Ngày Nắng Gặp Mưa Rào

Chương 91

Liêu Tân và đồng nghiệp hết sức nghiêm túc tra xét video giám sát, nhưng hướng điều tra của anh và đồng nghiệp cũng không nhất trí.

Đồng nghiệp muốn tìm xem người nào hack máy tính Thẩm Hào, mà Liêu Tân xem lại là lúc người trợ giúp người đứng phía sau này hack máy tính Thẩm Hào, những người khác đang làm gì.


Trong cục nhất định còn có nội gián, không chỉ một mình anh, anh nghĩ thông suốt điểm này bỗng nhiên cảm thấy anh bất quá chỉ là một con cờ, làm tấm mộc che cho nội gián to hơn.

Nhớ ngày đó, sau khi anh lấy được chiếc điện thoại này, vẫn theo tin nhắn nhận được mà làm việc. Lúc đầu anh lo sợ bất an, sợ có yêu cầu gì quá đáng. Thậm chí anh cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nếu như đối phương yêu cầu anh giết người, anh nhất định sẽ không đồng ý. Cho dù lưới rách cá chết, anh cũng không thể đồng ý.

Một khi nghĩ tới tình huống xấu nhất, những chuyện khác cũng không khó chấp nhận như thế.

Cho nên lúc đối phương chỉ bảo anh cắm USB vào máy tính Tôn Tịnh, anh liền làm theo. Anh lại báo cáo cho đối phương vụ án đã kết thúc thuận lợi, lại hỗ trợ đối phương xác nhận Quan Phàn còn đang tự mình điều tra, về sau lại xác nhận Quan Phàn không tra ra được gì.

Đến đó anh cảm thấy còn có thể, anh còn có cơ hội toàn thân mà lui. Anh liên lạc với đối phương hy vọng có thể gặp mặt nói chuyện, anh sẽ nghĩ biện pháp mỗi tháng trả lại khoản tiền lớn kia, cũng hy vọng đối phương đừng làm khó anh. Trên giang hồ nhiều bạn bè luôn tốt.

Đối phương không muốn lộ mặt, lại nói quả thật xem anh là bạn bè, cho nên tiền nợ không cần trả, chuyện cha anh ngộ sát cũng không cần nhắc tới, chuyện Liêu Tân tiêu hủy chứng cứ hắn cũng sẽ không để lộ ra. Hơn nữa hàng tháng hắn sẽ trợ cấp cho cha Liêu Tân một ít phí sinh hoạt, chỉ cần Liêu Tân thỉnh thoảng giúp hắn một chút chuyện là được.


Liêu Tân không muốn những tiền bạc này, anh không dám muốn. Nhưng anh cũng không dám trở mặt với người nọ.

Người nọ biết nội tình của anh, đối với chuyện của anh rõ như lòng bàn tay. Nhưng bởi vì được chứng kiến thao tác khống chế máy tính của người nọ, Liêu Tân chỉ biết đối phương là một hacker rất siêu, hoặc là trong lúc cha anh đánh bạc trực tiếp ở một bên nghe qua không ít. Bây giờ nghĩ lại, có khả năng người nọ liền ở ngay bên cạnh.

Cùng một chỗ vì sao cần hai nội gián, lại chỉ cần anh người nội gián làm chút ‘việc nhỏ’ không quan trọng này?

Liêu Tân nghĩ không ra cách giải thích nào hợp lý.

Người nọ về sau lại yêu cầu Liêu Tân giúp hắn hai lần, một lần bảo anh hỏi dò Quan Phàn có phải đang điều tra vụ án này, tiến độ như thế nào. Một lần là bảo Liêu Tân lén chụp hình cuốn sổ tra án của Quan Phàn.

Liêu Tân cũng không thăm dò ra được tiến độ điều tra, Quan Phàn kín miệng như bưng. Liêu Tân chụp được cuốn sổ Quan Phàn tra án, nhưng ở trên cũng không nhìn ra được tin tức gì hữu dụng. Liêu Tân gửi những hình ảnh này cho đối phương.

Cũng chỉ là làm những thứ này mà thôi, mãi đến khi Quan Phàn gặp chuyện không may, Liêu Tân cũng không bị yêu cầu làm cái gì.


Liêu Tân thiếu chút nữa cho rằng không có việc gì, bởi vì Quan Phàn điều tra không ra, không chọc đến chân đau của đối phương, việc này sẽ không giải quyết được gì. Nhưng tai nạn xe cộ cứ đột nhiên xảy ra như vậy, Nghê Lam xông ra.

Liêu Tân cho rằng Nghê Lam chính là người của đối phương, bọn họ xuống tay với Quan Phàn rồi. Liêu Tân áy náy khổ sở, trong lòng anh lo sợ, anh thậm chí từng cảm thấy Quan Phàn chính là Nghê Lam, thân thủ kia, ánh mắt kia, chuyện giải thích không rõ không hiểu ra sao kia. Linh hồn Quan Phàn biết tất cả mọi chuyện, cô sẽ chỉ chứng anh, cô sẽ báo thù.

Nhưng không có gì hết, Quan Phàn là Quan Phàn, Nghê Lam là Nghê Lam.

Sau khi Quan Phàn gặp chuyện không may, Liêu Tân dùng điện thoại di động kia truy vấn đối phương trước, có phải do bọn họ làm hay không? Đối phương nói không phải, nhưng hắn lại yêu cầu Liêu Tân làm một việc, đặt máy nghe trộm trong phòng CCTV của Lam Sắc Hào và phòng bệnh Quan Phàn.

Chuyện này không quá khó. Liêu Tân muốn tra án, muốn đi thăm bệnh, hai nơi này anh đi rất hợp lý, nhân lúc người ta không để ý cài máy nghe trộm cũng không khó. Nhưng lắp máy nghe trộm làm gì, bọn họ nghe được gì, Liêu Tân cũng không biết.

Anh giống như một người mù, theo yêu cầu lung tung mà ném đá ra ngoài. Sau đó lúc Âu Dương Duệ dẫn ra ngoài dò xét, không nghĩ tới lại giẫm lên cục đá chính anh vứt bỏ kia.

Quan Phàn nói trong cục có nội gián, sau khi Quan Phàn gặp chuyện không may, Âu Dương Duệ cũng khẳng định trong cục có nội gián. Liêu Tân run như cầy sấy.

Sự tình càng ngày càng không khống chế được, mà Liêu Tân cảm thấy bản thân còn có thể vùng vẫy một lần nữa.

Đây là cơ hội sau cùng, Liêu Tân nghĩ.

Di động Liêu Tân vang lên, ‘Mũ ảo thuật’ chất vấn anh sao lại thế này, vì sao chỗ Thẩm Hào lại lưu lại sơ hở lớn như thế?

Liêu Tân trả lời hắn: ‘Thẩm Hào trở về nhanh quá, tôi không kịp rút đi, chỉ có thể tắt máy ngay.’

Anh lại nói tiếp: ‘Thẩm Hào đã tự mình kiểm tra rồi, nói toàn bộ không thành vấn đề. Không có sơ hở, yên tâm.’

Liêu Tân vừa trả lời tin nhắn vừa đi qua cửa phòng làm việc trung tâm giám định. Trong phòng phân tích vật chứng, Thẩm Hào đang cau mày nhìn máy tính.

Liêu Tân đi vào văn phòng mình.

Một lát sau, đối phương gửi tin tới: ‘Âu Dương Duệ đã hoài nghi anh rồi.’

Liêu Tân trả lời: ‘Anh ấy còn hoài nghi Thẩm Hào. Dùng máy tính phạm tội, Thẩm Hào có hiềm nghi lớn hơn tôi, kỹ thuật máy tính của tôi đội trưởng đã biết.’


Đối phương im lặng một hồi lâu, sau đó mới nói: ‘Cái anh muốn sẽ đưa cho anh. Không có gì phải lo lắng, đừng rối loạn trận tuyến, anh càng muốn bôi đen người khác càng khiến Âu Dương Duệ sinh nghi, bình tĩnh một chút. Sự tình rất nhanh sẽ kết thúc. Anh thậm chí không cần phải rời đi, vẫn như cũ an ổn trong cục làm cảnh sát của anh, ngày sau phá án có công, thăng chức tăng lương.’

Liêu Tân nghĩ: ‘Cũng đừng lừa tôi, yêu cầu của tôi không thay đổi.’

Mũ ảo thuật: ‘Không lừa anh, tôi bảo đảm anh bình an vô sự. Anh đừng làm gì nữa, tránh gây thêm phiền phức là được.’

Liêu Tân: ‘Được.’

Kết thúc cuộc trò chuyện, Liêu Tân đi ra khỏi văn phòng, lại đi ngang qua phòng phân tích vật chứng. Chủ nhiệm trung tâm giám định Quách Tuấn đang từ trong phòng phân tích vật chứng đi ra, nhìn thấy Liêu Tân lên tiếng chào hỏi, sau đó đi đến phòng phân tích vật chứng điện tử, nói gì đó với một đồng nghiệp. Liêu Tân lại nhìn vào phòng phân tích, Thẩm Hào vừa vặn quay đầu lại, nhìn Liêu Tân không có biểu tình gì, dường như còn đang không vui.

Liêu Tân cười cười với anh, đi về nhà vệ sinh.

Lôi Tinh Hà bị Âu Dương Duệ dặn dò phải theo sát hành động của Liêu Tân đương nhiên hiểu rõ ý tứ của Âu Dương Duệ, nhưng anh không rõ Liêu Tân có vấn đề ở đâu. Biểu hiện của Liêu Tân bình thường, cũng nghiêm túc làm việc. Chỉ là hôm nay anh không tăng ca, hết giờ liền về. Lúc đi như thường, chào tạm biệt với đồng nghiệp.

Lôi Tinh Hà thậm chí mượn một chiếc xe, lén đi theo xe Liêu Tân, theo tới nhà Liêu Tân. Liêu Tân vào nhà, Lôi Tinh Hà đợi 20 phút, không thấy có động tĩnh gì liền rời đi, tính sáng mai báo cáo lại với đội trưởng.

Liêu Tân chú ý tới có người theo dõi, anh cảm thấy biểu hiện của bản thân không có bất kỳ vấn đề gì. Nhưng anh lo sợ, lời nói của ‘Mũ ảo thuật’ vẫn quanh quẩn trong đầu anh, ‘Mọi chuyện rất nhanh sẽ kết thúc, anh thậm chí không cần phải rời đi’, lời này là có ý gì chứ? Lúc Âu Dương Duệ rời đi biểu tình phức tạp, nếu như là về chuyện Nghê Lam bị bắt, anh không nên khống chế không nổi cảm xúc như vậy.

Chỉ có một người mới khiến cho Âu Dương Duệ sốt ruột mất khống chế — Quan Phàn.

Liêu Tân còn nhớ rõ sau khi biết Quan Phàn bị tai nạn xe trọng thương, Âu Dương Duệ giống như mất đi nửa cái mạng. Anh cũng nhớ rõ trước kia Quan Phàn quan tâm mình như thế nào, dặn anh ăn ít mì ăn liền, còn nói anh luôn ngủ trong phòng làm việc, cho anh tấm thảm mềm giữ ấm.

Nụ cười của hai người kia ngay ở trước mắt, câu nói kia của ‘Mũ ảo thuật’ che đậy khuôn mặt tươi cười của bọn họ. Lòng Liêu Tân bị siết chặt, mọi chuyện nếu kết thúc, chỉ có thể có một cách kết thúc.

Liêu Đông thấy con trai về sớm như vậy còn có chút vui vẻ, nấu cơm nhanh, nhưng mãi đến khi ông dọn cơm, đồ ăn lên bàn, gọi vài tiếng, con trai cũng chưa ra. Liêu Đông vừa muốn gõ cửa phòng Liêu Tân, cửa lại bỗng nhiên mạnh mẽ kéo ra. Liêu Đông hết hồn, đang muốn nói ‘Ăn cơm thôi’, thì nghe thấy con trai cầm lấy túi da đi ra, bộ dáng muốn ra ngoài.

“Con đi đâu vậy? Tới giờ cơm rồi!” Liêu Đông bỗng nhiên có chút tức giận, con trai tan làm về nhà đến bây giờ một câu cũng không nói với ông.

“Ra ngoài một chuyến, trở về sẽ ăn.” Liêu Tân bỏ lại một câu rồi đi.

Liêu Đông tức giận muốn mắng cũng mắng không kịp, chỉ nghe cửa ‘ầm’ một tiếng mạnh đóng lại.

Bác sỹ giả không tắt điện thoại, hắn đeo tai nghe lên, đuổi theo hướng Âu Dương Duệ chạy xuống lầu, ngừng lại trước cửa vào lầu 8, khom lưng kéo ống quần lên, lấy ra cây súng giắt trong giày, lại từ trong túi lấy ra dụng cụ giảm thanh, vặn trên họng súng.

Bác sỹ giả đẩy cửa thang bộ ra, mới vừa bước vào hành lang lầu 8 liền nghe được trong tai nghe nói: “Hắn ta chạy rồi. Hướng khu phòng bệnh, ánh sáng mờ quá, nơi đó nhiều người, tao không thấy rõ, động tác của mày nhanh lên.”

Bác sỹ giả giắt khẩu súng vào sau lưng bắt đầu truy đuổi, hắn mơ hồ cũng thấy được Âu Dương Duệ, anh ôm một người, muốn lẩn vào trong đám người.

Bác sỹ giả rất nhanh liền đuổi theo, hắn sờ soạng túi tiền, bên trong có một ống kim.

Âu Dương Duệ trong lòng ôm người chạy không nhanh, huống chi đến chỗ đông người chỉ có thể chen lách. Bác sỹ giả nhìn thấy sắp đến cạnh anh, lúc này người nọ trong tai nghe lại hô: “Đợi một chút, Nghê Lam vào kho đồ mang ra một người. Mẹ nó, trúng kế rồi.”

Bác sỹ giả sửng sốt, theo bản năng quay đầu, trong ánh sáng lờ mờ không thấy rõ là ai, chỉ nhìn thấy chỗ cửa thang lầu lay động, dường như có người đi vào. Bác sỹ giả lại quay đầu, đã thấy Âu Dương Duệ bỏ lại gì đó trong lòng, vươn người ra nhào tới phía hắn.

Trong ngực Âu Dương Duệ đúng là áo khoác bọc lấy thùng các tông dài. Bác sỹ giả biết trúng kế, xoay người bỏ chạy. Âu Dương Duệ tóm lấy vai hắn, người kia xoay người đánh về phía xương sườn dưới nách Âu Dương Duệ. Âu Dương Duệ trúng một quyền này cũng không lui về sau, lấn người tới bổ nhào đẩy ngã bác sỹ giả xuống đất.

Bác sỹ giả lớn tiếng kêu: “Người nhà, người nhà anh bình tĩnh chút, bảo vệ, mau tới.”

Một đám người chung quanh lớn tiếng thét lên lui về sau, có bác sỹ cùng y tá khác nhanh chóng chạy vội tới, Âu Dương Duệ rống lớn nói: “Cảnh sát phá án, tất cả lui ra sau.”

Nhưng vẫn có vài thân nhân cao lớn đi tới kéo Âu Dương Duệ ra: “Buông bác sỹ ra!”

Âu Dương Duệ lại hô to: “Cảnh sát phá án.”

Bác sỹ giả nhân cơ hội tránh thoát, đẩy Âu Dương Duệ vào trong đám người: “Anh ấy bị đả kích, bắt lấy anh ấy. Gọi bảo vệ tới.”

Ở bệnh viện vào hoàn cảnh này, mọi người theo bản năng tin tưởng bác sỹ mặc áo blouse trắng. Dưới ánh sáng lờ mờ cũng không thấy rõ ai là ai, bác sỹ y tá khác đi qua, ba chân bốn cẳng muốn khống chế Âu Dương Duệ.

Bác sỹ giả quay đầu chạy về phía thang bộ, Âu Dương Duệ dưới tình thế cấp bách đẩy mọi người ra rút súng: “Cảnh sát phá án, lui ra.”

Người chung quanh bị hoảng sợ, thét chói tai nhao nhao lui về sau.

Âu Dương Duệ không để ý tới bọn họ, đuổi theo về hướng thang bộ. Lúc này đèn bỗng sáng, ánh mắt Âu Dương Duệ bị ánh sáng làm lóa lên một cái, mà mọi người phía sau thấy rõ súng trên tay anh, la toáng lên.

Nghê Lam ôm Quan Phàn chạy như điên xuống lầu, chân cô cảm thấy đau đớn, hiện còn vác thêm một người, mỗi một bước nhảy xuống bậc thang giống như giẫm lên mũi dao vậy. Cô cắn răng chịu đựng, trong đầu có chút nóng lên, có chút hình ảnh xuất hiện, có người đàn ông dùng tiếng Anh hô to với cô: “Chút vết thương nhỏ này có tính là gì, cô có thể, đừng yếu ớt, kiên trì, tiến lên, nhanh lên, mau nữa, cô có thể làm được.”

Nghê Lam lắc lắc đầu, muốn loại bỏ ý nghĩ mờ ám này. Cô cõng Quan Phàn đến lầu 5, vọt vào trong hành lang, tầng này có điều kiện khám và chữa bệnh, bởi vì mất điện, những bệnh nhân ở tầng lầu khác đều được đưa xuống dưới đây. Quan Phàn mặc đồ bệnh nhân, có y tá nhìn thấy, nhanh chóng qua hỏi, “Tình huống cô ấy thế nào?”

Nghê Lam thở phì phò: “Từ lầu 10 đưa xuống, thang máy xảy ra vấn đề rồi.”

Y tá kia nhanh chóng phụ Nghê Lam đỡ Quan Phàn sang ghế dựa bên cạnh ngồi xuống, đơn giản kiểm tra một phen nói: “Người bệnh giường số mấy?”

“Số 6.”

Y tá nói: “Cô chờ chút, tôi gọi điện thoại hỏi một tiếng, tôi gọi bác sỹ tới.”

“Được, được.” Nghê Lam đáp lại, đánh giá hoàn cảnh xung quanh. Y tá kia chạy đi, bỗng quay đầu nhìn thoáng qua Nghê Lam, không biết cảm thấy cô đeo khẩu trang có chút kỳ quái hay là cảm thấy cô có chút quen mắt.

Nghê Lam chờ y tá đi rồi nhanh chóng kéo xe lăn qua. Người bệnh trên xe lăn kia mới vừa được đỡ xuống vào phòng kiểm tra, người nhà thấy có người cướp xe, vừa muốn giúp đỡ người bệnh vừa muốn lấy lại, không đành ra tay chỉ kêu “Này, này.” Nghê Lam mặc kệ họ, khiêng Quan Phàn lên xe lăn đẩy đi.

Cô vòng qua đám người, vừa lúc có thang máy đang xuống lầu, Nghê Lam thô lỗ chen lách vào thang máy, cửa thang máy chưa đóng, còn có người muốn vào cùng, người chung quanh nhìn Nghê Lam. Nghê Lam kéo mũ xuống, cởi áo khoác che Quan Phàn. Cô đưa tay đóng cửa, lại một người chen vào thang máy. Nghê Lam lại ấn nút đóng cửa.

Một bác sỹ mặc áo blouse trắng chạy tới, Nghê Lam nhìn thẳng mắt hắn.

Ánh mắt kia.

Là hắn ta.

“Chờ một chút.” Bác sỹ kia hô.

Nghê Lam rất nhanh ấn nút đóng cửa, trước khi bác sỹ kia tới cửa rốt cuộc đóng lại.


Thang máy hơi rung, đang đi xuống dưới. Bên cạnh có người bất mãn trừng Nghê Lam. Nghê Lam mặc kệ bọn họ, cô gọi điện cho Âu Dương Duệ, nói cho anh biết thang máy nào, lại gọi cho Từ Hồi bảo anh qua đón.

Thang máy trong bệnh viện chạy chậm, tim Nghê Lam treo lủng lẳng, không biết sẽ gặp tình huống gì. Xung quanh cô toàn là người, một hồi xuống tầng trệt khẳng định cũng toàn là người, cô không xác định tên lưu manh kia có lá gan gây án trong đám người này hay không.

Lý Mộc tới cửa hông phía Tây Nam, trong phòng bệnh đã không còn gì có thể nghe lén, anh đặt laptop lên chỗ ngồi phía sau. Sau đó anh xuống xe, đi một vòng quanh xe, làm bộ như kiểm tra xe, kỳ thật quan sát tình huống xung quanh một lần. Chỗ anh dừng xe là ở ven đường, cách bãi đỗ xe một chút, nơi này nổ máy xe là có thể chạy, anh cảm thấy nếu anh là tên côn đồ, anh nhất định sẽ ngừng ở một chỗ như vậy.

Lý Mộc đánh giá chung quanh, giống như tản bộ đi một vòng, phát hiện có chiếc xe bên trong có người, nhưng không ra ngoài cũng không đi, trong xe còn tắt đèn.

Lý Mộc quay về xe, điều chỉnh vị trí đậu xe của anh, dừng ở phía sau cách chiếc xe kia. Sau đó anh cầm máy ảnh lặng lẽ xuống xe, dùng thân xe trước làm chỗ che chắn, len lén chụp biển số kia. Tiếp theo anh lại chuyển sang hướng khác, trốn sau một chiếc xe khác, chỉnh chế độ flash, chụp bộ dáng lái xe.

Đối với kiểu chụp ảnh này Lý Mộc quá quen thuộc, các loại góc độ, chi tiết thân xe, bao gồm ghế sau xe anh đều chụp hết.

Trong xe ngoại trừ lái xe không còn ai khác.

Lúc này có hai người đàn ông đeo khẩu trang đi qua, giống như mô tả của Âu Dương Duệ. Lý Mộc tách tách thêm vài tấm, chụp toàn bộ bọn họ. Một người trong đó lên xe, tên còn lại kéo khẩu trang xuống, đứng bên cạnh xe gọi điện thoại.

Lý Mộc cả kinh, người này không phải Cầu Xuyên, kẻ trộm ba lô của anh sao.

Quả nhiên là cùng một đám người.

Lý Mộc nhanh chóng chụp mấy tấm. Nhưng góc độ Cầu Xuyên đứng dường như là đưa lưng về phía anh, Lý Mộc chụp không được mặt chính diện, anh tính lại đổi góc chụp.

Lý Mộc từ sau xe chui ra, lặng lẽ đứng lên, điềm nhiên giống như không có việc gì đi tới.

Nhưng Cầu Xuyên vừa lúc quay đầu lại, liếc thấy có người từ sau xe đi ra, mà người này hắn biết, là tên chó săn kia.

Cầu Xuyên nhất thời cảnh giác.

“Này!” Cầu Xuyên hô to về phía Lý Mộc.

Lý Mộc vờ như không thấy, tiếp tục đi.

Cầu Xuyên thấy trong tay anh có máy ảnh.

“Lý Mộc, đứng lại.” Cầu Xuyên rõ ràng gọi thẳng tên.

Lý Mộc vẫn giả vờ không biết, nhưng Cầu Xuyên đã đi tới hướng anh. Lý Mộc nhanh chân bỏ chạy, chạy như điên về phía xe mình. Anh mở cửa xe nhảy lên, cắm chìa khóa vào muốn nổ máy xe. Cầu Xuyên đã nhảy lên nắp bô, mạnh mẽ vung gậy đánh lên kính chắn gió của xe.

Lý Mộc sợ tới mức run lên, chìa khóa rớt xuống. Anh cuống quít khom người nhặt, Cầu Xuyên lại đánh vài gậy, kính trước đã nứt.

“Con mẹ nó lăn xuống xe cho tao.” Cầu Xuyên lớn tiếng quát. Hắn đứng trên nắp bô đạp mạnh vào kính xe của Lý Mộc.

Kính loảng xoảng vỡ nát, một vài mảnh nhỏ rơi trên người Lý Mộc. Lý Mộc ôm máy ảnh leo ra ghế sau, nơi này không có wifi, máy ảnh không có network, nhưng anh vẫn có cách. Lý Mộc thuần thục nhanh chóng lấy từ trong ba lô ra một sợi dây cáp dữ liệu, dù sao cũng chết, phải bảo vệ tôn nghiêm chó săn.

Lý Mộc kết nối máy ảnh với điện thoại, gửi ảnh chụp qua di động.

Cầu Xuyên vốn có chút thất thần, đợi thấy Lý Mộc đang làm gì quả thực giận không kiềm được, hắn cầm gậy hùng hổ nhảy xuống nắp bô. Chung quanh có người nhìn, có người gọi điện thoại, không biết có phải báo cảnh sát hay không. Lý Mộc quét mắt nhìn, cũng không dám trông cậy. Bởi vì anh nhìn thấy đồng bọn kia của Cầu Xuyên cũng đi qua.

Cầu Xuyên kéo cửa chỗ ngồi phía sau, kéo không ra, lại vung gậy đập bể kính. Lý Mộc nuốt nước miếng, nhìn màn hình di động, thanh tiến độ đang chạy, chưa gửi xong.

Cầu Xuyên vung gậy xuống, Lý Mộc theo bản năng rụt vai lại, lúc này một bóng người đột nhiên lao tới.

Người tới một cước giẫm lên đỉnh xe, mượn lực nhảy lên, dùng chân quét tới hướng Cầu Xuyên.

Cầu Xuyên chỉ lo nhìn Lý Mộc, không lưu ý có người đánh lén, đồng bọn hắn kêu một tiếng nhưng không kịp. Cầu Xuyên không phản ứng kịp, bị người tới một cước gạt ngã.

Biến cố thình lình xảy ra, Lý Mộc sững sờ một chút, thất thanh kêu lên: “Trâu Úy!”

Trâu Úy một chiêu thành công, rơi xuống đất lăn một vòng, lại nhảy lên, bay người tung cước đá đồng bọn Cầu Xuyên đánh úp cô.

Đồng bọn kia ‘a’ một tiếng, che ngực lui về sau.

“Cẩn thận!” Lý Mộc nhìn thấy Cầu Xuyên bò dậy, vung gậy đánh về phía Trâu Úy, vội vàng hét lớn một tiếng.

Trâu Úy kéo tên đồng bọn kia lại, xoay cánh tay hắn ta, quăng hắn về phía Cầu Xuyên, thừa cơ đoạt lấy roi điện trong tay hắn. Cầu Xuyên nghiêng người né tránh, nhưng vẫn bị đồng bọn đụng trúng một chút, ngăn cản thế công. Trâu Úy tóm lấy hắn ta vung gậy công kích.

Tư thái dũng mãnh phi thường kia khiến cho Lý Mộc kinh ngạc.

Thế giới sao lại thay đổi nhanh như vậy, phụ nữ đều mạnh như vậy rồi.

Lý Mộc nhìn di động, gửi xong rồi. Anh nhanh chóng đem máy ảnh, laptop cùng mọi thứ bỏ vào trong ba lô, làm tốt công tác chuẩn bị chạy trốn bất kỳ lúc nào.

Cầu Xuyên tức giận vô cùng, đánh nhau với Trâu Uý.

Tên đồng bọn kia ngã xuống đất nhưng bên kia tên đồng bọn lái xe đã hét to: “Là cớm! Đi mau! Cô ta nhất định có chi viện!”

Cầu Xuyên xoay người chạy, Trâu Uý muốn đuổi theo, đồng bọn kia đã đứng lên muốn chạy. Tên này cách gần đó một chút, vừa vặn tới trước mặt Trâu Uý, Trâu Uý vung gậy bổ đầu hắn, đồng thời quét chân, người kia kêu thảm một tiếng, lại lần nữa ngã xuống đất.

Cầu Xuyên đã chạy xa, rất nhanh lên xe. Trâu Úy lật tên bị té xuống đất lại. Lý Mộc xuống xe, giúp cô đè người nọ lại.

Trâu Úy lấy còng tay ra, còng người nọ vào thanh bảo hiểm trên xe Lý Mộc.

Lúc này bảo vệ bệnh viện chạy tới, Trâu Úy vội vàng lấy thẻ công vụ ra: “Cảnh sát, trông chừng người này, lát nữa sẽ có cảnh sát qua áp giải hắn đi.”

Sau đó cô không chờ trả lời xoay người chạy về xe mình, Lý Mộc nhanh chóng đuổi kịp.

Trâu Úy cũng không chờ anh, Lý Mộc còn chưa ngồi yên xe liền chạy như bay.

“Bây giờ chúng ta làm gì?” Lý Mộc lớn tiếng hỏi.

“Đuổi theo!”

Lý Mộc: “…” Sớm biết thế anh ở lại hiện trường cho rồi.

Trâu Úy đặt đèn hiệu lên nóc xe, Lý Mộc nghe được tiếng còi cảnh sát ‘ú u’ kêu to. Cảm giác bản thân cũng có chút oai phong lẫm liệt.

Lý Mộc bị nghệ sỹ báo cảnh sát, ngồi nhiều lần xe cảnh sát rồi, lần này cảm giác hoàn toàn khác hẳn.

Trâu Úy lái xe đặc biệt nhanh, cũng không giống lần trước đi họp. Cô rất nhanh đuổi kịp xe bọn Cầu Xuyên, chiếc xe kia như bị điên tăng tốc chạy trốn. Trâu Úy vừa dùng bộ đàm báo cáo tình hình, yêu cầu cảnh sát giao thông chặn lại, yêu cầu tiếp viện, vừa tăng tốc truy đuổi.

Lý Mộc thắt dây an toàn, lại còn phải chăm chú nắm lấy tay vịn trên xe, lúc này anh mới không bị văng qua văng lại. Anh nhịn một hồi lâu, lúc này mới thật cẩn thận hỏi: “Không phải cô là nhân viên văn thư bình thường sao?”

“Đúng vậy.” Trâu Úy nói: “Nhân viên văn thư bình thường trong cục cảnh sát.”

Lý Mộc: “…” Anh rốt cuộc đi theo lên xe làm chi a! Cái chân đáng chết!
Bình Luận (0)
Comment