Ngày Nào Cũng Tìm Cách Thất Nghiệp

Chương 106

Sáng hôm sau, Trì Tích Đình được Chử Duật chở về trường.

 

Gần đến ngày tốt nghiệp rồi, có rất nhiều việc ở trường cần phải giải quyết, luận văn chỉ là một phần thôi, riêng việc điền hồ sơ và giấy tờ vụn vặt cũng tốn cả đống thời gian.

 

May mà bây giờ đã có công việc ổn định, những thứ khác cứ từ từ mà làm.

 

Sau mấy ngày bận rộn ở trường, cuối cùng Trì Tích Đình cũng nộp luận văn đã sửa cho giáo viên hướng dẫn, trước khi tắt máy tính lại tình cờ thấy bản CV mà chủ nhân cũ của cơ thể lưu trong thư mục, bèn tò mò bấm vào xem.

 

Không có gì nổi bật, mọi thứ chỉ ở mức trung bình, nhưng nếu muốn cải thiện thì vẫn có cách để sửa.

 

Trì Tích Đình chống cằm xem một lúc, đang định tắt máy đi ăn cơm thì thấy Quách Xán nghiêng người liếc màn hình một cái rồi hỏi: "Ồ...Viết CV à?".

 

Tự tiện nhìn máy tính của người khác là hành vi rất bất lịch sự, Trì Tích Đình nhíu mày gập máy lại, không thèm trả lời Quách Xán.

 

"Che cái gì mà che? Làm như bí mật quốc gia ấy." Quách Xán nhăn nhó, hừ một tiếng rồi kiêu ngạo nói tiếp: "Tôi còn định nể tình chúng ta là bạn cùng phòng mà tiết lộ cho cậu vài bí kíp đấy."

 

"Nếu không thì với cái năng lực này của cậu...Chà... khó lắm khó lắm."

 

Trì Tích Đình lười phản ứng với Quách Xán, cúi đầu nhìn đồng hồ, bình tĩnh thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi ăn, thế nhưng chưa kịp đứng dậy thì Quách Xán đã đặt tay lên vai anh, đắc ý nói: "Cậu không cần tôi giúp thật à? Chả lẽ cậu cho rằng cứ có kinh nghiệm thực tập ở tập đoàn nhà họ Chử là đủ để tìm việc ư? CV cực kỳ quan trọng đấy nhé, cậu hiểu không? CV mà không nổi bật thì HR nhìn một cái là ném thẳng vào thùng rác luôn đó."

 

Trì Tích Đình thở dài, gạt tay Quách Xán ra khỏi vai mình, hỏi: "Cậu định khởi nghiệp cơ mà? Sao giờ lại quan tâm tôi có tìm được việc hay không thế?"

 

Quách Xán sững người, cười gượng hai tiếng rồi giả vờ chống chế: "Khởi nghiệp thì lúc nào chả được. Nhưng mà cái danh sinh viên mới tốt nghiệp chỉ xài được trong hai năm thôi, tôi không thể lãng phí được."

 

Trì Tích Đình: "......"

 

Thôi được rồi.

 

Cái danh sinh viên mới tốt nghiệp cao quý quá ha.

 

"Chúc cậu thành công nhé." Trì Tích Đình không muốn nói nhiều, lịch sự chúc một câu rồi rời khỏi ký túc xá.

 

Trì Tích Đình vốn định chiều về nhà một chuyến, nhưng vừa ăn cơm xong đã nhận được tin nhắn của Lâm Nhiên, bảo rằng chiều phải đến tòa nhà giảng đường để điền hồ sơ và biểu mẫu, rồi còn phải mang biểu mẫu đi xin chữ ký nữa.

 

【Lâm Nhiên】: Tốt nhất là hôm nay làm cho xong hết đi, không thì khó tìm gặp được giáo viên hướng dẫn lắm...Thầy ấy chỉ rảnh mỗi chiều nay để ký thôi.

 

【Lâm Nhiên】: Khoan về nhà vội. Còn có hồ sơ Đoàn nữa, cậu làm thủ tục chuyển chưa? Phải điền cụ thể chỗ gửi hồ sơ nữa. Với cả đề cương luận văn đã trình thầy kí chưa? Mai phải nộp rồi đó.

 

Lâm Nhiên vốn là người rất chu đáo, bình thường luôn chú ý đến tin nhắn trong nhóm lớp, việc gì sắp đến hạn cũng đều ghi chép gọn gàng vào ghi chú, còn nhiệt tình nhắc nhở từng bạn cùng phòng.

 

Trì Tích Đình nhìn danh sách dài dằng dặc những việc cần làm, cảm thấy mệt mỏi trong lòng.

 

Dù có sống lại một lần nữa thì vẫn không thể thoát khỏi mấy chuyện vụn vặt này, thậm chí còn phiền hơn cả viết kế hoạch. Ít nhất thì viết kế hoạch cũng không cần phải chạy khắp nơi, việc gì giải quyết được bằng email thì chỉ cần ngồi ngay tại chỗ xử lí.

 

Đi học thì khác.

 

Khuôn viên trường cực kỳ rộng, phòng giáo vụ, ký túc xá và tòa nhà giảng đường tách biệt mỗi tòa một khu khác nhau, chỉ cần chạy một vòng thôi là số bước chân trên WeChat chắc chắn sẽ vượt mười nghìn.

 

Thấy Trì Tích Đình trả lời "OK", Lâm Nhiên lại gửi thêm một tin nhắn nữa.

 

【Lâm Nhiên】: Cậu đang ở đâu thế? Tôi qua chỗ cậu nha. Lát nữa ta cùng đi.

 

Trì Tích Đình đồng ý, rồi gửi địa chỉ của mình cho Lâm Nhiên.

 

Dưới tầng 1 căng tin có quán cà phê Luckin, Trì Tích Đình ghé vào mua hai ly, tìm một chỗ trống gần đó ngồi đợi Lâm Nhiên.

 

Lâm Nhiên rất nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã có mặt.

 

"Đợi lâu chưa?" Lâm Nhiên áy náy gãi đầu, sau khi lấy lại hơi mới nói tiếp: "Đợi tôi chút, để thở cái đã. Mệt chết đi được."

 

Trì Tích Đình thấy Lâm Nhiên đỏ bừng mặt thì thấu hiểu nói: "Không sao, cậu ngồi nghỉ trước đi. Đây, mua cho cậu đó."

 

Nói xong, Trì Tích Đình đưa ly cà phê qua.

 

Lâm Nhiên mừng rỡ, rối rít cảm ơn rồi vươn tay nhận lấy, nhưng không biết có phải vì vừa mới chạy vội đến hay không mà tay run run cầm không vững, ly cà phê còn ngả nghiêng suýt rơi xuống đất, khiến cho Lâm Nhiên căng thẳng hít vào một hơi lạnh.

 

Trì Tích Đình nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy.

 

Trái tim đang treo lơ lửng của Lâm Nhiên lúc này mới quay trở lại, bao lời nói cứ quanh quẩn trong miệng, vừa muốn hỏi Trì Tích Đình có sao không, có bị bỏng không, lại vừa muốn xin lỗi vì mình suýt làm rơi ly cà phê.

 

Đầu óc quay cuồng, miệng không theo kịp suy nghĩ, Lâm Nhiên đột nhiên nói.

 

"Thật vô nghĩa."

 

Trì Tích Đình khó hiểu ngẩng đầu: "?"

 

"Vậy phải thế nào mới có ý nghĩa?" Trì Tích Đình khiêm tốn học hỏi.

 

Lâm Nhiên giờ mới nhận ra mình vừa buột miệng nói gì: "...Xin lỗi. Tôi nói nhầm...nói nhầm thôi."

 

Trì Tích Đình bật cười, lại đưa ly cà phê sang, sau khi đảm bảo Lâm Nhiên đã cầm vững mới buông tay.

 

"Cảm ơn nha." Lâm Nhiên lại tiếp tục cảm ơn, cười toe toét vừa uống cà phê vừa chỉ ra cửa nói: "Đi thôi nhỉ. Cũng muộn rồi đấy, không biết có kịp nữa không."

 

Lâm Nhiên nói cực kỳ nhiều, đi bên cạnh Trì Tích Đình mà miệng nói không ngừng nghỉ, không phải đang uống cà phê thì cũng là đang than thở và tám chuyện với Trì Tích Đình.

 

"Trường mình chú trọng đến tỷ lệ việc làm lắm đấy. Dạo này giáo viên chủ nhiệm cứ liên tục giới thiệu các công ty trong nhóm chat cho sinh viên nộp CV vào."

 

Đến giai đoạn tìm việc rồi, cho dù có cố tình tránh né nhưng chỉ cần nói dăm ba câu là câu chuyện lại vòng về chủ đề "công việc".

 

Trì Tích Đình cũng thấu hiểu điều này.

 

Giống như khi đã đi làm, mỗi lần tụ tập bạn bè, dù đã dặn nhau là lát nữa không được nói chuyện công việc, thế nhưng cứ nói chuyện một hồi là lại phát hiện công việc đã chiếm trọn cả cuộc sống, chủ đề nào rồi cũng quay về công việc mà thôi.

 

"Kiểu gì mấy hôm nữa lại bị gọi điện thúc giục tìm việc ấy mà." Lâm Nhiên có vẻ khá hiểu giáo viên chủ nhiệm của khoa mình, bĩu môi phàn nàn: "Có phải cứ muốn là tìm được đâu, lại còn gọi điện giục giã suốt ngày như thế, bó tay thiệt chứ..."

 

Hai người vừa đi vừa nói một lúc là đến tòa nhà giảng đường, Lâm Nhiên dừng lại xem địa chỉ cụ thể, rồi kéo Trì Tích Đình vào khu vực thang máy, sau khi bấm nút mới phát hiện trong thang máy có bạn cùng lớp.

 

"Ồ, cậu cũng đến muộn à?" Lâm Nhiên cởi mở hướng ngoại, tính cách tốt bụng chân thành, gặp ai cũng bắt chuyện được.

 

Cậu bạn kia cười cười đấm nhẹ vào vai Lâm Nhiên một cái, nói: "Lỡ ngủ nướng tí thôi. Cậu thì sao? Mới về trường à? Mấy hôm nay không thấy bóng dáng đâu cả. Đi làm rồi à?"

 

Lâm Nhiên cười gượng, xua tay nói: "Thôi đi, đánh giá tôi cao quá rồi đấy. Việc đâu mà làm. Cậu thì sao?"

 

"Đợt trước có đi thực tập, may mắn được lên nhân viên chính thức rồi." Cậu bạn kia cảm thán: "Nói thật nhé, đi làm có thể thay đổi giai cấp xã hội được đấy..."

 

Nghe xong, đừng nói là Lâm Nhiên mà ngay cả Trì Tích Đình cũng phải quay đầu lại nhìn.

 

Cậu ta nói tiếp: "Lúc chưa đi làm thì còn nghĩ mình chỉ là dân thường thôi. Giờ thì nói thật...tôi bắt đầu nảy sinh ý định đi ăn trộm rồi."

 

Trì Tích Đình: "......"

 

Lâm Nhiên: "...Hahaha."

 

Một sinh viên khác đang nghe lỏm cũng chen vào góp vui: "Bạn ơi. Với tư cách là người đi trước để tôi nói cho bạn nè. Đi làm là một quá trình tích lũy theo thời gian, phải chịu được cô đơn, không được vội vàng. Đợi đến khi làm đủ lâu rồi thì sẽ tự nhiên muốn đi thắt cổ thôi."

 

Nói xong, bốn người trong thang máy lặng lẽ trao đổi ánh mắt với nhau. Đều là những người đã, đang và sắp bị công việc hành hạ, tuy chẳng quen biết nhưng tâm hồn đã đồng điệu ngay trong khoảnh khắc này.

 

Thang máy nhanh chóng đến nơi, mọi người lần lượt bước ra, rồi cùng nhau đi vào phòng học.

 

Đã gần đến giờ tập trung, các sinh viên trong phòng ngồi thành từng nhóm trò chuyện, thấy cửa bị đẩy vào cũng chỉ ngẩng lên nhìn một cái rồi lại cúi đầu nói chuyện tiếp.

 

Mấy cậu sinh viên nam vây quanh Quách Xán, háo hức lắng nghe Quách Xán phổ cập và truyền đạt kinh nghiệm.

 

Quách Xán nói rất to, có vẻ như không chỉ muốn mấy người xung quanh nghe mà còn hy vọng tất cả mọi người trong phòng chú ý đến mình, rồi từ đó chủ động đến xin học hỏi cậu ta.

 

Trì Tích Đình vừa ngồi xuống đã nghe thấy giọng Quách Xán oang oang.

 

"Bây giờ nước ta đang tiến hành nâng cấp và chuyển đổi cơ cấu ngành nghề quy mô lớn, chắc chắn phải để cho một thế hệ người trẻ phải thất nghiệp. Chúng ta coi như là thế hệ chịu thiệt thòi ấy, cho nên khó tìm được việc là chuyện bình thường thôi. Đừng bi quan quá." Quách Xán thao thao bất tuyệt.

 

Hầu hết mọi người trong phòng học đều chưa tìm được việc, nghe Quách Xán nói vậy, tuy ngoài mặt không thể hiện gì nhưng trong lòng cũng được an ủi phần nào.

 

"Tình hình thì ai chả biết, nhưng không thể khó mà không tìm... Bọn mình đều là người bình thường, không đi làm thì nuôi sống bản thân kiểu gì? Chẳng lẽ lại quay về ăn bám bố mẹ à? Tôi chịu đấy, không về được đâu."

 

"Chuẩn. Học hành mười mấy năm trời, vất vả lắm mới lấy được tấm bằng đại học, thế mà ra trường lại thất nghiệp, còn phải về nhà nhìn sắc mặt bố mẹ mà sống. Tôi cũng không làm được, thà đi pha cà phê còn hơn là ở nhà."

 

Quách Xán có vẻ như rất hưởng thụ cảm giác được nhiều người vây quanh và bàn tán sôi nổi về chủ đề mình khởi xướng. Cậu ta chống cằm ra vẻ trầm ngâm lõi đời, đợi một lúc rồi mới lên tiếng: "Nhưng mà liệu các cậu có bỏ được sĩ diện của bản thân mà đi bán cà phê hay không? Dù sao thì cũng tốt nghiệp cử nhân, phải chọn công việc đầu tiên sau khi tốt nghiệp cho kỹ. Điểm xuất phát quan trọng lắm đấy."

 

Tuy không ưa Quách Xán lắm, nhưng mấy câu này nghe cũng khá hợp lý.

 

Trì Tích Đình liếc nhìn Quách Xán, vừa quay đầu về thì lại thấy Lâm Nhiên bên cạnh đang nhìn cậu ta đầy ngưỡng mộ, có vẻ như đã thấm nhuần hệ tư tưởng Quách Xán.

 

Lâm Nhiên dễ tin người quá.

 

Không ổn tí nào.

 

Trì Tích Đình lặng lẽ thở dài, lơ đãng lật xem mấy biểu mẫu cần điền trên bàn, xoay bút hai vòng rồi cúi xuống ghi lên giấy.

 

"Các cậu có biết bây giờ ngành nào có tiềm năng phát triển không?" Quách Xán cười đắc ý, không đợi mọi người trả lời đã tự hỏi tự đáp: "Y học, sinh học, trí tuệ nhân tạo và công nghệ chip... Lĩnh vực công nghệ cao chắc chắn là xu hướng phát triển chính trong tương lai."

 

Mấy người ngồi xung quanh đồng loạt hít vào một hơi, thắc mắc nhìn nhau.

 

"Ê Xán, ý cậu là sao?"

 

Quách Xán khoanh tay nói: "Các cậu có xem buổi họp báo của Giang Thủy mấy hôm trước không?"

 

"Giang Thủy?"

 

"Ừ, công ty về dược phẩm sinh học mới nổi đó. Tôi tình cờ xem được buổi họp báo của họ, đúng là mở mang tầm mắt luôn. Sau đó tôi mới đi tìm hiểu về công ty này, tuy cái tên Giang Thủy chưa có danh tiếng gì, nhưng người thực sự nắm quyền kiểm soát đằng sau lại là Giang Trấn của công ty nhà họ Giang."

 

"Công ty nhà họ Giang thì các cậu nghe qua rồi chứ? Nổi tiếng về kinh doanh bất động sản ấy."

 

Nghe thấy cái tên Giang Thủy, động tác viết của Trì Tích Đình ngừng lại. Anh quay đầu nhìn chằm chằm Quách Xán, lông mày khẽ nhíu.

 

Họp báo của Giang Thủy....Chẳng phải là buổi họp báo mấy hôm trước sao?

 

Quách Xán vẫn đang khoe khoang tầm nhìn của bản thân: "Tôi cho rằng tiềm năng phát triển của Giang Thủy là cực kỳ lớn. Vừa là dược phẩm sinh học, vừa là trí tuệ nhân tạo, lại có nguồn vốn lớn chống lưng khủng như thế, không phát triển mới là lạ. Thế nên tôi đã mạnh dạn vào trang web chính thức của họ nộp CV, mấy hôm trước vừa qua vòng thi viết, vài hôm nữa là đi phỏng vấn."

 

"Ồ...giỏi quá rồi nha Xán."

 

"Sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ? Cứ suốt ngày bám lấy mấy công ty trên Boss Zhipin."

 

"Hahaha, tôi vẫn đỡ hơn cậu một tí. Ngoài Boss ra tôi còn lướt thêm mấy app tuyển dụng khác."

 

"Boss Zhipin phế vãi, đừng có dùng nữa. Hoặc là gỡ cài đặt rồi đăng ký tài khoản mới mà tìm, nếu không sẽ chỉ quanh quẩn mấy công ty đó thôi."

 

"Hướng đi hay đấy, giờ mới phát hiện ra. Nhưng mà dược phẩm sinh học thì...Lĩnh vực này tôi không rành lắm, nếu không thì cũng thử rồi."

 

Thấy có người muốn bắt chước mình, Quách Xán khó chịu bĩu môi: "Tôi chỉ nói cho các cậu hướng đi thôi. Yêu cầu tuyển dụng của Giang Thủy cao lắm, không phải ai cũng vào được đâu."

 

Câu nói này gần như là tát thẳng vào mặt người lúc nãy.

 

Toàn là coi thường và mỉa mai.

 

Bạn học kia bị nói đến mức lúng túng khó xử, sắc mặt biến đổi liên tục, có vẻ như không nuốt trôi được cục tức này nên mới bóng gió một câu: "Cậu cũng mới qua vòng thi viết thôi mà, có qua được phỏng vấn không cũng là vấn đề đấy. Chưa gì mà đã nổ sâm panh ăn mừng giữa hiệp thế à."

 

Quách Xán bực bội tặc lưỡi: "Liên quan gì đến cậu. Tôi chỉ nộp vào công ty này thôi, vị trí này không được thì tôi đổi vị trí khác, nhất định phải vào được Giang Thủy."

 

Nghe xong những lời cố chấp của Quách Xán, Trì Tích Đình cụp mắt xuống, xoay xoay cây bút trên đầu ngón tay.

 

Công ty Giang Thủy.

 

Trì Tích Đình nheo mắt, trong đầu lặp đi lặp lại mấy chữ này.

 

Buổi họp báo hôm đó thực sự có hiệu quả, ngay cả một sinh viên bình thường như Quách Xán cũng xem được thì hiển nhiên sức ảnh hưởng cũng không nhỏ, ít nhất thì trong phạm vi ngành Giang Thủy đã bắt đầu tạo được danh tiếng.

 

Nếu phần mềm không có vấn đề gì thì chắc chắn Giang Thủy sẽ trỗi dậy nhanh đến bất ngờ, chả trách sau này có thể trở thành đòn bẩy hữu dụng cho doanh nghiệp của Hoắc Hựu Thâm.

 

Thế nhưng....

 

Đáng tiếc là họ không phát hiện ra vấn đề cốt lõi bên trong phần mềm, vậy nên mới tổ chức họp báo rầm rộ đến như thế. Bây giờ danh tiếng đã lan xa, một khi hậu quả phản ngược lại thì chắc chắn sẽ rất kinh khủng.

 

Quách Xán cảm nhận được ánh mắt của Trì Tích Đình, quay sang chế nhạo một câu: "Sao thế? Cậu cũng hứng thú với công ty này à?"

 

"Tôi còn tưởng cậu sẽ một lòng một dạ với tập đoàn nhà họ Chử cơ."

 

Trì Tích Đình cúi đầu nghiên cứu giấy tờ, không thèm để ý đến mấy lời móc mỉa của Quách Xán.

 

Quách Xán vẫn chưa chịu buông tha, thấy Trì Tích Đình không để ý đến mình thì bắt đầu tự đi kể về tình hình của Trì Tích Đình với người bên cạnh.

 

"Mấy tháng trước cậu ta đi thực tập ở tập đoàn nhà họ Chử đấy, nhưng mà lạ thật..."

 

"Thực tập xong rồi thì tôi lại chẳng nghe cậu ta nói gì về công ty đó nữa, cứ tránh né kiểu gì ấy. Chắc là...ờ...các cậu hiểu mà."

 

"Lúc nghe tin cậu ta được thực tập ở tập đoàn nhà họ Chử thì tôi đã thấy lạ lắm rồ. Ôi dào..." Quách Xán càng nói càng hăng, nhấc mông ngồi sang phía đối diện Trì Tích Đình, bò ra bàn rồi đè lên tờ biểu mẫu, thấy Trì Tích Đình nhíu mày mới nhếch mép cười hỏi: "Không tìm được việc cũng không có vấn đề gì đâu. Ba cậu giỏi như thế mà, còn gửi được cậu vào tập đoàn Chử thực tập nữa chứ. Cái năng lực quan hệ này đúng là...chậc chậc..."

 

Lâm Nhiên vốn đang hứng thú nghe Quách Xán nói, giờ lại thấy Quách Xán đột nhiên nổi điên đi gây sự với Trì Tích Đình thì cực kỳ khó chịu.

 

"Quách Xán, cậu quá đáng rồi đấy." Lâm Nhiên chỉ trích: "Đều là bạn cùng phòng cả mà."

 

Quách Xán vẫn tỉnh bơ, dù sao cũng sắp tốt nghiệp rồi, sau này cũng chẳng gặp lại nữa, giờ mà không tranh thủ gây sự thì còn đợi đến bao giờ?

 

Cậu ta đã ngứa mắt Trì Tích Đình từ lâu lắm rồi, thành tích học tập chỉ ở mức trung bình, cũng chưa từng tham gia hoạt động hay câu lạc bộ gì, tại sao lại được đi thực tập ở tập đoàn nhà họ Chử cơ chứ?

 

Quách Xán vốn là người thù dai, cậu ta vẫn nhớ mãi cái chuyện Trì Tích Đình phản pháo mình ở ký túc xá mấy hôm trước, chỉ đang chờ một cơ hội để hạ bệ Trì Tích Đình nữa thôi.

 

"Chính vì là bạn cùng phòng nên tôi mới quan tâm cậu ấy chứ." Quách Xán nhe răng cười, gõ gõ lên mặt bàn, nói: "Tôi có thèm quan tâm người khác đâu".

 

"Cậu!" Lâm Nhiên cao giọng đập bàn.

 

Cả phòng bị tiếng động bất ngờ này làm giật mình, đồng loạt quay sang nhìn.

 

Lâm Nhiên lập tức mím môi, khoát tay cười gượng: "Xin lỗi, không có gì đâu."

 

Thấy mọi người không nhìn nữa, Quách Xán chán nản bĩu môi.

 

"Cậu cứ lo cho bản thân mình đi. Không phiền cậu phải bận tâm tới tôi đâu." Trì Tích Đình gạt bàn tay Quách Xán đang đè trên giấy ra, lạnh nhạt nói.

 

"Thôi đừng vậy mà." Quách Xán cười giả lả rút tay về: "Dù sao cũng là bạn cùng phòng, tôi còn hy vọng cậu thành công hơn ai hết đấy. Khi nào phất lên thì phải nhớ đến anh em nhé"

 

Nói thì nói vậy, thế nhưng nhìn cái biểu cảm khinh bỉ của Quách Xán thì chẳng hề giống như thật lòng chúc Trì Tích Đình thành công.

 

Trì Tích Đình mỉm cười với Quách Xán, nói: "Cảm ơn nhé."

 

Quách Xán ngơ ngác nhíu mày: "Cậu..."

 

Người này bị ngu à?

 

Không biết mình đang mỉa mai hay sao?

 

"Đúng là bạn cùng phòng, nhưng cũng chỉ giới hạn ở mức bạn cùng phòng mà thôi." Trì Tích Đình tỉnh bơ nói: "Sau này tôi và cậu chẳng liên quan gì đến nhau nữa, tôi cũng không cần phải nói năng chiều lòng cậu làm gì."

 

"Cậu cho rằng điểm xuất phát của công việc rất quan trọng, cái này tôi đồng ý..."

 

Quách Xán vẫn đang đờ đẫn nhìn Trì Tích Đình, mắt phải giật giật mấy cái.

 

Trì Tích Đình đưa tờ biểu mẫu đã điền gần xong cho Lâm Nhiên, nhờ Lâm Nhiên nộp giúp rồi mới tiếp tục nói với Quách Xán: "Doanh nghiệp tôi thực tập chính là tập đoàn nhà họ Chử, công ty này chính là điểm xuất phát của tôi. Dù tương lai tôi làm việc ở đâu thì cũng không thể thấp hơn điểm xuất phát này, và tôi cũng không bao giờ tìm một công ty kém hơn tập đoàn Chử."

 

"Đáng tiếc là...tôi lại chẳng tìm ra được công ty nào tốt hơn tập đoàn nhà họ Chử nữa cả."

 

Quách Xán đang cau có vì bị Trì Tích Đình từ chối giao tiếp, nghe vậy thì tươi tỉnh trở lại, cười khẩy nói: "Trì Tích Đình này. Cậu nghĩ cậu là cái thá gì chứ, to mồm đến thế cơ à..."

 

"Cho nên mới nói, cảm ơn sự quan tâm của cậu nhé, nhưng có lẽ phải làm cậu thất vọng rồi." Trì Tích Đình cười tủm tỉm: "Tôi đã nhận được offer của tập đoàn nhà họ Chử rồi."

 

———————————————

Bình Luận (0)
Comment