Ngày Nào Ma Tôn Sư Đệ Cũng Thả Thính Tôi

Chương 106

“Có biết kết cục của việc quyến rũ người khác là thế nào không?”

***

“Tại sao đệ lại tự chạy đến đây gặp ta?”

Thình, thịch…

Tim đập nhanh quá, như sắp nhảy bổ khỏi lồ ng ngực vậy!

Thẩm Tam Xuyên khẽ cúi đầu, vất vả lắm mới giữ được giọng bình tĩnh: “Đã bảo đợi ta đi tìm đệ cơ mà?”

Thình, thịch…

“Nhưng huynh còn không tới nữa thì đệ sẽ phát điên mất.” Giọng Lục Lâm Trạch hơi run. Ngón tay đặt trước bụng Thẩm Tam Xuyên của hắn khẽ siết lại, “Đệ không làm gì đâu, chỉ cần huynh đừng quay đầu lại, là sẽ không nhìn thấy đệ.

“Vậy nên, coi như tối nay đệ không xuất hiện nhé, được không?

“Cho đệ ôm huynh một lát, rồi đệ sẽ đi.”

Sư đệ còn nói bằng giọng điệu kìm nén nhịn nhục vậy ư?

Ma Tôn khiến đất trời biến sắc, đang cầu xin anh chàng một cái ôm không cần được đáp lại sao?

Thẩm Tam Xuyên cắn chặt răng, nếu không phải đang lo cốt truyện chó má chết tiệt này sẽ giở trò ngược nhau sấp mặt, thì anh chàng chỉ mong được xoay người ôm lại sư đệ ngay bây giờ. Nhưng anh chàng thực sự sợ giờ họ gặp mặt thì diễn biến sẽ như nguyên tác, yêu nhau lắm cắn nhau đau gì đó, anh chàng không chấp nhận nổi! Không thể chấp nhận tẹo nào!

Nhưng sự thật là, thân phận của họ đã rõ ràng trước mắt, hoàn toàn giống hệt nguyên tác. Người thành Tiên Tôn, kẻ làm Ma Tôn, y như những tình tiết drama máu cún khác, từ tình nhân yêu thương thấu hiểu lẫn nhau thành kẻ địch đối chọi một mất một còn! Cứ nhất định phải dồn nhau tới bước đường đối chọi thừa sống thiếu chết mới thôi!

Anh chàng không dám cải biên cốt truyện bừa bãi nữa, dù sao lần trước anh chàng cố tình sửa cốt truyện, sư tôn đã phải đổ máu, ngọc nát hương tan tại trận.

Mười tám năm, mỗi lần nhớ lại cảnh tượng ấy, anh chàng lại túa mồ hôi lạnh ròng ròng, sợ hãi không thôi…

Nếu anh chàng không cứu được sư tôn, thì đúng là BE bét nhè luôn rồi! Vậy thì suốt kiếp này anh chàng sẽ chẳng tài nào tha thứ cho bản thân nổi!

Nhưng, nhưng giờ sư đệ đang ở ngay sau anh chàng, ở ngay sau anh chàng ôm anh chàng đây!

Sao anh chàng có thể làm như người ta không xuất hiện, sao có thể không nhớ người ta? Anh chàng nhung nhớ sắp phát điên rồi!!!

Anh chàng thích sư đệ lắm, thực sự thích đến mức chính anh chàng còn khó lòng tin nổi.

Mười tám năm qua, tình cảm ấy chẳng những không nhạt nhòa đi, mà càng ngày càng mãnh liệt…

Uổng công ngày xưa anh chàng thẳng tưng, mà giờ lại lún quá sâu vào vũng lầy, không thể thoát ra nổi.

Nhưng mà, thân phận bây giờ của hai người đã đối lập hoàn toàn, nếu không xử lý êm đẹp tất cả mọi chuyện, cứ cố đấm ăn xôi yêu nhau, thì cả năm nhánh Thần Phong lẫn ba châu Huyền Sát đều sẽ làm ầm lên, nhất định phải ép hai người đến chết mới thôi!

Đầu anh chàng váng vất, cảm giác choáng váng khiến cơ thể Thẩm Tam Xuyên mất thăng bằng, lưng dựa vào lòng sư đệ, làm anh chàng hoài niệm xiết bao.

Không được, anh chàng nên đẩy sư đệ ra, nên đuổi sư đệ đi, kẻo ai thấy hai người ở đây…

Cảm nhận được vòng tay Lục Lâm Trạch đang buông lơi, sắp rời khỏi mình, anh chàng bỗng vô thức giữ cái tay kia lại, để hắn siết chặt lấy mình lần nữa!

Tiếng tim đập vang lên không dứt bên tai!

Anh chàng không muốn để sư đệ đi, anh chàng không nỡ buông tay người yêu như thế!

Thân thể đằng sau cũng căng lên, nhịp thở đôi bên chợt trở nên hỗn loạn.

Thẩm Tam Xuyên mím môi, hạ quyết tâm nhắm mắt lại nói: “Hôm nay ta say, say lắm, giờ đệ muốn làm gì ta cũng được… Dù sao tới ngày mai, ta sẽ chẳng còn nhớ gì nữa.”

Kệ!

Thôi kệ hết!

Hơi thở của người đằng sau dồn dập, hắn lập tức nắm ngược cái tay đang giữ mình lại của anh chàng: “Sư huynh, huynh có biết mình đang nói gì không?”

Anh chàng hé miệng, gắng gượng đáp: “… Không biết.”

Không biết, thật sự chẳng biết gì hết!

Người đằng sau gằn từng chữ một, chậm rãi nói: “Huynh đang giữ đệ lại, huynh đang mời gọi đệ…”

Thẩm Tam Xuyên lập tức thấy mặt mình bỏng rẫy. Không biết là tại hơi cồn, hay bị giọng nói của ai kia mê hoặc.

“Hàn Diễn Tiên Tôn trong trắng như băng ngọc, lạnh lẽo vô song, có biết kết cục của việc quyến rũ người khác là gì không?”

Nóng quá, toàn thân đều nóng cháy!

Đầu óc không suy nghĩ nổi nữa, cơ thể không kìm được cơn run rẩy.

Mặt nóng bừng tới độ không biết phải làm sao!

Sư đệ chỉ cần đôi câu ba lời mà đã thả thính mình mê tơi rồi sao, vẻ bình tĩnh kiềm chế ngày xưa bay lên chín tầng mây rồi à?

“Thân thể Hàn Diễn Tiên Tôn run này… ngài đang sợ hãi, hay đang ảo tưởng đến những việc ta sắp sửa làm với ngài?”

“…”

Hắn nhả khí đằng sau anh chàng: “Tiên Tôn lộng lẫy quá, đẹp đến mức ta chỉ mới ngắm từ xa, mà đã cảm thấy ánh mắt mình như đang khinh lờn Tiên Tôn thần thánh…”

Toi rồi, toi thật rồi…

“Tưởng tượng đến việc cả thể xác lẫn linh hồn Hàn Diễn Tiên Tôn cao cao tại thượng, được muôn kẻ kính yêu đã thuộc về ta từ lâu, quả thực ta hưng phấn lắm thay.”

Bị sư đệ nắm thóp rồi…

“Nhưng, sao ta nỡ làm chuyện vô lễ ấy với Tiên Tôn ở đây?”

Ma Tôn buông tay anh chàng ra, rồi cong ngón tay vuốt nhẹ qua gò má Thẩm Tam Xuyên, chất giọng trầm thấp và dụ hoặc vẫn quẩn quanh đằng sau anh chàng: “Sư huynh, những gì phải chịu đựng suốt mười tám năm qua, đệ đều nhớ như in từng chuyện một.”

Hắn nói rất chậm, chậm đến độ như nhấm nháp thứ gì.

“Sau này, đệ sẽ đòi lại tất cả, từng ly từng tấc trên cơ thể huynh.”

Tiếng bước chân vọng lại từ nơi xa, hình như ai đấy đang đi về phía này.

Đôi mắt Ma Tôn hơi động đậy, hắn đột nhiên cắn khẽ lên tai Thẩm Tam Xuyên: “Ta cực kỳ, cực kỳ chờ mong ngài đấy, Hàn Diễn Tiên Tôn.”



Hơi ấm đằng sau dần biến mất, sư đệ đã buông tay rời đi.

Thẩm Tam Xuyên lắc lắc đầu, kiệt sức tựa vào một thân cây gần đấy, nhịp thở dồn dập dần dịu lại.

Rõ ràng chưa làm gì cả, mà lại như đã làm hết rồi, quả thực khiến người ta ngượng chết đi được!

“Ô, Tiểu Xuyên Nhi, sao em lại ở đây một mình?” Tiếng bước chân vọng lại gần. Hoa Tiểu Quất chạy đến trước mặt anh chàng. Y đương hớn hở tươi cười, nhìn thấy mặt Thẩm Tam Xuyên thì đần thối ra ngay, “Sao mặt em trông như vừa h0an ái xong thế này, em em em… chẳng lẽ em lén làm chuyện ấy với ai sau lưng bọn ta?”

Thẩm Tam Xuyên không né tránh, trả lời thẳng thừng: “Hơi chuếnh choáng thôi.”

Hoa Tiểu Quất chậc lưỡi: “Em say xong là trông mơi quá thể vậy hả? Hay là mình tìm quán nào nhậu tiếp đi? Em xỉn quắc cần câu rồi là sẽ thuộc về ta thôi.”

Thẩm Tam Xuyên mặc kệ y, nhìn Vi Hàm Dạ im lìm đằng sau y: “Sao các huynh lại tìm tới đây?”

May mà mới nãy sư đệ không làm gì anh chàng, kẻo không… Ôi, quả nhiên cái cốt truyện rác rưởi này đang cố ý gây sự tạo nét, bày bẫy rập khắp nơi, chỉ sợ hai người không trở mặt thành thù đúng không!

“Lúc ta quay lại thì không thấy em đâu nữa. Vi Hàm Dạ nói đồ đệ của em mất tích, em đi tìm nó. Hai đứa ta nhậu chung cũng không thoải mái, cứ đau đáu vụ ấy mãi, nên quyết định đi tìm em.” Hoa Tiểu Quất nhìn anh chàng không chớp mắt, “Tìm thấy đồ đệ chưa? Có cần tụi này giúp không?”

“Ừ, tìm được rồi, đã phiền hai người phải lo lắng.”

Hoa Tiểu Quất ngó trái ngó phải: “Thế nó đâu?”

“Về nhà rồi.”

“Ồ? Hóa ra quê đồ đệ em ở đây à?”

“Coi như vậy đi.”

Vi Hàm Dạ luôn im lặng nãy giờ đột nhiên mở miệng: “Đi thôi, chúng ta đưa huynh về.”

Chàng ta duỗi tay ra toan đỡ Thẩm Tam Xuyên, nhưng vừa chạm vào bàn tay lành lạnh của anh chàng, còn chưa kịp nắm, thì đã bị Thẩm Tam Xuyên từ chối bảo không cần.

Chàng ta sững sờ một thoáng, lại nhìn về phía tay mình. Tuy chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng cảm giác đụng chạm ấy quả thực khiến người ta khó quên. Chỉ chút nữa thôi là được cầm tay y rồi. Nếu chàng ta có thể vuốt v e tùy thích, thì e là có chết chàng ta cũng cam lòng.

Thẩm Tam Xuyên đã đi được một đoạn với Hoa Tiểu Quất. Vi Hàm Dạ bèn rảo bước nhanh hơn. Nương ánh trăng, chàng ta đột nhiên phát hiện một vệt đỏ be bé đằng sau tai Thẩm Tam Xuyên.

Vi Hàm Dạ híp mắt lại, dấu vết này rất nhạt nhòa, cũng ở chỗ k1n đáo, nếu không đứng ở góc độ của chàng ta bây giờ, e là không phát hiện nổi. Nhưng chàng ta vẫn nhìn thấy.

Đó là dấu cắn do kẻ khác cố ý để lại.

Quả nhiên, Lục Lâm Trạch đã tới rồi.



Hôm sau, Hội tiên Năm nhánh chính thức bắt đầu.

Hội nghị cực kỳ trang trọng, đoạn đầu mọi người cứ ca tụng nhau mãi, nói mấy chuyện râu ria, báo cáo vài việc như là một nhánh của năm nhánh Thần Phong có mấy tiên môn nhỏ vừa thành lập, hoặc là nạn nhiễu loạn trong thuộc địa của năm phái đã được bình định thế nào, hay dân chúng ca ngợi công đức của các phái ra sao, vân vân và mây mây…

Thẩm Tam Xuyên ngồi ở ghế chính giữa, về cơ bản chỉ chán ngán vuốt nắp chén lên thành chén, thờ ơ nghe Chưởng môn năm phái đọc báo cáo tổng kết năm vừa rồi.

Nhưng anh chàng không hề hay biết, chỉ một động tác uống trà tùy ý của mình thôi, đã có thể khiến đám tiên quân phía dưới say mê ngắm nhìn.

Năm xưa tuy Vu Nguyệt Thượng nhân của Ải Phong Nguyệt tuyệt đẹp, nhưng lại sắc bén gai góc quá, dáng vẻ ngài cầm kiếm Uyên Quang đứng trên núi xương thịt càng giống Atula khát máu hơn, khiến kẻ khác chẳng dám ngắm gần, cũng không dám nảy sinh bất kỳ suy nghĩ xấu xa nào với ngài…

Còn Hàn Diễn Tiên Tôn lạnh thì lạnh thật, nhưng không có thần thái hung ác tàn nhẫn kia, ngược lại còn mang đến cảm giác dễ gần hơn Vu Nguyệt Thượng nhân.

Ngài trông thì có vẻ thờ ơ với sự đời và trăm họ, nhưng khi đằng ấy ngắm nhìn đuôi mắt hơi xếch lên lúc ngài cúi đầu trầm ngâm, hàng mi nhẹ nhàng chớp mở như bay múa, đôi môi mỏng xinh xinh thổi khí nóng khỏi chén trà, đằng ấy sẽ cảm thấy toàn thân người này đang tỏa ra một mãnh lực đặc biệt, khiến người ta đắm say mất tự chủ, làm chân người ta phải nhũn ra, chỉ muốn đưa mắt dõi theo bóng ngài. Dẫu ngài có lạnh như lưu ly, rét như băng ngọc.

Cảm giác tê lạnh hệt len vào cốt tủy, khiến người ta giật mình, rồi lại vui vẻ chịu đựng.

Một động tác đơn giản bâng quơ của Hàn Diễn Tiên Tôn, cũng khiến họ cảm thấy như ngài đang đùa bỡn với trái tim họ, làm tim họ toòng teng. Vậy nên hầu hết đám ngồi dưới đều không chuyên tâm nghe báo cáo, chỉ vờ vịt gật đầu, chứ thật ra đang lén ngắm Thẩm Tam Xuyên. Dù anh chàng chỉ quệt miệng chén, nhưng trái tim họ vẫn rung rinh, như thể thứ Tiên Tôn quẹt không phải miệng chén, mà là trái tim họ vậy.

Nhất là khi rõ ràng Hàn Diễn Tiên Tôn ăn vận rất đoan trang đứng đắn, thậm chí xiêm áo còn có thể coi là mẫu mực trong các môn phái tu tiên, nhưng phần da trắng nõn lộ ra từ cổ áo, cổ tay lại làm bao kẻ cảm thấy như được chiêm ngưỡng kho báu quý giá, ao ước được nhào lên ngắm vuốt kỹ càng.

Thẩm Tam Xuyên tất nhiên chẳng biết tâm tư của mọi người. Anh chàng liếc sơ, cảm thấy bà con lắng nghe nghiêm túc nhỉ, chỉ có mình là chán chả buồn chết, không khác gì hồi xưa nghe đồng nghiệp đọc bài tổng kết năm.

Đến nửa sau của hội nghị, cuối cùng vấn đề quan trọng bậc nhất trong đại hội lần này mới được nhắc đến.

Ma Tôn – Lục Lâm Trạch.

[HẾT CHƯƠNG 106]
Bình Luận (0)
Comment