Ngày Nào Cũng Lên Hot Search

Chương 56



Bởi vì câu nói của vị phóng viên này mà mọi sự chú ý của những vị phóng viên còn lại dồn đến chỗ cô. Ánh mắt ai cũng tràn đầy mong đợi.

Vừa rồi người phóng viên này không thu được tin tức gì của Thịnh Hinh nên giờ càng thêm kích động. Vốn dĩ cô ấy nghĩ chuyến này đi mất công nhưng ngờ đâu Thịnh Hinh lại ném câu hỏi này cho Thương Ngôn.

Nếu là thông thường Thương Ngôn sẽ từ chối câu hỏi. Tuy nhiên lần này lại khác, Thịnh Hinh tốt bụng tặng cô câu hỏi này, cô không thể không kính nể mà im lặng không nói được.

Quan trọng hơn hết, lời Thịnh Hinh nói ra rõ ràng có ý đồ khác khiến mọi người ai nấy đều chờ đợi câu trả lời từ Thương Ngôn.

Thấy cô mãi không trả lời, vị phóng viên kia đổi sang một cách hỏi khác: “Ngôn Ngôn trên mạng có rất nhiều người ủng hộ couple giữa cô và các nghệ sĩ nam từng hợp tác. Có thể nhìn ra họ rất quan tâm đến đời sống tình cảm của cô. Nên cho tôi mạn phép hỏi cô có đối tượng hẹn hò chưa?”

“Cái này …” Thương Ngôn thoáng lườm Thịnh Hinh, nhìn chị ta vui vẻ bày ra bộ dạng đứng xem kịch vui rồi cô lại ngẩng đầu nhìn về phía Tần Mục.

Nếu là trước đây Thương Ngôn lập tức phủ nhận nhưng hiện tại có mặt Tần Mục. Anh kết thúc công việc liền không quản mệt mỏi tới đây thăm cô vậy mà Thương Ngôn không biết xấu hổ ở trước mặt anh phủ nhận quan hệ nói mình độc thân. Như vậy cô thấy bản thân mình không bằng con cún trọng tình trọng nghĩa.

Nhưng nếu thừa nhận, nói bản thân có đối tượng hẹn hò hẳn là đám phóng viên sẽ không buông tha tra ra bằng được đối phương. Mà đạo diễn Giang khẳng định sẽ không vui bởi cô chỉ là vai phụ mà công bố chuyện tình cảm lấn át bộ phim sắp ra mắt của ông ấy.

Cho nên không thể nói ra một đáp án.

Thương Ngôn mãi không lên tiếng, cả trường quay bỗng nhiên im lặng lạ thường bầu không khí trở nên ngột ngạt.


Đám phóng viên xung quanh trong lòng thầm nói: Nếu cô không muốn trả lời thì trực tiếp giống mấy nghệ sĩ khác nói bản thân mình vẫn còn độc thân, chuyện tình cảm cứ để tùy duyên. Chứ im lặng thế này thật không ổn.

May mắn ngay lúc bầu không khí trở nên ngột ngạt, Tống Tư Hạo kịp lên tiếng phá vỡ.

“Mấy người thế nào lại hỏi nữ thứ của chúng tôi chuyện này? Chẳng lẽ không quan tâm đến đời sống tình cảm của lão trung niên như tôi à?”

Anh ta vừa nói, phóng viên liền hiểu Tống Tư Hạo muốn giải vây giúp Thương Ngôn nên hùa theo anh ta.

“Thầy Tống, anh nào phải lão trung niên. Với gương mặt này đi ra ngoài ai nghĩ anh ngoài ba mươi. Họ còn tưởng anh là thanh niên tuổi đôi mươi đấy.”

“Vì thầy Tống đã chủ động lên tiếng thì tôi muốn phỏng vấn anh, mấy tháng trước người qua đường chụp được ảnh anh và người mẫu quốc tế Liễu Nhan nắm tay nhau. Giờ trên Weibo của cô ấy lại đăng ảnh thân mật với người mẫu nam khác. Xin hỏi quan hệ giữa hai người gặp trục trặc sao?”

Phóng viên liên tục đưa ra câu hỏi, Tống Tư Hạo khua môi múa mép nửa thật nửa giả trả lời bọn họ.

Thương Ngôn cảm kích nhìn anh ta sau đó vừa vặn nhìn thấy nụ cười khiêu khích của Thịnh Hinh.

Sau khi phỏng vấn xong, phóng viên yêu cầu ba diễn viên chính đứng cùng nhau để chụp hình. Rồi lại mong muốn Tần Mục chụp cùng một kiểu mới hài lòng rời đi.

Khi nãy Tần Mục nói đến thăm ban Tống Tư Hạo nên lúc ra về anh ngồi lên xe cùng Tống Tư Hạo trở về.

Nhìn bọn họ rời đi, nhân viên đoàn phim không khỏi cảm thán: “Trời lạnh thế này mà thầy Tần vẫn đi đến thăm ban. Quan hệ giữa họ thật tốt.”

Một cô gái nhỏ tuổi nói thêm: “Lại còn dắt tay nhau về khách sạn. Họ thật khiến hủ nữ như tôi tưởng tượng nhiều.”

“Đúng thế, tôi luôn cảm thấy thầy Tần và thầy Tống rất xứng đôi. Thầy Tần nhiều năm không có bạn gái còn thầy Tống tuy rằng truyền ra tin đồn hẹn hò nhưng có thể đây chỉ là chiêu trò thực chất hai bọn họ mới là một đôi.”

Lúc này Thương Ngôn đang dọn nốt đồ đạc rồi trở về khách sạn thấy Thịnh Hinh và trợ lý của cô ta đứng đó đợi xe cô không chút khách khí đi ngang qua lên xe bảo mẫu rời đi.

Nhưng cửa xe còn chưa đóng đã nghe thấy ngữ khí ra lệnh cao ngạo: “Chờ một chút.”

Thương Ngôn nhíu mày nhìn Thịnh Hinh, “Tiền bối Thịnh, chị lại có chuyện muốn nói với tôi sao? Tôi phải nhắc chị, trường quay cách đây không xa nếu có chuyện gì thì lên xe nói tôi không muốn lên hot search cùng chị đâu.”

Mặc dù cô không muốn dây dưa gì với chị ta nhưng Thương Ngôn biết một khi chị ta chưa đạt được mục đích sẽ cố chấp tới cùng.

Thương Ngôn xuống xe, đi lên xe của Thịnh Hinh.

Giờ phút này, mặt chị ta lạnh lùng giọng nói đầy sự trào phúng: “Quả nhiên hai người đang hẹn hò vậy mà không dám công khai.”

Thương Ngôn khẽ cười, “Tiền bối Thịnh, chị không thấy mình quản nhiều chuyện quá à? Tôi và thầy Tần công khai hay không đâu liên quan tới chị?”

“Tôi biết rõ hôm nay chị ném câu hỏi kia cho tôi vì muốn thấy tôi trước mặt thầy Tần phủ nhận quan hệ khiến chúng tôi rạn nứt tình cảm.”


Thịnh Hinh đắc ý thừa nhận, mày liễu nhướn lên khinh thường hừ lạnh, “Đúng vậy và tôi có thể thấy cô đối với anh ấy cũng chẳng yêu thương thật lòng. Vừa rồi cô không dám thừa nhận bởi vì sợ ảnh hưởng đến bản thân, sợ bị fans của Tần Mục mắng chửi. Còn nữa, trong lòng cô vẫn hiểu rõ cô không xứng với anh ấy.”

“Tôi không xứng với thầy Tần?” Thương Ngôn nhịn khong nổi bật cười, “Anh ấy chưa kết hôn, tôi cũng chưa gả đi. Hai chúng tôi tâm đầu ý hợp, trai tài gái sắc thấy thể nào cũng là một cặp tương xứng.”

Điện thoại cô vang lên một tiếng, Thương Ngôn mở ra gương mặt nhỏ nhắn tràn ngập ý cười. Cô trực tiếp giơ điện thoại lên lắc lắc trước mặt Thịnh Hinh, “Thầy Tần vừa gửi tin nhắn cho tôi, cô biết đây là ý gì không?”

Dưới ánh đèn mờ ảo, Thịnh Hinh cắn chặt môi sắc mặt ngày càng khó coi.

Thương Ngôn chẳng muốn nhìn mặt chị ta thêm, cô mở cửa xe ngữ khí không chút kiên nhẫn: “Tiền bối Thịnh, kỹ thuật diễn xuất tốt, gương mặt xinh đẹp còn nhận được nhiều giải thưởng. Quả thực tôi luôn coi chị là nữ thần nhưng bộ dạng này của chị thật khó coi.”

Nói xong cô đem sự tức giận đặt lên cửa xe đóng sầm nó lại.

Trở lại xe bảo mẫu, Tiểu Nhã không rõ sự tình thân thiết hỏi cô: “Ngôn Ngôn tỷ, chị với tiền bối Thịnh không có chuyện gì chứ?”

“Chị và chị ta có chút mâu thuẫn.”

Tiểu Nhã sợ hãi, “Vậy, phải làm sao bây giờ?”

Nhìn vẻ mặt lo lắng của cô bé Thương Ngôn vỗ vai trấn an, “Không phải lo, sức chiến đấu của chị rất tốt.”

Tiểu Nhã: “…” Cô ấy có cảm giác sẽ còn nhiều chuyện nữa phát sinh.

Ngay khi xe dừng lại trước cửa khách sạn, Thương Ngôn phòng ngủ cũng chưa kịp về đã đi đến phòng anh gõ cửa.

Tần Mục vừa mới tắm xong, tóc còn chưa khô lúc mở cửa vẫn dùng khăn bông lau tóc. Thương Ngôn thấy anh liền chạy vào, nhanh nhẹn đóng cửa còn không để anh kịp nói gì cô đã ôm chầm lấy thắt lưng Tần Mục, vùi mặt trong ngực anh áy náy nói: “Em có lỗi với anh. Rõ ràng anh đã vất vả tới đây thăm em, vậy mà em đứng trước mặt đám phóng viên không dám thừa nhận chuyện hẹn hò. Tần Mục, em xin lỗi.”

Sau đó cô ngẩng đầu lên, cực kỳ chân thành: “Em tới đây chịu tội nên anh đừng tức giận, đừng trách em.”

Tần Mục không biết nên trả lời cô gái nhỏ thế nào, ánh mắt tràn đầy vẻ cưng chiều xoa đầu cô: “Anh không giận, không thể trách em được. Tình huống lúc đó vốn không thích hợp công khai.”

Thầy Tần nhà cô thật tốt! Hiện tại cô không công khai quan hệ với anh, Thương Ngôn cảm thấy rất áy náy.

Ánh mắt cô đảo một vòng nhìn thấy mái tóc còn ướt của anh, quyết tâm nói: “Anh chưa có sấy tóc, mau ngồi xuống đi để em sấy tóc cho anh.”

Nói xong, cô kéo anh đi đến giường ngủ, ấn anh ngồi xuống. Bản thân đi tìm máy sấy cắm điện leo lên giường.

Tần Mục im lặng hưởng thụ ngón tay cô gái nhỏ luồn qua từng sợi tóc mềm mại, động tác nhẹ nhàng nhẫn nãi. Sấy tới khi tóc phía sau gáy hoàn toàn khô lại nhanh nhẹn leo xuống giường đứng ra trước mặt sấy nốt phần tóc chưa khô.

Mà giờ phút này, chỉ cần anh nhấc mí mắt là thấy xương quai xanh khiêu gợi cùng bộ ngực nhấp nhô lên xuống đều đặn.

Dường như cô không để ý, thi thoáng di chuyển cọ sát lên mặt anh làm cho Tần Mục cảm nhận được xúc cảm mềm mại rồi lại rời đi.


Tiểu hồ ly vô tình câu dẫn linh hồn anh mà không hay biết.

Qua một lúc lâu, tiếng máy sấy ồn ào đã dừng này anh nhìn cô đặt máy sấy vào tủ. Đôi mắt cong cong thỏa mãn nói: “Nhiệm vụ hoàn thành!”

“Ừ.” Tần Mục nhàn nhạt lên tiếng, cười lại với cô, cánh tay rắn chắc kéo cô ngồi lên đùi mình.

Ánh mắt híp lại đầy nguy hiểm, “Anh nghĩ lại rồi, thật ra anh có chút giận em.”

Gương mặt vui vẻ của Thương Ngôn nhất thời buồn bã trở lại, nghiêng mặt nhìn anh còn chưa kịp giải thích đã thấy anh cúi đầu ghé sát mặt mình, “Cho nên em phải bồi thường.”

“Nhưng …” Trái tim cô đoạn loạn lên, yếu ớt kháng nghị, “Em còn chưa tắm.”

“Không sao.” Tần Mục khẽ cười, dịu dàng ôm lấy Thương Ngôn đứng lên, “Chúng ta có thể cùng nhau tắm.”

Vòi hoa sen được mở ra, trong phòng tắm nhất thời bốc lên hơi nước mờ ảo. Quần áo của cô bị nước ấm làm cho ướt nhẹp, vải vóc dính chặt vào cơ thể phác họa đường cong quyến rũ.

Tần Mục đặt cô ngồi lên bệ rửa tay rộng rãi, gấp gáp phủ lên đôi môi mềm mại kia một nụ hôn. Gương mặt cô ửng hồng kiều diễm, càng trở nên mị hoặc hơn dưới ánh đèn vàng hắt hiu từ phòng tắm.

Cả cơ thể Thương Ngôn run lên, nơi mềm mại trước ngực bị chạm vào ngay sau đó xương quai xanh cũng bị anh hôn đến. Quần áo trên cơ thể dần dần cởi ra. Hơi thở Tần Mục nóng rực, nhìn dáng vẻ quyến rũ ngây thơ trước mặt nhịn không nổi khàn khàn gọi tên cô: “Ngôn Ngôn …”

Tần Mục nhẫn nại khiêu khích khiến xương cốt cô mềm nhũn mới chậm rãi tiến công. Chẳng mấy chốc Thương Ngôn đã bị anh dày dò tới kiệt sức. Cô không nhớ rõ đến khi nào anh mới đưa mình trở lại giường ngủ.

Đợi khi tỉnh táo lại gương mặt cô vẫn ửng đỏ, cuộn tròn người vùi mình vào trong lồng ngực anh, nhỏ giọng hỏi: “Anh cảm thấy nhờ bộ phim lần này mà em có thể nhận giải thưởng quan trọng trong lễ trao giải năm nay không?”

Tần Mục ôn chặt lấy cô, da thịt nóng hổi cọ sát vào người Thương Ngôn không chút chần chừ khẳng định: “Chắc chắn là được.”

Cô dùng giọng mũi ‘Ừm’ một tiếng, ngoan ngoãn nằm im nói chuyện tiếp với anh, “Nếu lần này em nhận được giải thưởng thì chúng ta sẽ công khai anh nhé.”

Tần Mục không trả lời, đáp lại cô bằng một nụ hôn trên trán.






Bình Luận (0)
Comment