“Toi, sư tôn ăn thật rồi!”***
Ngày thứ mười hai.
Một vị khách không mời xuất hiện tại Cổng Phá Trần, chính là vị vua mới lên ngôi Thương Viêm cải trang vi hành. Y ngồi trong thư phòng của Vi Hàm Dạ, thổi tách trà nóng đang bốc khói nghi ngút, chậm rãi nói: “Vi huynh, xem ra kế hoạch lập khế ước với Thẩm Tam Xuyên của huynh thất bại rồi, huynh còn phương án gì khác không? Chi bằng hợp tác với ta đi.”
“Huynh ấy chỉ có việc đột xuất phải đi xa thôi, không có nghĩa là huynh ấy sẽ từ chối ta.”
Thương Viêm nghe vậy thì lấy làm buồn cười: “Có phải huynh cảm thấy Lục Lâm Trạch kết hôn với một kẻ thế thân, nên huynh càng có cơ hội hơn đúng không?”
“Nếu Lục Lâm Trạch đã lập khế ước với người khác, thì dĩ nhiên Hàn Diễn Tiên Tôn sẽ không thể thành đôi với hắn được nữa, dù cho Lục Lâm Trạch làm vậy chỉ để chọc tức huynh ấy.”
Chàng ta những tưởng Lục Lâm Trạch sẽ si tình chờ Thẩm Tam Xuyên sau mười tám năm. Không ngờ sau cuộc gặp gỡ vụng trộm của cặp đôi Thẩm Lục ngày ấy, hai người họ chẳng có tiến triển gì. Lục Lâm Trạch còn trở mặt lập khế ước với một kẻ thế thân để hạ nhục Tiên Tôn, quả thực đã tự tay chặt đứt khả năng được sánh đôi cùng Thẩm Tam Xuyên.
Thương Viêm cười như nắc nẻ: “Xem ra Vi huynh si mê Thẩm Tam Xuyên quá nhỉ. Ở trong mắt huynh, y trắng trong như băng ngọc, cao quý thần thánh đến độ không thể xâm phạm đúng không?”
Vi Hàm Dạ không dao động: “Với địa vị bây giờ của Hàn Diễn Tiên Tôn trong năm nhánh Thần Phong, tất nhiên huynh ấy là thánh thần không thể xâm phạm. Chẳng thế, sao Lục Lâm Trạch phải cố ý tìm một người thường có gương mặt tương tự huynh ấy, yêu chiều ân ái liên tục hơn mười ngày đêm? Chính là để mỉa mai hạ nhục Hàn Diễn Tiên Tôn chứ còn sao nữa?”
Chiến tích cấy cày mười mấy ngày liên tục sau đám cưới của Ma Tôn đã truyền từ ba châu Huyền Sát tới năm nhánh Thần Phong. Hiện giờ chẳng ai là không rõ, không ai là không tỏ.
Thương Viêm nhấp một ngụm trà: “Đường đường là Ma Tôn, mà lại ấu trĩ như vậy trong mắt huynh sao?”
“Mỗi lần gặp chuyện gì liên quan đến Thẩm Tam Xuyên, có bao giờ Lục Lâm Trạch không ấu trĩ đâu?” Vi Hàm Dạ nhớ lại, “Năm xưa mọi người cạnh tranh công bằng, chính hắn đã cưỡng hôn Thẩm huynh trước mặt mọi người. Thủ đoạn khôn vặt chỉ trẻ con mới dùng đến này, còn chưa đủ ấu trĩ sao?”
“Vi huynh nói vậy là sai rồi, dùng thủ đoạn khôn vặt mà giành được thắng lợi, thì đấy không thể miêu tả bằng từ ấu trĩ được. Bất kể thủ đoạn thế nào, chỉ cần có thể thành công, thì đấy chính là thủ đoạn tốt nhất.” Nói đoạn, Thương Viêm lại cười, “Nếu ta có mặt ở đó vào lúc đấy, chắc chắn sẽ kính cẩn nghiêng mình trước Lục Lâm Trạch. Hắn dùng phương thức đơn giản nhất mà thắng được những đối thủ thời đó còn hơn hắn nhiều cấp bậc như các huynh…”
Thương Viêm gõ ngón trỏ lên trán mình: “Đó chính là chỗ ưu việt của hắn so với các huynh – đầu óc.”
Vi Hàm Dạ lạnh lùng cười, không thèm để bụng.
“Vả lại, biết đâu Hàn Diễn Tiên Tôn mà huynh che chở bảo bọc, nâng niu chiều chuộng lại đồng tình với cách làm ấy của Lục Lâm Trạch thì sao?” Thương Viêm thả tách trà xuống, gõ nhẹ lên mặt bàn, “Huynh có từng nghĩ đến chuyện, mấy hôm Ma Tôn thành hôn, cũng chẳng thấy bóng dáng Hàn Diễn Tiên Tôn đâu cả, sao lại trùng hợp vậy nhỉ?”
Vi Hàm Dạ nhíu mày: “Ngươi muốn nói gì?”
“Ta sợ huynh yêu mù quáng quá, nên mới tới khuyên huynh mở mắt ra mà nhìn cho rõ.” Thương Viêm rót một tách trà giúp Vi Hàm Dạ, “Hiện giờ người đang nằm trên giường Ma Tôn hưởng ái @n tình d*c, chính là Hàn Diễn Tiên Tôn mà huynh thương nhớ ngày đêm, coi như báu vật đấy.”
“Chớ có nói bậy!!! Huynh ấy không phải là người như thế!” Vi Hàm Dạ lập tức nổi khùng, đồ sứ trên bàn suýt nát tan vì cơn rung chấn, nước trà vung vãi khắp bàn.
Thương Viêm thấy thế thì nói: “Vi huynh luôn bình thản trầm tĩnh, sao cứ chuyện gì liên quan tới Hàn Diễn Tiên Tôn là lại mất kiểm soát vậy?
“Thật ra chiêu treo đầu dê bán thịt chó này của Lục Lâm Trạch khá thông minh, cả năm nhánh Thần Phong lẫn ba châu Huyền Sát đều bị hắn cho vào tròng. Từ giờ trở đi, chẳng những hắn có thể hưởng riêng Hàn Diễn Tiên Tôn, mà sau này cũng không ai dám gây khó dễ cho Thẩm Tam Xuyên vì thân phận của hắn nữa. Bề ngoài hắn vờ như đối chọi với năm nhánh Thần Phong, thật ra lại ngầm tằng tịu gian díu, ôm mỹ nhân về… Không hổ là Ma Tôn độc nhất vô nhị của ba châu Huyền Sát, quả thực giỏi mê hoặc lòng người!”
“Nhưng tất cả chỉ là phỏng đoán phiến diện của ngươi thôi!”
“Ta đã quan sát Lục Lâm Trạch mười tám năm, hắn thật sự cực kỳ có bản lĩnh! Từ lúc hắn thu phục các thế lực phân tán của ba châu Huyền Sát trở đi, ta đã phát hiện hắn không chỉ dựa vào sức mạnh cơ bắp, mà cũng có đầu óc biết lập mưu kế chinh phục. Mỗi đường đi nước bước của hắn đều là phương án tốt nhất. Dẫu là ta chăng nữa, cũng chẳng thể thận trọng từng ly từng tí như hắn được… Tiếc thay, hắn không thể trở thành quân cờ của ta, bằng không, dù phải trả cái giá nào, ta cũng quyết có được hắn!”
Trong mười tám năm này, kẻ khiến Thương Viêm để tâm nhất chính là Lục Lâm Trạch. Càng chú ý y lại càng thích hắn vô cùng, nhưng đồng thời y cũng khiếp sợ vì có một đối thủ đáng gờm như thế. Y chưa từng trải nghiệm cảm giác vừa sợ vừa thích thế này bao giờ.
“Nói chuyện đấy làm gì, Lục Lâm Trạch chẳng thèm để mắt tới ngươi.”
“Đúng vậy, bởi vì trong mắt hắn chỉ có Thẩm Tam Xuyên thôi.” Thương Viêm nhìn Vi Hàm Dạ, lại bật cười lần nữa, “Sở dĩ ta nói điều này, là vì ta muốn huynh biết ta hiểu Lục Lâm Trạch đến mức nào. Suốt mười tám năm qua, tình cảm mà hắn dành cho Thẩm Tam Xuyên chỉ có tăng không có giảm. Sao hắn có thể lấy một kẻ giống hệt y về để làm nhục y? Hắn làm vậy, chỉ để ngăn chặn tất cả tình địch, và giúp Thẩm Tam Xuyên dọn sạch chướng ngại đang chắn đường y, cuối cùng hoàn toàn chiếm trọn Hàn Diễn Tiên Tôn mà thôi.”
“Không thể nào!!!”
Thương Viêm nói: “Nếu Vi huynh không tin, thì cứ chờ đến lúc Hàn Diễn Tiên Tôn trở về, chúng ta thử lại một lần là biết. Y tuyệt đối không thể lập khế ước với huynh. Hơn nữa, với tính cách của Ma Tôn, nếu huynh tơ tưởng đến người của hắn, e là kết cục của huynh sẽ vô cùng thảm thiết… Anh trai ta năm xưa chính là một ví dụ đấy.”
Ánh mắt Vi Hàm Dạ tối sầm lại ngay: “Là sao, Thương Vân đã làm gì huynh ấy?”
“Năm đó, trong tiệc đính hôn của cặp đôi Thẩm Lục, huynh ấy đã giở trò với rượu, suýt c**ng hi3p Thẩm Tam Xuyên, bị Lục Lâm Trạch biến thành một kẻ tàn phế.”
Chén trà trong tay Vi Hàm Dạ hoàn toàn nát vụn: “Sao Thương Vân dám làm trò đốn mạt như thế! Quả là đáng chết! Thế mà Lục Lâm Trạch còn không giết gã! Phải ta, ta nhất định chém gã làm tám mảnh quẳng cho chó ăn!”
Thương Vân còn dám đối xử với Thẩm Tam Xuyên như thế. Người chàng ta nâng niu trong tim, chẳng nỡ chạm vào, mà gã lại có gan vấy bẩn. Dù không thành công, nhưng cũng không thể tha thứ, tuyệt đối không thể tha thứ!!!
Thương Viêm hờ hững nói: “Đúng vậy, anh trai ta làm ra chuyện sỉ nhục danh dự gia đình, nhục nhã mất mặt bản thân như thế, đã chẳng còn xứng làm Thái Tử, càng không xứng được xưng vương xưng đế. Nên giờ huynh ấy chỉ đáng làm một kẻ tàn phế, ngồi xe lăn suốt đời.”
Vi Hàm Dạ nhìn về phía Thương Viêm: “Ngươi là anh em sinh đôi với gã, cũng chẳng phải phường tốt lành gì!”
Thương Viêm bật cười: “Nhưng ta lại rất có thành ý muốn hợp tác với Vi huynh.”
Vừa nói, y vừa lấy cuộn giấy tơ vàng mình luôn mang theo bên người ra: “Vi huynh hẳn từng nghe đến Thần Khí “Phách Gia Ẩn Hồn” rồi chứ?”
Phách Gia Ẩn Hồn, Thần Khí thời thượng cổ, được đồn đại là một thanh kiếm thần vô thượng còn xưa hơn cả Uyên Quang và Ứng Kiếp. Toàn thân nó màu hổ phách, hồn rồng ẩn giấu trong thân kiếm, nên mới có tên là “Phách Gia Ẩn Hồn”! Nghe nói nó là vua của các loại kiếm, và kẻ sở hữu thanh kiếm này, sẽ chiếm lĩnh được thiên hạ!
Có điều trăm ngàn năm qua, chỉ mới nghe tên, chứ chưa ai diện kiến tận mặt bao giờ, nên nó đã bị coi là một di tích thất lạc giữa dòng sông lịch sử.
Vi Hàm Dạ nhíu chặt mày.
“Thật ra nơi cất giấu Phách Gia Ẩn Hồn luôn là bí mật hàng đầu của hoàng gia. Tiếc thay, trăm năm nay, dòng máu hoàng gia họ Thương chúng ta không sản sinh được kẻ tu hành nào có năng lực xuất chúng, cũng chẳng thể lấy nổi Phách Gia Ẩn Hồn.” Thương Viêm đưa cuộn giấy cho Vi Hàm Dạ, “Vi huynh là kỳ tài vô song ở đời, có thể sánh cùng cặp đôi Thẩm Lục, chỉ thiếu một món binh khí thần thánh vô địch mà thôi…
“Thế nào, Vi huynh thấy thành ý của ta đã đủ chưa?”
…
Ngày thứ mười bốn, Tông Long Dã.
“Bé cưng, em thật sự nên nghiêm túc tu luyện đi, trông em gầy nhẳng yếu ớt chưa này.” Hoang Tịch nhéo vai Minh Sơ, rồi lại ôm eo y, mặt đúng kiểu cha già lo cho con, “Tuy em mới 18, nhưng cũng gầy quá rồi đó. Em nói coi, em đáng yêu nhường này mà lại không có linh lực, ngộ nhỡ ai bắt nạt em thì sao?”
Minh Sơ ngẩng đầu nói: “Sư phụ ta là Tiên Tôn đứng đầu năm nhánh Thần Phong, chẳng ai dám bắt nạt ta hết.”
Hoang Tịch đét mông Minh Sơ: “Em coi, giờ sư phụ em không có đây, em đang bị bắt nạt còn gì?”
Minh Sơ ngớ ra một lát, sau đấy mặt lúc đỏ lúc trắng.
Thằng, thằng ranh này còn dám!Minh Sơ vừa tức vừa bực, nhưng nghẹn ngào mãi không nói nổi nên lời.
Hoang Tịch lại tận tình khuyên bảo: “Tuy hiện tại có ta bảo vệ em, nhưng bé cưng à, em chưa qua kỳ Luyện Thể thì ta lo lắm, ngày xưa em từng…”
Nói đến đây, gã vội vàng ho “Khụ khụ” mấy tiếng: “Ngày xưa sư phụ em và sư phụ của sư phụ em, đều đột phá kỳ Luyện Thể trong chưa đầy một tháng. Em là học trò của họ, sao lại lãng phí ba năm ròng không lên nổi cấp? Để người đời đồn đại, thì mất giá sư phụ em lắm.”
Minh Sơ mím môi: “Sư phụ ta cũng không ép ta.”
“Nên nó mới giao em cho ta để ta ép đó thôi? Sư phụ em bận lắm, ta cầm tay chỉ dạy em nhé.”
“Không thèm!”
“Phải thèm chứ!”
Hoang Tịch dứt lời là túm tay Minh Sơ. Minh Sơ liều mạng chống cự, Hoang Tịch lại không dám mạnh tay quá. Họ cứ co kéo nhau giữa chốn đông người, trông như kẻ nào đó đang cưỡng ép người kia vậy.
Đám thuộc hạ Tông Long Dã đứng cánh đó không xa nhìn hai người cò cưa lừa xẻ, bàn nhau: “Tông chủ dịu dàng như vậy hồi nào ta?”
“Nhưng thằng nhóc ngài ấy mang về đúng là xinh y như búp bê sứ vậy, còn chưa qua kỳ Luyện Thể, đúng kiểu chạm cái là vỡ tan. Chẹp, Tông chủ mê gặm cỏ non như thế hồi nào nhở? Không phải hồi xưa ngài mê các mỹ nhân lớn tuổi tóc trắng à?”
“Tông chủ dù gì cũng là đàn ông, đàn ông đều hám của lạ, nhóc con xinh xẻo nhường này, ai nhìn mà lại không rung rinh cho được?”
“Nhưng trông cu cậu bướng lắm, với bản lĩnh của Tông chủ nhà mình, chẳng lẽ ngài lại không trị nổi nó?”
“Chắc Tông chủ thích kiểu đồng thuận hơn? Không muốn làm khó người khác?”
“Cũng có thể đấy, ngày xưa đám mỹ nhân tóc bạc kia đều đồng thuận thấy mồ, đứa nào đứa nấy chỉ mong dính chặt vào Tông chủ nhà mình! Nhưng nhắc cũng kỳ, tuy bề ngoài Tông chủ rất thích họ, nhưng thật ra lại chẳng chiều chuộng ăn nằm với ai, chớ đừng nói tới ngày ngày liều mạng lấy lòng như bây giờ!”
“Uầy, lắm lúc ta thấy Tông chủ chiều nó quá. Ngài chẳng nỡ để nó tự bước, còn bế nó cơ. Nhưng bế thì bế, ngài còn vui như được vàng ý! Tông chủ nhà mình đã trao hết con tim, mà mặt thằng nhóc kia vẫn lạnh te, chả có phản ứng gì.”
“Tông chủ cũng đáng thương lắm. Thịt đã dâng tận miệng mà không nỡ ăn, còn phải thương phải dỗ, sợ sơ sẩy tí tẹo… Ôi chao, đúng là anh hùng xế bóng mà. Ngày xưa thời Tông chủ còn thống lĩnh ba châu Huyền Sát, ngài mới khí phách làm sao, oai phong cỡ nào. Giờ bị thiếu chủ giật hết hào quang! Tông Long Dã nhà mình sắp thành Tông Dưỡng Lão rồi…”
“Ngươi nói xem, tụi mình có nên giúp Tông chủ một tay không?”
“Giúp kiểu gì?”
“Các ngươi biết quả Mê Hoặc chứ? Nghe nói chỉ cần ăn một quả, thì dẫu là kẻ tu tiên thanh tâm quả dục nhất của năm nhánh Thần Phong, tới đêm vẫn phải nhũn như con chi chi ôm ngươi r3n rỉ nỉ non!”
“Hàng xịn như thế sao chưa thấy ngươi đề cập bao giờ?!”
“Hàng xịn đương nhiên là hàng hiếm rồi. Ta có đứa bạn chuyên nghiên cứu mấy món này. Để ta xin nó một ít, giúp Tông chủ nhà mình giải tỏa cơn thèm, hê hê hê!”
“Nhưng thằng nhóc kia còn chưa qua kỳ Luyện Thể, có chịu nổi Tông chủ nhà mình không?”
“Một đêm thôi chắc không sao đâu.” Thuộc hạ tặc lưỡi nói, “Vật nhau được hơn mười ngày liên tục như thiếu chủ chắc mà lo?”
“Ôi, thiếu chủ trâu hết chỗ nói! Riêng điểm này thì ta phục lăn!”
“Quả là tấm gương sáng cho bọn mình học tập!”
“Thiếu chủ đúng là đàn ông đích thực!!!”
…
Sẩm tối hôm ấy, Hoang Tịch đang chuẩn bị bữa tối cho Minh Sơ trong bếp, một cấp dưới bỗng đi vào, nói với Hoang Tịch bằng vẻ mặt lấy lòng: “Tông chủ, ngài thích thằng nhóc ngài mang về lắm ạ?”
Hoang Tịch nghi hoặc nói: “Ta thể hiện rõ ràng vậy cơ à? Đến cả các ngươi còn nhận ra?”
Cấp dưới: “Tông chủ, tụi con ngốc, chứ không mù nha! Ngài suốt ngày gọi người ta là bé cưng, bọn con nghe suông cũng phải rùng mình ấy!”
Hoang Tịch ho khan: “Thích thì làm sao? Ầy dà, ngươi đừng quấy rầy ta nấu cơm cho bé cưng nhà ta nữa, khét bây giờ!”
“Thích thì dễ rồi!” Cấp dưới vui vẻ nói, “Tụi con mang cho ngài món này hay lắm nè, đảm bảo đêm nay nó sẽ ngoan ngoãn hầu ngài!”
Hoang Tịch nghệt mặt ra: “… Món gì hay cơ? Gượm đã, trước giờ ta chưa từng nghĩ đến chuyện bắt thằng bé phải hầu ta… Tuy thằng bé đã thành niên, nhưng còn chưa qua kỳ Luyện Thể mà!”
Thân thể người gầy yếu như thế, sao ta nỡ…“Tông chủ, ngài đừng khách khí. Tụi con cố tình mang quả Mê Hoặc cho ngài, nghe nói dù là tiên tu lạnh lùng cỡ nào, ăn quả này vào cũng nhũn tê người r3n rỉ mời gọi lắm! Chỉ cần cu con kia ăn một quả, chắc chắn đêm nay nó sẽ nhào vào lòng ngài, vặn vẹo trong ngực ngài mơi ngài, bắt ngài phải ôm ấp nó!”
“Có thứ như vậy cơ à, sao ta chưa nghe thấy bao giờ…” Hoang Tịch vừa chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn vừa nói, “Nhưng mà thôi, ta cũng chẳng cần món đấy, ta cảnh cáo các ngươi đừng xằng bậy nhé!”
“Tông chủ chớ từ chối ạ, tụi con đã mang một vốc quả vào phòng các ngài để chú nhóc trong ấy ăn vặt trước giờ cơm rồi…”
“Cái gì?!” Hoang Tịch ngây ra một lúc, lập tức vội vã ra ngoài, vô cùng lo lắng chạy về phòng. Gã thấy Minh Sơ đang ngồi nghiêm chỉnh đọc sách cạnh bàn, một đ ĩa quả Mê Hoặc được bày trước mặt y.
Hoang Tịch căng thẳng đi tới, nhìn Minh Sơ nói: “Bé cưng, em… em đọc sách đó giờ hả?”
Minh Sơ ngẩng đầu nhìn gã, thấy mặt Hoang Tịch trắng bệch, trông thấp thỏm vô cùng. Y không rõ tại sao mặt gã lại như thế, cứ như xảy ra chuyện động trời gì vậy: “Ừ, đọc sách nãy giờ, sao thế?”
Hoang Tịch nhìn đống quả Mê Hoặc trên bàn, rồi lại liếc Minh Sơ: “Em chưa ăn… quả này đúng không?”
Minh Sơ chớp mắt nhìn gã, sau đấy nhè hạt ra: “Ăn một quả rồi, chua dôn dốt, làm sao?”
Hả? Y chỉ ăn một quả thôi mà, vẫn ăn tối ngon lành được,
thằng nhỏ không đến mức giận mình vì chuyện ấy chứ?Hoang Tịch quan sát Minh Sơ đang nhìn mình với vẻ mặt ngây thơ. Đôi mắt Minh Sơ trong trẻo đẹp đẽ, khiến người ta không thể nảy sinh bất kỳ suy nghĩ đồi bại gì!
Tim gã lập tức đập nhanh hơn.
Toi, sư tôn ăn thật rồi! Vậy biết làm sao, liệu người có tưởng mình cố ý không, liệu có cho là mình có mới nới cũ muốn quan hệ với Minh Sơ không? Nhưng mình thật sự chưa bao giờ nghĩ đến chuyện ấy mà…A a a a a, phen này mình bị lũ ngu kia hại chết thật rồi!Sư tôn người phải tin con, con thật sự không thế mà!!! Từ đầu chí cuối con chỉ thích mình người thôi, chỉ mỗi người thôi!!!Gã bụm mặt, phát hiện mặt mình nóng khủng khiếp, nói cực kỳ gian nan: “Bé cưng, có lẽ đêm nay em phải ngủ một mình thôi. Ta, ta canh cho em ở ngoài…”
Minh Sơ chẳng hiểu mô tê gì. Rõ ràng trước kia toàn ngủ chung một phòng, sao hôm nay đồ đệ y lại đột nhiên đòi canh bên ngoài?
“Vì sao?”
Hoang Tịch đỏ mặt: “Bé cưng, em đừng hỏi nữa. Nếu em không biết, thì có lẽ không nghiêm trọng lắm đâu. Cố chịu một đêm lỡ đâu lại hết liền!”
Minh Sơ: “?”
Tác giả có lời muốn nói:
Có chịu đựng nổi khum?
[HẾT CHƯƠNG 114]