Ngày Nào Cũng Lên Hot Search

Chương 21



Gửi xong những lời này, Thương Ngôn đứng dậy đi đến phòng bếp lấy từ trong ngăn tủ ra một túi đường nâu mới tinh. Cô cẩn thận xé vỏ, thả từng viên đường nâu vào trong cốc thủy tinh chứa đựng nước nóng, viên đường dần dần tan ra lan tỏa mùi hương ngọt ngào.

Điện thoại đặt trên mặt bàn nãy giờ vẫn chưa có thông báo hồi âm của anh. Thương Ngôn ngước mắt nhìn đồng hồ treo trên tường, đã là mười hai rưỡi hẳn là anh đã ngủ.

Cô nhấp môi uống một ngụm nước đường suy nghĩ có nên rút lại tin nhắn không? Dù sao cũng chưa qua hai phút, tuy nhiên ý niệm này vừa mới lóe lên Thương Ngôn đã đè ép nó xuống.

Giờ mà xóa cô sẽ không có dũng khí theo đuổi nam thần nữa đâu.

Thở dài một hơi, cô cố gắng xóa tan suy nghĩ muốn rút tin nhắn đi bằng cách khuấy tan vài hạt đường dưới đáy cốc. Đôi mắt lâu lâu không tự chủ được nhìn về phía điện thoại.

Anh vẫn chưa trả lời, quả nhiên đã đi ngủ thật rồi. Cô đành phải từ bỏ ý định chờ tin nhắn của anh đến mới đi ngủ.


Sáu giờ sáng hôm sau, Tần Mục như thường lệ tỉnh dậy. Việc làm đầu tiên của anh chính là vệ sinh cá nhân xong xuôi, sau đó bắt đầu thời gian luyện tập thể lực cuối cùng mới chậm rãi ăn sáng rồi mở điện thoại ra xem tin tức.

Bữa sáng của anh do Lâm Tín phụ trách, cậu ta cẩn thận đặt sữa bò nóng, trứng gà chiên cùng bánh sandwich lên bàn. Hoàn tất mọi thứ mới lên tiếng: “Anh Mục, có thể ăn sáng rồi.”

“Cảm ơn cậu.” Tần Mục nhấn nút tạm dừng, từ máy chạy bộ đi tới bàn ăn.

An ổn ngồi xuống ghế, anh mới mở khóa điện thoại. Như thường lệ có rất nhiều thông báo hiện thị. Anh không để ý lắm trực tiếp bỏ qua nhấn vào tin nhắn Wechat mà Thương Ngôn gửi tới.

Nhìn dòng tin nhắn này, khóe môi Tần Mục bất giác cong lên lộ vài phần ý cười. Suy nghĩ vài giây, anh cuối cùng cũng trả lời cô.

Mà bộ dạng này của anh đều bị Lâm Tín đứng gần đó nhìn thấy, cậu ta tò mò mon men tới hỏi: “Anh Mục chuyện gì khiến anh mỉm cười vui vẻ tới vậy thế? Có phải là mùa xuân của anh tới rồi hay không?”

“Ừ.”

Tần Mục lần này không có phản bác cậu ta, trong lúc phết mứt vào bánh mì anh nhàn nhạt lên tiếng: “Tôi vẫn còn đang theo đuổi em ấy nhưng cậu cứ nói với người đại diện về chuyện này đi, để chị ấy chuẩn bị phương án thông báo với giới truyền thông.”

Lâm Tín cảm thấy tam quan của mình bị đảo lộn hết rồi, cậu ta kinh ngạc tới mức của thể nhét nguyên một quả trứng gà vào miệng.

“Anh Mục, anh không có đùa đấy chứ?” Cậu ta vốn chỉ định bát quái hỏi anh vài câu không ngờ anh lại ném cho cậu ta câu trả lời phỏng tay như vậy. Cái này có thể gọi là không lên tiếng thì thôi, một khi đã lên tiếng liền chấn động người nghe.

“Tôi giống như người nói giỡn à?” Mi anh hơi nhíu lại, dường như không hài lòng với lời nói của cậu ta.

“Không phải!” Lâm Tín trấn an trái tim nhỏ bé của mình, hỏi thêm: “Anh Mục, anh định ngay khi cô ấy đồng ý tình cảm của anh thì hai người trực tiếp công khai sao?”


Cái đầu nhỏ của cậu ta đang nghĩ tới việc mấy trăm fans bạn gái của anh khóc lóc thảm thiết khi biết tin này.

“Ừ.” Tần Mục chậm rãi gật đầu, nhấp một ngụm sữa bò, lấy khăn giấy lau miệng mới cất lời: “Nếu cô ấy đồng ý, tôi sẽ trực tiếp công khai ngay.”

“Anh Mục …” Lâm Tín do dự cố gắng chọn lọc từ ngữ phù hợp mới cẩn thân khuyên nhủ: “Em nghĩ không nên vội vàng quá, nếu anh và cô ấy vừa mới bên nhau vài hôm đã công khai với giới báo chí sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt.”

Cậu ta nhớ rõ một năm trước, nam diễn viên nổi tiếng Cố Cận Ngôn đột nhiên công bố về mối quan hệ giữa anh ta và một nữ diễn viên. Người hâm mộ lúc đó cực kỳ suy sụp, bọn họ kịch liệt đăng bài phản đối khiến hệ thống Weibo bị lỗi mất ba mươi phút.

Không khó để tưởng tượng đến khi Tần Mục công khai chuyện có bạn gái các fans sẽ hỗn loạn thế nào.

Tần Mục bình tĩnh liếc nhìn cậu ta, “Tôi không thích chuyện yêu đương phải che dấu công chúng.”

Trời đất thổ địa ơi! Lâm Tín bất đắc dĩ thở dài, trong lòng biết rõ bản thân sẽ không lay chuyển được ý định của anh.

Nhưng cậu ta nhớ ra, Tần Mục không giống với tiểu sinh lưu lượng Cố Cận Ngôn kia. Anh dựa vào chính thực lực của bản thân, nhận về vô số giải thưởng, hẳn là khi công bố chuyện yêu đương sẽ không ảnh hưởng nhiều đến sự nghiệp.

Nghĩ tới đây Lâm Tín có chút an tâm, cậu ta bắt đầu bật chế độ hóng chuyện hiếu kỳ hỏi: “Anh Mục, người đó là ai vậy? Người trong giới sao?” Đại nhân nhà cậu ta thật sự thần bí, rõ ràng mấy tháng gần đây không có thân thiết với ai, đột nhiên đùng cái nói đang theo đuổi một cô gái.

“Ừ.” Tần Mục buông dao nĩa xuống, rũ mắt trả lời: “Đến lúc đó cậu sẽ biết thôi.”

° ° °

Không giống Tần Mục, việc đầu tiên Thương Ngôn làm mỗi khi tỉnh dậy chính là mở điện thoại ra.


Trong số bạn bè Wechat của cô, Tần Mục được cô ghim ở vị trí đầu tiên vì thế vừa mở điện thoại ngay lập tức thông báo về anh trả lời tin nhắn của cô hiện lên: Lời này của em nếu nói khi chúng ta trực tiếp gặp mặt nhau thì tôi sẽ càng vui vẻ hơn.

Thương Ngôn cảm thấy trái tim mình như được rót mật vào khiến cô nhìn điện thoại mãi không chán.

Chờ tới khi Tiểu Nhã đến tìm cônhìn thấy vẻ mặt này, Thương Ngôn mới dừng việc mỉm cười lại nhưng nhân lúc Tiểu Nhã không thấy lại tiếp tục cong môi.

Trên đường đi tới công ty, Tiểu Nhã không nhịn được hỏi cô: “Chị Ngôn Ngôn, chị biết chuyện anh Chu lấy về cho chị được hai kịch bản điện ảnh nên mới vui vẻ như thế đúng không?”

“Chị không có biết.” Thương Ngôn ngây ngốc lắc đầu.

“Nhưng em thấy chị cười rất nhiều mà.”

“Chị cười bởi vì …” Thương Ngôn ngoắc ngoắc ngón tay tới khi Tiểu Nhã ghé sát tai về phía cô, Thương Ngôn mới khẽ nói, “Có chuyện còn khiến chị vui vẻ hơn chuyện anh Chu lấy được tài nguyên nữa.”






Bình Luận (0)
Comment