nghê Lam nhận rồi, trong lòng đắc ý. Bạn gái anh đòi anh tiền nha, vui vẻ.

Lam Cao Nghĩa không thèm để ý tới con trai.

Nghê Lam chuyển tiền qua cho Lý Mộc. Lý Mộc hết sức bất ngờ, sửng sốt một chút mới nhận. Anh trả lời Nghê Lam: ‘Yên tâm, thu được tin tức gì sẽ nói cho cô biết.’

Nghê Lam gửi cho anh cái icon OK.

Sau đó Nghê Lam liền tập trung làm chương trình so video, bận suốt đến buổi chiều, chương trình có thể dùng rồi.

Nghê Lam liền để chương trình máy tính chạy trước, tự cô lên dark web, ý định tìm kiếm tung tích Paul hay Sơn Lâm.

Nếu như cô vì Paul, Quan Phàn vì Sơn Lâm, vậy đã nói rõ, giữa hai cái này có liên hệ.

Trong dark web mặc dù cũng sẽ có một số công cụ tìm kiếm đơn giản, có thể dùng từ khoá tìm tới một vài diễn đàn mà bạn muốn tìm nhưng những diễn đàn đó đều là cho phép bạn tìm được, tin tức rất ít ỏi. Thực sự muốn che giấu mình, bạn không biết rõ ràng mục tiêu rất khó tìm tới bọn họ. Nghê Lam không có mục tiêu, nhưng cô biết cô muốn tìm loại tin tức nào.

Diễn đàn thuê giết người.

Diễn đàn này rất nhiều, nhưng phần lớn đều là giả. Rất nhiều dùng để lừa gạt, hoặc là đùa giỡn chém gió một chút.

Nghê Lam đi dạo một hồi, bỗng nhiên chuông điện thoại vang lên, cô còn tưởng là Lam Diệu Dương, kết quả vừa nhìn lại là La Văn Tĩnh.

Nghê Lam thầm giật mình, bắt máy, ấn phím ghi âm.

Cuộc điện thoại này của La Văn Tĩnh rất bình thường. Cô cũng giống như những bạn bè khác của Nghê Lam, nói nhìn thấy tin tức trên mạng, lo lắng sự an toàn của Nghê Lam, cho nên gọi điện thoại hỏi thăm một chút.

Nghê Lam khách sáo đáp lời.

La Văn Tĩnh hỏi thăm vết thương của Nghê Lam, lại hỏi sức khoẻ dạo gần đây thế nào, khách sáo vài câu xong, hỏi người đánh cướp ở khách sạn là ai.

Nghê Lam đương nhiên trả lời không biết, cô chỉ vừa khéo đụng phải, đã báo cảnh sát, cảnh sát cũng chưa điều tra ra kết quả.

La Văn Tĩnh cũng không có phản ứng gì lớn, trò chuyện vài câu liền cúp máy.

Nghê Lam không hiểu ra sao, quay lại hỏi Lý Mộc, có phải anh bắt đầu tra chuyện ở Phong Phạm rồi không.

Lý Mộc trả lời cô: ‘Vẫn chưa, tôi còn chưa tìm được người phù hợp, hỏi lung tung không phải đánh rắn động cỏ sao? Cô đừng có gấp, tôi phải tìm cơ hội phù hợp.’

Vậy thì không phải là Lý Mộc?

Nhưng La Văn Tĩnh đột nhiên quan tâm tới cô, chuyện này rất kỳ quái.

Nghê Lam đang ngẩn người suy nghĩ, chương trình so video đột nhiên phát ra âm báo nhắc nhở, tìm được một đoạn video khác nhau.

Nghê Lam quay đầu lại nhìn.

Trong màn hình video chia đôi, cùng một góc máy quay, thời gian giống nhau, một cái không có người, một cái là La Văn Tĩnh đang gọi điện thoại.

Nghê Lam nhìn chằm chằm màn hình, chậm rãi ngồi thẳng dậy.

Lúc này trong văn phòng Blue, Lam Diệu Dương đang họp nhưng điện thoại di động của anh vang lên, anh nhìn thoáng qua, là giám đốc an ninh ở Lam Sắc Hào. Lam Diệu Dương tạm dừng hội nghị, đi nhanh ra ngoài nghe điện thoại.

Giám đốc an ninh nói: “Lam tổng, anh nói một khi có phát hiện lập tức gọi điện thoại cho anh.”

“Chuyện gì?”

“Ảnh chụp Cầu Xuyên anh đưa chúng tôi bảo chú ý cẩn thận, hắn ta vừa mới tới khách sạn rồi. Hắn ta đi về phía phòng CCTV, bảo vệ nhìn thấy hắn liền theo anh phân phó đi lên ngăn hắn lại, hắn xoay người bỏ chạy. Hiện tại bảo vệ ra ngoài truy rồi.”

Lam Diệu Dương căng thẳng trong lòng.
Bình Luận (0)
Comment