Ngày Nào Cũng Tìm Cách Thất Nghiệp

Chương 109

Chử Duật mải mê ngắm Trì Tích Đình một lúc lâu, rồi lại nảy ra ý định gì đó mà cúi xuống rút điện thoại từ trong túi ra, giơ lên chụp cho Trì Tích Đình một bức ảnh.

 

Thật ra Chử Duật đã muốn làm như vậy từ lâu rồi, chẳng qua là vì trước giờ chưa tìm được dịp phù hợp. Với tư cách là cấp trên thì hắn không thể tùy tiện chụp ảnh cấp dưới của mình được, nhưng bây giờ hắn chỉ là bạn trai của Trì Tích Đình mà thôi.

 

Trì Tích Đình dường như cảm nhận được hành động nào đó mà liếc Chử Duật một cái, nhưng cũng chỉ kịp thấy cổ tay Chử Duật đang hạ xuống, lòng bàn tay đè lên thứ gì đó.

 

Anh cũng không quan tâm lắm, chỉ nhìn chút rồi quay đầu lên.

 

Phần trả lời câu hỏi sau đó cũng rất thuận lợi.

 

Sau khi bảo vệ xong, Trì Tích Đình trở về chỗ cũ, vừa thu dọn đồ đạc vừa liên tục ngoái đầu nhìn Chử Duật.

 

"Tôi chụp ảnh cho cậu rồi, cậu có cần không? Tôi gửi sang cho nhé?" Lâm Nhiên nói với Trì Tích Đình.

 

Trì Tích Đình khó hiểu: "Tôi cần ảnh làm gì?"

 

"Để khoe lên mạng chứ sao." Lâm Nhiên lý lẽ hùng hồn, "Chẳng lẽ bảo vệ luận văn không xứng để được đăng một bài riêng sao?"

 

Trì Tích Đình chậm chạp lắc đầu: "Không xứng lắm."

 

"Sau này đi làm rồi cậu sẽ muốn có gì đó để nhớ lại thời sinh viên tươi đẹp mà?"

 

Trì Tích Đình thiểu não: "Tôi chỉ nhớ đồng đội chứ không nhớ chiến trường."

 

Lâm Nhiên: "......"

 

H...hợp lý.

 

Lâm Nhiên bị Trì Tích Đình dội cho gáo nước lạnh, thấy Trì Tích Đình không cần thì cúi đầu chuẩn bị lặng lẽ xóa ảnh đi.

 

Thấy vẻ mặt sầu muộn của Lâm Nhiên, Trì Tích Đình liếc cậu ta mấy lần, cuối cùng vẫn không nỡ phụ lòng tốt của người ta mà lên tiếng: "Thôi thì chụp cũng chụp rồi, cậu gửi cho tôi đi."

 

Mắt Lâm Nhiên sáng lên, vui vẻ gửi ảnh cho Trì Tích Đình: "Tôi chụp cậu đẹp lắm đó. Xem thử đi."

 

Trì Tích Đình cười cười, mở ảnh Lâm Nhiên chụp mình ra xem.

 

"Ok không?" Lâm Nhiên mỏi mắt mong đợi.

 

Trì Tích Đình im lặng nhìn hai giây, uyển chuyển nói: "Cậu chụp mặt tôi hơi bị sưng."

 

Lâm Nhiên: "...À?"

 

Thấy Lâm Nhiên cúi đầu nghiêm túc xem ảnh, Trì Tích Đình vỗ vỗ vai cậu ta, nói: "Nhưng mà cũng ổn đấy. Cảm ơn nha, tôi về sẽ xem kỹ lại sau, giờ đi trước đây."

 

Lâm Nhiên ngạc nhiên: "Cậu đi luôn à?"

 

"Ừ." Trì Tích Đình mỉm cười, mắt sáng long lanh, hơi nâng cao giọng, "Bạn trai tôi đang đợi đằng kia."

 

Lâm Nhiên tròn mắt, "Bạn trai cậu á?!"

 

Trì Tích Đình đặt ngón tay lên môi, cười nhẹ: "Ừ. Không nói nữa, tôi đi đây."

 

Lâm Nhiên ngơ ngác gật đầu, đầu óc trống rỗng nhìn Trì Tích Đình cúi người lướt qua chỗ mình, bước từng bước về hàng ghế sau.

 

Có một người đàn ông đang ngồi ở đó, gương mặt tuấn tú, khí chất lạnh lùng, cả người đều toát lên vẻ cao quý và xa cách. Dáng người hắn cao thẳng rắn rỏi, Lâm Nhiên âm thầm quan sát hắn qua khoảng trống nhỏ che khuất bởi hàng dài sinh viên, lần lượt từ cằm, môi, đường nhân trung rồi chóp mũi, cuối cùng mới đến đôi mắt lạnh lùng sau cặp kính.

 

Bị người khác che mất tầm nhìn, Lâm Nhiên phải nghiêng người mấy lần mới thấy được cảnh Trì Tích Đình đi đến trước mặt người đàn ông kia, rất tự nhiên vươn tay ra nâng cằm đối phương, rồi cứ thế thân mật v**t v* da thịt trên má.

 

Đôi mắt vốn lạnh lẽo như băng tuyết của người đàn ông khi thấy Trì Tích Đình thì lập tức tan chảy thành hồ nước, ánh mắt cũng dịu dàng hẳn đi, thậm chí còn khá hưởng thụ khi bị Trì Tích Đình trêu chọc.

 

"Anh tính chuẩn thật đấy." Trì Tích Đình cúi xuống nói với Chử Duật, "Vừa khéo nghe trọn phần thuyết trình của em luôn nhỉ."

 

Chử Duật mỉm cười, nắm lấy bàn tay Trì Tích Đình vẫn đang áp trên má mình, nói: "Cũng không hẳn. Anh đợi ở ngoài một lúc mới vào."

 

Trì Tích Đình thắc mắc: "Vì sao?"

 

Chử Duật không nói thẳng, "Xử lý chút chuyện thôi."

 

Biết đối phương là người nghiện công việc nên Trì Tích Đình không hỏi gì nữa, 'chút chuyện' này kiểu gì cũng là chuyện công việc, anh cũng chả buồn tìm hiểu thêm.

 

Trì Tích Đình chuyển đề tài, nói: "Mình đi thôi anh. Em xong rồi."

 

"Được về trước à?"

 

"Vâng." Trì Tích Đình gật đầu, "Trước khi thuyết trình em đã hỏi rồi."

 

Chử Duật nghe vậy thì đứng lên, ra khỏi giảng đường cùng Trì Tích Đình.

 

Dạo này Trì Tích Đình cứ bận rộn với việc bảo vệ luận văn mãi nên hai người đã mấy ngày không gặp. Trì Tích Đình không kìm được khao khát muốn gần gũi, cứ thế nhào vào dính chặt lên người Chử Duật, suốt đường đi líu ríu không ngừng.

 

"Lúc nãy bạn cùng phòng còn chụp ảnh cho em nữa đấy." Trì Tích Đình đột nhiên nói, "Cho anh xem nè."

 

Đúng lúc vừa đến chỗ đậu xe, Trì Tích Đình dừng lại, móc điện thoại từ trong túi ra, tập trung mở WeChat tìm bức ảnh kia cho Chử Duật xem.

 

Chử Duật liếc một cái, mở cửa ghế phụ ra, giọng nhàn nhạt: "Bình thường."

 

Trì Tích Đình: "? Bình thường á?"

 

Chử Duật giờ mới nhận ra cách nói của mình có thể gây hiểu lầm, lập tức sửa lại, "Chụp bình thường quá."

 

Dùng từ hơi ố dề đấy nhé.

 

Trì Tích Đình nheo nheo mắt nhìn Chử Duật, đột nhiên nhớ lại hành động lúc nãy trong giảng đường, cái khoảnh khắc mà anh bắt gặp hắn đang giơ tay làm gì đó.

 

Không chắc lắm, nhưng cứ hỏi thử xem sao.

 

Trì Tích Đình chậm rãi "ồ" một tiếng, giả vờ dỗi: "Thế sao không thấy anh chụp cho em? Bảo vệ luận văn quan trọng lắm đấy, ít ra cũng phải có một tấm làm kỷ niệm chứ."

 

Chử Duật khựng lại, hỏi: "Em cần kỷ niệm à?"

 

"Tất nhiên rồi." Trì Tích Đình quả quyết.

 

Chử Duật chỉ gật gật rồi bắt đầu suy tư gì đó, cũng không nói gì nữa.

 

Chẳng thăm dò được gì, Trì Tích Đình cảm thấy hơi thất vọng, thiểu não nhìn Chử Duật hai giây rồi ngoan ngoãn từ bỏ ý định thăm dò tiếp, lách người qua Chử Duật chuẩn bị lên xe.

 

Cửa xe mở ra, trên ghế phụ có một bó hoa nhài trắng.

 

Những cánh hoa nhài xếp sát nhau từng lớp từng lớp, hương thơm nồng nàn len lỏi khắp xe. Trên cánh hoa còn đọng lại một lớp sương mỏng, những giọt nước trong veo lăn dài theo cuống lá, rung rinh chỉ chực chờ rơi xuống.

 

Trì Tích Đình sững người, lập tức quay đầu nhìn Chử Duật theo bản năng.

 

"Xử lý chút chuyện?" Trì Tích Đình lặp lại lời Chử Duật lúc nãy, "Ý anh là xử lý cái này à?"

 

Chử Duật cụp mắt, không phủ nhận.

 

Trì Tích Đình lại nhìn bó hoa thêm một lúc nữa.

 

Thật ra anh rất hiếm khi được tặng hoa, trong ký ức của anh thì lần cuối cùng nhận hoa là ngày được thăng chức giám đốc khu vực ở đời trước, khi ấy một cấp dưới đã đại diện công ty lên tặng anh một bó hoa.

 

Khoảnh khắc nhận hoa cũng không có cảm giác gì, điều khiến anh xúc động nhất vẫn là lời chúc mừng và chúc phúc mà cấp dưới đó dành cho anh.

 

Chúc mừng anh thăng chức, và cũng chúc anh, không phải trong công việc mà là trong cuộc sống, luôn thuận lợi và hạnh phúc.

 

Đó cũng là lời chúc phúc cuối cùng mà anh nhận được ở cuộc đời trước.

 

Nhưng cũng thật may mắn...vì lời chúc ấy đã ứng nghiệm bằng một cách kỳ diệu nào đó.

 

Trì Tích Đình nhẹ nhàng đóng cửa xe lại, quay đầu nhìn Chử Duật, đột nhiên cười hỏi: "Hình như anh chưa từng nói yêu em phải không nhỉ?"

 

Hai người ở bên nhau đến giờ mà vẫn chưa có một lời tỏ tình chính thức nào, ban đầu là thường xuyên đoán già đoán non tình cảm của nhau, rồi cứ thế mà đến với nhau rất tự nhiên.

 

Chử Duật nhướn mày, nghe vậy thì dứt khoát nói: "Anh yêu em lắm."

 

Trì Tích Đình bật cười, xán lại gần hơn một chút, thoải mái hôn lên môi Chử Duật hai cái nhưng lại không nói gì.

 

Chử Duật hỏi: "Chỉ thế thôi à?"

 

Vành tai Trì Tích Đình đỏ bừng, thế nhưng anh vẫn giả vờ bình tĩnh quay mặt đi, mở cửa ôm bó hoa lên rồi ngồi vào xe, trước khi đóng cửa còn nghiêm túc hỏi Chử Duật: "Tối nay ăn gì ạ?"

 

Chử Duật im lặng nhìn Trì Tích Đình vài giây, bất đắc dĩ lắc lắc đầu nhưng cũng không ép Trì Tích Đình phải trả lời, mở cửa ghế lái ngồi vào rồi mới nói: "Ăn gà kho hạt dẻ, sườn kho hạt dẻ, thịt kho tàu hạt dẻ, giò heo hầm hạt dẻ."

 

Trì Tích Đình khựng lại, quay đầu nhìn Chử Duật.

 

"Chử Duật ơi." Trì Tích Đình nhẹ nhàng gọi.

 

Chử Duật ngẩng đầu nhìn Trì Tích Đình.

 

Trì Tích Đình mỉm cười: "Em yêu anh."

 

Cây cối hai bên đường vươn thẳng tới tận trời xanh, tán lá xanh tươi rủ xuống, ánh nắng rực rỡ xuyên qua từng kẽ lá, nhuộm không gian thành một màu ngọc bích trong suốt, phản chiếu lên cửa kính xe thành những bóng cây loang lổ.

 

Hai người lặng lẽ nhìn nhau.

 

Trái tim Chử Duật rung động không thôi, mãi một lúc sau mới đột nhiên bật cười, nói: "Em yêu gà kho hạt dẻ hay yêu anh thế?"

 

Trì Tích Đình cũng không nhịn được mà cười hì hì một lúc, sau đó lên tiếng trả lời, giọng nói nhẹ nhàng nhưng vô cùng nghiêm túc.

 

"Em yêu anh. Yêu anh nhiều lắm."

 

Thật ra ở một số phương diện thì Chử Duật và Trì Tích Đình lại rất giống nhau.

 

Có lẽ vì cả hai đều thông minh, lại từng làm lãnh đạo nên đôi khi nói chuyện không thể quá thẳng thắn, dường như câu nào câu nấy cũng được bao phủ bởi một lớp sương mù mỏng manh, chứa đựng rất nhiều ý nghĩa sâu xa cần được giải mã, những cuộc đối thoại đều mang sắc thái anh kéo tôi đẩy mập mờ.

 

Dù sao thì trên đời này không phải câu hỏi nào cũng có được một đáp án tuyệt đối.

 

Thế nhưng tình yêu lại không phải là thứ cần phải né tránh hay quanh co úp mở.

 

Trì Tích Đình nói xong vẫn thấy hơi ngượng ngùng. Anh luôn tin rằng làm vẫn hơn nói, dù là trong công việc hay tình cảm, nhiều khi vạn lời nói còn chẳng bằng một hành động.

 

Thế nhưng...bày tỏ tình cảm cũng là hành động.

 

Anh không biết Chử Duật nghe mấy cái lời...tình tứ như thế này thì có vui hay không, nhưng anh thì lại rất vui.

 

Ờm—

 

Được nhận hoa cũng vui nữa.

 

Chỉ cần người tặng là Chử Duật, thì dù là hoa hay lời nói, hay chỉ là một ánh nhìn cũng đều khiến anh cảm thấy hạnh phúc.

 

"Nếu mà anh làm gà kho hạt dẻ thì em giúp anh bóc hạt dẻ nhé?" Trì Tích Đình hỏi.

 

Chử Duật liếc Trì Tích Đình một cái, buồn cười nói: "Thôi, để anh làm cho."

 

"Tại sao?"

 

"Anh sợ em vừa bóc vừa ăn hết mất."

 

"......"

 

Trì Tích Đình lại thua cuộc, không muốn tranh việc bằng mồm nữa, nhưng khi về đến nhà thì vẫn chủ động giúp Chử Duật bóc hạt dẻ.

 

Phải thừa nhận rằng, nấu ăn phiền phức nhất là ở khâu chuẩn bị nguyên liệu.

 

Trì Tích Đình vừa bóc vừa kể cho Chử Duật nghe về trang web của Giang Thủy.

 

Chử Duật nhướn mày hỏi: "Em còn quan tâm đến trang web bên ấy nữa à?"

 

"Đâu có." Trì Tích Đình giải thích: "Bạn cùng phòng của em có nộp hồ sơ vào công ty đấy nên em mới vào xem thử thôi. Anh đã ra tay với Giang Thủy rồi à?"

 

Chử Duật không phủ nhận, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

 

Trì Tích Đình cũng đã dự đoán được, dù sao thì Giang Hạo và nhà họ Giang cũng có mối quan hệ mật thiết, Chử Duật đã ra tay với Giang Hạo rồi thì chẳng có lý do gì mà không tiện đó xử lý nhà họ Giang luôn.

 

Chử Duật không tiết lộ nhiều, có vẻ như không muốn để Trì Tích Đình dính líu nhiều vào chuyện này, Trì Tích Đình cũng rất tinh ý mà không hỏi thêm gì nữa.

 

Đây không chỉ là chuyện riêng của Chử Duật mà còn là chuyện của cả tập đoàn nhà họ Chử, anh chỉ là một nhân viên bình thường chưa chính thức vào làm, không có lý do gì mà phải tò mò đi tìm hiểu tình hình của lãnh đạo cấp cao cả.

 

"Giờ mới nhớ, cũng lâu rồi chưa gặp lại họ nhỉ." Trì Tích Đình nói, "Biết đâu lần tới lại thấy họ trên mục tin tức xã hội cũng nên."

 

Trì Tích Đình chỉ nói đùa vậy thôi, thế nhưng Chử Duật lại trầm ngâm vài giây rồi lên tiếng: "Khả năng cao là sẽ thấy đấy."

 

"Trên kênh tài chính à?"

 

"CCTV12."

 

"...Ồ."

 

*CCTV12 là kênh truyền hình về xã hội và pháp luật của Đài Truyền hình Trung ương Trung Quốc, chuyên phát sóng các chương trình điều tra, vụ án, tội phạm và tin tức pháp lý.

 

———————————————

Bình Luận (0)
Comment